Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ộng Nghi không thể hiểu vì sao Vũ Nam không chịu rước Dung Nghi về bên ấy, mà lấy phòng Dung Nghi tiện dụng, và phòng Mộng Nghi chỉ cách nhau bức tường thôi. Tiếng vui cười, thì thầm vang bên tai gây cho nàng từng giây phúc ngất ngưỡng, từng phút ngậm ngùi.
Vũ Nam ơi! Dung Nghi mang màu trắng tinh khiết bên anh bởi mối tình ấy chưa hề vương buồn tim nhớ... màu đen của tuyệt vọng. Nên nàng lộng lẫy bên anh với nụ cười hãnh diện cùng mọi người và ánh mắt reo vui vì được người chồng đầy đủ từ địa vị, tiền tài, nhân hậu.
Còn em, chiếc áo tím dở dang sầu muộn, hòa lẫn trong đám cưới anh để gặm nhấm sự bạc bẽo trong đời... Nhưng tình yêu này, nỗi đau thương đó chỉ có mình em biết, em hay. Anh không biết anh được em tôn thờ như thế nào? Và con anh, em yêu nó nhất trên đời. Em đánh đổi danh dự và trái tim mình để giữ gìn và nuôi nấng nó, dù anh không hề biết nó trong lòng mình và lòng đời.
Vì đời anh từ phút giây này gói trọn trong căn phòng đó... ánh đèn hồng phủ kín hồn anh trong ái ân ngọt ngào tình tự?
Em bên này thao thức, tức tưởi cho đời mình. Tiếng pháo nổ vô tình nhắc em đứng đúng vị trí của mình trong ngôi nhà, mà kể từ hôm nay nó là nấm mồ chôn niềm yêu duy nhất của tim em.
Em ra đi về miền cát trắng, nơi gió bão mưa đêm. Cái lạnh từ biển đưa vào, những buổi hoàng hôn xuống thấp sẽ không làm em đau xót bằng cái lạnh gió trong trái tim đơn lẻ.
Vũ Nam! Rồi em sẽ quên anh, quên hình ảnh của người con trai cho em biết thế nào là yêu thương và nỗi buồn dang dở. Em sẽ viết tên người con trai xa lạ nào đó... em chưa quen, rồi em sẽ quen và yêu thương ngút ngàn bám lấy trái tim em... Biết đâu, người ấy lịch lãm hơn anh và thủy chung có thừa, để giúp em quên tháng ngày buồn thảm đã qua...
Mộng Nghi giã từ mẹ xong. Nước mắt chia tay chưa kịp khô, nàng bắt gặp Dung Nghi đứng sừng sững trước cửa phòng nàng với thái độ lạnh lùng. Nàng biết Dung Nghi muốn chạm mặt nàng. Ngôn ngữ đối thoại cố tình làm cho Vũ Nam trong phòng nghe.
Dung Nghi gằn giọng:
- Sao chị chọn Nha Trang, mà không chọn công ty ngoại thương đang cần? Sao chúng ta không cùng làm cho tiện? Chị thừa khả năng chọn kia mà.
Mộng Nghi cười:
- Chị đậu cao hơn em, đủ khả năng để chọn nơi ấy. Nhưng chị lại chọn Nha Trang, đó là sở thích của chị. Cũng như em, tại sao em không chọn Khiết Nam, Triệu Mỹ trong khi em giao du thân mật với người ta, tạo tình cảm với họ, mà lại chọn Vũ Nam vậy?
Dung Nghi cứ nghĩ rằng: Mộng Nghi yếu đuối nhu nhược trước sự lanh lợi khôn ngoan trong sự áp đặt của nàng. Lần cuối hôm nay, nàng muốn Dung Nghi biết nàng biết đáp trả mọi lời. Từ lâu, nàng muốn nhà êm thấm nên im lặng ch.u đựng sự lấn lướt của Dung Nghi, thế thôi.
Dung Nghi cười gằn:
- Chứ không phải chị đi xa vì không đủ can đảm gặp Vũ Nam mỗi ngày ư? Vấn đề Vũ Nam, tôi đã báo trước kia rồi mà. Chị quên rồi sao?
Mộng Nghi thở dài:
- Cuộc đời chị do em sắp đặt. Bây giờ chị không lệ thuộc vào ai. Chị muốn đi hay ở, ở nơi đâu, không cần phải thông báo cho em, vì chị không có gì liên hệ với em. Còn Vũ Nam, tại sao lại không can đảm đối mặt? Chị yêu, yêu hết lòng chưa hề làm buồn nhau hoặc phụ lòng thương tưoởng của ai, thì có gì xấu hổ mà lánh mặt hay sợ sệt chứ? Bây giờ Vũ Nam thuộc về em. Tình chị cho đi không cần đáp trả... em đã thành công trong ván cờ hoàn toàn do em chủ động, em muốn gì nữa chứ?
Dung Nghi liếc xéo:
- Chị không cần đòi hỏi sự đáp trả, hay đòi mà không được cho? Yêu không được hay không thèm yêu, nhớ lại xem bà chị!
Mộng Nghi cười buồn;
- Ngày xưa thì được yêu, yêu say đắm nữa là khác. Còn bây giờ, Vũ Nam thuộc về em thì tình yêu của chị đã trở thành kỷ niệm. Kỷ niệm có chôn vùi hay không là tùy người trong cuộc chứ. Nhưng Vũ Nam của chị hoà nhã lịch sự chứ không phải một Vũ Nam cộc cằn, lặng lẽ như một kẻ mất hồn như Vũ Nam của em đâu.
Dung Nghi cười gằn:
- A! Chị chê Vũ Nam để trả thù sự đau đớn chị mang đầy ắp trong lòng mình à? Vũ Nam chán nét sầu tư, sự nhu nhược có trong con người yếu dudối của chị rồi, bà chị a.
- Tất cả thuộc về quá khứ, khơi lại cũng không ích lợi gì. Chỉ cần em có bổn phận bảo vệ cái bào thai mà em từng hãnh diện khi có nó, một chiến thắng đã đem lại cho em niềm kiêu hãnh. Em phải chung thủy với người con trai mà em quyết lòng chiếm đoạt. Còn chị, yêu ai, lấy ai không cần biết, em chỉ biết rằng chồng chị không phải là Vũ Nam của em là đủ.
Dung Nghi mỉa mai cười:
- Không phải Vũ Nam của em? Chứ không phải yêu say đắm mà không đủ khả năng chiếm lại. Nếu không yêu sao mỗi đêm nâng phím dạo lại tiếng đàn kỷ niệm. Chị ngụy biện hay, nhưng không qua mắt em được đâu, bà chị ạ.
Mộng Nghi vuốt ve từng cung phím cũ:
- Nếu ngụy biện hay, linh hoạt giỏi thì đâu có dịp đàn lại cung âm cũ. Nhưng không phải vì Vũ Nam mà thân thiết với âm nhạc, Vũ Nam đến với chị không lâu lắm kia mà. Nhưng chị đã yêu, đang và sẽ yêu Vũ Nam, em làm gì chị đây? Chị yêu nhưng không đòi hỏi Vũ Nam thuộc về chị kia mà. Hạnh phúc em có gì thay đổi đâu. Em phải hãnh diện vì có ông chồng quá lý tương để người khákc phải khát khao mơ ước chứ. Hãy xét lại mình khi áp đặt ý nghĩ, ngôn ngữ cho người khác, Dung Nghi ạ.
- Tôi không muốn chị rời khỏi nhà này.
- Ở lại để nhìn hạnh phúc của em trong sự đau khổ ư? Em được gì k hi em muốn chị trong hoàn cảnh đó chứ?
- Liệu chị có quên được Vũ Nam khi rời hẳn nơi đây không?
- không quên, nhưng sẽ quên. Trên xứ lạ, nỗi buồn của chị sẽ có niềm vui nào đó để bù đắp. Sự rủi ro đến phải có sự may mắn đền bù. Đời chị phó thác cho định mệnh rồi, không cần em để tâm. Một lần em lo lắng, chăm sóc cũng đủ cho chị kinh nghiệm sống. Đừng tạo hạnh phúc trên nỗi xót xa của kẻ khác, Dung Nghi ạ. Đời còn dài, oan nghiệt không tha cho kẻ ác tâm. Xin nhớ điều đó.
Nàng bỏ Mộng Nghi đứng sững nơi đó khi câu nói vừa dứt:
- Mặc chị chứ. Tính nhu nhược, khép trong vỏ sò kín, làm gì có hạnh phú cbên một ông chồng ở đó mà ham!
Mộng Nghi đưa mắt nhìn theo chân em, thở dài, nàng lắc đầu chán nản tính tình em mình.
- Khi muốn thì muốn cho bằng được, từ quần áo đến tình yêu. Thời gian đi qua bắt đầu chán sẽ không ngần ngại quăng nó vào xó tủ. Còn tình yêu thì dứt khoát ngay không cần một lời khuyên nhủ của ai.
Con người đầy mâu thuẫn khó khép mình trong bổn phận làm vợ, làm mẹ. Một ngày nào đó, Vũ Nam phải khổ vì tính bất thường của người vợ mà chàng hết dạ thương yêu.
Mộng Nghi ngồi dạo lại vài cung âm, để rồi ngày mai khi mọi người yên giấc, nàng sẽ ra đi. Chưa biết vui hay buồn, nhưng dù sao cũng vui hơn chốn này, nàng cố nghĩ như thế.
Thả hồn theo đôi tay lướt đều trên phím nhạc, Mộng Nghi không hề hay biết Vũ Nam đứng đó tự bao giờ... Chợt có một cái gì đó xui khiến nàng ngước lên... ánh mắt long lanh của hai người gặp nhau...
Nàng cúi đầu dạo lại bản "Trả lại em tình yêu". Vũ Nam trầm giọng:
- Đủ rồi, Mộng Nghi đừng đàn nữa... Bấy nhiêu dư âm cũ cũng đủ xé hồn anh rồi...
Mộng Nghi yên lặng đậy nắp đàn và bước vào phòng. Vũ Nam nắm tay nàng gọi thiết tha:
- Mộng Nghi, hãy nghe anh nói! Em hãy tha thứ cho anh... Con đường anh chọn hố hầm gai chông đủ mặt, anh không biết phải làm sao nữa. Mộng Nghi, đừng giận anh, tội nghiệp.
Mộng Nghi gỡ tay chàng và quay đi.
Vũ Nam thành khẩn:
- Mai em đi, anh không có quyền đưa tiễn, khổ cho anh biết bao. Mộng Nghi! Anh luôn nghĩ đến em. Nếu Dung Nghi được một phần của em anh đỡ biết bao.
Ngước nhìn anh thật lâu trong im lặng, nàng biết nỗi dằn vặt trong lòng Vũ Nam. Nàng biết chàng không bao giờ hạnh phúc bên người con gái đa tình lãng mạn như Dung Nghi. Dung Nghi chỉ thích hợp với vai người tình để được người ta chiều chuộng nâng niu trên phố, trong phòng trà. Vũ Nam yêu vợ trong đơn thuần và chàng muốn được Dung Nghi chiều chuộng, săn sóc, nhưng sẽ không bao giờ có được.
Vũ Nam tiếp:
- Mộng Nghi! Anh đối với em trăm ngàn lần không phải. Anh chấp nhận mọi hình phạt từ em, chỉ xin em đừng dạo lại cung âm cũ. Dù xa em, anh vẫn nhớ về em. Hình phạt từ tính tình đến bản chất của Dung Nghi là bản án đau đớn nhất anh phải nhận vì anh phụ tình em.
- Vũ Nam! Anh hãy an phận bên Dung Nghi và cố xây dựng cùng nàng. Anh chủ động thì anh phải chấp nhận cuộc sống mà anh chọn lựa. Em không có quyền tha thứ hay buôc. tội anh, vì em yêu anh là tự em dâng trái tim mình cho anh. Anh không chấp nhận, em chỉ buồn cho mình mà không có quyền oán trách hay hờn giận, bởi vì tất cả không thoát khỏi định mệnh.
- Anh ít biết về Dung Nghi nên có sự lầm lẫn đáng tiếc. Giờ đâu vào đấy, anh không làm gì hơn được. Anh mong em gặp được người tốt hơn anh, để bù lại nỗi buồn anh mang đến cho em.
Mộng Nghi cười buồn:
- Cám ơn lời chúc của anh. Em đi, anh ráng bảo vệ hạnh phúc. Hy vọng Dung Nghi vì yêu anh sẽ thay đổi, trở thành người vợ tốt bên anh.
- Cám ơn em đã lo cho anh. Em đi bao giờ em về, Mộng Nghi?
Dung Nghi từ cửa bước vào thay lời Vũ Nam khiến cả hai sửng sốt:
- Khi nào anh gọi, Mộng Nghi bỏ tất cả để về với anh. Vũ Nam! Anh hài lòng rồi chứ?
Vũ Nam cố lấy bình tĩnh:
- Dung Nghi làm gì làm ầm lên thế? Có gì đâu!
- Có gì đâu hả? Ban đêm dưới ánh đèn mờ, bà chị vợ và ông em rể hò hẹn tự tình mà không có gì hả? Mộng Nghi còn yêu Vũ Nam lắm sao phải khóc khi chia tay?
Vũ Nam nhìn nét bối rối của Mộng Nghi, chàng quay sang Dung Nghi đang nhìn chàng trân trối:
- Dung Nghi! Anh không thể tiếp nhận Mộng Nghi với tư cách một người bạn sao? Em đừng ép chế anh vào ngõ cụt chứ. Ai cũng có danh dự, tự ái. Em không tế nhị đừng trách tại sao anh kém lịch sự với em!
Dung Nghi vênh mặt:
- Anh bênh vực cho bà chị vợ hai người yêu cũ vậy. Nếu còn yêu cứ việc cuốn gói theo, em cóc cần ông chồng trầm tư mặc tưởng như anh đâu.
Mộng Nghi bước lại nắm bàn tay lạnh giá của em mình, giọng dịu dàng:
- Dung Nghi! Đừng nóng, hãy bình tĩnh lại. Vũ Nam chúc chị đi mạnh, chưa kịp nói gì em đã về tới. Đâu cần gặp ở đây mới tư tình được, khi người ta muốn, thành phố này có biết bao chỗ chứ nếu cần. Dung Nghi! Hạnh phúc tạo thì khó, bỏ thì rất dễ dàng. Đừng hiểu lầm rồi tiếc nuối muộn màng. Mai chị đi rồi, đâu còn gì mà buồn mà giận Dung Nghi.
Dung Nghi bĩu môi:
- Chị cũng muốn xây dựng hạnh phúc cho tôi nữa sao? Hay chị âm thầm tìm mọi cách phá vỡ những gì chị không có được?
Mộng Nghi lau vội nước mắt trên má mình:
- Dung Nghi! Nếu cần phá vỡ hạnh phúc này, chị đã làm ngay từ đầu... Chị nhường cho em mọi thứ từ vật thể đến tình yêu. Nụ cười trên môi em đủ đền bù cho chị những thiệt thòi của mình. Chị rút chân, cho em cài hoa cưới trước 2 họ, em chưa vui lòng sao?
Mộng Nghi vội vã về phòng, mặc cho Dung Nghi nhìn theo với sự khó chịu... và ánh mắt thương yêu theo từng bước chân nàng...
Lối Mòn Rêu Phủ Lối Mòn Rêu Phủ - Nguyễn Thị Phi Oanh Lối Mòn Rêu Phủ