Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 9
“M
ười ngàn bảng,” Doug nhắc lại, lắc đầu.
Lola nuốt nước bọt. “Mẹ anh đã rất muốn chia rẽ chúng ta.”
“Không thể tin được điều mà tôi đang nghe.” Anh bước về phía cô. “Cô đã viết cho tôi một lá thư rồi ra nước ngoài.”
“Vì đó là điều bà ấy muốn em làm. Anh không thấy sao? Tất cả những thứ em viết trong đó đều không có thật!” Lola biết mình cần phải làm cho anh hiểu. “Em vẫn yêu anh! Trái tim em cũng đã tan nát mà, em đã khốn khổ hàng tháng trời!”
“Đừng lừa dối tôi nữa.” Giọng Doug cứng nhắc. “Lúc đó tôi cũng đã nghe một vài chuyện nhưng_________”
“Dougie, em không nói dối! Và em xin lỗi, em rất xin lỗi đã làm tổn thương anh. Nhưng đó là ý của mẹ anh – bà ấy là người đề nghị đưa tiền cho em. Và anh phải tin em, bà ấy vô cùng muốn thế,” Lola van lơn. “Nếu em cự tuyệt, bà ấy kiểu gì cũng sẽ tìm cách khác để loại bỏ em mà thôi.”
“Chúa ơi! Cô phải nói chứ! Cô không hề có ý định nói cho tôi biết chuyện gì đã diễn ra sao? Cô không nghĩ là sẽ công bằng hơn nếu hỏi cảm nhận của tôi sao?”
“Em đã định làm thế.” Tay Lola nắm chặt vì tức giận, không thể nói với anh sự thật đồng nghĩa với việc anh sẽ nghĩ cô là một kẻ vụ lợi đê tiện. Cô nói bất lực: “Nhưng anh đã định chuyển tới Edinburg, anh đã hòa nhập với những cô gái ở đó…”
“Cái gì?”
“Chúng ta còn quá trẻ! Nhìn thực tế thì cơ hội chúng ta ở bên nhau là bao? Em biết em yêu anh,” Lola nấc lên tuyệt vọng, “nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu em nói không với số tiền đó rồi vài tuần sau anh gặp ai đó mà anh thích hơn em thì sao? Em sẽ cảm thấy mình ngu ngốc tới độ nào khi anh gửi cho em một bức thư tuyệt tình thì sao?”
Trong bóng tối Dougie đưa tay lên. “Được rồi. Cô đã làm đúng. Chúng ta hãy quên hết đi, được không?”
Anh ấy có ý đó ư? “Được!” Lola hớn hở gật đầu, phân vân đây không biết có phải lúc thích hợp cho một nụ hôn rất–vui–được–gặp–lại–anh hay không. “Từ nay mọi chuyện đều đế lại phía sau, đúng không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
“Bắt đầu lại?” Giọng anh có chút mỉa mai.
“Chắc chắn là không cần đi xa tới như thế đâu. Cô cũng sớm ra về mà.”
“Em không phải về sớm đâu.” Vội vã bước theo anh khi anh đột nhiên quay lưng đi về đường hướng về phía căn nhà, Lola nói, “Em mới đến thôi mà! Dougie, thật tuyệt là được gặp lại anh, chúng ta có khá nhiều thứ để làm đấy.”
“Tin tôi đi, không có đâu.”
“Nhưng em muốn biết anh dạo này thế nào!” Sự tuyệt vọng làm cô trở nên hấp tấp. “Và anh đã ra ngoài, điều đó có nghĩa anh cũng muốn nói chuyện với em.”
Dougie đến gần cửa, dừng lại nhìn cô. “Tôi ra để hút một điếu thuốc thôi.”
“Giờ anh hút thuốc?”
“Cũng không nhiều lắm.”
“Anh nên bỏ đi,” Lola nói.
Cơ hàm anh nghiến lại giận dữ. “Tôi đã bỏ rồi đấy chứ. Sáu tuần trước.”
Vậy là sự xuất hiện đột ngột của cô đã làm anh choáng váng. Lola hít vào nhưng chỉ thấy hơi lạnh của đất và mùi kem cạo râu. “Em không ngửi thấy mùi thuốc lá.”
Dougie lấy ra từ túi áo sơ mi một điếu thuốc và cái bật lửa Bic. “Tôi đã định châm thuốc lúc nghe thấy cô nói chuyện điện thoại.”
“Vậy là anh không hút thuốc, anh đã nghe em nói. Thấy không? Việc em đến cũng có ích rồi đấy.” Với tay chộp lấy điếu thuốc từ tay anh, Lola bẻ nó làm đôi và quẳng nó vào bụi oải hương sau lưng mình.
Dougie thở dài rồi đẩy cửa. “Nếu cô không ở đây thì ngay từ đầu thì tôi đã không bị cám dỗ. Nếu cô muốn làm thứ gì thực sự có ích thì cô đi đi.”
“Ra là con ở đó,” Adele mắt tóe lửa đứng ở đại sảnh, bên cạnh là Sally. “Chúng ta cứ băn khoăn không biết con có chuyện gì.”
“Bọn con nói chuyện chút thôi.” Giọng Dougie cộc cằn. “Con mới nghe được chuyện mẹ đưa cho Lola mười ngàn bảng để cô ấy không gặp con nữa.”
Adele nhìn Lola bằng ánh mắt có thể sấy khô nho. “Vậy là cô ta đã nói cho con, đúng không? Mười ngàn bảng, cô ta nói thế sao?”
Tim Lola trùng xuống như một mỏ neo rớt.
“Thế là sao ạ?” Dougie gặng hỏi.
“Mẹ ra giá mười ngàn bảng. Nhưng như thế chưa đủ với cô ta. Cô ta đòi mười lăm ngàn đấy.” Adele nhún vai một cách tao nhã. “Rồi mẹ từ chối, cô ta đã mặc cả.”
Chúa ơi.
“Bác cũng thế thôi,” Lola thì thầm.
Doug lắc đầu. “Con không tin. Cuối cùng là bao nhiêu?”
“Mười hai ngàn.”
“Mười hai ngàn rưởi,” mụ phù thủy Adele lên tiếng.
“Đúng, nhưng em cần nó______”
“Thôi đi.” Dougie đưa tay lên. “Tôi nghe đủ rồi. Giờ tôi chắc chắn phải đi uống một ly.” Anh quay người sải bước trở lại phòng khách.
Lola nhìn anh bước đi. Có lẽ đây không phải là lúc nói điều này nhưng nhìn anh lúc giận dữ càng khó cưỡng lại.
“Giờ thì xem cô đã làm gì đi,” Adele nói. “Tại sao cô không về trước khi hủy hoại cả buổi tối nay nhỉ?”
Lúc trước đó có thể là một lời đề nghị hấp dẫn nhưng đó là trước khi Dougie xuất hiện. Rời đi không còn là giải pháp – sẽ ra sao nếu cô không gặp lại anh nữa? – Lola đáp: “Bác xem, thực ra cháu đâu có xấu như bác nghĩ. Cháu cầm số tiền đó vì có việc gấp và cháu vô cùng cần nó. Cháu thực sự là người rất được. Chúng ta có thể quên hết chuyện cũ được không ạ?”
Tôi đã vỗ đùi bà đấy, vì Chúa.
Adele thở hắt ra. “Không ai trong chúng ta muốn chuyện này xảy ra vào tối nay cả. Hiển nhiên là tôi biết ơn những gì cô đã làm đêm đó. Nhưng tôi không thể vờ vui vẻ vì gặp lại cô được. Đưa tiền cho cô là việc lúc đó tôi cần làm, nhưng tôi không bao giờ muốn Doug biết được.”
“Hãy tin cháu, cháu cũng không muốn thế mà. Anh ấy nghe được cháu nói chuyện điện thoại và cháu thực sự ước anh ấy đã không nghe được gì. Thế nên cháu cần nói chuyện với anh ấy một cách tử tế, để giải thích. Bác đừng lo, cháu sẽ không chỉ trích gì bác đâu.” Lúc Lola nói cô nhìn thấy Adele nhăn mặt vì cách diễn đạt đủ thấy cô tầm thường tới mức nào và vô cùng không phù hợp với một người được nuôi dạy tử tế như Doug ra sao.
“Chà, cứ thế này để qua tối nay không thêm một phiền phức nào nữa đi.” Adele khẽ lắc mái tóc được tạo kiểu của bà ta như thể đang rũ bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu. Nở một nụ cười nhạt giả tạo, bà ta nói: “Chúng ta qua nhập hội với mọi người chứ?”
“Cháu sẽ vào ngay đây ạ, khi cháu, ưm…” Lola chỉ về phía nhà vệ sinh ở dưới tầng, do dự nghĩ một từ lịch sự, rồi tự hỏi tại sao mình phải bận tâm. “Sau khi cháu đi tiểu xong.”
Phòng vệ sinh tuy nhỏ nhưng rất phong cách, từ đá cẩm thạch ngà cho tới đèn chiếu sáng trang nhã. Có chút quá trang nhã thì đúng hơn; Lola dặm lại lớp trang điểm, cô phải tựa lên chậu rửa để ghé sát vào gương kiểm tra xem má mình có tàn nhang hay mascara hay không.
Mải nghĩ về Doug và làm thế nào để anh có đánh giá tốt hơn về mình, Lola giật nảy mình khi chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Mất thăng bằng và có nguy cơ ngã đập mũi vào gương, cô đưa tay ra chặn lại và túi đồ trang điểm bay ra khỏi thành chậu rửa.
“Không!!!!!” Lola hét lên hoảng hốt khi cái túi rơi tõm xuống bệ xí. Không phải đồ trang điểm của cô chứ…Ôi, Chúa ơi…
Đã quá muộn, tất cả những thứ ở trong túi mỹ phẩm của cô đã chìm nghỉm. Tất cả những thứ cô yêu thích – đống phấn mắt, phấn màu đồng, chì kẻ mắt đáng yêu và cả ba thỏi son vô cùng tốt của cô nữa – đang chìm dưới đáy bồn cầu. Như đổ dầu vào lửa, cái điện thoại của cô vẫn đang reo.
“Gabe, em biết anh đang cố gắng giúp đỡ, nhưng KHÔNG PHẢI BÂY GIỜ!” Lola lại tắc điện thoại dò xét hiện trường thiệt hại và thốt ra một tiếng than tuyệt vọng: “Ôi, quỷ tha ma bắt…”
Rồi cô lại giật mình lần nữa vì có ai đó đang cẩn trọng gõ cửa phòng vệ sinh.
“Xin chào? Mọi việc trong đó ổn chứ?” Là giọng lo lắng của một phụ nữ, có lẽ là Sally.
“Dạ ổn. Em không sao.” Nhìn hộp phấn mắt siêu lấp lánh màu cà phê mocha hiệu Urban Decay mà cô luôn yêu thích, Lola chỉ muốn khóc.
“Lola? Em phải không? Có chuyện gì thế?”
Biết đó là Sally, Lola mở cửa.
Cô không cần nói một từ nào cả.
“Ôi trời, khổ thân em! Chúa ơi, chẳng trách mà em hét lên như thế. Chị cũng từng bị trộm túi xách một lần đấy.” Sally ôm lấy cánh tay vẻ thông cảm.
“Ý chị là việc thay thế thẻ tín dụng và các thứ khác vô cùng phiền toái. Nhưng mất đồ trang điểm còn khó chịu hơn. Lúc chị phát hiện cái mascara của mình không dùng được nữa chị đã bị khủng hoảng cảm xúc ngay ở Harvey Nicks đấy.”
Mặc kệ tất cả, Lola mỉm cười: “Chị làm em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
“Ôi, chị rất tiếc!”
“Mình cũng không thể để nó ở đây được. Lola cố hết sức cúi xuống cẩn thận kéo cái túi trang điểm đang mở ra khỏi bồn chầu và quẳng nó – phẹp – thẳng vào thùng rác bên dưới chậu rửa. “Tiêu biểu là nó đã xảy ra trước khi em kịp làm gì với cái miệng của mình.”
“À, cái đó chị có thể giúp em. Em muốn mượn son môi không? Đi lên tầng với chị nào.”
Mọi thứ trong phòng ngủ của Sally đều siêu sạch sẽ với màu vàng và màu trắng. Ngồi lên cái giư-ơờng cỡ lớn nhìn xung quanh, Lola nói: “Căn phòng này tuyệt quá.”
“Sẽ tuyệt hơn nếu nó không phải nhà của mẹ chị.” Sally nhăn nhó. “Không phải chị không yêu bà nhưng cũng chẳng mấy lý tưởng đúng không? Chị đang sống cùng bạn trai ở Wimbledon nhưng 2 tuần trước bọn chị chia tay nên chị tạm thời dọn về đây.”
“Có chuyện gì giữa chị với bạn trai thế ạ?”
“Chúa ơi, ác mộng. Cứ dính tới đàn ông là chị như gặp họa ấy.” Sally lắc đầu. “Chị trả tiền cho anh ta đi tẩy trắng răng làm quà sinh nhật vì anh ta thích thế. Nhưng thứ tiếp theo mà chị biết là anh ta nói với chị anh ta đang hẹn hò với cô y tá ở phòng khám răng. Thế đấy, chị lại độc thân, quay về sống cùng mẹ và bỏ cuộc với đàn ông. Chị sẽ mua cho mình một cái lều nhỏ ở đâu đó trong đất nước này rồi nuôi lạc đà không bướu thôi. Tự đan tất và tự làm mứt. Như thế chẳng phải rất bình dị sao?” Cô ngừng lại, giờ lên một thỏi Chanel màu hồng hoa vân anh rồi ghé sát tới miệng Lola. “Em thường dùng màu gì?”
“Nếu chị có mấy loại màu đồng ánh bạc thì tốt hơn màu hồng ạ. Chị biết đan không?”
“À, không, nhưng chị lúc nào cũng có thể trả tiền cho một bác già đáng yêu nào đó để họ đan hộ chị mà. Màu đồng ánh bạc, màu đồng ánh bạc…” Sally đang bận rộn lục lọi mấy ngăn tủ ở bàn trang điểm của mình.
“Nếu chị thích sống ở Notting Hill thì hàng xóm nhà em tuần tới đi Úc đấy. Anh ấy sẽ cho thuê căn hộ của mình một năm.” Lola không thể kiềm chế, cũng đáng để thử chứ vì ít ra Sally không làm việc ở một lò mổ.
“Thật à? Hàng năm nay chị không đến Notting Hill rồi. Aaaaaaaaaa, chị biết thứ em cần rồi…” Sally ra khỏi phòng ngủ rồi lúc sau trở lại với một thỏi son màu vàng hình viên đạn. “Của em đây, cái này lúc nào cũng trên giá trong nhà tắm. Hợp với em hơn chưa?”
Lola yên tâm nhận thỏi son. Versace, trời đất, màu nâu đỏ đặc biệt ánh vàng nâu. “Chính xác là hợp với em.” Cô soi mình trong cái gương trên bàn trang điểm, đưa tay thoa son rồi bập môi vào nhau.
“Tuyệt. Giờ em có thể đối mặt thế giới rồi. Dougie có bạn gái chưa ạ?”
“Em biết đấy, chị cũng không chắc lắm. Cũng có thời gian nó hẹn hò với ai đó nhưng chị không biết là còn không. Em biết đàn ông thế nào rồi mà, họ không nói về những thứ đó như chị em mình đâu.” Sally dặm lại phấn lên mũi rồi nói: “Sao thế? Em vẫn còn thích nó à?”
Chỉ có một bà chị gái mới có thể nói kiểu đó, như thể điều đó ngang với việc yêu chàng gù Quasimodo[1] vậy.
Lola nói đầy ân hận: “Anh ấy rất tuyệt. Chúng em đã từng bên nhau rất hạnh phúc nhưng em đã hủy hoại tất cả. Đó là lỗi của mình em, em biết, em đã phạm sai lầm nhưng lúc đó em không…em đã không thể…”
“Ôi thôi nào, chị không có ý khiến em không vui đâu. Em lúc đó chỉ mới mười bảy thôi mà.” Sally kêu lên. “Ở tuổi ấy tất cả chúng ta đều mắc sai lầm mà em. Và đúng, Dougie cũng đau khổ nhưng nó lại phục hồi mà. Nó có đi tu đâu nào!”
Lola biết ơn sự thấu hiểu của Sally, cô cố cười nghiêng ngả: “Em mừng là anh ấy không làm thế. Em xin lỗi, gặp lại anh ấy thế này có chút choáng ngợp. Nhưng ai biết được chứ, có thể em sẽ thuyết phục được anh ấy rằng em rất quyến rũ và anh ấy sẽ tha thứ cho em…”
Cửa phòng ngủ vốn không đóng bị mở toang ra. “Nghe này,” Doug nói ngắn gọn, “tôi thực sự ước mình không nghe lỏm được chuyện đó nhưng Philip muốn nói vài lời và ông bảo tôi đi gọi mọi người lại.”
“Được, bọn chị xong việc ở đây rồi.” Sally vui vẻ cặp tóc lại đi về phía cửa.
“Và tôi chỉ có thể nói là,” lúc Lola ra tới cửa Doug nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc khiến người khác run rẩy, “đừng phí năng lượng của cô vào việc trở nên hấp dẫn, vì tôi chẳng hề quan tâm.”
Chờ đã nào, lúc họ còn yêu nhau, tính cách gì của cô khiến anh luôn ngưỡng mộ nhỉ? Sự lạc quan thường trực và không bao giờ chấp nhận câu trả lời không?
“Anh có thể sẽ thay đổi ý kiến đấy,” Lola can đảm đáp. “Em rất đáng yêu.”
“Lola,cô không cần bận tâm thử làm gì đâu. Sẽ chẳng có gì xảy ra với cô và tôi cả. Sau tối hôm nay chúng ta sẽ không gặp nhau nữa và tôi thấy chẳng có vấn đề gì. Nên giờ chúng ta hãy cứ xuống lầu và chấm dứt trò hề này đi, được chứ? Càng xong sớm thì cô càng được về sớm.”
Mọi người đã tập trung trong phòng cách chờ bài phát biểu của Philip. Rất ngọt ngào, thật khó tin, khi nghe người đàn ông này nói một cách cảm động về hạnh phúc mà Adele mang đến cuộc đời ông. Mọi người nâng cốc hướng về Adele, rồi Philip tiếp tục nói về Lola và hành động của cô đêm gặp cướp. Ông kết thúc bằng việc tuyên bố tất cả đều nợ cô, và từ nay cô sẽ là một phần của nhà này. Ông ra hiệu cho mọi người vỗ tay, nâng cốc và – tuyệt – một cái ôm hờ từ Adele. Như kiểu được Ryvita ôm không bằng.
Rồi phút giây ngượng ngùng cũng qua và mọi người lại trở lại uống rượu tán gẫu với nhau. Tất cả mọi người trừ Adele, người đang nhìn miệng Lola nói: “Thật là một sự trùng hợp phi thường, cô hình như dùng cùng màu son với tôi.”
Ôi, đáng ghét, đáng ghét. Bà ta biết rồi.
“Xin lỗi bác.” Lola không thể tin được là lúc trước mình không nhận ra điều này.
“Cháu…ưm, cháy bị mất son nên chị Sally bảo cho cháu mượn. Cháu không biết đó là của bác.”
“Lúc nào về cô nên mang nó theo.” Adele rùng mình như kiểu Lola làm dính đồ khai vị lên đó vậy. “Đằng nào giờ tôi cũng không dùng nó nữa.”
“Mọi chuyện ổn chứ ạ?” Dougie chen vào.
“Lola đã dùng son của mẹ.” Adele nói với điệu cười nửa miệng vì sửng sốt: “ Có lẽ mẹ lạc hậu rồi. Nhưng điều đó có vẻ trâng tráo quá. Quá…riêng tư.”
Lola định mở miệng phản đối nhưng giờ Dougie đang nhìn cô dò xét với vẻ chán ghét tương tự, như thể cô là Typhoid Mary đi lung tung phát tán những loại vi trùng đáng ghê tởm lên son môi của người khác. Có những lúc đơn giản là bạn phải chấp nhận rằng chiến thắng kẻ khác không phải sự lựa chọn đúng.
Lúc điện thoại của Lola rung lên lần thứ ba trong buổi tối hôm nay, miệng Adele chúm lại với vẻ khó chịu thấy rõ.
“Cô có thể ngừng việc cúp điện thoại của anh được không?” Gabe căn vặn. “Anh có nhiều thứ để làm hơn là dùng thời gian để cố liên lạc với cô đấy. Chẳng có gì phức tạp đâu,” anh tiếp lời. “Anh chỉ hỏi xem mọi chuyện có ổn không thôi. Một câu trả lời đơn giản là có hay không sẽ________”
“Chị nói thật chứ? Cơn co bóp cách nhau bao lâu? Cứ ở đó và bình tĩnh,” Lola nói. “Đun nước và thở sâu nhé. Em đến đây.”
Chú thích
[1] Quasimodo: chàng gù