Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Jacqueline Baird
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Dishonourable Proposal
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-08-05 09:59:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
aty đã phác những nét cuối cùng lên trên bản vẽ tinh tế trước mặt cô, và, thả bút chì xuống ống bút, với một tiếng thở dài thỏa mãn cô ngồi thẳng dậy và kéo cánh tay mảnh mai trên đầu. Cô đã hoàn thành một thiết kế khác. Cô xoay tròn đầu quanh vai và mệt mỏi nhìn xung quanh căn phòng. Tấm lịch trên tường lôi kéo sự chú ý của cô: một bức ảnh dãy Alps, nhưng chính ngày tháng trên đó khiến cô thả tay xuống lòng và thõng xuống ghế ngồi.
Hai ngày nữa là tới thứ bảy ngày mùng một tháng mười hai, ngày sinh nhật của con gái nuôi của cô, và cô không thấy thích thú chút nào cái viễn cảnh phải bảo Jake là cô sẽ đi Paris nghỉ cuối tuần. Cô lo lắng chà răng qua môi dưới, hàng mày mềm mại nhíu lại. Jake mới là vấn đề của cô; cô sẽ không bao giờ có thể hiểu được trong triệu năm nữa. Trong một tháng họ chung sống với nhau, anh đã làm cô bối rối, chọc tức cô, và làm tình tuyệt vời với cô cho đến khi cô không biết liệu cô có tỉnh trí không nữa. Nhưng không có sự thân thiết thực sự nào cả; ngay cả trong những lúc thân mật nhất của họ dường như có một hàng rào vô hình tồn tại giữa họ.
Ồ, họ có thể nói về âm nhạc, sách vở, nhà hát hoặc các tác phẩm nghệ thuật hàng giờ liền hay bất kỳ chủ đề an toàn nào. Nhưng dưới vẻ lịch sự của mối quan hệ Katy cảm thấy sự giận dữ và oán giận âm ỉ, và cô không thể làm gì để xóa nó đi. Đó là mối quan hệ kinh điển kết hợp giữa tình yêu và sự căm ghét kinh, cô cay đắng nghĩ. Cô yêu Jake nhưng ghét cái cách anh sử dụng cô. Khả năng tình dục thành thạo của anh đã lấn át nỗ lực yếu ớt cưỡng lại anh của cô, và cô không còn cố gắng làm điều đó nữa. Trong khi đó thì tình cảm của Jake dành cho cô chỉ đơn giản là sự căm ghét….
Anh đã luôn tránh công chúng như một dịch bệnh, nhưng trong mấy tuần qua anh đã đưa cô ra ngoài ăn tối ở mọi nhà hàng nổi tiếng tại London. Hai tối đầu tiên họ đã tới rạp chiếu phim cao cấp nơi có thành viên hoàng tộc tham dự, và tới một buổi khiêu vũ của các chủ ngân hàng, trong nhiều tối đến các nơi khác nữa, và tới mọi câu lạc bộ đêm sang trọng nào mà Jake có thể tìm được.
Tên của họ gắn liền với nhau trong các bài báo ngồi lê đôi mách của nửa số các tờ báo trong nước, và Katy thấy kiệt sức. Cô đã suy ra là Jake cố tình làm thế, để khi cuối cùng anh vứt bỏ cô thì cô sẽ bị sỉ nhục công khai. Chẳng có cách giải thích nào khác cả…
Katy lắc lắc đầu cố giũ bỏ những suy nghĩ phiền não trong đầu. Jake sắp đến đón cô và cái xe Rolls-Royce chết tiệt đó hầu như chẳng phù hợp với khung cảnh xung quanh đây tí nào. Môi cô mím lại trong cơn tức giận khi cô xoay người trên ghế nhìn trống rỗng ra bên ngoài cửa sổ. Đó lại là một vấn đề khác khiến cô bực mình. Anh hầu như không bao giờ để cô ra khỏi tầm mắt. Anh khăng khăng đòi đưa cô đi làm. Cô cho là cô phải cảm ơn ngôi sao may mắn của mình khi anh cho phép cô đi làm. Nhưng cô không thấy thích điều này chút nào.
Mọi người ở nhà máy đều biết rõ cô sống với anh. Cô phải trơ mặt ra trước những nụ cười hiểu biết và những cái liếc xéo vì cô có công việc làm nguồn an ủi. Với sự thuyết phục của cô, ba cô đã đồng ý mở rộng thị trường chọn lọc ra.
Katy vừa hoàn thành thiết kế các đĩa tưởng niệm cho Hội chợ Hoa Chelsea vào năm tới, và chúng rất đẹp. Người mua hàng của công ty Harrods có ấn tượng tốt với bản mẫu và đã đặt hàng. Cô càng ngày càng tự tin vào công việc của mình. Đó là phần cuộc sống mà cô cảm thấy mình thành công, mặc dù phần còn lại thì là một đống lộn xộn….
Cánh cửa mở ra. “Sẵn sàng đi chưa, Katy?”, giọng nói trầm êm ái của Jake vang lên trong các dây thần kinh mẫn cảm của cô.
Cô giật mình ngước lên, mắt cô tìm mắt anh. Anh lấp đầy xưởng vẽ bằng sự hiện diện của mình và trái tim cô đập những nhịp đập thình thịch quen thuộc trong lồng ngực. Sự oán giận thiêu đốt trong cô cùng với tình yêu tuyệt vọng với người đàn ông này. “Anh đến sớm,” cô cắn cảu nói.
“Tôi biết, nhưng chúng ta sẽ đi xa một vài ngày, nên hãy nhanh lên, tình yêu của tôi.” Anh chà sát hai bàn tay dài vào nhau; vì lạnh hay vì phấn khích thì cô không biết. Anh bồn chồn đi vơ vẩn quanh phòng. “Nhanh lên nào. Chúng ta phải về nhà và đóng gói hành lý.”
“Giờ thì đi đâu?” cô khô khan hỏi khi đứng dậy. Chả ích gì khi tranh cãi với anh – cô đã sớm nhận ra điều đó mấy tuần qua. Anh sẽ dẹp bỏ mọi sự phản đối của cô bằng lập luận thấu đáo của mình, hoặc anh sẽ làm tình với cô để có được điều anh muốn.
“Để tôi đoán xem: đến Sicily để ăn hải sản ở Sicily hay có lẽ là đến Scotland ăn món haghi.” Cô liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh và suýt phì cười khi thấy sự bối rối trong mắt anh. “Không, tôi đoán ra rồi.” cô vừa thốt lên vừa quăng tay ra trong cử chỉ phóng đại. “Tới Lapland để ngắm bình minh lên.”
“Katy, em có ý gì vậy?”
“Không, hoàn toàn không có gì cả,” cô nói, và cầm túi xách lên, cô đi ra phía cửa. Jake lấy cái áo khoác bằng lụa cashmere của cô từ móc treo trên tường và giúp cô mặc vào.
Tay anh lưu luyến trên vai cô; môi anh lướt qua đỉnh đầu cô. “Katy, em làm việc quá nhiều rồi; trông em mệt lắm. Kế hoạch của tôi cho cuối tuần sẽ làm em thấy khá hơn, tôi hứa đấy. Hãy tin tôi.”
Cô cứng người lại và kéo bản thân ra khỏi cái ôm của anh. Điều cô dự tính cho cuối tuần chắc chắn sẽ không làm anh hài lòng, cô châm biếm nghĩ. Cô ngoan ngoãn để anh nắm cánh tay và kéo cô ra khỏi tòa nhà vào trong xe ô tô. Cô nhìn anh đi vòng qua phía trước xe và trượt vào trong ghế lái. Làm thế nào cô có thể nói với anh? Anh hiển nhiên tự mình lên kế hoạch cho vài ngày tới.
Cô giận dữ đóng tách cái dây đeo an toàn. Tại sao cô không thể nghỉ vào cuối tuần được cơ chứ? Thậm chí một cô nhân tình cũng có quyền có một kỳ nghỉ cơ mà….
“Tại sao anh lại lái cái xe như thế này thì tôi không thể hiểu được. Thật là một cái xe cực kỳ khoe khoang.” Cô bắn ra cơ giận dữ của mình vào một vật vô tri vô giác – như thế dễ hơn.
“Nhưng tôi tưởng em thích nó.” Jake quay đầu về phía cô kinh ngạc.
“Thích nó ư? Anh đang đùa chắc!” cô khịt mũi. Nó khiến cô nhớ tới cái xe cô dâu – là điều cuối cùng mà cô cần trong bất kỳ hoàn cảnh nào. “Và hãy chú ý vào đường kìa.”
Anh nhìn thẳng phía trước, nhưng Katy ngạc nhiên khi thấy khóe miệng anh cong lên như muốn cười; rồi anh cười lục cục, và sau đó thì cười lớn.
“Tôi chẳng thấy có gì buồn cười trong cái vật quái dị đồ sộ này.” Nhưng Jake thậm chí còn cười to hơn.
“Một ngày nào đó tôi sẽ nói cho em biết,” anh hứa, nhưng vẫn cười.
“Không phải thế đâu…” cô lẩm bẩm giận dữ.
Jake liếc khóe mắt nhìn cô, tất cả sự vui thích đã biến mất. Đôi mắt nâu của anh xem xét khuôn mặt nhợt nhạt của cô, sự oán giận sục sôi dưới vẻ ngoài những đường nét của cô. Anh trầm ngâm lái xe thẳng vào bãi đậu xe ở tầng hầm của khu căn hộ. Anh ra khỏi xe, và đi vòng qua cửa ghế phụ, anh lo lắng nắm tay Katy và đặt lên khuỷu tay anh.
“Có gì đó không ổn, Katy. Có chuyện gì thế? Em không thấy khỏe à?”
Giá mà anh biết, Katy cay đắng nghĩ. Nhưng chờ chút! Anh đã cho cô một lý do hoàn hảo. Nếu cô giả vờ ốm thì có lẽ cô có thể xoay sở ở một mình vào cuối tuần. “Em mệt, em cho là vậy. Gần đây chúng ta hay thức khuya,” cô thẳng thừng nói.
“Tôi có cách chữa đấy.” Jake mỉm cười nhìn xuống cô khi kéo cô ra khỏi thang máy và vào trong căn hộ. “Tại sao chúng ta không nghỉ ngơi hoàn toàn trong mấy ngày và thư giãn ở một khách sạn tuyệt vời trên dãy Alps ở Thụy Sĩ nhỉ?”
“Cái gì cơ?” Đó là điều cuối cùng mà cô muốn.
“Hãy để tôi giải thích, Katy. Từ khi tôi còn học ở Đại học Oxford thì chúng tôi có một nhóm nhỏ hay dành cuối tuần đầu tiên của tháng mười hai ở cùng một khu nghỉ mát tại Thụy Sĩ, cùng một khách sạn, để đi trượt tuyết vào đầu mùa. Suốt nhiều năm số người tham dự cũng biến động, khi có người kết hôn, có con cái, và ly dị, nhưng vẫn thường có khoảng một tá người. Không phải tất cả mọi người đều trượt tuyết, nên em có thể nghỉ ngơi, thư giãn và tham gia vào các hoạt động khác. Em thấy thế nào?”
Katy ngồi xẹp xuống ghế sofa và nhắm chặt mắt lại trong một chốc. Anh trông quá háo hức, nụ cười toét miệng trẻ con cong lên trên cái miệng gợi cảm. Bất kỳ lúc nào khác thì chắc cô sẽ sẵn sàng tham gia vào lời gợi ý của anh, nhưng không phải bây giờ.
“Tôi không trượt tuyết, và tôi không muốn. Anh đi, và tôi sẽ đi thăm ba mấy ngày. Để bà Thomas nhặng xị lên vì tôi sẽ là sự đổi mới rõ rệt so với những cái nhíu mày chê trách của bà Charles từ sáng đến tối.”
Jake ngồi xuống bên cạnh cô, rồi anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong tay anh. “Em hoàn toàn có thể thay đổi thái độ của bà Charles,” anh lạnh lùng nói, tâm trạng vui vẻ đã biến mất. Anh chà mạnh ngón tay cái lên ngón giữa trên bàn tay trái của cô. “Em có thể đeo cái nhẫn tôi đưa cho em, nhưng em đã chọn không đeo nó.” Anh thả tay cô ra rồi đứng lên.
Katy thở dài, và liếc dò tìm mắt anh. Anh là người thật khó hiểu đối với cô. Cô không thể hiểu được thái độ của anh chút nào. Anh trông quá xa cách và lãnh đạm; cô thấy anh đi tới cái tủ ly và rót một cốc đầy whisky. Lưng anh quay lại phía cô, và cô nhận thấy sự căng thẳng của đôi vai rộng, nhưng rồi thì chính tình trạng căng thẳng là tiêu chuẩn trong mối quan hệ của họ, cô buồn rầu nghĩ vậy.
“Có lẽ em đúng, Katy ạ; tôi không nên bực bội vì em muốn đi thăm ba em, và mấy ngày trượt tuyết sẽ tốt cho tôi.” Anh quay lại và nâng ly về phía cô trong điệu chào mỉa mai. “Một sự tạm nghỉ, hử?”
Một nụ cười cảnh giác cong lên trên đôi môi đầy đặn của cô. Cô không thể tin là mình lại may mắn đến thế. Khi Jake đi rồi thì cô có thể lẻn đi Paris tham dự bữa tiệc sinh nhật và trở lại trước khi anh biết. Cô sẽ phải hối lộ ba cô, nhưng không thành vấn đề gì.
Nụ cười của cô nở rộng hơn; cô cảm thấy như thể gánh nặng cất khỏi vai cô.
“Làm ơn hãy rót cho em một ly martini. Hãy cẩn thận với những đoạn dốc đó, Jake,” cô trêu chọc. “Em nhớ là anh đã gẫy chân một lần rồi đấy….” Lần đầu tiên họ hôn nhau. Chúa ơi, khi đó cô thật ngờ nghệch.
Mắt họ gặp nhau và Katy biết anh cũng đang nhớ lại lần đó.
“Thực ra đó là lần thứ hai tôi gẫy chân đấy,” anh bảo cô với một nụ cười toe toét, tâm trạng vui vẻ của anh đã quay trở lại. Đôi mắt nâu của anh sẫm lại khi anh đặt cái ly xuống bàn, và với hai sải chân anh đã đứng trước cô, lời yêu cầu muốn một ly rượu của cô rõ ràng đã bị quên mất.
Cô run rẩy đề phòng. Cô biết cái nhìn đó trong mắt anh quá rõ. Anh cúi xuống và nghiêng đầu cô về phía sau bằng một bàn tay mạnh mẽ. “Nhưng cho đến nay thì đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất đấy, Katy à,” anh rên rừ rừ khi cong người về phía cô, môi anh lướt qua môi cô với một nụ hôn dịu dàng hiếm có.
Cô thở dài; cô không có sức mạnh cưỡng lại anh và đôi tay mảnh mai của co vòng quanh cổ anh. Jake kéo cô áp vào vòm ngực rộng của anh và mang cô vào phòng ngủ….
Katy ở một mình trong căn hộ vào chiều hôm sau và bước đi mệt lử vào phòng ngủ mà cô chia sẻ với Jake. Cô ném túi xách lên giường và đá văng giày ra.
Cô rùng mình; nơi này có vẻ thật lạnh lẽo và trống rỗng – một nụ cười chế giễu cong lên trên môi cô – có lẽ có cảm giác đó là vì…Jake đã đi Thụy Sĩ mấy tiếng trước, và khi ông chủ đi thì bà Charles cũng miễn cưỡng bảo Katy là bà nghỉ cuối tuần.
Katy rất vui mừng – mọi thứ đều thật hoàn hảo. Cô đã gọi đến hãng hàng không và đặt chuyến bay tối nay tới Paris. Cô đã gọi cho ba cô và Claude để sắp xếp mọi thứ, nhưng đó là vào sáng nay.
Giờ cô đang ngồi ở ghế ở phòng thay đồ và chiếu đôi mắt đờ đẫn và khuôn mặt xanh xao, nhăn nhó của cô trong gương. Chuyến thăm tới phòng khám sản của gia đình để lấy tiếp toa thuốc đã kết thúc trong thảm họa. Cô đã có thai.
Đến khi nào cô mới hết ngốc nghếch cơ chứ? Cô tự hỏi.
Sau đêm đầu tiên của họ, Jake đã mỉa mai gợi ý là hiển nhiên cô đã tự vệ cho bản thân và cô đã xác nhận suy nghĩ của anh khi cố trưng ra hình ảnh người phụ nữ thạo đời của cô.
Thật là buồn cười! Sáng đó cô đã vội vã đến phòng khám và lấy một toa thuốc tránh thai. Nhưng không may là, dường như, đã quá trễ rồi; hậu quả đã xảy ra; như chuyến thăm hôm nay đã xác nhận điều đó.
Katy chống khuỷu tay lên bàn, đầu cô gục xuống, tay cô ôm lấy mặt; trong một lúc lâu cô ngồi đó, thở sâu nặng nhọc, cố nuốt lại nước mắt. Thật là lộn xộn! Thật là kinh khủng! Nhưng rồi những giọt nước vẫn từ từ tuôn ra khỏi đôi mắt nhắm chặt của cô. Cô đã sống trong căng thẳng quá lâu, làm việc chăm chỉ, đóng vai cô nhân tình thạo đời, che giấu cảm xúc thật của cô, và cú đánh mới nhất này là giọt nước tràn ly. Vai cô rung lên trong cơn bùng nổ dữ dội những giọt nước mắt điên loạn.
Cô khóc cho bản thân mình, cho đứa trẻ chưa được sinh ra, cô khóc như thể trái tim cô đang vỡ ra, và có lẽ nó đang bị thế thật. Cô yêu Jake và điều đó khiến lòng cô tan nát. Nằm trong vòng tay anh, lạc lối trong đam mê, cô phải cố kìm lưỡi mình không buột miệng nói ra. Trong những lúc tỉnh táo cô tự nhủ cô ghét anh, anh là con chuột ghê tởm đã ngủ với mẹ kế của chính cô, nhưng vẫn chẳng có gì khác biệt cả. Chỉ cần anh chạm vào thôi là cô đã đánh mất bản thân mình rồi.
Những giọt nước mắt từ từ rút xuống và cô ngẩng đầu lên. Cô có cảm giác kinh khủng là lý do thực sự cho nỗi sầu khổ của cô là, giờ khi cô đã có thai, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc rời xa Jake. Hàng tuần nay cô đã tự bảo bản thân là cô đã thỏa thuận với Jake và cô phải tôn trọng thỏa thuận đó. Nhưng thẳm sâu bên trong một giọng nói thì thầm rằng tất cả chỉ là lý do ngụy biện.
Thỏa thuận của Jake với ba cô đã hoàn thành lâu rồi. Jake không thể nuốt lời được nữa – tiền đã trao tay. Nếu muốn thì Katy có thể bước đi bất kỳ lúc nào, và chẳng có cái chết tiệt gì mà Jake có thể làm để ngăn cô. Rắc rối là chính sự trung thực bẩm sinh của chính cô buộc cô phải thừa nhận rằng cô không muốn rời xa Jake, nhưng giờ cô không có lựa chọn nào cả và cô không thể chịu đựng được lý do anh cưới cô chỉ vì cô đã ngốc nghếch để mình mang thai.
“Phá thai” có lẽ là từ phù hợp lúc này. Katy không chống cũng không ủng hộ việc này. Cô luôn có quan điểm là phụ nữ có toàn quyền lựa chọn, nhưng với chính bản thân thì cô biết đó không phải là điểm khởi đầu. Không đời nào cô có thể bỏ con của Jake. Một tiếng thở dài tuyệt vọng thoát ra khỏi cô. Cô có thể làm gì cơ chứ? Cô không thể chỉ suy nghĩ cho riêng mình. Còn ba cô thì sao? Cuối cùng thì họ cũng trở nên thân thiện với nhau. Làm sao cô có thể cướp đoạt cơ hội có một đứa cháu của ông? Lại chạy trốn lần nữa không phải là lối thoát.
Cô bất giác đứng dậy. Hãy đi xa rồi suy nghĩ, và nghỉ ngơi ở Paris với bạn bè. Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu là cô lập tức di chuyển. Sau khi tắm nhanh, cô cẩn thận trang điểm, nhiều hơn mọi khi một chút để giấu đi dấu vết của cơn khóc lóc suy sụp.
Cô mặc vào bộ vest len trắng mà Jake không thích, và vội vã đóng gói một vali nhỏ với một vài bộ đồ đủ để cho cô ở tới Chủ nhật và một gói quà nhỏ chứa món đồ chơi mềm mại để ôm dành cho con gái nuôi rồi cô gọi một cái taxi.
Khi máy bay hạ cánh xuống Sân Bay Charles de Gaulle, Katy thở ra nhẹ nhõm, cảm thấy một chút nhiệt tình mới nhen nhúm trong tâm trạng u ám của cô. Cô sải bước tự tin qua sảnh hạ cánh, khiến một vài người đàn ông ngoái đầu ngắm nhìn người phụ nữ trẻ cao ráo, tóc vàng và duyên dáng.
Claude xông lên và cuốn cô vào vòng tay ông, và hôn vào hai má cô theo đúng kiểu của Pháp.
Mắt Katy mờ nước. “Claude, thật tốt được gặp ông.” Cô đã không nhận ra là cô nhớ tình bằng hữu của ông biết bao. Ở tuổi 50, trông ông vẫn rất hấp dẫn với mái tóc muối tiêu cắt tỉa đẹp đẽ, và quần áo của ông thì, như mọi người có thể hình dung, rất hợp mốt và có khiếu thẩm mỹ.
“A, Lena, để tôi nhìn cô nào.”
Trong một lúc Katy bất ngờ mất phương hướng; cô hầu như đã quên hình ảnh Lena Lawrence của cô.
“Không, Claude, giờ là Katy; chỉ là Katy đơn giản vậy thôi.”
“Cưng ơi, cô không bao giờ chỉ đơn giản vậy thôi dù có cả triệu năm nữa. Thân thể cô, dù có nằm trong mồ, vẫn sẽ đẹp.”
“Không trong môt khoảng thời gian, tôi hy vọng vậy!” Katy cười to trước lời khen quá đà của ông, và cũng là giọng điệu suốt cuối tuần.
Đến nhà Claude ở vùng ngoại ô Paris cảm giác như được về nhà với Katy. Cô chào Alain bằng những nụ hôn vào má và cùng chia sẻ nụ cười buồn khi cùng nhớ tới Anna, bạn cô và cũng là vợ anh. Sau đó mọi sự chú ý của cô bị thu hút bởi quả cầu nhỏ hiếu động với những diềm xếp nếp màu hồng, một túm tóc quăn màu đen bóng là con gái nuôi của cô tên Caterina.
“Con yêu!” Katy thốt lên, xoay cô bé nhỏ vào trong vòng tay. Ở tuổi lên hai, cô bé đã trông như một bản sao của mẹ nó, và khi đôi mắt thơ ngây cười với Katy, cô phải nuốt xuống nặng nhọc cục nghẹn dâng lên trong cổ họng.
Ngày thứ bảy trôi qua với ba người lớn nuông chiều mọi ý thích bất chợt của cô bé nhỏ - sinh nhật lần thứ hai của con bé là một lễ kỷ niệm lớn. Vào buổi chiều một số nhân viên của Claude xuất hiện và tham gia vào bữa tiệc, và cuối cùng, khi Caterina buồn ngủ vì kiệt sức thì Katy bế cô bé lên lầu và đặt bé vào giường.
Cô ngồi bên cái giường con một lúc, âu yếm vuôt những sợi tóc quăn đen lộn xộn ra khỏi hàng mày nhỏ. Thật là một đứa trẻ xinh đẹp; thật bất công khi đứa bé mất mẹ quá sớm. Với tiếng thở dài sâu Katy đứng dậy, và xoay người bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng. Cô cũng sẽ sớm trở thành một người mẹ, và vấn đề của cô lớn đến độ cô cảm thấy lại sắp bị rối trí đến nơi. Cô quả quyết thẳng vai dậy và hướng xuống lầu dưới. Cô sẽ không nghĩ về những rắc rối của cô tối nay. Nhà của Claude nhanh chóng đầy ắp bạn bè, trong đó có một số là người mẫu mà ông thuê, và bữa tiệc dành cho người lớn đang diễn ra.
Katy hòa nhập vào đám khách khứa, gặp lại những người bạn cũ, nghe những câu chuyện tào lao trong giới thời trang, và thỉnh thoảng là những bình luận ác ý, nhưng thường là những mẩu hài hước. Cô khiêu vũ, cười đùa và uống champagne, nhưng khi đồng hồ điểm quá nửa đêm thì cô chỉ ước có thể chuồn được về phòng ngủ của mình. Nhưng với vai trò là nữ chủ nhân của Claude cho buổi tối nay thì cô không thể làm vậy.
Phải đến sau 3 giờ thì vị khách cuối cùng mới miễn cưỡng dời đi, một trong số những cô người mẫu mới của Claude, một cô gái mà Katy chưa bao giờ gặp trước đó. Trong một giây cô liếc nhìn cặp đôi đang ghì siết lấy nhau say mê ở trước cửa, một nụ cười hài hước châm biếm nở trên đôi môi cô khi cô chậm rãi đi về phía nhà bếp. Claude thật không thể sửa được, cô cười nhẹ với chính mình. Một cốc café và giường ngủ là thứ cô cần.
Café đã được pha phin, nên Katy rót cho mình một cốc và ngồi xuống cái ghế bằng gỗ thông cứng trong bếp, chống đầu lên bằng khuỷu tay đặt trên bàn. Cô ngẩng mắt nhìn khi thấy cửa mở ra. “Sớm thế, Claude? Đừng nói với tôi là ông đang dần mất hứng thú của mình đấy nhé?” cô trêu chọc.
“Chỉ để bảo vệ cô thôi, Katy thân yêu, tôi đuổi cô gái đi rồi.” Ông cũng tự rót cho mình một cốc café và ngồi xuống đối diện với cô. “Jen là một cô gái rất đẹp – với cơ thể đáng yêu, rất ăn ảnh – nhưng đáng tiếc là chẳng có gì trong não cả, và bất cứ thằng đàn ông nào cũng có thể ở giữa chân cô ta.”
Katy nuốt nghẹn café và phá ra cười. “Claude, ông thật kinh khủng!” cô lắp bắp nói.
“Tôi biết thế, nhưng ở tuổi tôi thì tôi được phép làm vậy. Tôi vẫn là một người đàn ông và thỉnh thoảng tôi cần một người đàn bà. Tôi từng định thử với cô. Cho đến khi con trai tôi nói rất rõ ràng rằng vì là bạn của vợ nó thì cô cần nằm ngoài giới hạn.”
Đầu Katy ngẩng phắt lên, mắt cô mở to vì kinh ngạc trước khuôn mặt hấp dẫn của Claude, và điều mà cô thấy trong mắt ông làm cô xấu hổ. Ông nói thật….
“Đừng lo, Katy,” ông khúc khích cười, với ra nắm tay cô vào tay ông. “Alain không cần phải cảnh cáo tôi đâu. Tôi biết cô không phải dành cho tôi. Tôi chỉ hợp với những cô gái như Jen trong thế giới này thôi; họ biết cách chơi trò chơi, và không ai bị tổn thương cả. Nhưng cô thì mặt khác lại là kiểu người thông minh nghiêm túc, tin vào tình yêu và hôn nhân, trái tim và tổ ấm. Người vợ quá cố của tôi rất giống cô.” Ngón tay tài hoa mảnh khảnh của ông siết nhẹ tay cô. “Và vì lý do đó nên tôi sẽ phá vỡ nguyên tắc của đời mình và đưa cho cô một lời khuyên.”
“Cứ nói đi, Claude, ông vẫn luôn cho những lời khuyên mà.”
“Về thời trang, về công việc, phải đúng vậy. Nhưng lời khuyên này mang tính cá nhân hơn.” Katy thấy căng thẳng và cố nới lỏng tay ra khỏi tay ông. “Katy, tôi biết cô đã lâu, với vai trò là một nhân viên nhưng quan trọng hơn là một người bạn của gia đình. Tôi đã thấy cô trưởng thành từ một cô gái trẻ bẽn lẽn thành một người phụ nữ trẻ đẹp sành điệu, và tôi ghét phải thấy cô bị tổn thương.”
“Điều gì khiến ông có suy nghĩ như thế chứ?” Katy cố ngăn ông lại. “Tôi yêu công việc mới của tôi…Tôi đang làm tốt……..”
“Katy, tôi đã đọc báo rồi. Cô và Jake Granton là cặp đôi được ưa thích ở Paris. Cô quên mất cô rất nổi tiếng ở Pháp ư. Tựa đề của những bài báo như là “Nàng Lena sắc sảo đã lôi kéo chủ ngân hàng trầm tính Granton vào vòng nổi tiếng.”
“Ồ, chết tiệt!” cô lẩm bẩm.
“Tôi đã tạo ra hình ảnh Lena và tôi biết đó không phải là cô. Cô cần phải bị kéo ra. Vườn hồng cô trồng quanh ngôi nhà vẫn đang nở rộ đấy. Cô là người trông trẻ số một của Anna. Còn về Granton, anh ta có tiền, nhưng sẽ không bao giờ thuộc nhóm quý ông lịch thiệp, nên tôi muốn biết điều gì đang xảy ra. Có cái gì đó không ổn ở đâu đó.”
“Trí tưởng tượng của ông đã quá lên đấy thôi, Claude,” Katy lạnh lùng bảo ông, nhưng một cái nhìn vào cái nhướng may của ông cho cô biết cô sẽ không thể lảng tránh bằng lời phủ nhận đơn giản như vậy được. “Tôi gặp Jake trong cuộc hẹn từ thiện, như ông chắc biết rõ.” Điều đó vẫn làm cô nhức nhối khi biết Claude đã sắp xếp khiến cô lâm vào hoàn cảnh này.
“Không, tôi không biết. Phòng công chúng của hội từ thiện đã sắp xếp cuộc hẹn. Tôi nghĩ rằng cô đi ra ngoài với người đàn ông ở buổi từ thiện.”
Đôi mắt xanh của Katy tìm mắt ông. Ông đang nói thật. “Người đàn ông đó là đại diện của Jake,” cô thẳng thừng nói. “Dù sao thì, một cuộc hẹn này dẫn tới những cuộc hẹn khác, và giờ tôi cho rằng ông có thể nói chúng tôi là một cặp.”
“Tôi cũng đoán thế từ giới báo chí, và tôi đã mừng cho cô, cho đến khi cô đến đây vào hôm qua. Cô cần biết rằng tôi có rất nhiều kinh nghiệm về những câu chuyện liên quan đến trái tim hơn cô đấy, và khi tôi nhìn thấy một người phụ nữ đẹp đã từ bỏ nghề người mẫu, không cần phải giữ dáng mảnh mai nữa, có một công việc mới mà cô ấy ưa thích, và được cho là đang yêu lần đầu, theo lẽ thông thường thì tôi phải thấy cô tăng cân, chứ không phải là giảm cân. Hôm qua cô trông như một hồn ma khi đi qua sân bay.”
“Tôi vẫn để ý đến hình ảnh của mình mà,” cô cố bào chữa.
“Katy, tôi đã gọi đến căn hộ của cô mọi đêm trong suốt hai tuần qua; ban đầu là để xem liệu cô có đến bữa tiệc không, và sau đó thì sự tò mò của tôi tăng lên: cô không bao giờ có ở đó cả. Tôi không có ý định tọc mạch. Nếu cô chuyển đến ở với người đàn ông đó thì đó là chuyện của cô. Nhưng, Katy à, đừng tự lừa dối bản thân mình. Mẫu phụ nữ như cô cần hôn nhân.”
Cô kéo tay cô ra, và uống cạn cốc café giờ đã nguội ngắt. “Tôi biết tôi đang làm gì, Claude ạ. Ông không cần phải lo đâu.”
“Nếu cô nói vậy, Katy.” Claude đứng dậy, và với một tay ở khuỷu tay cô, ông đỡ cô đứng dậy. “Nhưng hãy nhớ, Katy, nếu cô cần một người bạn hay một ngôi nhà thì cô luôn được chào đón ở đây.”
“Cảm ơn, Claude,” cô thì thầm, xúc cảm khiến cô không nói nên lời. Ông thật là người chu đáo, một người bạn thật sự….
Katy ngủ ngay khi chạm đầu xuống gối, và khi có hai ngón tay nhỏ xíu tách mí mắt cô ra thì cô nghe thấy một giọng nói hét lên, “Dì vẫn thức chứ, dì Katy?” cô rên rỉ trước khi bật dậy và kéo Caterina vào lòng và nằm trên giường.
Cô nói lời tạm biệt buồn đến phát khóc với Claude, Alain và Caterina ở sân bay, rồi bước đi mạnh mẽ tới máy bay đang đợi. Cô sẽ quay trở lại London khoảng gần tiếng nữa, và bắt taxi tới nhà ba cô kịp giờ uống trà ngày chủ nhật. Không có cách nào Jake lại biết cô đã ra nước ngoài. Nhưng cô đã lầm….
Xe taxi tạm dừng ngoài cửa nhà ba cô. Katy mở cái túi xách tìm ví, và với tiếng lầm bầm cô bảo lái xe đợi cô một chút. Thật ngớ ngẩn cô không mang đủ tiền trả taxi. Cô lao tới cửa và ấn chuông. “Nhanh lên nào,” cô thì thầm dưới hơi thở. Cánh cửa mở ra và cô nhanh chóng đi vào trong sảnh.
“Ba ơi,” cô hét lên, “Con cần ít tiền lẻ….” Từ ngữ như chết trên môi cô khi một cánh tay rám nắng mạnh mẽ quá quen thuộc kẹp chặt tay cô và kéo cô quay lại. Cô nhìn vào khuôn mặt điên tiết của Jake. Anh đang làm cái quái quỷ gì ở đây vậy? Cô nuốt xuống nặng nhọc khi cục nghẹn sợ hãi như tắc trong họng cô và với nỗ lực ý chí phi thường cô nặn ra một nụ cười. “Tôi cần ít tiền lẻ trả cho taxi, Jake,” cô lạnh lùng yêu cầu.
Ngón tay anh bấu chặt vào tay cô khiến cô nhăn mặt vì đau. “Tôi sẽ chăm lo tài xế taxi, rồi sau đó tôi sẽ quay lại chăm lo cho em.” Sự đe dọa không thể nhầm lẫn vào đâu được. “Hãy nói xin chào và tạm biệt với ba em đi. Chúng ta sẽ dời đi ngay.”
Cô đứng trong sảnh và nhìn cái lưng của anh quay đi, đông cứng lại vì choáng váng.
“Katy, con yêu. Vậy là cuối cùng con đã về.” Giọng ba cô xen vào trí não đang chết lặng đi của cô.
“Jake đã đợi con lâu rồi đó, tội nghiệp anh chàng.”
“Chào ba,” cô lầm bầm, vẫn ngạc nhiên vì kế hoạch bị sụp đổ. Jake được cho là ở Thụy Sĩ đến thứ hai cơ mà. “Con xin lỗi….”
“Katy xin lỗi vì chúng tôi không thể ở lại được, David ạ,” giọng điệu mỉa mai của anh cắt ngang. “Nhưng chúng tôi có một buổi họp báo. Tôi chắc là ông hiểu, ông bạn già.”
Trước khi Katy có thể gom góp được trí thông minh rời rạc quay trở lại thì cô đã bị dẫn ra khỏi nhà.
“Đợi một chút!” cô phản đối khi Jake, với cánh tay ôm chặt quanh eo cô, gần như nhấc cô đi dọc vỉa hè tới một cái xe BMW màu đen đang đỗ.
“Im đi và vào trong.”
Một cánh tay đẩy cô ngồi vào ghế phụ không nhẹ nhàng chút nào. Cái vali đồ cuối tuần của cô bị ném qua đầu cô rơi huỵch một cái xuống ghế sau. “Chúa ơi, anh gần như ném nó vào tôi rồi đấy!” cô kêu lên.
Jake trượt vào ngồi ở ghế lái và đặt một tay lên bánh lái, tay kia dọc theo lưng ghế. “Khi tôi xong việc với em thì việc bị ném bằng một cái vali sẽ là rất nhẹ nhàng nếu so với những điều tôi muốn làm đấy, tôi hứa với em.” Giọng anh rít lên đe dọa như bắn ngàn mũi tên sợ hãi xuống xương sống cô.
Katy ngước mắt nhìn anh và rụt lại trong ghế trước ánh giận dữ dữ dội của anh. Đôi mắt đen lấp lóe như hòn than nóng rực trên đường nét khắc nghiệt của mặt anh. Da anh căng ra dưới gò má cao, một dây chằng co thắt dữ dội trong xương quai hàm nghiến chặt của anh. Anh đang điên tiết và giận dữ điên cuồng – không có lời nào có thể diễn tả không khí thù địch quét qua người cô như sóng biển trong cơn cuồng phong. Cô chưa bao giờ thấy anh hóa điên lên như vậy.
“Anh không nghĩ rằng anh phản ứng thái quá à?” cô lặng lẽ nói, và với sự ngạc nhiên của cô, cô tỏ thật bình tĩnh. Xe di chuyển và Katy như được khích lệ phải nói thêm, “Sau cùng thì, Jake à, phụ nữ chúng tôi có tiếng xấu là hay đổi ý mà.” Cô điên cuồng tìm lời biện hộ - bất cứ cái gì có thể làm anh bớt giận.
“Im đi.” Và cô đã làm vậy. Phần còn lại của chuyến đi hoàn toàn chìm trong yên lặng.
“Ra ngoài.”
Katy liếc nhìn một cái vào mặt Jake và tuân theo. Anh tóm lấy tay cô và nửa như kéo cô vào trong thang máy. Cô cố gắng giũ tay anh ra nhưng anh chỉ đơn giản siết chặt cái nắm tay. Khi thang máy đi lên tầng trên, cô thấy dạ dày như rớt xuống chân, và máu chảy lạnh lẽo trong tĩnh mạch. Dù cô có nghĩ ra lý do gì đi nữa thì cô có cảm giác tồi tệ là Jake sẽ không tin cô, nhưng vậy thì, điều đó có thành vấn đề không? Cô tự hỏi bản thân. Mối quan hệ rồi sẽ phải kết thúc một lúc nào đó. Tại sao không phải là bây giờ?
Jake đẩy cô vào trong căn hộ và cẩn thận khóa cửa sau họ, đút chìa khóa vào túi.
“Jake à, thực sự thì không cần phải quá cường điệu hóa vấn đề lên như vậy đâu” cô cố gắng cười to. “Tôi đã ở với vài người bạn thay vì đến ở với ba.” Trực giác tự bảo vệ bản thân ngăn cô không nhắc đến việc tới Paris.
“Cô là con chó cái dối trá.” Jake tóm lấy vai cô và xoay cô lại đối mặt với anh. “Bạn của cô ở Paris,” anh hằm hè, mặt anh chỉ cách mặt cô có mấy inch.
“Sao mà…?”
“Tôi trả tiền cước taxi từ sân bay Heathrow, cô nàng Katy bé nhỏ xảo trá ạ, và giờ thì cô phải trả nợ tôi.” Anh xé toạc cái áo vest khỏi vai cô rồi đến cái áo sơ mi.
“Không…” cô chống trả, nhưng nỗ lực của cô thật vô ích khi anh nhấc cô lên cao và mang cô vào phòng ngủ, ném cô một cách thô lỗ xuống cái giường lớn.
Jake cúi xuống cô, to lớn và hằm hè đe dọa. Chưa bao giờ cô thấy anh mất tự chủ vì giận dữ. Bằng cái cách anh nhìn cô thì anh chỉ gần như kiềm chế được việc dùng tới bạo lực để xử lý cô. Cô sợ hãi đưa tay lên cổ họng một cách vô thức.
“Phải, Katy thân yêu của tôi, tôi có thể bóp cổ cô bằng tay không, nhưng trước tiên….” Mắt anh lục soát cơ thể suy sụp của cô và với chút nỗ lực anh xé nốt quần áo khỏi người cô “….tôi sẽ xóa đi dấu vết của bạn cô Claude khỏi từng mẩu da trên cơ thể cô.”
“Không, anh hiểu sai rồi!” cô khóc thét lên. “Hãy để tôi giải thích!” nhưng đã quá muộn rồi.
Jake đã hạ người xuống giường, bẫy cơ thể mảnh mai của cô bằng cơ thể anh. Miệng anh phủ lên miệng cô, không thèm quan tâm đến nỗi đau mà anh gây ra bằng nụ hôn man rợ của mình cho đến khi cô cảm thấy vị máu trên lưỡi mình. Nhưng sự cướp đoạt không phải chỉ dừng lại ở nụ hôn.
Miệng anh tìm thấy nụ hồng trên vú cô khi tay anh lang thang khắp cơ thể cô với sự am tường chết người, trêu chọc và tra tấn cho đến khi cô thút thít vì nỗi thất vọng với khả năng chống cự của mình. Cô vô thức choàng tay quanh người anh – cô không biết anh đã cởi hết quần áo của anh lúc nào – và tay cô cào lên tấm lưng rộng của anh. Cô gần như hét lên khi miệng anh chu du xuống dưới đòi hỏi sự đầu hàng tuyệt đối của cô. Cô nghe thấy giọng mình nài nỉ anh hãy chiếm lấy cô.
Jake chiều theo bằng một cú đâm dữ dội; cơ thể cô uốn cong trên giường và đôi chân dài quấn chặt quanh hông anh. Tiếng kêu mừng rỡ của cô tắc trong cổ họng khi miệng anh lại chiếm lấy miệng cô lần nữa.
Sau đó, dù sau bao lâu thì cô không biết, Jake trượt khỏi giường rồi đứng lên nhìn xuống cô đang khỏa thân.
“Em là một người đàn bà đẹp, Katy, nhưng có tâm hồn của một con điếm. Tôi đã tưởng tôi có thể….” Nhưng anh dừng lại
Katy nao núng trước vẻ căm ghét hoàn toàn trong mắt anh. “Có thể cái gì?” cô thì thầm.
“Không gì cả. Hãy đóng gói đồ đạc và ra khỏi đây. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô lần nữa.”
Và với những lời đó, hoàn toàn không ý thức đến cơ thể khỏa thân lộng lẫy của mình, anh bình thản nhặt quần áo của mình lên. Anh ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ rồi nói thêm, “Tôi muốn cô biến khỏi đây trong nửa giờ nữa. Bất cứ cái gì cô để lại tôi sẽ gửi tới căn hộ của cô,” rồi anh bước ra khỏi phòng.
Cô nhắm chặt mắt lại. Cô không được khóc. Mọi việc đã kết thúc rồi và có lẽ đây là điều tốt nhất. Ít nhất thì cô vẫn còn lại lòng tự trọng. Anh sẽ không bao giờ biết được là cô yêu anh nhiều thế nào. Hay biết rằng cô đang mang thai con của anh. Một tiếng cười khô khốc dữ dội vang lên trong cổ họng cô. Cô có quyền quyết định có cho anh biết về đứa bé hay không. Cô đã sợ rằng anh sẽ khăng khăng đòi cưới vì quyền lợi của đứa trẻ. Trong khi thực tế thì dù có biết thì anh chắc anh sẽ khăng khăng đòi cô bỏ nó. Anh sẽ không bao giờ chịu đựng được một người đàn bà mà anh cho là vô đạo đức mang thai con của anh….
Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã - Jacqueline Baird Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã