Số lần đọc/download: 1131 / 14
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:35 +0700
Chương 9
B
uổi sáng ngày hôm ấy, khi người gia nhân rối rít gọi, Ou Pha Hát Tướng công lật đật chạy xuống gần con gái thì Trâm đã đi rồi.
Thoạt trông thấy con nằm thiếp trên nệm bông, người bố già hoảng hốt đau đớn không biết chừng nào. Có lẽ nào tai họa lại dai dẳng như thế được! Mới trong vòng có mười lăm hôm mà nó đã tới nhà cụ hai lần mà lần nào cũng cứ nhất định đổ xuống đầu thiếu nữ.
Nhưng, cũng may sự lo sợ chỉ thoáng qua. Thiếu nữ tỉnh ngay; nàng đã cảm thấy nỗi đau lòng mà nàng vừa mắc phải.
Bấy giờ, Liếp Ly mới thổn thức khóc; những giọt nước mắt chứa chan khiến nàng không nói được. Sau cùng, nhìn thấy cha già ngồi cạnh, thiếu nữ ngả vào lòng cha và kể lể nỗi niềm.
- Cha! Cha ơi! Chàng đi mất rồi!... Con sẽ ra sao!... Con sẽ chết mất, cha ạ!...
Ông cụ cố sức khuyên con:
- Không! Không, con ạ!... Không việc gì hết. Ta sẽ tìm thấy chàng. Cha sẽ truyền lệnh cho tất cả gia nhân và lính tráng đi tìm khắp các nơi. Trâm phải láu lắm mới trốn được!
Liếp Ly ngẩng đầu nhìn cha; trên cặp môi son phác một nụ cười nó như một tia nắng sau cơn mưa bão.
- Thế cha tin rằng chàng sẽ lại?
- Còn phải nói! Ai đã thấy con của cha lại có thể bỏ được?
- Cha ạ, chàng yêu con lắm. Ấy chính vì chàng yêu con nên chàng phải trốn xa.
Cụ già nhìn con, không hiểu.
- Ồ lạ! Cha không rõ con muốn nói gì.
Thiếu nữ nhìn quanh và khi thấy bức thư của Trâm, nàng đứng phắt dậy nhặt lấy đoạn trao cho thân phụ.
- Đây, cha đọc xem khắc rõ.
Trong lúc bối rối, ông cụ không kịp xem bức thư mà Trâm đã để lại cho mình.
- À! Hình như cha cũng có một bức thì phải.
Vừa nói cụ vừa soát trong túi áo.
Liếp Ly gạn:
- Cha cứ đọc bức thư này đi rồi cha tự khắc hiểu.
Ông cụ liếc nhìn những dòng chữ của Trâm.
- Cha lại càng không hiểu lắm!
Liếp Ly bực tức:
- Ồ!... Cha không đoán rõ ý chàng sao?
- Tuyệt không!
- Thì đây, con nói cho cha rõ vậy. Cha hẳn nhớ con hẹn hôm nay trả lời ông tham Thọ?...
- Có nhớ. Thế rồi sao?...
- Con không nhận lời cầu hôn của ông ta.
- Sau nữa?...
- Sau nữa? Có gì đâu mà sau nữa? Hết rồi! Ông Thọ biết điều lắm. Ông ấy nghe ra ngay. Chỉ có Trâm...
- Trâm làm sao?
- Trâm không chịu ngồi nán lại để nghe nốt câu chuyện. Chàng tưởng con bằng lòng nhận lời ông tham. Thế rồi chàng thất vọng, thế rồi chàng ra đi...
Ông cụ an ủi vỗ về con khéo đến nỗi Liếp Ly sau cũng yên trí rằng sự vắng mặt của Trâm sẽ chẳng lâu gì. Có điều nàng không chắc hẳn. Nàng buồn vô hạn và truyền lệnh cho thị tì mắc võng ra vườn hoa để nằm nghỉ.
Ta sẽ cho thổi khèn và nếu có thể ta sẽ ngủ một giấc dài.
Thấy con gái đã khuây khuây, ông cụ cũng được yên lòng. Cụ để yên nàng đấy và bắt đầu công việc tìm Trâm mà chính cụ không dám chắc sẽ kết quả được như lòng.
Cụ nghĩ:
- Bọn si tình thì đứa nào cũng rồ dại. Anh chàng có lẽ đi thật rồi!...
Tuy thế cụ vẫn cho người tìm kiếm.
Về phần nàng, Liếp Ly ra võng ngồi và truyền gọi thị nữ.
- Bay hát cho ta nghe một khúc êm đềm. Ta muốn ngủ một giấc.
Câu nói không được ngọt ngào lắm nhưng bọn a hoàn đã quen tính thất thường của chủ. Lẳng lặng, chúng lấy khèn và bắt đầu hát những điệu du dương.
Bỗng Liếp Ly quát:
- Im đi, câu hát không có nghĩa lý gì hết nhưng mà nó khiến lòng ta buồn lắm!
Tiếng khèn dứt; tiếng ca cũng im dần...
Liếp Ly vẫn không thấy mình được hoàn tòan tĩnh mịch.
- Thôi để mặc ta. Cho các ngươi lui hết. Lúc nào cần ta sẽ gọi.
Khi bọn a hoàn đã biến hết, Liếp Ly mới tự do để cho những lớp sóng lòng dào dạt ứa ra hai mắt trong xanh...
Trong khi nước mắt cứ chảy từng giọt kế tiếp trên hai gò má, Liếp Ly khẽ lẩm bẩm như trách móc thiết tha người vắng mặt:
- Tại sao chàng đã lại đây? Trước khi gặp chàng, em sung sướng biết bao nhiêu; em có biết khóc là gì; em sống bên mình thân phụ và lòng chỉ biết có một sự kính mến đối với người! Trời, em ghét chàng quá lắm! Chàng đã bước vào nhà em để làm gì? Cứu em ư? Lôi em từ dưới dòng sông Cửu Long lên ư? Chẳng thà chàng cứ để cho dòng nước cuốn em đi. Như thế, có lẽ em khỏi phải thấy chàng; khỏi phải có ngày thù ghét chàng.
Nàng ngồi dậy, tụt xuống khỏi võng và quay nhìn dòng sông chảy lấp loáng qua những bóng cây đại.
- Chính chàng đã vớt ta ở quãng này!
Rồi, như bị thôi miên nàng lần ra lợi nước, miệng ngâm khe khẽ một khúc hận tình...
Nàng tựa lưng vào gốc đại già. Nàng khoành hai bàn tay lại phía sau gáy đỡ lấy đầu; mái tóc nàng buông xõa xuống hai vai, lồng khung gương mặt trái soan mỹ lệ!
Thực chưa bao giờ vẻ đẹp hoàn toàn lại hiện hình một cách rực rỡ như thế!
Vụt cái, tự đáy tim nàng thốt ra một tiếng gọi...
Bên kia bức tường, Trâm vẫn ngắm nàng say đắm... Chàng không nghĩ đến sự đi xa nữa. Tất cả cuộc đời chàng thổn thức lên ở trước nụ cười tươi thắm nọ; tất cả linh hồn chàng như đã quỳ ở trước gối nàng.
Thời khắc qua...
Vầng mặt trời tà chạy gấp xuống phía tây...
Ánh nắng xiên khoai chiếu sáng rực cả một bầu mây nước.
Trâm sung sướng, ấn mạnh vào tay mụ thầy số một tờ giấy bạc.
Xin đền công bà đã ban hạnh phúc cho tôi!...
Liếp Ly, rực rỡ trong mớ hào quang, hình như không thuộc về cõi nhân gian nữa. Nàng tự hồ một xuất hiện phi thường bay phất phơ trong lớp bụi vàng.
Trâm lẩm bẩm một lời khấn nguyện.
Thì cùng lúc ấy thiếu nữ bắt đầu cử động...
Nàng tiến qua bờ cỏ rậm, từ từ bước một, ra gần mãi dòng sông; trên môi vẫn một nụ cười mê lạc; cặp mắt vẫn mở trừng trừng...
Tình tứ, nàng để bàn tay lên miệng hôn một cái, đoạn cất tiếng gọi to:
- Trâm! Trâm của em!...
Vực sâu đã mở ra ở gần dưới chân nàng. Bờ sỏi đứng dựng, Liếp Ly vẫn không trông thấy. Nàng như đã hoàn toàn bị thôi miên bởi một ảnh tượng êm đềm.
Mụ thầy số vỗ vai Trâm:
- Mau!...
Lẹ làng như một con vượn, Trâm vọt qua bức tường. Chàng rón rén lại sau thiếu nữ...
Liếp Ly không nghe, không thấy gì nữa. Chân nàng đã mấp mé vực sâu. Miệng nàng thổn thức một tiếng gọi sau cùng:
- Trâm của em!...
Rồi nàng ngã!...
Nhưng, Liếp Ly không ngã xuống mà lại ngã vào lòng chàng trai trẻ. Choáng váng, tê mê, nàng kêu rú lên một tiếng. Đến lúc nhận ra rõ mặt Trâm nàng bỗng đỏ bừng hai má.
- Anh? Anh ở đây?... Anh là người mà em đang thương khóc?... Anh đã nghe trộm em?
Trâm thú thực:
- Có thế, Liếp Ly ạ!
- Thế thì em còn phải nói gì thêm nữa. Em đã nợ ơn cứu sống của anh hai lần; tại sao em lại không được anh ban cho chút hạnh phúc ở đời?
Trâm não nùng.
Thiếu nữ lim dim cặp mắt. Riềm mi rung như phủ bóng xuống hai gò má anh đào. Nàng lặng im một lúc mãi mới nói rất khẽ, qua một hơi thở thơm tho:
- Em yêu anh!
- Trời! Thực ư em? Thực em yêu anh?
- Vâng... yêu mãi mãi hết kiếp này sang kiếp khác!
- Yêu mãi mãi!
Liếp Ly nhìn Trâm rõ lâu, nhìn như hiến cho chàng cả tấm linh hồn. Nàng êm ái vịn vai chàng:
- Thế yêu em, sao anh lại trốn? Ồ! Tệ lắm nhé. Trâm, anh không hiểu rằng anh đi, em sẽ chết mất hay sao? Đấy, anh xem, nếu vừa rồi không có anh...
Nàng bỗng tươi cười:
- Nhưng có lý nào anh lại để em chết được!
Sự vui vẻ trực nhiên đã quay trở lại trong tâm hồn thiếu nữ.
- À quên! Em luýnh quýnh thành ra không kịp hỏi. Anh ở đâu ra thế? Mọi người đương tấp nập tìm anh kia mà. Thầy em sai gia nhân đi lùng các ngả. Anh Thọ nữa, sau khi bị em từ chối và ngỏ cho anh ấy biết rằng em yêu anh, cũng đâm bổ đi sục anh.
Trâm thở dài:
- Khốn nạn anh Thọ! Thế mà anh nỡ...
- Chao ồi, chính thế chốc! Chính ông đã ngờ vực một người bạn chí thân. Nhưng anh trốn ở đâu vậy?
- Trốn ở kia!
Chàng vừa nói vừa trỏ bức tường đá trên đó mụ thầy số đang nhìn hai người với một vẻ cảm động.
Liếp Ly kêu:
- Ồ! Thế ra mụ đấy? Chính mụ đã đưa chàng lại cho ta? Để trả cái ơn to, ta phải đền mụ mới được. Đây! Đây này!
Vừa nói, thiếu nữ vừa giật chuỗi ngọc trai ném cho mụ già.
- Chuỗi ngọc quý lắm đấy. Ta cầu cho mụ đeo nó sẽ được phước nhiều. Chính hôm ta bắt đầu đeo nó thì chàng cứu ta khỏi chết đuối trong sông.
Mụ già gật lấy gật để tỏ ý tạ ân thiếu nữ.
Cùng lúc ấy Ou Pha Hát Tướng công chạy ra. Ngài ôm choàng lấy Trâm, khóc nức nở. Sự xúc cảm ban đầu qua, mọi người sung sướng kể lể sự tình.
Bấy giờ, được cha ưng ý, Liếp Ly thực đã nắm vững hạnh phúc trong tay. Nàng vịn vào Trâm, cùng trở nên nhà.
Trâm âu yếm hỏi nàng:
- Thế sao lúc sớm ngày, em lại tỏ ý hững hờ với tôi như vậy?
Liếp Ly ranh mãnh:
- Thế bây giờ anh có còn bực mình không?
- Không, vì nhờ vậy mà sự sung sướng của anh lúc này, mới thực hoàn toàn. Mặc dầu thế, Liếp Ly hãy giảng cho anh biết tại sao?
Thiếu nữ lắc đầu:
- Chính em cũng không hiểu tại sao. Em đã bảo anh rằng tính nết em éo le lắm. Em không thể nào tự em tỏ ý trước được. Với lại em còn muốn thử xem anh có thực yêu em và vì em không.
Trâm ghé hôn bàn tay trắng trẻo của thiếu nữ:
- Liếp Ly! Thế lúc này em đã tin anh chưa?
Nàng lắc đầu nũng nịu:
- Đã tin mà chưa tin.
Trâm cười, ghé hôn xuống trán nàng.
- Liếp Ly... em! Vợ yêu quý của anh!... Em thực là một nàng tiên của anh, em ạ!
Đôi tình nhân rủ rỉ kể cho nhau nghe về đời của mỗi người. Thì ra Ông Trời có ý cho hai bên gặp gỡ! Thuở nhỏ, cả hai cùng mơ ước những cõi lạ phương xa; cả hai cùng yêu mến cảnh chiêu dương êm ái và cảnh hoàng hôn rực rỡ, cùng yêu rừng núi đầm khe, cùng thích cái ánh sáng nồng nàn của mùa hạ, cái vẻ âm thầm u uất của đêm thu. Ấy vì thế mà số mệnh đã rút ngắn đường đất, khiến cho Nam, Bắc một nhà. Chàng vẫn đi tìm những cảnh mộng tuyệt vời. Thì sự thực ngày nay, mộng nào có thể sánh kịp.
Đôi bên kể lể mãi đến xế chiều. Không còn câu gì nói nữa, họ bắt đầu nói với nhau bằng hai cặp mắt nó như hai cặp gương trong phản chiếu hai tâm hồn nồng nàn ân ái.
Bỗng, tiếng chân người chạy và tiếng quát tháo nổi lên rồi một người ôm chặt lấy Trâm khiến chàng suýt ngạt thở.
- Ái chà! Trốn nữa xem nào!
Trâm sung sướng quá; chàng nghẹn ngào gọi:
- Thọ! Bạn thân yêu của tôi!
- Bạn thân yêu! Thiếu chút nữa thì anh làm cho bạn thân yêu của anh phát ốm vì sầu não.
Trâm cười:
- Thôi xí xóa!...
- Tôi đã dự đoán nhiều truyện ghê gớm quá. Tôi tưởng anh đã trầm mình trong sông Cửu Long. Nhưng sau tôi lại nghĩ lội giỏi như anh thì làm thế cóc nào mà chết được!
Liếp Ly đú đởn:
- Thế rồi sao nữa?
- Ơ kìa! Cả cô bây giờ cũng cười đấy phỏng? Thế nghĩa là cả hai anh chị cùng hẹn ngầm nhau làm cho tôi hoảng vía cho bõ ghét đấy, có phải không?
Liếp Ly cầm lấy hai tay Thọ; nàng nói bằng một giọng cảm kích không biết chừng nào:
- Không phải thế đâu, anh Thọ! Em xin thề với anh rằng trên đời không có người bạn nào được yêu kính bằng anh.
Thọ náo nức:
- Hảo a!... À, nhưng này, cô Liếp Ly đã nói thế và nhân tiện có cả anh Trâm ở đây, tôi xin hỏi: Anh chị đã quyết định rồi chứ? Thọ lại sắp có cỗ chén!
- Ồ, cứ gì đến hôm cưới em anh mới được ăn cỗ! Em bảo chúng nó làm cỗ ngay bây giờ để ta mừng vừa qua được...
- Cơn ác mộng. - Tiếp lời Trâm, Thọ khôi hài - Mà ác thực!... Chỉ lành với người lành mà thôi. À, nhưng chị Liếp Ly, anh Trâm sắp từ biệt xứ Lào kia mà!... Chị không chúc cho anh ấy đi đường mạnh giỏi hay sao? Mau lên! Giờ ra chuyến ô tô tối còn kịp chán!
Trâm lắc đầu:
- Bây giờ thì có buộc cổ mà lôi, tớ cũng chẳng đi đâu nữa!
Trong bóng chiều bảng lảng, một chuỗi cười trong trẻo cất lên...