I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
“Anh bạn thân của tôi phải đi xa, nói: cậu cầm chìa khóa đi. Trong thời gian này, khi tôi không có nhà, cậu có thể sống với cô ấy. Ở nhà tôi.”
b###Chương đã khép lại “Hãy thức tỉnh”
o O o
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ:?
Và bây giờ anh đang hạnh phúc? Bây giờ anh có hạnh phúc với chị ấy không?
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Dòng sông...
Bây giờ anh có hạnh phúc không ư? Đó là một khái niệm tương đối. Em nói rằng, không thể hai lần lội xuống cùng một dòng sông (có lẽ là Heraclit trong Efez). Theo anh, có thể nhiều hơn. Heraclit nói rằng, bởi đó không còn là chính dòng sông ấy nữa. Nước chảy và luôn mới. Anh vẫn cứ lội xuống đúng dòng sông ấy và càng ngày anh càng phải công nhận rằng, nó vẫn là nó. Anh tiếp nhận nó một cách vô điều kiện. Tình yêu của đàn ông là vậy.
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Em đang ghen...
Hình như... Em ghen.
Em ghen với chị ấy... Tuy nhiên...
Veronika
o O o
Tôi còn nhớ, lần ấy trời rất nóng. Tôi thơm mùi nước hoa Nina Ricci. Tôi mặc một chiếc váy tơ tằm hoa to, nhẹ, bay bay, chân đi dép Thái Lan, loại dép mà tôi cực kỳ không thích đi. Móng chân sơn màu đỏ thẫm. Tôi nhớ là Kuba đã cười những móng chân ấy. Anh nói, chỉ cần tôi vẽ thêm vài chấm đen nữa là loài bọ dừa sẽ đến sống trên chân tôi. Chúng tôi ở ngoài vườn của một quán cà phê nhỏ trên khu Phố Cổ của Gdańsk và tôi nhớ là mình cứ đung đưa chân một cách mất bình tĩnh, đến mức cứ chốc chốc lại gần như chạm phải quần anh ấy. Cuối cùng anh túm lấy mắt cá chân tôi, giữ lại và khẳng định rằng anh sẽ tìm cho đôi chân đẹp như thế những ứng dụng khác hơn là cái việc đá vào một người bạn vô tội như vậy. Anh ấy thì không đáng bị đá, bởi nói một cách tổng quát thì anh ấy là một người tốt, biết quan tâm đến phụ nữ và động vật.
— Đến động vật? – tôi tò mò.
Kuba vẫn cứ giữ chân tôi trên đùi anh. Nhìn chẳng khác gì một cuộc hẹn hò của đôi tình nhân hay buổi đi cà phê của một cặp vợ chồng già yêu quí nhau. Không cảm thấy điều ấy, anh vuốt ve bàn chân trần của tôi. Những cử chỉ tình cảm ấy của anh làm tôi hơi ngượng. Tôi bèn rút chân lại, xỏ vào giầy rất nhanh, có thể là nói là quá đột ngột.
— Anh chăm sóc mấy con của anh và cho con mèo của anh bạn ăn – anh trả lời có thể là quá nhanh. – Anh ấy đi đâu đó với bà xã, họ để chìa khóa nhà lại cho anh và anh phải cho mèo ăn. Dọn thì không vì nó đi tè vào bồn cầu.
— Anh nói gì thế? Không thể được. – Mèo mà đi tè vào bồn cầu là từ trường sẽ bị yếu đi, loại từ trường không ai biết được từ đâu mà chúng có. Từ những con bọ đất trên chân móng chân em. Hay đúng hơn là không có. – Em chưa bao giờ nhìn thấy mèo đi tè vào bồn cầu – tôi nói thêm.
Kuba cười.
— Mình đi đi. – Anh nắm tay tôi, dọc đường anh trả tiền cà phê sữa, chúng tôi cười như thường lệ.
— Mình đi đâu, anh? – tôi hỏi.
— Anh đã nói với em rồi, anh là người tốt và anh sẽ thực hiện điều ước của em. Em muốn nhìn thấy mèo mà.
— Nhưng, Kuba. – Tôi nhìn lên bầu trời, những đám mây đen đang tụ lại. Trời rất ngột ngạt. Chiếc váy cứ dính lấy đùi tôi. Gần như là tôi chạy theo anh với đôi dép tông ấy.
— Đi thôi, không bão đổ ập đến bây giờ. Mà em thì lại sợ đi xe máy.
Ông bạn của Kuba sống trong một ngôi nhà cổ mới sửa lại ngay phía bên kia của Moltava. Khi chúng tôi đi qua cầu thì mưa đột ngột trút xuống. Một cách vô thức, chúng tôi nắm tay nhau và chạy về phía những ngôi nhà cổ. Bây giờ, khi nhớ lại lúc chạy trong mưa, tay mình được nắm chặt trong bàn tay của Kuba, tôi nhớ là mình đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Một cảm giác cực kỳ vô tư. Không có gì hết ngoài đôi bàn chân bất lực chạy qua những vũng nước, ngoài những giọt nước mưa chảy thành dòng trên má. Không có ông xã, người ngày càng chạy trốn cô vợ chỉ nghĩ đến chuyện có con, không hề có khát khao về một gia đình bình thường, không có tình dục theo yêu cầu, thứ tình dục thực sự đã từ lâu rồi không còn là tình dục nữa, nó đã trở thành sự trao đổi bình thường dung dịch của cơ thể. Mưa, hay đúng ra là sấm và sét, những bong bóng mưa to đùng được tạo thành trên mặt sông Moltava, những chiếc ô đủ màu và chiếc váy hoa ướt đẫm ấy của tôi.
— Đây rồi. – Kuba vừa nhìn vào tờ giấy nhàu nát lấy trong túi quần ra vừa gõ mật khẩu điện thoại nội bộ. – Mình vừa kịp trước khi nó thực sự bắt đầu.
Chúng tôi đi vào tầng một. Bằng một động tác chính xác, Kuba mở cửa căn hộ.
— Em vào đi. – Anh nhường tôi vào trước.
Ngay lập tức một chú mèo xám đã cọ cọ vào chận tôi. Khi nhận thấy cả chân tôi lẫn váy đều ướt, nó bèn gừ gừ, meo meo rồi bỏ đi, ve vẩy đuôi một cách nhịp nhàng.
— Con mèo – tôi sững sờ nói.
— Có lẽ vì thế mà chúng ta ở đây, để em nhìn thấy con mèo? – Kuba nhìn xoáy vào tôi.
— Ừ nhỉ. – Tôi nhìn xuống.
Ngày hôm ấy ngoài bão, còn có một cái gì đó lắc lư trong không khí, như thể việc đụng vào nó rất có thể sẽ gây nên sự sụp đổ của thế giới, nhưng đồng thời lại có một cái gì đó bất an, hấp dẫn.
Chúng tôi nghe thấy tiếng sấm.
— Có giông – tôi thầm thì. Có lẽ chủ yếu là để chuyển đề tài, để chấm dứt bằng lời cái không khí đang ngày càng quánh lại bởi sự không được làm đầy này.
Kuba gật đầu. Anh vào phòng tắm lấy chiếc khăn bông trên lò sưởi.
— Em lau người đi không cảm lạnh mất. Súp thì anh sẽ phải đi lấy về cho em.
— Anh sẽ chở súp về cho em bằng xe máy à? – Tôi cầm lấy chiếc khăn từ tay anh. – Thế thì em lau người ngay đây.
— Người ta không chở những thứ như thế - Kuba vừa nói vừa cởi áo sơ-mi. Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, anh khẳng định - Ở vị trí của em anh cũng sẽ làm đúng như thế. Giông sẽ qua, váy sẽ khô và chúng ta sẽ trở về sự thường nhật
Sự thường nhật. Đó là cái mà vào lúc này tôi không muốn nghĩ tới.
— À... À, anh có cái áo khoác tắm nào ở đây không? – tôi hỏi.
— Chắc chắn là phải có cái gì đấy. Mình sẽ tìm ngay bây giờ. – Kuba nhìn vào tủ. – Đây, em lấy cái áo này của Marcin này. Chắc chắn nó sẽ không bị nhàu đâu.
Tôi quan sát những động tác giống như mèo của anh. Chúng mới uyển chuyển làm sao, anh đóng mở tủ hầu như không gây nên tiếng động. Tôi đứng trong chiếc váy đang chảy nước, trên sàn nhà đã có một vũng nước nhỏ. Kuba đưa cho tôi chiếc sơ-mi. Tôi chui vào phòng tắm.
Tôi rửa mặt và nhìn hình ảnh mình trong gương. Tôi đang cùng với một người đàn ông mà mới cách đây chưa lâu vẫn còn hoàn toàn xa lạ đối với tôi, còn bây giờ tôi có thể mạnh dạn gọi anh là bạn. Tôi đứng, nửa người để trần trong phòng tắm và ngay bây giờ sẽ phải ra chỗ anh ấy, để nói chuyện thân mật với anh trong chiếc sơ mi nam che được đến mông. Tôi nhìn hai bàn chân trần của mình. Cười. Có lẽ màu sơn đỏ sẽ luôn khiến tôi liên tưởng đến những con bọ đất.
— Thế ở đây có cái chăn nào không anh? – tôi hỏi.
— Chắc chắn là có. Em chờ đã, anh có trà đây rồi. – Anh ra khỏi bếp, hai tay hai tách trà bốc hơi nghi ngút. – Nhìn em như một cô bé ấy. – Anh cười.
— Tình phụ tử trong anh đang trỗi dậy? – tôi vừa hỏi vừa đổi hết chân này sang chân khác.
— Không được như thế đâu – anh lẩm bẩm.
Tôi nhìn anh dò hỏi. Anh không nói gì.
— Em quàng chăn vào đi.
— Em có thể xem bên trên được không? – Một căn hộ như thế này ở trung tâm thành phố thích thật đấy. Có thể thấy là nó có những bí ẩn và những góc yên tĩnh.
Chúng tôi sang một căn phòng rộng rãi. Bàn làm việc, máy tính với hai chiếc màn hình và cơ man nào là sách trên các kệ chiếm toàn bộ các bức tường. Từ trên xuống dưới. Trong góc phòng là một cầu thang cuốn nhỏ.
— Phòng ngủ, em lại đây. – Kuba nhường tôi đi trước.
Bước lên những bậc cầu thang xoắn ấy, tôi ý thức được rằng đùi mình ở đúng tầm mắt của anh. Gần như là tôi cảm nhận được hơi thở của anh nơi đầu gối mình.
Khi vào trong phòng, tôi nhìn thấy một cái giường lớn, được phủ một tấm khăn được may từ nhiều miếng ghép lại, những đồ gỗ nặng nề và một màn hình lớn treo trên tường. Một căn phòng đàn ông điển hình.
— Căn hộ quá ấn tượng – tôi nói. – Và được chăm chút tới từng chi tiết.
— Marcin là kiến trúc sư. Cậu ấy cũng giúp anh sắp đặt nhà anh đấy.
Tôi im lặng. Kuba ít khi nói về ngôi nhà của mình. Về ngôi nhà mà trong đó anh sống cùng với vợ. Đúng thế. Tôi cũng có những lúc quên ngôi nhà của mình.
— Em ngồi lên ghế đi, tụi mình nói chuyện. Bão qua rồi, váy của em đã khô và chúng ta trở về với thực tại.
Thực tại. Liệu tôi có muốn trở về đó? Tôi có cảm giác căn hộ nhỏ này là một mảnh của thế giới được cắt rời ra, nơi không một ai ở bên ngoài được phép bước vào. Nơi không một ai có thể xúc phạm tôi, nơi mà tôi chỉ biết rằng tôi đang ngồi trong chiếc chăn kẻ ô, mặc chiếc áo quá rộng và uống trà trong một chiếc cốc lớn.
— Anh có thể đắp chăn được không? – anh hỏi.
Tôi gật đầu. Anh ngồi ở đầu kia ghế và đắp đầu kia của chăn. Chân chúng tôi chạm vào nhau. Không ai rụt chân lại. Bao giờ tôi cũng có cảm tưởng là trong sự chạm chân của hai con người có một cái gì đó rất riêng tư. Đôi khi trong tàu điện tôi với người ngồi bên cũng chạm mông vào nhau, nhưng sự đụng chạm của bàn chân trần lại khiến ta liên tưởng ngay đến một chiếc giường chung.
— Scrabble[8] - Tôi chỉ lên bàn. – Anh chơi không? – Tôi không biết tại sao mình lại hỏi vậy. Có lẽ tôi sợ là ngay bây giờ chúng tôi sẽ hết đề tài để nói, rằng sự chạm chân của chúng tôi sẽ dẫn chúng tôi đến tội lỗi. Tội lỗi tuyệt vời... Scrabble sẽ làm mất thời gian, một khi bão chưa tan và một khi không khí quanh chúng tôi trở nên càng lúc càng nguy hiểm. Cần phải để cho cái đầu bận một việc gì khác khác hơn là nghĩ tới bàn chân trần đang nằm yên giữa hai đùi anh.
[8] Trò chơi sắp chữ - ND
— Thỉnh thoảng anh cũng chơi. Nhưng hiếm lắm.
Tôi với lấy cái hộp. Tôi bốc số cho tôi và cho cả Kuba luôn.
Chúng tôi chơi một lúc, nhưng không ghi kết quả. Bên ngoài gió bão điên cuồng. Điện thoại bỗng reo vang. Marek. Tôi nói chuyện với anh và cảm nhận ngay bên cạnh mình một người đàn ông khác. Đêm anh mới về, vì gặp bão ở chỗ khách hàng ở đâu đó trên vùng Kaszuba. Tôi hy vọng rằng khách hàng không phải là một phụ nữ đẹp và chạm chân mình vào chân Marek.
Anh ấy không hề hỏi tôi đang ở đâu. Thế cũng tốt. Tôi không phải nói dối. Nhưng tại sao tôi phải nói dối? Phải chăng tôi đã làm điều gì xấu?
— N-H-A-U. – Tôi sắp các chữ trên bảng ghi điểm. – Một từ không phải là hay lắm, đúng không? Cho dù là nhiều điểm. – Tôi cười.
Chớp lóe sáng. Ánh sáng nhấp nháy như thể người ta sẽ cắt điện. Rồi lại bừng sáng.
— H-Ô-N - N-H-A-U. – Kuba sắp chữ. – Em thấy không? Ngay cả những thứ không được hay lắm vẫn có thể biến thành một cái gì đó bất thường.
Đúng vào khoảnh khắc đó, ở đâu đó rõ ràng là rất gần, vang lên một tiếng sét chói tai. Tiếng sấm vang rền và gần như cùng lúc bầu trời sáng rực lên. Điện trong nhà vụt tắt. Nhưng không tối om, vẫn nhờ nhờ sáng. Tuy nhiên chơi scrabble thì không thể.
— Có lẽ anh đã thắng với từ hôn nhau – Kuba nói.
— Với từ hôn nhau thì bao giờ cũng thắng. – Tôi cười. Tôi duỗi chân dọc theo thành sa-lông. Bàn chân tôi chạm phải tay Kuba. Anh bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve nó.
— Bao giờ cũng thắng? – Anh hỏi.
— Cơ bản là thắng – Tôi khẽ đáp.
— Có nghĩa là bao giờ cũng cần phải hôn khi có ý muốn? – Anh khẳng định lại và nhích lại gần hơn.
— Có lẽ thế - tôi thì thầm và cảm thấy sắp xảy ra một điều gì đấy mà cả hai chúng tôi không nhất thiết phải làm chủ được nó. Hơi thở tôi gấp gáp dần. Của anh có lẽ cũng vậy. – Cần phải thử... - tôi nói thêm khi môi anh đã kề sát tôi. Tim tôi đạp loạn lên, tôi như ngợp thở.
— Kể cả nếu như chúng ta sẽ hối hận về điều đó? – anh thì thào, môi anh lướt lên môi tôi.
— Kể cả như vậy – tôi trả lời và có lẽ tôi là người đưa lưỡi ra trước, chạm nhẹ vào miệng anh.
Đó là khoảnh khắc mà có lẽ cả hai chúng tôi đều chờ đợi. Chúng tôi hôn nhau đắm đuối, tôi run rẩy như trong nụ hôn đầu. Bởi đây là nụ hôn đầu tiên với người đàn ông khác ngoài chồng mình, kể từ nhiều, rất nhiều năm nay. Bên ngoài cửa sổ, trong cái thế giới thực ấy sấm vẫn vang rền và chớp lóe sáng, còn chúng tôi trên sa-lông, đắp chiếc chăn kẻ ô mịn màng và bắt đầu cuộc du hành đến những miền xa lạ. Xa lạ và có lẽ... nguy hiểm. Kuba hôn cổ tôi, hai bàn tay anh bắt đầu lang thang trong chăn, luồn vào bên trong áo tôi. Tôi cảm thấy anh trên bụng mình, đúng lúc đó đèn bừng sáng. Chúng tôi vội rời xa nhau, sợ hãi như thể bị ai đó phát hiện ra mình đang phản bội.
— Kuba – tôi vừa nói vừa lấy lại hơi thở - chúng mình không nên. – Tôi quấn chăn quanh người và nhìn anh chờ đợi.
Kuba ngồi, hai tay ôm mặt. Anh không nói gì cả. Tôi đặt tay lên đùi anh. Anh nắm lấy bàn tay tôi và chúng tôi cứ ngồi bất động như vậy một lúc. Hẳn lúc đó cả hai người đều nghĩ, liệu cái phút giây mềm yếu ấy có ảnh hưởng đến tình bạn của chúng tôi? Cả hai đều có cảm giác rằng sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Liệu có thể tồn tại một tình bạn nam-nữ, không tình dục, không có những nụ hôn, không có những ẩn ý?
Khi về đến nhà, tôi không muốn rửa khỏi mình nụ hôn của anh, sự đụng chạm của bàn tay anh. Tôi lên giường nằm, người thơm mùi của người đàn ông khác chứ không phải của người đàn ông vẫn nằm cạnh tôi. Lúc này không có người ấy.
Ông xã tôi đã không thể cho tôi đứa con. Khoảnh khắc với người đàn ông khác có thể giúp tôi thực hiện ước mơ. Tôi không thích mình vì ý nghĩ này. Nhưng đó là khoảnh khắc mà lần đầu tiên tôi phân vân, liệu cuộc hôn nhân của chúng tôi có vượt qua được cơn bão tố này. Không, không phải cơn bão ở ngoài kia, mà là cơn bão mà số phận đã chuẩn bị cho chúng tôi.
Lâu Đài Cát Lâu Đài Cát - Magdalena Witkiewicz Lâu Đài Cát