From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: E. Nesbit
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thuý Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1328 / 40
Cập nhật: 2019-01-28 21:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ó một chiếc rèm mỏng như tơ, trong như kính, chắc chắn như thép ngăn cách giữa thế giới thần thoại và thế giới thật mà chúng ta cho là có thật. Một khi con người tìm thấy một điểm bé xíu trên bức màn được để lộ nhờ chiếc nhẫn thần, bùa hộ mệnh và những thứ tương tự như vậy, còn thì hầu hết không có điều huyền bí gì có thể xảy ra.
Khi Gerald và Jimmy, tay trong tay trong bóng tối của đường hầm, đồng thanh kêu lên “lạ quá nhỉ” thì tiếng kêu này ngay lập tức được bên ngoài trả lời.
Tiếng cạch cạch cho thấy có một cánh cửa ở chỗ đường hầm. Cánh cửa đá từ từ mở ra và bọn trẻ đã ra bên ngoài, lóa mắt vì ánh sáng ban ngày, không chống lại được vòng tay Kathleen và những câu hỏi của Mabel.
- Các anh lạc cái ông Ugly Wugly đó ở London rồi à? - Mabel hỏi - Có lẽ anh cũng mong chuyện đó xảy ra với anh chứ gì?
- Ở đâu thì cũng tốt thôi - Gerald đáp - Anh không thể nghĩ về mọi chuyện được. Không, xin cảm ơn. Giờ chúng ta hãy về nhà và cho chiếc nhẫn vào phong bì dán lại.
- Em chưa kịp làm gì với chiếc nhẫn cả - Kathleen nói.
- Anh không nghĩ là em sẽ muốn nó khi em thấy những gì sẽ xảy đến với em - Gerald đáp.
- Chuyện sẽ không xảy ra giống thế nếu em dùng chiếc nhẫn để ước - Kathleen phản đối.
- Này - Mabel nói - hãy đặt nó lại căn phòng chứa đồ và kết thúc chuyện đó đi. Có lẽ em không nên lấy nó ra, thật đấy. Đó là một kiểu ăn trộm. Thực sự việc này cũng xấu như khi chị Eliza mượn nó để gây ngạc nhiên cho bạn trai của chị ấy.
- Anh sẽ để nó lại chỗ cũ nếu em thích - Gerald nói - Khi bất cứ ai trong chúng ta nghĩ ra một điều ước khôn ngoan em sẽ cho bọn anh mang nó ra ngoài được chứ?
- Tất nhiên, tất nhiên - Mabel tán thành.
Bọn trẻ kéo tới lâu đài, một lần nữa Mabel chạm vào khe nứt để lộ ô tường ra và đặt chiếc nhẫn vào giữa những đồ trang trí cũ mà cô bé đã từng nói là những thứ có phép thuật.
- Trông nó mới bình thường làm sao - Gerald nói - Người ta sẽ không thể nghĩ có chút gì huyền bí về nó cả. Nó giống như một chiếc nhẫn cũ kỹ tầm thường. Anh tự hỏi việc Mabel đã nói về những đồ vật khác là thật hay không. Có lẽ chúng ta phải thử.
- Đừng - Kathleen thốt lên - Em nghĩ những thứ có phép thuật không tốt đâu. Chúng rất thích nhốt người ta vào những nơi chật hẹp.
- Em muốn thử - Mabel nói - chỉ khi, à, khi mà mọi thứ dường như chẳng có gì khác lạ và em đã quên điều mình đã nói.
Những đứa khác thử. Gerald nói rằng một chiếc thắt lưng đồng đặt ở chân sẽ có tác dụng như một đôi hài bảy dặm nhưng vô ích. Jimmy nói rằng một chiếc cổ áo sắt sẽ đảm bảo tiền trong túi luôn đầy nhưng túi nó vẫn rỗng không. Mabel và Kathleen thử nhiều chiếc nhẫn, vòng cổ và trâm cài đầu khác nhau, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
- Chỉ có chiếc nhẫn là có phép thuật thôi - cuối cùng Mabel kết luận - em đã nói rồi mà! - Cô bé nói thêm giọng khác hẳn.
- Gì cơ?
- Thậm chí đến cái nhẫn có khi cũng chẳng có phép thuật gì.
- Nhưng chúng ta biết rằng nó có mà.
- Em thì không - Mabel nói - Em tin hôm nay nó chẳng có phép thuật gì. Hôm khác thì em tin, chúng ta chỉ mơ thấy những chuyện đó thôi. Đó là ngày em bịa ra chuyện vô lý về chiếc nhẫn.
- Không, không phải thế - Gerald nói - khi đó em mặc quần áo công chúa mà.
- Quần áo công chúa nào? - Mabel hỏi, đôi mắt đen frợn tròn lên.
- Đừng ngốc thế - Gerald chán nản nói.
- Em không ngốc và em nghĩ đã đến lúc mọi người phải đi rồi. Chắc anh Jimmy muốn uống trà rồi.
- Tất nhiên rồi - Jimmy đáp - Nhưng hôm đó em mặc quần áo công chúa. Mau chân lên nào, hãy đóng ô tường và để chiếc nhẫn ở nhà.
- Chiếc nhẫn nào? - Mabel hỏi.
- Đừng để ý đến nó nữa - Geral nói - Nó đang pha trò ấy mà.
- Không, em không - Mabel nói - nhưng em linh cảm giống như một người bị ám ảnh hay một bà tiên tri vậy. Chiếc nhẫn nào?
- Chiếc nhẫn thần - Kathleen đáp - chiếc nhẫn có thể làm cho vô hình.
- Mọi người có thấy không - Mabel hỏi, mắt mở to hơn bao giờ hết - mọi người đang nói đến chiếc nhẫn nào vậy? Làm thế nào mà nó biến chúng ta thành vô hình, ồ, chúng ta không thể để nó ở đây. Nó không bị ăn trộm, vì nó rất giá trị như vậy. Hãy nói nó là chiếc nhẫn nào vậy.
- Chiếc nhẫn thần - Jimmy đáp.
- Trước đây chúng ta đã có nó, và các anh đã ước những điều ước ngu ngốc - Mabel ngày càng bực bội hơn - Em cho là nó không phải là nhẫn thần. Em cho đây là chiếc nhẫn làm cho ai đeo nó cao tới ba mét sáu.
Khi nói thì cô bé đang cầm chiếc nhẫn và lúc cô bé chưa nói xong thì bọn trẻ đã thấy trên đầu mình những ngón tay của Mabel khổng lồ giờ đã cao đến ba mét sáu.
- Giờ em đã làm rồi đó - Gerald kêu lên - và em không thể biết là điều này sẽ kéo dài bao lâu.
- Có lẽ nó kéo dài vài ngày - Kathleen nói - ôi, Mabel, cậu thật ngốc nghếch.
- Đúng thế - Mabel cay đắng đáp - cậu nên tin tớ khi tớ nói điều tớ cho là đã xảy ra. Thế thì tớ sẽ không phải chứng minh và tớ không có chiều cao ngớ ngẩn thế này. Tớ muốn biết mình phải làm gì bây giờ?
- Bọn anh sẽ giấu em đi cho tới khi em trở lại bình thường, chỉ thế thôi - Gerald đáp.
- Phải, nhưng ở đâu cơ? - Mabel hỏi, giậm bàn chân dài sáu mươi phân của mình.
- Trong một căn phòng trống. Em sẽ không phải sợ.
- Tất nhiên là không. Em ước em nên đặt chiếc nhẫn lại và bỏ nó đấy. Giờ em sẽ đặt nó lại - Mabel nói và tháo chiếc nhẫn ra.
- Anh sẽ không làm thế nếu là em - Gerald trầm ngâm - Em không muốn cao như thế này đúng không. Trừ phi chiếc nhẫn còn ở trên tay em cho tới lúc thời gian đó chấm dứt, nếu không anh dám nói rằng sẽ không có tác dụng gì.
Mabel chạm vào khe nứt, ô tường khép lại và tất cả các đồ trang sức sáng lấp lánh được giấu đi.
- Giờ thì giấu em ở đâu? - Mabel hỏi - May mắn là cô cho phép em ở chỗ mọi người buổi tối. Như vậy một người sẽ phải ở lại đây với em. Em không muốn ở lại một mình với chiều cao ngớ ngẩn thế này.
Mabel đã ước “cao ba mét sáu” và cô bé đã được toại nguyện. Nhưng cô bé không mập hơn so với lúc bình thường do đó cô bé có vẻ bề ngoài, như Gerald nói, “giống như một con giun”. Tất nhiên quần áo của cô bé cũng dài theo người và trông cô như một cô gái nhỏ trong gương nhà cười ở công viên Rosherville. Đột nhiên cô bé ngồi phệt xuống sàn trông giống như một cái thước đo gập bốn.
- Ngồi thế chẳng ích gì đâu - Gerald nhắc.
- Em không ngồi - Mabel vặn lại - Em chỉ cúi xuống để có thể ra khỏi cửa.
- Em đói chưa? - Đột nhiên Jimmy hỏi.
- Em không biết - Mabel rầu rĩ đáp - nó... nó như là đi cả quãng đường dài.
- Rồi, anh sẽ đi kiếm đồ ăn- Gerald nói.
- Em nghĩ em nên ra khỏi nhà trước khi trời tối.
- Em không thể. Chắc chắn sẽ có người nhìn thấy em.
- Không thể thấy nếu em chui qua hàng rào cây thủy tùng. Hàng rào cây thủy tùng đó có lối đi ở bên trong giống như bờ rào trong Vận may của Vails.
- Trong cái gì cơ.
- Vận may của Vails. Đó là một quyển sách hay tuyệt. Quyển sách đó khiến em tìm kiếm những cánh cửa bí mật và những đồ đạc trong các ô tường. Nếu em trườn như một con rắn, loại rắn đó thường xuất hiện giữa những cây đỗ quyên gần chỗ những con khủng long đá, thì chúng ta có thể đóng trại ở đó.
- Uống trà thôi - Gerald nói, cậu chưa ăn.
- Đúng là như thế đó - Jimmy cũng chưa ăn gì.
- Ôi, các anh không thể bỏ mặc em - Mabel nói - Này, em sẽ viết thư cho cô. Cô sẽ cho các anh mọi thứ cho một chuyến đi dạo, nếu cô ở đó và còn thức. Nếu không, một trong những người giúp việc sẽ đưa.
Rồi cô bé viết vào một trang sổ tay của Gerald.
"Cô thân mến, liệu bọn cháu có thể có một số thứ cho chuyến đi dạo được không ạ? Anh Gerald sẽ lấy chúng.
Cháu có thể đến lấy nhưng cháu hơi mệt. Cháu nghĩ mình sẽ khỏe nhanh thôi.
Cháu gái thân yêu của cô.
Mabel
Tái bút - Cô cho nhiều vào vì chúng cháu rất đói."
Việc Mabel trườn qua hàng rào thủy tùng thật khó khăn nhưng vẫn có thể làm được, vẫn có thể được dù thật chậm. Do vậy cả ba đứa trẻ có thời gian nghỉ ngơi giữa những cây đỗ quyên và hơi lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra với Gerald thì cậu trở lại, thở hổn hển dưới sức nặng của chiếc giỏ được đậy kín. Cậu thả bịch xuống thảm cỏ, rên rỉ và nói.
- Nhưng cũng xứng đáng thôi. Mabel đâu nhỉ?
Khuôn mặt dài ngoẵng của Mabel ló ra từ những chiếc lá đỗ quyên gần sát mặt đất.
- Có ai giống như em thế này không? - Cô bé sốt ruột hỏi - phần người còn lại cách xa đấy dưới những bụi cây khác.
- Bọn mình sẽ che những đoạn lộ ra giữa các bụi cây bằng cây dương xỉ và lá cây - Kathleen nói - đừng ngọ ngoậy nữa, Mabel, nếu không cậu sẽ hất lá ra đó.
Jimmy sốt ruột mở chiếc giỏ ra. Đó thực sự là bữa tiệc trà lớn. Có một ổ bánh mì lớn, bơ đựng trong các lá bắp cải, một chai sữa, một chai nước, bánh ngọt. Mabel thận trọng đưa tay ra khỏi bụi cây đỗ quyên và tựa đầu trên một khuỷu tay khẳng khiu trong lúc Gerald cắt bánh mì và bơ còn Kathleen đi xung quanh theo yêu cầu của Mabel để xem những đám lá phủ có bị rơi khỏi người Mabel không. Rồi thì bọn trẻ im lặng ăn, vui vẻ và đói ngấu, sự im lặng thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi những lời mời nhau.
- Ăn thêm bánh này.
- Sữa đây.
Vẻ ngon miệng sau bữa ăn lấp đầy không khí mùa hè. Chú khủng long đá khổng lồ ló ra qua những bụi cây ở gần đấy. Chú cũng có vẻ hạnh phúc và thanh thản. Gerald bắt gặp con mắt bằng đá của chú qua lỗ hổng trong tán lá. Ánh mắt cậu tỏ vẻ cảm thông.
- Anh dám cá là nó thích một bữa ăn ngon - Gerald nói, duỗi chân tay vô cùng thoải mái.
- Ai cơ?
- Con khủng long đó.
- Hôm nay nó ăn rồi - Kathleen nói và khúc khích cười.
- Phải, đúng không nhỉ? - Mabel hỏi và cũng khúc khích cười.
- Cậu nên cười nhỏ đi - Kathleen nôn nóng nói - nếu không những lá cây sẽ rơi khỏi người cậu.
- Em muốn nói gì, một bữa ăn á? - Jimmy ngờ vực hỏi - Em đang cười gì vậy?
- Nó đã có một bữa ăn rồi. Những gì đặt ở bên trong nó đấy - Mabell đáp, cô bé vẫn khúc khích cười.
- Ồ, hãy cười đi nếu em muốn - Jimmy nói - bọn mình không muốn biết, anh Jerry nhỉ?
- Anh muốn - Gerald đáp - Anh muốn biết chết đi được. Này mấy cô gái, hãy đánh thức tôi dậy khi các cô thôi giả vờ là sẽ không nói nhá.
Cậu chụp mũ lên mắt, nằm ngửa vẻ thiu thiu ngủ.
- Đừng ngốc thế - Kathleen vội nói - Chỉ là bọn em đã cho khủng long ăn bằng quần áo làm thành người Ugly Wugly qua cái lỗ ở bụng con khủng long.
- Thế thì chúng ta có thể mang số quần áo đó về nhà - Gerald nói, nhai một cọng cỏ trắng - thế là ổn.
- Này - đột nhiên Kathleen nói - Em có ý này. Hãy để em đeo chiếc nhẫn một lúc. Em sẽ không nói ý tưởng của mình phòng trường hợp không tháo nó ra được để rồi các anh sẽ nói em ngốc nghếch. Em sẽ trả lại trước khi chúng ta đi.
- Nhưng cậu chưa có nó mà! - Mabel tháo nhẫn ra. Cô bé vội nói - tất nhiên tớ rất mừng vì cậu có bất cứ ý tưởng nào dù ngốc nghếch đi chăng nữa.
Giờ mong muốn của Kathleen rất đơn giản. Có lẽ chiếc nhẫn sẽ thay đổi ảnh hưởng của nó đối với người nào đó không chịu phép thuật của chiếc nhẫn. Do đó khi chiếc nhẫn được chuyển từ bàn tay dài của Mabel sang bàn tay mũm mĩm, ấm áp của Kathleen, cô bé bật dậy kêu lên:
- Hãy đi và dọn sạch chú khủng long nào - và chạy vội về phía con vật tiền sử. Cô bé muốn nói to vậy mà những đứa kia vẫn không nghe thấy - Đây là chiếc nhẫn thần. Nó cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn - Cô bé nói vậy nhưng bọn trẻ vẫn không nghe thấy trừ chim chóc và một hai chú sóc và có lẽ là cả bức tượng thần nông bằng đá có khuôn mặt đẹp dường như mỉm cười với cô bé khi cô chạy qua chỗ bệ đá.
Con đường thật là dốc, trời thật nắng và Kathleen chạy hết sức dù các cậu bé đã đuổi kịp cô trước khi cô tiến tới chỗ con khủng long khổng lồ. Do đó khi chạm tới chú khủng long cô bé nóng khủng khiếp và không bình tĩnh suy nghĩ điều mong ước tốt đẹp nhất.
- Em sẽ trèo lên và chuyển các thứ xuống vì em biết chính xác nơi đã nhét chúng vào - cô bé nói.
Gerald đẩy lưng còn Jimmy giúp cô bé trèo lên và cô bé biến mất trong lỗ hổng vào trong con vật khổng lồ. Thoáng chốc những đồ vật ào ào trút xuống qua lỗ hổng, những chiếc áo gi lê, quần dài, áo khoác, tay áo bay phất phơ.
- Tránh ra nào! - Kathleen gọi và liệng xuống những chiếc ba-toong, gậy chơi golf và khúc côn cầu, những cái chổi va nhau lách cách.
- Thôi đi - Jimmy kêu lên.
- Giữ chặt một chút - Gerald nói - Anh lên đây - Cậu bám vào thành lỗ hổng và trèo lên. Ngay khi vai cậu lọt qua lỗ hổng và chân cậu chạm vào mép lỗ hổng cậu nghe tiếng bước chân của Kathleen đi lại bên trong con khủng long và tiếng cô bé nói.
- Ở đây không lạnh lắm nhỉ? Mình đã nghĩ những bức tượng luôn lạnh cơ. Ước gì mình là một bức tượng. Ôi!
Tiếng “Ôi” đó thật hoảng sợ và đau đớn. Dường như nó bị dừng lại bởi một sự im lặng đáng sợ.
- Chuyện gì vậy? - Gerald hỏi. Nhưng trong lòng cậu đã biết. Cậu trèo vào lỗ hổng lớn. Trong ánh sáng mờ mờ chiếu vào cậu có thể thấy một vật màu trắng trên sườn đá xám của chú khủng long. Cậu thò tay vào túi tìm diêm và khi ánh lửa xanh chuyển sang màu vàng, cậu nhìn lên và thấy thứ mà cậu biết mình sẽ thấy. Đó là khuôn mặt của Kathleen, bằng đá, trắng toát và bất động. Tóc cô bé cũng màu trắng, cả tay, quần áo, giầy, mọi thứ đều hóa thành đá cẩm thạch trắng toát lạnh lẽo. Kathleen đã đạt được lời ước của mình, cô bé đã hóa thành một bức tượng. Giây phút bên trong chú khủng long thật dài. Gerald không thốt nổi một tiếng. Chuyện xảy ra thật bất ngờ, thật kinh khủng. Nó tồi tệ hơn bất cứ chuyện gì đã từng xảy ra. Rồi cậu quay người và nói vọng xuống với Jimmy.
- Jimmy - giọng Gerald vẫn tỏ ra bình thường - Kathleen đã chạy đi và nói rằng chiếc nhẫn là một chiếc nhẫn thần. Tất nhiên là vậy rồi. Nó đã ước mình hóa thành một bức tượng.
- Nó thế nào rồi? - Jimmy hỏi vọng từ dưới lên.
- Lên đây mà xem - Gerald nói. Jimmy trèo lên, vừa tự trèo vừa được Gerald kéo.
- Nó hóa thành tượng rồi - cậu nói giọng khiếp sợ.
- Hãy đi và nói cho Mabel biết đi! - Gerald nói.
Hai cậu bé quay lại chỗ Mabel ẩn mình giữa những khóm cây đỗ quyên để báo tin.
- Ôi, Chúa ơi! - Mabel thốt lên và oằn thân hình dài ngoẵng của mình khiến những chiếc lá và cây dương xỉ dạt ra và đột nhiên cô bé cảm thấy nắng chiếu nóng rẫy trên cẳng chân - Chuyện gì xảy ra sau đó? Ôi, Chúa ơi!
- Nó sẽ ổn thôi - Gerald bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
- Phải, thế còn em thì sao? - Mabel vội hỏi - Em không có chiếc nhẫn. Và thời điểm của em là trước Kathleen. Anh có thể lấy lại chiếc nhẫn được không? Anh có thế tháo nhẫn khỏi ngón tay bạn ấy được không? Em sẽ đeo trả lại ngón tay bạn ấy ngay khi em trở lại bình thường, em nói thật đó.
- Không có gì phải khóc lóc đâu - Jimmy nói, đáp lại những lời nói nghẹn ngào của Mabel.
- Anh không biết - Mabel nói - anh không biết khi dài ngoẵng như em thì thế nào. Hãy cố lấy chiếc nhẫn đi. Sau rốt, chiếc nhẫn đó là của em nhiều hơn là của các anh, vì em đã tìm thấy nó, em đã nói nó là chiếc nhẫn thần.
Ý niệm về sự công bằng luôn hiện hữu trong lồng ngực Gerald giờ thức tỉnh trước lời kêu ca này.
- Anh cho là chiếc nhẫn đã biến thành đá, đôi giày của Kathleen và tất cả quần áo đều vậy mà. Nhưng anh sẽ đi xem sao. Nếu anh không thể thì em có cuống lên cũng chẳng ích gì.
Que diêm đầu tiên được bật bên trong chú khủng long cho thấy chiếc nhẫn đen sẫm nằm trên bàn tay trắng bằng đá của Kathleen.
Gerald kéo chiếc nhẫn và trước sự ngạc nhiên của cậu, chiếc nhẫn dễ dàng tuột ra khỏi ngón tay bằng đá cẩm thạch mát lạnh và mịn màng.
- Cathy à, xin lỗi nhé - cậu nói và xiết bàn tay đá cẩm thạch. Rồi cậu có cảm tưởng Kathleen có thể nghe thấy cậu nói gì. Do vậy cậu nói cho bức tượng nghe điều mà cậu và hai đứa trẻ kia định làm. Sau khi vỗ vào lưng bức tượng khích lệ, cậu trở lại chỗ những khóm cây đỗ quyên, cậu có thể ra những mệnh lệnh chính xác của người dẫn dắt bẩm sinh, như cậu nói sau đó. Vì những đứa trẻ kia không nghĩ ra được một kế hoạch nào cả nên chúng chấp nhận kế hoạch của cậu như kế hoạch của những người dẫn dắt bẩm sinh thường phải như vậy.
- Đây là chiếc nhẫn quý hóa của em - cậu nói với Mabel - Giờ em không sợ bất cứ điều gì nữa chứ?
- Không, Mabel ngạc nhiên nói - Em đã quên điều đó. Này, em sẽ ở đây hoặc trốn trong rừng nếu các anh mang hết áo khoác ra cho em để không bị lạnh khi đêm xuống. Em sẽ ở đây khi Kathleen thoát khỏi tình trạng hóa đá.
- Đúng vậy. Chính xác đó là ý nghĩ của người dẫn đầu - Gerald nói.
- Cả hai về nhà và nói với cô giáo rằng Kathleen ở lại lâu đài Yalding. Kathleen đang ở đây mà.
- Đúng vậy, quả đúng nó đang ở đây mà - Jimmy nói.
- Phép thuật diễn ra cứ bảy giờ một lần - Gerald nói - sự vô hình của em là hai mốt tiếng, của anh là mười bốn tiếng, của chị Eliza là bảy tiếng. Nhưng không biết số lần có phép thuật là bao nhiêu. Do vậy không biết em hay Kathleen trở lại bình thường trước. Tuy nhiên bọn anh sẽ lẻn ra ngoài sau khi chúc cô giáo ngủ ngon và tới chỗ bọn em trước khi bọn anh đi ngủ. Anh nghĩ em nên ở gần chỗ con khủng long để bọn anh có thể phủ lá cây cho em trước khi rời khỏi đây.
Mabel bò vào chỗ những cây cao hơn và đứng lên trông mảnh khảnh như cây dương. Thật dễ đối với cô bé để cúi mình bên dưới chú khủng long, thò đầu lên qua lỗ hổng và nhìn thân hình màu trắng của Kathleen.
- Được rồi, bạn ạ - cô bé nói với bức tượng đá - Tớ sẽ ở gần cậu. Cậu hãy gọi tớ ngay khi thoát khỏi tình trạng đá đó.
Bức tượng vẫn bất động như những bức tượng khác, Mabel rụt đầu lại nằm xuống. Các cậu bé đi về nhà. Chỉ có mỗi điều hợp lý đó để làm. Không nên để cô giáo lo lắng và yêu cầu cảnh sát tìm kiếm. Mọi người đều cảm thấy điều đó. Cú sốc khi phát hiện ra sự mất tích của Kathleen, không những ở trong bụng con khủng long và hơn nữa lại biến thành tượng đá có lẽ sẽ làm rối trí bất cứ viên cảnh sát nào, chưa nói đến cô giáo nữa. Trong khi đó thì Mabel lại đang...
- Chỉ cần nhìn thấy nó như hiện nay - Gerald nói - sẽ khiến bất cứ ai cũng điên đầu ấy chứ, trừ chúng ta.
- Chúng ta thì khác - Jimmy nói - Cái đầu chúng ta đã được tôi luyện quen với những điều như thế này rồi. Còn lâu chúng ta mới bị điên đầu.
- Tội nghiệp Cathy - Gerald nói.
- Tất nhiên rồi - Jimmy đáp.
Mặt trời đã lặn từ lâu sau những tán cây rồi mặt trăng xuất hiện. Mabel ngủ ngon lành trong cái lạnh của đêm tối. Trong bụng chú khủng long, Kathleen bằng đá cẩm thạch cũng đã ngủ. Cô bé đã nghe thấy những lời nói của Gerald, đã nhìn thấy những que diêm chiếu sáng. Cô bé vẫn như thế chỉ khác là giờ bị bao bọc trong một lớp đá cẩm thạch khiến không thể cử động được. Cô bé cũng không thể kêu được kể cả nếu muốn kêu lên. Nhưng cô bé không muốn kêu. Ở bên trong lớp đá cẩm thạch cũng không lạnh. Lưng cô bé không bị đau vì ở tư thế khom người. Chân tay cô bé không bị tê cứng vì hàng giờ liền bất động. Mọi thứ đều bình thường. Do đó cô bé bình thản chờ đợi và ngủ ngon lành trong vỏ bọc đá cẩm thạch như khi ngủ ngon trên chiếc giường của chính mình.
Cô bé tỉnh giấc khi nhận ra mình không nằm trên giường mà vẫn đang đứng và chân không nhúc nhích được, còn đôi tay thì tê cứng và mỏi dừ đang đang ra ở tư thế lạ thường. Cô bé giụi mắt, ngáp dài và nhớ ra. Cô đã từng là một bức tượng, một bức tượng trong bụng chú khủng long.
- Giờ mình sống lại rồi - cô bé kết luận ngay - và mình sẽ ra khỏi bụng nó.
Cô bé ngồi xuống, thò chân qua lỗ hổng xám dưới bụng chú khủng long và khi đó cô bé cảm thấy hơi lảo đảo. Chú khủng long đang chuyển động.
- Ôi! - Kathleen ở bên trong chú khủng long nói - Khủng khiếp quá! Chắc là ánh trăng chiếu và nó chuyển động được như anh Gerald đã nói.
Thực sự chú khủng long đang di chuyển. Kathleeen có thể thấy mặt cỏ, bãi dương xỉ và rêu thay đổi qua lỗ hổng. Cô bé không dám nhảy xuống vì sợ chú khủng long sẽ dẫm bẹp mình với những bàn chân khổng lồ của chú. Cô bé cũng nghĩ không biết Mabel đang ở chỗ nào, có gần đây không? Có thể một trong những thân cây lớn là Mabel cao lêu ngêu không nhỉ? Chú khủng long đi càng lúc càng nhanh. Kathleen không dám nhảy xuống. Chú ta đang đi xuống dốc. Những cành cây kêu xào xạc khi chú đi qua chỗ những cây sồi, cỏ dưới chân chú kêu lạo xạo. Đến chỗ mặt đất chỉ toàn đá, chú dừng lại một chút. Rồi nước bắn tóe lên. Chú khủng long đã tới sát hồ nước, chiếc hồ mà dưới ánh trăng sáng, thần Hermes thổi sáo còn thần Janus và một chú khủng long bơi cùng nhau. Kathleen khẽ tụt qua lỗ hổng xuống bậc đá cẩm thạch phẳng phiu ở mép hồ. Cô bé vội chạy sang một bên và đứng thở hổn hển trong bóng tối của bệ một bức tượng. May quá vừa kịp vì chú khủng long đã đầm mình xuống nước và bơi ra chiếc hồ ở giữa đảo.
- Đứng yên nào, cô bạn nhỏ. Tôi nhảy đây! - Tiếng nói phát ra từ bệ tượng và một giây sau thần mặt trời Phoebus nhảy xuống khỏi bệ tượng nhỏ, chạy qua những bậc đá.
- Bạn là người mới - Phoebus ngoái lại nói - Tôi sẽ không quên nếu đã từng gặp.
- Cháu là người rất mới. Cháu không biết ông có thể nói được.
- Tại sao không - Phoebus bật cười - Cô bạn cũng nói được cơ mà.
- Nhưng cháu là người.
- Thế tôi thì không à?
- Vâng, cháu nghĩ vậy - Kathleen đáp, đầu óc rối tung lên nhưng không sợ hãi - chỉ là cháu nghĩ ông đã có chiếc nhẫn trước khi một ai đó có thể thấy ông đi lại.
Phoebus có vẻ hiểu.
- Đó là đối với người thường - ông nói - Chúng tôi có thể nghe và thấy nhau trong một số khoảnh khắc khi cuộc sống thuộc về chúng tôi. Đó là một phần của phép thuật tươi đẹp.
- Nhưng cháu là một người bình thường - Kathleen nói.
- Cô bé thật khiêm tốn và xinh xắn. Mặt nước đang gọi tôi! Tôi đi đây! - phút chốc những vòng sáng bạc sáng lấp lánh trên mặt hồ, càng lúc càng lớn hơn từ đôi tay khỏa nước vui thích của thần mặt trời Phoebus.
Kathleen quay người và đi lên dốc hướng tới chỗ những khóm cây đỗ quyên. Cô phải tìm được Mabel và chúng phải về nhà ngay. Nếu cỡ người Mabel ở mức bình thường thì thật dễ dàng đi cùng! Có lẽ lúc này Mabel đã trở lại bình thường. Kathleen vội vàng bước đi. Cô bé đi qua những khóm cây đỗ quyên, nhớ rằng mình đã thấy khuôn mặt bằng giấy vẽ ló ra từ những bụi cây và sợ điều đó nhưng không có gì xảy ra cả. Cô bé dễ dàng tìm thấy Mabel, dễ hơn cô tưởng rất nhiều. Dưới ánh trăng cô bé có thể nhìn thấy một hình dáng dài và mảnh như một chú giun được phủ bằng quần dài và áo khoác. Mabel trông như một đường ống nước được che để chống thời tiết giá rét. Kathleen khẽ chạm vào má Mabel và cô bé thức dậy.
- Chuyện gì thế - Mabel ngái ngủ hỏi?
- Tớ đây.
- Tay cậu lạnh thế! - Mabel nói.
- Dậy di để nói chuyện - Kathleen gọi. - Chúng ta có thể về nhà bây giờ không? Tớ mệt lắm và quá giờ ăn từ lâu rồi. Bạn vẫn cao lêu nghêu để có thể về nhà - Kathleen buồn rầu nói. Mabel đang nằm nhắm mắt ngồi bật dậy và kêu lên. - Ôi, Cathy! Tớ cảm thấy kỳ quặc lắm, giống như con rắn nghe tiếng kèn đã thu ngắn người lại để chui vào cái hộp đó. Tớ... tớ biết mình đang...
Kathleen ngắm nghía và đồng ý với ý kiến đó. Chân của Mabel đã co lại ngắn hơn, cánh tay dài ngoẵng của Mabel cũng ngắn hơn.
- Cậu đang trở lại bình thường rồi. Ôi, tớ mừng quá! - Kathleen kêu lên.
- Tớ biết mà - Mabel nói và khi nói vậy cô bé đã trở lại hình dáng như cũ.
- Cậu bình thường rồi. Hoan hô! Hoan hô! Tớ mừng quá, giờ chúng ta có thể về nhà rồi - Kathleen nói.
- Về nhà? - Mabel hỏi, vẫn ngồi nhìn Kathleeh bằng đôi mắt to đen - về nhà như thế nào?
- Như thế nào? - Kathleen hỏi lại.
- Sao, thế cậu... - Mabel ngạc nhiên.
- Tớ bình thường rồi. Đi thôi - Kathleen nói.
- Cậu muốn nói rằng cậu không biết? Hãy nhìn cậu đi, tay cậu, quần áo của cậu, mọi thứ.
Kathleen nhìn tay mình. Chúng vẫn là đá cẩm thạch trắng muốt. Quần áo cô bé, giầy, tất cũng vậy. Chúng trắng muốt như tuyết rơi vậy.
- Gì thế này? - Cô bé run run - Tất cả cái màu khủng khiếp này ở người tôi là gì vậy?
- Cậu không thấy à? Ôi, Cathy, cậu không thấy ư? Cậu chưa trở lại bình thường. Cậu vẫn là một bức tượng.
- Không phải, tớ bình thường rồi, tớ đang nói chuyện với cậu mà.
- Tớ biết, bạn thân mến - Mabel vỗ về Cathy như một người vỗ về một đứa trẻ bướng bỉnh - Đó là bởi vì trời đang sáng trăng.
- Nhưng cậu có thể thấy tớ đang sống mà.
- Tất nhiên tớ có thể. Bởi vì tớ có chiếc nhẫn.
- Cậu không nhận thấy - Mabel khẽ chạm vào tay của Kathleen bằng tượng - cậu vẫn chưa bình thường mà? Đó là do ánh trăng và cậu là bức tượng nên chuyển động cùng với các bức tượng khác, về nhà là một điều khó khăn. Cậu vẫn là một bức tượng đá, chỉ là cậu sống lại cùng với những thứ bằng đá khác. Thế chú khủng long đâu?
- Trong hồ tắm của nó - Kathleen nói - cùng với những con thú bằng đá khác.
- Được rồi - Mabel nói - thế thì chúng ta phải cám ơn nó rồi.
Lâu Đài Bị Phù Phép Lâu Đài Bị Phù Phép - E. Nesbit Lâu Đài Bị Phù Phép