C
ô đang ở trong cửa hàng, giữa căn phòng trung tâm rộng lớn trống trải từng có lúc được chia thành từng dãy giá bày hàng, với một tủ đá đựng thực phẩm đông lạnh (rất có thể) ở phía sau, và dãy tủ lạnh chứa bia (chắc chắn rồi) chạy suốt chiều dài bức tường phía xa. Cô đang ở giữa mùi của cà phê và đồ muối chua đã phai nhạt từ lâu. Gã đàn ông có thể đã để quên cái quần của cô, hoặc cũng có thể hắn dự định quay lại lấy nó sau - có thể khi hắn đã thu dọn xong đám mảnh gỗ cắm đinh chi chít đó. Cô khều cái quần từ dưới quầy thu ngân ra. Bên dưới nó là đôi giày và chiếc điện thoại di động của cô - đã bị đập vở. Phải, tới lúc nào đó hắn sẽ quay lại. Sợi dây buộc tóc của cô đã biến mất. Cô nhớ (một cách mơ hồ, theo cách người ta nhớ lại một số chuyện xảy ra từ thời thơ ấu xa xăm nhất) lúc trước, cũng trong ngày hôm đó, một phụ nữ từng hỏi cô đã mua nó ở đâu, và tiếng vỗ tay không thể giải thích nổi khi cô trả lời là JCPenney. Cô nghĩ tới gã khổng lồ hát Brown Sugar - và giọng hát đều đều trẻ con ông ổng của hắn - và rồi lại chìm vào bóng tối.