Nguyên tác: The Case Of The Runaway Corpse (1954)
Số lần đọc/download: 965 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:57:44 +0700
Chương 9
M
ason thấy bà Davenport chờ mình trong một căn phòng nhỏ hẹp bày biện như văn phòng với mấy chiếc ghế nệm và một cái bàn con. Ngoài bầu không khí có mùi nhạt nhẽo thoáng pha mùi thuốc sát trùng thơm nhẹ, không có gì cho thấy đây là nơi gần chỗ giam cầm tội nhân.
Myrna nhìn Mason thật nhanh, tiến lại và đưa tay cho ông cầm. Những ngón tay dường như bám chặt vào bàn tay của luật sư, như muốn tìm ở đó chút sinh lực. Nàng cất giọng trầm buồn đặc biệt như mọi khi, “Thấy ông đến tôi rất mừng. Họ bảo ông đã lên đây. Ông biện lý ở địa phương này rất lịch sự.”
“Bà đã nói chuyện với ông ấy?”
“Vâng.”
“Bà nói với ông ta những gì?”
“Bao nhiêu sự việc xảy ra mà tôi được biết.”
“Bà có ký giấy tờ gì không?”
“Không.”
Mason nói, “Từ đây trở đi đừng nói chuyện gì nữa. Hãy để người khác nói thay.”
“Nếu họ hỏi thì tôi sẽ nói sao?”
“Bảo họ liên hệ tôi. Nói rằng hỏi gì thì có tôi trả lời hết.”
“Nhưng, ông Mason à, tôi muốn vụ này cần phải được làm sáng tỏ.”
Mason nói, “Tất nhiên là bà muốn như vậy rồi. Ai lại không muốn thế? Nhưng khi vụ này sáng tỏ thì họ lại lôi bà về Los Angeles để xử về vụ giết Hotense Paxton.”
“Họ nỡ làm như vậy sao? Họ nỡ…?”
Mason lắc đầu, “Địa phương nào cũng đều mong địa phương khác chém vào bà nhát đầu tiên. Nếu bà bị kết tội gì đó ở địa phương này thì bà lại bị án tử hình tại địa phương kia. Chúng ta hãy nói thẳng với nhau. Hãy tỏ ra thành thực và nhìn thẳng vào thực tế.”
Myrna Davenport đột ngột ngồi xuống một chiếc ghế như thể hai đầu gốì đã bị gãy. Nàng hỏi, “Như vậy có đau đớn không?”
Mason hỏi, “Gì cơ?”
“Chết bằng ga.”
Mason đưa mắt sắc nhìn nàng, “Theo lời thiên hạ thì chết như thế hoàn toàn chẳng đau đớn gì. Chỉ cần thở một cái là chết lẹ trong vòng một phần mười giây.”
“Chết như thế thì khỏe thật. Có người bảo là những người ấy bị ngộp, bị nghẹt thở, ho và đau đớn lắm.”
“Ai bảo bà như vậy?”
“Một người ở đây.”
“Một tên cảnh sát?”
“Không phải. Một tù nhân.”
“Phụ nữ?”
“Phải.”
Mason nói, “Tránh cái bà ấy đi. Đừng nói chuyện với ai cả. Đừng bầu bạn với ai. Cứ ngồi im một chỗ. Để mặc mọi việc cho tôi lo.”
Myrna nói, “Ông vẫn tiếp tục đại diện cho tôi đấy chứ?”
Mason gật đầu.
“Tôi cứ ngại… ngại là ông sẽ rút lui.”
Mason nói với nàng, “Tôi không thoái lui. Cho dù bà có tội bà vẫn có quyền được pháp luật xét xử công minh. Bà vẫn còn đủ mọi quyền do pháp luật bảo vệ. Công việc của tôi là cho bà được hưởng trọn những quyền này.”
“Xin cảm ơn.”
“Bà có phạm tội không?”
“Không.”
“Tội đầu độc Hotense Paxton?”
“Không.”
“Tội đầu độc chồng bà?”
“Không.”
“Bà có một số điều cần phải giải thích.” Mason nói bằng giọng mệt mỏi, đưa tay kéo lại một chiếc ghế và ngồi đối diện Myrna.
“Tôi biết.”
Mason nhìn Myrna một cách sắc sảo hơn, “Bà bạn Sara Ansel đã quay lại chống bà rồi đấy.”
“Bà ấy đã trở lại chỗ tôi rồi.”
“Làm sao bà biết?”
“Bà ấy quay điện thoại.”
“Có nhắn gì bằng điện thoại không?”
“Của bà ấy, vâng có.”
Mason nói giọng bực tức, “Họ tổ chức nghe lén rồi đấy. Bà ấy nói gì thế? Có gì không?”
“Bà ta có ý ngờ vực tôi và quay chống tôi, bà đã nói với cảnh sát đủ chuyện bà biết và cả những chuyện bà không biết nữa. Sau đấy, bà ta nghĩ kỹ lại rồi thấy quá hổ thẹn.”
Mason nói, “Bà ấy nói với cảnh sát là đã trông thấy bà đào một cái hố và chôn ở đó một số thuốc độc.”
Đôi mắt của Myrna ngẩng nhìn lên tầm mắt của Mason, lộ vẻ thảng thốt rất rõ.
“Bà ấy báo với cảnh sát như thế?”
Mason gật đầu.
Myrna thu hai bàn tay lại trên vế, mắt nhìn xuống hai bàn tay, nói, “Ấy, kể ra thì bà ấy có đủ lý cớ để ngờ vực tôi.”
Mason hỏi, “Bà thu xếp hành trang cho ông nhà những lần ông đi xa?”
“Ồ, vâng.”
“Ông nhà có mang theo kẹo?”
“Vâng, lúc nào cũng vậy cả.”
“Bà mua kẹo ấy?”
“Vâng.”
“Kẹo trong các túi hành trang bị bỏ thuốc độc.”
“Tôi biết. Người ta bảo với tôi thế đấy.”
“Bà không làm thế chứ?”
“Không.”
“Ai làm?”
“Tôi không biết.”
“Bà đã sống tại ngôi nhà ở Paradise lâu rồi?”
“Vâng.”
“Sau khi ông cậu là William Delano bị ốm bà liền đến ở với ông ấy?”
“Vâng.”
“Chồng bà lúc đó làm gì?”
“Anh ấy ở lại Paradise gần như thường xuyên, nhưng cũng có lúc ghé đến thăm.”
“Chồng bà không thích nghĩ đến chuyện dọn về ở tại Los Angeles?”
“Vâng.”
“Sao thế?”
“Chồng tôi bảo tôi đang rước lấy cảnh sống trì trệ chán ngắt và tự đem thân làm tôi thiên hạ, đến khi ông cậu kia chết thì tôi ắt chẳng có lấy một đồng trong cái di sản đó đâu.”
“Cái gì đã khiến ông nhà bảo thế?”
“Ông ấy nghĩ rằng mọi việc đã được thu xếp để Hortense hưởng trọn cả gia tài ấy. Ngay cả lúc cô ấy chết, ông cũng không muốn tôi đến đó. Ông không ưa Sara Ansel. Vì một lý do nào đấy mà Ed có ý cho rằng Ansel sẽ tìm cách ôm gọn số tiền còn lại.”
Mason nói, “Nếu bà bị tuyên án vì tội giết Hotense Paxton thì bà cô này có thể được hưởng như thế. Lúc đó lại có vấn đề pháp lý liên can vào.”
“Tôi không giết Hortense. Tôi rất mến cô ấy cơ mà.”
“Chồng bà chưa bao giờ dọn đến ở ngôi nhà tại Los Angeles có phải như vậy không?”
“Không bao giờ ông đến cả, cho mãi tới khi ông William mất đi thì ông mới đến. Nhưng có điều là ông vẫn để lại rất nhiều đồ đạc ở Paradise. Ông biến nơi ấy thành phòng làm việc. Công việc thương lượng khai thác mỏ mà làm ở đó thì dễ dàng thuận tiện hơn.”
Mason nói, “Bà chuẩn bị các thứ hành trang cho ông nhà. Bà còn nhớ lúc chuẩn bị cho ông nhà đi lên Paradise chuyến sau cùng không?”
“Áo quần chẳng nhiều nhặn gì vì đa số đồ ông ấy đã có sẵn ở Paradise. Tôi chuẩn bị vài cái áo sơ-mi, tất và đồ ngủ…”
“Bà nhớ các bộ đồ ngủ chứ?”
“Nhớ.”
“Chúng ra sao?”
“Có những hình màu trắng với những hình màu đỏ.”
“Hình ra sao?”
“Trông như hình hoa huệ vậy đó.”
“Bà đã trông thấy bộ đồ ngủ ông nhà mặc lúc cái xác bị phát hiện không?”
“Không.”
“Họ không yêu cầu bà nhìn xác sao?”
“Không.”
“Có lẽ họ sẽ làm thôi. Bà cần phải lo làm sao cho cứng rắn, để chịu đựng cú chấn động nhé.”
“Vâng, tôi biết.”
“Bà có thể chịu đựng nổi không?”
“Tất nhiên thôi.”
“Sao bà lại nói “tất nhiên”?”
“Tôi không phải loại dễ bị xúc động.”
Mason nói một cách tức giận, “Tôi tin chắc là như thế đấy. Dường như bà chưa hiểu hết tình huống ngặt nghèo của bà lúc này?”
“Tôi hiểu chứ.”
“Vậy lúc chuẩn bị hành trang cho ông đi lần sau cùng, bà có bỏ kẹo vào trong đó?”
“Có.”
“Bà kiếm đâu ra các thứ kẹo ấy?”
“Tôi mua ở cửa hàng bán kẹo. Tôi mua hai hộp. Tôi bỏ vào một hộp, còn một tôi để trong ngăn kéo ở văn phòng.”
“Bà có mở hộp nào không?”
“Không.”
“Chắc không?”
“Vâng, chắc.”
“Bà cũng không đụng chạm gì tới giấy bọc ngoài?”
“Vâng. Cứ để y nguyên như lúc mang từ cửa hàng kẹo về, chỉ trừ có lớp giấy ngoài thôi. Cái hộp được bọc bằng giấy trong. Tôi cứ để nguyên giấy bọc như thế, không có cắt.”
“Thế như bà có cầm chắc rằng họ không thể tìm ra chút dấu tay nào của bà trên bất kỳ một viên kẹo nào hay không?”
“Tất nhiên là chắc.”
“Có người nào đấy đã mở cái hộp và bỏ thuốc độc vào trong những viên kẹo có hai loại thuốc độc.”
“Người ta cũng cho tôi hay như thế.”
“Bà không làm chuyện đó chứ?”
“Không, tất nhiên là không rồi.”
“Sử dụng kẹo sôcôla là một việc phải rất thận trọng. Dễ để lại dấu tay trên đó lắm.”
“Thế càng hay. Những dấu tay không phải là của tôi.”
“Tôi có thể tin vào chỗ này không?”
“Hẳn đi rồi. Tôi xin hứa… lời hứa danh dự.”
“Ông nhà đem theo bao nhiêu cái xắc lúc đi?”
“Một cái va-li.”
“Loại gì?”
“Loại va-li lớn thông thường thôi.”
Mason nói, “Khoan đã nhé. Ông ấy đã mua ở đâu đó một cái xắc trước khi đến Fresno.”
“Tôi không rõ tại sao ông ấy lại phải làm như vậy.”
“Ông ấy mang theo hai cái va-li.”
“Tôi chẳng rõ cái kia ông ta lấy ở đâu. Ý tôi muốn nói là tại sao ông ấy lại mang theo cái va-li đó, ở Fresno ông ấy đã sẵn cả khối đồ dùng. Ông ta đã mang những thứ cần dùng cho những lúc ở lại một thời gian ngắn khi lên đây.”
“Ông ấy có để lại cái va-li nào tại Paradise khi bà dời chỗ ở không?”
“Tôi chắc là không. Chúng tôi có mang theo đồ trong các va-li và bỏ lại tại Los Angeles. Những chiếc va-li kia hiện đang ở dưới ấy.”
“Bao nhiêu cả thảy?”
“Chừng bốn năm chiếc.”
“Bà không biết gì về hai chiếc va-li ông nhà mang đi sao?”
“Không.”
“Bà có biết rằng ông ấy có mang theo những mẩu quặng trong mấy chiếc va-li không?”
“Tôi không rõ. Tôi e có thể ông ấy có mang theo.”
“Bà có biết ông nhà dự tính thăm ai trong chuyến đó không?”
“Không. Ông ấy bảo tôi là đang xúc tiến thương lượng để bán một cái mỏ. Nếu công việc trót lọt thì sẽ thu vào một món lời khá.”
“Ông ấy không nói gì khác với bà sao?”
“Không ạ.”
“Lúc ở tại Paradise ông nhà không nói chuyện gì với bà bằng điện thoại và cho bà biết thêm điều gì sao?”
“Không.”
“Bà có ý nói rằng ông nhà lúc ở tại Paradise không hề gọi bà qua điện thoại?”
“Có một lần, đó là trúng vào ngày Chủ nhật. Ông ấy cho biết là sắp đi, và có ý muốn đến gặp tôi vào tối thứ Hai… tức ngày hôm qua.”
“Có phải đó là lần sau cùng ông ấy gọi bà?”
“Phải.”
“Khoảng thời gian cuối cùng là bao lâu?”
“Một tuần hay mười ngày gì đó.”
“Tại sao ông ấy không gọi bà trong quãng thời gian lâu hơn thế?”
“Tôi không rõ. Có lẽ là vì cô Sara.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ông nghĩ bà cô này thường hay nghe lén đường dây nói. Dạo ấy ông gọi thường xuyên hơn. Thế rồi ông nói có người đang nghe lén, sau đó ông bớt gọi. Lúc nào gọi thì ông nói rất ngắn gọn. Ông không ưa Sara?”
“Thế bà này không thích ông nhà?”
“Không.”
“Bà có biết gì về công việc làm ăn của ông nhà không?”
“Rất ít.”
“Ông nhà lúc bấy giờ có ý định tiếp một vị nào đấy và hoàn tất công việc làm ăn về hầm mỏ?”
“Đó là lời ông ấy nói, vậy thôi.”
“Ở đâu vậy?”
“Tôi đoán ở đâu trong vùng này… hoặc Fresno hoặc Modesto hoặc chỗ tương tự.”
“Bà không biết ông ấy dự tính gặp ai ở San Bernardino. Làm sao bà biết?”
“Chính ông ta bảo thế.”
“Khi nào?”
“Lúc ông ấy gọi điện thoại.”
“Ông ấy gọi lần đầu?”
“Chỉ có một lần thôi.”
“Bà muốn nói chuyến đi cuối cùng này?”
“Vâng.”
“Bà có thể tả cái va-li bà chuẩn bị cho ông ấy ở chuyến sau cùng không? Trông nó ra làm sao?”
“Cái va-li ấy bằng da màu nâu sẫm. Trông đã mòn sờn lâu rồi. Trên mặt có khắc tên của ông với mấy chữ cái bằng vàng…”
Mason đẩy ghế ra sau. Myrna hỏi, “Ông định đi đâu?”
Mason đáp, “Đi ra ngoài tà tà một chút, ở ngoài tôi tìm ra nhiều chuyện còn hơn là ngồi ở trong này nói chuyện với bà. Bà có nói chuyện gì cho tôi nghe đâu.”
“Là bởi tôi đâu có biết chuyện gì.”
Mason nói, “Đành hy vọng là bà có thể làm cho hội đồng thẩm phán tin được như vậy.”