There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: phan trung kiên
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 15189 / 36
Cập nhật: 2015-04-05 15:36:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ôm sau tôi vào bệnh viện thăm chị Thục. Giờ này trưa nên không có ai. Chị Thục nằm ngủa, mắt cứ nhìn lên trần nhà, mặt vẫn buồn rười rượi. Thấy tôi, chị ấy chỉ nói một câu ngắn ngủn:
- Vy ngồi chơi.
Tôi kéo ghế ngồi cạnh giường chị.
- Hôm nay chị thấy khoẻ không?
- Đỡ rồi.
- Bác sĩ bảo chừng nào chị xuất viện?
- Chắc ngày mai.
- Vậy hả?
Thế rồi tôi va chị ấy đều im lặng, chẳng biết chuyện gì để nói. Trước đây hai chị em cũng không hề nói chuyện thâm mật rồi. Bây giờ mà kiếm chuyện nói thì có vẻ ngượng quá, nên tôi cũng làm thinh.
Một lát sau, tôi lên tiếng:
- Chị ăn gì không, em lấy cho.
- Thôi.
Thấy chị ấy nhắm mắt ngủ, có lẽ là không thích nói chuyện với tôi, không thích tôi vô thăm. Tôi ngồi chờ mà bụng cứ phân vân, không biết nên về hay nên ở. Người ta không ưa mình mà ngồi hoài thì kỳ. Nhưng mới vô đã về thì còn kỳ hơn.
Chị Thục chợt lên tiếng, nhưng vẫn không mở mắt:
- Có trái cây trong tủ, ăn đi cho khoẻ.
Tôi hớn hở hẳn lên. Như vậy có nghĩa là chị Thục không muốn đuổi tôi về. Tôi hồ hởi:
- Em không ăn đâu, để em gọt lê cho chị ăn nghe.
- Thôi, chị không ăn. Vy không thích trái cây thì uống sữa đi. Con gái uống sữa yaourt tốt lắm.
Chìu chị ấy, tôi bèn đến mở tủ lạnh, lấy hộp sữa, cầm ống hút đút vào, hút một hơi. Chị Thục lại lên tiếng:
- Ngon không?
- Dạ ngon.
- Lát nữa lấy vài hộp về để cho mấy đứa nhỏ uống cho nó mừng.
Tôi ngạc nhiên nhìn chị Thục. Lần đầu tiên chị ấy nói chuyện dịu dàng với tôi, mà lại còn quan tâm đến bọn nhóc nhà tôi nữa. Tôi cảm động quá, mắt đỏ hoe lên.
- Dạ.
Chị Thục chợt hỏi một câu làm tôi vô cùng ngạc nhiên:
- Hôm qua Vy gặp anh Vân trong quán kem phải không?
- Ủa, sao chị biết?
- Ảnh nói.
Tôi càng ngạc nhiên dữ:
- Ảnh nói ở đâu, ảnh vô đây hả chị?
- Mới vô lúc sáng.
Trời trời! Ông này thật khó ưa, còn ngoan cố tới nỗi vô tận mặt người ta nữa. Chắc tại hôm qua tôi bảo muốn thì tới nói, nên anh ta làm thật. Nhưng mà tôi chỉ nói cho bỏ ghét thôi, chứ đâu phải thật.
Tôi rụt rè:
- Ảnh nói gì với chị vậy?
Chị Thục không trả lời, mà hỏi tiếp:
- Có phải cười nhạo chị không?
- Không có đâu, nhưng mà chị đừng thèm để ý.
- Chị biết rồi, Vy nói đại đi, đừng sợ chị buồn.
Tôi nhất định không nói ra mà chỉ quanh co:
- Ảnh muốn khoe với tụi em là ảnh có bồ mới thôi, bạn em chửi quá trời, nó nói ảnh con trai mà nhỏ mọn.
Chị Thục không nói gì, chỉ cười buồn trông hiền hẳn đi. Trước đây tôi chưa khi nào thấy chị ấy hiền như vậy. Mà tôi nghĩ mai mốt chắc cũng sẽ như thế.
Một lát tự nhiên chị Thục bảo tôi:
- Vy hiền lắm.
Tôi liếm môi ngượng ngượng. Tôi mà hiền gì. Mới hôm qua còn nói chuyện đốp chát với anh Vân. Mà tôi biết trước giờ tính tôi đâu có hiền. Sao chị Thục khen tôi?
Tôi ngồi chơi một lát rồi về. Chị Thục bắt buộc tôi phải mang sữa về cho mấy nhóc tì. Rồi còn dặn bao giờ rảnh thì qua chơi với chị ấy. Chắc lúc này chị ấy cần có bạn lắm.
Hôm nay tôi lên trường. Từ tối qua tôi đã xếp tập vở và quần áo sẵn. Sáng nay tôi nhờ anh Toàn đến đưa đi, nhưng anh Toàn không qua. Chỉ thấy anh Chương đến. Anh dựng xe và hỏi tôi.
- Vy chuẩn bị xong chưa?
- Dạ rồi.
- Dạ khỏi, anh Toàn có hẹn với em.
Anh Chương khoát tay:
- Nhưng đã bàn giao lại cho anh rồi. Không thích anh đưa hả?
- Dạ thích, nhưng em chỉ sợ phiền anh thôi.
Anh Chương nói như dọa:
- Mai mốt không được nói câu đó nghe không. Anh em mà khách sáo như vậy anh không thích đâu.
- Da, anh chờ em chút nghe.
Tôi chạy vào nhà thay đồ, khi trở ra thì thấy ba đứa nhóc tỳ ngồi quây lấy anh Chương. Đứa nào cũng chóp chép nhai kẹo. Anh ấy cho chúng nó hộp kẹo trái cây thật to. Giống y như anh Toàn, bao giờ đến chơi với chúng tôi, anh ấy cũng cho chúng tôi kẹo như thế.
Anh Chương đưa tôi lên Thủ Đức. Lần đầu tiên tôi được ra khỏi thành phố và đi xa như thế. Đường vào làng đại học rất vắng lặng, cây cối xanh ngát rất thơ mộng. Tôi lập tức thích cảnh này ngay.
Anh Chương có vẻ rất quen thuộc đường, khiến tôi hết sức ngac nhiên:
- Sao anh biết đường lên đây vậy? Anh có học trên này đâu?
Anh Chương quay lại, giọng bạt đi vì tiếng gió.
- Anh hay lên đây chơi với bạn anh, tụi nó học trên này đông lắm. Mà anh cũng thích ở đây hơn.
- Vậy sao anh không thi vào mấy trường trên này?
Anh Chương nheo mắt cười với tôi và hỏi như trêu tôi:
- Vậy sao Vy không thi vào mấy trường ở dưới cho gần nhà, lên đây chi cho xa?
- Tại em học trường mình thích học chứ để ý chi chuyện xa gần.
- Anh cũng vậy, tại thích học trường Y, để ý chuyện ở đây hay ở dưới.
Tôi nhận ra mình đã nói chuyện ngớ ngẩn bèn cười trừ.
- Ừ nhỉ, em quên. Nhưng em thích ở đây lắm. Vắng lặng, yên tĩnh, cây cối thật thơ mộng.
- Nhưng buồn lắm đó cô bé. Chuẩn bị tinh thần đi. Em không nhớ nhà sao?
- Chắc là phải nhớ chứ, nhớ nhà em và tụi bạn làm sao không nhớ được.
Anh Chương cười cười:
- Sao không nghe Vy nói nhớ anh?
Tôi chợt thấy mặt nóng nóng, nhưng cũng thật tình:
- Em cũng sẽ nhớ anh đấy chứ, chắc chắn là vậy.
Anh Chương lại cười:
- Thôi khỏi, anh không để chuyện đó xảy ra đâu. Mỗi tuần anh sẽ lên đón Vy về thành phố một lần, chịu không?
Tôi buộc miệng:
- Như vậy phiền anh Chương lắm.
- Lại nói câu đó nữa.
- Xin lỗi, em quên.
Anh Chương chợt thắng xe lại, hỏi một chị sinh viên đang đi tới:
- Cô bé cho anh hỏi thăm, đường nào đến học viện hả em?
Cô ta chỉ đường xong rồi tiếp tục đi. Anh Chương rẽ qua con đường khác. Đi thêm một chút nữa thì thấy tấm bảng có dòng chữ chào mừng các tân sinh viên. Đọc mấy chữ đó, tôi thấy vui rộn rã lên. Tôi nghĩ từ đây mình sẽ là một cô sinh viên rồi. Danh từ đó thật mới mẻ như trong mơ.
Anh Chương bảo tôi đứng chờ. Rồi cầm hồ sơ của tôi đi làm thủ tuc. Sau đó anh ấy đưa tôi qua ký túc xá nhận phòng.
Lúc tôi vào thì trong phòng chưa có ai. Anh Chương chống tay lên thành giường nhìn quanh:
- Vy chọn giường nào?
Tôi đi tới, đi lui, suy nghĩ, chọn lựa. Cuối cùng, tôi chọn vị trí gần cửa sổ. Anh Chương bèn cố vấn:
- Ở đây, người ta đi qua lại, dễ nhìn vào, không yên tĩnh đâu.
Tôi bèn đi qua chọn giường khác. Anh ấy lại bàn:
- Vị trí này hay bị làm phiền khi người đi qua lại, sao Vy không chọn một chỗ biệt lập cho dễ học bài.
Tôi che miệng cười:
- Anh Chương có ở ký túc xá đâu mà có kinh nghiệm vậy?
Anh ấy nheo mắt một cái:
- Anh với anh Toàn từng vào ký túc xá ở với bạn rồi.
Tôi ngạc nhiên, tròn mắt:
- Ủa, anh cũng vô nữa sao?
- Có lúc anh Toàn buồn chuyện nhà nên vô chơi, còn anh thì thích ở với bạn cho vui.
- Em nghe người ta nói học Y cực lắm, sao mấy anh có thời giờ mà vui được.
- Cũng tùy lúc chứ. Đâu phải suốt ngày đêm chỉ học.
Tôi bắt đầu tò mò:
- Thế các anh thường chời cái gì cho vui?
- Nhiều hình thức lắm, nhiều khi văn nghệ, nhậu, chơi cờ. Dự sinh nhật rồi ở lại luôn.
Tôi càng tò mò dữ:
- Con trai cũng làm sinh nhật, ngộ quá hé, em tưởng chỉ có con gái mới làm chứ. Tụi con trai lớp em không ai tổ chức cả.
Anh Chương bật cười:
- Ai nói với em con trai không biết làm sinh nhật. Nhưng bạn bè anh cũng ít làm lắm, hầu như không có.
- Vậy anh dự sinh nhật của ai?
- Của mấy cô bạn cùng khóa.
Tôi định hỏi thêm, thì anh Chương trở lại chuyện lúc nãy:
- Sao, Vy chọn giường nào chưa?
Tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng chọn chiếc giường ở phía cửa sổ bên kia. Chỗ này khuất và thoáng hơn. Có giường rồi, tôi bắt đầu thấy lo:
- Bây giờ thì làm sao nữa hả anh?
- Chẳng làm sao hết, về, tuần tới lên.
- Nhưng giường đã dành rồi mình về rủi người ta chiếm thì sao?
- Không sao đâu, em chỉ việc để rương lại, khóa vào thành giường là xong.
Rồi anh ấy tự làm lấy mọi thứ. Nhưng tôi vẫn băn khoăn:
- Rủi có ai mở rương thì sao?
Anh Chương cười to:
- Không có đâu, miễn em đừng để vàng trong đó thì thôi.
Tôi vẫn không hiểu và vẫn thấy lo:
- Không, em làm gì có vàng mà để. Chỉ sợ người ta lấy hết tập.
Anh Chương vỗ đầu tôi:
- Thơ ngây quá, anh đùa đó. Mấy cô sinh viên mới không ai dám lục lọi như thế đâu. Mà lấy làm gì sách vở, nếu phải trộm thì họ chỉ lấy cái gì bán được thôi.
Nghe lập luận như vậy, tôi thấy yên tâm hơn. Thế là tôi theo anh Chương về thành phố.
Một tuần sau, chúng tôi trở lên. Lần này thì anh Chương ở lại đóng cho tôi kệ sách và điều làm tôi bất ngờ hơn, là anh ấy cho tôi chiếc cassete mới toanh.
- Cái này làm phương tiện cho Vy lấy bằng C, mà phải xong trong năm thứ nhất đó nhé.
Tôi sung sướng cực kỳ. Không ngờ mình có được chiếc máy cho riêng mình. Từ lâu tôi vẫn ao ước được một máy cassete nhỏ để học Anh văn. Anh Chương đã tạo cho tôi hết niềm vui này đến niềm vui khác. Mừng quá, nhưng tôi vẫn thấy thắc mắc:
- Tại sao phải trong năm thứ nhất hả anh?
- Tại vì năm đầu tương đối rảnh hơn. Mấy năm sau em phảI còn lấy nhiều bằng khác nữa. Bây giờ chỉ là khởi đầu để em phấn đấu thôi.
Tôi bắt đầu tò mò:
- Vậy anh có từng học để lấy nhiều bằng không?
- Có chứ, anh có bằng C Anh văn và Vi tính rồi. Nhưng bao nhiêu đó chưa đủ đâu.
- Vậy còn gì nữa? Em nghĩ anh học ngành đó thì đâu cần nhiều bằng khác.
Anh Chương chận lại:
- Từ từ em sẽ nhận ra. Nói bây giờ em sẽ bị rối đó. Sao, thấy đói chưa?
- Đói rồi. Nhưng... bộ anh định về hả?
- Không, anh ở lại chơi với Vy, chiều mới về.
Nghe như vậy, tôi thấy yên tâm hơn. Tưởng tượng phải ở lại một mình. Tôi buồn lắm.
Anh Chương đưa tôi vào một quán ăn trưa. Rồi rủ tôi đi dạo chơi dưới những con đường nhỏ có bóg mát. Mãi đến chiều tối, chúng tôi mới trở lại ký túc xá. Thấy tôi buồn, anh an ủi:
- Đừng buồn nghe, tuần sau anh lên.
Rồi anh Chương trở về thành phố. Buổi tối tôi ngồi một mình trên giường. Mấy nhỏ cùng phòng cũng giống như tôi, tên nào cũng buồn thiu.
Hôm sau bắt đầu học. Bận học nên tôi cũng thấy đỡ nhớ nhà và nhanh chóng thích nghi với môi trường mới.
Một tuần sau, đến ngày anh Chương hẹn lên. Sáng chủ nhât, tôi đi ra đi vào nôn nóng. Mãi đến tám giờ mới thấy anh ấy. Nhưng không phải anh đi một mình mà còn có anh Toàn và tụi nhỏ Trúc.
Bốn tên gặp nhau mừng tíu tít. Làm như cả năm mới gặp không bằng. Anh Chương và anh Toàn đứng nhìn bọn tôi cười. Đợi qua cơn mừng, cả bọn bắt đầu tìm chỗ ngồi chơi.
Nhỏ Quyên vẫn không quên bênh của nó. Vừa ngồi xuống con nhỏ đã trải nilon ra thảm cỏ, rồi bày đồ ăn ra.Tôi ngạc nhiên:
- Làm sao mà mày làm mấy thứ này ở ký túc xá được?
- Tao về nhà hôm thứ bảy để làm đó. Bọn tao bàn nhau hôm tuần trước rồi, muốn làm mày ngạc nhiên nên không nói đó.
Cái tật nấu nướng vẫn không bỏ, hy vọng là tay nghề của nó đã khá hơn. Bọn tồi đói ngấu nên ăn rất ngon. Một phần là tại nhỏ Quyên đã tiến bộ. Nó làm gà rôti ngon ơi là ngon.
Bọn tôi vừa ăn vừa kể chuyện trường mới của mình. Tên nào cũng tranh nhau kể. Chỉ có nhỏ Quyên hôm nay trông lạ, ít nói hẳn đi, mà lại dịu dàng ra phết. Có chuyện gì xảy ra với nó vậy nhỉ!
Đến chiều, trước lúc chia tay, tôi kéo nhỏ Trúc và Thu Ba ra một chỗ:
- Có chuyện lạ!
- Chuyện gì mà lạ?
- Hôm nay con nhỏ Quyên rất yểu điệu thục nữ. Nó làm sao vậy?
Hai đứa nó chợt cười phá lên:
- Làm sao là làm sao, sắp làm chị dâu của mày chứ còn làm sao nữa?
- Cái gì, nói lại nghe coi.
- Họ phải lòng nhau rồi, sao ngốc thế? - Nhỏ Trúc trịnh trọng.
Tôi như từ trên trời rơi xuống, mặt nghệch ra:
- Trời đất, sao tao không biết?
Thu Ba cười rinh rích:
- Mày mà biết cái gì, lúc này mày chỉ biết có anh Chương thôi.
- Nói bậy, nói bậy.
Tôi quê quá, đấm lên vai nó liên tục. Có nhỏ Trúc nên tôi càng thấy quê hơn. Nó mà nói lại với anh Chương thì tôi có nước mà chui xuống đất. Hoặc bay lên trời, chứ ở đây xấu hổ làm sao chịu nổi.
Nhỏ Thu Ba đùa dai:
- Nói tầm bậy tầm bạ, trúc tùm lum tùm la, hả!
- Con khỉ, mày mà nói bậy nữa, tao cắt mũi. - Tôi gắt nhỏ.
Không ngờ câu nói đó tôi lại tạo điều kiện cho con nhỏ đùa dai hơn. Nó nói tới:
- Phải rồi, ỷ anh Chương là bác sĩ nên muốn cắt mũi ai thì cắt, cắt rồi có bác sĩ chăm sóc đến người ta, lo gì.
Quê quá, tôi quay ra cửa cầu cứu nhỏ Trúc:
- Mày coi tụi nó nói bậy kìa Trúc.
Con nhỏ cười tủm tỉm:
- Đúng chứ bậy gì.
Tới phiên nó nữa... Tôi nguây nguẩy bỏ đi.
- Mấy con nhỏ vô duyên, không thèm nói chuyện nữa.
Nhỏ Trúc kêu lại:
- Ê, ê, đừng giận, chị dâu.
Rồi hai đứa nó cười ngặt ngoẻo. Anh Chương và anh Toàn quay lại tò mò:
- Chuyện gì vậy?
Thu Ba vội stop:
- Dạ, đâu có gì đâu, tụii em nói chuyện chơi thôi.
Hú hồn hú vía! May mà nó ngừng lại đúng lúc. Chứ nếu không... chắc tôi phải trở về ký túc xá bằng đường hầm.
Tôi và nhỏ Quyên tiễn mọi người ra đường lớn. Tôi đi phía sau với nhỏ Thu Ba:
- Mày nói nghiêm chỉnh lại nghe. Sao mày nghĩ... anh Toàn với nhỏ Quyên... thích nhau.
- Không phải nghĩ, mà thấy. Lúc sáng đi, ảnh chở nó, nhìn hai người lạ lắm.
- Họ để ý nhau từ lúc nào nhỉ, tao có biết gì đâu.
Con nhỏ lại phát ra một câu thấy ghét:
- Tao đã nói rồi, ngoài anh Chương ra, mày còn biết tới ai nữa đâu.
Mặc cho tôi liếc nó muốn rớt con mắt, con nhỏ cười tỉnh bơ, đi nhanh lên phía trước.
Chúng tôi chia tay nhau khi buổi chiều chuyển sang tối. Nắng đã tắt hẳn. Chiều ở đây rất buồn. May mà còn nhỏ Quyên ở đây, nếu không tôi sẽ càng buồn hơn.
Rồi tôi và nhỏ Quyên cũng chia tay. Trên đường về ký túc xá, tôi ngẫm nghĩ chuyện tụi nó nói lúc nãy. Bỗng nhiên thấy xấu hổ quá chừng!
Khung Trời Ước Mơ Khung Trời Ước Mơ - Hoàng Thu Dung Khung Trời Ước Mơ