Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Chương 9
L
àn sóng thịnh nộ tràn ngập trong anh khiến ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn. Anh nhìn quanh căn nhà gỗ sang trọng, nơi mà mọi chi tiết trong đó đều thể hiện sự giàu có của Astrid. Trong kiếp sống con người của anh, một người phụ nữ như cô sẽ nhổ nước bọt vào mặt anh chỉ với lý do anh dám đi ngang qua trước mặt cô ta. Thân phận của anh quá thấp kém so với cô nên anh sẽ bị ăn đòn nếu dám ngước mắt nhìn vào mặt cô.
Sẽ bị xử tử nếu dám nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tên nộ lệ này làm phiền quý bà đây à?”
Anh nhăn mặt khi những kí ức ùa về trong tâm trí của anh.
Lúc mười hai tuổi, anh đã quá ngu ngốc khi nghe lời của các anh mình khi họ chỉ vào một người phụ nữ đang đứng trong chợ.
“Bà ta là mẹ của mày đó, thằng nô lệ. Mày không biết à? Cậu tao đã trả tự do cho bà ta vào năm ngoái.”
“Sao không lại chỗ bà ta đi, Zarek? Có lẽ bà ta sẽ thương hại mày và giúp mày được trả tự do luôn.”
Còn quá non dại để có thể suy nghĩ thấu đáo, anh đã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mà họ chỉ anh. Bà ta có mái tóc đen giống như anh và đôi mắt xanh thẫm tuyệt đẹp. Trước đây, anh chưa bao giờ nhìn thấy mẹ. Và càng không biết là bà ấy xinh đẹp như vậy.
Nhưng trong tim anh, bà ta luôn luôn đẹp hơn cả nữ thần Venus. Anh đã hình dung bà ta cũng là nô lệ như anh, là người đã không có lựa chọn nào ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân. Anh đã dựng nên một giấc mơ anh đã bị tước khỏi vòng tay bà như thế nào lúc anh mới được sinh ra. Bà đã khóc nhiều như thế nào khi cầu xin trả anh lại cho bà.
Mỗi ngày bà đã đau buồn thương nhớ đưa con trai bị mất của mình nhiều như thế nào.
Trong khi đó, anh lại bị trao cho người cha tàn nhẫn của mình, người đã cố tình ngăn anh khỏi vòng tay yêu thương của bà.
Zarek chắc chắn là bà yêu anh. Những người mẹ luôn yêu con của mình. Đó là lý do tại sao những người phụ nữ nô lệ khác không quan tâm đến anh. Họ đã dành hết của cải và tình yêu của mình cho những đứa con của họ.
Nhưng người phụ nữ này... Bà là của anh.
Và bà sẽ yêu anh.
Zarek chạy đến chỗ bà và vòng tay ôm lấy bà, nói với bà anh là ai và anh yêu bà đến nhường nào.
Nhưng không có một vòng tay yêu thương nào. Không có biểu hiện nào của tình mẫu tử.
Bà ta nhìn anh như một sinh vật hạ đẳng, đáng ghê tởm. Môi bà ta cong lên đầy vẻ độc ác trong khi bà ta rít lên với anh. “Tao đã trả cho con điếm đó một số tiền khá lớn để giết chết mày.”
Các anh trai anh cười nhạo anh.
Zarek tan nát cả cõi lòng bởi sự từ chối của mẹ mình đến nỗi anh không thể di chuyển hay thở. Anh đau đớn khi biết mẹ mình mua chuộc một nô lệ khác để giết anh.
Khi một người lính tiến về phía họ và hỏi anh có làm phiền bà ta không, bà ta đã lạnh lùng nói. “Tên nô lệ hèn hạ này dám chạm vào ta. Ta muốn nó bị ăn đòn vì hành vi đó.”
Thậm chí là sau hai ngàn năm những từ ngữ đó vẫn vang lên rõ mồn một trong tâm trí của anh. Cũng như vẻ mặt nhẫn tâm của bà ta khi bà quay đi và để anh lại với những tên lính, những kẻ đã rất hào hứng thi hành mệnh lệnh của bà ta...
“Mày là đồ vô dụng, nô lê. Mày không làm được gì cả. Mày còn không xứng đáng nhận được một mẩu đồ ăn thừa để tiếp tục sống. Nếu tụi tao may mắn có lẽ mày sẽ chết vào mùa đông và tụi tạo sẽ tiết kiệm được phần ăn cho một tên nô lệ có giá trị hơn.
Zarek gầm gừ khi phát hiện những kí ức đó vẫn tác động lên anh.Không thể chịu đựng nỗi đau mà những kí ức đó mang đến,anh nổi điên và phóng sức mạnh của mình ra. Tất cả bóng đèn trong phòng vỡ tung,ngọn lữa nổ bôm bốp trong lò sưởi, suýt chút nữa là làm phỏng Sasha, con vật đang nằm trước lò sưởi. Những khung ảnh thì rơi khỏi tường.
Tất cả những gì anh muốn là dừng nỗi đau này lại…
oOo
Astrid thét lên khi tai cô bị tấn công bởi những âm thanh xa lạ. “Sasha chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Thằng con hoang đó cố giết tôi.”
“Bằng cách nào?”
“Hắn bắn một quả cầu lửa từ lò sưởi vào chân sau của tôi. Trời ạ, lông của tôi bị cháy két hết rồi. Hắn ta đang lên cơn điên nào đó và sử dụng sức mạnh của hắn.”
“Zarek?”
Căn nhà gỗ rung chuyển dữ dội đến nỗi cô nửa cho rằng nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào
“Zarek!”
Hoàn toàn im lặng.
Tất cả những gì Astrid có thể nghe chính là trái tim của cô đang nện thình thịch trong lồng ngực.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cô hỏi Sasha.
“Tôi không biết. Ngọn lửa đã bị dập tắt và tôi không thể thấy gì cả. Trong này hoàn toàn tối mịt. Hắn ta đã làm nổ hết mấy cái bóng đèn.”
“Zarek?” Cô thử gọi anh một lần nữa.
Anh ta có thể làm bất cứ việc gi với cô.
“Tại sao cô lại cứu tôi?”
Cô nhảy dựng cả người lên khỏi chiếc ghế dài khi nghe thấy giọng nói của anh ở ngay bên tai cô. Anh ở quá gần cô, cô có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh trên làn da mình.
“Anh bị thương.”
“Làm sao cô biết tôi bị thương?”
“Tôi không biết cho đến khi tôi mang anh vào nhà. Tôi... tôi đã nghĩ anh say rượu.”
“Chỉ có một kẻ hoàn toàn đần độn mới mang một người đàn ông xa lạ vào nhà của cô ta trong khi cô ta bị mù và sống một mình. Mà tôi thì không thấy cô giống một kẻ đần độn.”
Cô nuốt nghẹn. Anh thông minh hơn là cô đã nghĩ.
Và cũng đáng sợ hơn rất nhiều.
“Tại sao tôi lại ở đây?” Anh tra hỏi.
“Tôi đã nói với anh rồi.”
Anh đẩy mạnh cái ghế dài khiến nó trượt về phía trước vài inch. Rồi anh đứng trước mặt cô, ấn cô ngồi xuống cái ghế đệm. Cô run sợ trước hành động mạnh bạo của anh. “Làm sao cô mang tôi vào trong?”
“Tôi kéo anh vào.”
“Một mình cô?”
“Tất nhiên rồi.”
“Cô không có vẻ khỏe như vậy.”
Cô thở hổn hển vì khiếp sợ. Anh ta muốn gì? Anh ta định làm gì với cô? “Tôi khỏe hơn là anh tưởng đó.”
“Chứng minh đi.” Anh nắm lấy cổ tay cô.
Cô chống trả anh trong vài giây. “Thả tôi ra.”
“Tại sao? Tôi làm cô sợ à?”
Sasha gầm gừ. Lớn tiếng.
Cô ngừng chống cự và liếc mắt đến nơi mà cô hy vọng cậu ta ở đó.
“Zarek.” Cô nói một cách cứng rắn. “Anh đang làm tôi đau. Thả tôi ra.”
Ngạc nhiên là, anh thực sự đã thả cô ra. Anh khẽ bước lùi lại nhưng cơn giận dữ của anh vẫn ngay đó. Gây áp lực cho cô. Đe dọa cô.
“Biết khôn thì hãy tránh thật xa tôi ra, công chúa.” Anh gầm gừ vào tai cô.
Cô nghe tiếng anh rời xa khỏi cô.
“Hắn ta có tội.” Sasha cáu kỉnh nói. “Asrtid, kết tội hắn đi.”
Cô không thể. Chưa phải lúc. Mặc dù Zarek đã hù dọa cô. Thậm chí trong giây phút này anh ta có vẻ mất kiểm soát và đáng sợ.
Anh chưa thực sự làm đau cô. Anh chỉ đe dọa cô, và đó không phải là một lý do khiến một ai đó phải chết.
Sau sự kiện này, cô đã hiểu rõ làm sao anh ta đã có thể phát khùng vào đêm đó và tàn sát hết mọi người trong ngôi làng mà anh được giao trách nhiệm phải bảo vệ.
Liệu anh có tấn công cô như thế không?
Bởi vì cô là một người bất tử, nên anh sẽ không thể giết cô, nhưng anh có thể làm đau cô.
Một người phán xét thiếu kinh nghiệm hơn có lẽ đã rút ra kết luận và đưa ra lời phán quyết dựa trên hành động của anh vào đêm nay. Cô thuyết phục bản thân mình nên làm vậy, nhưng cô không thể. Chưa phải lúc.
“Cậu ổn chứ?” Sasha hỏi cô sau khi cô đã không có phản ứng gì với yêu cầu đưa ra lời phán quyết của cậu ấy.
“Ổn.”
Nhưng cô đang nói dối và cô có cảm giác là Sasha biết điều đó. Zarek đã làm cô hoảng sợ theo cách mà trước đây chưa ai từng làm với cô.
Trong suốt nhiều thế kỷ qua, cô đã phán xét không biết bao nhiêu là đàn ông và phụ nữ. Những kẻ giết người,phản bội, báng bổ thần linh. Chỉ cần kể tên.
Nhưng không một ai trong bọn họ khiến cô sợ hãi. Không một ai trong bọn họ đã từng khiến cô muốn chạy đến nương nhờ vào sự bảo vệ của các chị mình.
Zarek đã làm được điều đó.
Có một điều gì đó không bình thường ở Zarek. Cô đã từng đối phó với nhiều người cố che giấu đi sự điên rồ của họ. Nhưng người đàn ông có thể đóng vai vị anh hùng hào hiệp trong khi bên trong họ là những kẻ tàn nhẫn và độc ác.
Zarek đã nổi giận và dù vậy anh ta chưa làm đau cô.
Ít nhất là vẫn chưa làm.
Nhưng những hành vi bát nạt của anh sẽ phải biến mất.
Cô nhớ đến lời Acheron nói với mình. “Người ta chỉ thấy rõ nó bằng trái tim...”
Trong tim Zarek có thứ gì?
Phát ra một tiếng thở dài, Astrid mở rộng các giác quan của mình và cố định vị Zarek.
Như trước đây, cô không thể tìm thấy anh. Như thể anh đã quen với việc che giấu bản thân đến nỗi anh không hiện lên trong tầm ngắm của bất cứ ai. Thậm chí là trong tầm ngắm cả cô.
“Anh ta đang ở đâu?” Cô hỏi Sasha.
“Tôi nghĩ là trong phòng của hắn ta.”
“Cậu đang ở đâu?”
Sasha đến ngồi kế bên chân cô. “Artemis đã đúng. Vì sự bình yên của toàn nhân loại, hắn nên bị diệt trừ. Ở hắn ta có cái gì đó hoàn toàn không ổn.”
Astrid cọ cọ tai của cậu ấy trong khi cô xem xét lời bình luận đó. “Mình không biết nữa. Acheron đã phải trao đổi với Artemis để mình có thể phán xét Zarek. Anh ấy sẽ không làm vậy mà không có lý do. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới trao đổi với Artemis vì thứ gì đi chăng nữa. Và Acheron còn lâu mới là một tên ngốc.Có lẽ có điều gì đó tốt đẹp bên trong Zarek hoặc…”
“Acheron luôn luôn hy sinh vì những người lính của anh ta. Đó là nhiệm vụ của anh ta.” Sasha mỉa mai.
“Có lẽ vậy...”
Nhưng cô biết nhiều hơn thế. Acheron luôn luôn hành xử vì lợi ích của tất cả mọi ngời. Trước đây anh chưa bao giờ can thiệp vào một cuộc phán quyết hay hành hình một Thợ săn đêm vô lại nào, và tuy nhiên đích thân anh đã nhờ cô phán xét người đàn ông này...
Anh đã không cho phép giết chết Zarek vào chín trăm năm trước vì tội phá hủy ngôi làng của anh ta và giết chết những người vô tội.
Nếu như Zarek thực sự là một mối nguy hiểm, Acheron sẽ không bao giờ mặc cả với họ một buổi điếu trần hay cho phép người Thợ săn đêm đó được sống. Phải còn cái gì đó trong chuyện này.
Cô tin tưởng vào Acheron.
Cô phải tin tưởng vào anh.
oOo
Zarek ngồi một mình trong căn phòng của anh, ngắm nhìn tuyết đang rơi bên ngoài qua tấm rèm để mở. Anh ngôi trên chiếc ghế bập bênh nhưng cả người anh bất động. Sau khi anh ‘bình tĩnh’ lại, anh đã đi khắp căn nhà để thay lại những cái bóng đèn và dọn dẹp những khung ảnh bị vỡ. Bây giờ mọi thứ trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Anh phải rời khỏi đây trước khi anh nổi điên lên một lần nữa. Tại sao cơn bão vẫn chưa tan?
Đèn trong hành lang sáng lên khiến anh tạm thời bị mù.
Anh nhăn mặt vì chuyện đó. Tại sao Astrid lại dùng đèn trong khi cô ấy bị mù?
Anh nghe tiếng bước chân cô phía cuối hành lang đang hướng đến phòng khách. Một phần trong anh muốn tham gia cùng cô, muốn nói trò chuyện với cô. Nhưng anh chưa bao giờ là người thích hợp cho những cuộc trò chuyện nhàn rỗi.
Anh không biết làm sao để có một cuộc trò chuyện ngắn. Chưa có ai tỏ ra có hứng thú với những gì anh nói.
Vì vậy anh giữ những lời đó cho bản thân và nó phù hợp với anh.
“Sasha?”
Âm thanh từ giọng nói du dương của cô xuyên qua anh khiến anh có cảm giác mình giống như mẩu thủy tinh bị nghiền nát.
“Ngồi ở đây trong khi mình nhóm ngọn lửa khác.”
Anh gần như đã đứng lên đi đến giúp cô, nhưng anh ép bản thân mình ngồi yên trên ghế. Những ngày sống như kẻ hầu cho bọn người giàu của anh đã qua lâu rồi. Nếu như cô muốn một ngọn lửa, thì cô có thể tự nhóm lửa như anh chẳng hạn.
Dĩ nhiên là anh có thể nhìn để nhóm củi mồi và bàn tay anh đã chai sạn vì làm những công việc nặng nhọc.
Bàn tay cô mềm mại. Tinh tế.
Bàn tay mảnh dẻ đó có thể vuốt ve...
Trước khi ý thức được thì anh đã hướng vào phòng khách.
Anh nhìn thấy Astrid đang quỳ trước lò sưởi, cố gắng đẩy một khúc gỗ mới vào trong cái lò sắt. Cô đang vật lộn với cái lò sưởi và cố hết sức tránh không để bị bỏng.
Không nói lời nào,anh kéo cô ra sau.
Cô thở hổn hển vì cảnh giác.
“Tránh khỏi đường của tôi.” Anh quát.
“Tôi không có ngáng đường anh. Anh đi vào đường của tôi.”
Khi cô không chịu di chuyển, anh bế cô lên và đặt cô ngồi trên chiếc ghế bành màu xanh lá đậm.
“Anh đang làm gì đó?” Cô giật mình hỏi.
“Không có gì.” Anh quay lại lò sưởi và nhóm ngọn lửa lên. “Tôi không thể tin được với tất cả số tiền mà cô có, cô không thể mướn một người nào đó giúp đỡ mình sao.”
“Tôi không cần người khác giúp.”
Anh ngừng lại khi nghe câu nói của cô. “Không à? Làm sao cô có thể tự mình xoay sở mọi thứ?”
“Tôi chỉ làm thôi. Tôi không thể chịu đựng người khác đối xử với tôi như thể tôi là một kẻ vô dụng. Tôi tình cờ có khả năng làm mọi việc như những người khác.”
“Hoan hô công chúa.” Nhưng anh cảm thấy một làn sóng ngưỡng mộ khác dành cho cô. Trong thế giới mà anh lớn lên, phụ nữ như cô sẽ không để bản thân mình làm bất cứ việc gì. Họ mua những kẻ như anh để phục vụ ý thích của họ.
“Sao lúc nào anh cũng gọi tôi là ‘công chúa’ vậy?”
“Không phải cô là vậy sao? Đứa con cưng của cha mẹ.”
Cô nhăn mặt. “Làm sao anh biết?”
“Tôi có thể ngửi nó từ cô. Cô là loại người không bao giờ có một giây lo lắng cho tương lai của mình. Mọi thứ cô muốn, cô đều có được.”
“Không phải mọi thứ.”
“Không à? Vậy cô thiếu cái gì?”
“Thị giác của tôi.”
Zarek rơi vào im lặng khi câu nói của cô vang lên bên tai anh. “Phải, thật là tồi tệ khi bị mù.”
“Làm sao anh biết chứ?”
“Bị rồi, được chưa.”