Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ới tay rút xấp hồ sơ dầy cộm về để trước mặt, Khánh Chi mở ra. Những văn bản ngày thường quen thuộc với cô là thế, vậy mà hôm nay, cô thấy mọi việc cứ rối tung cả lên.
Lật vài tờ giấy lên, Khánh Chi vẫn không sao thu nhận những dự liệu vào đầu mình được. Cô đành phải buông cây bút xuống bàn và gấp tập hồ sơ lại.
Chống hai tay lên bàn, hai bàn tay đỡ lấy gương mặt một cách mệt mỏi, Khánh Chi lơ đãng nhìn mông lung ra cửa sổ. Bầu trời vẫn trong xanh như mọi ngày, thế mà sao lòng cô lại u ám thế nhỉ?
Không chịu nổi không khí ngột ngạt trong phòng nữa, Khánh Chi cầm túi xách đứng lên. Cô phải đi ra ngoài tìm cho mình một chút thư giản mới được, nếu cứ giam mình trong phòng mãi, chắc là cô sẽ điên lên mất.
Không lấy xe, Khánh Chi thả bộ xuống phố. Những bước chân cô cứ máy móc bước tới trước không có một định hướng nào. Khánh Chi làm việc ngay tại trung tâm thành phố nên chỉ cần vài bước, cô đã lọt vào một khung cảnh náo nhiệt của phố phường bán buôn sầm uất.
Bước chân buồn bã của Khánh Chi đưa cô vào một shop thời trang khá lớn. Những bộ quần áo đủ kiểu đủ màu cứ nhấp nhóa trong mắt cô, thế mà Khánh Chi vẫn không sao thấy lòng mình dấy lên một chút gì của thói quen thích mua sắm như mọi khi.
- Em hãy coi chiếc áo trắng kia kìa.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai làm Khánh Chi ngạc nhiên. Thận trọng, cô khẽ nghiêng người và liếc mắt nhìn. Ngay khi vừa nhận ra những người đang đứng gần cô, Khánh Chi vội nép mình sau những dãy quần áo, lắng tai nghe.
Đằng kia, Quân vẫn vô tư nói với Việt Hà:
- Em có thấy chiếc áo đó giống với chiếc áo mà em mặc trong ngày đầu tiên chúng mình quen nhau không?
Việt Hà ngạc nhiên nhìn Quân:
- Chuyện đã lâu như thế mà anh vẫn nhớ cơ à?
Quân gật đầu:
- Tất cả mọi chuyện thuộc về em, anh đều không quên một chút gì, cho dù là nhỏ nhặt.
Nhìn mắt Quân, Khánh Chi thấy ghen tị với người phụ nữ đang đứng cạnh anh quá chừng. Bởi vì chưa bao giờ nói chuyện với cô mà nét mặt anh lại bày tỏ tình cảm của mình sâu sắc như thế.
Việt Hà cảm động, cô không thể nào ngờ được là tình yêu Quân dành cho cô lại sâu sắc dường ấy. Thế mà ngày đó, cô đã thầm oán giận anh khi cho rằng anh không yêu cô tới nổi đủ sức vượt qua mọi khó khăn để đến gần nhau.
Âm thầm tìm bàn tay Quân, Việt Hà nói nhỏ:
- Em xin lỗi anh, anh Quân!
Quân ngạc nhiên:
- Lời nói xin lỗi đó phải là anh nói mới đúng, chứ em có lỗi gì đâu mà phải nói xin lỗi anh.
Việt Hà lắc đầu:
- Em có lỗi rất lớn đối với anh đó, anh không thể nào biết được đâu.
Quân bật cười nho nhỏ:
- Chuyện đã qua rồi, bây giờ mà chúng ta cứ mãi nhận lỗi về mình thì biết bao giờ mới hết chuyện. Bỏ qua đi em à, hãy nhìn những ngày sắp tới của chúng mình kìa.
Nét mặt Việt Hà thoáng buồn khi nghĩ tới hiện tại của hai người:
- Những ngày sắp tới của chúng mình thì sao chứ, có thể trở về như trước đây được hay sao?
Quân cũng buồn rầu:
- Anh ước gì bây giờ có thể trở lại những ngày xa xưa đó, nhất định là anh sẽ không để mất em đâu. Nhưng mà thôi, chuyện gì cũng do số phận an bài, chúng ta có cưỡng cầu cũng không thể nào được. Vì thế, anh chỉ mong cho em luôn được hạnh phúc, còn anh thì chỉ cần thỉnh thoảng được gặp em như thế này là anh thấy vui rồi.
- Em nghĩ là chúng ta không nên gặp nhau nữa anh ạ, bởi vì bây giờ không phải như ngày xưa nữa rồi.
Câu nói của Việt Hà như nhắc Quân hoàn cảnh của hai người, và đó cũng như một lời cảnh báo về điều anh ước ao sẽ không thể nào thực hiện được.
Quân gật đầu:
- Anh biết, đó chỉ là ước ao của anh mà thôi. Nhưng nay anh biết là em đã hạnh phúc bên Thăng, anh cũng mãn nguyện rồi. Có thể mai này anh sẽ đi xa, khi đó thì chúng ta sẽ không thể nào gặp được nhau nữa đâu.
Việt Hà hốt hoảng:
- Anh lại định đi đâu nữa khi mà công việc của anh ở đây đang tốt đẹp như thế này?
Quân cười buồn:
- Ở đâu thì công việc của anh cũng thế mà thôi. Có điều là nếu như anh ở xa thì sẽ không thể nào tìm gặp em được nữa, khi đó sẽ không thể nào làm ảnh hưởng đến gia đình em. Chứ còn nếu như ở gần nhau thế này mà không gặp được em thì anh không thể nào chiu được. Khi đó, anh sợ là một lúc nào đó, anh sẽ làm tổn thương đến hạnh phúc của em mất.
Việt Hà lặng im, cô cũng không biết nói gì nữa bây giờ. Vì những điều Quân vừa nói thật là đứng đắn. Và điều anh sẽ làm đúng là một giải pháp thật tốt đẹp cho hai người. Nhưng tại sao nghe anh nói như thế cô lại thấy hồn buồn rủ như thế này nhỉ? Rồi đây, cô sẽ không còn có dịp nào trông thây anh nữa hay sao?
Quân cùng Việt Hà đi ra khỏi tiệm, Khánh Chi mới rời khỏi chỗ nấp của mình mà dõi mắt nhìn theo họ. Tất cả những điều hai người vừa nói, cô đã nghe thật đầy đủ. Thì ra họ đã nối lại tình cảm ngày nào, và dường như sau bao nhiêu ngày cách ngăn, tình yêu của họ lại càng mặn nồng hơn nữa.
- Cô muốn mua gì ạ? Mời cô xem đi, hàng mới về đó cô.
Tiếng hỏi của cô gái bán hàng đã kéo Khánh Chi về thực tại, cô nhận ra mình đang đứng lơ ngơ trước quầy hàng mà Việt Hà và Quân vừa rời đi.
Khánh Chi gượng cười:
- Tôi cũng chưa định mua gì, cô để tôi xem một chút đã.
Cô bán hàng vồn vã:
- Vâng, mời cô! Hôm nay chúng tôi có nhiều hàng mới nhập về đó cô.
Khánh Chi đứng ngẫm nghĩ một lúc, những chiếc áo đủ màu cứ nhảy múa trước mắt cô như những sắc màu lung linh trong nắng. Khánh Chi không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Những điều Quân và Việt Hà vừa nói với nhau đã làm tan biến hết mối hy vọng trong lòng cô, dù rằng trước đây, sự hy vọng cũng chỉ rất mong manh.
Chỉ đại vào chiếc áo trắng, Khánh Chi nói với người bán hàng:
- Cho tôi xem chiếc áo này.
Gỡ chiếc áo xuống trao cho Khánh Chi, cô bán hàng khen nịnh:
- Cô thật có măt thẩm mỹ, chiếc áo này chỉ được nhập về có năm chiếc, tôi đã bán hết bốn, chỉ còn lại duy nhất chiếc này. Ai đã nhìn thấy kiểu này đều thích hết đó.
Khánh Chi giơ cao chiếc áo, quả thật là kiểu áo quá đẹp. Chiếc áo được may bằng hai lớp vải trắng mỏng manh và mềm rũ, hai tay được may rộng khiến cho chiếc áo càng tăng thêm vẻ mềm mại. Chắc hẳn là khi mặc vào, chiếc áo này sẽ làm tăng thêm sự yểu điệu của phụ nữ.
Không cần nhìn đến giá cả, Khánh Chi nói với người bán hàng:
- Chị gói cho tôi.
Trả tiền xong, Khánh Chi bước ra đường. Những bước chân không định hướng lại đưa cô đi lang thang trên hè phố. Cái nắng buổi trưa phà xuống mặt Khánh Chi rát bỏng khiến cô thèm một ly nước thật lạnh.
Nhìn quanh, Khánh Chi thấy một tiệm caphe nhỏ, không suy nghĩ gì thêm, cô bước đại vào. Không khí mát rượi trong tiệm làm cô thấy dễ chịu.
Ngồi xuống chiếc bàn nhỏ kê trong góc tiệm, Khánh Chi gọi cho mình một ly cam vắt. Đây là lần đầu tiên, Khánh Chi đi một mình vào tiệm nước, thế nhưng cô chẳng thèm để ý gì đến mọi điều chung quanh mình.
Nước đã được đưa ra, chất nước vàng óng trông thật đẹp, lại thêm những viên đá nhỏ như những viên thủy tinh long lanh càng làm cho ly nước thêm hấp dẫn. Khánh Chi bưng ly nước lên, định uống một hơi dài cho đã cơn khát đang làm cháy bỏng cổ họng cô.
Khi miệng ly mát lạnh kề vào môi, Khánh Chi nhìn thấy Quân và Việt Hà qua lớp thủy tinh trong suốt. Khánh Chi như bất động mất một khoảnh khắc, ly nước ngưng lại trên môi cô.
Đặt ly nước xuống bàn, Khánh Chi nhìn chết trân vào hai người. Việt Hà đang nghiêng đầu nói gì đó với Quân, còn anh thì say mê nhìn hút vào mắt cô ta và giơ tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán Việt Hà.
Dù đã biết tình yêu của mình chỉ là vô vọng vì tất cả tình yêu của anh, Quân đã dành hết cho Việt Hà. Thế mà khi nhìn cảnh âu yếm của hai người, Khánh Chi cũng thấy lòng đau nhói. Thà rằng đừng trông thấy, nỗi đau của Khánh Chi sẽ không được nhắc đến.
Rồi thì Khánh Chi cũng lấy lại được bình tĩnh, cô không còn muốn ngồi lại thêm một giây phút nào nữa hết. Uống vội một hơi dài chất nước mát lạnh, Khánh Chi vẫy gọi người phục vụ. Cô trả tiền và bước nhanh ra ngoài. Hơi nóng của buổi trưa tháng sáu hắt thẳng vào mặt khiến Khánh Chi choáng váng. Nhưng rồi cô gượng dậy, kiên cường đi tới như lướt qua nỗi đau của mình.
Không muốn trở về văn phòng để giam mình với giấy tờ ngột ngạt, Khánh Chi suy nghĩ tìm một nơi để đến. Nhưng tìm mãi, trong đầu cô cũng chẳng chỉ ra cho cô được nơi nào. Cuối cùng, Khánh Chi cũng đành thả bước chân mình lang thang mãi ngoài đường.
- Khánh Chi!
Tiếng ai đó gọi tên cô thật to khiến Khánh Chi giật mình quay lại, một chiếc xe hơi đang rẽ sát vào cô, mãi đến bây giờ Khánh Chi mới nhận ra mình đang đi dưới lòng đường. Khánh Chi hú hồn, với lượng xe lưu thông đông như thế, trong khi cô cư mãi đi lơ ngơ như thế mà không xảy ra tai nạn thì kê/ là cô cũng may mắn lắm rồi.
Nhận ra người ngồi sau volan, Khánh Chi nở nụ cười mệt mỏi:
- Là anh à? Anh đi đâu vậy?
- Câu đó phải để anh hỏi em mới đúng đó. Em đi đâu mà lại lang thang giữa trưa nắng mà không nón áo thế này?
Khánh Chi lại mỉm cười ngu ngơ:
- Anh hỏi nhưng mà lại tự trả lời rồi đó, chắc là em không cần phải nói nữa đâu nhỉ?
Thăng ngạc nhiên:
- Anh tự trả lời bao giờ? Làm sao anh biết được em đi đâu mà tự trả lời?
- Thì đó, anh vừa nói em đi lang thang tức là anh tự trả lời rồi còn gì!
Lấy làm lạ vì thái độ của Khánh Chi, Thăng chăm chú nhìn cô. Rồi dường như nhận ra vẻ mệt mỏi nơi cô, anh nghiêng người mở cửa xe, nói như ra lệnh với Khánh Chi:
- Em lên xe đi!
Không một chút ngần ngừ, Khánh Chi bước lên xe ngay. Chẳng phải cô đang muốn tìm một chỗ để ngơi nghỉ hay sao?
Không hỏi thêm Khánh Chi điều gì, Thăng cho xe chạy nhanh ra hướng ngoại ô. Nhìn sang Khánh Chi, anh thấy cô đang ngã đầu ra lưng ghế mà hai mắt thì nhắm chặt lại. Thăng đoán là đã có chuyện gì xảy ra với cô rồi đây.
Xe đã ngừng lại mà Khánh Chi vẫn cứ giữ yên tư thế cũ, Thăng lay nhẹ vai cô:
- Khánh Chi à!
Khánh Chi giật mình, cô mở choàng mắt ra, hỏi lớn:
- Chuyện gì vậy?
Thăng ôn tồn:
- Bộ em mệt lắm à, Khánh Chi? Hay là em bệnh?
Khánh Chi ngồi thẳng lên, cô đã nhớ lại mọi chuyện. Cô lắc đầu:
- Em không bệnh, chỉ là mệt mỏi chút thôi!
- Vậy thì mình vào đây.
Thăng mở cửa bước xuống, bên kia Khánh Chi cũng tự mở cửa chứ không điệu đàng ngồi cho Thăng phục vụ.
Đưa Khánh Chi vào tiệm, Thăng chọn một chiếc bàn nơi góc khuất và đưa cô đến. Anh hỏi:
- Mình ăn cơm trưa nhe!
Khánh Chi gật đầu. Thăng tinh ý nhận ra co vẫn như người mộng du. Hình như hồn phách cô đang phiêu dạt ở một nơi nào thì phải. Anh lại hỏi:
- Em chọn thức ăn đi!
Khánh Chi lắc đầu:
- Em ăn gì cũng được, anh cứ chọn đi.
Thăng nhẹ lắc đầu, rồi anh chọn nhanh mấy món ăn. Đợi người phục vụ đi khuất, anh ân cần hỏi Khánh Chi:
- Chuyện gì đã xảy ra với em vậy Chi?
Khánh Chi lắc đầu:
- Đâu có chuyện gì đâu anh.
- Em đừng giấu anh Chi ạ, phải có chuyện gì xảy ra thì em mới như thế này.
Khánh Chi đã bình tĩnh lại, cô cười nhẹ:
- Em thế nào mà anh lại nói như vậy? Bộ trông em tệ lắm hở?
Thăng cũng bật cười, anh nói vui:
- Trông em còn hơn là tệ nữa đó.
Khánh Chi đã phần nào trở về với bản tính vui tươi cửa mình:
- Anh nói gì mà thấy ghê vậy? Anh làm như em là một bà phù thủy hay là một con ma lem vậy đó.
Thăng gật đầu:
- Nếu như mà em không cười như thế này thì cũng dám làm con ma lem lắm à. Nhưng mà Chi này, nói cho anh nghe đi, chuyện gì đã xảy ra với em vậy?
Khánh Chi lại lắc đầu:
- Đã nói là không có chuyện gì mà, chỉ là em mệt mỏi chút thôi.
- Bộ công việc nhiều lắm à?
Khánh Chi gật đầu:
- Cũng kha khá.
- Vậy sao em không về làm việc với Quân?
- Sao anh lại hỏi em như vậy?
Thức ăn đã được mang ra, Thăng vừa trao cho Khánh Chi bát cơm vừa nói:
- Thì anh nghe anh Quân nói là anh ấy muốn rủ em về làm việc với anh ấy. Khánh Chi à, chỗ anh Quân rất tốt cho em có cơ hội tiến lên, em nghĩ lại đi.
Khánh Chi lắc đầu:
- Em không thích.
Thăng ngạc nhiên:
- Sao thế? Chẳng phải là em rất có cảm tình với anh ấy hay sao?
Đặt bát cơm xuống bàn, Khánh Chi nhìn mông lung ra xa:
- Tình cảm là một chuyện còn công việc là chuyện khác, em không muốn nhập nhằng hai chuyện đó.
- Nhưng mà nếu về làm việc với Quân thì em sẽ có điều kiện tiếp cận với anh ấy thường xuyên. Mà như thế thì tình cảm của em mới có cơ hội thành công chứ Chi?
Khánh Chi nhăn mặt:
- Tại sao phải như thế? Bộ em trông tội nghiệp lắm hay sao mà phải nhờ đến lòng thương hại của người ta. Nếu như anh ấy yêu em, hoặc ít ra là có cảm tình với em thôi thì cũng đâu cần phải làm việc chung với nhau mới có được.
Thăng ngần ngừ một chút rồi anh ân cần nói với Khánh Chi, lời lẽ chân thành như một người anh đang khuyên đứa em gái nhỏ của mình:
- Em phải tạo cơ hội cho hai người chứ Chi. Anh Quân vẫn còn nhớ tới người yêu cũ chỉ vì anh ta cố chấp quá đấy thôi, và nhất là anh ta chưa gặp được một người đồng cảm với mình. Chính vì thế mà em cần phải gần gũi với anh ta nhiều hơn, như thế thì anh ta mới thấy được những điểm tốt nơi em mà quên đi cái tình yêu chết tiệt kia đi.
Chậm rãi nuốt miếng cơm trong miệng, Khánh Chi khẽ nhếch môi:
- Mặc kệ anh ta với cái tình yêu chết tiệt đó đi, em mệt mỏi quá rồi, không muốn làm gì thêm nữa hết. Chuyện gì đến thì tự nó sẽ đến, không phải lo nữa anh à.
Thăng lắc đầu:
- Em ngang bướng thật đó Chi ạ, em đã yêu trúng phải một anh chàng lạ đời như thế thì phải cố gắng chứ buông xuôi như thế đâu có được.
Khánh Chi buông bát xuống bàn, cô lắc đầu khi Thăng định lấy thêm cơm cho cô:
- Em đủ rồi, em không ăn nữa đâu - Khánh Chi chợt thấp giọng - Anh Thăng nè, em hỏi anh điều này, anh phải nói thật nha...
Thăng gật đầu:
- Em cứ nói đi.
Ngần ngừ một chút, Khánh Chi nhìn thẳng vào mặt Thăng và hỏi:
- Anh nhận xét về em như thế nào?
T ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Em là một cô gái xinh đẹp, nhạy bén. Em lại thẳng thắn, trung thực nữa. Nói tóm lại, em là một cô gái tốt và đáng yêu nữa.
Khánh Chi chợt cười:
- Anh khen em như vậy có nghĩa là anh thấy em có rất nhiều điều kiện. Thế mà sao anh lại không yêu em nhỉ?
Thăng ngớ người ra với câu hỏi bất ngờ của Khánh Chi. Anh không nghĩ là cô lại dành cho anh một câu hỏi oái oăm như thế. Nhưng vốn là một người thông minh, Thăng chỉ lúng túng một chút thôi, rồi anh có ngay câu trả lời:
- Tại hồi đó em còn nhỏ quá nên anh không dám đấy chứ. Anh sợ bi bắt với tội anh dụ dỗ gái vị thành niên thì thật là không thể nào nhìn ai được nữa.
Khánh Chi cố nín cười với câu trả lời của Thăng, anh thật thông minh. Nhưng cô vẫn không chịu thua:
- Thế nếu như bây giờ thì sao?
Thăng trả lời ngay lập tức:
- Bây giờ thì anh lại càng không dám, vì anh đã có vợ rồi mà. Anh mà dám ngấp nghé đến em thì anh sẽ bị truy tố ra tòa làm sao?
- Em không nói đến chuyện pháp luật, em chỉ muốn hỏi anh là nếu như hiện giờ anh chưa có vợ thì anh có theo tán tỉnh em không?
Thăng gật đầu:
- Theo ngay chứ, đó là lẽ đương nhiên rồi.
Khánh Chi gặng lại:
- Có nghĩa là anh đánh giá em cao hơn vợ anh?
Thăng lại ngạc nhiên, Khánh Chi sao thế nhỉ? Sao cô ấy lại cứ hỏi mình những câu hỏi như thế? Nhưng rồi Thăng không dám nêu câu hỏi ấy với Khánh Chi vì sợ cô tự ái, nhưng anh đã tìm ra lối thoát cho mình bằng một câu bông lơn hơn:
- Sao em lại cứ hỏi anh những điều khó như thế nhỉ? So sánh vợ mình với một người phụ nữ khác là một điều tối kỵ đấy. Bộ em muốn anh bị bỏ đói và bị đuổi ra ngủ ngoài hiên hay sao?
Khánh Chi tỉnh bơ lắc đầu:
- Em đâu có ác như thế, chỉ là em muốn biết sức hấp dẫn của em lên tới mức độ nào thôi. Nhưng qua cách nói của anh thì có lẽ là em thua kém quá nên anh mới không đành lòng nói thẳng vào mặt em mà thôi.
Thăng lắc đầu chịu thua lập luận của Khánh Chi, anh đã quá quen với cô nên anh không cần phải đính chính với cô làm gì. Nhưng trong lòng Thăng chợt dấy lên một sự nghi ngờ, có lẽ là Quân đã làm một điều gì đó tổn thương tới Khánh Chi chăng?
Thăng hỏi Khánh Chi bằng một giọng thận trọng:
- Chi này, Quân có vấn đề hở?
Khánh Chi lắc đầu:
- Không phải anh ấy mà là em.
- Em thì sao? Nói anh nghe coi có giúp gì cho em được không?
- Chuyện là vầy, khi em nhìn thấy người mà em thầm yêu âu yếm người con gái khác thì anh nghĩ em sẽ thế nào?
Thăng kinh ngạc nhìn Khánh Chi:
- Quân à? Anh ta có người yêu rồi à? Không thể như thế được, anh ta đã nói với anh là không thể yêu được người con gái nào vì hình bóng người yêu cũ vẫn cứ tồn tại trong lòng anh ta cơ mà.
Khánh Chi cười buồn:
- Thì chắc là anh ta đã gặp lại người yêu cũ, đó đâu phải là điều không thể xảy ra.
T vẫn phản đối:
- Thế thì không có chuyện âu yếm được, vì anh ta nói là cô ấy đã có gia đình và sống rất hạnh phúc cơ mà. Như thế thì nếu như họ có gặp lại nhau, anh nghĩ là cũng không thể nào thân thiết được đâu.
- Làm sao mà anh dám khẳng định như thế? Chuyện gì lại không thể xảy ra trong cuộc đời này. Biết đâu khi gặp lại anh ấy, cô ấy thấy tình yêu cũ sống lại hoặc là anh ấy bây giờ hơn hẳn chồng mình nên nuối tiếc thì sao?
- Thế thì người phụ nữ đó không tốt rồi, người như vậy mà anh ta vẫn còn quyến luyến thì anh ta cũng dở.
Khánh Chi im lặng, cô cúi xuống vẽ những đường vô nghĩa trên mặt bàn bằng những giọt nước chảy ra từ ly nước. Bất thình lình cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt Thăng và hỏi nhanh:
- Nếu như anh là anh chồng của người yêu cũ anh Quân thì anh nghĩ như thế nào? Và anh sẽ làm gì?
Câu hỏi của Khánh Chi lại một lần nữa làm Thăng kinh ngạc, anh hỏi lại:
- Em nói gì mà lung tung thế? Vợ chồng anh thì dính dáng gì đến anh Quân?.Khánh Chi bướng bỉnh:
- Thì em có nói là thật đâu, em đã nói là "nếu" cơ mà. Anh trả lời em đi.
Thăng nhìn Khánh Chi, anh biết là nếu anh không trả lời câu hỏi này thì cô sẽ vặn anh mãi không thôi. Thăng đành trả lời nước đôi:
- Anh cũng không biết mình phải làm gì nữa vì chưa bao giờ anh lại đặt mình vào tình huống đó.
Khánh Chi mỉm cười, cô đột ngột đổi hướng câu chuyện:
- Buổi trưa anh không về ăn cơm với vợ, chị ấy giận thì sao?
- Vợ anh biết là công việc của anh phải thế mà, làm sao lại giận?
- Nhưng mà anh cứ đi mãi như thế này, chị ấy ở nhà một mình sẽ rất buồn đó. Anh có cảm nhận được điều đó hay không?
- Thì anh cũng biết thế, nhưng nhu cầu công việc bắt buộc anh không thể nào làm khác được. Anh có nói với Việt Hà là cô ấy có buồn quá thì đi thăm bạn bè hoặc là đi phố mua sắm.
Khánh Chi lắc đầu:
- Anh vậy là dở quá, có người phụ nữ nào khi đã có chồng mà lại muốn đi thăm bạn bè hoặc đi phố mua sắm một mình đâu. Lúc nào họ cũng muốn cùng đi với chồng hết đó.
Thăng thở ra:
- Như thế thì anh đành chịu thua, áp lực công việc nặng nề quá. Nếu như anh sơ sểnh một chút là thiệt hại không biết bao nhiêu mà kể. Như thế thì làm sao anh còn thì giờ mà đưa cô ấy đi chứ.
- Vậy rồi chị ấy có đi đâu không?
Câu hỏi của Khánh Chi làm Thăng ngẫm nghĩ một chút rồi mới trả lời được:
- Điều này thì anh cũng không biết, nhưng có lẽ là không. Vì anh không nghe cô ấy nói đến chuyện đi đâu hoặc là đến thăm ai cả. Nhưng gần đây thì Việt Hà có than buồn, và đòi anh phải để cô ấy đi làm.
- Chị ấy thì làm gì bây giờ?
- Khi chưa lấy anh, Việt Hà làm việc tại một công ty du lịch, bây giờ cô ấy cũng đòi kiếm việc tại đó nhưng anh không bằng lòng vì như thế thì làm sao cô ấy có thể đi tour như thanh niên được. Cô ấy còn gia đình chồng con cơ mà.
Khánh Chi nheo mắt nhìn Thăng:
- Đừng nói em không cảnh báo cho anh biết trước nha, vợ anh trông không thua gì các cô thiếu nữ đâu, có khi mức độ quyến rũ còn mạnh hơn nữa là khác đó. Anh mà không coi chừng thì có khi mất vợ như chơi đó.
Thăng với tay qua bàn, anh cú nhẹ vào trán Khánh Chi:
- Đừng có hù dọa anh như vậy chứ, coi chừng miệng mồm em linh lắm lại thành sự thật đó.
- Lỡ như thành sự thật thì anh tính sao?
- Thôi đi, hôm nay em lạ lắm nha Khánh Chi, toàn nói những điều không hên tí nào cả. Thôi, bây giờ đã bớt buồn chưa? Về làm việc được chưa?
- Sao anh biết là em buồn?
- Sao lại không biết, anh chỉ cần quan tâm em một chút là biết thôi mà.
Đang cười, Khánh Chi chợt buồn. Mắt cô tối lại:
- Anh tốt thật đấy, anh Thăng! Chỉ cần người ấy quan tâm tới em bằng một nửa của anh thì em cũng sẽ rất hạnh phúc rồi.
Hiểu Khánh Chi muốn nói gì, và cũng hiểu nguyên nhân nỗi buồn của cô, Thăng an ủi:
- Em đừng có buồn quá như vậy, anh tin là một lúc nào đó, hắn ta cũng phải cảm động vì mối chân tình của em.
- Nhưng nếu như hắn ta cũng vẫn không cảm động thì sao?
Khánh Chi ngang bướng hỏi lại, Thăng lắc đầu:
- Thì một là hắn ta quá ngu, hai là hắn ta không có trái tim. Mà người như thế thì em đừng có đau lòng làm gì, hay sống cho mình là hơn.
Thăng đã thanh toán tiền ăn xong, anh đứng lên. Khánh Chi bước tới bên cạnh anh, cô khoắc tay mình vào tay anh thật tự nhiên:
- Anh tốt thật đó anh Thăng, bên cạnh anh lúc nào em cũng thấy có một cảm giác vững tâm.
Thăng nheo mũi Khánh Chi:
- Vì em là em gái anh mà, lúc nào anh cũng phải bảo vệ em chứ. Nào chúng ta về thôi.
Khánh Chi đi theo Thăng ra xe, bóng nàng đã chếch về một bên và sức nóng không còn gay gắt như lúc nãy nữa. Và Khánh Chi nhận ra một điều là nỗi buồn trong lòng cô đã vơi đi rất nhiều. Thì ra có một người hiểu ta, đó cũng là một niềm vui.
Khi Tình Đã Xa Khi Tình Đã Xa - Hoàng Kim