One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Yonezawa Honobu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Như Ý
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ó thể thấy quyển sách được mượn mỗi tuần nhưng đó không thể là lí do khiến Chitanda ngạc nhiên. Nhỏ chỉ tay vào những cái tên...
Người mượn tuần này là Machida Kyouko lớp 2-D, tuần trước là Sawakiguchi Misuki lớp 2-F. Tuần trước nữa là Yamaguchi Ryouko lớp 2-E. Ba tuần trước là Shima Saori lớp 2-E và bốn tuần trước là Suzuki Yoshie lớp 2-D...
"Mỗi tuần một người khác nhau mượn ư?"
"Và không chỉ thế thôi đâu."
Chitanda chỉ vào cột ngày trả sách.
"Trong ngày sao?"
"Đúng thế. Quyển sách đã được mượn và trả chỉ nội trong ngày thứ sáu. Chị Machida Kyouko mượn quyển sách ngày hôm nay mới trả hồi nãy, bốn người trước cũng vậy. Thời gian mượn cũng giống nhau y hệt là vào giờ nghỉ trưa. Ai có đủ thời gian đọc quyển sách này từ lúc đó đến khi tan học mà trả lại chứ?"
"..."
"Sao? Cậu đã thấy tò mò chưa?"
Trả lại quyển sách cho Ibara, Chitanda gật đầu lia lịa,
"Có... tớ rất là hiếu kì!"
Nhỏ nói rất quả quyết. Cũng y như lần trước hai đồng tử của Chitanda nở to, không giấu giếm một nỗi hào hứng mạnh mẽ. Câu chuyện li kì của Ibara đã thổi bùng ngọn lửa hiếu kì của Chitanda lên và chắc chắn Satoshi sẽ tha thiết chứng tỏ sự vô dụng của mình bằng cách giả ngây: "Tớ chẳng nghĩ được gì cả". Tôi quyết định quay về với cuốn truyện chữ nhỏ bé của mình...
... Mà công nhận đôi khi tôi cũng ngây ngô đến kinh dị khi đã bị chỉa mũi dùi từ lúc nào chẳng hay. Lại một lần nữa cuôn truyện bị đè lên tàn nhẫn bởi "CAO TRUNG KAMIYAMA: 50 NĂM CÙNG NHAU VỮNG BƯỚC".
"Vậy Oreki-san nghĩ gì về chuyện này?"
"Hả, tớ á?"
Cái cười bất thường của Satoshi đã nói lên tất cả, hắn đã dụ tôi sụp bẫy thật ngọt ngào. Đồ độc địa.
"Tụi mình cùng suy nghĩ vấn đề này nhé!"
"..."
"Nhé nhé, Oreki-san!"
Tại sao? Sao lại là tôi nữa? Tôi ổn với tính hay tò mò của Chitanda, tôi thừa nhận những mặt tốt của Satoshi dù số lượng chẳng là gì so với mặt xấu của hắn. Nhưng tôi chỉ không hiểu... tại sao lúc nào tôi cũng phải tham gia trò chơi mà hắn là người bày đầu còn nhỏ là người ép buộc cơ chứ?
Biết mình không có đường thoát, tôi phải đáp: "Ờ ờ, có vẻ thực sự thú vị ghê. Để tớ thử nghĩ xem."
Ibara đứng cạnh Satoshi hỏi hắn: "Fuku-chan này, Oreki có thông minh không?"
"Hình như là không. Ít khi nào được việc nhưng quả thật lâu lâu cậu ta có làm nên chuyện."
Đứng cạnh Ibara chú gan cùng mình nhỉ?
Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ...
Một quyển sách dày cộm được mượn và trả nội trong ngày thứ sáu suốt năm tuần liền, và bởi năm người khác nhau. Khả năng điều đó xảy ra vì ngẫu nhiên gần như là con số không, với lại Chitanda sẽ không chấp nhận câu trả lời "ngẫu nhiên" như thế. Đối với tôi việc làm cho nhỏ chấp nhận một giả thuyết còn quan trọng hơn cả lời giải đúng.
Vậy nên dẹp cái ngẫu nhiên sang một bên, động não chút nào. Có thể kết luận quyển sách đã không được dùng để đọc, bởi xét khoảng thời gian quá ngắn ngủi từ giờ nghỉ trưa đến sau tan lớp, nếu thực sự muốn đọc người mượn hoàn toàn có thể mang về nhà hoặc đọc ngay ở thư viện. Nói cách khác chẳng có lí do gì khiến quyển sách bị mang ra ngoài thư viện để biện hộ cho mục đích 'đọc trong ngày' cả."
"... Vậy nếu mượn sách mà không để đọc thì còn làm gì được?"
Chitanda hồn nhiên trả lời: "Nó vừa to vừa nặng, để ép dưa muối chăng?"
Satoshi đáp: "Có thể làm một cái khiên vững chắc đó!"
Đến lượt Ibara thêm vào: "Nó dày như vậy thì cũng có thể làm gối nằm."
Hỏi tụi này cũng như không!
Tôi quyết định chuyển hướng suy nghĩ.
Tại sao mỗi tuần lại một người khác mượn? Khả năng ngẫu nhiên đã bị bỏ qua, vậy chỉ còn hai trường hợp là khả thi. Thứ nhất là nếu năm cô gái này không có điểm chung nào cả, thì có thể họ đã thay phiên nhau mượn quyển sách để thực hiện một trò mê tín nao đấy vào trưa thứ sáu hàng tuần...
Mà nhắc đến mê tín thì có thể là gì nhỉ, xem tử vi chăng? Dạng như "vật may mắn tháng này là kỉ yếu của trường, nếu nó được mượn vào trưa thứ sáu và trả ngay trong ngày bạn sẽ gặp được bạch mã của mình" à?
Không, ngớ ngẩn quá.
Trường hợp thứ hai là năm cô nàng có điểm chung. Cả năm đều là nữ, điều này khỏi phải bàn và chẳng có vẻ gì là bất thường cả. Những người cùng giới thường có xu hướng tụ tập với nhau nên điều này củng hoàn toàn bình thường.
Có thể xét đến việc họ đều là học sinh năm hai, nhưng lại thuộc về ba lớp khác nhau...
Hửm?
Ồ... vậy ra cũng có thể.
"Gì vậy? Nghĩ ra rồi à?"
Mạch suy luận của tôi bị gián đoạn bởi Satoshi, mình vừa nghĩ đến đâu rồi ta?
Thôi thì bắt đầu từ đây vậy.
"Có thể là một loại ám hiệu, ví dụ như... đây là cách những người trong nhóm bọn họ liên lạc với nhau: khi đem trả sách để ngửa bìa trước là 'có', để úp là 'không' chẳng hạn."
"Chỉ 'có' và 'không' thì liên lạc được cái gì?"
"Là ví dụ thôi, có thể họ có quy luật khác."
Chitanda bắt đầu suy tư. Tốt lắm, cứ thong thả mà suy nghĩ nhé.
Ngay sau đó, người phản đối giả thiết của tôi không phải Chitanda, mà là Ibara.
"Không thể đâu! Nhìn này."
Ibara trỏ vào thùng sách trả bấy giờ đã đầy nghẹt. Ra là vậy. Ngoại trừ thủ thư là người sẽ xếp lại sách vào kệ, nếu không đứng gần người trả thì chẳng ai có thể thẩy quyển sách đã được để úp hay là ngửa. Khỉ thật, nhỏ Ibara này cũng sắc sảo đấy.
Tôi chẳng còn ý tưởng nào khác, cái thùng trông quá kín đáo còn thủ thư thì luôn túc trực tại quầy khiến việc lục lọi là hoàn toàn bất khả. Ước gì có thêm một manh mối. Tôi nhìn chiếc gáy sách trang trọng nằm gọn trong vòng tay của Ibara mà thoáng nghĩ: có cách nào để rút lui trong êm thắm hay không?
Ngay lập tức sự chú ý của tôi hướng về Chitanda. Nhỏ đã rướn người qua quầy thủ thư và nhìn chằm chằm vào quyển sách mà Ibara đang ôm trước ngực.
"Ơ... này?"
Ibara giật nảy mình về phía sau, chắc chắn rồi.
"Gì vậy Chitanda? Cậu nhận ra một kí hiệu đặc biệt trên bìa sách à?"
Chitanda vẫn giữ cái vẻ ngạc nhiên, nhỏ thì thầm:
"Quyển sách này... có mùi gì đó."
"Thật không? Mayaka cho tớ mượn chút... đâu có mùi gì đâu?"
"Chắc chắn là có mà."
"Có thể nó quá nhẹ... là mùi mực, hay mùi của kệ sách?"
Chitanda lắc đầu trước những đề xuất của Satoshi.
Ibara và Satoshi bèn dí mũi thật sát vào lớp bìa nhưng sau đó cả hai đều nhướn mày trăn trở. Tụi nó không ngửi thấy cái gì hết.
"Tớ cũng không chác lắm... nhưng nó giống mùi của dung môi pha sơn ấy."
"Sao lại có thứ mùi kì dị đó ở đây?"
"Tớ chỉ ngờ ngợ thôi, tại nó hơi hơi giống."
Tôi không ngửi thấy nhưng đâu đó trong tôi bảo ràng Chitanda đúng, dựa vào giọng điệu rành rọt của nhỏ. Nhưng một mùi đặc trưng như dung môi pha sơn mà chẳng ai ngoài nhỏ ngửi thấy thì cũng lạ.
Giả dụ như đúng là liên quan đến sơn, thì... hừm.
... Có một hướng mới rồi.
Nhưng mà giải thích sẽ khá là dài dòng đây.
Khi tôi còn đang tìm cách xử lí tiết kiệm năng lượng nhất thì Satoshi đã reo lên: "Houtarou à, cậu không giấu được vẻ mặt ta-đã-tìm-ra-rồi trước tớ đâu!"
"Hả, Oreki đã tìm ra rồi sao?"
Ibara nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, tôi gật đầu và thành thật trả lời:
"Đại loại thế... mặc dù không chắc hoàn toàn... Chitanda này, cậu muốn vận động chút không? Tính nhờ cậu ra đây hộ tớ một chút."
Chitanda có lẽ đã sẵn sàng phóng đến bất cứ địa điểm nào sắp phát ra từ miệng tôi, nhưng Satoshi đã ranh ma ngăn lại,
"Đừng để bị dắt mũi chứ Chitanda? Thám tử phải tự mình đến hiện trường, phải không anh bạn?"
Thật khó chịu khi Satoshi luôn cố gắng ít thân mật với Ibara nhưng trình độ ma mãnh của hắn lại tăng đáng kể khi có nhỏ ở bên. Tức hơn nữa là lần này hắn nói có lý.
"Được rồi tớ sẽ đi. Nhờ trời mưa không phải học thể dục nên mới còn năng lượng để mà phí."
Chitanda trông như muốn được tôi kéo đi, và còn...
"Vậy thì tôi cũng đi, mặc dù chẳng dám hy vọng người như Oreki làm được cái gì. Fuku-chan trực hộ tớ nha!"
Ibara vọt ra khỏi quầy và để lại Satoshi ngơ ngẩn trơ mặt ra như một thằng đần, hắn miễn cưỡng đáp "Ờ... được" rồi im re bước vào quầy. Lâu rồi chưa thấy hắn bí xị như thế.
Khi đã thoả mãn với kết quả vừa đạt được, chúng tôi quay về thư viện.
"Sao rồi?"
"Fuku-chan này, Oreki kì lạ thật đó!"
"Giờ cậu mới biết à?"
"Sao mà một mình hắn ta suy nghĩ được đến như thế?"
Nói xong nhỏ cứ lẩm bẩm "sao mà, sao mà". Vậy là nhỏ đã hoàn toàn công nhận tôi là người chiến thắng, mặc dù đó là một chiến thắng đầy may mắn.
"Oreki-san thật đáng ngưỡng mộ, tớ rất là hiếu kì muốn biết trong đầu cậu ấy có gì nữa!"
Hình ảnh Chitanda đang phẫu thuật thuỳ não của tôi trong nhà kho của một lâu đài kiểu Gothic, còn ngoài trời thì mưa giông bão bùng vừa lướt qua tâm trí khiến tôi nổi hết da gà. Còn với tôi thì khả năng nhận mùi quá nhạy bén của Chitanda cùng trí nhớ của nhỏ mới là những bí ẩn lớn nhất.
"Chỉ cần là Oreki-san thì chắc chắn có thể..."
Có thể gì cơ? Nhỏ mà tính làm phẫu thuật thật là tôi chạy đấy!
Satoshi trông có vẻ đã hết chịu được nữa, hắn hỏi ngay: "Vậy giờ giải thích cho tớ được chưa? Nãy giờ Houtarou cùng mọi người đi đâu vậy?"
Chống cùi chỏ lên bàn thủ thư, tôi đáp: "Phòng Hội Hoạ."
"Hội Hoạ? Ở tuốt bên kia trường phải không?"
"Thế nên tớ mới lười đi."
"Vậy cậu kiếm được gì ở đó?"
"Nghe này..."
Tôi lặp lại như máy những gì đã nói với Chitanda và Ibara,
"Kỉ yếu của trường đã được sử dụng trong tiết năm hoặc sáu, hoặc cả hai vào ngày thứ sáu hàng tuần. Chắc chắn không ai đủ khả năng đọc vào giờ nghỉ trưa, vì vậy nó có thể đã được sử dụng trong những tiết học mà các lớp cùng khối sẽ học chung với nhau."
Đó chính là điểm chốt của dòng suy nghĩ mới nãy bị Satoshi làm đứt quãng. Thú vị là ở chỗ cũng nhờ duy nhất một tiết học như thế mà Chitanda biết tôi."
"Chỉ có thể là thể dục hay những môn nghệ thuật phải không? Và chắc chắn chẳng có tên nào dám dùng nó làm khiên hay gối nằm vào giờ thể dục cả. Hơn nữa khi nhìn vào cái bìa này, cậu có cảm thấy rằng độ sáng của màu sắc là khá hài hoà không? Năm chị ấy đã thoả thuận với nhau mỗi người một ngày thứ sáu đi mượn sách để phục vụ cho tiết học của họ."
Satoshi chen vào: "Nhưng tớ không hiểu tại sao phải là 'một ngày'? Ý tớ là thư viện cho mượn đến hai..."
Kem Đá Kem Đá - Yonezawa Honobu Kem Đá