Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 8
A
tsuko gỡ chiếc máy thu trên đầu xuống, tâm trí mệt mỏi rã rời bởi cứ phải lang thang rong ruổi mãi trong thế giới nội tâm kỳ dị méo mó của những bệnh nhân tâm thần phân liệt. Những hình ảnh vặn vẹo quái gở ấy trực tiếp xuyên thấu vào tiềm thức của cô. Trong thế giới đó, một người mẹ vì lăng loàn mà có nhiều con hiện ra trong hình hài con chó cái. Atsuko nhận ra phép ẩn dụ ấy qua hình ảnh một con chó đang cặm cụi làm việc trong nhà bếp. Thỉnh thoảng cô vẫn xâm nhập vào giấc mơ của các bệnh nhân đang tiến vào giai đoạn hồi phục và trị liệu tâm lý cho họ. Từ bên này tấm kính có thể nhìn thấy một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, thiếp đi trên chiếc giường ở phòng khám bệnh kế bên buồng làm việc của Atsuko.
“Người này từng nói có một con chó chỗ bậc thang đá ở đền Inari hay chào anh ta”, Kakimoto Nobue ngẩng mặt lên từ màn hình máy chiếu, mỉm cười với Atsuko.
“Gần giống với giấc mơ của người bình thường rồi đấy nhỉ. Cho chị xin cốc cà phê với”, Atsuko tua lại các hình ảnh tĩnh từ giấc mơ mới thu được, vừa quan sát màn hình máy chiếu vừa ghi chép lại những điều mình nghĩ. Bộ nhớ của máy chiếu đã được trang bị thêm chức năng cứ mỗi giây sẽ tự động thu lại một hình ảnh tĩnh trong giấc mơ người bệnh.
“Nobue ơi, em cứ về trước đi cũng được.”
Kakimoto Nobue có vẻ vẫn chưa muốn về. Cô vừa rót cà phê vừa nói, “Giờ ít trường hợp bị đồng hóa với người hay vật khác rồi nhỉ?”
“Ừ, đúng là vậy”, Atsuko uống cà phê và nhìn vào màn hình. Lướt thấy hình ảnh con cá nướng trên đĩa đã bị ăn mất một nửa, và con cá đó trông có vẻ đang thét lên rất to, bỗng dưng cô nhớ tới Tokita Kousaku. Cá nướng là món khoái khẩu của Tokita. Chẳng hiểu vì lẽ gì, Atsuko đột nhiên rất muốn gặp anh. Cô xóa các đoạn cắt một giây đi.
Atsuko đứng dậy, “Chị qua phòng Tokita đây.”
Nhìn Atsuko cởi áo choàng trắng, trở lại với bộ vest xanh lính thủy cô đã mặc trong buổi họp báo, ánh mắt Kakimoto Nobue chỉ còn thiếu nước ngây dại đi.
“Ôi, quá đẹp, quá lộng lẫy. Một mình em nhìn thì phí quá. Sao chị không chịu lên tivi nhiều hơn chứ.”
Atsuko cảm thấy có chút không thoải mái khi người đồng nghiệp cùng giới tỏ ra si mê mình, cô vội vã bước ra ngoài hành lang. Không có ai cả. Đã hơn 9 giờ tối rồi.
Mở cánh cửa từ bên ngoài hành lang, đầu tiên sẽ thấy căn phòng nhỏ dành cho người trợ lý của Tokita tên Himuro. Mở thêm một cánh cửa nữa mới thấy phòng nghiên cứu của Tokita Kousaku nằm lọt thỏm trong góc. Căn phòng nhỏ chỉ khoảng bốn tsubo lờ mờ tối, các dãy kệ xung quanh chất đầy những chiếc máy LSI thông dụng, chip tùy biến, thiết bị điện tử mẫu vẫn chưa được gửi đi, và những hộp nhỏ chứa cả đống thứ không tên. Cả mặt bàn và sàn nhà đều rải rác linh kiện điện tử và dụng cụ lỉnh kỉnh. Hai bên mép bàn bừa bộn nào ống CRT với vài chục màn hình đang lập lòe phản chiếu biểu đồ và bảng biểu. Chỉ có một lối đi nhỏ xíu tới chiếc bàn đủ để một người lách qua. Himuro đang nhập bản thiết kế vào máy quét hình ảnh, nhác thấy Atsuko liền vội vàng đứng dậy.
“A, Tiến sĩ Chiba. Tiến sĩ Tokita đang tiến hành thực nghiệm. Chị đừng vào thì hơn.”
Himuro cũng béo phì giống Tokita nhưng vóc người cậu nhỏ hơn một chút, hai người đứng cạnh nhau dễ làm người ta liên tưởng tới chồn to chồn nhỏ. Chắc chính Tokita Kousaku đã giao cho anh chàng otaku Himuro trọng trách canh cửa đây mà. Quả là ngoan cố, cậu ta còn cố tình đứng chặn trước cửa không cho Atsuko đi vào căn phòng trong góc.
Bao giờ cũng thế, trăm lần như một, Atsuko đã nắm rõ cách đối phó với anh chàng này. Cô tiến sát lại gần Himuro, đến mức cảm nhận được cả hơi thở của cậu ta trên mặt mình. “Ôi chao, lại chắn đường người ta như thế. Có ai lấy mất ông thầy quý hóa của cậu đâu cơ chứ.”
Đoạn cô khẽ chạm ngón tay trỏ vào đầu mũi Himuro, mặt anh chàng đỏ bừng như quả cà chua. Cậu ta cúi xuống và lầm bầm gì đó không rõ nghĩa. “Anh Tokita vẫn như mọi khi thôi, vẫn cái IC lưỡng cực ấy”, rồi chầm chậm về lại ghế của mình.
Phòng của Tokita Kousaku cũng trong tình trạng giống như căn phòng nhỏ ngoài kia, thậm chí còn tối hơn, diện tích sàn rộng hơn chừng ba lần, và độ bừa bộn hỗn loạn cũng gấp ba lần. Cách anh bày bừa cũng không phải dạng vừa. Đầu bó sợi xoăn thòi ra giữa đống nắp giấy của những cốc ramen ăn liền, bình sứ đựng đường thì nắp một nơi bình một nơi, ống CRT bị tách ra. Chip bán dẫn chất thành đống trong cốc uống cà phê. Linh kiện và dụng cụ điện tử rải rác khắp chốn. Người ta thường bảo chỗ làm việc của thiên tài thì phải bừa, nhưng dù thế đi chăng nữa, ai nhìn vào đây cũng không khỏi choáng váng, tự nhủ với bản thân cách sắp xếp và bài trí đồ vật trong căn phòng này chắc hẳn là sản phẩm của sự điên rồ. Vài chục chiếc màn hình phản chiếu những bảng biểu hay bản thiết kế đủ màu sắc, và cả những bàn vẽ đồ họa CAD có độ phân giải cao. Ánh sáng từ màn hình và máy chiếu rọi vào bóng dáng Tokita đang chăm chú cặm cụi làm gì đó với máy khắc tia laser mini, mồ hôi chảy dọc trên trán.
Atsuko còn phân vân không biết mình có nên gián đoạn công việc của Tokita khi anh đang bận rộn như vậy hay không, thì bất chợt anh ném dụng cụ đang cầm trên tay xuống bàn làm việc. “Cô đấy à.”
“Bây giờ có tiện không?”
“Không vấn đề gì đâu, tôi cũng đang định mở cửa sổ cho thoáng.”
Tokita chậm chạp đứng dậy, kéo tấm rèm dày ra và mở tung cả hai cánh cửa sổ. Từ căn phòng này nhìn ra cũng có thể thấy khu vườn thênh thang bạt ngàn của Viện Nghiên cứu và ánh đèn từ những khu nhà trong trung tâm thành phố. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương cỏ vào phòng.
“Tôi đến để cảm ơn anh”, Atsuko từ từ bước về phía Tokita Kousaku, anh đứng bên cửa sổ và quay lưng lại về phía cô.
“Tôi đâu có làm gì”, bản chất Tokita vốn ngại ngùng nhút nhát, anh đáp lời cô mà không hề quay đầu, vẫn hướng tầm mắt về phía những tòa nhà xa xăm.
“Thôi nào, phòng tối thế này, quay lại cũng có nhìn rõ mặt người đâu”, Atsuko bật cười.
“Ừ nhỉ”, Tokita ngoan ngoãn quay đầu lại.
Cô không nhìn rõ gương mặt anh.
“Nhờ tài diễn xuất tuyệt đỉnh của anh mà buổi họp báo hôm nay mới kết thúc tốt đẹp được đấy.”
“Nói chuyện kiểu trẻ con là nghề của tôi rồi mà”, Tokita lại đưa mắt nhìn ra vườn.
“Hôm nay anh tận dụng được bản chất của mình để diễn kịch rồi đấy. Này, sao anh cứ không chịu nhìn tôi vậy?”
“Vì tôi mới phát hiện ra cô dường như đẹp lạ thường dưới sắc trời nhập nhoạng tối. Ở chỗ tối thế này, vẻ kiều diễm của cô trở nên ma mị, đến mức làm người ta phải rụt rè e sợ.”
Atsuko nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Tokita Kousaku và dựa đầu lên bờ vai anh. “Tôi chỉ muốn nói cảm ơn thôi. Cảm ơn anh. Lúc đó nếu cứ bị hỏi mãi như thế, chắc chắn tôi sẽ bị dồn vào thế bí, chẳng biết phải nói gì, rồi cứ thế khẳng định nghi ngờ của đám nhà báo đó.”
“À, với cả…”, Tokita im lặng một lúc rồi chậm rãi mở lời. “Không biết ai đã tiết lộ chuyện Tsumura cho cánh nhà báo nữa.”
“Chắc không có chuyện chính Tsumura làm thế đâu nhỉ. Giờ anh ta thế nào rồi?”
“Nghe bảo đang tĩnh dưỡng ở nhà riêng trong chung cư.”
Tsumura cũng sống trong tòa chung cư dành cho nhân viên của Viện Nghiên cứu Tâm thần học như Atsuko và Tokita. Người ngoài không được phép vào trong, hơn nữa tòa chung cư cũng được giám sát cẩn mật. Vả lại, kể cả có người trông thấy Tsumura đi chăng nữa, nhìn bên ngoài anh ta hoàn toàn không có dấu hiệu gì bất thường cả.
“Kể ra cũng kỳ lạ thật, anh Tsumura giỏi vậy mà…”
“Cậu ta không có chấn thương tâm lý nào sao?”
“Cũng là người cả thôi, ai chẳng có tổn thương tâm lý. Thế nên chắc có ai đó đã tác động lên anh ta rồi. Tôi cũng muốn bàn với anh Tokita về chuyện đó. Chúng ta có cách nào phát hiện ra tổn thương tâm lý của Tsumura qua chiếc máy thu anh ta đã sử dụng không?”
“Chuyện đó đơn giản mà. Chỉ cần nghiên cứu đoạn băng thu lại giấc mơ của bệnh nhân cậu ta đã xâm nhập vào là được.”
“Đúng là vậy nhỉ. Nhưng chẳng phải như thế đồng nghĩa với việc chúng ta phải truyền đoạn băng tái hiện ám ảnh tâm lý của Tsumura dưới dạng giấc mơ của bệnh nhân tâm thần phân liệt vào tiềm thức của anh ta, trong khi bản thân Tsumura không nhận thức được điều đó hay sao?”
“Chỉ cần tìm ra những hình ảnh có tác động mạnh trong giấc mơ của bệnh nhân, rồi tạo một chương trình để máy thu của Tsumura có thể phản chiếu lại được tiềm thức của cậu ta một cách ngắt quãng là xong. Cũng đơn giản mà.”
“Cái gì với anh cũng đơn giản nhỉ”, Atsuko bật cười. “Anh thì cái gì cũng đơn giản rồi, nhưng tôi muốn hỏi trong Viện Nghiên cứu này còn ai có thể làm được chuyện đó ngoài anh không.”
“Nếu có đoạn băng thu giấc mơ đó trong tay, chắc Himuro cũng có thể lập trình được. Không biết có ai nhờ cậu ta làm việc đó không nữa. Để tôi hỏi thử xem thế nào.”
Nhìn Tokita chuẩn bị tiến về phía cửa ra vào, Atsuko hoảng hốt. “Từ từ đã! Phải điều tra bí mật thôi chứ.”
“Vậy à, thế tôi sẽ tự tìm hiểu. Mọi thứ cậu ta làm đều lưu lại trong lịch sử hệ thống mà.”
“Nhờ anh đấy.”
“Nhưng không biết làm thế với Tsumura thì có ích lợi gì nữa? Có người được lợi từ việc này sao?”
“Ai mà biết được. Chắc có đấy. Những người được lợi khi danh tiếng của Viện xấu đi ấy.”
“Là ai mới được chứ?”
“Bây giờ tôi đang định điều tra đây.”
“Thú vị nhỉ. Lần này lại làm thám tử sự thật à?”
“Anh ngây thơ quá”, Atsuko lại cười.
“Với lại, nếu kết hợp thiết bị Daedalus tôi đang làm và máy thu, mọi thứ sẽ còn đơn giản hơn nhiều”. Daedalus - một phát minh mới nhất của Tokita - là thiết bị Gorgones hoàn toàn không cần kết nối với dây cáp. Tokita còn chưa tiến hành thử nghiệm mà đã chuyển sang chế tạo thiết bị mới luôn.
Atsuko sửng sốt không nói nên lời.
“Anh…”, cô hỏi sau giây lát, “Anh định làm gì với thứ đó. Nó có chức năng gì?”
“Chẳng phải cô mới là người nghĩ ra ứng dụng cho những phát minh của tôi sao? Nếu được tận dụng đúng cách, những thiết bị này sẽ rất có ích cho việc trị liệu.”
“Từ từ đã, việc này nguy hiểm quá.”
“Nói cô nghe nhé, ước mơ ngày bé của tôi là hiện thực hóa việc hai người có thể đi vào giấc mơ của nhau đấy.”
Atsuko bắt đầu có cảm giác hơi chếnh choáng. “Anh mới nói phải kết hợp hai thứ với nhau đúng không? Kích cỡ vật đó sẽ thế nào?”
“Cái đó hả”, thấy vẻ hoang mang trên gương mặt Atsuko, Tokita phấn khởi hẳn lên. “Kích cỡ chắc cũng giống máy tính bỏ túi thôi, nếu đã có nền tảng nguyên lý chắc chắn rồi thì muốn thu nhỏ bao nhiêu cũng được. Tôi cũng tự hỏi không biết có ai nảy ra sáng kiến gì không nên cũng mày mò tìm hiểu, có hôm xâm nhập đúng vào máy tính của lớp nghiên cứu sinh học ở một trường đại học nào đó và lấy trộm được mẩu vật từ một người đang nghiên cứu kỹ thuật sinh học. Tôi đã áp dụng nghiên cứu đó để tạo ra những nguyên tử cơ bản có thể xử lý mọi thứ, kỹ thuật này thậm chí còn có thể giúp thu nhỏ các thiết bị với kích cỡ như ý muốn nữa”.
“Cái đó là nguyên tử sinh hóa có chức năng tự lắp ráp của protein đúng không? Vậy nó nhỏ hơn bao nhiêu lần so với con chip silicon* chúng ta đang sử dụng?”
“Độ dài một nguyên tử là một trăm angstrom*, nên dung lượng bộ nhớ sẽ gấp một trăm lần chip silicon.”
Atsuko chăm chú nhìn Tokita, “Anh quả đúng là thiên tài! Phát minh lần này mà được công bố, cả thế giới sẽ dồn sự chú ý vào anh đấy.”
Tokita lại ngượng ngập nhìn ra vườn.
“Thực ra tôi cũng không nói trước được gì. Thấy cô ngạc nhiên như vậy, tôi cũng mừng lắm, nhưng tôi thực sự không muốn nghe đánh giá của thiên hạ chút nào. Cô biết đấy, nhiều người vì công việc của họ được đánh giá cao mà ngủ quên trên chiến thắng, rồi suốt ngày chỉ nói mãi về chuyện đó. Kết cục là họ chẳng làm thêm được gì khác cả.”
Atsuko lại vòng tay ôm lưng Tokita.
“Thiên tài nói vậy là đúng rồi.”
Hai người cứ giữ nguyên tư thế đó một lúc, Atsuko cảm nhận được thân thể Tokita đang đông cứng lại. Dường như anh đang có điều gì khó nói.
“Sao thế?” Atsuko hỏi.
“Ngày cô còn làm trợ lý cho tôi, lúc cô đi vào giấc mơ của tôi ấy, tôi còn nghĩ đến chuyện xâm hại cô vì tất cả chỉ là mơ thôi, cô còn nhớ không?”
Atsuko bật cười. “Đúng là có chuyện đó nhỉ. Nhưng anh chỉ nghĩ thôi chứ có làm gì đâu.”
“Sự thật là đến bây giờ tôi vẫn hay có giấc mơ đó.”
“Thế anh có xâm hại tôi trong mơ không?”
“Biết là mơ rồi nhưng tôi không sao làm được. Cái đó gọi là gì nhỉ? Sự chống cự ấy.”
“Lucid dream* ư?”
“Không phải đâu. Biết là mơ nên nghĩ xâm hại cũng không sao mới gọi là ‘lucid dream’. Còn sự kiềm chế bản thân như vậy tôi gọi là lý trí trong mơ hay ‘dreason*’. Thế có nghĩa là vì tôi yêu cô ư?”
Atsuko lại ôm Tokita chặt hơn. Hai cánh tay cô siết chặt phần bụng của anh. “Đúng rồi đấy. Thế nên bây giờ anh hãy nói thật rõ ràng rằng anh yêu tôi đi.”
“Tôi không nói được đâu. Mỗi lần định nói tôi lại nghĩ đến truyện Người đẹp và Quái thú. Hôm nay tôi cũng bảo rồi đấy.”
“Dù anh không nói thì hai chúng ta đều hiểu mà. Nhưng chắc tôi phải tỏ tình trước thôi nhỉ. Tôi đã từng thầm mỉa mai anh, ‘Đồ béo ú như thế ai mà thèm’, nhưng tất cả cũng chỉ để che giấu cảm xúc của riêng tôi mà thôi. ‘Gương mặt cũng chẳng bảnh bao gì cho cam, nếu cưới nhau sẽ chênh lệch ngoại hình đến thế nào chứ’, tôi còn nghĩ cả những chuyện đó cơ. Nhưng tôi yêu anh, yêu đến mức không thể kìm nén nổi nữa. Dù có lẽ anh cũng biết cả rồi.”
“Ừm ừm”, Tokita Kousaku cứ ấp úng mãi, giọng nghe như thể sắp khóc tới nơi, cuối cùng anh cũng chầm chậm quay đầu lại. “Biết lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được nghe chính miệng em nói.”
Hai tay Atsuko ôm lấy gương mặt anh. Cô tiến lại sát gần anh. Kousaku rụt rè đặt tay lên vòng eo Atsuko. Bọn họ hôn nhau. Đôi môi dày, lúc nào cũng bóng lên, ươn ướt như môi trẻ con của anh dịu dàng đến tan chảy.
Khi hai người buông nhau ra, Kousaku lại đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, “Trời tối thế này nên em mới dám hôn tôi đúng không?”