Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Chương 9
B
uổi sáng hôm sau, trễ hơn dự tính một tuần, Roz được diện kiến chánh văn phòng Y tế và An ninh Xã hội Dawlington. Ông ta chỉ thoáng tò mò trước đôi môi sưng và cặp kính đen của Roz, khiến cô yên tâm là vẻ ngoài của mình không có gì bất thường lắm. Cô tự giới thiệu và ngồi xuống, “Tôi đã gọi điện đến hôm qua.”
Ông ta gật đầu, “Vài vấn đề của sáu năm về trước, cô đã nói vậy.” Ông ta gõ ngón trỏ lên bàn, “Tôi cần nhấn mạnh rằng có lẽ chúng tôi không thể giúp được gì. Giải quyết các trường hợp hiện tại đã quá đủ rắc rối rồi, nói gì đến bới móc đống hồ sơ cũ.”
“Nhưng sáu năm trước ông vẫn ở đây mà.”
“Đến tháng Sáu này là tròn bảy năm,” chánh văn phòng thờ ơ đáp. “Thâm niên cũng vô ích. Tôi không nhớ gì về cô cũng như trường hợp của cô.”
“Không cần đâu.” Roz mỉm cười hối lỗi, “Tôi không dám nói toàn bộ sự thật qua điện thoại vì không muốn bị từ chối thẳng thừng. Thật ra tôi không phải khách hàng. Tôi là một nhà văn. Tôi đang viết một cuốn sách về Olive Martin. Tôi cần nói chuyện với ai đó biết rõ về con người này khi cô ta còn làm việc ở đây.”
Chánh văn phòng dịu nét mặt, có lẽ mừng thầm vì không phải lục lại hồ sơ. “Cô gái béo ú phải không? Thỉnh thoảng tôi có gặp. Tôi thậm chí còn không biết tên cô ta cho tới khi nó tràn lan trên mặt báo. Nếu không lầm thì tôi chưa từng trao đổi với cô ta quá vài câu. Có lẽ cô biết về cô ta còn rõ hơn tôi ấy chứ.” Ông ta khoanh tay lại, “Đúng ra cô nên nói thẳng mục đích của mình. Như vậy đã không phải mất công đến đây.”
Roz lấy cuốn sổ ghi chép, “Không sao hết. Tôi chỉ cần những cái tên. Những người đã từng trò chuyện với cô ta. Ở đây còn ai làm việc lâu năm như ông không?”
“Chỉ một số thôi, nhưng không ai thân thiết với Olive cả. Đã có một vài phóng viên tới đây hồi mới xảy ra vụ giết người, và tất cả đều trả lời rằng họ chẳng thân quen gì với cô ta, mà chỉ đơn giản là cùng làm việc trong một tòa nhà.”
Roz cảm nhận được sự ngờ vực của người đàn ông. “Sao có thể trách họ được chứ?” Cô vui vẻ nói, “Có lẽ đám nhà báo chỉ muốn đăng bài giật tít, ‘Tôi đã bắt tay một con quái vật’ hay thứ gì đó vô vị tương tự. Chỉ những người cuồng nổi tiếng hoặc mấy kẻ ngốc mới biến mình thành công cụ để báo lá cải lợi dụng nhằm tăng nguồn doanh thu bẩn thỉu của họ mà thôi.”
“Cuốn sách của cô thì không thu lợi nhuận chắc?” Ông ta lạnh lùng nói.
Roz mỉm cười, “Chỉ là một chút lợi nhuận khiêm tốn so với tiêu chuẩn của báo chí.” Cô đẩy cái kính đen lên đỉnh đầu, để lộ đôi mắt và cả quầng thâm vàng vọt xung quanh, “Tôi sẽ thành thật với ông vậy. Một ông chủ cáu bẳn đói bản thảo đã đẩy đề tài này cho tôi. Thoạt tiên, tôi thấy vụ việc thật kinh tởm, và định chỉ gặp Olive một buổi lấy lệ rồi bỏ cuộc.” Mắt vẫn nhìn ông ta, cô quay quay chiếc bút chì giữa những đầu ngón tay, “Rồi tôi phát hiện Olive rất nhân tính và đáng mến, nên tôi đã tiếp tục. Hầu như tất cả những người tôi từng nói chuyện đều trả lời tương tự như ông. Họ không biết nhiều về cô ta, cũng chưa từng nói chuyện, và trong mắt họ, Olive chỉ là cô gái béo ú thỉnh thoảng nhìn thấy. Giờ tôi hoàn toàn có thể viết quyển sách của mình dựa trên những tư liệu ấy, với nội dung là sự tẩy chay của xã hội đã đẩy một cô gái cô đơn, thiếu thốn tình yêu thương đến bi kịch trút cơn cuồng nộ lên chính gia đình bất hòa của mình như thế nào. Nhưng tôi sẽ không làm thế bởi tôi không nghĩ đó là sự thật. Tôi tin rằng quan tòa đã nhầm lẫn. Tôi tin Olive vô tội.”
Chánh văn phòng ngạc nhiên, và thừa nhận, “Chúng tôi cũng vô cùng choáng váng khi biết về vụ việc.”
“Có phải bởi vì ông nghĩ nó hoàn toàn không giống với tính cách của Olive, đúng thế chứ?”
“Hoàn toàn không giống.” Ông ta hồi tưởng, “Cô ta là một nhân viên chăm chỉ, sáng dạ hơn hầu hết mọi người ở đây, và không làm việc theo kiểu sáng cắp ô đi tối cắp về như một số kẻ khác. Được rồi, đúng là cô ta chưa bao giờ làm gì đó thực sự lớn lao to tát, nhưng luôn tỏ ra đáng tin cậy và nhiệt tình. Cô ta cũng chưa bao giờ gây rắc rối hay dính líu vào những vụ chia bè kéo cánh ở cơ quan. Cô ta đã ở đây khoảng mười tám tháng, không kết thân với ai, nhưng cũng chẳng có kẻ thù. Cô ta là kiểu người mà cô chỉ nghĩ đến khi có việc muốn giao phó và cô biết chắc họ sẽ nhận lời. Cô biết kiểu người đó chứ?”
Cô gật đầu, “Nhàm chán nhưng đáng tin cậy.”
“Nói ngắn gọn thì đúng là vậy.”
“Cô ta có từng kể gì với ông về đời tư không?”
Ông ta lại lắc đầu, “Những lời tôi nói lúc đầu hoàn toàn là sự thật. Chúng tôi hiếm khi gặp mặt, chỉ trao đổi khi có công việc liên quan, và mỗi lần như thế cũng giới hạn trong dăm ba câu thôi. Tôi mà có biết thêm điều gì thì đều là tổng hợp lại từ thông tin của một số ít người quen biết cô ta.”
“Ông có thể cho tôi tên của họ được không?”
“Tôi không nghĩ mình nhớ nổi.” Ông ta băn khoăn, “Hẳn Olive sẽ biết rõ về họ hơn tôi. Tại sao cô không hỏi cô ta?”
Bởi cô ta sẽ không cho tôi biết, cô ta sẽ chẳng nói gì với tôi hết, Roz nghĩ, nhưng cô chỉ đáp, “Bởi tôi không muốn làm cô ta tổn thương.” Cô nhận thấy vẻ bối rối của người đàn ông. “Thử nghĩ mà xem, những cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi và tôi chỉ nhận được thái độ lạnh nhạt từ mấy kẻ được coi là bạn của Olive. Hẳn cô ta sẽ hỏi tôi mọi việc tiến triển đến đâu rồi, lúc ấy, tôi biết trả lời ra sao đây? ‘Xin lỗi, Olive, tất cả những gì họ quan tâm là cô đã chết và được đem chôn rồi.’ Tôi không thể làm thế được.”
Chánh văn phòng chấp nhận câu trả lời đó, “Thôi được rồi, tôi biết một người may ra sẽ giúp cô đấy, nhưng tôi không thể nói khi chưa được phép. Bà ấy già rồi, đã nghi hưu, và biết đâu lại không muốn dính líu đến việc này. Cô cho tôi năm phút, tôi sẽ gọi điện hỏi xem bà có bằng lòng nói chuyện với cô không.”
“Bà ấy có thiện cảm với Olive chứ?”
“Cũng như những người khác thôi.”
“Vậy làm ơn hãy nói với bà rằng tôi không tin Olive đã sát hại mẹ và em gái mình. Và đó chính là lý do khiến tôi viết cuốn sách này.” Cô đứng lên, “Xin hãy nhấn mạnh rằng việc tôi có thể nói chuyện với ai đó biết Olive ở thời điểm ấy là vô cùng quan trọng. Cho đến nay, tôi chỉ mới lần ra được một người bạn cũ và giáo viên của cô ta thời trung học.” Cô bước ra cửa, “Tôi sẽ đợi ở ngoài.”
Đúng như lời nói, chánh văn phòng mất năm phút để gọi điện. Ông ta ra ngoài hành lang và đưa cho cô mẩu giấy ghi tên kèm địa chỉ. “Tên bà ấy là Lily Gainsborough. Hồi chưa có dịch vụ vệ sinh tư nhân và máy pha cà phê tự động, bà ấy từng làm lao công kiêm phục vụ trà nước ở đây. Bà ấy đã nghi hưu ba năm trước vào tuổi 70, giờ đang sống trong nhà tình thương ở phố Pryde.” Ông ta chỉ đường cho cô, “Bà ấy đang mong cô đấy.”
Roz cảm ơn ông ta.
“Chuyển lời hỏi thăm của tôi đến Olive vào lần tới cô gặp cô ta nhé,” chánh văn phòng nói và bắt tay cô. “Sáu năm trước, tôi còn nhiều tóc hơn và cơ bắp chưa chảy nhão như bây giờ, chắc mô tả thế cũng chẳng ích gì, nhưng có lẽ cô ta sẽ nhớ tên tôi. Hầu hết mọi người đều nhớ mà.”
Roz cười khúc khích. Tên ông ta là Michael Jackson.
“Tất nhiên ta nhớ Olive. Ta gọi con bé là Bánh bao, phải không nhỉ, còn con bé gọi ta là Hoa mẫu. Hiểu không, cô gái? Bởi vì tên ta là Lily*. Chẳng có tí cộc cằn độc ác nào trong tâm hồn con bé cả. Ta không bao giờ tin những lời rêu rao về nó. Khi biết nơi họ giam con bé, ta đã viết thư đến và nói với nó như thế. Con bé phúc đáp rằng ta đã sai, rằng nó đã phạm tội và đáng phải chịu phạt.” Đôi mắt già nua nhưng lấp lánh của bà lão nhìn chăm chăm vào Roz ở khoảng cách rất gần, “Ta hiểu điều con bé muốn nói, cho dù chẳng ai khác hiểu được. Con bé không phải kẻ sát nhân, nhưng việc kinh khủng đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu con bé không làm những điều không nên làm. Thêm trà nữa không, cô gái?”
“Cảm ơn bà,” Roz giơ tách của mình ra và chờ đợi trong khi bà lão lẩy bẩy nâng ấm trà lớn bằng thép không gỉ lên. Phải chăng đó là một kỉ vật còn sót lại từ công việc bên chiếc xe đẩy mời trà? Trà đặc và đắng ngắt, Roz gần như không thể uống nổi. Cô nhận thêm một chiếc bánh nướng khó nuốt nữa. “Cụ thể là việc gì?”
“Làm mẹ con bé buồn, thế đấy. Qua lại với một đứa con trai nhà O’Brien, phải không nhỉ?”
“Ai cơ?”
“Ta cũng không chắc lắm, ta luôn nghĩ đó là đứa út, Gary. Ta chỉ mới thấy chúng đi cùng nhau một lần, mà mấy thằng O’Brien thì giống nhau như đúc. Có thể là bất cứ đứa nào trong nhà đó.”
“Nhà O’Brien có tất cả bao nhiêu cậu con trai?”
“Giờ cháu hỏi ta mới để ý.” Bà lão mím miệng lại trông như một nụ hồng nhăn nheo. “Đó là một gia đình đông con. Chẳng thể nào nhớ hết. Bà mẹ phải có đến hơn hai chục đứa cháu trong khi còn chưa đến 60. Lũ cặn bã, cô gái ạ. Rặt một đám hư hỏng cả. Vào tù ra tội liên miên đến nỗi người ta còn tưởng chúng nhập hộ khẩu trong ấy luôn chứ. Mẹ chúng cũng góp phần. Dạy chúng ăn cắp từ khi còn chập chững. Tất nhiên, lũ trẻ được tách khỏi bà ta, nhưng cũng chẳng được bao lâu. Chúng luôn tìm đường về nhà. Thằng út Gary được gửi tới trường giáo dưỡng, nghe nói học cũng khá.” Bà lão bóp vụn một chiếc bánh nướng trên đĩa của mình, “Cho đến khi về nhà, thế đấy. Bà mẹ lại biến thằng con thành một tên trộm gần như ngay lập tức.”
Roz ngẫm nghĩ một lúc, “Olive đã nói với bà rằng cô ta hẹn hò với một trong số mấy cậu con trai nhà họ sao?”
“Con bé không nói thẳng ra.” Bà lão đập đập tay vào trán, “Suy luận một chút là đủ hiểu, không phải thế sao? Con bé vui vẻ hơn bình thường, giảm vài cân, mua váy áo đẹp ở cửa hàng thời trang nơi em gái làm việc, thoa thêm chút phấn hồng lên đôi má. Cố làm cho mình dễ thương hơn, phải không? Ắt là có một cậu trai nào đó. Một lần, ta đã hỏi cậu ta là ai, nhưng con bé chỉ mỉm cười và nói, ‘Cái miệng làm hại cái thân, Hoa mẫu ạ. Mẹ cháu mà biết là sẽ nổi cơn điên.’ Và rồi, hai hoặc ba ngày sau đó, ta tình cờ gặp con bé đi cùng một thằng nhà O’Brien. vẻ mặt con bé đã nói lên tất cả, rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Hẳn thằng đó là người mà Olive cảm mến. Nhưng lúc ta đi ngang qua, nó liền quay đi nên ta không bao giờ biết chính xác là đứa nào trong đám con trai nhà ấy.”
“Nhưng tại sao bà biết chính xác đó là một O’Brien?”
“Bộ đồng phục,” Lily nói, “Chúng đều mặc đồng phục.”
“Họ ở trong quân ngũ sao?” Roz ngạc nhiên hỏi.
“Đồ da, chúng gọi thế.”
“Ồ, cháu hiểu rồi. Ý bà là họ đua xe mô tô phải không?”
“Đúng rồi, hội Những thiên thần địa ngục*gì đó.”
Roz bối rối nhíu chặt mày. Cô từng khẳng định chắc nịch với Hawksley rằng Olive không phải tuýp người nổi loạn. Nhưng… Những thiên thần địa ngục sao? Vì Chúa! Một cô gái theo học trường dòng cũng chỉ nổi loạn đến thế là cùng!
“Bà có chắc không, Lily?”
“À, có một điều chắc chắn là giờ ta chẳng thể chắc chắn về điều gì nữa. Có một thời gian, ta tin chắc chính phủ biết cách vận hành nhà nước này tốt hơn mình. Nhưng giờ ta lại nghĩ khác. Từng có lúc, ta tin chắc nếu Chúa ở trên thiên đàng thì mọi chuyện trên thế gian này sẽ ổn cả. Giờ, ta cũng không cho là vậy. Nếu Chúa ở đó, cô gái ạ, hẳn Ngài đã mù lòa và câm điếc rồi. Nhưng đúng đấy, ta tin Bánh bao tội nghiệp của ta đã phải lòng một thằng nhóc nhà O’Brien. Chỉ cần nhìn con bé thôi là đủ biết tâm hồn nó đang treo ngược cành cây vì thằng nhóc.” Bà lão mím chặt môi, “Chẳng phải chuyện gì tốt đẹp đâu. Chẳng tốt đẹp đâu.”
Roz nhấp một ngụm trà đắng ngắt, “Và bà nghĩ chính cậu O’Brien đã giết mẹ và em gái Olive?”
“Rõ là thế rồi, không phải sao? Như ta đã nói, cô gái ạ, chúng là lũ cặn bã.”
“Bà đã nói chuyện này với cảnh sát chưa?” Roz tò mò hỏi.
“Giả sử họ có hỏi, thì ta đã nói, nhưng ta thấy không cần thiết phải tự đi trình báo. Nếu Bánh bao không muốn chúng dính líu đến vụ này thì đó là việc riêng của con bé. Và nói thật nhé, ta không muốn gây hắn với chúng. Chúng kéo bè kết đảng với nhau, và Frank nhà ta đã qua đời nhiều tháng trước đó rồi. Nếu chúng đến tìm, làm sao ta chống trả được đây?”
“Họ sống ở đâu?”
“Khu cư xá Barrow, phía sau Đại Lộ. Công bằng mà nói, chính quyền thích cho chúng ở cùng nhau, đế dễ kiểm soát. Nơi đó thật kinh khủng. Chẳng có một gia đình nào tử tế cả. Sào huyệt của lũ trộm cướp, chính là thế đấy.”
Roz vừa ngẫm nghĩ vừa hớp thêm một ngụm trà, “Bà có sẵn lòng cho phép cháu sử dụng những thông tin này không, thưa bà Lily? Bà biết rõ rằng những điều vừa nói có thể giúp ích được cho Olive đúng không?”
“Tất nhiên rồi, cô gái. Nếu không thì ta kể với cháu làm gì?” “Cảnh sát cũng nhập cuộc. Có thể họ sẽ muốn nói chuyện với bà.” “Ta biết.”
“Trong trường hợp tên bà bị lộ ra, rất có thể nhà O’Brien sẽ đến tìm bà.”
Đôi mắt già nua chăm chăm nhìn cô, “Theo như ta thấy, cháu cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé mảnh khảnh, nhưng cháu đã sống sót được qua một trận đòn. Vậy ta cũng có thể.” Bà lão nói tiếp, giọng quả quyết, “Dẫu sao đi nữa, ta đã mất sáu năm để ân hận về việc đã không lên tiếng, và ta rất mừng khi anh Mick gọi điện và nói cháu sẽ đến, ta gần như không thể tin được. Cứ tiến lên đi, cô gái, và đừng bận tâm về bà già này. Dù gì ở đây cũng an toàn hơn so với chỗ ở cũ của ta. Ở đó, chúng có thể đốt rụi mọi thứ và ta sẽ chết trước khi ai đó nghĩ đến chuyện gọi người cứu giúp.”
Nếu Roz mong đợi được nhìn thấy vài thành viên hội Những thiên thần địa ngục đang phóng xe máy gầm rú trong khu Barrow thì hẳn cô sẽ phải thất vọng. Vào buổi trưa của ngày thứ Sáu, khu này cũng chẳng có gì khác biệt so với những nơi bình thường. Ở đây chỉ có tiếng chó sủa vu vơ, và vài phụ nữ trẻ đẩy em bé trong những chiếc xe nôi chất đầy hàng hóa vừa mua sắm cho dịp cuối tuần. Giống như các cư xá khác trong thành phố, ấn tượng về nơi này là sự trống trải và tình trạng bị bỏ bê. Trên những bức tường đơn điệu gần như không hề xuất hiện bất cứ dấu ấn cá nhân nào. Nếu có, hẳn chúng phải được thể hiện ở bên trong, khuất xa tầm mắt của những người đứng bên ngoài quan sát. Nhưng Roz ngờ rằng những dấu ấn cá nhân như thế không hề tồn tại ở nơi này. Như thể mọi người cứ mãi chờ đợi ai đó mang đến cho họ những điều tốt đẹp hơn, chứ chẳng chịu động tay tự làm gì cả. Cũng giống như cô. Cũng giống như căn hộ của cô.
Cô lái xe qua một trường học lớn, với tấm biển tên sơ sài ngay bên cổng vào. Trường Trung học Parkway. Bọn trẻ đang chạy nhảy trên đường trải nhựa, tiếng nói cười lanh lảnh trong không khí ấm áp. Roz đi chậm lại để ngắm nhìn chúng một lúc. Đám trẻ con vẫn chơi cùng một trò chơi, dù chúng học trường nào chăng nữa, nhưng cô có thể hiểu tại sao Gwen lại quay lưng lại với Parkway rồi quyết định cho hai đứa con theo học trường dòng: nó kề ngay khu cư xá Barrow, ngay cả một phụ huynh dễ tính nhất cũng phải lo lắng về chuyện đó. Và rõ ràng, Gwen không phải người dễ tính. Nhưng thật mỉa mai, nếu những điều bà Lily và ông Hayes nói là thật, thì cả hai đứa con của bà ta lại không chịu nổi những cám dỗ đến từ thế giới đó. Họ bất chấp sự cấm đoán của bà mẹ hay là do càng bị cấm lại càng ham?
Cô tự nhủ, mình cần nhờ một cảnh sát hiền lành nói cho nghe sự thật về nhà O’Brien, và con đường lại dẫn cô đến nhà hàng Xoong Chần Trứng. Đang là giờ ăn trưa, cửa nhà hàng không đóng, nhưng những bàn ăn vẫn trống trải như mọi khi. Cô chọn một bàn cách xa cửa sổ và ngồi xuống, cặp kính mát vẫn ở nguyên vị trí.
“Cô không cần đeo kính đâu.” Giọng tươi vui của Hawksley vọng ra từ cửa bếp, “Tôi không định bật đèn.”
Roz mỉm cười, nhưng vẫn không bỏ kính ra, “Tôi muốn gọi vài món cho bữa trưa.”
“Được thôi.” Hawksley giữ cánh cửa mở rộng, “Vào bếp nào. Trong này thoải mái hơn đấy.”
“Không. Tôi sẽ ăn ở đây.” Roz đứng lên, “Ở chiếc bàn gần cửa sổ. Tôi thích cửa mở và…” Cô đưa mắt tìm kiếm dàn loa, và cuối cùng cũng thấy chúng, “Có thêm nhạc nữa thì hay biết mấy, chọn jazz đi. Hãy khuấy động nơi này lên một chút. Vì Chúa, chẳng ai muốn ăn ở một chỗ lạnh tanh như nhà xác đâu.” Cô ngồi xuống cạnh cửa sổ.
“Không,” giọng Hawksley nghe tình cảm lạ lùng. “Nếu cô muốn ăn trưa thì vào đây dùng bữa với tôi. Còn không, mời đi nơi khác.”
Cô trầm ngâm nhìn anh, “Chẳng liên quan gì đến suy thoái kinh tế, đúng không?”
“Cái gì không liên quan?”
“Sự vắng khách.”
Hawksley ra hiệu về phía căn bếp, “Giờ cô định đi hay ở nào?”
“Ở,” Roz đứng lên, tự hỏi chuyện này rốt cuộc là thế nào.
“Không liên quan đến cô, cô Leigh ạ,” anh lẩm bẩm, như thể đọc được suy nghĩ của cô. “Tôi khuyên cô nên tập trung vào những điều mình biết và để mặc tôi tự giải quyết vấn đề của mình.” Wyatt đã gọi và thông báo kết quả điều tra hôm thứ Hai vừa rồi: Cô ta là người đàng hoàng. Một nhà văn sống ở London. Đã ly hôn. Có một cô con gái mất trong vụ tai nạn xe hơi. Không có liên hệ với bất cứ ai trong vùng này. Xin lỗi, Hawksley.
“Được thôi,” Roz khẽ nói. “Nhưng anh phải thừa nhận rằng, việc này rất kì lạ. Khi tới đồn tìm hiểu nơi anh ở, tôi đã được một cảnh sát cảnh báo nên tránh xa chỗ này. Tôi vẫn luôn thắc mắc lý do tại sao. Với kiểu bạn bè như thế thì anh cũng chẳng cần kẻ thù làm gì nữa nhỉ?”
Hawksley cười nhạt, vẫn giữ cửa mở, “Vậy cô khá dũng cảm khi chấp nhận lòng hiếu khách của tôi hai lần liền đấy.”
Roz đi qua anh để bước vào bếp, “Chỉ là tham ăn thôi. Anh nấu nướng giỏi hơn tôi. Và dù gì, tôi cũng định trả tiền đồ ăn. Tất nhiên, trừ phi đây chẳng phải nhà hàng gì sất, mà là một sào huyệt trá hình nào đó.”
“Cô tưởng tượng hơi quá rồi đấy,” Hawksley kéo ghế ra cho cô.
“Có lẽ vậy,” Roz ngồi xuống. “Nhưng tôi chưa từng gặp chủ nhà hàng nào lại ẩn nấp sau quầy bar, trông coi những chiếc bàn không có lấy một mống khách, cũng không thuê người làm, và tơi tả đứng trong bóng tối như thể vừa bị nhét qua máy nghiền thịt.” Cô nhướng mày, “Nếu anh không nấu ăn ngon như vậy, chác tôi đã khẳng định nơi này chẳng phải một nhà hàng.”
Hawksley đột nhiên nhoài người tới, tháo cặp kính râm của cô ra, gấp gọn và đặt lên bàn. Anh bỗng sững lại khi nhìn thấy những vết thương trên đôi mắt xinh đẹp ấy. “Vậy tôi có thể suy luận gì từ việc này đây? Rằng cô không phải là một nhà văn vì kẻ nào đó đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô sao?” Anh bỗng chau mày, “Không phải do Olive đấy chứ?”
Cô ngạc nhiên ra mặt, “Tất nhiên không phải.”
“Vậy thì là ai?”
Cô cụp mắt xuống, “Chẳng ai cả. Điều đó không quan trọng.”
Anh ngưng một chút, “Đó là một người mà cô quan tâm chăng?”
“Không,” cô đan hờ hai tay vào nhau trên mặt bàn. “Ngược lại thì đúng hơn. Đó là người tôi không quan tâm.” Cô nhìn lên với điệu cười nửa miệng, “Ai đánh anh vậy, trung sĩ? Đó là người mà anh quan tâm à?”
Anh mở tủ lạnh và xem xét bên trong, “Một ngày nào đó, thói quen chõ mũi vào chuyện người khác của cô sẽ khiến cô gặp rắc rối đấy. Cô thích ăn gì nào? Đùi cừu nhé?”
“Thật ra tôi đến gặp anh là để hỏi vài chuyện,” cô nói với anh trong lúc uống cà phê.
Anh nheo mắt, “Nói tiếp đi.”
Roz nghĩ thầm, Hawksley quả thật là một gã đàn ông hấp dẫn nhưng tiếc thay, cũng chỉ đến vậy mà thôi. Bữa trưa vừa thân thiết lại vừa xa cách, như một dấu hiệu rõ ràng cho thấy họ không thể tiến xa hơn.
“Anh có biết gia đình O’Brien không? Họ sống ở cư xá Barrow.”
“Ai cũng biết nhà đó.” Anh chau mày nhìn cô, “Nhưng nếu Olive dính dáng tới họ, tôi sẽ đi đầu xuống đất.”
“Vậy thì anh chuẩn bị gia cố lại đầu mình đi,” cô châm chọc. “Tôi nghe kể cô ta đang qua lại với một trong những cậu con trai nhà O’Brien trong khoảng thời gian xảy ra án mạng. Hình như là cậu con út, tên Gary. Cậu ta là người như thế nào? Anh đã từng gặp chưa?”
Hawksley đan tay sau gáy, “Chắc là người ta trêu cô rồi. Gary là đứa sáng dạ nhất trong các anh chị em, nhưng cũng đã bỏ học từ năm 14 tuổi. Nhà đó toàn những thằng hư hỏng vô dụng nhất mà tôi từng gặp. Chúng chẳng biết làm gì khác ngoài ăn cắp vặt, nhưng ăn cắp cũng chẳng nên thân. Bà mẹ và chín đứa con, hầu hết là con trai, giờ đều đã trưởng thành, nếu không đi tù thì cũng chui rúc trong ngôi nhà ba phòng ngủ ở khu cư xá đó.”
“Có ai trong số họ kết hôn chưa?”
“Chẳng được lâu. Đối với nhà ấy, ly dị được ưa chuộng hơn kết hôn. Những người vợ thường dan díu bên ngoài khi chồng họ phải ở tù. Mặc dù vậy, họ đẻ rất nhiều con, và nếu lời đồn là đúng thì có vẻ rất nhiều đứa thuộc thế hệ thứ ba của nhà đó đã bắt đầu thường xuyên góp mặt tại các phiên tòa xét xử trẻ vị thành niên.” Anh lắc đầu, nhắc lại, “Chắc người ta trêu cô rồi. Đầu óc phải trục trặc lắm mới giao du với một thằng vô dụng như Gary O’Brien, mà xét trên cách thức phạm tội, Olive lại không ngốc nghếch chút nào.”
“Họ tệ đến vậy sao?” Roz tò mò hỏi, “Hay đó chỉ là định kiến của cảnh sát?”
Hawksley mỉm cười, “Tôi không phải cảnh sát, nhớ chứ? Nhưng chúng tệ thế đấy,” anh khẳng định. “Ở đâu cũng có một gia đình như nhà O’Brien. Đôi khi, nếu đen đủi, cô sẽ phải sống chung cư xá với cả tá người như thế, giống như cư xá Barrow chẳng hạn, vì chính quyền quyết định lùa hết tất cả những thành phần chậm tiến trong xã hội lại một chỗ và hi vọng mấy viên cảnh sát khốn khổ sẽ kiểm soát chặt chẽ bọn chúng.” Anh ta cười gằn, “Đó là một trong những lý do khiến tôi rời khỏi ngành. Tôi phát ốm vì bị điều đi dọn dẹp đống rác xã hội thải ra. Cảnh sát không tạo ra đám phế phẩm ấy, mà là chính quyền các cấp, và là cả xã hội này.”
“Nghe có vẻ hợp lý. Thế thì, tại sao anh lại khinh miệt nhà O’Brien? Họ cần trợ giúp và nâng đỡ hơn là bị kết án chứ?”
Hawksley nhún vai, “Tôi cho rằng đó là vì bọn chúng đã nhận được nhiều sự trợ giúp và nâng đỡ hơn so với mức mà những người như tôi, hay cô có thể yêu cầu. Chúng lấy tất cả những gì xã hội cung cấp và còn đòi hỏi nhiều hơn nữa. Không có chuyện được voi đòi tiên với những kẻ như thế. Chúng chẳng tạo ra cái gì để bù vào những thứ chúng đã lấy đi. Xã hội nợ chúng một cuộc sống, và vì Chúa, chúng nghĩ xã hội phải trả giá, thường là bằng tất cả số tiền dành dụm chúng đã đánh cắp từ những phụ nữ nghèo.” Anh bặm môi, “Nếu cô đi bắt bớ những kẻ này nhiều lần như tôi từng làm, hẳn cô cũng sẽ khinh miệt chúng thôi. Tôi không phủ nhận việc chúng đại diện cho tầng lớp cùng đinh mà xã hội đã tạo ra, nhưng tôi lên án sự buông bỏ và từ chối cố gắng vươn lên của chúng.” Anh thấy cô chau mày, “Cô có vẻ bất mãn. Liệu tôi có xúc phạm đến cảm xúc cá nhân của cô không?”
“Không,” đôi mắt cô sáng lấp lánh. “Tôi chỉ đang nghĩ anh nói y như ông Hayes. Còn nhớ ông ta chứ? Nói sao nhỉ?” Cô bắt chước giọng trầm khàn của ông già, “Chúng đáng bị treo lên cột đèn gần nhất và xử bắn.” Cô mỉm cười khi thấy anh bật cười.
“Sự đồng cảm của tôi với bọn tội phạm giờ đã như một giọt nước bốc hơi gần hết.” Ngưng một lát, anh nói tiếp, “Nói đúng hơn, sự đồng cảm nói chung của tôi cứ bị tước mỏng dần.”
“Triệu chứng điển hình của căng thẳng đây mà,” cô khẽ nói và quan sát anh. “Khi phải chịu áp lực, chúng ta thường giữ lại sự thương cảm cho chính mình.”
Anh không trả lời.
“Anh cho rằng những người nhà O’Brien không xứng đáng,” Roz nhắc lại. “Nhưng có lẽ, bởi họ không thể thoát khỏi hoàn cảnh của mình.”
“Tôi đã từng tin như thế.” Hawksley thừa nhận, mân mê chiếc ly rỗng trong tay, “Hồi mới gia nhập lực lượng ấy. Nhưng chỉ kẻ nào quá ngây thơ mới tiếp tục tin điều đó. Chúng là mấy tên trộm cướp chuyên nghiệp, và chỉ đơn giản là không chịu tuân theo các chuẩn mực đạo đức mà những người như chúng ta đề cao. Không phải là không thể, mà là không muốn. Khác biệt hoàn toàn.” Anh mỉm cười với cô, “Và nếu cô là cảnh sát, cô sẽ muốn giữ vài giọt lòng tốt cuối cùng cho riêng mình, vì nó sẽ bốc hơi nhanh hơn cô tưởng đấy. Hoặc không, cô sẽ trở nên vô sỉ như những kẻ mà cô bắt giữ.”
Càng lúc càng kì lạ, Roz nghĩ thầm. Vậy ra, Hawksley cũng chẳng còn mấy sự cảm thông dành cho cảnh sát. Anh gây ấn tượng mình là một người đàn ông đang bị vây hãm, cô độc và cáu giận trong chính thành trì tự tạo. Nhưng tại sao bạn bè trong ngành cảnh sát lại bỏ rơi anh? Chắc hẳn anh cũng từng có bạn chứ? “Mấy người nhà O’Brien có tiền án giết người hay hành hung không?”
“Chưa, như tôi nói đấy, chúng chỉ trộm cắp thôi. Trộm cửa hàng, móc túi, bẻ khóa nhà, ăn cắp xe, kiểu kiểu như thế. Bà mẹ luôn đứng ra làm lá chắn mỗi lần xơ múi được chút của nả ăn cắp, nhưng chúng chưa bao giờ gây bạo lực.”
“Tôi nghe kể ràng họ thuộc hội Những thiên thần địa ngục.”
Anh nhìn cô, “Cô nạp nhiều thông tin vớ vẩn quá. Có phải cô đang nghĩ rằng Gary chính là hung thủ và Olive đã quá si mê thằng nhóc nên đứng ra nhận tội thay?”
“Giả thuyết đó không thực tế hay sao?”
“Thực tế như thể có người tí hon xanh sống trên Sao Hỏa vậy. Gary là một kẻ nhát cáy. Trong một lần đột nhập ăn trộm, thằng nhóc không ngờ được rằng gia chủ đều ở nhà, và thế là nó òa khóc. Giống như tôi và cô thôi, nó sẽ chẳng thể cắt cổ Gwen khi bà ta đang chống trả kịch liệt đâu. Mấy thằng anh cũng vậy. Bọn chúng là những con cáo còm cõi, chứ không phải đàn sói hung bạo. Cô đã nói chuyện với ai thế không biết? Hẳn người đó phải có óc hài hước lắm.”
Roz nhún vai, đột nhiên cáu bẳn, “Không quan trọng. Nói xem, anh có biết địa chỉ nhà O’Brien không? Đỡ mất công tôi đi tra cứu danh bạ.”
Hawksley cười nhăn nhở, “Cô sẽ không định đến tận nơi đấy chứ?”
“Tất nhiên là có,” cô đâm bực trước vẻ vui thú của anh. “Đó là manh mối hứa hẹn nhất mà tôi có lúc này. Và nhất là giờ tôi đã biết họ không phải loại sẵn sàng ra tay tàn độc, tôi không lo nữa. Nào, địa chỉ nhà họ ở đâu?”
“Tôi sẽ đi cùng cô.”
“Nghĩ lại đi anh bạn. Tôi không muốn anh phá hỏng kế hoạch của tôi đâu. Giờ anh sẽ cho tôi địa chỉ hay tôi phải tự đi tìm nào?”
“Nhà số 7, đại lộ Baytree. Dễ tìm lắm, đây là ngôi nhà duy nhất lắp chảo vệ tinh ở đường đó. Chính xác đấy.”
“Cảm ơn anh.” Roz với tay lấy túi xách, “Giờ tính hóa đơn cho tôi đi, rồi tôi sẽ để anh được yên.”
Anh nhấc mình khỏi chiếc ghế tựa và đi vòng ra sau để kéo ghế cho cô, “Tôi mời mà.”
Cô đứng lên và nghiêm nghị nhìn anh, “Nhưng tôi muốn được trả. Tôi không đến đây vào giờ ăn trưa để xin xỏ anh. Dù gì đi nữa, còn cách nào khác để bày tỏ sự cảm kích trước tài nghệ nấu nướng của anh đâu cơ chứ? Tiền thường có giá trị hơn lời nói suông mà. Tôi có thể khen đồ ăn tuyệt ngon, giống như lần trước, nhưng tôi muốn trả tiền, chỉ để thể hiện sự lịch thiệp tối thiểu thôi mà.”
Anh đưa tay lên như định chạm vào cô, nhưng rồi bất thần buông thõng, “Tôi sẽ tiễn cô.”