Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 9 - Đại Tá Thuê Thám Tử
T
ù nhân của họ là một kẻ lạ hoắc. Anh ta là một người gầy gò, vẻ mặt lén lút, khoảng ngoài ba mươi lăm tuổi, thấp hơn trung bình, ăn mặc đàng hoàng, và thoạt nhìn, Đại tá vốn có sở thích phán đoán địa vị xã hội của người khác từ cái nhìn đầu tiên, không thể xác định được anh ta thuộc loại người nào.
Crewe khóa cửa.
“Nào,” Đại tá nói, “anh đang giở trò quỷ gì vậy, nghe trộm ngoài cửa nhà tôi hả? Đúng là anh ta giờ trò đó phải không, Silva?”
“Đúng là vậy,” Pinto phủi tay nói.
“Anh có gì để nói trước khi tôi gọi cảnh sát không?” Đại tá nói với giọng đức hạnh. “Anh có gì để bào chữa cho chính mình? Lén lút trước căn hộ của một quý ông, dỏng tai lên ngoài lỗ khóa!”
Người đàn ông, vừa bị lôi kéo thô bạo, đứng dậy và vuốt phẳng cổ áo. Dù anh ta mới hoảng hốt vì bị tấn công bất ngờ, nhưng lúc này anh ta hoàn toàn tự chủ.
“Nếu muốn gọi cảnh sát, ông nên gọi ngay lập tức đi,” anh ta nói. “Ông có điện thoại để gọi, phải không? Có lẽ tôi cũng cần báo cáo một việc cho cảnh sát. Anh không có quyền bạo hành tôi, anh bạn thân mến,” anh ta giận dữ nói với Pinto.
“Anh làm gì ở đây?” Đại tá hỏi.
“Tim hiểu,” người đàn ông gay gắt nói.
Đại tá vuốt bộ ria dài, và phong cách của ông ta thay đổi đột ngột.
“Này, anh bạn,” ông ta nói gần như vui vẻ. “Ở đây chúng ta đều là bạn bè, và không ai muốn gặp rắc rối. Tôi dám khẳng định anh đã nhầm lẫn, và anh bạn tôi đây cũng vậy. Uống chút whisky soda chứ?”
Người đàn ông cười nhạt.
“Tôi thì không, cảm ơn ông,” anh ta nói nhấn mạnh. “Nếu tôi nhớ không lầm, một quý ông trẻ tuổi đã uống một ly nước tại Tòa án Bắc Lambeth hôm trước, và…”
Đôi mắt Đại tá nheo lại.
“Chà, ta hãy ngồi xuống và làm quen. Nếu anh ngụ ý rằng tôi sẽ đầu độc anh, thì anh cũng ngụ ý rằng anh biết điều gì đó mà tôi không muốn anh biết. Hoặc anh đã phát hiện ra một trong những bí mật khủng khiếp mà các tờ báo đang rêu rao. Hãy xử sự đúng mực nhé, hãy uống chút gì đó.”
Người đàn ông ngập ngừng.
“Nếu ông cũng uống một ly whisky trong cùng một chai, tôi sẽ uống cùng ông.”
“Anh cứ tự rót cho mình,” Đại tá nói với vẻ thân thiện. “Cho tôi bất cứ chiếc ly nào anh muốn.”
Người đàn ông đi đến tủ rượu, rót hai ly whisky soda và rót nước soda xèo xèo vào chiếc ly cao.
“Đây là ly của ông, còn đây của tôi,” anh ta nói. “Chúc may mắn!”
Anh ta uống cạn ly, sau khi chứng kiến Đại tá uống ly của ông ta, và lau miệng bằng chiếc khăn tay lòe loẹt.
“Tôi cho rằng,” Đại tá nói, “hiển nhiên tôi đã không sai khi nói rằng anh đang nghe trộm chúng tôi. Chúng tôi không muốn rắc rối, thế nên chúng ta sẽ cùng bàn chuyện này như những kẻ biết điều và giữa những người đàn ông với nhau.”
“Nên là như vậy,” người kia chép môi nói.
“Anh đã được lệnh đến đây để theo dõi tôi.”
“Có thế vậy và cũng có thể không,” người kia đáp.
Pinto sốt ruột nhúc nhích, nhưng Đại tá ngăn lại bằng một cái nhìn.
“Bây giờ để tôi đoán xem anh là loại người gì,” Đại tá đăm chiêu, vẫn nở một nụ cười nhân hậu. “Anh không phải là thương nhân bình thường. Anh có bề ngoài của một tay vận động bỏ phiếu. Tôi biết rồi, anh là một thám tử tư!”
Người đàn ông nhếch mép.
“Có thể đúng,” anh ta nói thêm, “và cũng có thể không.”
Đại tá vỗ vai anh ta.
“Tất nhiên là đúng,” ông ta tự tin nói. “Khó mà tìm thấy những kẻ khôn ngoan như anh mỗi ngày. Anh là một quái vật đấy!”
“Không chính thức,” người đàn ông nói nhanh.
Anh ta mang nỗi sợ hãi để lộ bản thân của một thám tử tư chân chính.
“Nghe tôi này,” Đại tá nói. “Tôi sẽ nói thẳng với anh, và anh cũng phải thẳng thắn với tôi. Vậy là công bằng, đúng không?”
“Hoàn toàn công bằng,” người đàn ông nói. “Nếu tôi đã cư xử thiếu đạo lý về bất cứ mặt nào…”
“Không cần nhắc tới chuyện đó,” Đại tá lịch sự nói, “anh bạn tôi đây sẽ xin lỗi vì đã đối xử thô bạo với anh, tôi chắc chắn vậy. Cậu sẽ xin lỗi đúng không, Silva?”
“Chắc chắn rồi!” Pinto nói, không hề có chút nhiệt tình nào.
Anh ta mệt mỏi với cuộc trò chuyện và nóng lòng muốn biết nó sẽ đi đến đâu.
“Anh sẽ không làm thám tử tư nếu không phải do vấn đề sức khỏe,” Đại tá nói và người đàn ông lắc đầu. “Tôi cá là anh đang làm việc cho một công ty trả lương cho anh khoảng ba bảng mỗi tuần cộng với vài khoản chi phí rẻ mạt - một công việc khổ như chó.”
“Ông nói hoàn toàn đúng,” người đàn ông nói và để lộ sự nghiêm túc của người làm công ăn lương không được trọng dụng. “Cái nghề khổ như chó; phải đi lang thang dưới đủ loại thời tiết, trong bất kỳ giờ nào bất kể ngày đêm, và không bao giờ nhận được dù chỉ một câu ‘Cảm ơn công sức anh đã bỏ ra’. Tại sao bọn tôi không bao giờ được nhìn nhận, thưa ông? Nếu bọn tôi bước lên bục nhân chứng, các luật sư đối xử với bọn tôi như bùn đất.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý với anh,” Đại tá lắc đầu nói. “Tôi nghĩ rằng các công ty thám tử tư ở đất nước này không được trọng dụng như họ đáng được. Và điều rất kỳ lạ là chúng tôi gặp được anh,” ông ta nói tiếp, “lúc nãy tôi nói với mấy anh bạn tôi đây, rằng chúng ta nên thuê một người có tư cách đàng hoàng để trông nom các lợi ích của chúng ta. Hẳn anh đã nghe về tôi, tôi chắc chắn vậy, anh…”
“Snakit,” người kia nói, “đây là danh thiếp của tôi.”
Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp từ túi áo gi-lê, và Đại tá đọc.
“Ngài Horace Snakit,” ông ta nói, “thuộc Công ty Dooby và Somes. Anh nói sao về chuyện đến làm việc với chúng tôi?”
Người đàn ông chớp mắt.
“Tôi đã có một công việc tốt…” anh ta bắt đầu nói ngập ngừng.
“Tôi sẽ trả anh cao hon - sáu bảng Anh một tuần, cộng chi phí thường lệ và một khoản cho trang phục.”
“Đồng ý,” Snakit nói ngay lập tức.
“A ha, anh có thể coi như mình được thuê ngay từ bây giờ. Nào, anh Snakit, vì sự thẳng thắn là nền tảng của mối kết giao giữa chúng ta, anh sẽ nói thẳng cho tôi biết có phải anh được giao nhiệm vụ theo dõi tôi không?”
“Tôi thừa nhận điều đó, thưa ông,” người đàn ông dễ dàng đáp lời. “Tôi được giao việc theo dõi và tìm hiểu xem ông có biết nơi lẩn trốn của một người hay không.”
“Ai đã thuê anh?”
“Chà…” Người đàn ông ngập ngừng. “Tôi không biết nói ra có phải là phản bội lòng tin của khách hàng hay không,” anh ta chờ đợi một chút khích lệ để theo đuổi con đường chính trực và danh dự, nhưng không nhận được gì. “Thôi được, tôi sẽ nói thẳng, công ty của chúng tôi đã được một cô gái trẻ thuê. Cô ấy đưa tôi đến đây đêm nay…”
“Cô White hả?” Đại tá nói nhanh.
“Quả là cô White, thưa ông,” Snakit nói.
“Vậy đó là lý do tại sao cô ta đến đây? Cô ta muốn chỉ cho anh xem…”
“Nơi nào là phòng của ông, thưa ông,” người đàn ông nói. “Cô ấy cũng chỉ cho tôi cầu thang phía sau để tôi có thể thoát khỏi tòa nhà nếu muốn.”
“Chỉ đạo chung cho anh là gì?”
“Chỉ cần theo dõi ông, thưa ông, và nếu tôi có cơ hội khi ông ra ngoài, thì lẻn vào và xem xét xung quanh.”
“Tôi hiểu rồi,” Đại tá nói. “Crewe, hãy đưa cậu Snakit xuống nhà và nói cho cậu ấy biết nơi cần báo cáo. Dàn xếp tiền lương cho cậu ấy luôn, anh biết đấy,” ông ta hất đầu một cách ý nghĩa, và Crewe hộ tống vị thám tử bé nhỏ hài lòng rời khỏi căn hộ.
Khi cánh cửa đã đóng, Đại tá quay ngoắt sang Silva.
“Pinto,” ông ta nói, và có tiếng gừ gừ trầm đục trong giọng nói tương phản với sự tức giận, “cô gái đó rất nguy hiểm. Cô ta có thể biết hoặc không biết cha mình đang ở đâu - vụ thuê thám tử này có thể chỉ là tấm màn che mắt. Có lẽ Snakit được sai đến đây, biết trước rằng anh ta sẽ bị bắt và khai báo.”
“Ý nghĩ đó cũng chợt đến với tôi,” Pinto nói.
“Cô ta rất nguy hiểm,” Đại tá lặp lại.
Ông ta trở lại đi quanh phòng.
“Cô ta là một kẻ hoạt động tích cực. Cô ta đang chống lại chúng ta. Bây giờ tôi sẽ phải giải quyết với cô White,” ông ta rít lên. “Tôi sẽ xử lý rốt ráo tất cả những vấn đề với cô ta. Tôi không quan tâm đến những gì cô ta biết, nhưng có lẽ cô ta đã biết quá nhiều. Cô ta tay trong tay với cảnh sát và có lẽ cô ta cũng hợp tác với chính cha mình. Cậu sẽ đón tiếp Phillopolis ở đây vào sáng mai…”
Đôi mắt Pinto mở lớn.
“Phillopolis?” Anh ta gần như giật nảy. “Lạy Chúa lòng lành! Ông không định…”
Đại tá quay lại đối mặt trực diện với anh ta.
“Cậu đã có cơ hội với cô ta và đã bỏ lỡ,” ông ta nói. “Cậu đã thử mọi phương pháp tán tỉnh và cậu đã thua.”
“Nhưng tôi sẽ không tiếp Phillopolis,” Pinto nói với vẻ căng thẳng. “Tôi đã nói với ông rằng tôi thích cô ta. Sẽ không có chuyện…”
“Ồ, sẽ không có chuyện đó, phải không?” Đại tá nói với giọng mượt mà nhất Pinto từng nghe.
Rồi đột nhiên ông ta trườn lên bàn và khuôn mặt ông ta trở thành khuôn mặt của quỷ sứ.
“Ở đây chỉ có một Băng đảng Boundary thôi, Pinto, và chỉ có thế,” ông ta rít lên giữa hai hàm răng trắng nghiến chặt. “Và chỉ có một Dan Boundary, đó là tôi. Cậu có hiểu không, Pinto? Cậu có thể đi cùng tôi một chặng đường dài, nếu tôi cũng muốn đi con đường đó. Nhưng nếu ngáng đường tôi, cậu sẽ nhận được những gì xứng đáng. Tôi đã đối đãi rất tốt với cậu, Pinto. Tôi chấp nhận sự nhiễu nhương của cậu vì điều đó làm tôi thích thú. Nhưng nếu cậu đi ngược với tôi, thực sự chống lại tôi, có quỷ thần chứng giám, cậu biết sao rồi đấy. Hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi,” Pinto rầu rĩ đáp.