Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Chương 8: Thành Phố Jalalabad
“T
ao sẽ giết mày sớm thôi,” Harry nói, siết chặt hơn khẩu súng bằng thép lạnh băng. “Tao chỉ muốn mày biết trước. Để mày nghĩ về điều đó. Mở miệng ra!”
Harry đang nói với đám búp bê bằng sáp. Bất động, vô hồn và không có nhân tính. Lúc này Harry đang toát mồ hôi bên trong lớp mặt nạ và mạch máu đập giần giật trên thái dương, mỗi nhịp đập lại làm anh hơi nhói lên một chút. Anh không muốn thấy mọi người xung quanh mình, không muốn bắt gặp một ánh mắt buộc tội nào từ phía họ.
“Cho tiền vào túi,” anh nói với người không rõ mặt đứng trước anh. “Rồi đặt cái túi lên trên đầu.”
Kẻ không mặt kia bật cười, và Harry bèn xoay khẩu súng để phang báng súng vào đầu hắn, nhưng bị trượt. Giờ thì những người khác trong ngân hàng cười rộ lên và Harry quan sát họ qua hai cái lỗ cắt không đều trên mặt nạ. Đột nhiên, họ trở nên thật quen thuộc. Cô gái đứng cạnh quầy giao dịch số 2 trông rất giống Birgitta. Và anh thề rằng người đàn ông da màu đứng bên quầy bán vé là Andrew. Và cái quý bà tóc trắng có cái xe đẩy tay kia…
“Mẹ,” anh thì thào.
“Anh có muốn tiền hay không đây?” kẻ không mặt nói. “Còn hai mươi lăm giây nữa thôi.”
“Tao mới là người quyết định thời gian bao lâu!” Harry gầm lên, thọc mạnh nòng súng vào cái miệng đen ngòm đang há ra của hắn. “Là mày. Tao đã biết ngay từ đầu. Mày sẽ chết trong vòng sáu giây nữa. Hãy lo cho cái mạng mày đi!”
Một cái răng dính lủng lẳng vào lợi và máu ứa ra từ miệng kẻ không mặt nọ, nhưng hắn nói như thể hắn không hề nhận thấy: Tôi thì không thể bảo vệ việc giao phó thời gian và nguồn lực bằng những lý do cá nhân và duy tình được. Đâu đó có tiếng điện thoại réo liên hồi.
“Lo cho cái mạng mày đi! Lo cho mạng mày như cô ta ấy!”
“Đừng để nó biến thành ám ảnh, Harry.” Harry cảm thấy cái miệng đó đang nhai nòng súng.
“Cô ấy là đồng nghiệp của chúng ta, đồ khốn! Cô ấy là bạn…” Cái mặt nạ mắc vào miệng Harry và làm anh khó thở. Nhưng giọng nói của kẻ không mặt kia vẫn tiếp tục vang lên, không thèm đếm xỉa. “Tống cô ta đi rồi.”
“… thân nhất của tôi.” Harry siết cò súng. Chẳng có gì xảy ra. Anh mở choàng mắt.
Ý nghĩ đầu tiên của Harry là anh vừa ngủ gật. Anh đang ngồi nguyên trên cái ghế bành màu xanh đó nhìn vào cái màn hình ti vi tắt lịm. Nhưng cái áo khoác thì mới xuất hiện. Nó đắp lên người anh, che kín một nửa khuôn mặt anh; anh còn thấy vải ươn ướt ở miệng.
Ánh nắng đã rọi khắp căn phòng. Rồi anh cảm thấy đau như búa bổ. Nó dội vào một dây thần kinh trong hốc mắt, hết lần này tới lần khác, với sự chính xác đến tàn nhẫn. Kết quả là cơn đau vừa dữ dội vừa quen thuộc.
Anh cố gắng tua lại cuốn băng. Có phải là cuối cùng anh đã tới quán Schrøder không? Có phải anh đã uống rượu tại nhà Anna không? Nhưng tất cả đã đúng như anh sợ sự trống rỗng. Anh nhớ là mình đã ngồi trong phòng khách sau khi nói chuyện với Anna qua điện thoại, nhưng sau đó thì hoàn toàn chẳng nhớ gì.
Đúng lúc đó, thức ăn trong dạ dày trào lên. Harry bèn nhoài ra khỏi ghế và nghe thấy tiếng chất nôn bắn tóe trên sàn gỗ. Anh rên rỉ, nhắm mắt lại và cố gắng bỏ ngoài tai tiếng chuông điện thoại cứ réo ngằn ngặt. Khi máy trả lời tự động xen vào, anh đã lại thiếp đi.
○○○
Cứ như thể có ai đó đã cắt nát thời gian của anh và vãi tung các mảnh vụn. Harry lại tỉnh giấc, nhưng chưa chịu mở mắt ngay để xem có thấy đỡ hơn được chút nào không. Anh chẳng thấy đỡ gì cả.
Những điểm khác biệt duy nhất là những nhát búa bây giờ tản ra rộng hơn, người anh hôi rình vì nôn mửa và anh biết rằng mình sẽ không thể ngủ lại được nữa. Anh đếm đến ba rồi dậy, loạng choạng bước tám bước vào trong nhà tắm, đầu gục xuống tận gối, trút nốt những gì còn sót lại trong dạ dày. Anh đứng vịn chặt vào bồn cầu trong lúc gắng sức để thở lại bình thường.
Rồi anh sửng sốt khi nhìn thấy trong dòng chất lỏng màu vàng đang chảy xuống trên lớp sứ trắng là những mẩu li li màu xanh và đỏ. Anh dùng ngón tay cái và tay trỏ nhặt được một mẩu màu đỏ, đưa ra trước vòi nước để rửa và giơ lên trước ánh sáng.
Rồi anh thận trọng đặt nó vào giữa hàm răng và nhai. Anh nhăn mặt khi nếm thấy vị cay xé của ớt Nhật. Anh rửa mặt rồi đứng thẳng dậy và bắt gặp cặp mắt to đùng màu đen trong gương ánh sáng của phòng khách khiến mắt anh nhức nhối trong lúc anh bật lại tin nhắn trên máy trả lời tự động.
“Tôi Beate Lønn đây. Hy vọng là không làm phiền anh, nhưng Ivarsson bảo tôi phải gọi cho mọi người ngay lập tức. Có một vụ cướp ngân hàng khác, tại chi nhánh ngân hàng Den norske ở phố Kirkeveien, đoạn giữa công viên Frogner và ngã tư Majorstuen.”