Số lần đọc/download: 1014 / 28
Cập nhật: 2016-07-02 00:22:02 +0700
Chương 7: Calypsos
K
hông khí càng lúc càng oi bức hơn, con đường dẫn xuống thung lũng có vẻ xa hơn lúc hồi nãy bọn cậu quan sát trên Cổng Vỡ. Nó thậm chí còn có vẻ xa hơn bình thường bởi không khí im lặng căng thẳng và những cái nhìn nghi hoặc của hai chiến binh trên chiến xa. Cặp khủng long lùn vùng vằng ở đầu cỗ xe, dường như chúng cũng cảm thấy căng thẳng. Người đánh xe không ngừng kéo dây cương kìm giữ tốc độ để những người đi bộ theo kịp.
Họ băng thật nhanh qua những cánh đồng mênh mông khắp thung lũng. Jake lê bước theo sau cỗ xe, Kady một bên và Marika một bên. Pindor và Heronidus theo sau, người thì cầm mác và người thì cầm kiếm.
Có hai tên gián điệp trong bọn, chẳng ai buồn làm bất cứ thứ gì.
Jake dò xét hai cây kiếm và mác lăm lăm phía sau, cậu cũng nghĩ cách bỏ trốn, nhưng rồi cậu và Kady sẽ đi đâu đây? Quay trở lại rừng hoang ư? Bọn cậu không thể tự mình xoay xở ngoài kia được.
Hơn nữa...
Jake chú tâm hướng về phía trước.
Marika hẳn đã để ý sự tập trung đột ngột vào kim tự tháp rỗng của Jake. Nhỏ chỉ vào kim tự tháp bảo, “Đó là đền thờ của Kukulkan. Nó bảo vệ thung lũng này và...”
Heronidus quát lớn, cắt ngang lời nhỏ. “Mari! Em không được nói chuyện với bọn gián điệp.”
“Em sẽ nói chuyện với bất cứ ai em muốn! Hơn nữa, họ không phải là gián điệp", con bé lặp lại lần thứ mười, như thể cứ lặp đi lặp lại như vậy thì người khác sẽ tin theo vậy. “Họ là những người mới.” Heronidus chế giễu, “Người mới á? Từ mấy đời nay có người mới nào đến vùng đất này đâu. Mà nếu bọn chúng là người lạ thật, anh cược là chính ma thuật hắc ám của Kalverum Rex đã đưa chúng tới đây. Để cài gián điệp vào trong chúng ta.”
Cạnh bên Jake, Kady thở hắt ra, lộ vẻ bực tức. Kady khinh miệt nhìn Heronidus từ đầu đến chân. Đó là kiểu nhìn cô đã luyện nhuyễn ở trường, chỉ một cú liếc mắt đó là đủ cho một tên lính mới vào tròng.
Heronidus cố phớt lờ Kady, nhưng Jake thấy cổ anh ta ửng đỏ lên và anh ta phải đổi tay cầm kiếm với vẻ vô cùng bối rối.
Bất chợt Jake nhận ra có một thứ gì đó chuyển động ở bên phía tay trái. Xa khỏi cánh đồng cỏ; một cái đầu rắn nhô lên. Nó vươn lên ngày một cao hơn, đến khoảng bảy mét thì nghiêng xuống quan sát cả đám tụi Jake đi ngang qua con đường bên dưới.
Jake ngước nhìn, nín thở. Da con vật có màu tia tía, mắt nó to và ngấn nước, còn môi thì vểu lên. Nó kêu be be một tràng bằng cái mũi trông như kèn trumpet. Sau nó lại thụp xuống và tiếp tục gặm cỏ.
Kady túm lấy khuỷu tay Jake! “ Con gì đấy? ”
Jake lắc đầu, kinh ngạc không nói nên lời. Nhìn con vật hơi giống một loài khủng long mỏ vịt. “Tụi này gọi nó là Thổi Kèn,” Marika nói. “Chúng nó kéo cày rất tốt.”
Khi con khủng long đó bỏ đi rồi thì Pindor bắt đầu xoa xoa bụng. “Sao chúng ta không dừng lại ăn tí gì nhỉ?”
Heronidus quắc mắt nhìn em trai mình. “Chúng ta sẽ không dừng lại. Nhất là khi đang áp tải tù binh.” Anh ta liếc sang Jake, sau đó nhìn Pindor. “Sau khi cha biết chuyện em tự mình đi đến Cổng Vỡ... mang theo cả ngọn mác của cha, nếu may mắn thì em sẽ được chút nước uống và bánh mì khô.”
“Cha đâu nhất thiết phải biết chuyện ngọn mác này làm gì, phải không?” Pindor nài nỉ.
Heronidus nhún vai, đi tiếp. “Để xem sao.”
Còn nửa dặm nữa là đến thành phố Calypsos. Thành phố được xây dựng trên một ngọn đồi nhỏ nhô lên trên nền thung lũng. Nơi này dù rất hấp dẫn Jake; nhưng cậu vẫn quan tâm tới vùng ngoại vi hơn. Sâu trong cánh rừng già bao quanh bốn bức tường thành của thành phố là một con rồng đá khổng lồ, vươn cao hơn cả những ngọn cây. Đôi cánh rồng sải rộng. Hình như nó đang nhìn thẳng vào Jake. Nhìn từ góc độ này, Jake chỉ thấy mỗi con rồng. Còn kim tự tháp thì hoàn toàn bị rừng già che phủ.
Jake liếc nhìn Kady đầy hy vọng.
Từ khoảng cách gần như vậy mà con rồng trông vẫn hoàn toàn giống hệt tạo tác trong Viện Bảo tàng Anh quốc. Cái kim tự tháp hẳn sẽ hé mở một con đường về nhà.
Marika hẳn đã thấy vẻ khao khát trên mặt Jake, nó lắc đầu cảnh báo, “Đó là nơi cấm xâm phạm. Chỉ duy nhất ba quốc sư là được bước vào; ngưỡng vọng trái tim ngọc của Kukulkan.”
Jake nghe ra nỗi khao khát trong giọng con bé, vì vậy mà cậu càng tò mò hơn.
Trái tim ngọc của Kukulkan? Nó là cái gì nhỉ?
Heronidus làu bàu ra vẻ không hài lòng. “Đủ rồi đó, Marika, đã nói với em rồi. Không được nói chuyện với gián điệp."
“Họ không phải là gián điệp!” Con bé nhấn mạnh lại lần nữa.
Kady tằng hắng. Thật lớn. Mọi con mắt lập tức đổ dồn vào Kady. Thậm chí cả hai con khủng long lùn kéo xe cũng quay đầu nhìn Kady.
Jake cau mày. Sao chị ấy làm được thế nhỉ?
Kady chống tay lên hông. Cơn choáng váng ban đầu giờ biến thành một cơn bực tức. Kady giật chiếc mũ kaki khỏi đầu, phẩy nó vào cả đám. “Tôi không hiểu. Tất cả bọn kì lạ các người. Sao các người nói tiếng Anh được vậy?"
Heronidus ngẩng đầu lên, dò xét Kady. “Tiếng-aanh; Đó là thứ ngôn ngữ ở chỗ cô à?
Kady gật đầu. “Dĩ nhiên rồi. Mấy người cũng đang nói tiếng Anh mà.”
“Không. Ở đây chúng tôi nói tiếng Toàn Cầu. Cô cũng đang nói đó thôi.”
Kady đặt tay lên môi, ra chiều tư lự.
"Ngôn ngữ toàn cầu ư?” Jake hỏi.
“Đó là món quà của những vị thần Đèn,” Heronidus nói, trỏ thanh gươm về phía kim tự tháp, anh ta tự vi phạm lệnh mình ban ra khi nãy.
Marika giải thích chi tiết hơn. “Kukulkan không chỉ tạo một bức màn chắn bảo vệ thung lũng mà còn ban cho những tộc người lưu lạc một tiếng nói chung. Những tộc người khác nhau có thể hiểu tiếng nói của nhau. Để đoàn kết mọi dân tộc trong hòa bình.
Jake nhìn về phía con rồng đá. Nghe như một phiên dịch toàn cầu vậy.
“Nhưng chúng tôi không hề quên đi ngôn ngữ riêng của dân tộc mình,” Heronidus nói, hãnh diện ưỡn ngực ra. "Chúng tôi vẫn có thể nói được tiếng của mình, nhưng phải tập trung".
Để chứng minh điều đó, Heronidus xổ ra một tràng tiếng La tinh với Pindor. Có vẻ như toàn những lời thóa mạ.
Pindor đỏ mặt, Marika thì nổi điên lên. Con bé chắc hẳn cũng hiểu tiếng La tinh. “Pindor không phải là đứa hèn nhát! Bạn ấy còn dũng cảm hơn anh cả ngàn lần!”
Heronidus nghe vậy phá lên cười khùng khục.
Đứa con gái Maya chỉ hướng con đường ban nãy cả bọn đã đi qua. "Em nói cho anh biết, nãy tụi em không chỉ đi đến Cổng Vỡ đâu. Pindor và em còn đi ra ngoài nữa.”
Pindor sững người. “Mari!”
“Tụi em đã đi vào rừng; lấy được cả một quả trứng của con Thằn Lằn Sấm!”.
Heronidus trợn tròn mắt nhìn thằng em trai của mình, anh ta dồn hết sự chú ý vào Pindor. “Em đi ra ngoài Cổng Vỡ hả?”
“Heron...” Pindor cao giọng, cố tìm lời lẽ. “Em phải thử... bởi vì...”
Heronidus vung thanh gươm lên, cắt ngang mọi lời giải thích của nó. “Khi cha biết chuyện này, em sẽ bị cấm túc trong phòng cho tới kỳ trăng tiếp theo. Chắc chắn là vậy.”
Pindor buồn rầu lắc đầu với Marika. Nhỏ nhăn nhó và rụt rè xin lỗi.
Mọi người đi nhanh hơn, chẳng bao lâu, họ đã tới cổng thành. Bức tường thành cao khoảng hai tầng lầu. Một cánh cổng sắt nặng nề đang mở rộng.
Heronidus chạy lên phía trước, nói gì đấy với anh lính canh cầm mác. Jake không nghe được họ nói gì với nhau, nhưng cậu thấy Heronidus chỉ tay về phía cậu và Kady.
Tên lính quay sang. Mắt hắn trợn tròn khi nhìn thấy những người lạ. Cuối cùng, hắn gật đầu, bước lùi ra sau và vẫy tay ra hiệu Một lát sau sau, hai con vật to lớn lù lù bước lại.
Jake nhận ra loài vật đó.
Con Othneillia.
Hai con vật đứng thẳng trên hai chân, trên lưng mỗi con là một kị sĩ khoác giáp sắt sáng bóng, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Một kị sĩ cúi xuống, nói gì đó với Heronidus, anh ta gật đầu rồi chạy lại.
“Đi mau!” Heronidus ra lệnh, mặt anh ta lộ rõ vẻ hứng khởi. Với đoàn hộ tống quái dị đó, cả bọn đi qua cổng, bước vào thành phố. Jake không biết nên trông đợi điều gì nữa. Calypsos tỏ ra không chỉ rực rỡ màu sắc mà còn hết sức hỗn loạn.
Bên trong là những con đường được lát bằng đá cuội và nhà cửa san sát. Một phụ nữ mặc tạp dề nhoài người khỏi cửa sổ tầng hai và gọi với xuống một người đàn ông gầy gò đang kéo xe. “Tôi sẽ lấy hai quả dưa hấu và một thùng dâu tây! Nhưng lần này phải chín đấy nhé, Emmul!”
"Nhất định tới lúc giao cho bà sẽ chín rục luôn!”
Jake tưởng chỗ này phải hôi thối lắm, vì cả người cả thú dồn vào một chỗ như vầy, nhưng hóa ra thành phố lại có một hệ thống kênh rạch đan cài vào nhau, hơn nữa lại có cống thoát nước và mương rãnh dọc theo vệ đường. Thật là một công trình quy hoạch đáng kinh ngạc. Ngay cả con đường chính cũng có dạng xoắn ốc lượn vòng. Con đường này dẫn lên đỉnh đồi, nơi tòa lâu đài đá tọa lạc sau những bức tường thành cao vút. Hai bên lâu đài là hai ngọn tháp canh bảo vệ.
“Kalakryss,” Heronidus gọi tên nơi đó ra. “Nơi ở của Hội đồng Trưởng lão.”
Đó chắc hẳn là điểm đến của bọn cậu.
Cả đám tiếp tục đi, Jake nhìn xuống mấy cái ngõ nhỏ và những đường phố hẹp. Nhìn tới đâu cậu lại thấy ở đó hiện lên nét văn hóa đặc thù của một miền đất, một thời đại khác nhau: một túp lều của thổ dân châu Mỹ, một đền thờ của người Sumer, một bức tượng Phật Thích Ca lớn bằng gỗ. Ở giữa quảng trường là một cây cột Ai Cập thanh mảnh, bên trên khắc chữ tượng hình.
Marika như đọc được nỗi băn khoăn trong mắt Jake. “Có rất nhiều dân tộc ở đây. Chúng tôi tính có hơn hai chục.”
“Sao tất cả mọi người lại đến được đây?” Cậu hỏi.
Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu Jake trong suốt cả chuyến đi. Đồng xu Jake đeo quanh cổ như càng nặng hơn khi cậu nghĩ về phép mầu đã mang chị em cậu đến đây. Phải có một cách di chuyển nào đó chứ. Những đồng xu này hẳn chính là chìa khóa. Nhưng nó không thể là con đường duy nhất mang tất cả những người này đến đây, không thể nào.
Marika lắc đầu. “Chúng tôi cũng không biết. Hàng thế kỷ trước, những tộc người lưu lạc bị đưa đi khỏi quê hương và mang đến vùng đất hoang vu này. Tất cả chúng tôi đều đã ở đây vài thế hệ rồi. Chúng tôi xem thung lũng này là nhà. Nơi Kukulkan luôn bảo vệ chúng tôi.”
Jake nhìn chằm chằm vào giữa Marika và Pindor. Bằng cách nào mà những bộ tộc thuộc nhiều kỷ nguyên khác nhau trong lịch sử loài người lại có thể cùng đến nơi này gần như cùng một lúc nhỉ? Nếu những gì Marika nói là sự thật, những tộc người này không những bị đưa đi khỏi quê cha đất tổ mà còn bị tách khỏi dòng thời gian của họ.
“Người ta đồn rằng còn có nhiều thành phố khác giống như Calypsos,” Marika nói tiếp. “Ở những thung lũng rất xa trong rừng. Nhưng ở đây, cuộc sống cũng đã tốt lắm rồi, chúng tôi sống hòa bình, tương trợ lẫn nhau, gắn bó với mảnh đất này. Hoặc ít ra là đã từng như vậy... ”
Jake cảm thấy nỗi lo âu ẩn trong câu cuối mà Marika thốt ra. Cậu có thể đoán được nguyên nhân ít nhiều. “Chúa Sọ mà bạn nói đó? Hắn là ai...?”
“Hai bạn đừng có nói chuyện nữa!” Pindor khẩn khoản, nó đứng xen vào giữa họ. “Cả bọn chúng ta đã có quá đủ rắc rối rồi.” Heronidus trừng mắt. “Nhanh lên!”
Marika thở dài; nhưng nhỏ cũng nghe theo.
Jake băng qua thành phố mà đầu óc rối bời. Những tộc người lưu lạc. Cậu đã từng nghe những chuyện kể tương tự ở thế giới của mình. Trong suốt lịch sử, người ta kể rất nhiều câu chuyện về những ngôi làng đột ngột biến mất, những binh đoàn La Mã mất tích không để lại chút dấu vết nào, thậm chí cả một nền văn minh bị cuốn theo dòng thời gian.
Có phải tất cả những thứ mất tích đó đã đến đây?
Cậu cảm thấy nơi này còn rất nhiều điều để khám phá.
“Eo ơi!” Kady giật bắn lên, nhảy một bước ra xa khỏi Jake. Kady cọ mạnh đế bốt trái của mình lên một viên đá cuội.
Jake quay lại nhìn, thấy chiếc bốt của Kady dính một thứ gì đỏ màu sẫm, trông giống như đất bên vệ đường. Nhưng mà không phải là đất. Mùi thum thủm của nó là minh chứng rõ ràng nhất. Đó là phân khủng long.
Jake cố nhịn cười... nhất là sau khi Kady quay lại đi kế cậu, mặt Kady nhợt nhạt và hơi xanh xao,
“Chúng ta không thuộc về nơi này,” Kady nói. “Chúng ta phải về nhà.”
“Chúng ta sẽ về nhà", Jake cam đoan, còn chắc chắn hơn những gì cậu thật sự cảm nhận. Kady hít một hơi thật sâu và gật đầu.
“Chỉ là chúng ta cần có một ít thời gian để tìm ra con đường,” Jake thì thầm.
Cậu quan sát những nét pha trộn văn hóa xung quanh mình, nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn. Một mối lo mới lại vừa bén rễ. Nếu sau nhiều thế kỷ đến vậy mà những người này vẫn không tìm ra cách trở về thì làm sao cậu dám hy vọng mình cậu lại làm nên chuyện? Cậu giữ kín nỗi lo lắng đó. Cậu nắm lấy tay Kady.
Kady siết chặt tay cậu.
Đến tận lúc này, ít nhất họ vẫn còn có nhau.
Cuộc diễu hành của cả bọn ngày càng thu hút nhiều sự chú ý. Mọi người chỉ trỏ, tụi con nít chạy theo sau, vọc vào ba lô của Jake, hiếu kì giật giật áo Kady. Heronidus hoặc một kị binh nào khác phải liên tục xua họ đi.
Một bé gái người Ai Cập chỉ khoảng năm tuổi, đầu cạo trọc lóc còn cặp mắt vẽ vằn vện, lờ Heronidus đi, chạy theo sau Kady. Con bé giơ một bông hoa với những cánh hoa đỏ thắm. "Chị đẹp quá!”
Kady nhận món quà và lời khen tặng. “Cám ơn em.”
Chỉ cần một lời chào đón đơn giản ấy, Kady có vẻ khuây khỏa đi nhiều, Jake nhận ra điều đó trong giọng nói của cô. Kady thả tay Jake ra và nâng niu bông hoa bằng cả hai tay. Một nụ cười thoảng qua môi Kady. Nhờ một điều bé nhỏ như vậy, giờ thì Kady đã có thứ gì đó để bấu víu, tiếp thêm sức mạnh.
Có phải đây là cách thức mà cộng đồng dân cư Calypsos hình thành? Bằng một lời chào đón đơn giản đến vậy với nhau?
Jake chăm chú quan sát khi cả bọn rẽ khúc quanh kế tiếp của con đường. Lâu đài Kalakryss nằm ngay phía trước. Cậu nhìn thấy mấy tên lính tuần tra đi qua đi lại chỗ tường thành. Cậu tự hỏi không biết họ sẽ chào đón bọn cậu thế nào đây.
Cậu liếc sang Marika.
Gương mặt nhỏ nhăn nhó vì lo lắng. Chẳng hay chút nào.