Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Chương 8 - Mẹ Martha Và Tom Ngón Cái
B
à khổng lồ bắt tay vào làm việc, oang oang ra lệnh và va chạm với đủ thứ, khiến tôi cũng bị va chạm. Tôi bị nện, bị động, bị quăng qua quật lại dữ dội đến mức tôi không thể không nghĩ tới lũ nhện và châu chấu mà tôi đã từng bỏ vào túi Annabella. Tội nghiệp bọn châu chấu biết bao! Tôi xin hứa rằng nếu được thoát ra khỏi đây, tôi sẽ không bao giờ bỏ bất cứ một sinh vật sống nào vào trong túi của bất kỳ ai nữa.
“Tôi cần một chiếc thìa!”, một người khổng lồ hô lên.
“Tôi cần một con dao!”, người khác kêu.
“Tránh đường nào!”
Tôi ngửi thấy mùi thức ăn. Thức ăn ngon lành. Bánh mì. Thịt xông khói. Gà tây. Đùi cừu nấu với hành và ngải đắng. Hoặc có thể nó chính là đùi người. Súp thịt bé trai. Tim người. Cơn đói lập tức co rút lại và đông cứng trong dạ dày tôi. Bà khổng lồ này tính làm gì với tôi đây?
Tôi toan dùng rìu khoét một cái lỗ để tẩu thoát, nhưng tí nữa thì chặt đứt lìa cả cánh tay mình, nên cuối cùng tôi bỏ cuộc và cố gắng đứng yên.
Sau một quãng thời gian bị quăng quật bầm dập suốt nhiều giờ liền, những âm thanh huyên náo trở nên im ắng, bà khổng lồ kẹp tôi vào giữa hai ngón tay và lôi tôi ra. Trời đã vào tối. Những khung cửa sổ mờ dần, và gian bếp được thắp sáng bởi một ngọn nến duy nhất đặt trên một cái bàn rộng bằng cả một cánh đồng lúa mì. Những bóng đen đầy đe dọa in dọc theo các bức tường và trần nhà. Những dạng hình hắc ám ẩn nấp đầy rẫy các góc tối.
Người khổng lồ đặt tôi giữa lòng bàn tay, nâng lên sát mặt mình. Tất cả những tên khổng lồ mà cụ tổ Jack từng đương đầu đều là những gã đàn ông tàn bạo với gương mặt méo mó và hơi thở hôi thối tựa thịt ôi. Bà khổng lồ này lại không hề méo mó. Bà có đôi má phúng phính hồng hào và cặp mắt lấp lánh. Người bà tỏa ra mùi bánh mì mới nướng và pho-mát nóng chảy. Dạ dày tôi lại gào rú ầm ĩ, khiến bà khổng lồ bật cười.
“Ta cũng đói ngấu rồi,” bà nói. “Quả là một ngày bếp núc bận rộn, và thần linh biết ta luôn là người ăn cuối cùng, nhưng ta rất vui vì đã tìm thấy con! Thật là một điều ngọt ngào.”
Ngọt ngào. Những thứ ngọt ngào ăn rất ngon. Rắn rết cóc nhái ơi, tỉnh lại đi Jack! Việc là một phụ nữ khổng lồ không có nghĩa là bà ta sẽ không ăn thịt mày.
Tôi rút cây rìu khỏi thắt lưng và giơ nó lên quá đầu. “Đồ khổng lồ man rợ và độc ác! Ta là Jack, cháu bảy đời...”
“Ôi trời ạ, thứ đó trông có vẻ sắc.” Bà khổng lồ tước cây rìu khỏi tay tôi dễ dàng như rút một cây kim khỏi gối cắm. “Chúng ta không muốn bị đứt bất cứ ngón tay hay ngón chân nào đâu, phải không? Ta muốn giữ cho con được lành lặn.”
Bà thả cây rìu vào trong túi tạp dề.
Chuyện này hoàn toàn không diễn ra theo những gì tôi hình dung.
“Ối trời ơi, con nhếch nhác quá đi. Rửa ráy trước khi ăn tối nào.” Bà khổng lồ thả tôi rơi tõm vào một cái chậu rửa và xối nước vào đầu tôi. Bà nhón tôi bằng ngón tay cái và ngón tay trỏ, chà xát tôi vào một bánh xà phòng. Lên xuống, trái phải, lộn vòng cho đến khi bánh xà phòng nổi bọt, và một đám bọt lọt vào miệng tôi. Tôi ho khạc và phun phì phì, và rồi bà khổng lồ dìm tôi trở lại vào nước và khuấy tôi vòng quanh như vò một miếng giẻ bẩn trong xô rửa.
Lõm bõm, óc ách.
“Sạch tinh tươm!” Bà giũ giũ tôi nhiều lần, cuốn chặt tôi trong một chiếc khăn tay và đặt tôi cạnh một mẩu nến cụt. Ngọn lửa nến giống như một đống lửa sưởi ở trước mặt tôi, ấm áp và dễ chịu.
“Giờ thì, tên ta là Martha,” bà khổng lồ nói. “Con có thể gọi ta là mẹ Martha.”
Mẹ ư?
“Tên con là gì, bé tí hon?”
Tôi phân vân nhìn bà ta. Lẽ nào người khổng lồ lại ưa thích việc biết tên tuổi bữa ăn của mình? Jack Quay. Jack Hầm. Jack Pút-đinh và Bánh Nướng. Ngon hết sảy.
“Ôi, tội nghiệp con tôi,” bà Martha nói. “Có lẽ con không có tên. Nhiều người như thế lắm. Nhưng chớ có lo. Chúng ta sẽ tìm cho con một cái tên hoàn hảo! Con có thể là Hans hoặc Fritz hoặc Gus, hoặc là...”
Bà khổng lồ tiếp tục thao thao xổ ra hàng tràng tên họ khác, nhưng một cử động nơi khóe mắt đã thu hút sự chú ý của tôi. Một hũ đường to bằng cả cái chuồng gà đang ngự trên cái giá ngay trên đầu tôi. Nó chao đảo từ bên này sang bên kia, rồi thình lình lật nghiêng. Cái nắp bật mở và một thằng bé nhào ra ngoài. Một thằng bé có kích thước bằng tôi, nhìn cũng trạc tuổi tôi.
“Ồ, chẳng phải Tom Ngón Cái đó sao!”, bà khổng lồ reo lên hân hoan. Bà chìa bàn tay ra, và cậu bé kia không chần chừ leo tót lên đó. “Ta xin lỗi vì quên béng mất đã bỏ con vào trong hũ đường cho bữa tối, nhưng giờ thì con đã ở đây rồi nên ta có một bất ngờ cho con.” Martha đặt cậu bé xuống bên cạnh tôi. “Một cậu em trai mới. Ôi trời, ta vẫn chưa chọn tên cho nó. Có vẻ như cậu bé không có tên. Con nghĩ ta nên gọi nó là gì, hả Tom?”
Tom nhún vai. “Tim thì sao ạ?”
Bà Martha vỗ tay. “Ồ, hoàn hảo! Tim và Tom Ngón Cái! Chúng ta sẽ trở thành một gia đình nhỏ hạnh phúc! Đứa con trai ruột bé bỏng của ta giờ đã trưởng thành và băng mình ra thế giới, còn mấy đứa tí hon các con sẽ giúp vá lành những vết thương nơi trái tim ta!” Một giọt nước mắt khổng lồ lăn xuống gò mà bà, rơi thành vũng dưới chân chúng tôi. Bà nhấc cả hai đứa tôi lên và ghì vào ngực mình, chặt đến nỗi tôi suýt nữa thì tắc thở. Tôi bỗng ao ước được gặp mẹ đến da diết, dù có bị mẹ mắng xối xả cũng cam.
Cuối cùng thì bà Martha cũng thả chúng tôi xuống, và tôi quỳ sụp trên hai đầu gối, ngáp ngáp lấy hơi.
“Ta phải ăn mừng thôi,” bà Martha tuyên bố. “Bằng pho-mát! Pho-mát và trẻ em! Hai thứ yêu thích của ta!”
Bà Martha đi tới một cái chạn và lôi ra cái thớt gỗ, trên đặt một tảng pho-mát to bằng cả con bò và một con dao khổng lồ.
Tôi cố gắng thoát khỏi chiếc khăn tay và ngã lăn chiêng. Tom giúp tôi đứng dậy, gỡ chiếc khăn ra cho tôi.
“Cảm ơn cậu,” tôi lúng búng, nhưng trước khi tôi kịp nói thêm điều gì, bà Martha đã đặt tảng pho-mát vào chính giữa chúng tôi. Bà cắt ra một miếng và nhét nó vào miệng. Mùi tỏa ra rất nặng và nồng.
“Ừmm. Ừm. Ừm! Ta khoái pho-mát làm sao!”
Tom thò đầu qua đỉnh của miếng pho-mát và trèo xuống mé bên kia. Cậu bẻ ra một mẩu mời tôi.
“Này, Tim, dùng ít pho-mát này.” Miếng pho-mát rất nặng mùi, nhưng vì đang chóng mặt và đói meo nên tôi vùi mặt vào nó. Ăn vào miệng khá hơn ngửi mùi rất nhiều, và tôi ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn.
“Thực ra thì tên tớ là Jack,” tôi nói.
“Ồ, sao lúc đó cậu không nói thẳng? Tớ thì thực sự tên là Tom. Martha gọi tớ là Tom Ngón Cái vì tớ chỉ lớn bằng ngón cái bà ấy.”
“Tớ nghĩ bà ấy định ăn thịt tớ.”
Tom phá lên cười. “Bà Martha không làm thế đâu. Chúng ta là thú cưng của bà ấy, giống như cậu nuôi một con cóc trong túi áo ấy.”
Quần áo của Tom nom khá kỳ quặc. Cậu ta đội một cái vỏ hạt dẻ trên đầu như chiếc mũ bảo hiểm, áo quần kết từ lá và cây kế, đi bốt lông. Tom có đôi mắt xanh lơ sáng, tàn nhang lốm đốm điểm trên hai gò má tròn trĩnh, một cái mũi nhỏ, tròn và tẹt.
“Cậu ở đây được bao lâu rồi? Bà Martha bắt cóc cậu à?”
“Dĩ nhiên là không. Bà ấy trả cho một gã khổng lồ khác nguyên một khúc pho-mát tròn để đổi lấy tớ. Với bà Martha chỗ ấy đáng giá lắm đó. Bà ấy khoái pho-mát hơn bất cứ loại thực phẩm nào trên thế gian này.”
“Thế những người khổng lồ khác có thích ăn thịt trẻ con không?”
“Tớ không nghĩ thế, nhưng người khổng lồ là thứ cậu ít cần tính tới nhất trong nỗi lo bị ăn thịt. Có lần tớ đã bị xơi tái bởi một con bò khổng lồ đấy.”
“Làm sao mà bây giờ cậu vẫn sống sót nếu như đã bị ăn thịt bởi một con bò?”, tôi hỏi.
“Tớ bị nuốt chửng. Tớ trượt thẳng xuống cổ họng như một vụ lở bùn, thăm viếng đủ bốn cái dạ dày trước khi thoát ra ở đầu bên kia.”
“Ý cậu là cậu đã thoát ra từ cái... ấy của con bò?”
“Chính xác!” Tom đáp, nhe răng cười tự hào. “Chuyến đó thật thú vị!”
Tôi hình dung ra sự kiện ấy trong tâm trí, ăn pho-mát bớt nhiệt tình hơn hẳn. Pho-mát cũng đến từ con bò.
Giờ thì cái dạ dày đã lưng lửng, và tôi biết chắc rằng mình sẽ không bị xơi tái, cảm giác kiệt quệ ập đến. Tay chân tôi đau nhừ và nặng trĩu, hơi ấm của cây nến khiến mí mắt tôi sụp xuống.
Tôi lắc lắc đầu cố giữ cho mình tỉnh táo. Lúc này mình không thể ngủ! Có thể tôi đang không gặp nguy hiểm, nhưng bố thì có.
“Tom, cậu có nhìn thấy những người khác giống chúng ta không? Những người bị bắt đi bởi khổng lồ ấy?”
“Ồ có chứ. Có rất nhiều người tí hon ở trong lâu đài.”
“Người tí hon ư?”
“Ừ, người tí hon như chúng mình.”
“Tớ không phải người tí hon. Tớ là một cậu bé con người.”
“Nhưng không phải ở thế giới này. Cậu nghĩ những người khổng lồ gọi nhau là khổng lồ sao? Ở đây, Vương Quốc này, họ được coi là có kích thước bình thường còn chúng ta thì nhỏ xíu, nên chúng ta được gọi là tí hon. Cậu sẽ phải quen với việc đó.”
Tôi lại bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt. “Được rồi. Cậu có thể chỉ cho tớ chỗ có thể tìm thấy thêm... người tí hon được không? Tớ đang đi tìm bố tớ.”
Tom sững lại. Cậu ta hạ miếng pho-mát xuống và nhìn vào tôi chằm chằm như thể tôi vừa bảo cu cậu rằng nó đã bị tẩm độc. “Bố cậu ư?”
Tôi gật đầu. “Bọn khổng lồ đã bắt ông ấy đi. Chúng vơ vét sạch mùa màng và gia súc nhà tớ, bắt bố tớ khỏi chuồng bò cùng với con bê mới sinh.”
Đôi mắt Tom trở nên lạc thần. Trông nó như thể đang lơ lửng ở một nơi nào đó rất xa.
“Tên ông ấy là Henry,” tôi nói. “Ông ấy nom y hệt như tớ, có điều cao hơn thôi. Cậu có nhìn thấy ông ấy không?”
Tom vụt tập trung trở lại. “Không, gần đây tớ chưa nhìn thấy bố của bất cứ ai cả.” Nó ngoạm một miếng pho-mát lớn.
“Cậu có biết bố tớ có thể bị mang đi đâu không?”
“Không.”
“Bà Martha có biết không?” Bà này vẫn đang oanh tạc chỗ pho-mát với đôi mắt nhắm nghiền. Tảng pho-mát vĩ đại ban nãy đã ra đi quá bán.
“Bà ấy gần như không bao giờ rời khỏi nhà bếp,” Tom nói. “Tớ còn nhìn thấy nhiều thứ hơn bà ấy nhiều. Tớ đã chu du khắp chốn này rồi. Đọ kiếm không?” Tom nhặt hai cây tăm khổng lồ từ cái thớt pho-mát và đưa một cây cho tôi. Bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ từ chối cơ hội này, nhưng việc chứng kiến những cây tăm ở xứ sở khổng lồ đã cho tôi những viễn cảnh khủng khiếp về những điều có thể xảy ra với bố.
“Không phải bây giờ. Tớ đang trên đường tìm kiếm.” Tôi bước men theo cạnh cái bàn, tìm lối xuống.
Tom quẳng mấy cây tăm sang một bên. “Tìm kiếm ư! Tớ thích tìm kiếm! Tớ sẽ đi cùng với cậu. Cậu tìm kiếm thứ gì đó? Kho báu? Quỷ khổng lồ?”
“Không. Tớ tìm bố tớ.”
Nụ cười của Tom héo đi. “Ồ. Thế thì chẳng thú vị bằng tìm quỷ khổng lồ hay kho báu. Cậu biết đấy, có rất nhiều báu vật trong tòa lâu đài này. Đức vua khổng lồ giàu khủng khiếp. Ông ta có hàng núi những đồng tiền vàng, núi của người khổng lồ ấy. Và ông ta tạo ra nó từ phép thuật. Mẹ Martha đã chứng kiến nó trước đây. Phải không, mẹ Martha?”
Tôi cảm thấy lâm râm sau gáy. Một vị vua khổng lồ. Vàng. Phép thuật. Giống hệt như trong những câu chuyện của cụ tổ Jack.
Bà Martha mở bừng mắt như thể vừa tỉnh mộng. “Gì cơ? À, phải. Đức vua có rất nhiều vàng, nhưng ta dám nói rằng sẽ tốt hơn nhiều nếu ông ta có thể trồng ít khoai tây có phép thuật. Với nạn đói hiện tại, chúng ta còn chẳng thể gieo nổi một hạt đậu! Bò thì không cho sữa, gà thì không đẻ trứng, và nếu như không có giống người tí hon các con, chúng ta đều sẽ chết đói hết!”
Lời bà Martha khiến tôi sửng sốt. “Vậy ra đó là lý do những người khổng lồ đó lấy đi tất cả thức ăn của chúng tôi? Bởi vì các người đang phải chịu nạn đói?” Dĩ nhiên rồi. Tôi đã nhận ra cây cối nơi đây tàn úa và héo rũ như thế nào, nhưng không nghĩ là có liên quan đến nạn đói.
“Đó là một lời nguyền,” Tom nói. “Một phù thủy xấu xa đã yểm một lời nguyền lên đất đai.”
“Tom, đừng có kể chuyện cổ tích nữa,” bà Martha quở. “Ta cũng biết là chúng ta cực kỳ quá đáng rồi, nhưng thử hỏi chúng ta còn có thể làm gì khác đây? Giờ này chúng ta có thể đã chết đói hết, nếu như không nhờ vào những người tí hon các con.” Đôi mắt bà lại ầng ậng nước.
“Đừng khóc, mẹ Martha à,” Tom nói, vỗ vỗ bàn tay vĩ đại của bà. “Tụi con biết nó không phải lỗi của bà, bà tốt với chúng con thế kia mà.”
“Nhưng tại sao các người lại bắt theo cả con người?”, tôi hỏi. “Mình lương thực thôi chưa đủ sao?”
“Người khổng lồ làm sao tự xử lý được lương thực của chúng ta, đúng không nào?”, Tom bênh vực. “Cậu thử hình dung ra Martha cố gắng vắt sữa một con bò của chúng ta bằng đôi tay khổng lồ xem? Bà ấy sẽ nghiền nát nó mất! Tớ đã phải vắt sữa những mười bảy con bò cho tảng pho-mát đó, cậu biết đấy.”
“Đúng là một cậu bé ngoan ngoãn tử tế, Tom Ngón Cái của ta.” Bà Martha vỗ lên đầu cậu bé, khiến đầu gối cu cậu khụy xuống. “Tối nay tán gẫu quá đủ rồi đó. Giờ thì, cả hai con vào trong hũ đường mau.”
Bà Martha nhấc hai đứa tôi lên và thả vào hũ đường.
Cái hũ được lót đầy lông vũ và bông gòn êm ái. “Chúc ngủ ngon, hai cậu bé ngọt ngào! Ngủ yên, chớ ác mộng triền miên!” Bà Martha đậy nắp, và tất cả tối đen như mực.
“Bà Martha có tuyệt vời không?” Tom hỏi.
“Hẳn rồi,” tôi đáp. “Rất tuyệt.”
“Cố gắng đợi đến ngày mai,” Tom nói. “Sau khi vắt sữa bò, chúng ta có thể đọ kiếm, đấu thương và chơi kéo co. Chúng ta có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn, và tớ thậm chí có thể đưa cậu đến thăm kho vũ khí, nơi có những chiếc mũ giáp có thể biến thành các pháo đài khổng lồ, gươm làm cầu trượt, còn rìu và giáo cậu có thể trèo như trèo cây vậy.”
“Đồng ý,” tôi nói, tự hỏi không biết mình còn có thể lấy lại chiếc rìu khỏi túi của bà Martha nữa hay không. Ít nhất tôi vẫn còn cây súng cao su, mặc dù tôi chưa biết nó sẽ giúp ích gì cho tôi trước bọn khổng lồ.
Tôi bối rối quá. Bà Martha chẳng giống một chút nào so với bọn khổng lồ trong các giai thoại của cụ tổ Jack, và rõ ràng họ cướp bóc thế giới của chúng tôi chỉ bởi họ đang có nạn đói. Tất nhiên việc này không thể biện minh, nhưng ít nhất nó cũng đỡ xấu xa hơn so với những gì tôi hình dung. Tuy nhiên, nó vẫn chẳng khiến cho cuộc tìm kiếm của tôi dễ dàng hơn. Bố đang ở đâu? Tôi sẽ phải chinh phục tên khổng lồ nào ở nơi đây? Chắc chắn không phải Martha rồi.
Ngáp dài, tôi rúc vào giữa đám bông gòn mềm mại. Hôm nay quả là một ngày dài, rất dài. Trên thực tế là hai ngày dồn một, và tôi đã hoàn toàn khô kiệt ý tưởng. Sáng mai tôi sẽ suy nghĩ tiếp.