Số lần đọc/download: 2894 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 21:18:10 +0700
Chương 9
- A
nh Hào! Em báo cho anh một tin vui. Anh Thư đẩy cửa phòng làm việc của Trần Hào, vui vẻ. Trần Hào ngước lên:
- Bây giờ anh mới thấy kinh doanh cũng có điều thú vị của nó. Chiều nay chúng ta mời mọi người ở phòng kế hoạch đi ăn một bữa đi!
- Được! Một lát, em thông báo cho họ. À! Bữa nay thứ bảy. Chiều, anh không đi thăm Hạnh Nhi sao?
Nhắc đến Hạnh Nhi, Trần Hào sầm mặt:
- Không! Anh sợ xuống đó lại gặp Hiền bên Hạnh Nhi, lại buồn bã quay về và đi uống rượu.
- Nhưng dù sao cô ấy cũng đang mang thai.
- Để xem lại đã! Nếu cô đi cũng sáng ngày mai!
Trần Hào kéo tay Anh Thư ngồi xuống ghế:
- Anh có món quà cảm ơn em.
- Gì vậy?
- Một sợi dây chuyền.
Trần Hào mở tủ lấy ra cái hộp nhỏ đưa cho Anh Thư:
- Em mở ra xem đi, anh bảo đảm là em thích ngay.
Anh Thư hồi hộp mở ra, cô leo lên:
- Đẹp quá! Anh đeo giùm cho em đi!
Anh Thư ngồi quay lưng lại, cô vén tóc cho cao lên. Trần Hào trịnh trọng đeo vào cổ Anh Thư, gài móc khóa lại.
- Xem nào...
Anh chưa nói dứt lời vụt há hốc mồm vì từ lúc nào Hạnh Nhi đứng ngay cửa, bụng đã bắt đầu tròn lùm. Cô nhìn cả hai rồi vụt quay ngoắt người đi.
- Hạnh Nhi!
Anh Thư kêu lên, cô xô Trần Hào:
- Gọi Hạnh Nhi lại đi!
Trần Hào đứng lên, đuổi theo Hạnh Nhi:
- Nhi! Nhi...
Từ dưới lầu Hiền đi lên khi nghe tiếng ồn. Trần Hào đứng lại cười gằn:
- Lại là hai người! Đến đây tìm tôi có chuyện gì thế?
Đang định đi xuống, Hạnh Nhi quay lại nhìn Hào. Rõ ràng anh có lỗi với cô, vậy mà anh vẫn luôn nghĩ cô là người xấu. Hạnh Nhi thấy mình không cần giải thích nữa, cô chạy nhanh xuống...
- Á... Á... - Bước chân Hạnh Nhi trượt dài lúc hấp tấp chạy, toàn thân cô rơi lăn lóc trên những bậc cầu thang.
Hiền kinh hoàng hét:
- Nhi!
Đến bậc cuối cùng, thân hình Hạnh Nhi mới nằm yên trên sàn gạch rộng, máu bắt đầu loang đỏ thắm.
- Nhi!
Hiền phóng đến những mấy bậc thang để quay xuống đỡ người Hạnh Nhi.
Anh bế thốc cô lên, đau đớn gọi tên cô:
- Nhi ơi! Tỉnh lại em ơị. Trần Hào run rẩy:
- Xem cô ấy sao rồi!
Hiền quát:
- Còn sao rồi gì nữa! Còn không mau đưa Hạnh Nhi đi bệnh viện!
Hiền bế Hạnh Nhi chạy nhanh ra ngoài anh leo lên một xe taxi vừa xuống khách chứ không đợi Trần Hào.
- Làm ơn đến nhanh bệnh viện giùm, mau lên!
Xe taxi đi rồi, Trần Hào mới chạy ra tới xe mình mở cửa ngồi vào. Anh Thư cũng chạy ra theo:
- Anh Hào, mau lái xe chạy theo đi!
- Liệu cô ấy cô bị gì không?
- Chắc là anh lái xe không được, ngồi qua một bên, em lái xe cho.
Anh Thư ngồi vào tay lái, cô cho xe de lùi và lái xe chạy đi. Trần Hào cứ nhìn về xe taxi phía trước, lòng thắt thỏm...
Đưa Hạnh Nhi vào phòng cấp cứu rồi, Hiền như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên. Người nhuộm đỏ cả máu, nhưng Hiền có màng gì đâu ngoài sự an nguy của Hạnh Nhi. Tất cả tại anh khuyên Hạnh Nhi đi tìm Hào để giải tỏa những gút mắt, nhưng xem ra mỗi lúc càng phức tạp hơn.
Anh Thư và Trần Hào vào tới, Hào lo lắng:
- Cô ấy như thế nào?
Một câu hỏi như chế dầu vào ngọn lửa đang cháy, Hiền túm lấy ngực áo Hào giật mạnh:
- Nếu Hạnh Nhi có mệnh hệ nào, tôi không tha cho cậu đâu.
Anh Thư cố can ra, van lơn:
- Anh Hiền, đừng như vậy...
Hiền quắc mắt quay nhìn Anh Thư:
- Còn cô nữa! Từ lúc chúng tôi gặp cô, Hạnh Nhi có ngày nào yên ổn đâu.
Cô hại anh trai Hạnh Nhi đi tù, một lần suýt chết và bây giờ nữa. Bây giờ vừa lòng hả dạ cô rồi hả?
Anh Thư cúi đầu nghẹn ngào:
- Tôi đã hiểu tôi sai. Thật ra, bây giờ tôi không có ý tranh giành anh Hào với Hạnh Nhi nữa.
Hiền khinh bỉ:
- Không tranh giành, vậy tại sao Hạnh Nhi quay đầu chạy như ma đuổi như vậy hả?
Hiền giật mạnh cái nữa, làm Trần Hào ngã ngửa trên nền gạch. Trần Hào ngồi luôn không đứng dậy. Đúng là anh có yêu Hạnh Nhi, nhưng dường như có một bức tường thành vững chắc ngăn cách anh và Hạnh Nhi, đó là Hiền. Hiền luôn lo lắng quan tâm đến Hạnh Nhi. Còn anh, anh cũng cần Hạnh Nhi mà, nhưng tại sao lại như thế?
Cánh cửa phòng cấp cứu vụt mở ra, cô y tá nói lớn:
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
Trần Hào vội bật dậy:
- Tôi! Vợ tôi như thế nào?
- Mất nhiều máu, cầm giấy này xuống đóng tiền mua máu cho cô ấy.
- Vâng!
Trần Hào cầm đơn thuốc. Hiền nóng nảy:
- Bác sĩ! Cô ấy như thế nào?
- Bào thai đã chết trong bụng mẹ. Bác sĩ đang phẫu thuật đưa đứa bé ra; nếu không, cả người mẹ cũng khó bảo toàn tánh mạng.
Cô y tá nghiêm khắc:
- Người bệnh đã quá yếu, sao còn để cho té ngã vậy. Nói tóm lại, cô ấy đang trong tình trạng nguy hiểm.
Hiền đứng dựa lưng vào tường chết lặng... Tất cả tại anh, nếu như anh đừng khuyên Hạnh Nhi đi tìm Hào, sẽ không xảy ra nông nỗi này. Anh đã hại cô. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Hạnh Nhi ơi! Anh đáng trách. Thật ra thì anh luôn muốn em và Hào xích lại gần nhau, anh luôn muốn thấy nụ cười nở trên môi em.
Hiền bật khóc nức nở...
Hạnh Nhi tỉnh lại. Một cảm giác đau ở bụng dưới, cô nhăn mặt, mở mắt ra nhìn quanh. Đây là đâu đây?
- Nhi, em tỉnh rồi hả?
Trần Hào mừng rỡ nắm tay Hạnh Nhi:
- Em đã tỉnh, nghe trong người như thế nào rồi?
- Đây là đâu vậy?
- Bệnh viện!
- Bệnh viện?
Hạnh Nhi nhíu mày, cô nhớ lại... vội nhìn xuống bụng, ấp úng:
- Con em...
- Hạnh Nhi! Bác sĩ mổ lấy thai ra... sau này chúng mình sẽ có con lại.
- Con của em?
Hạnh Nhi định bật dạy, nhưng đau quá, cô ngã vật xuống đất:
- Con của tôi... Tôi đã giết con của tôi!
Hạnh Nhi khóc nức nở, cô đã ngã và ngất đi. Chính cô đã giết chết con mình.
- Hạnh Nhi! Em đừng đau lòng! Đúng là chúng mình đã không hiểu nhau, sau này chúng mình không tái phạm lỗi lầm cũ nữa.
Hạnh Nhi nằm chết dí, những giọt nước mắt rơi thầm lặng, chứ không vật vã nữa. Đứa con trong bụng cô không còn nữa, có nghĩa mối liên hệ giữa cô và Hào nên kết thúc.
- Nhi! Em đừng khóc. Anh van em, đừng quá đau khổ!
Hạnh Nhi khép mắt lại. Những lời lẽ dịu dàng yêu thương chia sẻ hay vỗ về trong lúc này không thể nào làm dịu đi những đau thương trong lòng cô. Tình yêu cô dành cho Hào như nước trong ly tràn ra và có muốn lấy lại cũng không được. Tất cả đã kết thúc rồi.
Hạnh Nhi thiếp đi lần nữa trong cơn hoảng loạn của Hào, anh ôm choàng lấy cô:
- Nhi ơi! Anh biết em yêu anh nhiều rồi. Xin em đừng làm anh sợ. Bác sĩ ơi làm ơn cứu giùm vợ tôi...
Bác sĩ cấp cứu chích cho Hạnh Nhi một thuốc:
- Không được làm cho cô ấy xúc động.
Trần Hào gục đầu bên giường Hạnh Nhi. Nhi! Chúng mình yêu nhau thắm thiết mà. Anh dễ mềm lòng khi không nỡ nhìn Anh Thư đau khổ khi đã gây cái chết cho cha mình. Đúng là anh đã quan tâm cô ấy hơn em. Nhưng còn em, tại sao lại muốn xa tránh anh? Anh thề là bao giờ anh vẫn yêu em.
Không hiểu Hạnh Nhi có nghe những lời thống thiết của Hào. Cô vẫn chìm trong cơn mê, từ hai bên khóe mắt, dòng lệ vẫn rơi ra ướt má.
Điện thoại của Anh Thư gọi đến, Hào không buồn nghe nữa, lòng anh là nỗi ăn năn. Ngày chưa gặp anh, Hạnh Nhi tươi trẻ yê u đời hồn nhiên biết bao, vậy mà bây giờ trông cô già đi.
Hào vuốt ve bàn tay Hạnh Nhi, anh hôn lên từng ngón tay của cô. Hãy tha thứ cho anh, khi nào em thật khỏe, chúng mình làm lại từ đầu nghe em...
Mấy ngày nằm trên giường bệnh, Hạnh Nhi dần khởi sắc. Bác sĩ dặn cô nên tập đi lại sau ca phẫu thuật để tránh ứ huyết và dính ruột.
Trần Hào đến, lúc Hạnh Nhi đang vịn tay vào thành giường, cố đi từng bước.
Anh vội bỏ cà mèn thức ăn lên bàn:
- Để anh giúp cho, không khéo em ngã thì khổ.
- Em tập đi được mà.
Hạnh Nhi từ chối sự giúp đỡ của Hào anh buồn xo:
- Đừng lạnh lùng với ahh nữa, anh van em, Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi ngồi xuống giường, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán:
- Không phải em từ chối sự giúp đỡ của anh là lạnh lùng với anh. Em muốn tập cho mình đứng vững trên đôi chân của mình. Anh đã xong việc hết rồi sao?
Cả ngày làm việc chắc là anh cũng mệt lắm rồi, lại còn lo cho em.
Lo cho em là bổn phận của anh mà. Anh đã quên bổn phận này khiến em hiểu lầm, anh cứ nghĩ em cần Hiền hơn cần anh.
Hạnh Nhi cắn nhẹ môi quay đi. Cô không muốn nói là lúc thai hành vật vã.
Sau những ngày bị nhốt trong hầm, cô cần anh đến như thế nào. Bây giờ nói ra có ích lợi gì đâu, chẳng giúp được gì cho anh, Anh Thư mới thích hợp với anh.
Cô ngước nhìn anh, khẽ khàng:
- Thật ra, em đã nghĩ giữa anh và em không thích hợp nhau. Em chẳng giúp gì được cho anh ngoài tình yêu của em dành cho anh.
- Không! Sau khi em khỏe mạnh, chúng mình sẽ làm đám cưới. Anh dành hết thời gian rỗi rảnh cho em.
Hạnh Nhi lắc đầu:
- Đừng cố gắng nữa anh ạ. Chúng mình nên chia tay.
- Chia tay?
Trần Hào kêu lên:
- Không! Anh không muốn như vậy. Hay là anh bán công ty, chúng ta mà xưởng vẽ.
- Đừng! Công ty là của ba anh để lại mà. Em muốn chia tay.
- Hạnh Nhi! Giữa anh và Anh Thư anh thề với em chỉ là tình bạn.
- Nhưng chị ấy là người giúp nhiều việc cho anh. Em ít học, tình yêu thôi còn chưa đủ, mà còn có sự hòa hợp và cảm thông. Đừng miễn cưỡng nữa anh ạ.
Trần Hào ngồi chết lặng. Anh hiểu Hạnh Nhi đã quyết định. Yêu anh, cô chỉ nhận lấy đau khổ và nước mắt.
- Chúng mình nên xa nhau một thời gian để hiểu nhau nhiều hơn. Lúc mới gặp lại, em và anh đều lãng mạn chìm khuất vào kỷ niệm của ngày nào và vội vã cho nhau tình yêu. Bảy năm xa nhau, đôi khi những suy nghĩ của chúng ta có thể khác hơn trước phải không anh?
Hạnh Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hào. Cả hai không còn gây cãi nhau, những gây cãi từng làm họ xa nhau. Nhưng bây giờ những căng thẳng cãi cọ không có vẫn không kéo hai người xích lại gần nhau chút nào.
Hào nắm bàn tay Hạnh Nhi trên vai mình, cố giữ tự nhiên:
- Cơm còn nóng, em ăn đi kẻo nguội không ngon.
- Anh cũng ăn với em nghen! Dạo này anh ốm đi nhiều, đừng làm việc quá sức.
- Em cũng vậy, em ốm nhiều cần bồi dưỡng cho mau lại sức.
Hạnh Nhi mỉm cười, mở giỏ thức ăn cô sớt cơm ra chén:
- Có món súp, anh ăn nhiều cà rốt vào.
Hào gật đầu. Anh muốn nói giữa cô và anh vẫn đầm ấm tại sao phải xa nhau nhưng sao không nói được, cứ múc từng muỗng cơm đưa vào miệng ăn, ăn mà nghe cả vị đắng của cuộc chia tay.
Lâm Phong cúi nhìn bộ quần áo mới đang mặc, lòng nhẹ nhõm. Anh đã được tự do sau mười sáu tháng ngồi tù, ngồi tù oan uổng vì sự ngu ngốc của mình, may là không phải ngồi tiếp sáu tháng còn lại cho đủ bản án.
Vuốt cái áo rồi Lâm Phong nhìn về phía trước. Chẳng có ai đón anh, cả Hạnh Nhi hay Hiền.
Pin... pin... Hiền chạy xe tới, anh đỗ xe lại trước Lâm Phong:
- Anh đợi lâu chưa?
- Chừng mười phút. Cậu đi một mình à?
- Hạnh Nhi về quề ở luôn rồi.
- Về quê? Sao lại về quê? Vậy rồi tao ở đâu đây?
- Anh ở tạm nhà trọ với tôi. Lần này ra tù, anh đàng hoàng đi, đừng có làm khổ Hạnh Nhi nữa.
Lâm Phong sầm mặt:
- Bộ tao muốn khổ nó hay sao? Tại tao bị vu cáo. Nếu nó không đoạt người yêu của cô Anh Thư, tao đâu có ở tù lảng xẹt vậy. Mười sáu tháng trong tù, bụng tao đắng còn hơn uống mật đắng nữa kìa.
Người ta đã đi tự thú, cho anh ra tù còn gì nữa.
- Sao không tự thú từ lúc tao bị bắt, mà đợi tao ở tù đến mười sáu tháng? Tao không quên cái hận này đâu.
- Cô ấy cũng trả giá rồi. Chuyện đã qua bỏ đi. Bây giờ lên xe tôi đưa anh về nhà.
- Hôm nay mày không đi làm?
- Phải đi đón anh, mà đi làm thì làm sao đi đón?
- Cái thằng này! Mày nói chuyện với tao bằng cái giọng đó hả? À! Hạnh Nhi khỏe chưa?
- Khỏe rồi, bây giờ đi làm công nhân may.
- Công nhân may thì lương mấy đồng?
- Vậy chứ anh muốn Hạnh Nhi làm gì đây?
Lâm Phong nín thinh ngồi lên xe cho Hiền chở đi. Được về đời, nhìn xe chạy dập dìu, nắng vàng lực rỡ, dù sao cũng hạnh phúc hơn là ngồi trong bốn bức tường làm người tù. Tuy nhiên, anh nhất định đi tìm Anh Thư ''tính sổ'' với cô, tranh giành với Hạnh Nhi hại Hạnh Nhi sao lại nhằm vào anh. Người gì đâu, lòng dạ độc như rắn rết.
Hiền chạy xe đi, quay ra sau hỏi:
- Về rồi anh tính làm gì? Hay là lại chỗ tôi học nghề sửa xe đi.
- Để coi đã! Nhưng tao chán cái nghề người ngợm đầy dầu mỡ như mày mà tiền chẳng có bao nhiêu.
- Nếu anh không muốn sống lông bông như cũ thì từ nay lo liệu thân đi.
- Ngừng xe đi! - Lâm Phong hét lên.
- Chi vậy?
- Thì mày cứ ngừng xe đi, còn ở chỗ cũ không?
- Còn!
- Khi nào không có chỗ ở, tao sẽ đi tìm mày. Bây giờ có tiền không, cho tao vài trăm.
- Có! Hạnh Nhi gởi cho anh năm trăm.
- Cái thằng này, vậy mà không nói sớm!
Lâm Phong chộp ngay năm tờ một trăm ngàn Hiền đưa cho phóng đi. Hiền nhìn theo lắc đầu:
Đúng là ''giang sơn dễ đổi bản tính khó dờí'!
Vẫy chiếc xe ôm, Lâm Phong leo lên.
- Chạy đi!
Mười sáu tháng tù, thèm bia chết đi được. Lâm Phong vỗ túi áo, anh sẽ uống một bữa cho đã thèm cho bỏ những ngày chết thèm rượu. Những ngày nằm trong căn phòng tối, áp mặt xuống nền xi măng, đón chút ánh sáng và gió hiếm hoi luồn qua khe cửa. Bây giờ tự do rồi. Bất chợt Lâm Phong hét toáng lên:
- Tự do rồi!
Tay lái gã xe ôm loạng choạng, hắn quát:
- Muốn xảy ra tai nạn giao thông hả?
Lâm Phong cười hì hì:
- Xin lỗi... xin lỗi...
Đã có chút rượu, Lâm Phong từ giã đám bạn bè để đi:
- Tao đi về đây, ngày mai gặp. Bye nghen!
Ma xui quỷ khiến Lâm Phong, đi một lúc mới ở tù mười sáu tháng, anh lộn mất đường về nhà trọ của Hiền rồi, mà anh đang đứng trước căn biệt thự.
- "Lê Ngôn'' là cái quái quỷ gì... à ạ... nhớ rồi! Nhà nghiên cứu khoa học Lê Ngôn, ông ta là cha của... Anh Thư.
Mặt Lâm Phong nóng lên tức giận. Cừu nhân đây rồi!
Lâm Phong đưa tay bấm chuông:
- Mở cửa, mở cửa!
La dậy sấm thế mà không ai ra mở cửa, Lâm Phong ngước nhìn lên cánh cổng sắt, mím môi mím lợi. Lâm Phong bắt đầu trèo lên và nhảy cái ''đụí' vào bên trong ái da!
Lâm Phong té lăn cù mèo trên nền đất trải sỏi. Hai bàn tay anh rướm cả máu Lâm Phong chùi vào áo, ngồi dậy đi xăm xăm vào. Cửa nhà mở hé, Lâm Phong kéo cánh cửa ra bước vào. Nhà im ắng lạ thường. Lâm Phong bước rón lén vào, anh nghe tiếng nước chảy, ánh đèn sáng bên trong.
- Chủ nhà đâu?
Cánh cửa bị đẩy mạnh, Lâm Phong đứng há hốc mồm như ''trời trồng" vì Anh Thư không mặc gì cả, cô hét lên thất thanh:
- Trộm, trộm! Cứu, cứu...
Trong lúc bất thần và hoảng sợ, Anh Thư xỉa vòi sen thẳng vào mặt Lâm Phong, hét vang:
- Cút! Cút!
Lâm Phong thụt lùi ra ngoài, mặt mũi đầu cổ ướt mẹp. Không lau người, Anh Thư vớ bộ quần áo mặc nhanh vào. Cô đã nhớ ra... Lâm Phong, anh ta muốn trả thù cô chăng?
Nhìn quanh tìm vũ khí để tự vệ, Anh Thư thất vọng, trong phòng tắm không có gì ngoài cây cọ chà rửa bồn cầu, cô túm lấy ngay bước ra ngoài:
Lâm Phong, ra khỏi nhà tôi ngay! Tôi không sợ anh đâu.
Lâm Phong còn đứng ngay cửa. Anh nhìn Anh Thư gườm gườm, cố quên đi hình ảnh mình vừa trông thấy lúc nãy, cô ta hiện... ''nguyên si". Lòng dạ rắn độc được phủ bên ngoài cô một vẻ kiều diễm.
Anh hất hàm nhìn Anh Thư:
- Tôi đã trèo rào vào nhà cô, chưa nói được gì hết, tất nhiên là tôi không đi được:
Anh Thư quơ cái cây chà bồn cầu thủ thế:
- Muốn gì nói đi, anh định trả thù tôi vụ hại anh ở tù phải không?
- Phải! Trần Hào không yêu cô thì thôi, tại sao cô lại ác độc hại tôi ở tù?
Mười sáu tháng trong tù, cô có biết khổ sở như thế nào không? Lúc đó tôi thề với lòng, ngày nào ra tù tôi đi tìm cô, đập cho cô một trận chết tươi.
Đã bình tĩnh lại, Anh Thư ném cây chà bồn cầu xuống nền gạch:
- Vậy thì anh cứ đánh tôi cho chết đi! Tôi đã gây ra nhiều chuyện tày trời, gợi ý cho ba tôi hại Hạnh Nhi. Nhưng tôi lại không nỡ nhìn Hạnh Nhi chết, tôi đã tông xe vào người ba tôi, ông chết bởi bàn tay của tôi. Tôi là đứa con hại chết cha mình, thì cũng không nên sống trên cõi đời này.
Anh Thư khóc, giọt nước mất đau khổ tràn ra trên má, cô tiến lại gần trước mặt Lâm Phong quỳ xuống:
- Anh cứ đánh tôi chết cho hả giận vì nếu tôi không chết, tôi cũng sẽ đi tù vu cáo anh. Chính vì tôi đi tự thú nên người ta thả anh ra. Anh hãy đánh tôi đi, tôi sẵn sàng chết dưới tay anh.
Lâm Phong đứng chết trân. Anh hùng hổ leo rào vào, nhưng bây giờ đứng trước một cô gái đang quỳ trước mặt chờ "xử trảm", anh lại chùng lòng:
- Cô đi tự thú... cho tôi tự do?
- Phải! Nếu không, anh phải còn ở tám tháng nữa.
- Cái gì bất cô trở thành người lương thiện sau khi hại tôi vào tù vậy?
Giọng Lâm Phong châm hiếm, Anh Thư không màng đến, cô nghẹn ngào:
- Ba tôi là tất cả với tôi, và cả Trần Hào nữa, rồi phút chốc người cha tôi yêu kính nhất là người xấu. Tôi cũng chẳng được Trần Hào, dù anh ấy và Hạnh Nhi đã chia tay. Tôi đã hiểu ra, tình yêu không thể bắt buộc hay dùng thủ đoạn. Anh đánh tôi đi, tôi chờ nè!
Anh Thư nhắm mắt lại, đầu cúi xuống sẵn sàng chờ đòn thù của Lâm Phong.
Lâm Phong lúng túng:
- Tôi quen... tán tỉnh đàn bà con gái nhưng quả thật là tôi không thể đánh cô, dù tôi từng rất thù hận cô.
- Vậy anh leo rào vào nhà tôi với mục đích gì?
- Gặp cô và đập một trận nên thân! Nhưng thôi, cô đã đi tự thú, mọi việc xem như bỏ qua hết. Tôi đi về đầy.
- Chở tôi mở cửa cho anh về.
Lâm Phong đi ra đường. Đèn đường lên từ lâu, đường phố sáng lấp lánh dập dìu xe cộ. Sao anh chợt thấy lòng mình hoang vắng cô liêu. Lần đầu tiên Lâm Phong nhận ra mình là kẻ vô tích sự, sống lông bông lêu bêu. Hạnh Nhi đã vì anh khóc quá nhiều.
Nhi à! Ngày mai nhất định anh sống đàng hoàng.