Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Twain
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Prince And The Pauper
Dịch giả: Nguyễn Vạng Hộ
Biên tập: kmejoko
Upload bìa: kmejoko
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3390 / 61
Cập nhật: 2016-03-20 21:14:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 Trong Điện Westminster
om ngủ trong điện Westminster. Trời sáng. Hai ông quí phái đứng cạnh giường Hoàng tử. “ Tâu Hoàng thượng”, ông thứ nhất nói. “Tám giờ rồi, tâu Hoàng thượng”, ông thứ nhì nói.
Thoạt tiên, Tom cứ tưởng mình đang nằm trong căn phòng ở hẻm Pudding và mẹ em đang gọi em thức dậy. Rồi em mở mắt và thấy hai ông quí phái đứng cạnh giường mình.
“ Tâu Hoàng thượng”
“Cái gì?”, Tom nói.
“Hoàng thượng muốn rời long sàn chưa?”
Ông muốn nói: “Tôi muốn thức dậy chưa?, phải không?
“Tâu vâng”
Tom nói: “ Tôi muốn thức dậy. Đưa quần áo cho tôi”.
Một ông quí phái mang quần áo của Tom vào phòng, trao lại cho ông thứ nhì, ông ngày trao lại cho ông thứ ba để mặc cho Tom. Rồi ông thứ nhất đem áo sơ mi của em trao cho ông thứ nhì, ông này trao lại cho ông thứ ba để mặc cho em. Mọi thứ đều làm theo trình tự đó.
Tom vào một phòng khác để ăn sáng. Một người hầu bàn bưng thức ăn vào phòng trao cho người thứ hai và người thứ hai trao cho người thứ ba để đặt trên bàn.
Người hầu thứ tư và thứ năm chỉ đứng sau ghế Tom, không làm gì cả.
Sau bữa ăn, một ông quí phái tâu: Huân tước Hertford xin được hầu chuyện cùng Hoàng đế”.
Đoạn, Huân tước Hertford xin Hoàng thượng cho biết có sẵn sàng đến Hội trường - một gian phòng lớn nơi tổ chức các buổi họp - được chưa.
Tom ngồi trên ghế cao bọc vàng ở cuối phòng. Các quan đến, cúi đầu, hôn tay em và đọc những trang giấy dài. Việc này tiếp diễn nhiều giờ liền.
Em nghĩ: “Chừng nào mới xong đây? Ước gì mình được đi chơi bóng hay xuống sông bơi!”
Cuối cùng, Tom cũng được thông báo đã đến giờ ăn trưa. Em vào sảnh đường đồ sộ khác, cũng to gần bằng Tòa Thị sảnh và cũng có nhiều người hầu như thế. Tom nghĩ rằng bữa ăn trưa này không bao giờ chấm dứt!
Em nghĩ: “Sau bữa ăn, mình có thể đi chơi hay bơi lội”. Nhưng ăn xong, em phải đi viết chữ Edward lên từng trang giấy liên tiếp. Em không biết các tờ giấy viết gì, mà em cũng không cần để ý tới. Em xem chính Edward đã viết tên mình như thế nào thì em viết y như thế.
Buổi tối lại còn một bữa ăn linh đình khác nữa.
Cuối cùng, khi đi ngủ, Tom tự nhủ: “Quần áo thì đẹp, nhà cửa thì tráng lệ, thức ăn thì ngon lành, nhưng ta không làm vua. Ta ao ước được trở về hẻm Pudding chơi với bọn trẻ và bơi dưới sông.”
Hoàng Tử Và Người Khốn Cùng. Hoàng Tử Và Người Khốn Cùng. - Mark Twain Hoàng Tử Và Người Khốn Cùng.