Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
oger mở mắt. Anh cảm thấy mù mịt và tăm tối cứ như đã ngủ được cả năm rồi. Phải mất một lúc thị lực của anh mới rõ ràng. Trời còn tối nhưng anh cứ nhìn đăm đăm lên thanh dầm trên mái nhà và lớp mái bổi thô kệch phía trên.
Anh đang ở đâu vậy?
Anh hết nhìn sang trái lại sang phải, thu trọn vào tầm mắt căn phòng tối tăm, ẩm ướt có mùi của đồng ruộng, đất và mùi lạ của hoa tươi cùng thảo mộc ngọt ngào. Có vẻ như anh đang trong một căn nhà tranh với móng đá và tường vách đất cùng phên liếp.
Anh cố gắng ngóc đầu dậy.
Một cơn đau xé thắt chặt cổ anh, cả trong lẫn ngoài
Anh rên rỉ. Đó là một âm thanh lạ lùng, khàn khàn lạ lẫm với tai anh và giọng anh bị lạc và vỡ ra như thể anh đã nuốt một quả trứng và bị mắc nghẹn ở thanh quản.
Vụ treo cổ.
Chúa trên trời cao ơi…
Anh nhắm mắt lại lần nữa, bởi anh phải làm thế. tất cả những gì đã xảy ra quay lại với anh dồn dập cùng một ký ức kinh hoàng.
Trời gần nhá nhem tối. Ta đuổi theo ả đàn bà và con ngựa Ả rập vào khu rừng dây leo chằng chịt. Ở đây tối tăm, đen kịt như trong ngục tối của đức vua và còn rối rắm hơn các mê cung ở Leeds, vì xung quanh ta là những lối đi chẳng dẫn tới đẩu đâu. Ta đi theo một con lối, rồi lại lối khác. Gươm giơ lên cao. i###Những hình thù khắc trên chuôi gươm in vào lòng bàn tay ta.
Đó là những lối cụt. Chẳng khác gì hơn những bức tường đầy gai và cây bụi xoắn xuýt lấy nhau đến mức ta không thể vạt ngang qua chúng. Ta nghĩ đến địa ngục. Đây đúng là chốn mà ngay cả linh hồn cũng có thể bị lạc.
Có ai đó gọi tên ta. Một giọng nói trầm, nghe hư hư thực thực, nhưng như thể nó được vọng từ phía trên ta, trên trời cao.
Nó lại gọi ta nữa, nhưng giọng nói biến thành tiếng vọng từ dưới địa ngục.
Có thứ gì đó từ phía sau đánh tới.
Đã bao lâu rồi? Ta không biết nữa. Ta thức dậy. Dây dợ buộc quanh mình ta. Một mảnh vải che kín mắt ta. Ta chỉ thấy đen ngòm. Ta thấy đầu mình như rũ xuống, rồi ta nhận ra mình đang trên lưng một con ngựa. Một con ngựa đang đứng.
Chúa trên trời cao ơi… Một dây thòng lọng đang thít chặt cổ ta.
Ta không thể tuột khỏi yên ngựa. Ta sẽ tự treo cổ mình nếu cứ vùng vẫy khỏi dây trói đang buộc chặt hai tay ta. Bỗng nhiên chẳng còn gì xung quanh ta nữa ngoài tiếng cười ám ảnh và quái ác. Âm thanh đó vọng vào đầu vào tai ta. Ta có đang mơ không vậy? Điều ấy không xảy ra. Nó không thể xảy ra.
Nhưng nó có xảy ra. Ta sợ đến toát mồ hôi.
Đó không phải là giấc mơ. Ta sắp chết.
Có ai đó đứng gần bên. Ta có thể nghe thấy tiếng chúng thở, âm thanh đó nhanh và đầy kích động. Ta cảm thấy ma quỷ vây chung quanh mình; nó xâm nhập vào bầu khí quyển và chạm vào da thịt ta. Nó rất thật đến mức ta có thể ngửi thấy nó, như người ta ngửi thấy mùi thịt thối rữa.
Từ trong sâu thẳm, máu của ta như ngừng chảy trong huyết quản. Nó đông đặc lại. Ta biết cảm xúc này. Một linh tính luôn luôn cảnh báo ta ngay trước khi có ai đó đuổi sau lưng ta nơi chiến trường.
“Ta là hiệp sĩ Roger FitzAlan. Ta tới đây dưới sự bảo hộ Vua Edward.”
Không có ai nói với ta. Chỉ có tiếng cười ấy.
Rồi ta cảm thấy nó, nghe thấy nó, cú vỗ đầy điềm gở vào mông ngựa của ta.
Ta ngã xuống, từ từ, xa vời, như thể ta muốn đây là một giấc mơ và không có gì thật. Ta muốn thức dậy.
Ta thức dậy.
Dây thòng lọng thắt nghẹt cổ ta. Trọng lượng của ta và chiếc áo giáp lưới đã lôi ta xuống. Lôi xuống cõi chết và xuống địa ngục.
Ta không hít thở được. Ta chống cự. Rồi ta vặn vẹo. Ngực ta phồng lên. Không khí trong đó không thể thoát ra ngoài. Nó sẽ vỡ tung ra mất. Đầu ta cũng bị phình lên. Ta đang hấp hối. Ta không thể làm gì được, nên ta ngừng cử động. Ta chờ đợi luồng khí căng phồng bật tung ra khỏi cơ thể ta, vì khi ấy ta sẽ chết.
Nhưng anh không chết. Anh chớp mắt và nhìn chằm chằm lên phía trên, lên những thanh rui. Tim anh đập thình thình trong lồng ngực, thình thình một sự thật:
Ta sống. Ta sống. Ta sống.
Anh có thể cảm nhận được mồ hôi túa ra từ da mình, ký ức của anh vẫn còn rất gần với sự thực rằng anh đã vượt qua chuyện kinh hoàng đó một lần nữa.
Anh đã bị treo cổ. Bị treo cổ, và cơn đau xé ấy vẫn còn đó nơi cổ họng anh. Anh không thể chết mà cảm nhận như mình đã chết. Chỉ có còn sống người ta mới cảm nhận được địa ngục ấy.
Anh nằm đó thật yên, thận trọng. Từng chút một anh cố gắng nâng tay lên. Anh không làm nổi. Anh cố gắng cử động bàn chân. Anh không làm nổi.
Anh bị buộc chặt vào những chiếc cọc trên mặt đất. Anh cảm thấy một cơn giận bất ngờ tràn tới, và anh kéo sợi dây, cong người lại và cố gắng thoát thân.
Anh cố gắng nói, gọi. Hét. Không có gì thoát ra từ miệng anh ngoài âm thanh có vẻ như gầm gừ lạ lẫm. Như có một quả trứng chặn mọi lời nói trong họng anh. Cổ anh bị đau cả trong lẫn ngoài. Sưng phồng cực kỳ. Anh có thể cảm nhận được chỗ sợi dây từng thắt, nơi nó siết chặt vào da thịt anh.
Anh cần nhắm mắt trước nỗi đau, nỗi sợ hãi, và tồi tệ hơn - nỗi sỉ nhục đó.
Nỗ lực cử động thật khó khăn, giống như anh đã chạy hàng dặm dài hay giống như anh không còn máu để vận động. Quá yếu ớt để làm gì khác hơn, anh để đầu mình rơi phịch xuống, một thứ gì đó mềm mềm, một cái nệm rơm.
Anh thở những hơi lặng lẽ, ngắn và đều đều.
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào.
Làm thế quái nào anh có thể bình tĩnh khi anh bị nằm bẹp dưới đất, một tù nhân trong một nơi trông giống như cái chòi của tá điền? Có ai đó đã treo anh lên để tra tấn, rồi cắt cho anh rơi xuống trước khi chết phải không? Đó có phải chốn ăn năn mà giáo huấn giáo hội La Mã đã cảnh báo không? Anh đang ở đâu thế này? Anh nhăn nhó, từ từ quay đầu sang bên trái.
Bên trong này trời tối om, nhưng thị lực nhìn trong đêm của anh trở nên rõ ràng. Cách không quá xa là chiếc bàn gỗ sồi vững chãi và những chiếc ghế có lưng bằng nhành liễu quái đản trông như móng vuốt trên bàn tay xương xẩu của một mụ phù thủy.
Những chiếc lồng được chồng chất dọc theo tường, chứa đầy thú vật bị nhốt. Một con cáo. Một con chồn và lửng. Vài con thỏ rừng và nhiều con khác.
Bị trói chặt xuống sàn làm cho anh cảm thấy mình giống như một con vật bị mắc bẫy. Anh cố gắng nhỏm đầu dậy lần nữa, bất chấp cơn đau trong cổ, bất chấp cơn đau xé chạy xuyên qua đầu anh xuống cổ.
Anh ngừng lại, đầu hơi nhỏm dậy, nín thở.
Anh nghe thấy tiếng gì đó. Một tiếng động từ trong bóng tối. Anh có thể cảm nhận thấy sự hiện diện của cái gì đó.
Có ai đó trong phòng. Không chỉ là một con vật. Một con người. Tên đồ tể của anh chăng?
Anh cố gắng gom sức lực để vặn người lại. Lưng anh, vai và cánh tay cùng mọi bộ phận trong cơ thể anh cứng đờ, đau nhức. Anh nhói người, hớp hớp không khí và xê dịch thân hình.
Một tiếng ngáy như lợn vọng lại từ kế bên. Tầm mắt anh dõi theo tiếng động đó. Phải mất một lúc anh mới quen mắt.
Ánh nắng mặt trời, thứ nắng đẹp đẽ đến vào lúc bình minh vừa kịp len vào qua khe cửa chớp đóng. Một tia nắng mỏng mảnh rơi vào bên trong.
Anh nhìn chăm chú về góc đối diện.
Có cái khối hình thể như người nằm trên chiếc nệm rơm gần đó. Cái khối mà anh nhận ra được nhờ mớ tóc xoăn và rối bù.
Đó là tên trộm ngựa. Và ả ta ngáy như một con lợn.
o O o
Teleri tỉnh dậy bởi một tiếng quẫy đập. Mắt cô choàng mở và người cô sững lại.
Người Anh đã tỉnh.
Cô ngồi thẳng dậy và nhìn anh ta.
Anh ta đang vặn vẹo và dịch chuyển.
Rồi cô nghe thấy những âm thanh – những tiếng gầm gừ trong cổ họng. Cô đứng nhanh dậy, kéo váy lên khi đến đứng bên anh.
Anh giật mạnh những sợi dây trói quanh mình, kéo rồi lại kéo. Rồi anh dừng lại, bất ngờ nằm im. Nếu anh là một con thú rừng, hẳn tai anh sẽ vểnh lên. Nhưng thay vì thế, anh từ từ quay mặt nhìn cô.
Không thể nhìn thấy nét mặt anh nên cô với qua người anh và đẩy cửa sổ ra. Nắng sớm tràn vào bên trong, chiếu lên gương mặt anh.
Đôi mắt cô từng thắc mắc không biết trông ra sao có màu xanh da trời, đó là sắc màu của tuyết khi trời trở nên lạnh giá. Nhưng không gì có thể lạnh lẽo như cái nhìn từ đôi mắt ấy.
Cô cảm thấy thôi thúc bất chợt là xoa lấy hai cánh tay mình.
Gương mặt anh căng ra vì tức giận vì sợ hãi hay vì cả hai. Người đàn ông này phải to gấp hai lần cô, là Người Anh, và là một hiệp sĩ được huấn luyện để chiến đấu và giết chóc. Nhưng hiệp sĩ không thích bị trói nghiến và bị bắt giữ. Trông anh như sắp sửa giết chết cái gì đó.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang làm cô hãi sợ đó và cố gắng che giấu cảm xúc của mình. “Có ai đó đã rắp tâm treo cổ ngài.”
Nét mặt anh càng lạnh lẽo hơn, điều mà lẽ ra cô cho rằng không thể xảy ra được.
“Ở trên cây.”
Anh phát âm thanh trầm trầm như thể vọng ra từ trong hang tối.
“Cành cây bị gẫy,” cô nói thêm. “Rồi tôi đã tìm thấy ngài.”
Mặc dù cố gắng không để lộ ra song cô rất khiếp sợ anh, ngay cả khi anh bị trói lại. Cô hơi kiễng cao lên một chút để che giấu sự thực rằng đầu gối cô đang trở nên mềm nhũn như bún.
Cô muốn bỏ chạy và ẩn nấp thay vì nhìn thẳng vào mặt anh như thế. “Ngài đã bị ốm. Ốm nặng.”
“Ah…” Âm thanh thoát khỏi miệng anh đang há ra. Anh lắc đầu và kéo sợi dây, cong người lại và vặn vẹo khi anh không thể kéo chân và tay mình ra được, khi anh không thể cất tiếng. “Ah! Ahhhh!” Anh đang chống đối.
Cô không thể tin nổi cùng một người đàn ông sắp chết ấy lại có đủ sức để lôi kéo và vặn vẹo như thế. Cô cảm tạ trời đất, từ đầu tới chân vì mình đã trói anh lại. Cô nhìn anh chống cự. “Hãy nghe tôi!”
Anh nhìn cô, mắt anh nheo lại và gầm gừ hung dữ như tiếng muông thú om sòm.
“Đừng.” Cô lắc đầu. “Nếu ngài cứ kéo mấy sợi dây thì cổ tay ngài sẽ bị trầy ra như cổ của ngài ấy.”
Anh làu bàu điều gì đó thật cục cằn, nhưng không ngừng cố gắng thoát ra. Gương mặt anh thật khổ sở.
“Ai lại có thể làm điều đó với ngài vậy?”
Câu trả lời duy nhất cô nhận được là một tiếng gầm gừ giận dữ. Cô đã nghĩ đến chuyện anh sẽ cảm thấy thế nào khi tỉnh dậy như thế, đặc biệt là sau những gì đã trải qua. Cô ngồi thụp xuống bên cạnh và đặt tay nhẹ nhàng lên vai anh. “Làm ơn đi mà. Dừng lại.”
Cứ như là anh không thể nghe thấy cô hoặc là không muốn nghe thấy. Anh gầm gừ - âm thanh từ sâu trong cổ họng nghe như tiếng thú hoang.
“Nghe tôi này, Người Anh. Khi ngài đủ khỏe, tôi sẽ đưa ngài ra bìa rừng, rồi ngài sẽ tự do.”
Anh quay lại và trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén và giận dữ. Rồi anh giật dây trói và gầm gừ trong cổ họng. Nếu cô ở vị trí anh, âm điệu đó sẽ nghe như lời cầu xin. Còn anh thì không; âm thanh đó nghe có vẻ như anh ra lệnh cho cô cởi trói, và nó khá dữ tợn.
“Tôi sẽ không cởi trói cho ngài đâu,” cô bướng bỉnh nói.
Mặt anh đanh lại. Mắt anh giận dữ đến mức chúng có thể đốt thủng thành lỗ trên da thịt cô.
Cô đứng dậy và quay đi bởi tên ngốc cố chấp đó lại bắt đầu chống cự nữa. Cô đi tới chiếc bàn gỗ sồi xù xì luôn luôn lắc lư khi cô tì khuỷu tay lên đó. Cô luôn thích chiếc bàn bởi nó cho cô cảm giác như nó là một sinh vật. Nhưng cô không mỉm cười và nói chuyện với nó như vẫn thường làm.
Thay vào đó cô cầm chiếc bát nông bằng gỗ và chiếc thìa lên, quay người và lại đến đứng bên anh. Cô quỳ xuống và giơ bát ra để anh có thể nhìn thấy chất lỏng bên trong. “Cái này sẽ giúp ngài cảm thấy tốt hơn. Nó sẽ làm giảm đau và giúp ngài mau lành.”
Mắt anh nheo lại đầy nguy hiểm khi cô cô gắng đút chút thuốc đó vào miệng anh. Ngay khi cô đưa chiếc thìa tới môi anh, anh nguẩy đầu đi chỗ khác.
Cử động này chắc hẳn làm anh đau đớn. Anh nhắm mắt lại vì đau.
“Nó sẽ làm ngài thấy khỏe hơn.”
Anh không nhìn cô, không chịu hợp tác.
“Ngài nghĩ tôi chuốc lấy rắc rối khi cứu ngài để rồi đầu độc ngài sao?”
Thế là anh quay nhìn lại cô.
Cô giơ thìa gỗ ra. “Đây. Uống một chút đi. Chỉ một xíu thôi.” Nét mặt anh không thay đổi. Cái nhìn của anh tối tăm như thể anh mới là người có quyền. Như thể anh không bị trói.
Cô lại cố gắng cho anh uống thứ chất lỏng đó, nhưng gã đàn ông bướng bỉnh không chịu mở miệng. Anh chỉ nhìn cô chòng chọc bằng cái nhìn lạnh lẽo và đáng khiếp, miệng mím chặt lại và hàm bạnh ra đến mức cô chắc chắn việc ấy làm anh đau, vì cơ trên cổ đang bị thương của anh co lại và ở một vài chỗ, vết sưng đỏ bắt đầu bị rách sâu hơn và rỉ máu.
“Tôi sẽ không làm hại ngài đâu,” cô nói với anh bằng giọng bình tĩnh có thể. “Tôi thề với ngài.”
Cứ như cô chưa nói gì cả. Anh không thả lỏng người hơn. Anh không thay đổi cái nhìn.
Cô thở dài vận dụng hết sự kiên nhẫn, nhưng chẳng được bao nhiêu, rồi lại ngồi nhón chân và khom về phía và nghiêng về phía anh, quan sát anh thật gần khi dùng hai ngón tay tóm lấy cằm anh và véo nó. Khi anh mở miệng định phản đối, cô đút chiếc thìa vào trong.
“Đó,” cô nói và không thể không dằn được cảm giác như vừa thắng cuộc giao tranh. Cô ngồi xuống nhìn anh. “Thảo mộc sẽ giúp ngài khỏe hơn.”
Anh phun ra.
Cô lắc đầu nhìn anh. Đàn ông giống hệt trẻ con, lại còn tệ hơn.
Hai người trao đổi nhau bằng những cái nhìn trừng trừng, một kiểu đấu mắt mà trong vài phút cô biết sẽ chẳng có ai thắng. Đó là một trò chơi ngớ ngẩn, cô từ chối chơi tiếp.
Cô nhích ra sau anh, vẫn quỳ gối và đặt tay lên tai anh. Cô buộc cái đầu bướng bỉnh của anh tì vào đùi mình, gần như vào trong lòng cô.
Như thế này cằm anh nhô cao hơn trán. Cô giữ một tai anh rồi véo cằm anh lần nữa, lần này thì không dịu dàng lắm. “Thật may cho ngài vì tôi đã cạo râu, Người Anh ạ,” cô nói bằng một giọng bình tĩnh và đều đều. “Nếu tôi giật râu cằm để kéo cái mồm ngoan cố của ngài mở ra thì còn đau hơn đấy.”
Từ sắc mặt anh cô thấy được chắc chắn là anh chưa hay râu mình bay mất. Nhưng giờ thì anh biết rồi.
Lúc trước cô đã nhầm.
Khi đó anh chưa giận dữ.
Bây giờ anh nổi giận.
“Đám râu đỏ con con đó chắc chắn sẽ mọc lại,” cô bảo anh. “Tin tôi nói đi, Người Anh. Đó mới chỉ là vấn đề nh nhất thôi.”
Cái nhìn anh bắn về phía cô là cái nhìn hứa hẹn sự trừng phạt khủng khiếp.
Cô chỉ mỉm cười ngọt lịm, buông tai anh ra nhưng không rời cằm anh, nghiêng chiếc bát gỗ lên và đổ cả bát nước thảo mộc vào trong miệng anh.
Anh sặc sụa, khịt mũi và ho, giống như cô dìm anh xuống nước.
Nhưng ít ra anh đã nuốt được một chút.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã