Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2657 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
eng reng reng Hết hồi chuông thứ ba, Thủy Tiên mới nhấc. máy lên Giọng Diệp Bách gấp gáp:
- Xin cho tôi được biết có đúng thằng bé bị mất tích không Thương?
Thủy Tiên chát chúa:
- Đúng thì sao? Anh lấy tư cách gì chất vấn Hoài Thương.
Diệp Bách kêu lên:
- Tiên phải không? Tôi không chất vấn, tôi chỉ muốn biết sự thật.
- Sự thật đúng như anh được nghe đấy.
- Tại sao? Ai đã bắt nó?
Thủy Tiên bắt bẻ:
- Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai. Tôi đang dành dấu hỏi to tướng cho gia đình anh đó. Bạn tôi không thù oán ai, chắc chắn chả ai muốn bắt đứa bé còn đỏ hỏn ấy về nhà, tự chuốc khổ vào thân. Ngoài trừ chính gia đình nó. Không chừng lần này vẫn do mẹ anh dàn dựng, đạo diễn đấy.
Giọng Bách khô khốc:
- Mẹ tôi ư? Cả tuần nay bà ở ngoài đảo Bà ấy không làm việc này đâu.
- Anh có vẻ tin mẹ mình quá nhỉ. Hèn gì Hoài Thương dễ dàng bị mẹ anh hại cũng phải.
Bách năn nỉ:
- Tôi dám cam doan mẹ tôi không làm việc này đâu. Tiên cho tôi gặp Thương đi!
- Nó ngu rồi, khóc mấy tiếng đồng hồ vì mất tích đứa con, nó không còn sức để nghe anh nỉ non đâu. Hãy để nó yên.
Thủy Tiên đặt máy xuống bàn, cô trả lời luôn, không cần ai hỏi:
- Ông Bách gọi tới, Bách đòi gặp mày. Tao xin lỗi không hỏi ý mày. Mày không giận tao chứ Thương?
Hoài Thương mệt mỏi:
- Không! Riêng anh ta, tất cả đừng để anh ta có cơ hội tới đây. Tao ghét mọi sự níu kéo, chắp vá lắm.
Hằng Dung chậm rãi:
- Mọi ngườI ăn cơm được không, nhịn đói không phải là cách tốt nhất chứng tỏ mình đâu. Phải ăn mới có sức để tìm cu Nhí về Hà Thu gật đâu.
- Bé Dung nói đúng đấy, sắp hết buổi chiều rồi, ăn để lo việc tối nay nữa.
Hoài Thương rưng rưng:
- Tất cả ăn trước đi, lát rồi Thương ăn sau.
Hằng Dung bỏ nhỏ vào tai Khoa:
- Em giao "sếp" chị cho anh. Cố gắng thuyết phục chị ấy giúp em.
Còn lại hai người, Khoa dịu giọng:
- Nếu muốn, em nên ngủ một chút nhé Thương!
Hoài Thương lắc đầu:
- Tôi... hãy nói cho tôi biết, phải tôi đã làm sai điều gì, nên tôi bị trừng phạt.
Người ta nói "con trai nhờ phước mẹ" cu Nhí nó nhỏ như thế, tại sao người ta phải hại nó hả Khoa?
Khoa cầm bàn tay Thương, anh vỗ về:
- Em không có lỗi. Là người ta muốn giành giật tình yêu của em. Tôi hứa tìm được thằng bé cho em. Hãy tin tôi?
- Cám ơn anh! Dù sao anh cũng đừng gây thêm sự hiểu lầm cho bạn gái anh.
- Tôi chưa có bạn gái.
- Bảo Trân không phải là người yêu của anh sao? Cô ấy mong manh lắm.
Anh đừng giống Diệp Bách nghen! Đã yêu, phải bảo vệ tình yêu của mình.
Khoa nồng nàn:
- Nếu tôi nói tôi yêu em thì sao?
Hoài Thương tròn mắt. Khoa tỏ tình với cô vào lúc cô đang đau khổ vì con trai bị bắt cóc à? Sao lại có thể nói lời đó chứ? Khoa coi cô là gì nhỉ?
Cô nhếch mối:
- Anh đừng đùa kiểu đau tim đó, tôi không thích đâu. Hãy chỉ là bạn bè, như thế tôi yên ổn hơn, anh hiểu ý tôi chứ?
Khoa trầm tĩnh:
- Xin lỗi em! Đó là những lời chân tình nhất, tôi khát khao được nói cùng em lâu rồi. Lẽ ra tôi không nên ngỏ lời lúc này. Nhưng tôi muốn được chăm sóc em, lo lắng cho em.
- Bảo Trân sẽ đau khổ lắm. Tôi không muốn trở thành kẻ cướp.
- Tôi chỉ coi Bảo Trân như một đứa gái. Trân yêu đơn phương, tôi chỉ có một trái tim. Và trái tim đó tôi lỡ ghim hình dáng em vô, lâu rồi. Hoài Thương! Hãy cho tôi cơ hội.
Hoài Thương chua chát:
- Anh nghĩ đơn giản cuộc sống chỉ có tôi và anh à? Gia đình anh, sẽ không ai chấp nhận tôi.
Khoa nồng ấm:
- Em nói đúng! Có thể trong mắt người lớn, quá khứ của em như một hạt cát dù nhỏ vẫn làm xốn mắt họ. Riêng với tôi, những gì em nếm trải, nó như một ký ức buồn của mỗi con người. Ai cũng phải có ít nhiều. Tôi tôn trọng quá khứ của em.
Hoài Thương nhếch môi:
- Tôn trọng hay dằn vặt, khi mọi sự đã an bài. Tôi không dại khờ bước thêm một lần vào vạch hồng tươi rói của trái tim ai nữa. Bao nhiêu đó đủ rồi.
Khoa im lặng. Anh hiểu đây chỉ là cơ hội mở màn. Anh phải biết dừng đúng lúc. Con tim cô đang rỉ máu, bởi cô không còn là cô. Cô còn bổn phận của người mẹ. Trái tim cô đã bị phân đôi:
Một cho con trẻ, một còn lênh đênh chưa tìm được bến bờ dừng bước.
Khoa điềm tĩnh nói:
- Nghe lời tôi, em nên ngủ một chút đi. Tôi có việc phải về thành phố.
- Tôi biết mình cần gì lúc này. Anh không cần khách sáo với tôi.
Khoa cười nhẹ:
- Tôi có cuộc hẹn thật. Nhưng không ngoài mục đích đi tìm cu Nhí. Tôi hứa trở lại ngay khi tìm được chân tướng sự việc. Tạm thời em nên tịnh tâm nghỉ ngơi chờ tôi quay lại, được không?
Hoài Thương lặng lẽ gật đầu. Khoa nao lòng khát khao được ôm cô vào lòng, ủ ấm cô bằng tình yêu mãnh liệt đang sục sôi trong anh. Khoa không dám vượt xa hơn trước khuôn mặt buồn vời vợi của Thương. Trái tim người mẹ đang quặn đau. Dù vậy, cô Vẫn kiên cường ngẩng cao đầu, nụ cười héo hắt nở trên bờ môi rất xinh.
- Anh đi đi! Thương chờ anh. Đừng khiến tôi quay quắt, vô vọng.
Bờ môi cô mấp máy, lời thật nhỏ vẫn dịu dàng, rõ nét:
Khoa bất chợt cúi xuống, anh xiết cô thật chắt, hôn lên tóc cô, anh thì thầm:
- Anh biết mình phải làm gì để có em.
Thương chua xót:
- Đừng nghĩ đến tôi trong lúc này. Tâm hồn tôi giờ đầy thương tích. Tôi sẽ là ngọn gió hanh khô, đem tới anh những phiền toái, đau đớn thêm. Đừng làm khổ mình Khoa ạ!
Khoa nồng nàn:
- Tôi bất chấp tất cả. Tôi chỉ cần có em. Tôi yêu em, ngay lần gặp vô tình đầu tiên ấy. Bây giờ tôi đi nhé!
Hoài Thương để rơi những giọt nước mắt lặng lẽ, sau bước chân dứt khoát của Khoa. Cô cảm nhận được tình yêu của Khoa lâu rồi. Đã có lúc cô mong được anh ngỏ lời, cô nghĩ cô sẽ gật đầu ngay. Khoa thuộc týp đàn ông cá tính mạnh. Anh đủ sức che chở cô. Từ khi biết Khoa là con trai duy nhất của người tài trợ vốn cho mình. Cô hụt hẫng, chơi vơi, không còn hi vọng. Khoa quá hoàn thiện. Còn Thương, cô không quên được quá khử bản thân. Một gia đình danh giá, giàu sang, chả ai chắp nhận con trai họ lấy một người đàn bà. Thương ầm thầm tạo hàng rào chắn giữa hai người. Cô vừa mừng vừa đau khi bên Khoa luôn là Bảo Trân. Họ khá xứng đôi. Thương chờ ngày Khoa nhận chức thay cha, chờ ngày anh đưa thiệp hồng. Sự chờ đợi âm ỉ, lặng lẽ đầy xót xa, tủi hận cho chính mình. Khoa đã không yêu Bảo Trân. Ngay chuyện Mỹ Linh chạy theo Khoa, cô đều biết. Cô phẫn nộ trong sự căm hận, ghen tuông, vẫn chỉ đối diện một mình cô. Bây giờ...Thương nhắm mắt, liệu cô có đủ bản lĩnh bảo vệ tình yêu Khoa đang tranh đấu để dành cho cô không?
- Mày đang nghĩ đến Khoa hả Thương? Anh ta đã nói gì?
Giọng Thủy Tiên vang lên thật nhỏ vẫn khiến Thương giật mình, bối rối.
Thương thở dài:
- Khoa nói yêu tao.
- Mày đã từ chối?
- Tao đâu thể chọn lựa.
- Mày đừng tự lừa dối mình. Tình yêu là điều thiêng liêng, khó tìm. Khoa và mày đều yêu nhau. Tại sao mày không chấp nhận chứ. Mày chờ lời tỏ tình của anh lâu rồi kia mà?
Thương nhìn sững Tiên. Nó quả là nhỏ bạn tinh tế nhất của cô, luôn nhận xét đúng về cô, những nhận xét chính xác tới mức cô không thể phủ nhận.
Thủy Tiên rùn vai:
- Tao nói sai hay sao mày nhìn tao ghê vậy?
Thương cắn môi:
- Tao thấy mình không xứng đáng.
Thủy Tiên gắt nhẹ:
- Vì mày đã từng có chồng con à? Điên vừa thôi. Bây giờ là thời đại nào hả.
Quá khứ của mày, là một sự hi sinh, hiếu thảo, đầy bổn phận. Mày được tự do, được quyền yêu thương. Bản lĩnh mày quang đâu rồi khi rõ ràng mày rất yêu Khoa. Mày không thể đánh mất tình yêu này.
- Khoa còn gla đình. Tao nghe nói...
Tiên cướp lời:
- Khoa có một người cha rất thoáng và một người mẹ muốn con trai lấy vợ theo ý bà đúng không? Khoa không giống lão Bách, anh ta dám bỏ tất cả để có mày. Tao tin Khoa.
Thủy Tiên thấp giọng:
- Là mẹ, ai cũng ích kỷ bảo bọc con mình, huống hồ Khoa thuộc dạng "qúi tử" đích tôn của một dòng họ giàu sang đầy quyền lực. Khoa đang cố gắng thuyết phục mẹ ảnh, mày phải cho anh ấy niềm tin. Mày làm được mà Thương.
Hoài Thương chép miệng:
- Tao hứa suy nghĩ kỹ việc này? Bây giờ ngoài chuyện tìm cho ra cu Nhí, tao không còn tâm trí nghĩ việc khác.
- Tao hiểu, chuyện gì cũng phải có thời gian. Mày ăn hiền ở lành, chắc chắn ông trời không hại mẹ con mày xa nhau đâu. Tin tao đi.
Hoài Thương nuốt vào lòng tiếng thở đdài nhói buốt. Từ đó, cô mãi bứt rứt không yên. Mơ hồ, cô linh cảm rằng sắp xảy ra cho cô thêm điều gì đó, khủng khiếp lắm. Nếu thật người bắt cu Nhí không trả nó về cho cô, liệu cô sống nổi không? Liệu điều này có xảy ra với mẹ con cô? Và người nào đã bắt thằng bé?
Diệp Bách gầm gừ nhìn Mỹ Linh bằng ánh mắt hằn học:
- Vừa về tới nhà, em lại muốn đi nữa à?
Mỹ Linh thản nhiên xoay tới xoay lui ngắm mình trong gương, cô rùn vai:
- Em đến vũ trường. Em được mời khiêu vũ, ở nhà em biết làm gì cho hết thời gian. Coi ti vi hoài chả tìm được điều gì mới mẻ, chán lắm.
Bách cố nén giận:
- Nhưng em đã có gia đình, em không nên đến vũ trường. Nơi đó chỉ dành cho các cặp tình nhân.
- Không! Em sống thiếu những bản nhạc, nhưng cuộc khiêu vũ thì em không còn là em nữa. Em vẫn nhớ em đã cô chồng, tiếc rằng anh không thích nhảy.
Anh muốn thu mình trong căn nhà này, bằng lòng với hiện tại của anh. Còn em, thì không. Cuộc sống này tẻ nhạt lắm.
- Em sẽ thấy gia đình là tổ ấm, là hạnh phúc nếu em chịu sanh con.
Mỹ Linh kêu lên:
- Đừng thuyết phục em. Em không thích trẻ con, không thích làm mẹ. Em sẽ đem về cho anh một đứa bé. Nó là con ruột của anh, vậy đã được chưa?
Bách giật mình:
- Em nói sao? Đứa bé nào?
Mỹ Linh khoát tay:
- Con của anh chứ đứa bé nào nữa, anh biết rõ Hoài Thương sanh một thằng con trai rất giống anh.
Bách lao tới chụp cổ tay Linh:
- Là em phải không? Em đã làm gì nó?
Mỹ Linh nhăn mặt:
- Bỏ em ra, đau tay em.
Bách gằn gằn:
- Anh sẽ bỏ khi em nói thật. Em đã làm gì thằng bé?
- Chả làm hại một cọng tóc của nó, trái lại dù không ưa con nít, em vẫn cho nó ăn uống đầy đủ.
Mỹ Linh nín khe. Cô chạm phải ánh mắt vằn tia máu của Bách. Ánh mắt lạnh như thép, có thể đâm nát tìm cô trong khoảnh khắc Linh cười gượng:
- Anh nổi giận vì những gì em làm, đều không ngoài mục đích muốn đem con anh về cho anh à! Anh mất công năn nỉ cô ta, khô hơi, đắng họng, cô ta vẫn không thèm ngó đến anh. Em là vợ anh, thấy chồng mình chịu thiệt thòi, em chịu không nổi. Em trả lại công bằng cho anh thôi. Như thế là sai à?
Diệp Bách buông tay Linh:
- Dù đứa bê đích thực là con của tôi và Hoài Thương, tôi cũng không còn tư cách nhận con, tôi đã khai tử nó, khi cùng mẹ tôi vu khống mẹ đứa bé. Hoài Thương hận gia đình tôi. Cô ấy hoàn toàn đúng, khi không cho tôi nhận con.
Em đem thằng bé đi đâu, hãy đem nó về trả lại cho cô ấy. Em muốn gì tôi sẵn sàng thuận theo ý em.
Mỹ Linh bật cười:
- Cái em muốn, đơn giản lắm anh à, khi chúng ta là vợ chồng. Khổ nỗi trái tim anh không còn chỗ cho em. Anh không quên được cô ta, bởi vậy em muốn cô ta cùng nếm trải nỗi đớn đau như em. Kẻ không cô tình yêu của chồng. Và người mẹ mất con. Em muốn coi thứ nỗi đau nào lớn hơn.
Diệp Bách gầm lên:
- Tôi cấm em. Em mau đem thằng bé trả lại cho mẹ nó.
Nhếch môi, Linh kiêu hãnh:
- Anh ra lệnh cho em à? Điên thật, anh biết em tốn bao nhiêu để có thằng oắt con đỏ hỏn ấy không? Anh hình dung được niềm vui của mẹ anh không? Nếu tận mắt bà nhìn thấy nó. Khi nhận được cháu, mẹ anh mừng điên lên ấy chư?
Bởi thế, chả ai lệnh cho em được đâu, thưa "chồng" yêu qúi của em.
Diệp Bách nổi giận:
- Cô không trả đứa bé tôi sẽ tố cáo em.
Mỹ Linh trừng mắt:
- Anh dám?
- Mẹ đứa bé hầu như quy ngã khi con trẻ bị bắt cóc. Cô ta đã nhường em tất cả. Tại sao còn dồn ép người ta. Em cố tình tôi đành phải làm cái việc mà tôi không hề muốn. Nghe lời tôi, tội bắt cóc trẻ con, bị xử phạt nắng lắm đấy.
Mỹ Linh thách thức:
- Anh tố cáo tôi thử xem, tôi hay anh thua. Bằng chứng nào để anh khép tội tôi. Cuộc nói chuyện giữa "lời nói gió bay" vừa xong à? Xã hội nào, thì đồng tiền vẫn chứng tỏ được sức mạnh vạn năng của nó. Anh đừng quên điều đó.
Dằn mặt Bách bằng câu bỏ lửng đầy đe dọa, Mỹ Linh nhấn từng lời:
- Anh tố cáo tôi, thằng bé sẽ biến mất khỏi thế gian này. Nhớ đấy!
Diệp Bách bất lực:
- Em! Tuyệt đối em không được hại nó.
- Tôi không hề có ý định giết người. Anh ép tôi, thì tôi đành liều. Bây giờ tôi đi đây. Anh hãy nằm đó gặm nhấm những tẻ nhạt trong căn nhà thừa thãi vật chất này đi.
Mỹ Linh không ngờ rằng cuộc cãi cọ giữa vợ chồng cô đã bị Khoa nghe trộm. Anh dự tính tất cả, nên nghi ngờ Linh chính là người chủ mưu bắt cu Nhí.
Thay bằng đến vũ trường, anh đã âm thầm ngồi trước nhà Linh, theo dõi cô khi cô từ taxi bước xuống:
Khoa kịp ghi được bảng số xe taxi, và bằng thủ thuật nhỏ anh đã vào được nhà Linh để rồi nghe hết toàn bộ câu chuyện. Linh ranh như một con cáo, cô ta không hề nhắc thằng bé đang bị giấu ở đâu. Khoa quyết định tìm dấu vết theo bằng số xe taxi. Mỹ Linh từ Phan Thiết về Sài Gòn, số xe và số điện thoại ghi trên taxi cho anh biết điều đó.
Khoa chạy xe lên xa lộ. Di động reo, anh nhận ra số máy của Linh, điềm tỉnh, anh hỏi:
- Anh Khoa đây Linh!
Giọng Mỹ Linh êm ái:
- Anh đang ở đâu vậy? Ồn ào quá, không phải một quán rượu chứ Khoa?
- Anh đang trên đường đi Bình Thuận.
Khoa nghe giọng Linh run hắn:
- Đi Bình Thuận, anh không đùa em chứ?
- Không!
- Anh quên anh đã hẹn em à?
- Tôi không phải kẻ vô tình. Tôi còn biết rất rõ em phải vượt một chặng đường rất xa để về Sài Gòn theo lời hẹn của tôi.
- Vậy tại sao anh lại đi?
- Giữa cuộc vui và việc kiếm tìm giải thoát người vô tội. Tôi không thể đồng hành thực hiện.
Mỹ Linh buột miệng:
- Anh... đã biết gì?
- Chỉ một chút xíu manh mối, và em chính là đầu gút manh mối ấy. Tôi muốn em thành thật.
Mỹ Linh rít lên:
- Khốn kiếp. Toàn một lũ đàn ông ngu như... heo. Tôi thua gì con bé nhà quê ấy, tại sao các người luôn vây quanh nó. Tôn vinh nó, chối bỏ tôi? Tại sao hả?
Khoa từ tốn:
- Mỹ Linh! Chuyện gì cũng có thể giải quyết. Em hãy cởi mở lòng mình, dẹp bỏ hận thù, trả con lại cho Thương. Tôi hứa...
Giọng Mỹ Linh cười như khóc, cắt ngang:
- Anh dám hứa yêu tôi không? Dám chọn tôi không?
- Em có chồng rồi, tôi chỉ xin được là bạn em, người bạn thân mà thôi. Mỹ Linh! Em phải tin tôi.
- Anh muốn tôi tin anh. Anh muốn tìm thằng nhóc ấy, anh phải về Sài Gòn.
Chúng ta sẽ nhảy với nhau một đêm trọn vẹn. Sáng mai, nhất định anh sẽ có được điều anh cần. OK?
Khoa gật đầu:
- Tôi đồng ý.
Cúp máy, Khoa quay đầu xe. Đã gần 10 giờ đêm, vài tiếng thôi, anh tin Linh không lừa anh. Sáng mai, anh nhất định đem niềm vui về cho Hoài Thương.
Ráng chờ anh nhé Thương!
Vũ trường, đêm càng sâu vũ trường càng sôi động, náo nhiệt. Ở "Đêm màu hồng" chả bao giờ tắt những bản nhạc hay nhất, mới nhất. Khách đến đây hầu hết là con đại gia, tuổi đời từ mười sáu đến hai mươi nhưng cách tiêu tiền của bọn họ thì những người lao động nghèo sống gần hết đời ở tuổi sáu mươi, không dám mơ ước.
Khoa tới "Đêm màu hồng" đã vài lần, những lần trước anh đi theo mấy thằng bạn, anh không thích nhảy. Anh chỉ ngồi uống rượu, giá một ly rượu ngoại ở đây bằng nửa tháng lương công nhân xây dựng. Đắt hơn vàng, vậy mà người ta vẫn kéo nhau tới.
Khoa vừa dừng xe, Mỹ Linh đã bước đến:
- Rốt cuộc anh cũng đến, cám ơn anh!
Khoa nhìn Linh một thoáng. Cô đẹp và quyến rũ vô cùng. Bộ váy Linh mặc đêm nay, nửa kín nửa hở, như khoe hết vẻ kiêu sa, kiều diễm mà tạo hóa ban tặng Mỹ Linh. Những cặp mắt đàn ông như có lửa lung linh theo từng bước chân cô. Các cô gái thì vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Linh rực rỡ nổi trội giữa "Đêm màu hồng". Cảm nhận được vẻ đẹp của mình, cô phớt tỉnh tất cả, những nâng niu, yêu thương, khao khát cô đều dành cho Khoa. Từng bước nhảy điêu luyện đến ngẩn ngơ mọi người.
Nhảy liên tiếp năm bản nhạc. Linh thấm mệt, cô cùng Khoa trở lại bàn kêu nước uống. Cứ thế, Khoa bị cô cuốn vào nhạc, anh không còn thời gian để nhớ những riêng tư.
Ba giờ sáng, Mỹ Linh thì thầm:
- Em đói rồi, mình đừng uống nữa. Lên lầu kêu vài món ăn khuya nghe anh.
Nhìn đồng hồ, Khoa gật đầu, nhớ đến việc cần làm. Anh nói:
- Ăn xong, em phải cho anh biết nơi thằng nhỏ ở?
- OK! Em đi cùng anh. Anh đã tặng em một đêm quá tuyệt vời. Bình minh lên, em mong ánh nắngv ban mai giúp em tẩy rửa được tội lỗi của mình. Anh đừng quên, đêm chỉ la tàn, và anh chưa yêu em.
Thoáng bất mãn lấp loáng trên mắt Khoa, rất nhanh, anh lấy lại bản lĩnh đàn ông từng sống những ngày tháng lãng tử. Đàn bà, anh đâu phải chưa sống chung. Những đam mê nhất thời của cậu ấm dư tiền, thừa bạc. Đàn bà qua đời anh không nhớ hết tên. Không phải quá nhiều là do anh không quan tâm họ là ai. Sau cuộc mua vui là dấu chấm hết tất cả. Anh chả cho ai một hi vọng, một chút hẹn hò. Dạn dĩ cỡ Linh quả là anh chưa nếm trải. Khoa nhếch môi, đàn bà đẹp là đàn bà của thiên hạ. Anh chả đam mê để mang họa vào thân, khi hiểm họa sida luôn rình rập tất cả những ai ham vui.
Khoa uống rượu hơi nhiều. Mỹ Linh uống rượu khá hơn anh. Khoa vẫn tỉnh táo để nói với Linh:
- Anh sẽ...yêu em ngay khi gặp được thằng bé.
Mỹ Linh rùn vai:
- Anh sợ em thay đổi à?
- Không! Suốt đêm nay anh đã chiều em. Anh muốn mình có chút uy lực với em. Một điều kiện nhỏ, em không đồng ý được à?
- Em muốn một đêm thật trọn vẹn.
- Còn anh. Anh muốn được... yêu trong khám phá đắm say. Anh khao khát em, nên không thể chỉ trong khoảnh khắc.
Những lời ngọt ngào của Khoa khiến Mỹ Linh sung sướng. Rốt cuộc thì Khoa cũng "say" cô. Cô thừa bản lĩnh để làm Khoa không thể quên cô.
Mỹ Linh gật đầu:
- Em đồng ý!
Họ rời vũ trường vào lúc bốn giờ ba mươi. Trước khi rời căn phòng nhỏ, Linh chủ động hôn Khoa. Khoa đón nhận không màu mè, khách sáo. Trong cuộc chơi này anh đâu mất gì. Là đàn ông, dẫu lạnh lùng, anh vẫn không thể dửng dưng trước bờ môi đầy thơm tho, dâng hiến của Mỹ Linh. Nụ hôn kéo dài khiến Mỹ Linh hoàn toàn tin tưởng Khoa:
Chiếc Dylan láng cóng chở đôi trai tài gái sắc ra xa lộ. Buổi sáng, trời xe lạnh bởi gió bởi sương đếm còn lãng đãng giữa không gian. Chiếc váy mỏng manh của Linh khiến cô thấy lạnh. Cô ôm chặt Khoa gục đầu vào lưng anh tìm hơi hướm người đàn ông mạnh mẽ. Mỹ Linh đã điện thoại ra Phan Thiết cho chị Sáu ngay trong đêm đưa cu Nhi trở vào Đồng Nai. Điểm hẹn của Linh là một khách sạn ở thị xã Long Khánh. Khoa ra tới nơi, vào lúc thằng bé đang được chị Sáu cho bú sữa bình. Khoa thở phào, anh trút đi được gánh lo Mỹ Linh sẽ lật lọng. May cho anh, Linh bắt thằng bé chỉ vì sự ghen hờn. Bây giờ cô nghĩ mình đã có Khoa, nên đã không cần đến cu Nhí nữa.
Cô thấy Khoa như quên mất cô khi anh cứ chăm bẵm thằng bé. Cô nhắc:
- Em sẽ cho chị Sáu đem thằng nhỏ về giao trả cho mẹ nó. Anh nhớ dặn họ không được làm khó chị ấy.
Khoa bằng lòng. Anh đưa chị Sáu và thằng bé lên taxi, căn dặn chị ta kỹ lưỡng. Chờ taxi chuyển bánh, anh mới thở Phào nhẹ nhõm băng qua đường.
Khoa và cả Mỹ Linh đều không thể tin được tai nạn xảy ra cho Khoa chỉ trong tích tắc. Anh đã bước chân lên lề đường. Vậy mà một chiếc xe mô tô lạc tay lái đã lap và.o Khoa hất văng anh lên cao.
Khoa thoát chết, nhưng tai nạn đã khiến anh bị chấn thương cột sống bắt anh mãi mãi phải nằm trên giường bệnh, bản thân bất toại. Tận mắt nhìn tai nạn của Khoa, Mỹ Linh bị chấn động thần kinh. Cô lơ ngơ giữa đường, miệng không ngừng gọi tên Khoa. Người ta biết cô là bạn anh nên quyết định để cô theo xe cấp cứu...
Hoài Thương ứa nước mắt nhận lại cu Nhí. Cô ôm xiết thằng bé như sợ thêm lần nữa nó tan biến mất. Cô nào hay để mẹ con cô trùng phùng, Khoa đã gặp tai nạn kinh khủng, không thể ngờ...
Hãy Đến Bên Em Hãy Đến Bên Em - Hồng Kim