There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2896 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
áng chủ nhật nghỉ làm việc nhưng Minh Đạt vẫn gọi điện cho Thảo Vân đến công ty có việc khẩn.
Chẳng biết có việc gì khẩn, Thảo Vân hoang mang rồi hối hả đi ngay.
Đến công ty, Thảo Vân gặp Minh Đạt tại cổng. Anh tươi cười với cô:
- Chủ nhật không phải vào công ty làm việc đâu. Hãy đi với anh!
Thảo Vân ngơ ngác:
- Đi đâu?
Giọng Minh Đạt ra vẻ bí mật:
- Đi thì sẽ biết!
Thấy Thảo Vân còn chần chừ, anh lại tinh quái nói thêm:
- Yên tâm đi! ''Cọp'' không bắt em vào hang "cọp" đâu. Chỉ đi picnic thôi.
Thảo Vân tròn mắt nhìn Minh Đạt, anh cười tỉnh bơ:
- Đi chỗ này cũng gần thôi!
Và không để cho Thảo Vân từ chối, Minh Đạt hối thúc cô lên xe.
Thảo Vân chỉ còn biết làm theo ''mệnh lệnh'' Minh Đạt chở Thảo Vân trên chiếc Wave màu xanh bóng lộn. Chiếc xe lướt êm trên đường sau khi chạy lòng vòng, Minh Đạt dừng lại ở khu vườn cao su râm mát.
Những cây cao su chạy dài tít tắp. BuổI sáng gió thổi lao xao, không khí thật tươi mát.
Minh Đạt xuống xe cười cười thông báo:
- Cắm trại nơi đây?
Thảo Vân ồ lên:
- Cắm trại à? Vậy mà anh không nói, em rủ Huyền Trinh nữa.
Minh Đạt nheo mắt nhìn Thảo Vân:
- Anh nghĩ Huyền Trinh đã có tiết mục với Sơn Duy rồi.
- Rủ Sơn Duy đi cùng Minh Đạt buông một câu đầy ý nghĩa:
- Có những lúc riêng tư chỉ cần hai người thôi em ạ!
Minh Đạt muốn nói gì nhỉ? Thảo Vân định hỏi anh thì Minh Đạt giục:
- Nào phụ với anh lo cho bao tử trước đã.
Mở chiếc ba lô, Minh Đạt lấy giấy báo trải trên thảm cỏ, bày thức ăn ra, bánh mì, thịt nguội, bánh ngọt, nước uống trái cây, đủ cả.
Thảo Vân lấy dao cắt thịt và bánh mì, thầm khen sự chu đáo của Minh Đạt.
Cô cười bảo Minh Đạt:
- Anh chuẩn bị như là cho mười người ăn vậy.
- Em sợ hai người ăn không hết hả?
- Làm sao mà hết.
Thảo Vân trả lời rồi bổ sung:
- Ngoại trừ anh có mười bao tử.
Minh Đạt bông đua:
- Tiếc là anh chỉ có một cái bao tử giống như...
- Giống như cái gì?
- Giống như chỉ có một trái tim.
Đưa mắt nhìn Minh Đạt chăm chú, Thảo Vân hỏi khẽ:
- Bộ anh muốn có mười trái tim sao?
Minh Đạt vờ nghiêm nghị:
- Chỉ một trái tim thôi, trao cho ai anh chẳng đòi lại bao giờ.
Thảo Vân cười rúc rích:
- Có đòi người ta cũng không thèm trả.
Ánh mắt Minh Đạt vụt sáng lên:
- Vậy là em nhận luôn hả Thảo Vân.
Thảo Vân giật mình:
- Nhận cái gì?
- Trái tim anh!
- Em không biết đâu.
- Em phải biết chứ Vân.
Choàng tay lên vai Thảo Vân, Minh Đạt bảo:
- Anh tin em biết những gì anh nói.
Thảo Vân hạ thấp giọng:
- Biết để làm gì hả anh?
- Biết để biết.
- Chẳng được gì đâu anh?
Minh Đạt cúi sát mặt Thảo Vân:
- Sao em biết chẳng được gì? Được quá chứ!
Thảo Vân lắc đầu mà không biết nói gì hơn. Cô đưa mắt nhìn quanh khu vườn cao su vắng lặng.
Cơn gió thổi qua, hương hoa cao su thoang thoảng bay. Nhớ hôm nào tông xe đạp vào anh chàng có thân thể cường tráng đang tập thể dục, bất giác Thảo Vân đỏ mặt.
Minh Đạt mỉm cười hỏi cô:
- Ngồi ở khu vườn cao su em có nhớ gì không Vân?
- Nhớ hoa cao su.
Thảo Vân đáp gọn. Minh Đạt cao hứng khe khẽ hát:
''Anh đứng đợi em Dưới hàng cây xanh Bầu trời xanh Hàng cao su ngút mắt Con đường đất đỏ Chạy dài hun hút Chiều nắng nhạt Mây không bay Đứng đợi ai Hương thầm bay Ơi hương hoa!
Đầy quyến rũ Hoa cao su Bình dị Như em Cô gái hồn nhiên Đã đến Bên đời anh Ơi em!
Hoa cao su mộc mạc Mà hương thầm man mác.
Tỏa ngát hồn anh...'' Chỉ hát khe khẽ thôi mà giọng, Minh Đạt trầm ấm, thiết tha quá?
Ôi có phải lời ngọt ngào này anh dành cho Thảo Vân?
Thảo Vân như đang chìm vào cơn mê huyền hoặc.
Sự thật hay chỉ là ảo tưởng, mà ảo tưởng rồi sẽ vỡ tan.
Bài hát hoa cao su dễ thương quá, hay và đẹp quá! Thảo Vân muốn nghe Minh Đạt ca hoài, ca mãi.
Tuy nhiên, Thảo Vân thấy vương buồn. Nỗi buồn như khói bay lãng đãng làm cay khóe mắt.
Thảo Vân vội đánh trống lãng:
- Anh bảo giải quyết chuyện bao tử mà sao ngồi đó, Minh Đạt bật cười:
- Chuyện bao tử, giải quyết nhanh thôi.
Anh lấy bánh mì kẹp thịt đưa cho Thảo Vân:
- Em ăn đi.
Rồi anh chỉ lên những tán cao su mượt mà:
- Cứ mỗi lần đi ngang qua đây nhìn thấy hoa cao su nở rộ là anh rất nhớ.
- Nhớ gì?
- Nhớ người chạy xe?
- Anh bị tông nên nhớ người chạy xe phải không?
Minh Đạt thì thầm như lời ru:
- Tại người chạy xe rất đáng nhớ.
Thảo Vân hỏi lại:
- Người chạy xe có gì đáng nhớ?
- Có chứ Vân! Tại em không biết đấy thôi.
Minh Đạt nhớ thật sao? Chẳng lẽ Thảo Vân có nhiều điều đáng nhớ?
Mà Minh Đạt nhớ Thảo Vân thì có gì đáng mừng không? Làm sao mà tin anh khi bên anh luôn có Uyển Thư!
Uyển Thư, đám mây đen đang giăng, Uyển Thư là làn khói làm khóe mắt Thảo Vân cay cay.
Cô cố xua tan hình ảnh Uyển Thư ra khối tâm trí.
Uyển Thư! Mong là cô đừng xuất hiện ở công ty nữa, Thảo Vân cười thầm cho suy nghĩ của mình. Làm sao Uyển Thư không đến công ty được khi cô là trợ lý giám đốc.
Cô còn khẳng định là giám đốc phu nhân nữa kìa!
Thảo Vân ngó mông lung ra khu vườn cao su để không nghĩ ngợi về Uyển Thư nhưng sao hình ảnh Uyển Thư vẫn lởn vởn mãi trong đầu cô.
Như không đọc thấy những diễn biến trong tư tưởng Thảo Vân, Minh Đạt tươi cười nhắc nhở cô ăn sáng.
Minh Đạt hồn nhiên nhấm nháp bánh mì kẹp thịt như đứa trẻ con, Minh Đạt ăn uống rất ngon vì anh đang phấn chấn lạ thường.
Được ở bên cạnh Thảo Vân trong khu vườn cao su tươi mát và vắng vẻ thế này thật là thú vị.
Ăn xong, Minh Đạt ngã người xuống thảm cỏ xanh nhìn lên bầu trời mênh mông nghe chim hót véo von.
Nhìn Minh Đạt thanh thản, nhàn hạ lúc này đây, không ai nghĩ anh là một giám đốc nghiêm túc, đạo mạo trong công ty.
Ngắm nhìn Minh Đạt một lúc, Thảo Vân lại quay mắt sang hướng khác. Một lúc cô lại đến ngồi dưới gốc cao su, ánh mắt mơ màng về một nơi xa.
Dáng cô thanh thoát, nhẹ nhàng như vầng mây bông lãng đãng, mái tóc đen tuyền như dòng suối uốn lượn trên đôi bờ vai thon thả.
Minh Đạt bỗng ngồi bật dậy:
- Ngồi yên nhé Thảo Vân!
Thảo Vân xoay người lại, Minh Đạt đang lúi húi soạn khung vẽ. Thì ra anh đã chuẩn bị các thứ cho chuyến đi picnic đầy thú vị này.
Không hẹn mà Thảo Vân trở thành người mẫu cho anh.
Với dáng ngồi tự nhiên, thanh thản, với gương mặt khả ái, dịu hiền, Thảo Vân đã cuốn hồn Minh Đạt vào bức vẽ.
Anh say sưa phác thảo đường nét gương mặt Thảo Vân trên phông nền là khu vườn cao su biếc xanh, trên cây là những chùm hoa trắng vàng xinh đẹp đong đưa.
Minh Đạt đam mê hội họa, anh vẽ xuất thần bằng tâm hồn và lòng yêu nghệ thuật. Anh chăm chú vẽ gương mặt, mái tóc Thảo Vân.
Nếu như Minh Đạt say sưa vẽ Thảo Vân bên khu vườn cao su để tạo một bức tranh hoàn hảo thì Thảo Vân cũng say sưa ngồi làm người mẫu cho anh.
Cô kiên nhẫn giữ tư thế tự nhiên, tâm trạng nhẹ nhàng để Minh Đạt hoàn thành bức vẽ.
Đã một lần Thảo Vân chứng kiến Minh Đạt vẽ hoa cao su. Lúc đó anh chỉ vẽ trong sự tưởng tượng mà hình ảnh hoa cao su hiện ra trong tranh thật đẹp và giống như thật.
Thảo Vân cũng mong cô được hiện ra trong tranh của Minh Đạt giống như thật.
Minh Đạt để cả tâm hồn vào từng nét vẽ, khuôn mật Thảo Vân trong tranh thật sinh động. Anh vẽ với sự phấn chấn lạ thường.
Thảo Vân ngồi làm người mẫu cho anh cũng phấn chấn lạ lùng. Minh Đạt đã biến buổi picnic bằng buổi vẽ tranh đầy thú vị.
Một họa sĩ, một người mẫu. Hai người bên nhau thật lãng mạn và thật đẹp.
Thảo Vân không hối tiếc vì đã theo Minh Đạt đến khu vườn cao su thơ mộng, vừa vui chơi cùng anh vừa làm người mẫu cho anh vẽ.
Giờ phút này đây chỉ có hai người ở bên nhau thật thanh thản. Hãy quên hết mọi chuyện của đời thường, hãy quên hết những đa đoan, những phiền toái còn vướng mắc. Hãy sống thật bình yên với chính bản thân mình.
Minh Đạt lặng lẽ thả hồn vào bức tranh. Anh vẽ Thảo Vân bằng tim óc và niềm say mê chất ngất.
Dáng thiếu nữ xuân thì dưới gốc cao su đẹp mê hồn. Những chấm hoa trên cành điểm xuyết cho bức tranh thêm hoàn hảo.
Ngẩn ngơ trước bức tranh, trước người thật, không kềm giữ được sóng lòng xôn xao, Minh Đạt ôm chầm Thảo Vân, gắn môi lên đôi môi mềm mại, nụ hôn cháy bỏng yêu đương.
- Anh yêu em!
Thảo Vân bàng hoàng, choáng ngộp trong tay anh.
Giọng Minh Đạt càng thiết tha:
Hình ảnh em trong tranh cũng chính là trong tim anh đó!
Thảo Vân ngây thơ:
- Sao lại là em?
Minh Đạt thì thầm:
- Trong tình yêu đừng hỏi tại sao em ạ?
Nhưng Thảo Vân vẫn thắc mắc. Tại sao lại là Thản Vàn mà không là Uyển Thư.
- Em không hiểu gì cả?
- Em phải hiểu! Phải biết những điều anh nói.
Thảo Vân vừa bối rối vừa lâng lâng một niềm vui. Những lời của Minh Đạt quá bất ngờ khiến Thảo Vân cứ ngỡ trong1 mơ. Cô không dám tin đây là sự thật.
Thảo Vân chới với trước tình yêu thắm thiết của Minh Đạt.
Muốn nói với Minh Đạt thật nhiều nhưng Thảo Vân lặng thinh. Cô muốn được hưởng mãi giây phút êm đềm bên anh!
Xin tất cả dấu yêu còn mãi chứ đừng vội tan theo mây khói phù du.
Bỗng dưng Thảo Vân lại lo sợ mơ hồ. Tình yêu của bền vững, tình yêu của anh có như một cơn gió tươi mát dành riêng cho cô hay cũng dành cho bao cô gái khác.
Chính Thảo Vân và Huyền Trinh đã nhận định là ''cọp'' là anh chàng hào hoa đa tình lãng mạn.
Minh Đạt có hào phóng trao tình cho Thảo Vân rồi còn trao cho người khác nữa, cụ thể là Uyển Thư đó! Nếu không thì cô ta đâu có tự xưng là giám đốc phu nhân một cách kiêu hãnh.
Muốn hỏi Minh Đạt nhưng Thảo Vân lại sợ sự thật. Muốn biết sự thật nhưng lại thôi, để cô hiểu mơ hồ còn có chút hi vọng mà hay hơn.
Thấy Thảo Vân thinh lặng, Minh Đạt hỏi khẽ:
- Sao em không nói gì cả vậy Thảo Vân?
Thảo Vân trầm giọng:
- Em biết nói gì đây?
- Anh muốn được nghe em nói.
- Em không nói đâu.
- Em không nói thì làm sao anh biết?
- Anh muốn biết gì?
- Nhiều thứ lắm.
Thảo Vân khôn ngoan lý sự:
- Anh bảo anh muốn biết gì thì tự tìm hiểu và biết ngay đâu cần em nói gì.
Minh Đạt bình thản:
- Có những lúc anh cần muốn biết em nói gì.
Thảo Vân lắc đầu một cách vô tư.
- Không cần thiết đâu anh.
Minh Đạt khẽ đùa giọng:
- Cần chứ! Lời nói của em rất có giá trị.
Thảo Vân mỉm cười:
- Em có phải là ''ông'' gì đâu mà lời nói có giá trị.
- Bộ là ''ông'' thì lời nói mới có giá trị.
- Chứ sao? Làm ''ông'' giám đốc như anh đó.
Minh Đạt nhe răng cười:
- Làm một cô gái như em, tiếng nói có giá trị mới tuyệt vời đó.
- Em chẳng thấy tuyệt vời chỗ nào.
Nheo một bên mắt với Thảo Vân, Minh Đạt cười bảo:
Em không thấy nhưng anh thấy.
- Vậy hả?
- Thế thì em nói đi?
- Nói gì?
- Nói em yêu anh.
Thảo Vân thẹn chín người. Hai má cô ửng hồng như quả táo.
- Em không nói đâu! Đừng ép em.
Ra vẻ đồng tình, Minh Đạt gật đầu:
- Được rồi, ép mất linh thiêng. Anh không ép, để em tự giác nói hà.
Thảo Vân tựa đầu vào ngực Minh Đạt, cứ chỉ tình tứ hơn cả lời nói. Minh Đạt cúi xuống hôn mái tóc mượt mà của cô. Mái tóc thoang thoảng, hương hoa cao su khiến lòng anh xao xuyến.
Có một người thoáng trông thấy Thảo Vân làm mẫu cho Minh Đạt vẽ và hai người lãng mạn âu yếm nhau, đã đùng đùng nổi giận.
- Ái chà, giám đốc đưa nữ trợ lý vào vườn cao su tình tự, ghê nhỉ?
Chau mày, Minh Đạt hỏi với giọng khó chịu:
- Em nói gì?
Hai tay chống nạnh, Uyển Thư hỏi Minh Đạt với giọng hạch sách:
- Anh đã đưa cô ả vào vườn cao su tình tự bao nhiêu lần rồi?
Bực dọc nhưng Minh Đạt vẫn cố giữ vẽ điềm tĩnh:
- Em không có quyền hạch sách anh như thế?
Uyển Thư nhếch môi cười khẩy:
- Có quyền quá đi chứ!
Minh Đạt nghiêm giọng khẳng định:
- Em không có quyền gì cả.
Mắt long lên, Uyển Thư chì chiết Minh Đạt:
- Thì ra hai người từng hẹn hò lén lút nhau trong khu vườn cao su mà hôm nay tôi mới bắt gặp.
Minh Đạt nhắm mắt:
- Em nói gì lạ vậy, cái gì mà hẹn hò lén lút?
Uyển Thư hất mặt lên:
- Lén lút chứ còn gì nữa? Anh có dám công khai mối quan hệ bất chính, mờ ám này không?
Tức khí, Minh Đạt dõng dạc đáp:
- Không phải quan hệ bất chính, mà thật sự tôi yêu Thảo Vân.
Uyển Thư dài giọng mỉa mai:
- Anh yêu con trợ lý quê mùa đó hả?
- Nói dễ nghe nhỉ?
Minh Đạt phàn nàn:
- Em đừng có khinh thường Thảo Vân như thế?
- Xí! Anh bảo em tôn trọng cô ta à? Kẻ cướp người yêu của em, cần phải cho cô ta biết tay.
Giọng điệu của Uyển Thư đanh đá dữ dằn. Thảo Vân mà nghe những lời này khó mà chịu được. Minh Đạt mong là những lời này không lọt vào tai Thảo Vân.
Uyển Thư vẫn oang oang cái miệng một cách chua ngoa:
- Bô cô ta không biết em là của anh sao? Là trợ lý mà chẳng biết thân phận, dám nhào vô với giám đốc.
Đưa mắt nhìn Uyển Thư chăm chú, Minh Đạt nghiêm túc đáp:
- Em không được nói thế? Giữa anh và em không có sự ràng buộc nào cả.
Uyển Thư tức khí chen vô:
- Không ràng buộc ư? Anh nói thế mà nghe được à?
Minh Đạt vẫn thản nhiên khẳng định:
- Chúng ta không ràng buộc gì nhau. Mỗi người có hướng đi riêng. Anh yêu Thảo Vân là quyền của anh.
Uyển Thư vặn lại:
- Anh yêu cô ta à? Chắc không? Với cô gái nào anh cũng nói câu đó.
Minh Đạt nóng mũi:
- Anh không nói bừa bãi như em nghĩ đâu. Anh biết rõ tình cảm của mình.
Uyển Thư cãi lý:
- Anh đã từng gắn bó với em, sao giờ lại nói thế.
- Chúng ta chỉ là bạn với nhau. Em cũng có hướng đi riêng mà!
Uyển Thư kiêu hãnh tuyên bố:
- Hướng đi của em là anh. Em đã quyết định cùng anh chung bước bên nhau để cùng lo cho công ty.
Minh Đạt thản nhiên:
- Anh nghĩ em đã có Jean Star rồi.
Uyển Thư đính chính:
- Anh ấy chỉ là bạn.
- Anh thấy hai người rất hợp nhau.
- Nhưng đâu hợp bằng anh.
- Chúng ta không hợp nhau đâu Uyển Thư.
Uyển Thư nói liều:
- Không hợp cũng chẳng sao, rồi đâu cũng vào đấy.
Minh Đạt khó chịu:
- Cuộc sống không đơn giản như em nói đâu.
- Còn anh suy nghĩ chi cho phức tạp.
- Anh phải nghĩ chứ, chuyện quan trọng cả đời mà.
Uyển Thư bực dọc hỏi lại:
- Ý anh là sao?
Minh Đạt bình thản:
- Chúng ta chỉ là bạn thôi.
Uyển Thư cắt lời anh:
- Và sau tình bạn là tình yêu và hôn nhân. Anh quên sao? Chúng ta hãy tiến tới hôn nhân, đừng để em chờ đợi.
Minh Đạt nhăn mặt:
- Anh đã nói rồi, chúng ta tự do chọn cuộc hôn nhân, không ai ràng buộc ai.
Uyển Thư nũng nịu:
- Nhưng em muốn ràng buộc với anh hà.
Minh Đạt lắc đầu:
- Không được đâu Uyển Thư?
- Sao không được? Chúng ta kết hôn đi anh!
Minh Đạt cao giọng tuyên bố chắc nịch:
- Anh chỉ kết hôn với người anh yêu.
Uyển Thư đùng đùng nổi giận:
- Vậy là anh yêu cô ả trợ lý. Anh đòi kết hôn với nó à? Không có chuyện đó đâu.
Minh Đạt xua tay như muốn chấm dứt cuộc trò chuyện giữa hai người:
- Chúng ta mãi là bạn. Anh không xen vào cuộc sống của em, thì em cũng đừng xen vào tự do của anh.
Uyển Thư bướng bỉnh:
- Nhưng em thích chen vào thì sao?
Minh Đạt nghiêm nghị:
- Anh không có thời gian tranh luận với em đâu.
Uyển Thư bùng thụng mặt:
- Anh đừng né tránh! Em muốn anh giải quyết dứt khoát chuyện này.
- Chúng ta có chuyện gì phải giải quyết đâu.
Nguýt mắt với Minh Đạt một cái thật dài, Uyển Thư phán gọn:
- Anh phải dứt khoát ngay với cô ả trợ lý của anh!
Minh Đạt phẩy tay:
- Em đừng chen vào chuyện tình cảm riêng tư của anh.
- Em có quyền vì em với anh...
- Chuyện đó là do em nghĩ thôi Uyển Thư à!
Uyển Thư cáu kỉnh rít giọng:
- Phải rồi, chỉ do em nghĩ còn anh là kẻ bội bạc, có mới nới cũ. Có cô ả Thảo Vân là anh vội quên em ngay!
Minh Đạt nói nhanh:
- Anh không quên em đâu, chúng ta vẫn là bạn.
Uyển Thư tức tối:
- Bạn, còn nó là người yêu hả? Em không để yên chuyện này đâu.
- Em đừng quá đáng, Uyển Thư!
Uyển Thư buông lời hăm he.
- Em không quá đáng đâu, nhưng rồi anh sẽ thấy hậu quả việc anh làm.
Uyển Thư sẽ không hăm dọa suôn đâu. Cô nhất định sẽ cho Minh Đạt biết tay. Kế hoạch cô vào quản lý công ty gốm sứ không thành thì Uyển Thư cũng phải có cách khác.
Uyển Thư không bao giờ chịu thua. Trên tình trường hay thương trường gì, Uyển Thư cũng phải thắng lợi.
Thảo Vân là một cô ả quê mùa, có hơn gì Uyển Thư, cớ sao Minh Đạt yêu cô ta còn đòi chọn cô ta. Minh Đạt chẳng có mắt nên mới không nhìn thấy Uyển Thư hơn hẳn Thảo Vân. Uyển Thư này phải ăn đứt Thảo Vân.
Hai hôm sau Uyển Thư đến công ty bảo với Minh Đạt cô sẽ đi Thái Lan giao dịch cho công ty và kêu Minh Đạt đi cùng.
Minh Đạt khẽ bảo:
- Em cứ đi trước, cần gì anh sẽ sang sau.
- Cũng được.
Uyển Thư lơ đãng đáp, rồi bảo:
- Em cần nắm một số dữ kiện và số liệu sản phẩm cụ thể.
Minh Đạt gật đầu:
- Em cứ lên máy và xem hồ sơ, sổ sách.
Minh Đạt nói xong, lo giải quyết công việc, còn Thảo Vân ung dung đi làm công việc của cô.
... Buổi chiều trong nhà hàng sang trọng, Uyển Thư ngồi đối diện cùng Jean Star. Trên bàn, các thức ăn đà được dọn lên, súp hoành thánh, tôm nướng, thịt nai xiên...
Jean Star dán ánh mắt đắm đuối nhìn Uyển Thư. Váy ngắn, áo lửng hở cổ trông cô thật trẻ trung gợi cảm.
Nở nụ cười tươi tắn với Jean Star, Uyển Thư õng ẹo:
- Anh được công nghệ làm men gốm sứ màu ngọc bích là hốt bạc đấy.
Jean Star cười mơn:
- Anh biết!
- Em mang vàng đến cho anh, giá cả sòng phẳng nha! Em cực khổ lắm mới lấy được.
Jean Star tỏ vẻ hào phóng:
- Em muốn gì anh cũng chi, cũng chiều em cả.
Uyển Thư cười tít mắt:
- Chi cho xứng đáng công của em đó! Công em là vô giá.
Jean Star cười hỏi:
- Bao nhiêu?
- Hơn trăm triệu nghe!
- Chẳng biết công ty sẽ sản xuất thế nào?
- Em bảo đảm có công nghệ làm chính xác rồi, công ty của anh sẽ hốt bạc.
- Em về hợp tác làm ăn với công ty anh nghe?
- OK!
- Uống chúc mừng.
Jean Star bưng ly rượu lên và Uyển Thư cũng nâng ly cùng anh. Hai người vừa ăn uống vừa phấn khởi bàn chuyện hợp tác kinh doanh sản xuất.
Sau đó hai người đi dạo chơi bên nhau và đi khiêu vũ rất tình tứ.
Uyển Thư hả hê vì đã trả thù được Minh Đạt. Phen này ''kẻ cắp, bà già gặp nhaú' cho anh biết tay Uyển Thư. Anh dám tuyên bố yêu Thảo Vân và sẽ tiến tới hôn nhân với cô ta. Anh không nghĩ đến Uyển Thư, nghĩa là không coi Uyển Thư ra gì.
Thật quá lắm! Anh với Uyển Thư gắn bó bao lâu nay bỗng dưng cô ta xuất hiện hớp hồn anh. Minh Đạt có là điên mới yêu Thảo Vân, một con bé trông quê quê có sành điệu gì đâu? Bao giờ Minh Đạt sáng mắt ra.
Chừng nào Minh Đạt sáng mắt là mất tất cả, đáng đời cho ông giám đốc.
Uyển Thư phải trả thù cho Minh Đạt biết, Uyển Thư nhất định không để cho ai xem thường mình.
Minh Đạt theo Thảo Vân thì Uyển Thư đã có Jean Star. Rồi Jean Star phát triển kinh doanh và thành công cho Minh Đạt thấy, chắc chắn rồi khi Jean Star có Uyển Thư phối hợp.
Quay cuồng trong tay Jean Star theo điệu luân vũ sôi nổi nhưng đầu óc Uyển Thư luôn nghĩ đến Minh Đạt. Nghĩ mà căm tức anh ta và đang hả hê thích thú vì đòn trả thù.
- Mi tình nguyện để cho ''cọp'' vồ hả Thỏ Hồng.
Thảo Vân nhăn mặt cự nự Huyền Trinh:
- Nói gì kỳ quái vậy Kiến Vàng?
Huyền Trinh tinh nghịch đáp:
- Nói theo nguồn tin mới nhận được.
Thảo Vân giật mình hỏi dồn:
- Mi nhận được tin gì?
Vỗ vai Thảo Vân, Huyền Trinh mỉm cười:
- Gì mà căng thẳng dữ vậy? Ta được tin vui của mi.
Thảo Vân phân bua:
- Ta có tin vui gì đâu?
Huyền Trinh lém lỉnh trở lại:
- Mi không có vậy là tin vui của giám đốc.
- Vậy hả? Giám đốc có tin vui gì? Cưới vợ phải không?
Mắt Huyền Trinh sáng lên:
- Ừ! Giám đốc cưới vợ? Buồn hay nản hả mi?
Thảo Vân lắc đầu nguầy nguậy:
- Có liên quan gì đến ta mà buồn hay nản.
Huyền Trinh hắng giọng ra vẻ trịnh trọng:
- Có liên quan chứ? Giám đốc cưới mi mà.
Hai má nóng bừng lên, Thảo Vân vỗ vào vai Huyền Trinh túi bụi:
- Con khỉ? Kiến Vàng nói bậy không hà, làm gì có.
Huyền Trinh cãi lại:
- Mi tưởng ta phao tin vịt hả Thỏ Hồng?
- Tin vịt chớ còn gì?
- Tin tao nhận được chính xác lắm nha!
- Còn lâu mới chính xác.
- Tin mừng của mi mà sao mi thiếu tự tin quá vậy?
Thảo Vân vặn lại:
- Tin mừng của ta, sao ta không biết.
Huyền Trinh cười hồn nhiên:
- Ta biết trước, mi biết sau.
Thảo Vân nguýt mắt với Huyền Trinh:
- Xí! Phao tin đồn nhảm.
Huyền Trinh nhìn Thảo Vân xác nhận:
- Tin này do giám đốc nói chứ không phải ta phao đâu.
- Giám đốc nói hả?
Huyền Trinh gật gù:
- Giám đốc Minh Đạt nói với Uyển Thư là đã yêu Thỏ Hồng Thảo Vân và sẽ cưới Thỏ Hồng Thảo Vân.
Có thật Minh Đạt nói không? Thảo Vân không dám tin những lời này.
Dường như đọc được suy nghĩ của Thảo Vân, Huyền Trinh cười rúc rích xúi bảo:
- Mi không tin cứ hỏi lại giám đốc Minh Đạt. Ta không có bịa đâu.
Thảo Vân đáp cứng cỏi:
- Mi bịa hay không, ta chẳng quan tâm.
Huyền Trinh hếch mũi lên:
- Lạ chưa? Chuyện của mi mà không quan tâm.
- Ta quan tâm đến chuyện của Kiến Vàng với gã Sơn Duy kìa!
- Chuyện của ta, mi khỏi...
Thảo Vân nóng mũi:
- Khỏi hả? Vậy mai mốt đám cưới mi mời, ta không thèm đi!
Huyền Trinh ôm vai bạn:
- Mi phải đi để làm cô dâu phụ chứ.
- Lúc đó cần ta hả mi?
- Cần gì đâu, để mi làm cô dâu phụ rồi dâu chính luôn đó chứ.
- Làm gì có?
- Có chứ. Tin ta đi? Phen này mi sẽ làm cho bà Uyển Thư tức lộn ruột, hết hống hách.
Thảo Vân ngơ ngác:
- Mi nói cái gì?
Huyền Trinh đáp tỉnh rụi:
- Nói bà Uyển Thư, giám đốc phu nhân hụt đó. Nghe Minh nói sẽ kết hôn với Thảo Vân, Uyển Thư tức tối cành hông kìa.
Thảo Vân hỏi khẽ:
- Sao mi biết?
- Tình cờ ta nghe hai người trò chuyện.
Huyền Trinh trả lời rồi bình luận:
- Uyển Thư đanh đá, kiêu kì quá, Minh Đạt yêu mi là phải.
Thảo Vân trầm tư:
- Ta chỉ sợ mang tiếng là kẻ...
Huyền Trinh kêu lên:
- A thú nhận rồi hén? Mi không sợ mang tiếng gì cả. Tình yêu của ai nấy hưởng, mi có giành đâu.
- Ta sợ Uyển Thư nguyền rủa.
- Mặc kệ! Quan trọng là Minh Đạt yêu mi chứ không phải Uyển Thư.
Thảo Vân nhẹ giọng tâm sự:
- Không hiểu sao ta lại yêu Minh Đạt?
- Ta có sai lầm không mi?
Huyền Trinh nhận định:
- Minh Đạt chưa có vợ, Uyển Thư đâu là gì của anh ấy! Tình yêu của mi đâu có gì sai trái.
- Ta chỉ sợ....
Huyền Trinh chọc bạn:
- Yêu rồi mà còn sợ gì nữa!
Thảo Vân tặc lưỡi:
- Mi không hiểu nỗi khổ tâm của ta đâu.
- Có gì mà khổ tâm hả mi?
- Mi với anh Sơn Duy quá tốt đẹp, còn ta cứ lấn cấn làm sao.
Huyền Trinh khuyên nhủ:
- Mi cứ bình thản đi, chẳng có gì lấn cấn cả. Chính anh Minh Đạt yêu mi mà.
Thảo Vân tuôn một hơi:
- Mi từng bảo là giám đốc đa tình, hào hoa, nhiều bồ. Ta cũng ớn lắm!
Huyền Trinh thản nhiên:
- Hiện tại thì chẳng có ai, Uyển Thư thì không phải rồi. Minh Đạt nhất quyết sẽ tiến tới với mi, còn lo gì nữa.
Biết mọi vlệc có suôn sẻ, tốt đẹp như lời Huyền Trinh nói không? Thảo Vân vẫn thấy lo lo làm sao. Bất chợt Thảo Vân nhớ ra:
- Còn mẫu hậu nữa, có chắc gì bà chịu?
- Mẫu hậu không chịu nhưng con trai bà chịu. Thái tử sẽ quyết định cuộc đời mình chứ không phải mẫu hậu đâu.
Mi nói nghe đơn giản quá!
- Thì mi cứ đơn giản như ta nói đi!
Thảo Vân lắc đầu:
- Ta thấy rối rắm vô cùng, có đơn giản đâu.
- Thôi! Hãy để việc gì đến cứ đến.
Đành vậy chứ Thảo Vân cũng chẳng biết làm sao hơn?
Tình yêu không biết kết thúc như thế nào.
Yêu Minh Đạt, chứ Thảo Vân có làm gì sai đâu mà vẫn thấy day dứt...
Huyền Trinh lên tiếng:
- Mi thấy lúc này Uyển Thư rất ít đến công ty phải không?
- Nghe nói cô ta đi Thái Lan.
- Càng tốt phải không? Cô ta đâu có quấy rầy mi.
Thảo Vân chép miệng:
- Cô ta đi công việc rồi trở về chứ có đi luôn đâu.
- Về thì về, có nhằm nhò gì.
- Thì sẽ đến công ty.
- Mặc kệ.
Thảo Vân buột miệng hỏi:
- Theo mi thì ta phải làm gì đây?
Huyền Trinh cao giọng:
- Nghe quân sư nói đây! Chẳng làm gì cả, yêu thì cứ yêu.
Thảo Vân trề môi:
- Vậy mà cũng làm quân sư.
Huyền Trinh nghiêng đầu hỏi lại:
- Chẳng lẽ mi muốn làm gì?
- Phải đối phó chứ.
- Yêu mà đối phó thì còn gì là yêu!
Huyền Trinh kêu lên rồi lại phỏng vấn Thảo Vân:
- Mi yêu Minh Đạt ở điểm nào, yêu từ bao giờ vậy?
Thảo Vân lắc đầu:
- Đừng hỏi điều đó, mi với Sơn Duy thì sao?
Huyền Trinh cười giòn tan:
- Thì bỗng dưng ta thấy thích thích Sơn Duy.
- Thích thích rồi sao nữa?
- Con khỉ! Đừng điều tra.
- Tại mi điều tra ta trước.
- Vậy huề hén!
Cả hai cùng cười thật tươi...
Hạnh Phúc Vô Biên Hạnh Phúc Vô Biên - Hồng Kim