There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ông Kễnh
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6251 / 11
Cập nhật: 2015-12-08 15:34:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ột, hai, ba, bốn, năm...
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu...
- Nam Du! Khuya rồi sao con không ngủ, còn ngồi đây lẩm bẩm gì đó?
Đang ngước mặt nhìn trời lẩm nhẩm đếm sao, bỗng tiếng ông Nam Văn vang lên trong đêm vắng làm Nam Du giật mình.
- Cha!
Cô phụng phịu:
- Cha định hù chết con hay sao vậy? Tự nhiên lù lù xuất hiện trong đêm, làm con muốn đứng tim.
- Cha không ra đây thì con cũng đứng tim rồi còn gì.
Ông Nam Văn ngồi xuống bậc thềm bên cạnh con gái:
- Ngày nào cũng gặp, mới về có chút xíu đó, mà đã nhớ đến không ngủ được rồi à?
- Cha nói gì vậy? - Nam Du không hiểu - Còn bày đặt giả vờ kìa. Thôi đi con gái, cha là cha của con đó.
- Vâng, con có chối bỏ đâu. Nhưng cha nói con nhớ ai cơ?
- Còn ai ngoài cái thằng nửa Pháp nửa Việt kia.
- Ơ...
Nam Du phá lên cười. Đến bây giờ cô mới hiểu, thì ra cha nói cô nhớ Triệu Khang.
- Cha đoán trật rồi cha ơi. Con gái cha ngồi đây đếm sao, chứ chẳng nhớ ai cả.
- Đếm sao?
- Vâng! Cha không thấy bầu trời đêm nay rất nhiều sao à?
Ông Nam Văn ngước nhìn:
- Vẫn như mọi khi thôi mà. Bầu trời trong lành, không mây đen u ám, báo hiệu một ngày mai tốt đẹp đấy, con ạ.
- Thật hả cha?
- Ừ! Người xưa thì nói vậy. Nhưng người ngồi ngắm sao thì có tâm trạng.
Nam Du biết ông Nam Văn đang nói mình, cô ngoẹo đầu:
- Con chẳng có tâm trạng gì đâu. Tại con thích ngắm là ngắm thôi. Ngăm sao cũng có cái thú vị của nó đó cha.
- Đúng. Thú vị với người nhiều tâm sự phải không?
- Cha...
- Nam Du à!
Ông Nam Văn vào đề:
- Cha để ý thấy mấy ngày nay, con không được tập trung. Hình như con đang lo lắng điều gì, phải không?
- Con...
- Đừng ngại, nói cho cha nghe đi. Cha có thể chia sẻ với con như một người bạn được đấy.
-...
- Triệu Khang ăn hiếp con à?
- Không.
- Thế...
- Con... ba tháng hè của con sắp hết rồi.
- Thì sao?
- Con trở sang Pháp thì cha lại một mình. Con không yên tâm.
- Ủa! Một năm trước cha cũng một mình khi con ở Pháp mà.
- Nhưng...
- Thôi đi, đừng ở đó suy nghĩ này nọ nữa. Con phải có lập trường của riêng mình chứ. Nếu đã quyết định điều gì thì không được thay đổi, bằng không sau này vào đời con chẳng làm được việc gì lớn đâu. Con hiểu chứ.
- Nhưng thú thật, con chẳng thể nào yên tâm với sức khoẻ của cha và công việc ở nhà máy. Con...
Ông Nam Văn ngăn lại:
- Đừng nghĩ cha là một lão già tám, chín chục tuổi có được không? Công việc ở nhà máy, cha vẫn đảm đương được mà. Thêm nữa, cha còn có hai trợ thủ đắc lực bên cạnh. Con xem, không tốt cũng phải tốt đấy.
- Con biết khả năng làm việc của Quốc Tuấn và Bằng Lăng không chê vào đâu được. Nhưng cha có nghĩ, một ngày nào đó, họ lập gia đình, họ có cuộc sống riêng và...
- Nói tóm lại, họ không thể theo cha lâu dài, vì họ không phải là người thân của cha.
Nam Du ôm cánh tay ông Nam Văn:
- Thời gian con về đây nghỉ hè và cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Con yêu thích công việc cha đang làm và yêu vùng quê nơi con được sinh ra và lớn lên. Nhưng yêu thích một lẽ, tiếp tục hay không là một lẽ. Vì thế con mạo muội đưa ra ý kiến. Với tuổi tác và sức khoẻ của cha, hay cha đừng làm công việc thu mua ấy nữa, nghe cha.
- Không được!
Ông Nam Văn không bằng lòng:
- Nếu cha không mở cửa nhà máy, thì người dân lao động ở cái xóm này phải sống như thế nào đây?
- Con có nói là cha đóng cửa nhà máy đâu ý của con... cha nên tìm một người, giao lại toàn bộ công việc. Và cha chỉ nghỉ ngơi thôi.
Ông Nam Văn im lặng. Việc này ông có nghĩ đến chứ. Nhưng tìm ai bây giờ? Ngoài Nam Du ra, ông đâu còn đứa con nào khác nữa. Chậc! Cũng thật khó lòng cho ông.
Vặn óc, một lúc sau ông Nam Văn chợt nhìn con gái:
- Không ai mà cha có thể tin tưởng ngoài con ruột của mình. Nhưng nếu là con rể thì khác đấy.
- Con rể?
- Ừ! Nếu cha giao nhà máy lại cho Triệu Khang, con nghĩ sao?
- Ối!
Nam Du la lên:
- Cha đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại chọn Triệu Khang?
- Vì con gái cha chọn mà. Vì thế...
- Không, không...
Nam Du xua tay:
- Cha không thể chọn Triệu Khang được. Ông ấy còn có công việc và cuộc sống ở Pháp nữa. Với lại, ông ấy không thích hợp với việc này đâu.
- Sao con biết không thích hợp? Chẳng phải Triệu Khang đang giúp đỡ con rất tốt đó ư?
- Con... Nói tóm lại, Triệu Khang không phải là người dành cho cuộc sống ở đây. Thế giới của ông ấy là chỗ ông ấy đang có sự nghiệp kìa.
- Vậy con và Triệu Khang phải làm sao? Chẳng lẽ hai đứa ở hai nơi?
Nam Du nhún vai:
- Con không biết. Con và Triệu Khang chưa có gì là chắc chắn cả. Con chưa quyết định chọn ông ấy mà.
- Chưa quyết định? Con đang đùa sao? Triệu Khang từ Pháp về đây tìm con, cũng cho thấy thành ý của cậu ta rồi. Con còn muốn gì nữa chứ?
- Con không phủ nhận thành ý của ông ấy. Nhưng...
Nam Du lắc đầu:
- Cha không hiểu đâu. Trong tình cảm, thành ý không thì chưa đủ.
- Vậy con cần cái gì? Một người đàn ông như Triệu Khang, tuy cha chưa hiểu hết về cậu ta, nhưng cha có thể nhận định con được Triệu Khang quan tâm, đó là điều may mắn cho con đấy.
Ông Nam Văn đặt tay lên vai Nam Du:
- Đừng quá làm cao, con gái ạ. Khôn khéo con sẽ đánh mất người đàn ông tốt bên cạnh con đó, biết chưa?
- Sao cha biết Triệu Khang là người tốt?
- Một câu hỏi bằng thừa. Cha là ai hả?
- Là ông Nam Văn.
Nam Du lè lưỡi trêu:
- Không cần giới thiệu cha ơi. Cả làng xóm ấp xã này, ai cũng biết cha hết rồi. Lão Nam Văn nhân hậu vị tha, giàu lòng thương người nhưng không dễ chịu. Nhìn bề ngoài thoáng thế, chứ bên trong cổ hủ không thể tưởng. Nhờ...
- Thôi!
Ông Nam Văn cốc vào đầu con gái:
- Đừng giả vờ trêu cha để đánh trống lảng chuyện của mình nghe. Cha đang nghiêm chỉnh với con đấy!
- Đã bảo Triệu Khang được thì đừng ầu ơ ví dầu. Gật đầu đi, để cha con nghĩ xa thêm.
- Cha!
Nam Du nhăn nhó:
- Cái này là cha muốn đuổi con ra khỏi nhà chứ nghĩ gì.
- Ấy! Nói vậy mà nghe được sao? Cha lo cho con.
- Con không biết.
Nam Du vùng vằng đứng lên. Cô định quay vào nhà thì điện thoại di động trong túi quần có tín hiệu.
"Giờ em hứa để làm gì, hứa để làm gì...".
Ông Nam Văn vui vẻ:
- Đấy, lại gọi nữa đấy! Chậc! Chỉ mới vài tiếng thôi mà nó tường như thế kỷ hay sao ấy. Đúng là tình yêu!
- Cha này! Bộ cha biết ai gọi sao?
- Không phải Triệu Khang thì còn ai vào đây?
Ông Nam Văn khoát tay:
- Thôi, về phòng nghe đi ồn quá!
Nam Du bẽn lẽn khi nhìn số trên màn hình:
- Cha tài thật!
- Hừ!
Cô nhỏ gấp gáp bước chân vì nhạc chuông điện thoại dồn dập. Ông NamVăn mỉm cười:
- Yêu như thế còn bảo rằng chưa chấp nhận. Thật, không hiểu nổi tuổi trẻ.
Nhoài người lên giường, Nam Du bật nắp điện thoại:
- Alô.
Giọng Triệu Khang trầm ấm:
- Cô bé chưa ngủ sao?
- Ngủ? Ngủ rồi làm sao nghe điện thoại của ông? Hỏi vậy cũng hỏi. - Nam Du xẵng lè.
- Ơ... xin lỗi nha. Nhưng anh nói chuyện được chứ?
- Ừ. Nói đi!
Giọng cộc lốc của Nam Du làm Triệu Khang ngần ngại:
- Không thích à?
- Không thích cái gì?
- Nói chuyện với anh.
- Ông...
Nam Du bắt đầu bực mình:
- Không muốn nói chuyện với ông thì tôi đã không nghe máy rồi. Ông thật là... Bây giờ nói hay không nói?
- Nói!
Triệu Khang đáp nhanh, rồi sau đó lại im lặng.
Chờ hoài chẳng thấy động tĩnh gì, Nam Du nổi cáu:
- Này, ông dư tiền quá ha. Gọi đến chỉ để vòng vo rồi lắng nghe không khí hả?
- Anh nhớ em.
Triệu Khang bất ngờ thốt lên:
- Rất nhớ em, Nam Du ạ. Nhớ em mà anh không ngủ được. Em có nhớ anh không?
Nam Du lúng túng:
- Nhưng chúng ta mới gặp nhau lúc chiều đây mà.
- Phải. Và vừa chia tay em là anh lại thấy nhớ em ngay.
-........
- Nam Du à! Hay chúng ta đừng chia tay nhau nữa nhé.
- Nghĩa là sao?
- Anh muốn chúng ta cùng đi về chung để anh không xa em và cảm thấy nhớ em.
Sự mong muốn của Triệu Khang làm Nam Du không thể thốt được lời nào.
Cô im lặng để nghe trái tim mình đập mạnh.
Nhớ anh, cô nhớ đấy. Anh đừng tưởng chỉ mình anh nhớ thôi. Nhưng cái rào cản về gia đình, về những gì cô đang thấy đã không cho cô nói nhớ anh nói yêu anh. Bởi như thế, cô sợ mình không làm chủ được. Và rồi...
- Em có nghe anh nói không, Nam Du?
Tiếng Triệu Khang vang vang:
- Có - Vậy sao em không trả lời? Em đồng ý chứ?
- Tôi...
- Sao em ngập ngừng?
- Bởi tôi không biết trả lời ông như thế nào nữa. Tôi...
Triệu Khang nhíu mày:
- Em không yêu anh, hay em vẫn không tin anh thật lòng với em?
- Không phải.
- Vậy vì lý do gì đã làm em không thể mạnh dạn với trái tim mình? Em nói đi!
- Tôi...
Nam Du hít một hơi:
- Tôi không trả lời ông, vì tôi không thể để cha tôi một mình. Ông cũng thấy đó, gia đình tôi đơn chiếc, cha tôi tuổi cũng đã cao. Tôi đi học mà vẫn còn chưa yên tâm, nói chi, chấp nhận ông rồi, tôi phải xa cha tôi. Tôi thật sự không muốn.
Chi bằng, tôi đừng nói yêu ông thì hơn.
Nghe nỗi lòng và sự trăn trở của Nam Du, Triệu Khang thở phào. Anh cười nhỏ:
- Tưởng rào cản nào chứ? Làm anh hết hồn. Vấn đề của cha là chuyện nhỏ thôi. Em có thể yên tâm, anh và em cùng chăm sóc cha.
- Ông...
- Anh nghiêm chỉnh đấy. Vì khi em trở thành bà Triệu Khang rồi, anh đâu thể bất hiếu với cha vợ của mình chứ. Cha em cũng là cha anh mà.
- Hừ, nói mà không biết ngượng.
Nam Du nạt:
- Ai đồng ý hồi nào mà bà Triệu Khang này, Triệu Khang nọ. Còn bày đặt gọi cha ngọt xớt nữa. Người ta chỉ..... - Băn khoăn một chút thôi, phải không? Anh hiểu rồi. Và anh cũng suy nghĩ rất kỹ nên mới đề nghị với em chuyện này.
- Em còn hai năm học nữa, anh sẽ chờ em hai năm, sau đó chúng ta cùng về lại Việt Nam xây dựng một cuộc sống mới, và một gia đình mới.
Nam Du như không tin vào tai mình.
- Ông... anh nói thật?
- Ừm. Nhưng này...
Triệu Khang trêu:
- Em có vui mừng cũng đừng "ông", "anh" loạn xạ lên như thế chứ.
- Ư...
- Hãy gọi anh đi, để anh đỡ tủi vì mình già hơn em.
Nam Du khúc khích:
- Đang năn nỉ đó hả?
- Phải. Nằn nỉ em... Anh năn nỉ em đó, Nam Du. Bỏ từ "ông" đi nha!
- Để xem thành ý của anh đến đâu đã.
- Hú hồn!
Hai người cùng cười. Nam Du bỗng gọi:
- Triệu Khang!
- Gì thế?
- Anh đành lòng bỏ tất cả lại Pháp chỉ vì một người con gái như tôi sao?
Không đáng đâu.
- Trong tình yêu, không có chuyện đáng hay không đáng, mà là vấn đề con tim và sự chân thành. Nếu hai người đã thật lòng đến với nhau, thì còn nghĩ ngợi chi xa xôi. Nên trân trọng những gì trước mắt thôi.
- Nhưng...
Triệu Khang suỵt khẽ qua điện thoại:
- Anh không muốn thấy em băn khoăn hay lo lắng. Nếu có khó khăn gì đó, hãy để một mình anh đối mặt, được không?
- Triệu Khang...
- Suỵt! Em là tất cả đối với anh. Vì thế, anh chỉ muốn em vui và hạnh phúc.
Nam Du xúc động:
- Triệu Khang! Cám ơn tình yêu của anh. Cảm ơn thượng đế đã ban tặng người đàn ông tốt cho em.
- Nhóc con! Đừng cám ơn nhiều thế. Người cám ơn phải là anh mới đúng, bởi yêu em, anh mới không là người bỏ đi đấy.
Bắt câu nói của Triệu Khang, Nam Du tinh nghịch:
- Ô, vậy trước kia anh suýt bị bỏ đi hả? Vậy ra, em đã cứu vớt một đời người rồi.
- Đúng!
- Vậy từ nay, anh phải xem em là ân nhân đó.
- OK.
- Không được cãi lời.
- Vâng!
- Không được ăn hiếp ân nhân.
- Chỉ được yêu ân nhân nhiều thôi, phải không? - Triệu Khang cướp lời.
- Hứ! Anh ham lắm.
- Chỉ ham yêu em thôi.
- Không giỡn nha.
Triệu Khang cười hì hì... Anh hỏi:
- Em buồn ngủ chưa?
- Mắt chuẩn bị sụp mí.
- Vậy thôi, em ngủ đi há. Mai sáng gặp.
- Ừm.
- Chúc ngủ ngon và mơ thấy anh!
- Chúc anh ngủ ngon và mơ thấy... phù thuỷ.
- Cô phù thuỷ đáng yêu, Nam Du, - Dẻo miệng!
Triệu Khang thì thầm:
- Yêu em. Hôn em nhé, nhóc con.
Nam Du tắt điện thoại mà khuôn mặt đỏ bừng lên. Gã Triệu Khang này thật là... nham nhở dễ sợ. Cả ngày nói yêu, nói hôn không đủ hay sao ấy, tối đến còn gọi điện.
Nhưng Dù sao đi nữa, Nam Du cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Tuy biết rằng Triệu Khang không hoàn hảo như những người đàn ông khác, nhưng cô yêu. Và yêu thì chấp nhận tất cả những gì thuộc về người đó. Lý lẽ con tim muôn đời là thế mà.
Vẫn còn đang say sưa giấc nồng, Nam Du bỗng bỉ đánh thức bởi tiếng đập cửa dồn dập, và tiếng gọi như nhà cháy của Thu Hương.
- Chị Nam Du!
-...
- Chị Nam Du, dậy đi! Có chuyện rồi.
-...
- Chị....
Nam Du hé cửa phòng nhăn nhó:
- Gì vậy Thu Hương? Mặt trời vẫn chưa đứng bóng mà. Sao...
- Ông Triệu Khang xảy ra chuyện rồi.
Thu Hương cắt ngang lời Nam Du:
- Một công nhận ở nhà máy nhìn thấy ông Triệu Khang được đưa vào Bệnh viện Đa khoa Cần Thơ tối qua.
- Em nói sao?
Nam Du tỉnh ngủ:
- Triệu Khang...
- Hình như ông ấy bị đả thương.
Không đợi Thu Hương nói hết câu, Nam Du xô cửa phòng lao ra ngoài.
Thu Hương chạy theo:
- Chị đi đâu vậy?
- Đến bệnh viện.
- Trong tình trạng thế này ư?
Nam Du khựng lại, nhìn bộ đồ trên người mình, cô ra dấu:
- Em vào phòng lấy giùm chị cái áo khoác.
- Vâng. Nhưng chị vệ sinh đi đã. Để như thế đến bệnh viện, chị sẽ là trung tâm chú ý của nhiều người đó.
Đang rối mà nhìn mình lại lúc này cũng thật khó coi, Nam Du miễn cưỡng trở về phòng:
- Em lấy xe chờ chị. Năm phút sau, chị sẽ xong ngay.
- Vâng. Chị cứ từ từ. Bác Văn và chị Bằng Lăng đang ở trong bệnh viện ấy.
Nam Du nhíu mày:
- Cha chị cũng biết à?
- Chính bác Văn gọi điện thoại về, bảo em cho chị hay mà. Hình như bác ấy và chị Bằng Lăng vào bệnh viện lúc sáng sớm. Còn chị muốn biết gì nữa, vào trong đó hỏi bác Văn.
Nam Du im lặng nhanh chóng về phòng và cũng nhanh chóng trở ra.
- Đi thôi!
- Dạ.
Nam Du khoá cửa nhà. Cô leo lên ngồi phía sau Thu Hương.
- Chạy đường nào nhanh nhất ấy.
- Vâng!
Thu Hương điều khiển chiếc Wave ra khỏi sân và hoà vào dòng xe cộ trên quốc lộ đông người.
Gõ Cửa Trái Tim Gõ Cửa Trái Tim - Trần Thị Thanh Du Gõ Cửa Trái Tim