Số lần đọc/download: 164 / 25
Cập nhật: 2020-06-05 02:27:43 +0700
Chương 9 - Những Lời Nguyền Rủa
Một sớm nọ, qua cửa sổ, ngó xuống chân núi chợt nhận ra trên đỉnh cột cờ dựng giữa thảm cỏ xanh trên sân trường Bản Ngò lất phất một giải vải trắng xoá, nhỏ ti. Thiêm nhớ đó là cái tín hiệu quy ước kêu cầu của Thúy, tuy có hơi băn khoăn, có phải là cái áo trắng hay không mà sao nó lại nhỏ thế. Thiêm vội thu xếp công việc, xách súng đi ngay.
Đường dốc xuống quanh quanh vành chảo.
Lâu nay, con đường này đã quá quen thuộc với Thiêm. Việc học hành của con trẻ, việc giảng dạy của Thúy ở Bản Ngò, không kể Thúy, ngoài anh ra, còn có ai lo toan? Nghĩ đến ông Quốc Thanh, Thiêm không thể không suy ngẫm về mình. Dẫu thế nào thì Thiêm cũng nhận ra, ông Quốc Thanh và Thiêm, hai thực tại chủ quan đầy sức sống, hai vòng tròn khép kín, không giao điểm, hai cấu trúc ngữ pháp, hai loại ngôn ngữ, vẫn cùng song song phát triển. Ông Quốc Thanh, ở cái thế chân kiềng của quyền lực, với sự phong phú của kinh nghiệm thực tiễn, đã nhập vai thủ lĩnh trọn vẹn. Không thể không công nhận tài năng, sức mạnh, cá tính bạo liệt, lòng ham thích công trạng, niềm tin sắt đá của ông. Thiêm không ghen với ông. Ông đã tạo được chân đứng, gây dựng được lực lượng, tuy là còn đang ở thế chênh vênh và ông đầy nhược điểm trong tri thức và cách ứng xử.
Ông Quốc Thanh vênh vang tự đắc. Nhưng thật là nhầm lẫn khi nghĩ rằng ông là người duy nhất chiến thắng và trở thành kẻ thống lĩnh toàn bộ. Thiêm cùng giành được chiến lợi phẩm trong cuộc đụng độ, anh có được tự do.
Đó là thời gian đánh dấu bước phát triển tư tưởng quan trọng của Thiêm. Đêm ngủ ngoài bãi đá là đêm suy tưởng. Suy tưởng giữa bao la và chìm lặn trong cái tiểu vũ trụ ẩn náu cái bẩm sinh tiên thiên là con người mình, để nhận ra chân lý là sự hài hoà giữa việc thu nhặt lẽ tự nhiên ở cuộc sống với việc tìm kiếm ở ngay bản thân mình. Đêm ngủ ở ngoài trời có vòm trời và những ngôi sao mặt trăng dự phần vào niềm bí ẩn của tư duy, để nhận ra, sống, chính là phát triển đến tận cùng cái tài cái tình của mình, vì con người, chính là sinh thể thâu tóm đầy đủ, trọn vẹn nhất sự sống của thiên nhiên. Thiêm có cảm giác đã vượt khỏi giai đoạn thiếu thời, đã nhìn rõ được mình, đã thấy được định mệnh giống như một lực ngáng trở có thể phá huỷ tất cả mộng ước của đời mình, nhưng quan trọng hơn, thấy được lối vượt qua, trong đó có sự hoà giải với nó và tính chất quyết định của hành động trong việc khẳng định mình.
Cô đơn hoá ra một điều kiện tối ưu để Thiêm khai phá chân lý, vì thực chất, trí tuệ chỉ có thể triển khai trong tĩnh lặng cá nhân. Lịch sử bộ tộc Mèo ở La Pan Tẩn là một cuốn sách cổ điển dầy dặn lúc này mới có thì giờ, để Thiêm bắt đầu đọc và tìm thấy ở nó bao điều đồng cảm sâu xa. Là cư dân sống tập trung từ thiên niên kỷ thứ ba trước Công nguyên, dân tộc này từ năm ngàn năm trước đây đã có một quốc gia riêng, có nền văn minh cao, sau đó bị người Hán bành trướng xua đuổi lên phía Tây, từ đồng bằng lên núi cao rồi thiên di về phương nam, bị xé nhỏ ra, trộn lẫn với nhiều bộ tộc khác. Nó là một dân tộc lớn, một dân tộc không tầm thường!
“Trời hết rồi, cô nàng ơi.” Điệp khúc thường thấy ở mỗi bài dân ca của dân tộc này là khúc xạ nỗi buồn thiên thu của họ, những kẻ thất bại sau chinh chiến liên miên và thất tán khắp nơi. Và tiết tấu gẫy khúc trong giai điệu dân ca như mô phỏng hình thể núi cao, vực sâu, cũng là sự phản chiếu tính đa thanh của ngôn ngữ, nhưng ai dám nói bản tăng gô cổ điển nọ không bộc lộ cái gập ghềnh, khó nhọc của lộ trình? Khát vọng đổi đời, khát vọng có một cương thổ, một thủ lĩnh, một vị vua người dân tộc mình do đó sẽ là khát vọng đời đời, truyền di qua các thế hệ tộc người này. Nên sinh con trai là sắm đạn đúc súng, tiễn đưa người chết còn để trên nắp quan tài cây cung để bộc lộ ý chí.
Nghèo lắm, cơ cực, khổ ải lắm, cô đơn lắm, họ, dân tộc không lịch sử thành văn, không chữ viết này. Bị trói chặt trong vòng tự cung tự cấp, chợ có họp theo phiên nhưng thực chất vẫn chỉ là thực hiện phương thức cổ sơ hàng đổi hàng, dân tộc này khép kín trong đơn độc và nguy cơ thoái hoá biểu hiện rõ rệt nhất là cảm giác trì trệ: thời gian không có ý nghĩa, hôm nay không khác hôm qua và ngày mai không có bóng hình trong dự tưởng.
Đây là thời gian Thiêm có điều kiện gần gụi, gắn bó nhất với những con người thuộc bộ tộc này. Qua hố pẩu, anh nhận ra ánh phản hồi của sự minh triết của tổ tiên ông. Thiêm tham gia các lễ hội tập quán với họ. Anh cùng mọi người đi gieo lúa trên nương, xuống bờ sông Chẩy cầy đất trồng bắp. Vào mùa khô, anh cùng phường săn xuyên núi băng rừng đuổi con hổ dữ, con sói ác. Cô đơn đến với cô đơn, anh chia sẻ, hoà đồng với họ, và nhận ra họ là kẻ thiệt thòi nhất thế gian, họ cần được đền bù xứng đáng, họ là những con người đáng trọng nể ở quá khứ huy hoàng và hiện tại gian khó.
Ngẩn ngơ trước hình ảnh Seo Mùa, anh nhận ra trong tình cảm của anh với cô, có niềm thương mến sâu xa. Cô ấy ngủ vào lúc nào? Anh tự hỏi và nỗi thắc thỏm sẽ còn là một món nợ dằng dai với anh. Gà gáy canh ba đã thấy cô dậy, bón cỏ khô vào lò lửa đồ cơm ngô. Tang tảng cô quấn bó lanh quanh bụng, tay xe lanh, chân bước để sáng bửng tới nương. Và chài chãi trong nắng gió từ đó cho tới khi trăng lên mới thấy cô gò lưng địu cái quẩy tấu củi khô trở về. Cái cối đá văng tanh tách những mảnh ngô đỏ già như đá dưới tay cô, kêu rù rù, là cái vệt nhỏ xám mờ kéo dài suốt đêm tối, in hằn trong tâm trí Thiêm, gợi nhớ đến cảnh tượng cô đứng trên tấm ván chông chênh, lăn hòn đá tròn là vải hôm nào, là những cảnh ngộ đơn chiếc không sao có thể cải đổi. Mười bốn tuổi bị bắt làm vợ trong phong tục cướp vợ, tàn dư man rợ của xã hội thị tộc. Bị cưỡng hãm, bị hành hạ, bị biến thành một nô tì khốn khổ đầu tắt mặt tối của một gã đàn ông vũ phu, hung tợn, nàng là cái hình tượng có ý nghĩa biểu trưng cho sự khốn cùng của nhân loại. Chia sẻ với nàng, đã có lúc anh ứa nước mắt xót xa. Nhìn vai nàng rúm ró trong đôi quai quẩy tấu địu bó củi vượt quá đầu người, tim anh quặn thắt. Thấy bộ mặt hung hãn của Tếnh, anh phấp phỏng nỗi lo sợ cho sự an toàn của nàng.
May thay, trong khi cảm nhận được đến tận cùng nỗi đau đớn của mình và đồng loại, Thiêm không rơi vào cơn uỷ mị, sầu bi. Từ bản ngã mạnh mẽ của mình, toả rộng ra, vượt qua cái bề mặt của đời sống, niềm tin của anh tìm đến sự quả cảm của con người. Sắc màu sặc sỡ và đường nét hoa văn trên khăn áo Seo Mùa là tiếng nói vui tươi, là sự sống vượt lên cõi đời khổ ải. Gương mặt của nàng, tình cảm e ấp của nàng với anh, là cái chứng cớ về một niềm yêu đời còn tiềm ẩn bị đoạ đầy cùng cực. Chao ôi, lẽ đời tự nhiên là vậy và nó chính là lề luật nghiêm cẩn cuộc đời cần phải tuân theo. Quả đất tự quay xung quanh nó. Con ong xây tổ theo mô hình kiến trúc riêng. Phương thức tồn tại của đời sống là vậy. Và từ Thiêm suy rộng ra, có thể nhận thấy, ở mỗi con người, dẫu sự thăng trầm biến động được biểu hiện bằng một đường làn sóng khi cong lên lúc võng xuống gay gắt đến thế nào thì vẫn cứ còn mãi mãi một đường trục lớn biểu hiện cái bản mệnh, bản lĩnh của chính mình. Thiêm là Thiêm, làm sao Quốc Thanh có thể lấn át, thay thế được anh!
Tiếng kẻng thấm nhiễm vẻ thần linh, tiếng chuông gọi đàn, khúc nhạc giao tình, bản hoà âm thôn dã dưới tay anh vang rền một tháng không thiếu một ngày, kể cả cái tết Mèo kéo liền mạch gần một tháng. Học trò ngồi đầy ắp trên những bộ bàn ghế mới đóng. Lớp bổ túc sáng ánh đèn đêm rọi tỏ một nguồn kỳ vọng tới ngày mai xa xôi. Hào hứng, hố pẩu yêu cầu tốp thợ mộc do ông thợ cả mang mỹ danh do Thiêm đặt là Kác Mác đứng đầu ở lại thêm kỳ hạn, thành lập xưởng thợ, phần để truyền nghề cho con cháu người Mèo, phần để sản xuất đồ gia dụng cho các gia đình, góp phần phá vỡ cái vòng tròn tự cấp eo hẹp bấy nay.
Âm thầm trong cuộc tiến hoá nội tâm, đêm ngày Thiêm mê man trong giấc mộng dựng xây Toà lâu đài văn hoá La Pan Tẩn vời vợi cao ngút mấy tầng mây, không hay biết dưới mặt đất, ông Quốc Thanh bí mật gửi cho trưởng phòng Đổng những dòng nhận xét không chấm phẩy về anh như sau: “Giáo Thiêm thuần tuý chuyên môn tách rời chính trị lại theo đuôi quần chúng thi hành kế sách mị dân phải theo rõi chặt chẽ tư tưởng và không thể đề bạt hiệu trưởng hiệu trung gì sốt cũng như không thể cho tăng lương được!”
Thiêm cũng chẳng cần biết. Thiêm đi con đường của mình, sống với những chuẩn mực không phụ thuộc vào ngoại vật và lề thói thông tục. Đó là con đường độc lập, xuất phát từ thực tại tâm linh, từ cơ chế bẩm sinh, được quy định bởi bản ngã - bản ngã, một sức mạnh không thể nhân tạo được, nó thể hiện tập quán tiên định để thực hiện và lựa chọn các mẫu hình lý tưởng, trong đó hồi ức in bóng hình ông nội anh như một căn cứ để hình thành và hoàn thiện bản thân.
Ông nội, bản gốc một nền văn hoá nội địa chưa qua sao chép. Ông nội, điểm xuất phát của Thiêm. Ông nội và bài thơ Tổ Quốc cùng cốt cách riêng biệt, hơn người là cái chắc của ông, in sâu trong trí nhớ anh.
Cảm hứng dâng tràn, theo chiều dốc thoải Thiêm vừa nhịp bước vừa hát theo trí nhớ một bài thơ của ông:
Ông không thích ở phố đông
Tìm nơi yên tĩnh cho lòng thảnh thơi
Chốc đà trăm lẻ năm rồi
Gái trai như đũa có đôi trưởng thành
Cha con lời dặn đinh ninh
Đừng chết khi chưa chết
Chớ nghèo lúc đang nghèo
Đời đâu phải là hết
Đừng già khi đã già
Đường dài muôn nẻo gần xa
Nếu không định hướng biết là về đâu
Mặc ai khanh tướng công hầu
Hơn nhau là lúc mái đầu điểm xanh
Nửa giờ sau, Thiêm đã đến bờ con suối lớn dưới chân núi. Đang mùa nước cường, dòng chẩy tràn lấn đôi bờ, đục ngầu, cuộn xiết. Vật lộn, trôi giạt, bám bíu, lặn ngụp nhiều phen bị bật trở lại, phải gần tiếng đồng hồ sau, Thiêm mới sang tới bờ kia con suối. Đã thấp thoáng nhìn thấy ngôi trường Bản Ngò ba gian nhà cỏ, Thiêm khấp khởi leo lên bờ suối, rồi chợt sững lại. Trên ngọn cột cờ dựng giữa sân cỏ trước ngôi trường, cái vệt trắng nhỏ ti đã từng gây thắc mắc cho Thiêm khi Thiêm nhìn thấy từ trên bãi đá, giờ đã nhận ra từng đường nét hình dạng của nó: nó chính là cái nịt vú đàn bà!
Cợn lên nỗi lo về một điều bất trắc, Thiêm vội lách qua cổng trường. Cỏ sân trường xanh như rêu loang. Từ đầu hồi này đi lại, ba gian lớp là ba khoang nhà trống trải, cửa rả không, bàn ghế trơ chỏng, chiếc gẫy, chiếc đổ. Trên nền một bệ đất đắp cao làm bục giảng, một con gà mái đang bới đất bụi mù làm ổ. Bốn năm con dê đang dũi đất ở gian cuối, thấy Thiêm đi qua, ngẩng lên, điềm nhiên giương những cặp mắt xanh như ve chai. Bước gấp gấp, tới đầu hồi, nhận thấy cửa buồng Thúy còn đủ hai cánh khép kín, Thiêm mới dừng lại, thở ra nhè nhẹ.
- Thúy ơi!
Tiến sát hai cánh cửa gỗ mộc, Thiêm cất tiếng. Một con chích choè cánh in một vệt vôi trắng, từ búi mai sau trường, đang là bay, định xoà cánh đậu xuống bậc thềm, chợt nhận ra Thiêm, loạng choạng đập cánh quay ngược trở lại. Thiêm cũng bật trở lui. Một nỗi mông quạnh rập rình đang chơi trò ú tim, Thiêm bất giác rơi vào tình trạng bị động vừa khó chịu vừa lo âu.
- Có ai ở trong nhà không?
Lần này thì Thiêm vừa gọi như quát vừa ghé mắt qua khe cửa, anh nhận ra, cảm giác xa lạ đã đánh lừa anh. Chẳng có gì là đáng lo ngại cả. Lá màn trắng trên giường Thúy vẫn buông lặng tờ. Thúy đang ngủ trên cái giường cá nhân bằng gỗ vàng tâm bôi phẩm đỏ choét. Cái giường ông Quốc Thanh mới ra huyện họp nhờ ngựa thồ về, rồi tự tay lắp ghép lại cho Thúy.
Thúy ngủ. Có thể là những ngày sống bất an đã qua, giờ đây cô đã quen với môi trường, đã ra khỏi nỗi lo âu canh cánh và đã yên vị. Cũng có thể là có một nhân tố mới nào đó đã len vào đời sống hàng ngày của cô khiến cô đã vợi nhẹ nỗi buồn phiền riêng tư.
- Còn chưa dậy cơ à, Thúy!
Vừa thì thào gọi, Thiêm vừa cong ngón tay gõ nhè nhẹ vào cánh cửa. Nhưng Thiêm thật không ngờ, hình như chỉ chờ có vậy, đôi cánh cửa gỗ nặng chịch lập tức có cảm ứng nhậy bén liền tách làm đôi, rên một hơi dài, oẻ ngửa, mở một lối rộng cùng lúc trong căn phòng nhỏ vỡ ran một tràng cười giòn giã vô tư, to hết mức của Thúy.
Tẽn tò vì rơi vào một trò lỡm cợt, Thiêm nhẩy qua bậc cửa vào căn buồng, gắt:
- Cô Thúy, cô làm cái trò gì thế?
Trong lá màn trắng có bóng một hình người nằm co chân trong tấm chăn mỏng và tiếng cười đã chuyển thành tiếng nấc:
- Anh Thiêm! Chào anh Thiêm thân mến, anh Thiêm yêu quý của iem!
Thiêm cau mặt:
- Thế là thế nào, cô Thúy?
- Thế mà dám nói rằng dòng họ Đinh mình nổi tiếng gan dạ.
Thúy dài giọng. Thiêm dộng báng súng xuống đất:
- Cô Thúy, cô có biết là tôi đã phấp phỏng lo lắng đến thế nào không?
- Lo cái gì? Việc gì mà phải lo! Xuống đây với iem mà lo sợ à? Anh Thiêm ơi, iem nhìn thấy anh bé bằng cái ngón tay út, đầu nghênh nghênh như đầu lão Đường Xuân Ân từ lúc anh rời bãi đá kia.
- Lão Ân đầu nghênh nghênh nào?
- Lão Ân phó bí thư huện này ấy. Đầu nghênh, gò má cao, mắt hấp him, nói ngọng, dốt có chuôi, chuyên đặt điều thị phi. Lão cũng háo sữa lắm. Cũng định đòi bắt tình với em, em chửi cho, nói xấu em là đồng bóng, là ngộ dại ấy.
- Lạ cái cô này, bạ ai cũng…
- Thôi thì mặc cha cái thằng Ân với thằng ấn, thằng ần, thằng ẩn nhà nó. Ở đây chỉ có anh iem mình thôi. Anh Thiêm ơi, thế là anh trông thấy dấu hiệu em báo lên chứ gì! Anh có thích không?
- Thôi, dậy đi, xem công việc thế nào. Tôi đang lo bời bời đây. Sao lớp học để tuênh toang, bừa bãi thế. Học sinh mấy hôm nay đi học có đủ không?
Lá màn lay động.
Thiêm lui ra cửa, lảng mắt đảo quanh. Buồng Thúy ở so với lần trước Thiêm xuống, đã có nhiều đổi thay, đã bớt đi vẻ nghèo nàn, trơ trống. Màn cá nhân nhưng cao rộng, còn cưng cứng sợi hồ và trắng tinh. Cái chăn màu xanh in hoa hồng đỏ cũng mới. Trên phên liếp ba bốn bề, ai đã tỉ mẩn cắt dán, dầy đặc tranh ảnh lấy từ hoạ báo Liên Xô, Trung Quốc. Cạnh giường là chiếc bàn mộc mới đóng, trên nó là chiếc va ly da mầu nâu, khoá mạ kền sáng bóng đặt cạnh chồng vở soạn bài, chiếc gương tròn khung mạ vàng và tấm ảnh Thúy phóng to môi đỏ, mắt xanh cười chúm chím hoáy một nốt đồng tiền. Với một cô gái con nhà nghèo, từng ấy thứ đã là quá sang trọng. Và chỉ cần liếc mắt, Thiêm bằng trực giác cũng nhận ra ở mỗi đồ vật đều in dấu vết săn sóc đầy dụng ý của ông Quốc Thanh và thêm nữa, gã sơn tràng chột. Chính gã đã đóng cái bàn mộc cho Thúy. Nhận ra những nhân tố mới đã dự phần vào đời sống Thúy, Thiêm chợt thấy nao dậy một nỗi buồn phiền phấp phỏng.
- Anh nghĩ gì mà thần mặt ra thế, anh Thiêm? Không mỏi chân à? Ngồi xuống đây này.
Thúy đưa hai tay vơ lá màn, cuộn lại rồi vắt lên đình màn và đưa tay che miệng ngáp:
- Hôm nay bỗng dưng iem bị nhức đầu ghê cơ. Với lại có mấy đứa con gái nó định bỏ học.
- Sao lại bỏ học?
- Sao ấy à? Học trò ở đây nó tệ thế đấy. Cô giáo hăm tư hăm nhăm tuổi đầu còn phòng không thế mà nó lại dám vượt mặt cô, lấy chồng trước.
Thiêm cắn môi:
- Con cái nhà ai thế? Để tôi đến bảo bố mẹ nó. Hội ăn ước toàn xã đã thống nhất là từ nay không dựng vợ gả chồng khi các em còn đi học cơ mà.
- Nhưng mà nó sợ ế, anh ạ.
- Ế cái gì?
- Chứ không à? Đang ế đây này. Có thấy đây đang ế không?
- Cô này…
- Chứ còn gì. Có cái đĩa quý, bằng vàng bằng ngọc hẳn hoi, bầy bê hê ra đấy, rao bán mãi mà có ai mua đâu!
Quái thật, Thiêm khịt mũi, quay đi, chủ động:
- Nhân tiện tôi xuống cũng định bàn với Thúy việc mở tiếp lớp bổ túc văn hoá cho cán bộ chủ chốt trong thôn. Ông Quốc Thanh có ý coi thường việc này, động đặt vấn đề phải duy trì lớp bổ túc văn hoá, việc học hành của trẻ con là quy kết mình xa rời quan điểm cách mạng là đấu tranh giai cấp. Với lại cũng định bàn với Thúy xem có em nào có triển vọng cử đi học trường thiếu nhi miền núi tập trung của tỉnh được không? Ông Đổng vừa gửi công văn cho bốn chỉ tiêu. Trên Bãi Đá, tôi định cho em Tú, em Xay, em Pùa đi. Tú thông minh, Xay cũng vậy. Pùa vẽ rất đẹp.
Đang nói, như sực nhớ, Thiêm liền ngừng. Thúy vừa đổi thế ngồi, tung chăn quàng lại, tròn như con ốc. Hoá ra Thúy ngủ không mặc quần áo.
- Ơ kìa, anh nói tiếp đi!
Thiêm nhăn nhăn trán:
- Thôi, tôi ra ngoài cái đã.
– Anh Thiêm buồn cười nhỉ. Iem ngồi thế này thì sao nào. Anh ngồi xuống giường này này.
Thiêm chặc lưỡi:
- Tôi thật không hiểu tại làm sao…
Thúy hất hàm, cướp lời, mép nhệch cái cười đùa bỡn:
- Đàn ông mà hay để ý vặt. Lại cái chuyện trên đỉnh cột cờ chứ gì. Tiện thể iem cất nó lên trên ý đấy.
- Ai lại đùa nghịch, khinh suất thế bao giờ!
- Chả đùa gì cả! Cái lão Quốc Thanh nó hay nhấc trộm xi líp, xu chiêng đàn bà làm kỷ niệm lắm, không cất kỹ thì lấy gì mà dùng.
- Không nên thế!
- Thế thì ra lấy hộ người ta cái của nợ ấy vào đây đi.
- Thúy lạ nhỉ!
- Thì lấy hộ đi, không iem cứ để trần thế này iem ra lấy vậy.
Đến cái nước này thì Thiêm cũng đành nhịn nhường vậy. Ra sân, hạ dây cờ, lấy được chiếc nịt vú của Thúy, gói vào mảnh giấy báo, Thiêm ngượng nghịu trở lại buồng cô giáo.
Vẫn ngồi quàng chăn thu lu trên giường, mặt tươi hơn hớn, Thúy thò cánh tay trần nình nịch thịt, đập thành thành xuống mép giường:
- Ngồi xuống đây! Ngồi cạnh sợ người ta vồ lấy ăn thịt à? Anh Thiêm này, hôm nọ cũng thế, dậy học buổi sáng xong iem bỗng thấy đầu nhức như bị dây thép thắt ấy. Đúng lúc ấy, ông Quốc Thanh từ bên Ngải Chồ cưỡi ngựa về qua. Ông ấy bảo để ông ấy chữa nhức đầu cho. Anh biết ông ấy chữa cách nào không? Đóng cửa chặt lại cho khỏi gió. Cởi áo ra. Ông ấy bảo thế. Rồi ông ấy đích tay luồn vào cạp quần iem. Cởi luôn cả cái bên trong nữa. Ông ấy thì thầm. Thôi iem chả nói nữa. Này, Quốc Thanh gấu biển lắm, nó ngủ cả với con Seo Mùa nhà anh rồi đấy. Em cam đoan đúng thế. Ơ kìa, sao anh lại đỏ mặt thế? Ngồi xuống đây đi. Điệu lắm nữa. Giả em cái áo con đây. Thấy thơm cứ giữ mãi. Hay thích thì cho đấy!
Thiêm đưa tay, cảm giác không thật trong cử chỉ. Thúy nhổm lên đón, vẻ nồng nã quá mức. Thoắt cái, cả bán thân cô trần truội buột ra khỏi tấm chăn quàng. Và Thiêm nhận thấy chính Thúy đã vứt cái nịt vú xuống đất, trong khoảng khắc trọn vẹn một xác thân loã thể đã hiện ra trước anh. Anh thấy bị giật mạnh. Không chút phòng ngừa và bất định, anh ngã vào cô. Rồi lập tức thấy bị kéo lên từ hai nách và ngay sau đó bồng bềnh trên mình Thúy vừa ngả dài trên mặt giường, tóc Thúy một lớp dầy rậm, đen nhánh xoà rộng, tạo thành một màng mỏng lót dưới tấm lưng trần của cô.
Ôi Thúy, cả một miền ngực trù phú bộn bề, ăm ắp tràn đầy sức sinh toả, cùng đôi bả vai đầy ụ, cặp đùi tròn căng, vùng bụng dưới trắng mờ, ngồn ngộn nếp thịt gấp, thăm thẳm một nỗi hoang sơ.
Con người ta chẳng bao giờ chỉ có một khuôn mặt. Đang tầm thường là thế, phút chốc mặt Thúy bừng lên náo động và tươi nhuần niềm hạnh phúc. Lần đầu tiên Thiêm chiêm ngưỡng một thân thể đàn bà toàn vẹn. Bỡ ngỡ bối rối trước một cái gì đó quá tầm, hợp thành một cảm xúc run rẩy trong từng đường gân cơ bắp, ấn tượng này sẽ được lưu giữ mãi trong anh, anh đã tới mấp mé cái đỉnh cao trọn vẹn thần tiên, để rồi sẽ đi vào giấc mơ hoan lạc sau này của anh. Mọi cố gắng để nhoai truội ra khỏi vòng tay kìm giữ của Thúy đã giảm dần cường độ. Thiêm cảm thấy tự do và ý muốn tranh đoạt lớn dần từng giây. Anh vập mặt vào hai núm vú đỏ hoét và bầu vú mưng mẩy, chắc nịch của Thúy. Trong khi đó, người đàn bà từng trải trong Thúy hiện lên thật rõ rành rành trong mỗi thao tác chuyển động. Chân dập thanh thách, cô dịch lui vào giữa giường. Rồi hai cẳng chân như hai cái còng lớn nồng nẫu ráo riết quặp chặt lấy Thiêm, dìm Thiêm xuống; trong khi dầy đặc bên tai Thiêm là tiếng nói lấp trong hơi thở và ngọng líu của cô:
- Anh Thiêm! Trời ơi! Anh! Anh yêu iem đi! Yêu iem đi. Iem gọi anh xuống, iem mời anh xuống để cho anh tất, để hiến tất cả cho anh đấy mà anh không biết à, anh tồ tẹt của iem ơi. Trời ơi, anh! Ở đây chẳng có ai đâu. Hôm nay iem phải ăn thịt anh không thì iem chết mất. Iem thèm anh quá rồi, anh ơi!
Thiêm mỗi lúc một trương căng. Người đàn bà nằm dưới Thiêm mỗi lúc một trở nên xa lạ. Hai tay cô rối rít xoa vuốt vần vò đầu tóc anh, xục xạo khắp các ngõ ngách cơ thể anh. Và mặt cô bỗng nhiên méo xệch đi, môi cô vập vào môi anh, ngấu nghiến, những miếng cắn thật sự bắt đầu cùng với tiếng hối thúc và động tác rung lắc chuyển dần thành một nhịp điệu càng lúc càng hưng phấn man dại, khiến anh càng lúc càng rơi vào mê mị.
- Trời ơi, iem phải nuốt trọn anh vào bụng iem mới được. Iem nhất quyết không thả anh ra cho con Seo Mùa đâu. Lão Quốc Thanh đừng có hòng cởi được quần iem. Ối anh ơi, anh như bài dân ca Mèo đi. Thiên thần thờ phụng của em ơi, người em kính trọng suốt đời ơi, anh là hạt sương tan vào trong em đi. Tan vào em đi! Tan vào em đi!
Thúy đã phản lại mình.
Cơn hứng dục nồng nỗng rồ dại mở hết đường biên để thoả thuê tính ái dục của Thúy đã phản lại Thúy. Nhất là khi Thúy nhắc đến Quốc Thanh như biểu tượng của thói dâm bôn hạ tiện. Đang vòng tay ra sau lưng Thúy, ghì chặt Thúy, sống lưng Thiêm bỗng ớn lạnh. Cơn rùng mình chạy suốt người anh, dập tắt ngay tức khắc cơn háo dục vừa khởi sự.
Chống tay, rời khỏi mình Thúy, Thiêm như bừng tỉnh:
- Thúy! Đừng thế, Thúy!
Mắt khép lại. Đuôi mắt nhểu ra hai giọt nước mắt lớn. Nhậy cảm nhận ra tình thế, Thúy thả lỏng chân tay, để chùng các khớp nối, cơ bắp và thoát một hơi thở dài.
Thiêm tuột xuống mép giường. Đặt chân lên mặt đất, giữ thăng bằng, anh cúi xuống nhặt tấm chăn vừa bị đẩn xuống dưới chân giường giũ rộng ra, phủ lên Thúy vừa xoay lưng trở lại, lặng lẽ úp mặt vào vách liếp.
Quay ra cửa, Thiêm lặng phắc. Tội nghiệp! Thúy không phải là người xấu. Thúy yêu anh thật sự. Đó là một tình yêu chất phác trực giác nhưng sâu nặng của một người phụ nữ với một người đàn ông đã được chọn lựa, đáng mặt để trao xương gửi thịt. Thúy yêu và khao khát dâng hiến cho anh. Thúy tràn trề sinh lực và đắm đuối yêu anh. Ngược lại Thúy đòi phải được yêu lại hết mình và điều đó đâu có phải là nghịch dị, trái tự nhiên! Thúy khát thèm một tình yêu, một chỗ dựa, một hạnh phúc phàm trần, bình thường và bền vững. Buồn thay, chẳng mấy khi cuộc sống chiều ý con người!
Nghe tiếng động cựa, Thiêm quay lại. Thúy đã ngồi dậy lẳng lặng mặc áo quần, mặt mưng đỏ, bẽ bàng và nhễ nhại mồ hôi.
- Thúy ơi, mong Thúy hiểu cho tôi.
Thiêm nài nỉ. Vô ích! Hơn nữa, lại chỉ là dầu đổ thêm vào lửa. Bất thình lình, Thúy quay phắt lại, trong vai một kẻ bị lăng nhục, lao cả đống chăn gối vào mặt Thiêm, hộc lên những tiếng kêu giận dữ và đau đớn.
- Cút đi! Cút ngay đi! Từ nay sẽ không bao giờ có chuyện mời người xuống đây nữa đâu. Khốn nạn thân tôi chưa! Dơ dáng thân tôi chưa! Có ai người ta yêu người yêu họ quá đâu. Nhưng, báo cho mà biết. Đừng có hòng lấy được một con đàn bà trinh nguyên. Cứ là nạ dòng hoặc đàn bà đang có chồng con. Là của thừa, là đồ thiu thối của thiên hạ. Hiểu chưa, đồ hèn! Tuổi nhà người cũng vướng mắc lắm đấy, xung khắc với lão Quốc Thanh đấy, đừng có hòng thanh thoát. Nhà này, dòng họ này mồm miệng thiêng đấy, đừng coi thường!
Thiêm gằm mặt đón nhận những lời rủa xả của Thúy. Không bận tâm gì về tính tiên tri của những lời báo trước của người phụ nữ dồi dào bản năng và năng lực dị thường về suy đoán, Thiêm chỉ trĩu nặng mặc cảm tội lỗi và nhói đau vì ân hận, nghĩ mình rất đáng trách, mình giống như là một kẻ bội bạc, kẻ đã gây ra nỗi oán hận rất chính đáng của Thúy. Anh không thể được tha thứ, nhưng lúc này anh rất cần được thể tất, cảm thông.