Số lần đọc/download: 2305 / 41
Cập nhật: 2017-05-25 16:42:31 +0700
Chương 8
N
ẾU ĐÊM HÔM ẤY RAND ĐÃ THIẾP NGỦ ĐI ĐƯỢC NHỜ câu kinh tự giác “Coi chừng... Chớ có điên đầu mà khổ...” thì sáng hôm sau mở mắt dậy mũi lại bắt đúng mùi điểm tâm sáng hôm trước. Nghe nồng nàn một mùi tề gia nội trợ chứng tỏ nhà có đàn bà! Đó là điều hắn thiếu vắng, kể cả hồi có vợ vì Carlene không “nội tưóng” chút nào. Bén cái mùi này là khó dứt, hắn biết vậy.
Nhưng làm sao giữ thứ “giặc cái” trong nhà? Có mà mang họa, cho cả hai! Thiết thực nhất... hay là mướn một người làm? Một chị bếp kiêm quản gia? Được chớ. Nhưng kẻ ăn người làm đâu phải người hắn cần, để nói chuyện cho vui chẳng hạn? Không lẽ đi rưóc về một con két? Không được. Nhưng xuống dưới nhà việc đầu tiên của Rand vẫn là phôn cho phòng mạch bác sĩ Salisbury. Cha, thời buổi này mà: “Bác sĩ chúng tôi chỉ tiếp bệnh sau 10 giờ sáng” sao?
Chợt Rand có ý nghĩ tiếp xúc với gã đồng nghiệp “thân cận” nhất. Nó cũng có phòng mạch gần Avocado. Vùng này chỉ có hai mạng thú y sĩ nên có gì hai đứa thường liên lạc, trao đổi với nhau cả thân chủ nữa. Hình như nó còn “dưới chân” Rand trên phương diện hành nghề nên làm gì chẳng nhờ vả dễ dàng? Thằng Fred cũng biết tài nghệ nó chẳng bằng nên gặp ca khó ưa đẩy thân chủ lại cho “đàn anh”. Chẳng hạn như con Setler của ông linh mục, cũng nó đề bạt tới chớ còn ai?
Sau khi tán dăm ba câu chuyện nghề nghiệp, Rand đề nghị:
— Fred, chỗ anh em với nhau... để trừng phạt tội chơi xỏ chuyên môn tạt qua tôi những ca hóc búa như con Setler di cư từ miền Nam lên mà hiện giờ tôi cũng còn đang bí... yêu cầu cậu làm đỡ tay tôi ít ngày. Được không? Dĩ nhiên chỉ thân chủ quen hoặc những ca đang điều trị dở dang mới phải có lời nhờ vả... chớ người lạ, ca mới thì tôi nghĩ họ phải tới cậu là dĩ nhiên.
— Đồng ý gấp, nếu cậu không sợ tôi bắt hết mối quen! Cho cậu hay tôi làm kỹ hơn, ăn rẻ hơn cậu nhiều nghe? Xin báo trước vậy. Mà thôi, đừng có tống lên tôi quá nhiều nghe!
— Yên chí, chỉ mấy con mèo, con chó cắn nhau hay đau bệnh lăng nhăng vậy thôi. Dư sức làm thêm. Đời nào bắt cậu làm mấy con thú lớn? Vậy ráng giúp nghe?
— OK. Cứ phôn xuống là cậu có quyền nghỉ.
Tốt lắm. Hãy biết thế, yên chí về phương diện nghề nghiệp đỡ mang tiếng nghỉ ngang bỏ bê thân chủ. Đủ thời giờ tính chuyện khác! Hứng chí Rand gác máy cười rất tươi làm nãy giờ quan sát hắn Lupe phải nói:
— À, có chuyện gì hay thế? Từ hôm tới đây vừa giờ mới thấy anh cười ra cựời! Ai vậy?
— Đồng nghiệp. Khá thân, bạn đàn ông nghe?
— Khỏi nói! Với anh thì... có bao giờ đàn bà làm anh tươi cười được, phải không Rand?
— Đại khái cũng như cảm tình của cô với mấy đấng cớm chớ có khác gì? Với giống cái... tôi quả không khá nổi!
— Tôi cũng biết thế... Mà thôi ăn sáng đi không nguội hết. Bữa nay bánh hấp nóng đấy.
Lúc ăn Lupe không nói nhiều. Hỏi câu nào trả lời câu ấy như mắc trầm ngâm suy tư, để giải quyết một chuyện gì vậy. Khen làm bếp cừ Lupe cũng chỉ gật đầu ừ hử. Rand đã tính hỏi, tưởng có chuyện gì. Nào ngờ nó thỏ thẻ:
— Theo tôi, anh không khá với đàn bà là phải. Tại anh mà ra hết.
— Tại tôi? Dẫn chứng đi....
— Giản dị quá mà? Cử chỉ, thái độ của anh đối với dàn bà con gái là cả một kiêng dè quả lố. Anh thủ thế... anh làm như gần người nào sợ bị họ táp thì quả thực chán chết! Mà thói đời sợ của nào trời trao của đó... anh chỉ sợ họ táp thì tự nhiên họ táp anh chớ có gì lạ? Thử xét lại coi có bao giờ anh bị bọn đàn ông làm buồn, phá phách gây hại? Vì anh đâu có thủ thế với họ?
— Sự thực tôi thấy đàn ông dễ chơi hơn, dễ hiểu hơn.
— Ô hay, sao anh cứ đòi hiểu? Họ đâu cần anh hiểu... hay không hiểu họ?
Đến chính họ còn không hiểu họ là ai kia mà phần đông đàn bà con gái vậy hết! Đàn bà không cần anh hiểu mà cần một người đàn ông, một người chồng cho ra chồng để chỉ bảo họ, cho họ vào khuôn phép. Không được chỉ bảo, không người cầm đầu thì họ lên chân, họ đâm hỏng. Như bà vợ anh đó? Tôi cam đoan gặp một ông chồng dữ, týp vũ phu bảo không nghe là đập, hó bé đập nữa là đâu ra đấy ngay. Lại có hạnh phúc nữa, tin tôi đi!
Nó lý luận nghe ngon quá. Nhưng nó chưa biết Carlene nhiều đó thôi! Rand lắc dầu, cười mỉm.
— Với Carlene không được đâu! Tối hôm qua, thấy tận mắt mà?
— Tại anh dở quá! Anh để mụ ấy lừng quá không làm mạnh làm liền ngay từ hồi đó mà? Tôi cá với anh một điều này? Anh trả lời cho thành thực đi: Anh cưới Carlene hay mụ ấy cưới anh? Coi, anh tần ngần, phân vân... tòi dư biết từ trước mà? Vậy là anh về làm chồng rõ còn gì!
— Kinh nghiệm, thành thạo quá nhỉ? Xin hỏi cô mấy đời chồng, Lupe?
— Chưa chồng mới hay chớ? Nếu tôi lấy chồng thì cam đoan, hắn sẽ lấy tôi và điều đó hắn phải biết. Cửa tôi mở chớ... nhưng hắn phải bước vô. Hắn phải chủ động.
— Nếu vậy chỉ sợ 7 điều ước nguyện tòn teng kia khó thành quá!
Lupe nhoẻn miệng cười thật ngây thơ:
— Ồ, chuyện con nít chơi mà? Đòi hỏi trời cho nhiều thế sao? Chỉ sợ kiếm không ra thằng chồng, mơ ước cho cố vào... để phút chót đành gật đầu ưng đại bất cứ thằng nào, miễn nó xoay nổi 2 đô la lệ phí hôn thú mới là vỡ mộng;
— Ủa, không hiểu sao bữa nay cô xuống tinh thần thế?
— Nữa! Anh lại hiểu với không hiểu rồi? Cứ vậy có bao giờ anh... hiểu nổi tôi! Mà thôi nói chuyện nhảm mất thì giờ. Tôi lo thanh toán mấy cái dĩa chén dơ này.
Rand ngồi bàn ăn ngó Lupe hí hoáy rửa chén. Hắn biết nó đang có gì bận tâm, suy nghĩ lung lắm... nhưng chẳng đoán ra. Thôi thì uống xong tách cà phê là lo bắt tay vô việc. Nghĩa là phôn lần nữa tới phòng mạch Salisbury.
Thoạt đầu đứa gác máy bên đó còn không muốn cho Rand được “hầu chuyện” trực tiếp với ông bác sĩ chớ? Đồng ý nhiều trường hợp cũng phải làm “nút chặn” nói loanh quanh rồi từ chối phắt cho khỏi phí thì giờ làm việc của ông chủ... Lãnh lương tiếp khách còn có nghĩa gạt bớt những thứ khách vớ vẩn, bất lợi... là luật nhà nghề xưa nay mà? Tuy nhiên còn phải tùy... Quả nhiên lúc xưng danh bác sĩ Hammond có chuyện cần điện đàm vời đồng nghiệp Salisbury thì giọng nó đổi khác ngay. Cỡ một phút sau dã nghe tiếng tự nhận bác sĩ Salisbury ở đầu dây. Hắn hỏi trước:
— Chỗ đồng nghiệp mà, bác sĩ Hammond? Được chớ? Sẵn lòng, giờ nào cũng được... nhưng cho biết công việc nghề nghiệp hay chuyện riêng?
— Có lẽ là chuyện riêng. Chuyện có liên quan tới một người làm cũ của ông, cô Guadelupe Gomez. Chắc ông còn nhớ chứ?
— Dĩ nhiên là nhớ. Tôi còn thắc mắc giùm... Lupe chớ? Ông bạn có tin gi về Lupe hả? Tốt lắm... tôi cũng nóng lòng muốn biết. Để coi, bữa nay thứ Tư thân chủ chót của tôi sáng nay bẹn 12 giờ. Vậy mình gặp nhau lối 12 giờ 30 đến 13 giờ đi. Tiện chớ?
— Tốt lắm, Giờ đó tôi sẽ tới...
Có một thoáng ngập ngừng sau đó. Giọng Salisbury tươi vui hẳn:
— Mà này, tốt hơn ông bạn cho tôi số phôn để tiện liên lạc. Phòng hờ trường hợp tôi có thân chủ kêu đi bất tử thì sao? Nghề đỡ đẻ ưa bị những cú thình lình, bọn con nít muốn chui ra giờ nào là chui. Thấy không? Đâu có sắp đặt, tính toán được như nghề ông bạn?
Đúng quá, đúng không thể cãi được. Rand đọc số điện thoại cho hắn ghi rồi gác máy với cảm giác thư thái, nhẹ nhàng. Tiền đầu thuận lợi vậy đỡ lắm rồi mà nghe giọng lão Salisbury cũng có vẻ biết điều, tử tế. Chỉ mong thu xếp vụ Lupe một lần cho xong.
Rand lấy tấm bảng nhỏ Nghỉ Việc treo trước cửa phòng mạch. Đi vô ngay chỗ Lupe, hắn báo cáo sự tình thì nó nhướng mắt hỏi:
— Vậy hả? Anh nói với ai... có trực tiếp với bác sỹ Salisbury?
— Có chớ? Mới đầu có con mẹ nào... rồi mới tới hắn.
— Đúng chị hai Sherry rồi. Chị tôi đấy nghe?
— Ủa, sao biểu không có bà con nào?
Lupe lắc đàu coi bộ thương hại “anh chàng ba phải” rồi mới nhoẻn miệng cười:
— Ông nội ơi... chị đây là chị giang hồ, chị bồ bịch không được sao? Sherry đàng hoàng lắm nghe, luôn luôn coi tôi như em út trong nhà nên thương đáo để. Không đến sở làm cũng nhớ nhớ... lắm lúc muốn phôn cho Sherry.
— Tốt hơn là đừng! Bộ muốn rắc rối nữa chắc?
— Chao ôi, khỏi dặn! Biết sao không... hoàn cảnh Sherry cũng như tôi chở bộ? Có đời nào để dính bậy vô tội nghiệp chị ấy? Sherry hồi đó cũng ở trại ra, cững có một án mua đồ... nghĩa là chớp hàng bỏ túi quên trả tiền. Có việc làm tử tế phải lo trả thế chớ?
Nữa, nếu vậy thằng cha bác sĩ Salisbury đâu phải thứ thường? Dám mướn người ở Trại Hướng Dẫn Thanh Thiếu Niên Lạc Nẻo ra để cung cấp cho họ phương tiện “làm lại cuộc đời”... đâu phải ai cũng giàu lòng nhân đạo, vị tha vậy? Một Lupe đã đáng ngại lại còn thêm “chị hai” Sherry nữa! Bộ Salisbury có đầu óc xã hội thiệt sao? Hắn thấy cần biết thêm:
— Người như vậy khả đấy chớ? Mà phòng mạch có mấy người giúp việc cả thẩy?
— Có 3 thôi chớ đâu nhiều? Ngoài Sherry và tôi còn mụ Beadle. Mụ này mới là cánh tay mặt, phụ tá cho bác sĩ trong phòng bệnh. Hùng hục làm tối ngày. Tôi là em út, mới mặt nhất nên chỉ phải làm những việc vớ vẩn như đánh máy, làm hóa đơn, lưu giữ hồ sơ... Sai cái gì làm cái nấy nhưng cũng có buya-rô riêng đàng hoàng, bên trên có bảng tên Guadelupe Gomez chớ bộ? Không chừng giờ này cũng vẫn nẳm y chỗ...
— Chắc vậy. Trưa nay tôi tới ngó một cái biết liền chớ gì? Như vậy phòng mạch có 4 người cả thảy, kể cả bác sĩ. Trong đó có hai người “bảo lãnh tư pháp”, phải vậy không?
— Không sai! Có hai mạng tụi tôi được nâng đỡ để ra cái điều làm lại cuộc đời.
Hà, làm lại cuộc đời? Chưa biết làm lại như thế nào nhưng suýt làm thây ma dưới đáy giếng và cuộc đời từ đây kể như... tăm tối đứt đuôi?
— Nhưng trước khi được nhận vô làm cô đâu có tí kinh nghiệm y tá, trợ tá gì đâu. Phải không?
— Đúng, công việc của tôi ở phòng mạch là thứ tép riu... cần gì chuyên môn? Có đánh máy chút ít thì cũng có bằng Đả tự viên hạng bét vậy.
— Còn Sherry thếnào? Có biết tí gì về nghề thuốc... chẳng hạn như hồi ở tù xin xuống làm bệnh viện một thời gian. Có không?
— Đâu có? Bọn này cứ nghe đến nhà thương là sợ rồi! Có ốm cũng lo né quá xá mà?
— À, cái đó là một chi tiết đáng để ý nghe? Tại sao phòng mạch lại mướn người không chuyên môn, không kinh nghiệm bệnh viện... toàn thứ phải “bảo lãnh” mà lại có tủ thuốc ma túy để kế bên nhỉ? Đâu phải tình cờ...
Lupe ngước mắt nhìn Rand rất chân thật và có lời đề nghị:
— Thì anh cứ tùy tiện tới thử tiếp xúc với bác sĩ thử coi? Chắc bác sĩ Salisbury có thể tin anh... chớ bản tâm tôi không muốn bị ỗng coi như một con phản bội, sau khi ra ơn cứu vớt như vậy. Vả lại, có thể nói ít người chịu tin tôi, đặt trọn tín nhiệm nơi tôi cho bằng bà Lomax và ông bác sĩ.
— Cô biết không... dù tôi có thu xếp xong với Salisbury thì cô vẫn còn mắc kẹt, vẫn còn phải tính chuyện với cảnh sát.
— Biết chớ? Về cái vụ đó tôi có thể tin cậy ở bà Lomax chắc, có hai người giúp thì tôi chẳng sợ kẹt.
Nó tin tưởng như vậy thực nên vừa rầu rĩ, xuống tinh thần đã thoáng nét tươi tỉnh được rồi. Tự nhiên Lupe làm hắn cũng vui lây, trong lòng phấn khởi rõ. Hình như sáng nay trời cũng đẹp hơn, ánh nắng lung linh hơn, “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, hẳn ư ử ngâm, cất bước ra cửa. Nhờ chủ bữa nay vui tính nên Otto không phải ăn roi... chớ cái vụ bới thùng rác kiếm chác tí đồ dư làm lật cả thùng là chết đòn. Bảng Nghỉ Việc treo đâu đấy rồi. Thân chủ sẽ không tới, do đó Rand đi lo bịnh cho mấy con đang điều trị ở nhà sau, nhất là con Setler của ông cha Marankovich.
Ủa, hứng chí làm ăn thời giờ đi mau quá thật sao? Mới đấy mà lật tay coi đồng hồ đã thấy gần 12 giờ trưa. Hắn hối hả chạy lên nhà trên, còn phải mau mau ăn mặc cho chững chạc để tới phòng mạch Salisbury cho kịp giờ chớ?
May quá Rand vừa bước vô thì chuông điện thoại reo inh ỏi. Lupe đang xớ rớ đứng bên, nửa muốn nhấc máy nửa không. Hắn phải hét lên, chặn ngay tay nó lại:
— Tốp ngay! Cấm không được nhấc phôn lên nghe, nhớ vậy. Bộ điên đầu hả? Lỡ Salisbury thì sao? Bộ cô muốn “Lậy ông tôi ở bụi này hả?” Chưa tới lúc mà? Dạ, tôi đây... Bác sĩ Hammond nghe đây...
Không phải Salisbury, may quá! Giọng nói này Rand nghe vài lần, quen rồi! Còn ai ngoài luật sư Lundquist, người mà Carlene đã nhờ bảo vệ quyền lợi cho nó, đưa Rand ra Tòa? Hình như nghe tiếng hắn, ông thày cãi còn có vẽ mừng nữa:
— Bác sĩ đấy hả? Không bị làm rộn đấy chớ? Nghe nói nghỉ đỡ vài bữa có người thay phải không? Gặp tiếng ông mừng quá!
— Hà, có gì đấy? (Chắc con khốn nạn đã thông báo cho ông thày cãi “về hội nghị tay ba” thất bại đêm qua rồi!) Nếu có liên quan đến vụ ly dị, ly thân thì xin lỗi...
— Không có đâu, ông bạn yên chí đi! Tôi có chút chuyện muốn liên lạc gấp với bà nhà, gọi điện thoại cả buổi sáng chẳng thấy đâu nên tôi cứ gọi đại đến ông bạn thử hỏi coi. Ông bạn có biết Carlene hiện ở đâu không?
— Ô hay, sao lại tôi nhỉ? Tôi biết thế nào được kia, chắc ông bạn biết tại sao?
Đầu giày đằng kia có tiếng Lundquist cười khúc khích. Kể ra thằng cha này biết điều lắm đấy chớ? Nhận thù lao biện hộ cho Carlene thiệt nhưng thông minh như hắn thi còn lạ gì tính nết khó chịu của bà thân chủ? Rước vô chỉ có chết... nên xem ra hắn còn có cảm tình với Rand rõ, đúng điệu “bề nào tụi mình cũng cùng cánh đàn ông với nhau”.
— Nghe nói bà ấy khuya hồi hôm có về qua đằng nhà mà? Phải vậy không?
— Có chớ! Nhưng tới rồi về... chớ đâu có vụ ở lại? Tưởng thế nào cũng thông báo cho ông hay để... ghim thêm tí nào vào hồ sơ rồi chớ?
— Đừng nói vậy, Chắc ông bạn biết lập trường của tôi về cái vụ này rồi chớ? Nghề nghiệp phải làm vậy thôi! Dĩ nhiên tôi mong hai người hàn gắn lại được với nhau... nhưng mình gặp gỡ nhau mấy lần chắc ông bạn rõ quá... Thôi được, tôi thử phôn về nhà riêng bà ấy vài lần nữa vậy. Dám đi mua sắm đồ, đi chơi với chị em bạn không chừng!
Rand gác máy, lên lầu thay đồ. Lúc xuống dưới nhà đã thấy Lupe nằm thu mình trong ghế bành, ngửng cổ coi Tivi. Phía dưới chân con Morrigan cũng nằm thu người ngoan ngoãn. Rand xích tới:
— Tôi đi nghe? Không chúc may mắn sao?
— Vẽ chuyện! Này, Rand... tôi có chút chuyện nhờ được không? Đi đất mãi cũng ngán, mua giùm tôi đôi giày đế thâm thấp chút được không? Tôi có tiền chớ bộ? Năm mươi đô la, giấy lớn đàng hoàng đây nè...
— Ủa, tiền đâu ra mà hay vậy? Tưởng cô không một xu dính túi chớ?
Mặt nó đỏ bừng một chút, giọng vô cùng thản nhiên:
— Tiền của mụ vợ anh mới hay chớ? Bộ không tin hả? Tôi nói thiệt đấy. Nguyên một bóp tiền của mụ thiệt mà? Dĩ nhiên có lẹ tay đến mấy tôi cũng chẳng thể xáp lại gần mụ để chọt cái bóp da nho nhỏ này. Thấy không? Xinh quá lắm chớ?
— Ủa sao? Ở đâu ra, vậy?
— Anh không ngờ phải không? Ở bóp lớn của mụ chứ ở đâu? Tôi thấy rõ ràng mụ lén nhét cái này xuống dưới nệm đi văng. Còn biết mụ tính để làm cái gì nữa kìa... nhưng tương kế tựu kế có tiền sẵn để lại cho mình xài thì tội gì bỏ. Tiền đó xài còn sướng...
— Carlene tự ý để lại? Để làm gì?
— Ủa, phải cho nó nằm lại ở chỗ kín để có lý do “Bữa trước in hình tôi ngồi đi văng có đánh rớt cái bóp da trăng trắng. Có thấy không? À đây rồi!” Một lý do vô cùng chính đáng để thình lình đột nhập, may ra vớ được quả tang một vụ “gian phu dâm phu:” vậy mà? Mụ còn láy đi láy lại cái vụ chân đất của tôi thì tiền của mụ dùng vào việc sắm giày đúng quá rồi!
Tưởng gì Rand gạt phắt: “Thôi, khỏi đụng đến thứ tiền đó. Để vô... và đặt ngay giữa bàn ăn dùm tôi cái? Không lẽ tôi không có tiền để mua cho cô một đôi giày? Mà chân cô bao nhiêu?”
Nghe Lupe đáp: “Số 4” hắn trợn mắt ngó.
Nói rõ hơn: “Chân người ta thế này chỉ số 4 là cùng” Rand vẫn không chịu tin. Hẳn thủng thỉnh đi lấy tờ giấy trắng, cây viết chì bảo đứng ngay lên để đo chân, lấy ni tấc đàng hoàng như một thợ giầy chuyên nghiệp. Sau khi đã có 2 bàn chân bắt tréo Rand ngó sững giây lâu, gục gặc đầu muốn nói: “Chân cỡ này thì ít nhất phải số 4 cộng với 2 là... số 6 chắc”. Nhìn Lupe hắn nhoẻn miệng cười gấp tờ giấy bỏ túi và cười ngoại giao! Chẳng cần số! Cứ cẩn thận thế này cho chắc ăn. Mà nhét vô đây còn đỡ quên, thấy không?”
Ông “ba phải” vậy là đã tiến bộ lắm! Lupe xuýt bật cười, đã tính lấp liếm bằng một lời khen ngợi thì Rand ngó nó chắc lưỡi:
— Tôi không hiểu tại sao mấy cô ưa rút tuổi thật và bàn chân cũng không muốn lớn. Cứ thu nhỏ một cách vô lý!
— Lại hiểu với lại không hiểu! Đàn bà vốn thế thì cứ hiểu đại là thế có phải... dễ dàng cuộc đời nhiều không? Xét ra anh phải theo cua Tâm Lý Học Phụ Nữ mới được. Trong khi chờ đợi anh chịu phiền làm giùm tôi điều này...
— Ủa, còn điều gì nữa kìa?
— Anh đi... nếu có “đồ nghề” nhớ xách theo cho yên chí...
— Ủa “đồ nghề” gì?
— Một khẩu súng sáu chẳng hạn? Còn để làm gì thì còn tùy anh, tùy trường họp...
Khốn nạn, cả đời Rand có bao giờ hắn nghĩ đến một khẩu súng ngắn... cũng như hình dung nhà này phải có một khẩu súng để giữ nhà, thủ thân? Nhét túi một khẩu để tới một chỗ hẹn cho yên chí thì càng không thể tưỏng tượng nổi.
— Ủa, súng đâu ra mà mang mới được chớ? Rand bật cười nói với Lupe như vậy thì nó có đề nghị khác liền:
— Hay là anh đưa con Otto đi cùng? Có nó còn suya nữa...
— Ô hay, đi tới đồng nghiệp Salisbury... ban ngày ban mặt ở giữa đô thị mà cô làm như đi ra trận không bằng! Tôi mà ai dám hại làm gì!
— Đừng nói vậy chớ? Biết đâu chừng? Tốt hơn anh cứ lo đề phòng thật kỹ, đi công việc cho nhanh rồi về liền. Không lẽ mọi chuyện đã sắp đặt xong mà giờ chót lên đường tôi lại ngăn cản... chớ tôi đánh hơi thấy vụ này hình như dữ nhiều lành ít. Thấy xốn xáng thế nào ấy...
— Có gì đâu? Ở nhà cô lo thì có!
Sự thực thì Rand không khoái những mục bịn rịn, chia tay lẩm cẩm. Dặn dò, chờ đợi khỏi có. Nếp sống của hắn xưa nay vậy còn an ninh, cảnh giác thì... hắn người thật cẩn thận, chu đáo quá!
Ngồi vào vô-lăng mắt hắn đã làm một vòng quan sát. Gần xa... những cứ điểm có thể phát xuất nguy hiểm đều không lọt khỏi sự chú ý của Rand. Làm gì có phục kích mà cảnh giác dữ! Buổi trưa khúc đường này có bao giờ có người? Vậy mà một ánh chớp vừa nháng lên trước mắt hắn Rand đã tưởng tượng ra một tấm gương phản xạ. Có thể một ánh kim khí tình cờ... nhưng cũng có thể mặt kính của chiếc ống nhòm đang hướng về phía mình quan sát thì sao?
Tự nhiên, Rand thấy ngài ngại. Tiện có Otto đứng gần đấy, lại có ý muốn tháp tùng thì tại sao không vẫy nó đi cùng nhỉ?
Có con Doberman ngồi bên cũng “yên chí” hơn nhiều. Lupe đã muốn vậy lại nắm tay dặn dò thì chiều ý một chút có sao? Đường từ nhà lên tỉnh hoàn loàn vô sự, không xe theo dõi không người khả nghi. Đến tòa cao ốc Adelphi bên trên là phòng mạch Salisbury hắn mới thấy xách chó đi thăm đồng nghiệp — thứ chó dữ, được huấn luyện để tấn công—là cả một vướng bận vô lý. Nhốt nó ở trong xe, quay kính lên giữa trưa nắng thì tội nghiệp. Dẫn nó đi theo thì phiền, phải chi có đôi kính dâm đeo lên làm thằng mù đi đâu cũng phải có chó dắt còn có lý!
Cao ốc Adelphi vắng ngắt: đa số dân ở đây là dân chức nghiệp, chỉ mở văn phòng hành nghề nên chiều thứ Tư nghỉ là họ lo đóng cửa về nhà hết. Rand dắt con Otto vô thang may lên lầu 5. Hành lang chẳng có ai, nhìn quanh quất mới thấy tấm bảng đồng “Douglas Salisbury, Y khoa bác sĩ, chuyên Hộ Sản”.
Chuông cửa nghe ròn rã, văn minh quá. Rand bước vô, dẫn cả Otto theo mới phiền. Có đứa con gái hơn tuổi Lupe một chút đang hí hoáy xếp lại chồng tạp chí. Vẫn áo choàng xám xanh nhưng nó đã thủ sẵn chiếc bóp dưới nách, chắc chuẩn bị ra về. Còn ai ngoài Sherry? Tưởng “chị hai” phải lớn tuổi, nào ngờ! Thấy mặt Rand nó vội nói:
— Mãn giờ rồi... Ồng bạn ở hãng nào chịu phiền mai tới sớm đi.
Thì ra Sherry tưởng đâu hắn vô chào hàng, chưa kịp mở miệng đã đuổi thẳng. Rand phải nói chững chạc: “Tôi không chào hàng. Bác sĩ Salisbury hẹn tôi giờ này”.
Lúc bấy giờ nó mới ngước mắt nhìn lên “Thế hả” rồi cao giọng gọi “Bà Beadle... có khách”.
Có tiếng rẹt. Cánh cửa sổ kính ở vách bên kia chạy sang một bên để một cái đầu đàn bà thò ra: “Gì đấy Sherry?”
— Có ông khách này nói có hẹn với bác sĩ.
— Nói vậy ông là bác sĩ Hammond rồi? Để tôi vô coi bác sĩ tôi có mắc bận gì không... Bác sĩ chịu phiền chờ chút xíu...
Mụ quan sát hắn rất nhanh rồi mới rụt đầu vô. Qua ô cửa kính Rand thấy mu cắm cúi gọi interphone. Cha, con nhỏ Lupe tả chân tuyệt vời. Mụ Beadle mà ví với một con chuột tàu thì còn gì đúng hơn? Tuồi trung niên, người mập lùn... khuôn mặt bự và cặp mắt lớn, lồi ra thật là... chuột tàu!
Mu Beadle mở cửa bước sang mời Rand.
— Bác sĩ tôi đang đợi. Mời ông vô lối này. Thẳng hành lang cánh cửa trong cùng...
Phiền quả, lại phải chiếu cố đến Otto! Cột xích vào chân ghế, Rand phải hỏi qua mụ Beadle: “Tôi xích nó... để đây được chớ?” Mụ khẽ nhăn mặt:
— Cũng được. Trừ trường hợp nó “bậy” ra là hơi phiền!
— Vụ đó khỏi lo... nhưng con này dữ lắm. Nó không chịu người lạ lại gần vỗ về. Hay để tôi dắt nó vô theo?
— Khỏi lo. Cứ để nó ngoài này. Đằng nào tụi tôi ra về cũng phải khóa cửa ngoài. Chúng tôi về liền bây giờ.
Thấy cử chỉ, ngôn ngữ mụ Beadle làm gì Rand chẳng biết để con Otto nằm đây mụ bực lắm? Chẳng qua phận dưới—y tá thì bao giờ đối với bác sĩ chẳng mặc cảm vậy—mụ quen nể rồi nên không phản đối đó thôi. Mu dặn lần nữa: “Mời bác sĩ vô đi. Chúng tôi xin phép về trước... Nào, đi về Sherry.
Con nhỏ Sherry líu ríu “Dạ” rồi xách bóp chạy theo. Đi ngang chỗ Rand nó cũng chỉ khẽ mỉm cười về cái vu ngộ nhận vừa rồi, chân vẫn tất tả bước theo, ỉn hình nó chỉ sợ mất lòng mụ Beadle! “Con mẹ này chắc phải hắc búa lắm và Lupe chắc cũng phải ngán... cũng như Sherry vậy!”
Sau khi vỗ về Otto: “Ở đây chút. Đừng lộn xộn nghe”, Rand bước sang phòng bên. Bên này rộng hơn phòng đợi nhiều, mấy tủ hồ sơ, hai chiếc bàn giấy buya rô nho nhỏ kia chắc cụa Lupe “rồi nhưng bảng tên dĩ nhiên không còn trên bàn nữa. Ra chỗ làm ăn của nó đây, không hiểu Lupe làm văn phòng có “nghề” không?
Phòng trong cùng cửa mở, Những phòng ngoài cửa đóng kín, cánh cửa nào cũng có số, chắc phòng chẩn bệnh hay điều trị.
Rand gõ cửa. Có tiếng “Mời vô”. Đang ngồi ở buya rô bác sĩ Salisbury ngẩng lên, đứng dậy chìa tay ra bắt. Miệng hắn mau mắn: “Bác sỹ Hammond phải không? xin mời ngồi!”
Salisbury khổ người cao lớn, trịnh trọng. Mái tóc bạc dợn sóng, da rám nắng... đặc biệt sống mũi cao khoằm khoặm mà hai bên má lại thót vô nên trông phảng phất như ông mọi da đỏ trên đồng bạc cắc hồi xưa. Tuy nhiên không lỳ lợm vậy mà cặp mắt xanh lo nhanh như điện, đôi môi lúc nào cũng như sắp sửa nhếch một nụ cười. Týp người này ăn nói lanh lợi là cái chắc.
— Tôi có ý chờ ông nãy giờ, bạn đồng nghiệp Hammond,
— Hân hạnh quá. Tôi không ngờ... nhưng chắc ông chờ vì nôn nóng muốn biết tin Lupe?
— Ông bạn nói đúng. Tôi chắc ông bạn quen biết với Lupe và vừa rồi có gặp?
— Có chớ? Tôi quả có buồn bực, thất vọng về vụ này. Không ngờ một con nhỏ ngoan ngoãn, làm đắc lực như vậy mà tôi đặc biệt, tận tình nâng đỡ nữa chớ... lại có thề làm buồn tôi. Nó lại dính đến vụ lấy thuốc — toàn thứ ma túy không — rồi bỏ đi thẳng.
— Thế à? Lupe có nói với tôi chắc ông buồn vì vụ này không ít... nhưng có chắc nó ăn cắp không đã?
— À, thuốc mất... người bỏ đi. Nó có tiền án ma túy chớ... nhưng tôi tưởng nó thực sự cai hẳn rồi đấy. Không ngờ...
Salisbury thờ thẫn ngó điếu thuốc cháy dở dang cầm trên tay. Rand thấy cần thận trọng chọn từng chữ:
— Sự thực vụ này có thể có gì lắt léo bên trong, thưa ông. Lupe có tiền án thật nhưng ăn cắp thuốc thì không. Tôi tin như vậy nên mới xin gặp ông để có cơ hội giải thích rõ...
— Ông bạn nói đi. Tôi nghe đây...
— Theo chỗ tôi biết... chớ không phải nghe Lupe kể... thì nó không bỏ trốn. Nó bị bắt cóc và suýt bị thủ tiêu. Nghe vô lý thật nhưng chuyện xảy ra vậy đó. Tình cờ nó thoát chết một cách may mắn lạ thường.
Salisbury bình tĩnh quá. Hắn gật gù rồi hỏi lại:
— Có chuyện ám sát, thủ tiêu thật sao ông bạn? Kể cũng ly kỳ đấy. Thời buổi này... Nhưng việc như vậy sao ông bạn không cho cảnh sát hay liền... mà thông báo với tôi làm chi gấp?
— Có lý do chớ? Việc trước phải làm trước mà trong vụ này thì khởi đầu là vụ ông mất trộm thuốc. Đặt vấn đề... để cho cảnh sát không nghi ngờ mà còn tin tưởng ở lời khai của Lupe thì cần phải có sự bãi nại của ông trước đã. Có thể vụ mất thuốc chỉ là để giàn cảnh cho sự thủ tiêu thì sao? Nếu ông tin tưởng như vậy mà bãi nại thì cảnh sát mới dễ dàng điều tra những gì xảy ra sau đó... nghĩa là chính thức có hồ sơ về vụ mưu sát Lupe.
— Ông bạn không thấy rằng ngoài Lupe ra khó thể có người ngoài đụng tới tủ thuốc? Mà thuốc của tôi mất thật, vả lại có dễ gì cảnh sát chịu tin ở một chuyện gần như huyền thoại... vì xin lỗi mưu sát với thủ tiêu một con bé thư ký tầm thường như Lupe để làm gì nhỉ? Lý do tìm hơi khó đấy. Mà Lupe có nói với ông bạn là nhận diện được bọn chủ trương bắt cóc nó khuya hôm đó không?
— Cái khó là nó không nhận diện rõ được.
— Thế thì nó có thể đưa ra giả thuyết tại sao nó bị bắt cóc, mưu sát không? Giả thử có một bọn bất lương làm như vậy thì... để làm gì?
— Cũng không nữa mới khổ chớ!
— Nếu vậy thì khổ thật! Biết làm sao bây giờ?
Vừa than vãn Salisbury vừa đưa cả hai tay lên trời! Sự thực Rand cũng thấy chỗ kẹt kinh khủng đó chớ? Nhưng hắn đã mổ xẻ vấn đề này nhiều lần quá rồi. Hắn thấy cần nhắc thử bác sĩ Salisbury rằng:
— Ông có nghĩ Lupe có thể biết một vấn đề gì bí mật mà chính nó không biết là mình biết không? Có thể vì biết mà nó mất mạng lắm. Bị thủ tiêu một cách ém nhẹm để chôn luôn cái bí mật?
— Khó có chuyện đó quá! Có muốn cứu vớt nó cũng không được, ông bạn thấy không? Phải chi nó nêu được một sự kiện, chỉ định được một nhân vật nào đó có thể gọi là khả nghi đi... Thử hỏi chính ông bạn muốn giúp nó đi, ông bạn thấy có cách không?
— Sợ tôi cũng không có cách nào quá.
— Vậy thì biết làm sao, bác sĩ Hammond?
Hắn dụi mạnh điếu thuốc và mồi luôn điếu mới. Cái gạt tàn đầy những mẩu thuốc dở — thứ thuốc Salisbury đang hút — nhưng cũng còn một đầu mẩu xì gà. Mắt Rand dừng lại ít lâu trên chiếc intercom trên bàn buya-rô Salisbury. Khó trả lời hắn quá!
— Ông bạn thấy không nào? Mình có cách gì khác hơn là... cho chìm xuồng tất cả những vụ này, quên khuấy cả đi là xong? Vả lại theo tôi dự đoán thì không chừng mình không bỏ cũng không được... giản dị là nó bỏ xứ này đi phứt từ hồi nào! Một đòn trì hoãn chiến, dám lắm chớ? Mà thôi, thà nó bỏ đi luôn có khi còn hay. Tôi không nỡ thấy một đứa nhỏ như Lupe bị tàn đời trong khám chỉ vì một ham muốn cuồng dại. Ông bạn đồng ý?
— Dạ... để xin phép ông một chút. Để tôi còn lo cái vụ này... phiền quả. Con Doberman của tôi để ngoài phòng đợi dám làm hỗn loạn lắm. Để tôi chạy ra coi...
Rand đứng dậy đi liền. Chủ nhân có muốn cản cũng chẳng kịp. Hắn muốn coi qua chiếc intercom đằng kia, đặt ở buya rô của mụ Chuột Tàu hắn đã thấy lúc nãy. Chân Rand bước lẹ lắm. Chiếc intercom của mụ Beadle tắt từ lâu. Máy nguội. Nhưng tại sao Salisbury cho chiếc máy của nó hoạt động? Để làm gì? Phải có máy nào đó cùng liên lạc với hắn chắc... nhưng nó nằm đâu trong số những căn phòng nho nhỏ cửa đóng kín mít? Biết phòng nào mà xông vô... và nhà người ta, lấy lý do gì? Liều mình xông đại thì lấy cái gì hộ thân?
Có chớ? Rand hấp tấp chạy ra tháo xích cho Otto, khe khẽ ra lệnh: “Đi, bạn... đánh hơi giùm chút coi”? Con Doberman chịu những trò này quá! Nó kéo chủ đi phăng phăng, ghìm cứng mới nổi. Mũi nó hếch lên đúng cánh cửa. Một cánh... hai cánh nó quay ngoắt. Nhưng đến cánh thứ 3 thì Otto rít lên khe khẽ, răng nhe ra gầm gừ. Thôi đúng rồi.
Bất thần Rand đạp khẽ cho cửa mở bung. Chỉ là một phòng chẩn bệnh, bàn ghế “đồ nghề” thông thường... nhưng lù lù trên một chiếc bàn là một gã đàn ông, chân đong đưa, miệng ngậm điếu xì gà tổ bố. Chiếc intercom đang nhấp nháy ánh điện. Dĩ nhiên đàn anh phải giật mình, chân hạ ngay xuống đất. Gã đứng khựng, không ngờ có chuyện này chắc! Mà Rand cũng vậy, nhất thời còn biết nói gì hơn:
— Kìa ông bạn... nghe lén làm gì cho bất lịch sự? Tui tôi nói chuyện chơi bên kia, mời ông bạn qua nghe tự nhiên mà?
Gã ngó Rand đăm đăm. Người gã chỉ cao lớn trên trung bình một chút thôi nhưng bắp thịt cứng cáp thấy rõ. A, thằng cha này tuy rất bình thường! Nhìn kỹ hơn thì cánh tay nó quá dài, hai vai nó quá xuôi... mà hình thù dị hợm thế kia? Cả hai! Nó suông đuột kỳ cục như một con giả nhân. Miệng còn xuôi xị, cặp lông mày cong vòng trở xuống, mái tóc vàng hoe càng tỏ ra một thằng bệnh hoạn tàn độc. Đúng rồi, giọng nói eo éo không thề nhầm lẫn. Gã tỉnh khô hỏi:
— Sao biết có tôi trong này?
— Có khi chỉ vì cái mẩu xì gà và chiếc intercom trên bàn ông bác sĩ! Tò mò chút đâu có hại gì?
— Có thể hại... hại lắm lắm chớ?
Cánh tay vượn lần mò tìm túi áo. Rand cảnh cáo:
— Tốp ngay... con chó dữ này nhảy một phát là cổ họng anh đi đời, nhớ đấy!
— Ô hay, lấy bao quẹt cũng cấm sao?
Cánh môi nó uốn éo đến ghét. Thứ người bịnh họạn này coi mạng người rẻ lắm! Cặp mắt lỗ đáo chăm chăm ngó Otto. Salisbury từ ngoài đâm xầm vô, mặt hằm hầm giận dữ chớ không lịch sự nữa. Hắn gay gắt cự:
— Coi, ông bạn tính phá chắc? Chưa biết ông bạn hẹn gặp có được việc gì, chỉ thấy tự quyền nhảy xổ vào phòng chẩn bệnh của tôi. Để làm gì? Mà ông bạn muốn gì đây?
— Tôi muốn theo đường dây intercom coi ông “bịnh nhân” đây làm gì...
— Làm gì cũng đâu phải phận sự ông bạn?
Gã lạ mặt eo éo can gián:
— Đừng nóng, bác sĩ. Để coi ông bạn tính làm gì. Xin tự giới thiệu lôi là Johnson, luật sự riêng của Salisbury. Dĩ nhiên tôi phải có bổn phận đối với thân chủ...
— Kể cả theo dõi ngoài lề một cuộc tiếp xúc mà tôi tưởng là riêng?
— Biết đâu chừng không liên quan đến quyền lợi thân chủ tôi?
Gã nhếch mép cười nham nhở tiếp liền: “kể ra ông bạn cũng khó tính đấy chở? Tiếp xúc riêng mà ông bạo nhè xách chó theo có ai nói gì đâu? Rand liếc mắt thấy nãy giờ Salisbury có vẻ bần thần, không nói không rằng. Hắn đáp lời Johnson:
— Cũng may mà tôi xách chó theo trưa nay. Một buổi trưa tốn công mất thì giờ mà chẳng được việc gì. Còn bị theo dõi nữa...
— A nói vậy ông bạn bỏ lỗi cho. Tại chúng ta mới gặp nhau sau cú phôn hồi sáng, tôi có thủ thế cũng là chuyện thường. Ngoài cái tên Hammond mà ông bạn tự giới thiệu... tôi có được biết gì nữa dâu?
— Ông quên rồi! Hình như ông chẳng lạ gì nghề nghiệp của tôi. Ngay lúc phôn ông còn nói “ngành của tôi khác với ông bạn”... chắc ông còn nhớ?
— Tôi đâu đã quên? Tôi nói khác đâu có nghĩa tôi biết ông thú y sĩ? Chỉ biết ông không đỡ đẻ vậy thôi... vì nếu cùng ngành ở địa phương này thì tôi đã biết, phải không?
— Khéo chống chế quá! Thảo nào được các bà các cô tín nhiệm là phải! Ngay Lupe cũng tin tưởng…
Còn biết nói gì... ngoài cách lửng lơ, trống không như vậy? Để biết cách rút lui chớ đi sâu thêm vô làm chi? Chẳc hẳn Salisbury cũng nghĩ thế...
— Còn về vụ Lupe mà ông bạn tính tiếp xúc với tôi thì... chỉ mong sao nó cứ tiếp tục ở đâu ở đó, giữ cho toàn mạng là mừng cho nó. Tình cảnh nó cũng tội nghiệp thật. Rất tiếc là tôi chẳng có cách nào giúp.
— Dạ... ông cứ mong sao cho nó toàn mạng cũng là một cách giúp rồi!
— Ông bạn Hammond có thể nói rõ hơn? Nhân danh luật sư riêng của Salisbury tôi có cảm giác thân chủ tôi bị nghi ngờ, móc mói. Tôi không muốn thấy tình trạng đó.
—... Cũng như tôi không muốn kẹt vô tình trạng này! Tuy nhiên giải pháp thì thế nào cũng có. Có đầu mối rồi cũng nên.
Rand chỉ cần giựt nhè nhẹ sợi xích là Otto biết điệu đi lùi trở ra. Miệng nói “Tạm biệt” chân đã ra khỏi bực cửa? Chẳng để chủ nhân có lý do gì cầm khách, dù có hơi khiếm nhã thật. Vô thang máy hắn thở ra nhẹ nhàng... nhưng sứ mạng điều đình, giải quyết giùm Lupe thì thất bại chắc. Không gỡ rối được giùm ai, Rand có cảm giác vừa rước vạ vào thân thân. Với Salisbury và Johnson thì hiển nhiên hắn gây chiến rõ còn gì?