Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: You belong to me
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhung Nguyễn
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
onstantin ngồi sau bàn chờ đợi, ông biết chắc chắn là Alexandra sẽ xông ngay vào đây khi nó nhìn thấy cậu ta rời khỏi. Không đầy 2 phút cô xuất hiện. Nhất định là cô đang rình ở bên ngoài và chờ cho đến khi bá tước rời khỏi phòng. Cô sẽ cố tránh mặt Vasili và Constantin không thể nào được may mắn đến như thế.
Cô vẫn còn chưa thay đổi y phục và nhìn không giống một cô con gái tí nào cả. Sau khi Vasili nói với ông về những gì cô đã nói với anh, Constantin lo là cô đã cố tình nói vậy. Đó là cách mà cô chống đối lại ông, và dựa vào kinh nghiệm ông biết là cô có thể sẽ rất cứng đầu về chuyện này. Ông ước gì ông có thể đi chung với bọn họ, chỉ để tận mắt nhìn thấy những chuyện thô lỗ của cô được uốn cong bởi một người đàn ông mà theo cách nhìn của ông, là một người có rất nhiều kinh nghiệm với đàn bà.
Nghĩ kỹ lại, ông kết luận là chuyển biến này có thể sẽ rất là có ích. Nếu như dự định ban đầu được thi hành là họ sẽ cử hành hôn lễ trong tuần này, vậy thì có rất ít thời gian để cho họ hiểu nhau. Nhưng nếu cùng nhau về Cardinia trước, cuộc hành trình có thể kéo dài đến cả tháng trời tùy theo những trở ngại mà họ gặp ở dọc đường, sẽ cho Vasili cơ hội đeo đuổi Alexandra và làm cho cô gục ngã hoàn toàn trước khi họ cử hành hôn lễ.
Biết rõ tánh tình của con gái mình, Constantin có cảm giác là cô sẽ không biết ơn ông về chuyện này, còn chưa đâu. Và giống như ông đã mong đợi, cô đi thẳng vào lý do tại sao cô đến đây.
"Chừng nào hắn rời khỏi vậy?" cô thắc mắc.
"Hai con sẽ rời khỏi vào ngày mai."
"Hai con à? Vậy là hắn vẫn còn chưa rút lui hả?"
"Chuyện gì đã làm cho con đã nghĩ vậy chứ? Vì những gì con đã nói với cậy ấy à? Con làm cho cha thấy thất vọng quá, Alexandra. Cha đã nghĩ là danh dự gia đình đối với con còn quan trọng hơn..."
"Đủ rồi!" cô thét lên."Con chỉ là muốn chấm dứt chuyện như đùa này bằng cách nói cho anh ta biết sự thật. Nhưng nếu anh ta muốn có một người đàn bà, người mà không muốn có anh ta.. thì con phải nên biết là nói với anh ta cũng bằng thừa thôi."
Khi cô không nói gì thêm nữa, ông do dự hỏi."Nhưng con sẽ kết hôn với cậu ấy chứ?"
"Con sẽ không phải là người rút lui," cô trả lời một cách chua chát giống như cảm giác của cô bây giờ.
"Nhưng con nghĩ là cậu ấy sẽ rút lui hả?"
"Một khi anh ta biết rõ con..."
"Mẹ kiếp, Alex, cha biết con đã bị cậu ấy thu hút. Cha tận mắt nhìn thấy đấy."
Cô nhún vai như chuyện đó không làm khác đi được vấn đề, nhưng giọng nói của cô thì rất sôi nổi. "Con không thể chối là điều kiện của anh ta rất tốt, quá đẹp trai làm cho anh ta dương dương tự đắc, nhưng có tánh tình của một con sâu... một con sâu dâm đãng."
"Con có lý do gì khi nói vậy?" ông nghiêm nghị hỏi.
"Nội chuyện anh ta tán tỉnh con... trước khi anh ta biết con là vị hôn thê của anh ta thì cũng đủ nói rõ rồi."
"Bộ con có nhiều kinh nghiệm với đàn ông lắm để cho con có thể phân biệt được sự khác biệt giữa sự tán tỉnh và thân thiện à?"
Alexandra khịt mũi."Muốn thân thiện thì cũng không cần phải dùng từ "em yêu" "
Thay vì là một người cha sẽ nổi giận vì đứa con gái của mình bị tán tỉnh, ông chỉ cười."Cha rất vui khi nghe được là cậu ta cũng đã bị con thu hút, ngay cả trong khi con ăn mặc như vầy. Và vì chúng ta cũng đã xác minh được chuyện con cũng bị cậu ta thu hút..."
"Chúng ta đã không xác minh được chuyện đó," cô nóng nảy cắt ngang.
Nhưng Constantin lờ cô và nói tiếp, "... con có thể ít ra là thử thích cậu ta chứ."
Cô không để ông đợi lâu, cô nói,"Được thôi, con sẽ thử."
Constantin nhấp nháy mắt ngạc nhiên. "Con sẽ làm à?"
Đó là lời nói dối cho nên cô không thể lập lại, vì thế thay vào đó cô hỏi, "Lúc nãy cha nói ngày mai hai con sẽ rời khỏi là có nghĩa gì?"
"Cha sợ là tình hình có chút thay đổi. Cha đã cho rằng con sẽ cử hành hôn lễ ở đây, trong vòng vài ngày tới, nhưng con sẽ có một hôn lễ trang trọng ở cung điện ở Cardinia... vì hoàng đế của họ muốn vậy."
"Vậy thì hắn làm khó con rồi vì con không có đủ thời giờ để thu dọn hành lý."
Cô nói một cách khô khan, lý do của cô thật chính đáng, ít ra thì đối với cha cô. Suy cho cùng thì phụ nữ thì rất nổi tiếng trong việc phải tốn ít nhất là vài ngày, có khi là vài tuần để chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Và tuy là Alexandra luôn mang theo rất ít hành lý mỗi khi đi xa, nhưng cô phải mất hết mấy ngày để chuẩn bị trước.
"Con sai rồi, Alex. Cậu ấy không phải là cố tình làm khó con. Chỉ là thời gian không cho phép thôi. Vì cậu ấy đã bị chậm trễ khi đến đây cho nên các con phải nhanh chóng lên đường mau, để tránh những trận bão tuyết trên núi."
Đôi chân mày cô nhíu lại với vẻ thích thú."Con rất thích tuyết. Ý cha là hắn không thích hả?"
Vì cô cười một cách hớn hở khi hỏi câu này làm cho Constantin rên thầm trong bụng."Con sẽ không cố tình làm trễ nải cuộc hành trình chứ?"
"Để trì hoãn hôn lễ ư? " Cô cười càng rộng miệng hơn."Cha nghĩ sao? Bên cạnh đó cũng phải để cho anh ta biết sống bên cạnh con sẽ ra sao chứ."
"Alexandra, cha muốn con đối xử như..."
"Con chỉ hứa với cha một chuyện thôi và con cũng đã làm rồi, Papa, và cha đã rất là may mắn khi con đã hứa đấy."
Mặt ông đỏ bừng vì giận. "Con đã nói là con sẽ thử thích cậu ấy."
"Ồ, con sẽ cố mà, và con sẽ có rất nhiều thời gian để làm chuyện đó trước khi hôn lễ được cử hành. Tuy nhiên không phải là vào tối nay, vì thế tối nay cha sẽ phải tiếp đãi anh ta một mình thôi. Con có rất nhiều chuyện phải thu xếp, suy cho cùng thì con cũng sẽ cần có một cỗ xe để chở hết những chiếc rương của con."
"Con sẽ mang theo ít hành lý thôi, mẹ kiếp, giống như con hay làm đấy. Cha sẽ không để các con bị kẹt giữa những cơn bão tuyết trên núi chỉ vì sự ương ngạnh của con. Cha sẽ gởi toàn bộ đồ đạc của con một khi..."
"Vậy thì phải xài đến hai cỗ xe rồi," cô nói và đi về phía cửa.
"Alex!"
Cô nhẹ nhàng đóng cảnh cửa lại sau lưng. Cô rất muốn dập mạnh nó, liệng đồ đạc, la thét, nhưng không giải quyết được gì khi trận chiến này cô đã là người thua cuộc, ít ra là đối với cha cô. Cô vẫn cảm thấy đau vì bị phản bội, và không biết là sau này cô có thể tha thứ cho ông không. Sáng nay cô đã thức dậy như mọi ngày, bây giờ thì cả thế giới như bị đảo lộn và không thể trả nó về chỗ cũ một cách dễ dàng được.
Nhưng cô sẽ thử. Chắc chắn là cô sẽ thấy chướng tai khi nghe đến chuyện hôn lễ sẽ vẫn được cử hành nhưng cô sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này theo như ý nguyện, cô nhất định sẽ không chịu thua gã Cardinian đó. Sự giận dữ sôi âm ỉ trong lòng cô không chỉ là với riêng cha cô nữa. Bây giờ cô cảm thấy tức như điên với cái gã kiêu căng hợm hĩnh có bản mặt đẹp trai đó. Anh ta dám nói vơí cha những gì cô đã nói với anh ta à? Và anh ta dám cả gan bò lê đến đây để rồi ép cô phải nhanh chóng lên đường ư?
Hai bàn tay cô nắm chặt lại khi cô đi hầm hầm lên lầu, và đập ầm ầm vào cánh cửa căn phòng khách mà cô đóan là bá tước đã được sắp xếp ở đây. Cô mang máng nhận thức được là có ba cô người hầu đang đứng lảng vảng ở cuối hành lang, nhưng cô không thèm đếm xỉa đến, cũng như không biết là vị hôn phu của cô như là ánh đèn đối với những con thiêu thân, luôn thu hút đàn bà đến gần anh. Vì cô không muốn có quan hệ gì với anh nữa cho nên không có gì là ngạc nhiên khi cô không nhìn ra được chuyện này.
Tuy nhiên cô đã đi đúng phòng. Vasili Petroff đột ngột đứng trước mặt cô, ăn mặc không chỉnh tề, áo choàng và giầy ủng đã được cởi ra, áo sơ mi trắng thì mở hết cúc, đuôi áo nhăn nhúm vì đã bị bỏ vào quần, khoảng ngực trước và bụng lộ ra. Mắt cô như bị dính chặt ở vùng ngực của anh, ở đó có vài cọng lông nhạt màu đến nổi không thể nhìn thấy được nếu không để ý đến. Cả người anh ta vàng rực, giống như một con sư tử màu vàng hung, và vì rất giống sư tử cho nên anh ta luôn rình rập con mồi của mình và rất là nguy hiểm. Cô biết rõ như vậy theo bản năng của mình.
"À là cô gái mà tôi muốn gặp đây."
Cách nói chuyện của anh ta giống như hạ cố và là một xỉ nhục đối với cô. Không khó đóan được là tại sao. Cô vẫn còn đang mặc bồ đồ làm việc, ngoại trừ chiếc mũ và áo choàng. Cô đã không màng chải lại tóc sau khi đi cưỡi ngựa về.Mái tóc được cột gọn ghẽ sáng nay bây giờ không còn được gọn gàng nữa, và không có chiếc mũ ở đó để giữ chúng lại, một vài lọn tóc xổ tung xuống vai cô. Những người biết rành cô thì đã quen nhìn thấy cô trong tình trạng ngày, vì cô ít khi chú ý đến bề ngoài của mình. Nhưng khách lạ thì không như vậy.
Khi cô ngước lên nhìn mặt anh, và sửng sốt khi thấy anh mỉm cười. Và đúng là một nụ cười chết người. Bụng cô thắt lại, cảm giác thật kỳ lạ, cô gần như muốn cười khúc khích. Cô chưa bao giờ cười khúc khích cả. Cô cũng chưa bao giờ lúng túng không thốt nên lời, nhưng đây là lần thứ hai trong ngày, chữ nghĩa đã bỏ rơi cô.
Thật không thể tin được là chỉ mới vài tiếng đồng hồ thôi, trí nhớ của cô về anh đã không hiện hữu. Anh ta thật đẹp trai, cô thấy khó mà nhìn anh và giữ được bình tĩnh, hay suy nghĩ được gì. Vì Chúa, không phải cô phải cố giữ bình tĩnh mỗi khi gặp người đàn ông này chứ?
Cô bị kéo vào phòng và nghe tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng làm cho cô tỉnh cơn mộng. Cô nhíu mày và nói. "Bộ anh định quyến rũ tôi ở đây hả?"
Mắt anh xem xét kỹ mọi chỗ trên thân thể cô, nhưng cô vẫn lúng túng khi anh lờ đi câu hỏi của cô và nhận xét một cách ngạc nhiên,"Chúa ơi, cô nhìn giống như vừa mới leo xuống giường vậy."
Cho dù là không có câu nói như hạ nhục đó, nội sự xem xét tỉ mỉ của anh không thôi cũng đủ làm cho cô nổi giận, và cô nhớ lại sự giận dữ mà lúc nãy cô đã có trước khi nhìn vào mặt anh. "Tối nay không biết tôi có được leo lên giường nữa không đây. Thật phải cám ơn anh đấy vì tối nay tôi sẽ bận thu xếp hành lý suốt đêm."
Anh dừng lại và nhìn cô giống như là anh muốn nhìn thấy cô ở trên giường, nhất là giường của anh, và nhún vai nói trớ đi,"Để trả lời câu hỏi của cô, đây là nơi tôi có thể nói cho cô biết là tôi và cô cùng đứng chung một chiến tuyến đấy. Tôi cũng không muốn kết hôn, vì thế nếu như cô nói với cha mình là cô không muốn làm đám cưới thì tôi sẽ rời khỏi đây vào ngày mai và cô không cần phải đi chung với tôi, còn nữa tối nay cô cũng sẽ không bị mất ngủ vì phải bận rộn thu xếp hành lý."
"Anh muốn tôi hủy hôn trước à?"
"Dĩ nhiên rồi," anh nói với thái độ kể cả."Ai cũng biết là phụ nữ luôn nổi tiếng trong việc thay đổi ý định mà."
"Tôi thì không biết đấy. Nhưng trong trường hợp này nó có liên quan đến danh dự và lời thề mà đối với tôi thì nó rất có ý nghĩa, tuy là tôi ước gì là không. Vì thế anh phải là người đổi ý và từ hôn thôi, và tôi sẽ rất biết ơn anh nếu như anh giải quyết chuyện này sớm trước khi anh làm lãng phí thêm thời gian của tôi vì phải đi Cardinia."
"Không thể nào," anh trả lời, bắt đầu biểu lộ sự cáu tiết, "Chỉ cần nói với cha cô là cô không muốn kết hôn với tôi. Đối với cô đâu có khó khăn gì chứ?"
"Tôi đã nói với cha như thế rồi, đồ đần độn, rõ ràng là không có kết quả. Nhưng tôi cũng đã hứa với cha là tôi sẽ kết hôn với anh... nếu như anh không từ hôn." và rồi cô thở dài. La lối lớn tiếng với anh thì cũng chẳng giúp được gì. Cô ép mình phải nói lý lẽ."Này, chỉ cần chúng ta thật lòng với nhau, bá tước Petroff, và đồng tình là cả hai chúng ta đều không muốn kết hôn thì tại sao anh lại không sử dụng cái lý do hiển nhiên đó và nói với cha tôi là tôi không xứng làm vợ của anh?"
"Đúng là một ý kiến hay, ngoài trừ đó là lời nói dối. Thật là không may là vì cô là một nữ nam tước cho nên rất xứng với tôi. Chuyện tôi không muốn kết hôn với cô, hay bất cứ người đàn bà nào khác, ít ra thì cũng không có lý do gì để tôi phải đi ngược lại với ước nguyện của cha mình, chuyện này mẹ tôi đã chắc chắn vậy."
Cô nhìn anh với vẻ kinh tởm."Anh để cho mẹ anh quyết định cuộc sống của anh à?"
Cô đã chọc trúng anh. Anh đỏ mặt, gầm gừ, "Cô cũng để cha cô quyết định cuộc sống của cô vậy!"
"Cha tôi là một trong hai người đã xếp đặt cuộc hôn nhân kỳ cục này. Tôi không thể đối diện với ông nữa nếu tôi không giữ lời hứa cho ông. Nhưng cha anh thì đã qua đời rồi."
"Đó cũng chính là lý do tôi không thể nào thóat ra được cuộc hôn nhân này. Cha tôi không còn sống để tôi có thể bàn lại với ông, nhưng cha cô thì còn đó. Vì vậy hãy thay đổi ý định đi cô hai... hay là cô cần tôi nói cho cô biết cuộc sống sau hôn nhân của chúng ta sẽ như thế nào? Tôi hứa với cô là cô sẽ không bao giờ là gì của tôi ngoài sự phiền toái, tuy là chuyện này tôi sẽ ráng lờ đi. Để chiều lòng mẹ tôi, tôi muốn cô sanh con nối dòng cho tôi rồi cô sẽ được tự do để đeo đuổi những gì mình muốn, giống như tôi cũng vậy. Cuộc sống của tôi sẽ không thay đổi gì, nhưng cuộc sống của cô thì có đấy. Vậy cô có chấp nhận được không?"
Alexandra cắn chặt răng trước khi cô cố mỉm cười."Dĩ nhiên rồi, nếu như anh có thể chịu đựng nổi sự xấu hổ ở giữa đám đông."
"Cô nói gì?"
"Để tôi cảnh báo anh trước nhé. Nếu anh ép tôi làm đám cưới anh, anh sẽ là của tôi, và tôi không thích chia xẻ với người khác những gì thuộc về tôi. Và anh sẽ không thể nào bỏ rơi được tôi, tôi hứa chắc với anh đấy." Và rồi cô sử dụng lại lời nói của anh lúc này."Vậy anh có chấp nhận được không?"
Anh bước một bước lại gần cô để chiều cao của anh có thể lấn át được cô, nhưng cô đã không nhúc nhích."Tôi không thích bị đe dọa đâu."
"Ai đe dọa ai chứ? Anh đã nói cho tôi biết cuộc sống sau này của tôi sẽ ra sao cho nên tôi chỉ nói cho anh biết là tôi sẽ phản ứng lại làm sao thôi. Nếu tôi là anh thì tối nay tôi sẽ gác tay lên trán suy nghĩ đấy, Petroff. Dù sao thì đây cũng là đêm sau cùng anh có được một giấc ngủ bình yên đấy."
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh