Số lần đọc/download: 1297 / 6
Cập nhật: 2017-05-20 08:35:19 +0700
9
- Chuyện đó...
Liên đành phải đến tìm gặp Ngọc. Nhà anh là một tòa biệt thự lớn, nằm ngay bên bờ sông. Cuộc sống của một cậu con trai Tổng giám đốc không biết là như thế nhỉ. Chắc là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa rồi. Tòa biệt thự này xem ra còn đẹp hơn nhà Bích Phương nữa. Có hồ bơi, sân tennis và một lầu hóng gió với một chiếc bàn gỗ tròn cùng với bốn chiếc ghế gỗ xung quanh. Những đêm trăng thanh gió mát, đây cũng sẽ là một nơi ngắm trăng tuyệt diệu. Đang mải ngắm nhìn nơi ở cổ tích của những cậu ấm, cô chiêu, người quản gia bỗng hỏi Liên:
- Cô gặp cậu chủ có chuyện gì vậy? Thực ra, ông chủ dặn là...
- Tôi biết, thưa ông. Nhưng tôi cần gặp anh ấy có việc gấp.
- Ai gặp tôi đấy, bác quản? - Chàng trai từ trên làu đi xuống, hỏi. Kể cả trong trang phục ở nhà, thân hình Ngọc cũng rất đẹp.
- Liên à! Là em à? Em tìm anh sao? - Ngọc mừng rỡ.
Ngọc bảo bác quản gia đặt ấm trà lên chiếc bàn ở lầu Lãm Nguyệt.
- Em uống trà đi. Thưởng trà ở một nơi lộng gió như thế này thật là tuyệt, đúng không? - Ngọc rót trà cho Liên.
- Nhà anh đẹp quá. Cứ như trong thơ xưa vậy.
- Vậy hả? Vậy mà lại có người không hề muốn làm nữ chủ nhân tiếp theo ở đây đấy.
- Xin lỗi. Em...
- Thôi, không nói chuyện đó nữa. Em đến đây tìm anh có việc gì vậy?
- Đúng rồi. Anh đã tiến hành bản thiết kế đến đâu rồi ạ? Anh đã nghĩ ra ý tưởng gì chưa?
- Thì ra em đến đây là vì việc của công ty thật - Ngọc đứng dậy, để tay vào thành lầu, hướng mắt nhìn ra sông - Một nơi đẹp như thế này chỉ để nói chuyện công việc thôi sao?
- Anh Ngọc, em...
Ngọc thở dài:
- Bản thiết kế đó anh không thể nghĩ ra được gì nên đã bảo với bố anh chuyển sang cho Nam rồi. Cậu ấy cũng là người có tài. Anh nghĩ cậu ấy sẽ làm được thôi.
- Thật vậy ạ? Vậy tại sao anh ấy lại bảo em...
- Cậu ấy không muốn thiết kế thêm một lần nào kể từ khi Bích Phương không chấp nhận chiếc nhẫn mà cậu ấy tặng - chính là chiếc nhẫn mà em đang giữ đó. Thực sự là lúc trước anh cũng rất tò mò về chiếc nhẫn đó, nhưng khi được chính mắt nhìn thấy chiếc nhẫn ở trên tay em thì quả thật thấy nó thật tuyệt diệu ngoài sức tưởng tượng. Anh tin là lần này cậu ấy sẽ không làm phụ lòng mọi người đâu. Vì vậy, thay vì thuyết phục anh, em hãy thuyết phục cậu ấy đi. Được chứ? Anh không thể nhận dự án này. Anh chỉ muốn đi đâu đó cho thanh thản. Xin lỗi!
- Em...
- Em cứ về đi.
- Vậy em về đây - Liên đứng dậy.
- Khoan đã - Ngọc bỗng nói - Thực sự em không thể cho anh một cơ hội được sao? Em không thể chấp nhận... làm người yêu anh thật sao?
- Em... Trong lòng em cũng là tình yêu đơn phương mà. Em cũng chẳng hề sung sướng chút nào.
Liên nói rồi tiến về phía trước.
Trong nhà hàng ồn ã, Ngọc rủ Nam đi uống rượu. Thấy Ngọc uống hết mấy chai, Nam vội can.
- Cậu say rồi đấy! Đừng uống nữa!
- Không. Cậu cứ mặc kệ tớ. Tớ chưa say đâu. Tửu lượng tớ rất khá đấy, cậu không biết à?
Nam giằng lấy chai rượu trong tay Ngọc.
- Thôi đi. Có nhất thiết vì một người con gái mà trở nên như thế này không?
- Thế còn cậu thì sao? Có cần vì một người con gái mà đau khổ cả đời, không chấp nhận tình cảm của người mới không hả?
- Cậu điên à? Người mới gì chứ?
- Đừng nói với tớ là cậu không biết gì nhé. Người đó rõ ràng là có tình cảm với cậu. Chẳng lẽ cậu lại hoàn toàn không nhận ra.
- Cậu nói ai cơ? - Nam ngạc nhiên - Chẳng lẽ là Như Ý? Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của tớ. Cậu đúng là say thật rồi.
- Không. Tớ không say. Tớ không nói Như Ý, mà là...
Ngọc liền gục xuống bàn, xem ra không dậy nổi nữa rồi. Nam liền kéo cậu ta ra ngoài, khoác tay lên vai, dìu ra phía để xe.
- Tớ chưa say mà. Thật sự chưa say.
Bỗng lờ mờ thấy bóng Liên trước mặt, Ngọc chỉ:
- Đó. Là người đó đấy. Thật sự cậu ngốc đến nỗi không nhận ra sao?
- Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy? Đó là Liên mà.
Liên tiến đến trước mặt hai người.
- Anh ấy sao vậy ạ sếp? Sao lại uống say đến thế chứ?
Nam lái xe đưa Ngọc và Liên về. Ngọc ngả đầu vào vai Liên ở ghế sau.
- Liên à, em có biết là anh thích em, thích nhiều lắm không hả? Sao em lại làm thế với anh? Em thật là đồ tàn nhẫn - Ngọc nói lảm nhảm.
- Anh Ngọc, anh say rồi. Đừng nói nhiều nữa mà. Chúng ta sắp về đến nhà rồi.
Nam liếc nhìn họ trên gương chiếu hậu.
Tình yêu thật giống như một cơn mơ. Người được yêu thì giống như đang ở trong một giấc mộng đẹp. Còn người không được yêu lại giống như đang gặp ác mộng. Nhưng dù nó là giấc mộng đẹp hay ác mộng, thì cũng chỉ là giấc mơ mà thôi. Rốt cuộc, người ta vẫn phải tỉnh lại, đối mặt với sự thật. Nam bỗng nghĩ.
Ngọc không tham gia dự án. Liên đành thuyết phục Nam thiết kế. Ban đầu, anh không đồng ý, nói mình không tự tin. Nhưng sau đó, Tổng giám đốc gọi anh đến nói chuyện, anh đành ưng thuận.
Nam làm việc suốt ngày suốt đêm để có thể hoàn thành bản vẽ. Thấy anh ở lại muộn, Liên nghĩ nên mua cái gì đó cho anh. Khi thì suất cơm, khi thì bánh mỳ áp chảo, hôm thì lại sủi cảo...
- Cô dạo này có vẻ tốt với tôi đấy nhỉ? - Nam nói.
- Thì sếp cũng vì việc của công ty mà. Hơn nữa, là do tôi nên sếp Ngọc mới không tham gia dự án này.
- Cô biết thế, thì tại sao không nhận lời yêu cậu ấy?
- Anh biết là tôi không yêu anh ấy mà.
- Thôi được rồi. Cũng không có việc gì nữa. Cô cứ về trước đi. Dù sao cũng cảm ơn cô rất nhiều!
- Vậy... tôi về trước đây. Có việc gì có thể giúp được, anh cứ gọi tôi. Dù sao tôi cũng là thư ký của anh...
- Tôi biết rồi. Về trước đi!
- Dạ vâng.
Mấy hôm nay, Ngọc không đến công ty. Anh nghĩ, như vậy sẽ tốt hơn, vì như thế sẽ không phải nhìn thấy Liên nữa. Hình như hôm trước, anh có nói lung tung cái gì đó, nên gọi điện hỏi Nam.
- Hôm trước tớ có nói gì với cậu không thế? Sao tớ không nhớ gì hết?
- Cậu không nhớ gì thật hả? - Nam hỏi lại.
- Ừ. Thế tớ có nói gì không?
- Cậu lảm nhảm nhiều thứ lắm. Đại loại là đau khổ. Rồi tớ nên có người mới gì đó. Ai đó đang yêu tớ, cái gì tương tự như thế.
- Tớ thật sự nói như vậy thật hả?
- Ừ. Thế bao giờ cậu đến công ty đấy?
- Tớ chưa biết. Khi nào suy nghĩ xong đã. Thôi nhé! Bye!
- Ừ. Bye!
- À, thật ra, cậu có muốn biết người có tình cảm với cậu đó, là ai không?
- Gì cơ? Ai thế?
Ngọc định nói, thì chợt dừng lại. Có lẽ, nên để cô ấy tự mình dũng cảm nói ra thì hơn. Cô ấy cần đấu tranh để có được tình yêu thì mới có thể có được hạnh phúc đích thực. Nghĩ thế, Ngọc lại thôi.
- Thôi, không có gì. Giờ tớ đang có chút việc cần giải quyết. Bye bye!
- Ừ, bye! Nhớ suy nghĩ xong rồi đến công ty sớm đấy.
Ngọc dập máy, đội mũ bảo hiểm, cưỡi mô tô lao đi trên đường.
- Anh đừng phóng nhanh thế! Em thấy sợ đấy.
- Em sợ gì chứ. Có anh rồi mà.
Ngọc phóng vút đi. Cô gái theo quán tính đổ người về phía trước, ôm chặt lấy anh.
- Cứ ôm chặt anh thế này nhé. Đừng bao giờ bỏ tay ra nhé!
Vậy mà bây giờ cô ấy lại buông tay ra. Cô ấy không phải là của anh nữa.
Ngọc nhớ lại Liên những ngày đầu mới vào công ty, khi anh chở cô về. Giá anh có thể quay lại những ngày ấy, anh sẽ thể hiện nhiều hơn rằng anh đã yêu cô từ ngày đầu gặp mặt, từ khi kéo tay cô lúc cô qua đường để dắt xe vào tiệm sửa, cho dù cô không hề nhận ra người đó là anh. Giá mà quay trở lại, anh sẽ ngăn cô không ở trọ gần nhà người đó. Giá mà quay trở lại xa hơn nữa, anh sẽ tuyển cô làm thư ký của chính mình, chứ không phải thư ký của phó tổng Makerting... Nhưng làm sao mà trách được. Giữa anh và cô có duyên mà không có phận. Sao anh lại gặp lại cô ở công ty? Sao anh lại nhất quyết ở lại trong nước để tìm người con gái có nụ cười tuyệt diệu ấy? Sao cô lại va vào anh và nói chuyện với anh? Sao anh lại thích nhìn cô tự mình vượt qua những áp lực, đối mặt với chúng một cách đầy chăm chỉ và cố gắng? Cô dường như không sợ một thứ gì hết. Một đóa hoa trông mỏng manh, tinh khiết, nhưng lại đầy mạnh mẽ.
Mắt Ngọc bỗng nhòe đi. Anh thấy lờ mờ trước mắt bóng chiếc xe khách. Ngọc quẹt xe máy vào bên đường.