No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3973 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
oàng Trinh về đến nhà đã gần 6 giờ, cô cất xe và chạy ù xuống bếp. Miệng gọi to:
- Vú Năm ơi! Vú đâu rồi? Có gì ăn không con đói quá?
Không nghe vú trả lời, cô đến bàn ăn dở lồng bàn lên và kêu lên thích thú:
- Ồ! Canh chua cá bông lau, sườn ram, có cả khoai tây chiên kẹp thịt bò.
Toàn những món cô khoái khẩu, cô bốc một miếng khoai cho vào miệng nhai nhóp nhép.
Vừa ăn, vừa gật gù:
- Ôi! Ngon quá. Vú và chị Ba quả xứng danh là vua đầu bếp.
Mải ăn, cô đâu biết vú Năm và chị Ba đã đứng sau lưng từ lâu, đã nghe hết những lời cô nói.
Đến khi giọng vú Năm vang lên cô mới giật mình quay lại:
- Nè! Con Ba mày xem, có đứa lớn đầu mà còn ăn vụng. Xấu không chịu được.
Chị bếp tròn mắt nhìn Hoàng Trinh đùa:
- Bộ từ sáng giờ cô chưa ăn gì à? Để tôi dọn cơm cho cô nghen?
Hoàng Trinh định giải thích, nhưng cứ ú ớ vì miếng khoai cô chưa nuốt được còn nằm ở cổ.
Vú Năm ngạc nhiên hỏi:
- Con bị gì vậy Ti Ti? Sao không trả lời vú?
Thấy Hoàng trinh cứ chỉ tay lên miệng, chị Ba hiểu ý chạy đến tủ lạnh rót ly nước đem đến cho cô.
Hoàng Trinh nhìn chị biết ơn, rồi cô uống một hơi hết sạch ly nước. Cô hổn hển đáp:
- Vú làm con suýt chết vì mắc nghẹn. Không nhờ ly nước của chị Ba chắc con tiêu rồi.
Vú Năm mắng cô:
- Con nhìn mình kìa, quần áo đầy bụi. Có mau đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm, ở đó mà tào lao hoài. Lớn đầu rồi chứ không còn nhỏ. Mai mốt có chồng, vú không theo một bên để nhắc nhở con đâu.
Hoàng Trinh trợn to mắt nói với chị Ba:
- Chị xem, vú toàn nói chuyện xa vời không hà. Ở vậy với vú và chị Ba phải sướng hơn ở với người dưng không.
- Coi vậy chứ không lâu đâu con. Chừng có chồng rồi ở miết bên nhà chồng, không còn thời gian về thăm nhà nữa là khác.
- Vú này, hễ đụng tới gì cũng chồng con, nghe chán ghê. Con không chơi với vú nữa, con nói chuyện với chị Ba vui hơn.
- à! Con chán vú thì có nghĩa là cũng chán luôn thức ăn vú làm. Được. Vậy vú dẹp mấy món vú nấu nghen. Con Ba chiều nay chỉ làm chén nước chắm. Vậy con chịu cực ăn cơm với nước chắm nghe, Ti Ti.
Nghe Vú Năm nói thế, Hoàng Trinh cười hì hì:
- Nỡ lòng nào vú để con ăn cơm với nước mắm. Hơn nữa, vú làm mà không có ai ăn thì thức ăn của vú sẽ bị ế. Vú phải cám ơn con vì con đã ăn giùm nữa kìa, hén chị Ba?
- Đồ ăn mà cũng có vụ ăn giùm nữa hả cô Trinh? Ôi! Chuyện lạ, tôi mới nghe.
Hoàng Trinh chun mũi:
- Chị Ba này chẳng hiểu ý gì hết trơn - Cô kéo tay chị thì thầm - Em nói vậy là để chọc vú đó.
Chị Ba kêu lên:
- Cô không nói sớm làm sao tôi hiểu. Mà nè! - Chị Ba nói nhỏ với cô - Rủi vú giận thiệt thì sao hả cô Trinh?
- Em bảo đảm với chị, vú không giận lâu đâu.
Rồi Hoàng Trinh nắm tay chị Ba nói to, cốt để bà vú nghe.
- Cơm không có đồ ăn, vậy em với chị đi ra quán ăn phở.
Hoàng Trinh và chị Ba dợm bước ra cửa, vú Năm vi la lên:
- Đồ ăn ở nhà ê hề ra đó, tụi bây đi ra quán chỉ cho tốn tiền.
Hoàng Trinh nhăn mặt:
- Tại vú đòi dẹp, không cho con ăn nên con phải đi kiếm cái gì bỏ bụng chứ b.
Giọng vú Năm thật thà:
- Vú nói vậy thôi chứ đồ ăn làm rồi để ăn, vú giữ lại làm gì?
Cô háy mắt nói với chị Ba, tủm tỉm cười:
- Vú đã nói thế thì mình ở lại ăn cơm cho vú vui. Đừng làm phật ý người già chị Ba nhỉ. Với lại con cũng cháy túi rồi.
Cả hai cười khúc khích làm vú Năm chợt hiểu nãy giờ hai đứa lừa. Vú trợn mắt:
- Thì ra tự nãy giờ tụi bây gạt vú?
Hoàng Trinh chối biến:
- Dạ, đâu có.
Vú Năm hỏi chị Ba:
- Vậy chớ Ti Ti nó thì thầm gì với con?
Sợ chị Ba khai ra, Hoàng Trinh lanh miệng trả lời:
- Con chỉ nói nhìn vú lúc nghiêm mặt y như bà Từ Hy thái hậu trong phim ấy mà.
Vú Năm dứ dứ cây chổi về phía cô:
- Chốc nữa tôi hỏi mà không phải thế là cô chết với tôi.
Hoàng Trinh le lưỡi, nháy mắt với chị Ba:
- Con dám đảm bảo với vú, lời con nói là sự thật. Không tin vú hỏi chị Ba thì biết.
Chị Ba lắc đầu chào thua:
- Thôi, cô đi tắm rồi xuống dùng cơm, tối rồi.
Trước khi đi Hoàng Trinh hôn đánh chụt vào má vú Năm.
- Tối nay con sẽ kể cho vú và chị Ba nghe một chuyện bí mật. Bảo đảm hai người sẽ rất ngạc nhiên.
Vú Năm và chị Ba cùng nhìn nhau.
- Lại bí mật, một ngày con có được bao nhiêu điều bí mật hở Ti Ti?
- Con nói thật đấy, vú và chị Ba ráng đợi con đến tối. Con sẽ bật mí cho nghe.
Nói rồi cô quay lưng nhảy chân sáo lên lầu. Miệng huýt sáo vui vẻ. Cùng lúc ấy Mỹ Hằng lao nhanh từ trên cầu thang xuống. Tưởng chừng cả hai sẽ va vào nhau.
Hoàng Trinh nhanh mắt vi xoay người né sang bên. Nhưng vì Mỹ Hằng đang trớn từ trên xuống nên người cô va vào thành cầu thang.
Làm xước màu nước sơn đỏ chót trên năm ngón tay mà cô mới làm ở tiệm về.
- Trời ơi! - Mỹ Hằng kêu lên khi nhìn bàn tay mình - Còn gì bàn tay tôi.
Vốn không ưa Hoàng Trinh, lúc phát hiện ra cô chính là người đã làm mình chúi nhủi, hư cả màu sơn trên móng tay. Chẳng nén được cơn cáu kỉnh, Mỹ Hằng sừng s ngay:
- Nè! Chị đi với đứng kiểu quái quỷ gì vậy? Mắt mũi chị để đâu cả rồi? Tông vào người ta đau điếng. Bộ chị tưởng là khúc cây sao ha?
Hoàng Trinh chưa kịp tỉnh hồn đã phải ngớ người trước câu mắng mỏ như tát nước vào mặt của Mỹ Hằng. Con bé đanh đá y như mẹ nó.
Cô nào muốn, bởi cả hai phải lăn lông lốc xuống chân cầu thang thì hậu quả còn hơn thế nữa.
Hoàng Trinh đã trấn tỉnh lại được, cô chưa kịp phân trần, Mỹ Hằng đã trợn mắt, tiếp:
- Chắc chị muốn tôi ngã tít từ trên cao thế này xuống đất, chị mới vừa lòng chứ gì?
Hoàng Trinh ôn tồn:
- Mỹ Hằng à! Chỉ tại không thấy nhau. Chứ ai lại muốn điều không may xảy ra.
- Không muốn? Có thật là chị không muốn hay chị đang thích thú khi tôi bị như vậy?
- Tôi nói thật, Hằng không tin thì thôi.
Mỹ Hằng bĩu dài môi:
- Chị ghét tôi lắm chứ gì? Nếu không thì chị lên đây làm gì?
Hoàng Trinh hết chịu nổi, cô cáu kỉnh:
- Bộ tôi về nhà mình, Hằng cũng thắc mắc ư?
Mỹ Hằng cứng họng nín bặt khi bị hỏi ngược lại. Cô quên mất đây là nhà của Hoàng Trinh, còn cô chỉ thuộc diện ăn theo.
Hơi quê với Hoàng Trinh nên cô cau có:
- à! Tôi quên. Chị đây mới là chủ nhân ngôi nhà. Chị có quyền chạy sòng sọc bất cứ nơi nào trong nhà, không phải sợ ai nói động tới.
Hoàng Trinh bắt đầu nổi nóng với cách ăn nói xấc xược của Mỹ Hằng. Nó là cái đinh gì mà lại nói cô như thế.
Phật trên bàn còn phải lên tiếng chứ đừng nói đến Hoàng Trinh. Cô không nhịn trước lời nói báng bổ của cô bé.
Hoàng Trinh hất mặt lên, cô quyết cho con bé một bài học.
- Chuyện có chút xíu vậy mà Hằng cũng làm ầm ĩ lên. Tôi đã xin lỗi rồi, Hằng còn muốn gì nữa?
Mỹ Hằng quơ tay trước mặt Hoàng Trinh:
- Không dám chuyện nhỏ đâu. Năm ngón tay của tôi trầy hết trơn rồi nè chị không thấy hả. Tôi còn đi đự tiệc nữa. Bây giờ thì đâu còn thời gian đi tiệm nữa. Bộ chị tưởng một câu nói xin lỗi là xong sao.
Biết không nói lý lẽ với Mỹ Hằng được, nên giọng Hoàng Trinh cũng trở nên ngang phè:
- Trầy thì đi làm lại. Trên đời đâu có ai chết vì bị tróc sơn móng tay. Hay là vầy đi. Hằng làm móng tay hết bao nhiêu tiền, tôi đền lại cho.
Cô mở ba lô định lấy tiền, nhưng Mỹ Hằng đã rít lên:
- Tôi không thèm, chị đừng tưởng mình là con ông chủ rồi khoe khoang. Tôi cóc cần chị đền, nhưng chị nên nhớ tôi cũng sẽ không thua chị đâu.
Hoàng Trinh vờ tròn mắt ngạc nhiên:
- Bộ nãy giờ tôi có nói là mình giàu sang ư?
Mỹ Hằng liếm môi một cách cay cú, buông lời lấp lừng:
- Chị đừng giả khờ. Rồi có ngày chị sẽ phải hối hận vì những lời nói của mình.
Hoàng Trinh tưng tửng nói:
- Với nhan sắc của mình, tôi tin rằng Hằng sẽ phất lên nhanh chóng nếu vớ được một ông chồng giàu sụ.
Mỹ Hằng trừng mắt nhìn cô căm tức.
- Bộ chị không được mọi người ngưỡng mộ rồi chị ganh với tôi ư?
Hoàng Trinh thầm nghĩ:
- Cô bé tội nghiệp ơi! Để đánh đổi lòng tự trọng và danh dự để được nghe những lời tâng bốc tầm thường hay cái hư danh thì tôi thà làm một người bình thường mà sướng hơn.
Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn nói:
- Đâu có. Chỉ tại tôi ngưỡng mộ Hằng nên mới nói vậy thôi.
- Tôi biết, chị không có ý tốt với tôi. Nhưng chị cũng đừng đắc chí quá sớm. Chị chống mắt mà xem, tôi sẽ làm cho chị phải nhìn tôi với ánh mắt thèm muốn.
Hoàng Trinh thấy tức cười với giọng điệu của Mỹ Hằng. Cô chọc tức cô ta:
- Mắt tôi vốn đã to và đẹp nữa không cần phải đi thẩm mỹ viện chi cho tốn tiền. Với lại chuyện chưa thì đừng nên nói sớm mất hay.
Nói ra câu nào cũng bị Hoàng Trinh bẻ lại làm Mỹ Hằng tức muốn nổ đom đóm mắt.
Nếu như có một điều ước, Mỹ Hằng mong cho Hoàng Trinh biến mất khỏi mặt đất. Để không còn ai làm cho cô căm tức và khó chịu nữa.
Không kiếm được câu nào cay độc hơn, Mỹ Hằng đành đáp bừa:
- Miệng lưỡi của chị ghê gớm hơn tôi tưởng nhiều.
Hoàng Trinh cũng không vừa:
- à! Cái này người ta nói là đi với Phật mặc áo cà sa, còn đi với ma thì mặc áo giấy, bộ Hằng chưa từng nghe qua câu này hả?
Nói xong, Hoàng Trinh nhanh chân đi lên phòng, bỏ mặc cô nàng đang đứng ngẩn ngơ suy nghĩ.
Rồi cũng hiểu ra Hoàng Trinh định ám chỉ gì, cô nàng mắt đổ hào quang, phùng má, hét lên:
- Chị Trinh! Chị mau đứng lại. Tôi.......
Tiếng hét của cô rơi vào khoảng không vì bóng Hoàng Trinh đã biến mất tự bao giờ, khiến Mỹ Hằng vô cùng tức tối:
- Hừ! Nó dám ví mình là ma kìa. Phải mách mẹ cho nó một bài học mới được.
Bao nhiêu giận dữ cô dồn vào bước chân, trên đôi giày cao gót. Tiếng giày khua lộp cộp xuống cầu thang như gương mặt hậm hực của cô chủ.
Mỹ Hằng xăm xăm mở cửa phòng mẹ, quên cả phép lịch sự tối thiểu là phải gõ cửa. Nhưng cửa đã khoá bên trong nên cô đành quay lại ghế xa- lông. Buông mình ngồi xuống mà vẫn chưa hết cơn nóng.
Cô lẩm bẩm:
- Bà ấy lại biến đi đâu nữa rồi. Lúc cần thì chẳng thấy, còn không muốn thấy thì cứ lù lù trước mặt, chắc lại đi đậu chến chứ gì.
Tiếng còi xe tin tin vang lên từng hồi làm Mỹ Hằng giật mình. Cô vi mở xách tay soi lại gương mặt một lần nữa. Cố nở nụ cười tươi và khoác cái xách lên vai, đủng đỉnh đi ra cổng.
Bọn bạn đang đợi, cô không muốn vì gây gổ với Hoàng Trinh mà làm mất đi vẻ đẹp và nét dịu dàng trước mặt mọi người. Cô là người rất chung hình thức.
Mỹ Hằng vừa bước ra cổng, đám bạn nhao nhao:
- Ôi! Nữ hoàng ra tới kìa. Thế nào Hằng cũng nổi bật hơn cả chủ nhân buổi sinh nhật tối nay cho coi.
Mỹ Hằng lúng liếng mắt làm duyên:
- Các bạn nói quá, chứ Hằng cũng thấy thường thôi mà.
Một anh chàng đầu tóc nhum vàng choé, từ trên chiếc mô tô to kềng phóng xuống bên Mỹ Hằng:
- Hôm nay tôi lãnh phần chở người đẹp, tụi mình phải vui một bữa ra trò mới được.
Mỹ Hằng hếch mặt gật đầu không cần suy nghĩ:
- Ô Kê. Dự tiệc xong tối nay tôi bao hết tất cả mọi người. Ai muốn gì cứ lên tiếng.
Cảm đám vỗ tay ầm ầm, lên tiếng huýt sáo vang lên.
- Hoan hô! Vậy mới đúng là nữ hoàng chứ.
Mỹ Hằng suỵt nhỏ:
- Ê! Đừng la lớn, ông bố mà biết được thì tiêu bây giờ. Nào xuất phát, các bằng hữu.
Chị Ba nãy giờ nép sau cánh cổng vi vàng kêu to:
- Cô Hằng! Chừng nào cô về để tôi còn nói lại với bà và chờ cửa cô?
Tiếng một cô gái trong nhóm vang lên:
- Chu choa ơi! Thời buổi này còn phải báo cáo giờ giấc đi về nữa hả Hằng?
Nghe bạn nói, Mỹ Hằng quay lại thị uy với chị Ba như để lấy oai với lũ bạn.
- Tôi đi đâu mặc xác tôi, trách nhiệm của chị là đợi cửa. Đừng hỏi lôi thôi mệt lắm.
Chị Ba ấp úng:
- Nhưng chốc nũa bà có hỏi, tôi biết trả lời sao.
Mỹ Hằng lừ mắt nình chị:
- Chị đừng lải nhải nữa có được không? Thật là bực bi quá đi.
Nói rồi, cô leo lên ngồi sau cạnh chàng trên chiếc mô tô. Hứng chí cô la to:
- Nào, các bạn "lét - gô".
Cả đám ồn ào nổ máy cho xe chạy ầm ầm, làm náo đng cả một khúc đường vắng.
Chị Ba lẳng lặng đóng cổng và bỏ vào nhà. Chị nghĩ mà ngán ngẩm cho một lũ choai choai đang đùa giỡn với tử thần.
Duyên Kỳ Ngộ Duyên Kỳ Ngộ - Thảo Nhi Duyên Kỳ Ngộ