Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ảm giác buốt lạnh chạy dọc sống lưng Rachel. Cô thì thầm. “Bọn họ đốt cháy cây thánh giá để dọa cho tôi bỏ đi.”
Gabel mở tung cửa xe tải và nhảy ra ngoài. Trong ánh sáng chói lòa của những chiếc đèn xe, Rachel nhìn anh đá cây thánh giá ngã xuống làm bắn tung ra những tia lửa rào. Đầu gối run run, cô bước ra khỏi xe. Tay cô ướt nhớp nháp khi nhìn anh lấy một chiếc xẻng từ phía sau xe tải và đập vỡ phần đang cháy dở còn lại.
“Tôi thích họ chào đón hàng xóm láng giềng bằng bánh chocolate hơn.” Cô nói yếu ớt.
“Đây không phải là thứ để đùa cợt.” Anh bắt đầu xúc những mảnh than hồng và hất chúng sang vệ đường.
Cô cắn môi dưới. “Tôi phải nói đùa, Bonner. Tôi không thể chịu được khi phải làm theo cách khác.”
Tay anh bất động trên chiếc xẻng, và vẻ mặt anh vô cùng rối loạn. Khi anh lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng và tăm tối như màn đêm đang bủa vây bên ngoài vầng sáng của ánh đèn. “Sao cô làm được điều đó, Rachel? Làm sao cô có thể bước tiếp?”
Cô siết chặt hai cánh tay trên ngực. Có thể vì buổi đêm và vì cơn sốc trước cây thập giá bị đốt cháy, nhưng câu hỏi đó dường như không hề lạ lùng đối với cô. “Tôi không nghĩ. Và tôi không dựa vào bất kỳ ai ngoại trừ chính bản thân mình.”
“Chúa…” Anh lắc đầu và thở dài.
“Chúa chết rồi, Bonner.” Cô bật cười cay đắng. “Anh vẫn chưa nhận ra điều đó sao?”
“Cô có thực sự tin vào điều đó không?”
Một cái gì đó bật lên trong cô. ”Tôi đã luôn làm mọi điều đúng đắn! Tôi đã sống theo Lời răn! Tôi đã đến nhà thờ hai lần một tuần, quỳ gối và cầu nguyện mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối. Tôi đã quan tâm đến những người bệnh, ban bố cho những người nghèo! Tôi không gây hấn gì với hàng xóm, và tất cả những gì tôi nhận cho những nỗ lực đó của tôi là không gì hết!”
“Có lẽ cô đã nhầm lẫn giữa Chúa và Ông già Noel.”
“Đừng có mà dạy đời tôi! Anh còn dám vênh mặt lên mà dạy đời tôi hay sao!”
Cô đứng đối mặt với anh trong ánh sáng xanh-trắng của những chiếc đèn xe, tay cô co lại thành nắm đấm hai bên sườn, và anh nghĩ rằng chưa bao giờ anh lại thấy ai dữ dội và nguyên sơ như thế. Với một người cao ráo như cô thì trông cô thật mỏng manh, với khung xương mảnh khảnh và đôi mắt xanh lục dường như choán hết cả gương mặt. Miệng cô nhỏ và đôi môi tím mọng như trái cây thâm. Mái tóc rối tung, được chiếu sáng từ phía đằng sau, tạo nên một quầng sáng trên gương mặt giận dữ của một kẻ vô thần.
Lẽ ra trông cô phải thật kỳ cục. Chiếc váy tả tơi lấm tấm sơn phủ lên thân hình còm cõi, đôi giày bự chảng, nặng nề trông thật bẩn thỉu bên cạnh cổ chân nhỏ và thanh mảnh. Nhưng cô đã giữ mình bằng một phẩm giá thật dữ dội, và anh bị hút vào cô bởi một điều gì đó vô cùng mãnh liệt – có thể chính là nỗi đau sâu khuất thấm tận trong tâm can anh – khiến anh không còn đối chọi được lâu hơn nữa. Anh muốn cô như anh chưa từng muốn bất cứ điều gì ngoại trừ cái chết kể từ khi anh đánh mất gia đình của mình.
Anh không nhớ mình đã bước đến, nhưng điều tiếp theo mà anh biết là cô đang ở trong vòng tay anh và anh cảm thấy được cơ thể của cô bên dưới lòng bàn tay. Cô thật gầy gò và mỏng manh, nhưng không đổ vỡ giống như anh. Anh muốn bảo vệ cô, làm tình với cô, an ủi cô và phá hủy cô cùng một lúc. Cảm xúc hỗn loạn trộn lẫn với nỗi đau, cứa sâu thêm vào nỗi thống khổ của anh.
Cô cắm ngón tay vào những bắp thịt trên cánh tay anh, chìm sâu vào đó, thật đau đớn. Anh ôm chặt lấy mông cô và kéo mạnh cô lên áp sát vào anh. Anh chà xát môi anh lên môi cô. Chúng thật mềm mại và ngọt ngào. Anh giật mạnh đầu ra sau.
“Anh muốn em.” Anh nói.
Đầu cô chuyển động, và anh nhận ra đó là cái gật đầu. Sự ưng thuận dễ dàng của cô làm anh nổi điên lên. Anh túm lấy cằm cô và kéo nó lên để anh có thể nhìn vào đôi mắt xanh đày đoạ đó.
“Một lần nữa goá phụ Snopes cao quý lại hy sinh bản thân vì đứa con của mình.” Anh khạc ra. “Thế thì quên đi.”
Cô nhìn anh một cách lạnh lùng khi anh buông cô ra. Anh vớ lấy chiếc xẻng và tiếp tục dọn dẹp con đường. Anh đã nói sẽ không bao giờ làm điều này với cô lần nữa. Sau cái đêm đen tối của tâm hồn lúc anh muốn hủy hoại cô ấy, anh đã tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ chạm vào cô nữa.
“Có thể đó không phải là sự hy sinh.”
Anh khựng lại. “Cô đang nói gì thế?”
Cô nhún vai. “Thân hình chết người đó của anh. Tôi không thể không nhận ra được.”
“Đừng làm điều này, Rachel. Đừng tiếp tục cố bảo vệ bản thân bằng cách đóng vai một con lừa láu cá. Hãy nói điều mà cô muốn nói thôi.”
Môi dưới của chiếc miệng nhỏ nhắn chín mọng như quả dâu tây đó run rẩy, nhưng cô quá cứng rắn để chấp nhận đầu hàng. Bầu ngực nhỏ nhô lên bên dưới vạt trên của chiếc váy xấu xí khi cô hít thở. “Có thể tôi cần biết việc ở cạnh một người đàn ông không hứng thú với chuyện chia sẻ giường chiếu với một vị thánh là như thế nào.”
Hóa ra là vậy.
“Tôi đã 27 tuổi, và tôi chỉ có một người đàn ông duy nhất trong đời. Ông ta chưa bao giờ cho tôi một lần cực khoái. Khá buồn cười, hử?”
Anh không cảm thấy muốn cười. Thay vào đó, anh thấy một cơn giận vô lý. “Vậy là giờ cô muốn khám phá phải không? Tôi bị coi là một con lợn thí nghiệm để cô phát triển khuynh hướng tình dục của mình hay sao?”
Tính nóng nảy của cô nàng tóc đỏ bùng lên. “Anh mới là người tiếp cận tôi, đồ khốn!”
“Trong khoảnh khắc điên rồ.”
Anh quan sát cách cô tuần tự dồn sức lực vào để tấn công anh và không hề ngạc nhiên khi cô trưng ra nụ cười ghê tởm và mỉa mai của mình “Gee. Tôi hy vọng là không. Miễn là căn phòng tối om và anh không lên tiếng, tôi có thể giả vờ anh là người nào đó khác. Có thể sẽ hay ho khi có được một con ngựa giống cho riêng mình.”
Cơn giận dữ rời bỏ anh đột ngột như khi nó đến. Tốt cho cô. Cô quả thật đáng giá, kiên quyết không nhượng bộ một inch, và không có lý do gì để anh có thể nghĩ ngoài cái thực tế rằng anh đã chẳng hề làm tổn thương cô chút nào, tâm trạng anh nhẹ nhõm.
Anh quăng chiếc xẻng vào phía sau xe. Anh sẽ quay trở lại và dọn bỏ lớp than gỗ đi sau. “Đi thôi.”
***
Russ Scudder nhìn theo ánh đèn xe rời đi khi chiếc xe tải của Gabe Bonner hướng về phía ngôi nhà của Glide.
“Hắn đã hôn cô ta.” Donny Bragelman nói, cựa quậy bên cạnh hắn ta.
“Ừ, tao có thấy.”
Cả hai người đàn ông đang đứng trong lùm cây cách con đường khoảng ba mươi yard, quá xa để có thể nghe được Gabe và góa phụ Snopes nói gì với nhau, nhưng cũng đủ gần để thấy được cả hai đang làm gì khi họ bước về phía trước ánh đèn.
Sau khi Russ châm lửa đốt cây thánh giá, hắn ta và Donny đã trốn đi và nhìn xem nó cháy trong khi uống lốc bia sáu lon thứ hai. Họ vừa chuẩn bị rời đi thì thấy chiếc xe của Gabe tiến gần đến, và họ đã vô cùng thoả mãn khi chứng kiến Rachel Snopes tức giận đến thế nào.
“Cô ả là đồ dâm đãng.” Russ nói. “Tao biết ả là một đứa hư hỏng ngay từ lần đầu tao gặp ả.”
Hắn ta không hề biết chuyện gì như thế cả. Vào thời hắn còn làm bảo vệ ở Thánh đường, phần lớn thời gian hắn thấy Rachel đi cùng với đứa con. Cô ta đã luôn luôn tử tế với hắn, và hắn thậm chí còn thích cô ta. Nhưng đó là trước khi tất cả sụp đổ.
Ngay từ đầu, mọi chuyện đã thật tuyệt vời đối với Russ. Người đàn ông phụ trách an ninh tại Thánh đường đã thuê Russ trở thành chỉ huy phó của ông ta. Khi Russ bảo vệ G. Dwayne và giám sát an ninh tòa nhà, hắn cảm thấy như thể cuối cùng hắn cũng làm được điều gì đó quan trọng, và mọi người ở Salvation đã ngưng nhìn hắn như thể hắn là kẻ bỏ đi.
Nhưng khi đế chế của G.Dwayne sụp đổ, ông ta đã kéo hắn xuống cùng ông ta. Không ai thuê hắn chỉ vì hắn có liên hệ với Thánh đường, nhưng Russ còn gia đình ở đây và hắn không thể chuyển đi, thế là hắn bị mắc kẹt. Dần dần, vợ hắn tống hắn ra khỏi nhà – những ngày này vợ hắn thậm chí gần như không để cho hắn gặp con hắn – và cuộc đời hắn trở nên như cứt.
“Này cu, tao đoán là chúng ta đã dạy cô ả một bài rồi đấy.” Donny nói.
Donny Bragelman là người bạn còn lại duy nhất của Russ, và thậm chí gã này còn là kẻ bỏ đi tệ hơn cả Russ. Donny có thói quen cười không đúng lúc và túm đũng quần ở nơi công cộng, nhưng gã này có công việc thường xuyên ở Amoco, và Russ có thể mượn tiền của gã. Russ cũng có thể nói chuyện với Donny về tất cả mọi thứ, kể cả việc giúp hắn chuyện cây thánh giá vào tối nay.
Russ muốn Rachel Snopes cút xéo khỏi thị trấn, và hắn hy vọng cảnh tượng cây thánh giá bị đốt cháy có thể doạ cô ả sợ hãi mà bỏ đi. Cô ta đóng vai trò lớn trong những chuyện xảy ra tại Thánh đường, và hắn không thể chịu đựng được việc cô ta quay lại đây như thể cô ta chẳng làm gì sai, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra với Russ. Cái thực tế là Gabe Bonner đã trao công việc cũ của hắn cho cô ta chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Suốt cả tuần trước, hắn đã không thể nghĩ được đến chuyện gì khác.
Russ đã đến làm việc cho Gabe ngay sau khi anh ta mua bãi chiếu bóng dành cho xe hơi. Đó là một công việc cứt đái, và Gabe là một cái gai để Russ có thể làm việc cùng. Kẻ điên khùng đó đã sa thải hắn sau hai tuần làm việc đầu tiên chỉ bởi vì hắn đi trễ một vài phút. Đồ con hoang.
“Chắc chắc là chúng ta đã dạy được cô ả.” Donny lặp lại, gãi gãi lên đũng quần. “Mày có nghĩ rằng bây giờ con điếm đó sẽ bỏ đi bởi nó biết rằng mọi người không ai muốn nó ở đây không?”
“Nếu không đi,” Russ nói, “Cô ả sẽ phải hối tiếc.”
***
Ba ngày sau, trong lúc Rachel phủ lớp sơn chống rỉ màu xanh hoàng gia lên chiếc xà đu, mắt cô cứ liên tục lạc về phía mái nhà của quầy thực phẩm nơi Gabe đang dán giấy thấm hắc ín. Anh đã cởi bỏ chiếc áo sơ mi và quấn một chiếc khăn rằn in hoa màu đỏ quanh trán. Ngực anh ánh lên bởi mồ hôi và ánh nắng.
Miệng cô cảm thấy khô khốc khi cô ngắm nhìn những cơ bắp khỏe mạnh trên lưng và cánh tay anh: rõ nét và săn chắc. Cô muốn lướt tay lên chúng, mồ hôi, và mọi thứ.
Có lẽ là do thức ăn. Kể từ khi cô bắt đầu ăn uống đầy đủ, cơ thể cô lại bắt đầu có sinh khí. Đó có thể là lý do vì sao cô dường như không hề thấy đủ khi ngắm nhìn anh. Chắc chắn là do thức ăn.
Cô nhúng chiếc chổi vào trong xô sơn và quyết định sẽ không dối mình thêm nữa. Cái ôm mà họ đã chia sẻ trên con đường vào đêm ấy đã thay đổi một thứ gì đó giữa họ. Lúc này, không gian dường như tích tụ thêm sức hút về thể xác mỗi khi họ ở bên nhau. Họ đã cố gắng hết sức để tránh mặt nhau, nhưng cái nhận thức đó vẫn còn đó.
Cô thấy nóng, và cô tháo thêm một chiếc cúc nữa trên cổ của chiếc váy mặc ở nhà màu xanh thẫm của mình. Kristy đã tìm được vài hộp chứa những chiếc váy mặc ở nhà kiểu cổ được nhét trong buồng để đồ của phòng may áo và đưa hết cho Rachel, cô rất biết ơn khi nhận được chúng. Cùng với đôi giày đen cục mịch nặng nề, chúng trông gần như là theo xu hướng thời trang mới vậy, và cô cũng rất vui sướng được bổ sung thêm váy áo vào tủ áo còm cõi của mình mà không phải tốn một xu nào. Tuy vậy, cô vẫn không thể ngừng tự hỏi Annie Glide sẽ nghĩ thế nào nếu biết bà góa Snopes đầy tai tiếng đang mặc váy áo cũ của bà.
Thế nhưng, ngay lúc này, chiếc váy dường như đang làm cô ngột ngạt. Hay chính là do cảnh tượng cơ bắp của Gabe cuộn lên khi anh di chuyển một cuộn giấy hắc ín nặng nề. Anh ngừng công việc của mình lại, và bàn tay cô bất động trên chiếc chổi quét sơn. Cô nhìn trân trân khi anh cọ lưng bàn tay lên ngực và nhìn về phía cô. Anh ở quá xa khiến cô không thể thấy được đôi mắt anh, nhưng cô có cảm giác như thể chúng đang vuốt ve cô tựa như làn khói bạc.
Da cô như thể bị kim châm. Cả hai người họ đều ngoảnh mặt đi.
Với một vẻ cương quyết dữ dội, cô chuyển sự chú tâm của mình vào công việc. Trong khoảng thời gian còn lại của buổi chiều, cô buộc mình nghĩ đến sự ham muốn ít đi và cân nhắc đến chuyện trở lại ngôi nhà cũ để tìm chiếc hộp nhiều hơn.
***
Bàn tay Rachel bất động trên chiếc muôi gỗ mà cô đang dùng để khuấy bình sốt marinara tự làm cho bữa ăn tối. Cô đã biết rằng chuyện này rất tồi tệ, nhưng không phải kinh khủng đến thế này.
“Họ chết ngay lập tức.” Kristy ngẩng lên từ mớ rau diếp mà cô đã nhặt vào chiếc tô Tupperware màu hồng nhạt. “Thật kinh khủng.”
(Tupperware: thương hiệu sản xuất các vật đựng bằng nhựa đáy trong, rãnh kéo để đóng gói chứa vật dụng chặt và kín. Thông dụng vào cuối năm 1990s và 2000s tại Mỹ.)
Hình ảnh phía trước Rachel mờ đi khi nước mắt ngấn đầy trên mắt cô. Chẳng trách gì Gabe lại cay đắng đến thế.
“Jamie chỉ mới lên năm,” Kristy run rẩy nói. “Thằng bé là hình ảnh thu nhỏ hoàn hảo của Gabe, hai cha con hoàn toàn không thể tách rời nhau. Còn Cherry thì thật tuyệt vời. Gabe chẳng còn như trước kể từ dạo ấy.”
Trong một khoảnh khắc, Rachel cảm thấy mình không thể thở được. Cô không thể tưởng tượng ra được nỗi đau mà Gabe đang phải gánh chịu, và cô đau đớn vì thương xót cho anh. Cùng lúc đó, bản năng sâu thẳm nào đó trong cô đang cảnh báo cô rằng lòng thương hại chính là kẻ thù của anh.
“Có ai ở nhà không?”
Vừa nghe thấy giọng nói của Ethan, Kristy liền làm rơi con dao gọt. Cô hít vào một hơi thật dài, dò dẫm tìm con dao, và lại làm rơi nó một lần nữa.
Rachel quá rúng động trước những điều cô vừa nghe được đến nỗi phải mất một lúc sau cô mới định thần nhận ra Kristy cư xử lạ lùng như thế nào. Ethan là sếp của Kristy và họ nhìn thấy nhau hàng ngày. Vậy tại sao Kristy lại kích động như thế?
Người bạn sống chung nhà của cô vẫn là một người bí ẩn. Edward ngưỡng mộ cô ta, và đó là cảm xúc được đến từ hai phía, nhưng mặt khác Kristy lại quá dè dặt làm Rachel không thể hình dung được bức tranh rõ ràng về con người bên dưới vẻ ngoài mờ nhạt nhưng hữu hiệu ấy.
Kristy vẫn không phản ứng gì trước tiếng gõ cửa của Ethan, vì thế Rachel phải lên tiếng gọi anh ta vào. Qua khóe mắt, cô thấy Kristy đang hít một hơi thật dài và quay trở lại thành người phụ nữ điềm tĩnh, dè dặt luôn làm mọi việc thật hiệu quả. Dường như khoảnh khắc bất ngờ trước đó chưa bao giờ xảy ra.
“Chúng tôi chuẩn bị ăn tối, Ethan,” Kristy nói khi anh xuất hiện trên ngưỡng cửa nhà bếp. “Anh muốn dùng gì không?”
“Ừm. Tôi không nên.” Anh gật đầu chào Rachel một cách lạnh lùng.
Cô nhìn anh đóng bộ trong chiếc áo màu xanh sáng, được đóng thùng gọn ghẽ trong chiếc quần kaki với một nếp gấp sắc như dao ngay chính giữa. Mái tóc vàng của anh được cắt tỉa thật hoàn hảo, không quá dài hoặc quá ngắn, và với chiều cao của anh, cặp mắt xanh dương cùng những đặc điểm cân đối đẹp đẽ, anh có thể trở thành người mẫu tạp chí GQ thay vì là thành viên của hội mục sư đoàn.
“Tôi chỉ ghé qua để đưa ít tài liệu cho thư thông báo.” Anh nói với Kristy. “Cô đã nói rằng cô sẽ phải lên khuôn vào sáng mai, nhưng tôi sẽ không có mặt ở đó cho đến tận 2h.”
Kristy cầm lấy tập hồ sơ anh đưa và đặt chúng sang một bên. “Rửa tay đi trong khi chúng tôi bày bàn. Rachel đã làm món sốt marinara rất tuyệt hảo.”
Ethan không bận tâm đưa ra nhiều hơn một lời từ chối chiếu lệ, rồi họ nhanh chóng ngồi vào bàn. Trong khi ăn, anh giới hạn trò chuyện chỉ trong phạm vi với Edward và Kristy. Edward miêu tả thật chi tiết những trải nghiệm của nó trong ngày với việc cho Snuggles - con lợn thí nghiệm của lớp - ăn và Rachel nhận ra thằng bé có một mối quan hệ với Ethan mà cô không hề biết gì cả. Cô thấy mừng vì Ethan đã không hướng thái độ thù địch với cô lên con trai cô.
Kristy, theo cô thấy, đối đãi với Ethan như thể cô ta là mẹ anh vậy, và anh, dường như trở lại làm một đứa trẻ mười tuổi. Kristy chọn dầu giấm cho anh, bỏ phô mát Parmesan lên đĩa mì spaghetti của anh, và, nói chung là làm mọi thứ trừ mỗi việc duy nhất là cắt thức ăn cho anh ăn.
Ethan, đổi lại, hầu như không để ý đến sự quan tâm của Kristy, và anh chắc chắn chẳng để tâm đến đôi mắt mong đợi đói khát của cô khi ngắm nhìn anh.
Vậy đấy, Rachel nghĩ. Chuyện xảy ra là như thế đấy.
Kristy từ chối không để anh phụ dọn dẹp, một điều mà Rachel không hề cảm thấy phiền tí nào, sau đó Ethan nhanh chóng rời khỏi. Rachel bảo Edward ra ngoài bắt đom đóm trong khi cô và Kristy rửa bát.
Khi Rachel lau khô chiếc đĩa mà Kristy đưa cho cô, cô quyết định can thiệp. “Chị biết Ethan lâu chưa?”
“Gần cả cuộc đời tôi.”
“Ừm… Và tôi cá là chị đã yêu anh ta trong hầu hết khoảng thời gian đó.”
Chiếc tô Kristy đang cầm trượt khỏi tay rơi xuống sàn nhà lót vải sơn và vỡ ra chính xác thành hai mảnh. Rachel liếc nhìn xuống. “Trời đất. Thậm chí chị đánh rơi mà cũng gọn gàng nữa.”
“Tại sao cô lại nói thế? Về Ethan ấy? Ý của cô là gì?”
Rachel cúi xuống nhặt chiếc tô vỡ. “Không có gì. Tôi quá nhiều chuyện thôi, cuộc sống tình cảm của chị không phải là việc của tôi.”
“Cuộc sống tình cảm.” Kristy khịt mũi và vứt chiếc khăn lau chén vào trong bồn rửa. “Cứ như là tôi có ấy.”
“Vậy tại sao chị lại không làm điều gì cả?”
“Làm điều gì?” Kristy cầm lấy mảnh tô vỡ từ Rachel và thả chúng vào chiếc thùng rác bên dưới bồn rửa.
“Rõ ràng là chị quan tâm đến anh ta.”
Kristy là người kín đáo đến nỗi Rachel đã nghĩ là cô ta sẽ chối, nhưng không.
“Chuyện không đơn giản như thế. Ethan Bonner là người đàn ông đẹp trai nhất Salvation, hoặc có thể là cả bang Bắc Carolina, và anh ấy có điểm yếu liên quan đến những người phụ nữ đẹp phủ đầy trang sức và mặc váy Spandex.”
“Thế thì đeo trang sức và mặc Spandex vào. Ít ra thì anh ta cũng sẽ để ý.”
Đôi lông mày mảnh mai của Kristy nhướn cao lên. “Tôi á?”
“Tại sao không?”
Kristy thật sự lắp bắp. “Tôi? Tôi! Cô mong đợi một – một người đàn bà như tôi – một – một thư ký nhà thờ … Tôi – Tôi quê mùa.”
“Ai nói đấy nhỉ?”
“Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì như thế. Không bao giờ.”
“Được rồi.”
Kristy lắc đầu một cách kiên quyết. “Tôi sẽ tuyệt đối trông như một con ngố.”
Rachel tựa một bên hông lên bàn bếp. “Chị không hẳn là giống như một miếng thịt cầy, Kristy, bất chấp tủ đồ chán ngắt của chị.” Rachel mỉm cười và liếc nhìn một lượt chiếc váy mặc ở nhà hiệu Sears và Roebuck từ thập niên 1950s của Kristy. “Thế không có nghĩa là tôi còn chỗ để mà đeo trang sức.”
“Cô không nghĩ rằng tôi như miếng thịt cầy chứ?”
Kristy trông đầy hy vọng đến mức Rachel cảm thấy xót xa cho cô ta. Có thể cuối cùng cô cũng tìm được cách trả ơn người phụ nữ thông minh nhưng tự ti này vì lòng tốt của cô ta. “Đi nào.” Cô dẫn Kristy vào phòng khách, ở đó họ cùng ngồi xuống ghế trường kỷ. “Tôi chắc chắn không nghĩ về chị như một miếng thịt cầy. Chị có đường nét rất đẹp. Chị nhỏ nhắn, đó là điều mà rất nhiều người đàn ông dường như luôn tìm kiếm, thế không có nghĩa là tôi biết gì về chuyện đó. Và chị dường như sở hữu một bộ ngực tuyệt cú mèo che khuất bên dưới chiếc áo cánh này, dù cũng không hẳn là tôi biết về chuyện ấy.”
“Cô thực sự nghĩ rằng tôi có ngực sao?”
Rachel không thể kìm được nụ cười. “Tôi nghĩ là chị phải có đánh giá chính xác hơn tôi về điều đó. Điều tôi nghĩ là, Kristy, từ rất lâu chị đã tự cho rằng mình là người không hấp dẫn, và chị chưa bao giờ bận tâm đến chuyện đánh giá lại bản thân mình.”
Kristy lún sâu thêm vào chiếc ghế trường kỷ. Hoài nghi, hy vọng, bối rối lẫn lộn trên gương mặt cô ta. Rachel để cho Kristy có thời gian suy nghĩ, và trong khi đợi, cô nhìn quanh căn phòng khách giản đơn, mộc mạc và nghĩ về chuyện cô thích nó nhiều đến thế nào. Làn gió thổi qua từ màn chắn cửa đem đến mùi thông, xen lẫn mùi hương dịu ngọt nhẹ nhàng của hoa kim ngân. Ở bên ngoài cô thấy Edward đang đuổi bắt một con đom đóm, và cô tự hỏi đã bao giờ Gabe ngồi đây, nhìn ngắm con trai anh chơi đùa như thế chưa. Hình ảnh ấy quá đau đớn, và cô phải rũ để xua nó đi.
“Vậy tôi nên làm gì?” Cuối cùng Kristy cũng thốt lên.
“Tôi không biết. Một cuộc đại tu chẳng hạn?”
“Đại tu?”
“Đến một salon tốt để làm lại tóc và trang điểm cho chị. Mua sắm ở những cửa hàng thời trang và cập nhật cho tủ áo mới.”
Trong một thoáng Kristy trông đầy hy vọng, và rồi gương mặt cô trở lại u ám. “Để làm gì cơ chứ? Tôi có thể bước vào văn phòng của Ethan trần như nhộng và anh ta vẫn không hề nhận thấy.”
“Chúng ta cũng có thể thử đến việc đó nữa.” Rachel mỉm cười. “Nhưng trước hết thì hãy làm một cuộc đại tu đã.”
Kristy trông sửng sốt, và rồi sau đó phá lên cười. Rachel nghĩ rằng cô ta có thể đi hết được đoạn đường đó.
“Một điều nữa. Chị phải dừng việc nhặng xị lên trước mặt anh ta.”
“Ý cô là gì?”
“Làm sao anh ta có thể nhìn chị như một người tình trong khi chị đối xử với anh ta như thể chị là mẹ anh ta thế chứ?”
“Làm gì có!”
“Chị phủ dầu giấm lên salad của anh ta!”
“Đôi khi anh ấy quên.”
“Vậy cứ để anh ta quên. Chị chăm bẵm anh ta, Kristy. Anh ta sẽ không chết ngay cả khi anh ta phải ăn salad không.”
“Điều đó thật không công bằng. Tôi làm việc cho anh ta. Chăm nom anh ta là nhiệm vụ của tôi.”
“Đã bao nhiêu năm chị làm công việc này rồi?”
“Tám năm. Kể từ khi anh ấy đảm nhận vị trí mục sư.”
“Và chị đã làm rất tốt, đúng không? Trừ khi tôi đoán sai, còn thì chị chính là thư ký tốt nhất mà người ta có thể tìm được. Chị có thể đọc được suy nghĩ của anh ta, đoán trước được anh ta muốn gì còn trước cả khi anh ta nghĩ về điều đó.”
Kristy gật đầu.
“Nhưng nó đem lại cho chị cái gì, ngoại trừ một tấm séc?”
Miệng Kristy mím chặt lại đầy oán giận. “Chẳng có gì. Nó không mang lại cho tôi điều gì cả. Thậm chí tôi còn không thích cả công việc đó. Gần đây tôi đang suy nghĩ mình có nên đến Florida như bố mẹ tôi yêu cầu không. Họ xuống đó để nghỉ ngơi, nhưng sau đó họ thấy chán, vì thế họ đã mở một cửa hàng bán đồ lưu niệm nhỏ ở Clearwater. Họ đã lèo nhèo tôi, bảo tôi xuống đó và giúp họ điều hành nó.”
“Vậy chị thích làm gì?”
“Tôi muốn làm việc với bọn trẻ.”
“Thế thì hãy làm đi.”
Sự oán giận của Kristy bộc phát thành cơn thịnh nộ. “Không đơn giản thế. Ít nhất bằng cách này tôi có thể được ở cạnh anh ta.”
“Đó là tất cả những gì chị muốn cho cuộc sống của mình ư? Quanh quẩn bên chân Ethan Bonner?”
“Cô không hiểu!”
“Tôi có thể hiểu được nhiều hơn chị nghĩ.” Cô hít vào một hơi thật sâu. “Dwayne luôn trang hoàng cho tôi như một gái làng chơi và mong đợi tôi cư xử như một vị thánh. Tôi đã cố trở thành tất cả những gì ông ta muốn, nhưng nó chưa bao giờ là đủ.” Kristy đặt tay lên đầu gối cô vẻ cảm thông. Rachel hạ thấp giọng xuống. “Thay vì nghĩ đến chuyện sống vì Ethan Bonner, có lẽ đã đến lúc chị bắt đầu nghĩ về việc sống vì bản thân mình thì hơn.”
Vẻ mặt của Kristy kết hợp thật đáng yêu giữa sự mong mỏi và nỗi thất vọng. “Không đại tu nữa sao?”
“Một cuộc đại tu chỉ xảy ra nếu chính chị cảm thấy không hạnh phúc với hiện tại.”
“Tôi không hạnh phúc.” Kristy thở dài.
“Thế thì đại tu. Nhưng hãy thực hiện nó vì chính chị, Kristy. Không phải vì Ethan.”
Kristy nhấm nháp môi dưới. “Tôi đoán thế nghĩa là không có váy Spandex.”
“Chị có muốn mặc váy Spandex không?”
“Tôi sẽ trông ngớ ngẩn lắm.”
“Chị thực sự có muốn!”
“Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Không chỉ có mỗi chuyện đó, mà là về mọi thứ.”
Họ nhìn nhau mỉm cười, và Rachel cảm nhận đã có điều gì đó thay đổi giữa hai người bọn họ. Cho đến tận tối nay, họ chỉ là hai người quen biết lịch sự xã giao. Giờ họ đã là bạn.
***
Trong những ngày tiếp theo, cơ thể Rachel quay trở lại với cuộc sống với một sự báo thù. Cô cảm thấy trẻ trung và khêu gợi như được tiếp thêm điện. Tiết trời cuối tháng Sáu thật đẹp, độ ẩm thấp và nhiệt độ đôi khi lên đến 80 (27oC), nhưng cô luôn cảm thấy như thể mình đang cháy bùng lên.
Khi làm việc, cô mở cúc cổ của chiếc váy cotton mặc ở nhà và để vạt áo trên ngực hở ra sao cho gió có thể luồn thổi vào da cô. Lớp vải cotton ẩm ướt, sờn cũ đúc nên bầu ngực cô, định rõ hình dáng nhỏ nhắn, cao cao theo một cách làm cô thấy mình thật gợi tình và khiêu khích. Cô búi tóc lên đỉnh đầu và quạt mát hai đùi bằng chân váy, cố gắng làm dịu mình xuống. Và bất kể cô làm gì, cô cũng cảm thấy mắt anh đang vuốt ve cô.
Anh nhìn lên cô từ bất cứ nơi nào anh đang làm việc, quệt tay lên ống quần jean, và dán mắt vào cô. Da cô dường như đang ngâm nga. Thật điên rồ. Cô thấy mình vừa uể oải vừa căng thẳng cùng một lúc.
Đôi khi anh sủa ra một mệnh lệnh hay mập mờ lăng mạ điều gì đó, nhưng cô hầu như không lắng nghe, bởi lẽ giác quan của cô tự động chuyển những lời cục súc mà anh thốt ra đó ra thành những lời mà anh thực sự muốn nói.
Anh muốn em.
Và cô cũng muốn anh. Vì sex, cô tự nhủ với bản thân. Chỉ vì sex. Không hơn. Không gần gũi vướng víu, không trao đổi cảm xúc, chỉ có sex.
Khi cơ thể cô trở nên nóng bức đến nỗi cô sợ mình sẽ nổ tung lên thành ngọn lửa, cô bắt mình nghĩ về những thứ khác: tình bạn đang lớn lên của cô với Kristy, sự phấn khích của Edward khi nó kể cho cô về những chuyện trong ngày, và chiếc hộp Kennedy.
Hằng đêm cô đều bước đến khe núi trên đỉnh Núi Heartache và nhìn xuống ngôi nhà bên dưới nơi cô đã từng sống một thời. Cô phải vào trong đó để tiếp tục tìm kiếm chiếc hộp, nhưng cô không thể mạo hiểm khi anh đang ở đó. Anh không hề nói một lời nào về chuyện mất chiếc chìa khóa, và khi chỉ còn hai tuần nữa là khai trương bãi chiếu bóng, cô chỉ có thể trông chờ là anh đã quên mất về nó. Chắc chắn anh sẽ nói điều gì đó nếu anh không quên. Cô muốn hét lên vì cáu tiết. Giá như anh có thể biến đi đâu đó để cô có thể vào nhà.
Chín ngày sau cái đêm cô đột nhập vào nhà anh trai anh, cuối cùng cô đã có được cơ hội mà mình mong đợi.
Anh đến chỗ cô khi cô đang siết mấy cái tay cầm bằng chrome mới trong kho chứa hàng ở quầy thực phẩm. Ngay cả trước khi cô nghe tiếng chân anh, cô đã ngửi thấy mùi của nhựa thông và mùi chất xả vải, cô tự hỏi làm thế nào mà một người lao động nặng nhọc như anh lại luôn có thể giữ mùi sạch sẽ đến như vậy.
“Ethan và tôi có việc cần làm. Tôi sẽ đi vắng đến hết chiều, vậy hãy khóa tất cả lại khi cô xong việc.”
Cô gật đầu và trái tim cô phơi phới. Trong khi anh đang bận bịu với cậu em trai, cuối cùng cô cũng có thể lọt được vào ngôi nhà.
Cô hoàn tất công việc trong thời gian kỷ lục, rồi lái xe về nhà của Annie lấy chiếc chìa khóa từ nơi cất giấu ở phía sau ngăn tủ đựng đồ và bắt đầu xuống núi. Đến khi cô xuống được đến chân núi, cơn mưa phùn bắt đầu rơi.
Toàn bộ phần chân váy của chiếc váy mặc ở nhà mà cô mặc ngày hôm đó - một chiếc cotton màu hồng mòn xơ ngoằn ngoèo những đường vẽ màu xanh lam - trở nên ẩm ướt cùng với đôi giày nặng nề và phía đầu đôi tất. Cô trút cả ra ở phòng giặt là để không lưu lại bất cứ dấu vết nào và đi chân trần lên cầu thang trong ngôi nhà im ắng.
Cô lục tìm trong phòng trẻ trước, kiên quyết chống lại những hoài niệm đang dằn vặt khiến cô chỉ muốn cuộn người vào chiếc ghế đu cũ kỹ vẫn còn đặt bên cửa sổ để nhớ về cảm giác mái đầu lơ thơ bé bỏng của Edward tựa vào ngực cô. Khi cô không tìm được chiếc hộp ở đó, cô liền hướng về phòng ngủ cũ của mình.
Căn phòng này cũng không thay đổi gì nhiều như những phòng khác, và khi cô nhìn trân trối vào cái thiết bị công nghệ cao đặt trên khu làm việc hiện đại góc hình chữ L gần bên cửa sổ, cô thấy thắc mắc về Tiến sỹ Jane Darlington Bonner, người chị dâu là một nhà vật lý của Gabe. Liệu chị ta có hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình giống như bức ảnh đã cho thấy hay không?
Cô tìm kiếm thật nhanh trong buồng thay đồ và bàn làm việc, nhưng không thấy gì cả. Ngăn tủ kéo to đùng nằm phía dưới đáy ở một góc bàn làm việc là nơi duy nhất chưa tìm, nhưng ý nghĩ lục tìm ngăn bàn làm việc của một người lạ có vẻ như là hành động xâm nhập vào đời tư của người khác hơn bất cứ điều gì mà cô đã từng làm. Tuy vậy, cô cần phải biết, vì thế cô kéo ngăn tủ ra và thở phào khi nhìn thấy chiếc hộp được nhét ở bên trong.
Cô cảm thấy vật đựng bên trong chuyển động khi cô lôi chiếc hộp ra ngoài. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp khi cô nhấc chốt nắp hộp và nhìn thấy một chồng đĩa vi tính đầy màu sắc đặt bên trong. Cô lấy chúng ra và đặt vào ngăn kéo ở đáy, sau đó cắp chiếc hộp dưới cánh tay và nhanh chóng bước ra ngoài cầu thang. Cô cảm thấy đầu óc váng vất vì nhẹ nhõm. Ngay khi đem được chiếc hộp về nhà, cô sẽ kiểm tra nó, thậm chí là xé nó ra thành từng mảnh nếu cô phải làm như thế.
Ngay khi cô vừa đặt chân đến đầu cầu thang, Ethan Bonner đẩy cánh cửa trước nhà mở ra. Cô đông cứng người, nhưng đã quá muộn. Anh nhận ra cô ngay lập tức.
Vẻ mặt anh trở nên lạnh giá. “Bổ sung thêm tội ăn cắp vào danh sách tội lỗi của cô nữa hả?”
“Chào Ethan. Gabe bảo tôi đến lấy thứ này.”
“Thật sao?”
Cô buộc mình phải mỉm cười khi bước xuống các bậc thang, đôi chân trần và chân váy ẩm ướt dán dính vào hai chân. Không gì có thể bắt cô từ bỏ chiếc hộp này. ”Đừng hỏi tôi tại sao anh ta muốn nó. Tôi chỉ là người được thuê, và anh ta không kể gì với tôi cả.”
“Có thể anh ấy sẽ giải thích nếu tôi hỏi.”
“Ồ, điều đó thật không cầ-”
“Gabe!” Ethan nghiêng đầu hướng về phía cửa trước đang để mở. “Vào đây được không?”
Cảm giác hoảng loạn ập xuống cô. “Được rồi mà. Tôi có thể nói chuyện với anh ta khi tôi quay trở về làm việc.” Bằng cái vẫy tay vẻ vui nhộn, cô kẹp chiếc hộp cao hơn dưới cánh tay và nhanh nhẹn băng qua sàn đá hoa cương lạnh ngắt dẫn ra phía sau ngôi nhà.
Ethan bắt kịp cô trước khi cô băng qua phòng giải trí và túm lấy cánh tay cô mạnh hơn cần thiết so với với một bề tôi của Chúa. “Không nhanh thế đâu.”
Gabe xuất hiện trên ngưỡng cửa trước. “Eth? Chuyện gì – Rachel?” Trong một thoáng anh đứng lặng câm. Sau đó anh bước vào trong và đóng cánh cửa phía sau lưng mình. “Tôi vẫn tự hỏi khi nào cô dùng lại chiếc chìa khóa đó.”
“Anh đưa chìa khóa cho cô ta ư?” Ethan hỏi.
“Không hẳn. Chỉ là anh biết cô ta còn có một chiếc dự phòng.”
Anh ta đã dàn dựng chuyện này, và điều đó làm cô điên tiết. “Nếu anh biết rằng tôi có nó, sao anh không nói gì hết? Và nhân tiện, anh đang làm gì ở đây?”
Cái thực tế là cô đã tấn công trong khi cô rõ ràng đang là người mắc lỗi dường như đã làm cho Ethan chết nghẹn, nhưng Gabe chỉ đơn giản nhún vai. “Cal bảo Ethan có thể dùng bàn ăn trong phòng họp tại nhà thờ. Chúng tôi đang chuyển nó vào trong xe tải.”
Mắt anh dạt xuống chiếc váy màu hồng ẩm ướt, bắp chân dính đầy bùn và đôi bàn chân trần. Cô trấn an mình rằng đó là cơn lạnh đang làm da cô nổi gai ốc. Cô nhìn anh với vẻ buộc tội. “Anh bảo là anh có công chuyện. Đây không phải là công chuyện. Đây chỉ là việc chuyển đồ đạc!”
Gabe chẳng nói gì, nhưng Ethan cuối cùng cũng đã tỉnh lại. “Em không thể tin được. Không phải anh thực sự đang định đứng đây và để cô ta tấn công anh đấy chứ? Cô ta mới chính là người đột nhập vào ngôi nhà!”
“Đôi khi sẽ dễ dàng hơn khi để cho Rachel có cơ hội thư giãn trước khi em cố gắng nói chuyện với cô ấy.” Anh nói bằng giọng thấp, buồn tẻ.
“Chuyện gì đang xảy ra giữa hai người thế?” Mặt Ethan trở nên đỏ lựng. “Tại sao anh thậm chí còn phải lắng nghe cô ta? Cô ta là một kẻ dối trá và là một bậc thầy lừa bịp.”
“Và đó là những ưu điểm của cô ta.” Gabe chỉ vào chân cô. “Làm mất đôi giày sexy của cô rồi à?”
“Tôi không muốn để lại dấu bùn.”
“Chu đáo nhỉ.”
Ethan quay đi và hướng về phía chiếc điện thoại. “Đó là chiếc hộp Jane dùng để đựng đĩa máy tính. Em sẽ gọi cho cảnh sát. Chuyện Rachel xuất hiện ở đây ngay từ đầu đã có điều gì đó thật lạ lùng.”
“Đừng bận tâm. Anh sẽ chăm nom cô ta. Đưa cái hộp đây, Rachel.”
“Vớ vẩn.”
Anh nhướn một bên mày. “Lấy chiếc xe tải đi, Eth. Anh đã phủ tấm bạt lên chiếc bàn để nó khỏi ướt rồi.”
“Em sẽ không bỏ đi đâu. Sau tất cả mọi chuyện mà anh đã phải trải qua, anh không nên chịu đựng thêm chuyện này. Em sẽ xử lý chuyện của cô ta.”
Một lần nữa cậu em bé bỏng lại nhảy vào che chở cho ông anh trai. Rachel khịt mũi với vẻ ghê tởm. Ethan nghe được và xoay người lại đối mặt với cô, vẻ mặt anh căm phẫn. “Chuyện gì?”
“Bi kịch không làm cho người ta trở nên vô dụng.” Cô chỉ ra. “Đừng có nâng niu anh ta nữa.”
Điều đó dường như đã gây sốc ngay cả đối với Gabe. Anh chưa bao giờ nói với cô về những mất mát của anh, mặc dù lẽ ra anh phải biết rằng Kristy đã nói đôi điều gì đó cho Rachel biết.
Thái độ thù địch của Ethan đã chuyển thành cơn giận lạnh lùng. “Cô có quyền gì mà dám phát biểu về quan hệ của tôi với anh trai tôi chứ? Gabe, em không hiểu được chuyện này. Em đã nghĩ rằng cô ta chỉ làm việc cho anh, nhưng…”
“Tiếp tục đi, Eth.”
“Em không thể.”
“Em phải nói ra. Hãy nhớ rằng em là thành viên trong hội đồng của thị trấn, và nếu em thật sự chứng kiến ai đó giết người, em cần phải báo cáo lại.”
“Em không cho rằng anh nên ở một mình với cô ta.” Ethan nói thẳng toẹt.
“Anh sẽ không ở một mình.” Gabe trao cho cô một nụ cười mỏng dính. “Anh có tiếng la thét của Rachel làm bạn.”
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)