Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Doãn Quốc Sỹ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Phạm Minh Phức
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1434 / 35
Cập nhật: 2017-04-04 13:33:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ai người cùng đứng ngay bên cửa sổ phòng Blair, bên ngoài ánh đèn đường phố chói lọi nhưng tít về phía trời Tây xa ánh chiều còn chạng vạng. Thuận ôm Blair trong vòng tay.
- Anh đi đâu suốt nửa buổi chiềunay? - giọng Blair hỏi đượm buồn.
- Anh đến tòa đại sứ chào từ biệt những nguời quen biết ở đó. Anh thành khẩn muốn về đây sớm hơn để dù thế nào đi chăng nữa cũng kéo em đi ăn chiều nhưng mắc kẹt.
Từ dạo yêu Thuận, Blair đã quen với tính Thuận hay là bất thần rủ đi ăn chiều. Thoạt Blair hơi lấy làm lạ về cách sống « phi thời khóa biểu » như vậy nhưng chỉ vài lần sau Blair đã thông cảm thấy cái đẹp của nếp sống làm chủ thời khóa biểu, chứ không phải thời khóa biểu làm chủ nếp sống đó. Blair hỏi lại Thuận:
- Vì sao anh không về đón em?
- Vì anh gặp cụ Ph, vào dịp nghỉ cuối tuần này, cụ giữ anh lại nhà cụ và làm bữa cơm Việt Nam tiễn anh.
Bất ngờ giữ anh ấy lại mời ăn - Blair lại nghĩ thầm - hình như người Việt Nam nào cũng không ưa nếp sống có thời khóa biểu hoạch định.
Thuận kể cho Blair nghe bữa tiệc tiễn hành tại căn cứ huấn luyện không quân hôm trước, kể thầm bên tai và ôm chặt nàng trong tay; Blair nghe và đợi, đợi Thuận hôn mình. Và Thuận đã hôn nàng.
Sau buổi xem phim « Love me or leave me » Thuận đã bàn với Blair về hành trình về nước của mình. Âu đó cũng là cách bày tỏ thái độ trung thực.
Thuận muốn sẽ đi buýt từ bờ Đại Tây Dương này xuyên qua lục địa Hiệp Chủng Quốc ngắm phong cảnh cho đã, rồi sẽ lên phi cơ về nước ở San - Francisco trên bờ Thái Bình Dương. Blair đã từng theo học ở Nữu Ước nên ghi sẵn lên một tờ giấy những nơi mà Thuận nên thăm, có kèm theo đôi lời chỉ dẫn. Blair muốn Thuận nên đến xem Rock- feller center, khu sầm uất bậc nhất của Nữu ước, nên đến xem trụ sở Liên Hiệp Quốc vì đây là một kiểu nhà cực kỳ tối tân và vĩ đại, nên đi bus qua đường hầm Lincoln chạy ngầm dưới sông Hudson để sang New Jersey: nên tới thăm Empire State Building cao nhất hoàn cầu; nên tới thăm tượnng nữ thần Tự Do; nên tới thăm Greenwich village khu của nghệ sĩ mà trung tâm Washington Square hiện đương có cuộc trưng bày tranh của họ …
Nhìn những dòng chữ đậm, ngoằn ngoèo và xấu - hình như chữ người Mỹ nào cũng xấu - của Blair tự nhiên lòng Thuận thấy bồi hồi lạ lùng, chưa bao giờ chàng ôm Blair chặt bằng lần ấy, chưa bao giờ chàng hôn Blair dài bằng lần ấy. Blair vẫn biết là Thuận tha thiết trở về quê hương Blair không mếch lòng, hầu như khoảng thời gian chia sẻ hạnh phúc yêu đương với Thuận tuy ngắn nhưng cũng đã giúp Blair vào khoảng siêu hình vô ngôn của cuộc sống mà biết chấp nhận những cái có bề ngoài mau thuẫn.
Trước ngày từ biệt, Blair trao tặng Thuận một cái ví da đen, một cái hộp da đựng chìa khóa và một cái giá bút để bàn loại Parker tối tân có khắc dòng chữ: Dear Thuận, Good bye and good luck. Thuận nhìn Blair yên lặng, Blair mỉm cười để chứng tỏ nàng đã nghe hết những lời Thuận muốn nói trong yên lặng. Sau cùng Blair nói khẽ: Mai em sẽ đưa anh ra hãng xe bus!
Hôm sau Thuận xuống từ biệt bà Gitting từ sớm vì bà cũng sắp đi Virginia thăm con trai, Eptekhari thì đã rời Mỹ từ tuần trước. Cuộc tiễn đưa Eptekhari ở căn cứ không quân cũng như ở nhà này đều đủ lệ bộ, nhưng tất cả những sự việc đó đều mờ nhạt đi dưới ánh sáng tình yêu của Thuận và Blair.
Giờ đây Blair săn sóc hành lý của Thuận như cô chị gái. Thuận lên gác tắm cho mát vì rồi đây suốt mấy giờ ngồi trên bus đi Nữu Ước sẽ lắm mồ hôi. Quần áo chỉnh tề, vừa buộc xông giày thì Blair vào. Blair lẳng lặng tiến lại đứng phía sau thành ghế, hai cánh tay quàng ôm gọn lấy Thuận, rồi vẫn dáng điệu trầm lặng đó - từ mấy hôm nay rồi, cử chỉ nào của Blair cũng nhiễm tính chất trầm lặng - Blair cúi xuống hôn Thuận,Thuận hơi ngửa mặt đón nhận. Đã từ lâu Thuận luôn luôn ý thức là mình ra đi rồi trở về với sự khổ đau của đất nước nói riêng và của cả châu Á nói chung, cái hôn của Blair như muốn sưởi ấm cho những ý nghĩ ngổn ngang đó. Vì Blair nghiêng người và cúi xuống hôn nên nàng có vẻ chủ động tích cực, nhưng Thuận đón nhận mà không hề cảm thấy mình thụ động. Chắc chắn là cả Blair lẫn Thuận đều hiểu rằng đôi bên cùng đương thể hiện niềm tin cẩn cuộc đời bằng hai thái độ khác nhau đó thôi. Mùi hương tóc Blair, mùi toàn thể da thịt Blair, mùi đôi bàn tay nàng có thoa Jergens Lotion... tất cả những thứ đó, như thường lệ, lấp đầy hiện tại của Thuận không còn kẽ hở cho một khuôn mặt nào khác.
Lúc cả hai ra đi đã chín giờ hơn, vẫn còn thì giờ để Thuận đưa Blair vào một tiệm ăn sáng, bữa ăn từ biệt của hai người. Bến hãng xe bus Grey­hound vừa mười rưỡi, Blair lanh lẹ đi hỏi xe và lấy vé. Lúc từ biệt, Thuận nắm chặt lấy tay Blair và Blair để nguyên vậy (cũng như khi nãy ở nhà khi Blair cúi xuống hôn, Thuận cũng để nguyên vậy) một sự đón nhận với một niềm kính trọng rất Á Đông.
Đường gần tới Nữu Ước thật là nhộn nhịp, những nhà máy đồ sộ vươn ống khói lên trời, những cầu dài bắc ngang bắc dọc cái thấp cái cao như đan lấy nhau. Vào sâu Nữu Ước những nhà chọc trời tường cao như thành núi, màu bê tông xám sẫm. Và nhận xét kỹ thì nếp sống nơi đây sô bồ với những khuôn mặt nhường như cũng tục tĩu vật chất hơn, chẳng được thanh lịch như ở Washington.
«Hay là lại mình vừa xa Blair?» - Thuận tự nghĩ. Trọn ngày hôm sau Thuận đi xem thành phố bằng xe của hãng du lịch tựa như để làm vừa lòng những lời căn dặn của Blair. Thuận không quên gửi carte postale Nữu Ước cho Blair. Hôm sau nữa suốt từ trưa đến chiều Thuận lang thang ở làng nghệ sĩ Greenwich village đi giữa các «ông cụ non» râu ria xồm xoàm, dáng điệu thất thểu, quần áo bẩn thỉu nhiều khi quần còn xắn đến đầu gối. Cách ăn mặc và đi đứng của phái đẹp nghệ sĩ cũng không kém phần cẩu thả. Thuận đi vào một khu vườn hoa không có hoa nhưng có rất nhiều bóng cây và ghế ngồi ngắm nhiều bà xe con ra đấy cho chúng ngủ hoặc chơi.
Gần Washington Square có một phố nhậu tương tự phố Tản Đà trong Chợ Lớn nhưng lem luốc hơn, hai bên vỉa hè nhiều quán gỗ sộc sệch phủ vải. Thuận dừng lại né mình nhường tối đi cho một nữ nghệ sĩ chân đất thất thểu đi bên một cụ già dáng điệu xem chừng còn vững trãi hơn. Một lũ trẻ con cũng vừa chạy rỡn tới òa ào như một đàn chim vù qua. Thuận dừng lại trước một quán gỗ có thùng hành tây vừa bóc vỏ bày ngay trước cửa, bên trong đương rán mội món ăn gì cuộn tròn như chả giò, mùi thơm lừng, ngộ nghĩnh nhất Thuận thấy một chú chó leo vào ngủ trong tủ kính trong khi một chú mèo đương lang thang giữa đường nửa như đi chơi nửa như tìm đường về. Thuận khẽ lắc đầu và tự nhủ thầm: « Cả người lẫn vật ở đây cùng nghệ sĩ tinh như nhau cả! » Và Thuận bước vào quán đó thử ăn một bữa cơm nghệ sĩ với thứ bánh tròn tròn đang rán trong chảo đó. Trong khi chờ đợi, Thuận lấy ra tấm carte postale thứ hai viết cho Blair.
Blair mến.
Anh viết cho em những dòng này ngay trong một quán tại Greenwich village, một buổi chiều oi bức quá độ. Đêm nay anh sẽ rờì New-York đi Buffalo trên một chuyến bus khởi hành vào10 giờ 15. tới thác Niagara sẽ có carte gửi đến em - Anh.
Kế tiếp đó ngày nào Blair cũng nhận được carte postale của Thuận ghi kỷ niệm những nơi chàng qua. Những dòng chữ tuy vắn tắt nhưng thật gợi cảm, hình như còn bao nhiêu điều ẩn hiện bên trong.
Blair mến,
Anh viết cho em những dòng này trên cầu Hurricane (Cầu Bão) - Anh.
Blair mến,
Anh đã đến Chicago hôm nay. Gió lạnh hồ Michigan thổi thật mạnh! Anh.
Blair mến,
Tới Minneapolis anh vào Show Boat Theater xem tuồng Rip Van Winkle, ở đây anh gặp một sinh viên Việt Nam đã đậu Ph. D.Kinh Tế Học đương làm assistant professor cho một Đại học ở North Dakota, nhân nghỉ hè hai tháng anh chàng về đây khảo cứu thêm một vấn đề kinh tế của quần chúng địa phương. Anh chàng có vợ Mỹ vừa sinh hạ một chú con trai (chừng một tháng),anh chàng muốn mời anh về quê ngoại để cùng thăm vợ và con, cách Minneapolis chừng 50 dặm thôi, nhưng anh từ chối để tiếp tục lên đường - Anh.
Blair mến,
Bus chạy suốt đêm, tới Bismarck (North Dakota) vào nửa đêm, ngừng lại một lúc để mọi người vào cafeteria. Mấy hôm nay cứ mỗi lần bus tạm ngừng như vậy là anh chỉ ăn món duy nhất Hamburger và uống sữa. Tới Glendivc vào 5 giờ sáng nhìn về phia chân trời là những đồi đất cao và bằng phẳng nhưng nứt rạn từng chỗ, nhà cửa thưa thớt, đồng cỏ thật rộng; có lẽ đã là đất của cow-boy vì thỉnh thoảng lại có một người đội mũ vành rộng, giây lưng to bản lên xe, chỉ không có súng đeo ngang hông thôi. Gửi em tấm carte này có hình ảnh dòng sông Missouri - Anh.
Blair mến,
Suốt dọc đường qua tiểu bang Montana vào mùa này bus chạy hằng trăm cây số chỉ thấy nội cỏ xanh với hoa vàng, đôi chỗ sườn đồi gặp ánh mặt trời, màu hoa vàng càng lộng lẫy. Anh gửi tới em một hình ảnh núi tuyết ở Livingston - Anh.
Đốt Biên Giới Đốt Biên Giới - Doãn Quốc Sỹ Đốt Biên Giới