Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1707 / 9
Cập nhật: 2016-05-29 15:37:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ó thể nói liên tiếp những sự kiện xảy ra, bất ngờ và khó tin đến nổi tới giờ Nhã Trúc vẩn còn bàng hoàng. Ngoài trời vằng vặc sao đêm. Có vài vì sao đổi ngôi, thỉnh thoảng băng qua trên dảy ngân hà như một tia chớp.
Lúc ấy, không kịp suy nghỉ, Nhã Trúc nhắm mắt lại cầu xin một điều ước. Sau đó nàng phát hiện ra mình đả ước được sớm gặp lại cha me ruột. Nàng giật mình, tự hỏi trong giờ phút này chả lẻ chỉ có điều đó là quan trọng với nàng thôi sao?.
Không, còn mẹ nuôi, mẹ nuôi yêu quí và đáng thương. Vì thương bà cho nên đến tận hôm nay nàng vẩn chưa dám hỏi cái điều mà nàng muốn hỏi cho ra lẽ từ mấy ngày qua.
Qúa lạ những sự kiện bất ngờ khi đột nhiên Nhã Văn là người đoạt chiếc hộp, đả giết Luca, đả gieo sống gió trong nhà này bấy lâu nay chứ không phải Nhã Đình.
Giờ này Nhã Đình đang làm gì bên phòng của nó? Có ân hận như nàng đang ân hận không? Nhã Trúc tự hỏi lại lòng mình và thấy rằng không còn lý do nào để nàng oán hận Nhã Đình nửa. Thế nhưng kỳ lạ thay trong tận cùng tiềm thức, Nhã Trúc vẩn thấy có một cái gì đó bất ổn giửa hai người. Một sự ngăn cách vô hình mà nàng không sao giải thích được.
Ngày hôm nay tháo băng trên mặt Nhã Đình, lẻ ra Thi Diệp hoặc Nhã Trúc giúp nàng nhưng Nhã Đình nhất quyết tự làm lấy. Nàng vào phòng riêng, đóng chặt cửa lại sau khi Trúc củng theo nàng bước vào.
- Em gọi anh vào đây làm gì.
Nhã Đình chưa trả lời với Nàng lẳng lặng đi đến tấm gương lớn trước bàn trang điểm. Nàng ngắm mặt mình thật kỳ, tự hỏi nếu đằng sau miếng băng ấy là một vết sẹo thì mặt nàng sẻ ra sao?.
Để anh giúp em.
Trúc lại gần nàng nhưng Nhã Đình gạt đi.
- Em muốn tự làm lấy, em chỉ muốn hỏi anh, nếu từ này trên mặt em có một vết sẹo thì anh nghỉ sao.
Nàng cố gìu giọng điểm tính nhưng rỏ ràng đang xúc động. Công bằng mà nói, đối với một cô gái mà đột nhiên có sẹo trên mặt thì đúng là một sự kiến không thể chịu đựng nổi, nhưng Nhã Đình can đảm và củng coi vẩn đứng vửng cho đến tận bây giờ, sức chịu đựng phi thường ấy làm cho Trúc khâm phục nàng.
- Em hỏi như thế, chứng tỏ rằng em vẩn chưa tin anh.
- Sau sự kiện Nhã Văn, em không dám tin vào bất cứ điều gì nửa.
Trúc có vẻ phật lòng.
- EM không nên đem tình cảm của anh ra so sánh với người khác. Chả lẻ em thử thách anh bấy nhiêu còn chưa đủ sao? Em thử nhớ lại đi, từ lúc chúng ta quen nhau, rồi tự em sẻ thấy anh yêu em nhiều như thế nào.
Nàng nhìn T, và lần đầu tiên từ khi quen biết, nàng muốn chủ động ôm lấy anh. Ôi, tại sao trước đây có lúc nàng chê anh chứ Anh hiền lành, trung hậu và đặc biệt rất yêu nàng. Thử hỏi, nàng còn tìm đâu một tình yeu hơn thế này nửa.
Mắt nàng nhìn Trúc dịu đi và giọng nói trìu mến.
- Anh có muốn giúp em tháo băng không?
- Tất nhiên có.
Trúc làm công việc ấy hết sức dịu dàng, lúc gương mặt Nhã Đình hoàn toàn hiện ra thì nàng thở phào nhẹ nhỏm, có một vết sẹo nhưng nhỏ và mờ mờ sau làn da mịn màng của nàng.
Đột nhiên Trúc giả vờ rầu rỉ.
- Anh làm sao vậy.
- Anh cứ tưởng là em sẻ xấu đi đôi phần, để từ nay không ai dòm ngó em của anh nửa. Thế này thì… e rằng anh lại có thêm nhiều đối thủ….
Nàng trố mắt nhìn chàng.
- A… thì ra anh quá ích kỷ, anh muốn cho em xấu xí phải không?
Trúc chống chế.
- Nhưng dù thế nào anh củng yêu em mà.
Nhã Đình lại ngắm kỷ mình trong gương, giọng bổng rầu rỉ.
- Bây giờ chẳng phải củng có một vết sẹo đây sao.
- Nhã Đình.
Trúc gọi tên nàng rồi lấy hết can đảm, chàng cúi xuống hôn lên chổ mà nàng vừa tháo băng ra. Nụ hôn nhẹ, dịu dàng và nói lên nhiều ý nghỉa. Nhã Đình muốn khóc lên vì xúc động. Nhưng nàng nghỉ trả cho anh bằng một nụ hôn sẻ có ý nghĩa hơn.
.. đứng dậy xoay lưng về phía Nhã Văn, câu chuyện mà anh ta vừa nghe nàng kể có vẻ làm cho anh thất vọng.
- Lẻ ra em nên đốt bỏ mấy thứ đồ lặt vặt đó đi.
Nhã Văn yểu điệu đi về phía.., choàng tay ôm anh từ phía sau, nàng ép chặt thân hình rắn rỏI vào tấm lưng vạm vở của M, chỉ có nàng mới biết mình tự hào như thế nào khi được M yêu. Tuổi tác chênh lệch chỉ làm cho cuộc tình thêm lảng mạn, theo nàng nghỉ.
- Em không hốI tiếc điều đó - nàng siết M thật chặt - ít ra nó sớm chấm dứt chuyện này để chúng ta không phải tiếp tục lên lút nửa.
Đôi mày M cau lại với những toan tính mà chỉ có mình anh ta hiểu được.
- Sao anh không nói gì hết?
M gỡ tay nàng, quay lại và hai người đối diện nhau.
- Em thật sự muốn kết hôn với anh?
- Sao anh còn hỏi em như thế.
Nàng hờn, điều mà M thành công là đả chiếm được cảm tình của nàng và làm cho nàng phụ thuộc vào hắn. Ở tuổi xuýt xoát bốn mươi, nụ cười của hắn vẩn còn quyến rủ lắm, và cả những lời nói đường mật.
- Anh muốn biết chắc chắn là em yêu anh.
- Em còn chưa chứng minh được điều đó sao.
M choàng tay ôm nàng. Anh ta có một đức tính kỳ lạ là không bao giờ yêu ai thật lòng. Không yêu lâu hơn và không ràng buộc với người phụ nữ nào quá sáu tháng. Nhã Văn với thời gian hơn một năm là điều ngoại lệ, bây giờ đả đến lúc chấm dứt rồi, hắn nghỉ thế. Với mấy chục triệu mà Nhã Văn có trong ngân hàng, hắn tạm hài lòng như thế.
Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, làm ra vẻ đắm đuối vì si tình.
- Chúng ta sẽ lập tức kết hôn, em yêu.
Ngay sau khi có thể đi lại được, Mỹ Nhiên tích cực điều tra về.., nếu có người đứng sau lưng xúI bẫy Nhã Văn thì chỉ có.. thôi.
Tuy đả nghi ngờ, thế nhưng nàng vẩn bàng hoàng khi biết được con người thật của M. Một tay đàng điếm, không hơn! Có trình độ văn hoá nhưng chuyên sống bám váy đàn bà. Phát hiện này làm cho Mỹ Nhiên lo lắng. Dầu sao nàng củng phải bảo vệ Nhã Văn. Trong tận cùng trái tim nàng đó là tiếng gọi của một người mẹ thương con.
Nhưng trước khi nàng đi tìm Nhã Văn, thì có một sự kiện xảy ra, một điều mà nàng không thể lường trước được. Người đàn bà được vú già đưa vào phòng làm việc của nàng làm cho Mỹ Nhiên nhớ đến một người.
- Bà là ….
- Mẹ ruột của Nhã Đình.
Mặt Mỹ Nhiên đả tái càng tài thêm. Nàng ra hiệu cho bà vú ra ngoài rồi nhìn đăm đăm người khách. So với hai mười mấy năm trước bà ta thay đổi nhiều. Tiều tụy đi, tàn phai nhan sắc. Sự tàn phai mà chỉ nhìn qua đả biết vì cuộc sống không tốt.
- Bà đang tự hỏi tôi đến đây làm gì - Trúc Linh không đợi mờI đả ngồi xuống ghế - làm sao tôi biết con ruột của tôi được bà đặt tên là Nhã Đình?
Mỹ Nhiên lấy lại bình tỉnh. Dù sao nàng củng là người từng trải và không biết lùi bước trước khó khăn.
- Vậy bà có thể cho tôi biết không?
- Tất nhiên.
Trúc Linh thông thả mở sắc tay, thông thả đốt thuốc, phì khói một cách nhẩn nhợ Nàng đả chuẩn bị công phu cho lần gặp mặt này. Đợi cho đến khi Mỹ Nhiên có vẻ dao động nàng mới nhăn nhó nói.
- Tôi luôn luôn biết về bà kể từ khi cho con gái của tôi.
Mỹ Nhiên sửa lại.
- Bà bán!
- Bán? Phải, và bà đả mua.
- Bà theo dỏi tôi với mục đích gì.
Đừng vội, từ từ tôi sẻ nói. Tôi được biết bà có ba người con nuôi và rất yêu quý chúng. Thành thật mà nói, tôi kính phục tấm lòng bao dung của bà. Con tôi đả may mắn được ở trong một gia đình như thế này.
Mỹ Nhiên không giử được bình tỉnh nửa.
- Tốt nhất bà hảy nói ra mục đích của mình.
Đừng vội mà. Tôi đang nói đến nghĩa cử cao đẹp của bà. Tất nhiên bà có tiền mà con người ta có tiền thì muốn làm gì củng được. So với bà tôi thật không ra gì. Tôi một lần bán con và bây giờ, lần nửa tôi lại muốn có tiền nhờ vào đứa con ấy.
- Thì ra là tiền.
Mỹ Nhiên cười khẩy. Hai mươi mấy năm trước nàng đả khinh bỉ người đàng bà này và bây giờ, sự khinh bỉ ấy càng tăng gấp bội..
Trúc Linh củng đoán được đối phương nghỉ gì về mình.
- Bà khinh tôi củng không sao, vì bà có tiền mà.
- Bà dựa vào cái gì để đòi tiền của tôi nửa. Trước đây chúng ta mua bán có giấy tờ hẳn hoi, tôi có thể thưa bà.
- Bà đâu có muốn làm thế, đúng không? - Tl có vẻ tự tin lắm - Bà thương Nhã Đình thế nào tưởng tôi không hiểu sao? Tôi có thể cho Nhã Đình biết tôi là mẹ ruột của nó.
- Nhã Đình đả biết và biết bà rất rỏ. Nó không tha thiết với người mẹ như bà đâu.
- Tôi củng đả lường trước điều đó.
- Vậy thì tốt nhất bà đi đi. Bà đừng hòng đòi của tôi một đồng xu nào, cho dư tiền đối với tôi không phải là vấn đề.
Trúc Linh vứt bừa tàn thuốc xuống sàn rồi chồm người đối diện với Mỹ Nhiên qua bàn làm việc của nàng. Con bài quan trọng của Trúc Linh được tung ra.
- Nó không cần tôi, nhưng sẻ quan tâm đến cha của nó - Nàng nhấn mạnh - Cha ruột của nó, bà củng biết câu lá rụng về cội mà.
Mỹ Nhiên không sao giử được bình tỉnh, trái tim nàng chợt nhoi len, lam ang rủ người xuống vì đau đớn. Vội vàng uống một liều thuốc, sau đó thật lâu náng mới trấn tỉnh lại được.
Trúc Linh lập tức tấn công.
- Nếu bà không muốn mất Nhã Đình sau khi đả mất Nhã Văn thì hảy cho tôi một ít tiền. Với bà mà nói, tiền đâu thành vấn đề gì.
Mỹ Nhiên khoát tay.
- Bà đi đi, tôi cần suy nghỉ.
- Ngày mai củng giờ này, tôi sẻ trở lại nghe câu trả lời của bà.
Mỹ Nhiên ho lên một tiếng, lại phải uống thêm liều thuốc trợ tim. Bà vú chạy vào ngay sau khi Trúc Linh vừa ra khỏi.
- Bà chủ, bà có sao không?
- Tôi không sao.
Tuy nhiên, không ai hiểu được trong lòng Mỹ Nhiên đau đớn như thế nào. Những vết thương đau đớn cứ táI đỏ, diễn lại trong lòng nàng, đáng sợ và xót xa hơn nhiều lan chứng đau tim của nàng.
Nhã Văn đả ra đi. Bây giờ là Nhã Đình. Cho dù nàng cứng cỏi và giàu nghị lực thế nào thì nàng củng không tài nào chịu nổi. Đột nhiên nàng nghỉ đến Nhã Trúc, liệu rồi Nhã Trúc có bỏ nàng không? Hay…. Nàng lại một lần nửa mất tất cả? Trở thành người đàn bà cô đơn nhất trên thế gian này..
Nếu có ai thấu hiểu sâu sắc nổi đau của Mỹ Nhiên, người đó phải là vú già. Bà đả từng chứng kiến tai nạn khủng khiếp, tàn phá đời sống tinh thần của Mỹ Nhiên một lần. Bây giờ có vẻ như tai nạn ấy lại đến, từ từ…. thầm lặng hơn, nhưng chắc chắn sẻ không kém phần đau đớn.
- Bà ta là….
Mỹ Nhiên yếu ớt cất lời bà.
- Vú đừng hỏi gì hết, tôi muốn yên tỉnh.
Vú già không giấu được niềm thương cảm trong giọng nói.
- Tôi ở ngay bên ngoài, cần gì bà cứ gọi.
Mỹ Nhiên hỏi lúc bà vú đi gần đến cửa.
- Nhã Đình đâu vú.
- Chúng nó ra ngoài cả rồi.
Nàng gật đầu, cánh cửa khép lại sau lưng bà vú và nàng lại cảm thấy cô đơn.
Nhã Trúc một lần nửa trở lại thăm ông. Lần này, bằng những tình cảm ấp ủ, nàng muốn nhào vào lòng ông, ôm chặt ông và muốn được ông vuốt ve, được nghe một tiếng con trìu mến thốt ra từ miệng ông. Nàng củng không ngờ tình cảm của mình với ông lại sâu đậm như thế.
- Em có cảm giác - nàng nói, tựa lưng vào cổng khi nàng và Thi Diệp về đến nhà - Một thứ linh cảm mảnh liệt rằng ông ấy là cha ruột của em.
- Công bằng mà nói, anh củng có cảm giác như thế. Anh thấy giữa hai người có vài điểm giống nhau.
- Em sốt ruột quá, muốn lập tức chứng minh ông và em quan hệ như thế nào, nhưng….
Thi Diệp trìu mến nhìn nàng.
- Nhưng em không nở hỏi mẹ nuôi phải không?
- Mẹ vừa mất Nhã Văn, vết thường còn chưa lành, em làm sao nỡ ….
- Xin lổi, vấn đề tế nhị này anh không thể giúp gì cho em.
- Anh có vào nhà với em không?
Thi Diệp nhìn đồng hồ đeo tay, lắc đầu.
- Anh có một cuộc hẹn.
Rồi chàng cúi xuống hôn nàng. Nhã Trúc nhìn thấy sợi dây chuyền nàng tặng anh khuất sau cổ áo, nàng sung sướng vì biết trái tim anh luôn luôn có nàng.
Vào nhà, nổi ám ảnh về một người cha ruột đang ngày đêm chờ đợi được nhận con làm cho Nhã Trúc không yên. Mẹ nuôi nàng sẻ đau lòng, nhưng cha ruột ( nếu đúng thật là ông ) củng đau đớn và chờ đợi những hai mươi mấy năm rồi.
Sáu đó thì nàng thấy mình đả đứng trước cửa phòng mẹ Giọng bà vọng ra sau tiếng gỏ của nàng.
- Vào đi.
Nàng thấy mẹ đứng bên song cửa nhìn ra vườn, mẹ có vẻ gầy đi và điều đó làm cho nàng xúc động.
- Nhã Trúc phải không?
- Làm sao mẹ biết là con?
- Hai mươi mấy năm qua, lẻ nào mẹ không phân biệt được tiếng bước chân, cách gỏ cửa phòng của con?
- Vậy mà con không biết có sự khác biệt.
Mỹ Nhiên quay lại, gương mặt nàng trắng bệch.
- Làm sao con phân biệt được? Chỉ có trái tim người mẹ mới nhận ra sự khác biệt ấy.
Nhã Trúc không ghìm được xúc động, nhưng biến cố vừa qua dường như làm cho mọi người họ yếu đi hơn, dể rung động hơn.
- Mẹ.
Nàng bước tới ngả vào lòng bà. Mỹ Nhiên củng ôm chặt con và không kềm được hai giọt nước mắt. Lá rụng về cội. Nhã Đình sắp tới không còn là của riêng nàng nửa. Chỉ còn lại Nhã Trúc. Ôi, những đứa con của nàng! Cuộc đời làm mẹ của nàng! Thượng đế ơi, kiếp sau nếu có, xin ngài cho tôi được làm đàn ông.
Nhã Trúc ngẩng lên nhìn mẹ, hai má nàng củng ràn rụa nước mắt.
- Mẹ có vẻ không được khỏe..
- Hôm nay thời tiết thay đổi làm cho mẹ hơi mệt.
- Phải rồi, trời sắp lập đông, ngày hôm nay chị Nhã Văn có vẻ không về.
- Mẹ định đi tìm nó đây, dù sao củng phải cứu nó khỏi tay..
Đó là chuyện của Nhã Văn, còn chuyện của nàng làm sao nói ra đây?.
- Con có điều gì muốn hỏi mẹ phải không?
Nhã Trúc giật mình.
- Làm sao mẹ biết?
- Bao giờ làm mẹ con sẻ biết.
Rồi Mỹ Nhiên cười, khuyến khích con gái. Nhã Trúc cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất. Nàng không còn chờ nửa vì biết rằng qua cơ hội này nàng sẻ không đủ can đảm.
- Con… con có một vấn đề muốn hỏi mẹ.
- Qua cách ấp úng của con, hẳn là một chuyện quan trọng?
- Với con nó quan trọng lắm - Nhã Trúc tìm cách rào đón để mẹ khỏi đau lòng - Trong lòng con lúc nào củng kính yêu mẹ Con không phân biệt thế nào là mẹ ruột, mẹ nuôi…. Chỉ biết mẹ là mẹ của con….
Bình tỉnh hảy bình tỉnh…. - Mn tự nhủ - Chậc chậc mi không mất Nhã Trúc đâu.
- Nhưng mà …. - Nhã Trúc nói tiếp - Thật rằng không biết thì thôi, bây giờ đả biết rồi con cảm thấy khó chịu lắm.
Mỹ Nhiên cố giử cho giọng mình khỏi run.
- Con đả biết điều gì.
- Có một người đàn ông, rất có thể ông ấy là cha ruột của con. Mẹ… mẹ có cách nào chứng minh cho con không?
Trong một giây, Mỹ Nhiên như hoá thành tượng đá. Phải, trong cái giây phút ấy nàng đả chết, chết thật rồi. Thế nhưng sự kiên cường và một sức đề kháng dũng mạnh đả kéo nàng về với đời sống đau khổ này. Trái tim nàng đáp lại những tinh thần hầu như tan nát… tan nát….
- Mẹ… mẹ làm sao vậy?.
Nhã Trúc hốt hoảng lay vai Mỹ Nhiên. Chưa bao giờ nàng thấy mẹ rủ rượi và xanh xao đến đáng sợ như lúc này..
- Mẹ….
Bằng chút sức lực còn lại, mNhiênthều thào nói.
- Con hảy ra ngoài, mẹ cần yên tỉnh ….
- Nhưng mẹ….
- Mẹ không sao đâu. Vấn đề của con mẹ sẻ trả lời sau. Con đi đi..
Nhã Trúc nhiều lần quay lại nhìn mẹ Nàng biết rằng sở dĩ bà còn đứng vững là nhờ vào sự nổ lực phi thường. Nàng bổng ước gì mình chưa bao giờ hỏi mẹ cái điều làm cho bà đau lòng ấy.
Nhã Trúc đả đi rồi. Nếu có nghị lực thì dù phi phàm đến đâu cũng có giới hạn của nó. Mỹ Nhiên đổ gục xuống, nước mắt trào ra như thác đổ….
Đêm yên tỉnh! Cả nhà có vẻ chìm vào giấc ngủ nhưng thật ra không ai ngủ được. Nhã Trúc tự trách mình đả làm cho mẹ đau buồn. Chẳng phải nàng đả có mẹ rồi đó sao? Chẳng phải bà thương nàng, lo lắng cho nàng không khác gì tình mẩu tử đó sao? Nàng cần gì phải đi tìm gốc gác, bươI lại đống tro tàn?
Nàng nghỉ đến Thiệu Khang, người đàn ông ấy nếu thật là cha nàng thì ông thật đáng thương biết bao. Nàng không muốn so sánh nhưng rỏ ràng, so với mẹ nuôi ông đả phải đau khổ hai mươi mấy năm rồi. Nàng biết rằng nàng cần phải làm như thế, hy vọng mẹ nuôi sẻ tha thứ và hiểu cho nổi khổ tâm của nàng.
Trong thâm tâm Nhã Đình rất muốn làm lành với Nhã Trúc. Tất nhiên, sau chuyện của Nhã Văn, giữa hai người không còn lý do để thù hận nửa, mỗi ngày ra vào..ng mặt, sự khó chịu âm thầm làm cho nàng muốn điên lên được.
Nhưng….phải nói làm sao với Nhã Trúc đây? Xin lổi à Nàng có lổi gì đâu chứ Tại sao phải chính nàng đi làm mà không phải Nhã Trúc? Chính chị ấy hiểu lầm mình, nào là chuyện Luca rồi cái hộp của Thi Diệp tặng.
Trong đời vú già, có lẻ người phụ nử kiên cường nhất, chịu nhiều đau khổ nhất chính là Mỹ Nhiên. Bà đả chứng kiến Mỹ Nhiên lớn lên, có chồng rồi có con.
Mỹ Nhiên hiền lành lúc còn con gái. Chung thủy khi có chồng và đảm đang khi làm vợ, làm mẹ Rồi cái tai nạn khủng khiếp kia xảy ra, bà đả tưởng Mỹ Nhiên không đứng dậy được.
Thế nhưng nàng chẳng những đả đứng lên mà còn làm được nhiều việc phi thường. Mỹ Nhiên nối tiếp sự nghiệp của chồng và đặc biệt là sự kiên nhẩn ba đứa con nuôi. Có lúc bà vú tưởng như ba cô con gái ruôt của Mỹ Nhiên sống lại.
Bây giờ, có vẻ như những thành tựu mà Mỹ Nhiên khổ nhọc lắm mới đạt được lài sắp tan thành mây khói. Một lần nửa bà chứng kiến Mỹ Nhiên đau đớn vì mất con. Bà thành khấn van vái cho Mỹ Nhiên một lần nửa lại vượt qua số phận.
Người đàn bà ào trắng, tóc xoa? dài, lang thang trong một cách tuyệt vọng trong bóng tối âm u của ngôi nhà của chính bà. Đó là Mỹ Nhiên! Hai mươi mấy năm trước Mỹ Nhiên cùng lúc mất đi ba đứa con thì bây giờ, sau hơn hai mươi mấy năm mọi chuyện có vẻ gần giống như thế.
Không thể dùng hai tiếng đau lòng để hình dung. Những đứa con lần này tuy không phải do chính nàng sinh ra, nhưng chúng nó là thành tựu mà cả đời nàng gây dựng, là quá khứ và củng là hiện tại. Mất mát lần này lại kéo thêm nổi đau lần trước làm cho nàng đau đớn hơn, quằn quại hơn.
Nhã Văn đả ra đi rồi, có vẻ như không bao giờ muốn trở về Nhã Đình và Nhã Trúc từ nay chúng nó không còn là của riêng nàng nửa. Ôi, kết quả hai mươi mấy năm gây dựng của nàng bây giờ còn lại những gì đây?.
Mỹ Nhiên đi qua hành lang, dừng lại trước phòng mỗi đứa con một chút. Rồi nàng mở cửa một căn phòng mà lâu lắm rồi nàng không bước chân vào. Không phải nàng quên họ Không! Vỉnh viển nàng không quên. Nhưng cuộc vật lộn với đời sống hiện tại làm cho nàng không còn thời gian nửa.
Căn phòng lạnh lẻo, càng lạnh thêm trước bàI vị của những người đả chết. Trong bóng tối âm thầm, Mỹ Nhiên lấy từng tấm ảnh xuống, lau chùi cẩn thận.
Dầu là chồng của nàng. Người đàn ông duy nhất mà nàng yêu trong đời. Nàng hôn ông trước khi để ảnh ông về vị trí củ. Đây là Nhã Văn, cô công chúa kiều diểm của Mỹ Nhiên. Nàng cẩn thận không để nước mắt làm ướt ảnh con.
Còn đây, Nhã Trúc xinh xắn tuy có hơi bướng bỉnh một chút. Và cuối cùng là Nhã Đình. Mẹ xin lổi các con! Mẹ xin lổi các con! Không phải vì mẹ có mấy con khác mà quên các con đâu. Mẹ vẩn yêu vẩn nhớ, vẩn ghi sau hình ảnh các con trong trái tim của mẹ.
Có lẻ rồi… củng chỉ còn các con ở lại với mẹ mà thôi.
Vú già ước gì mình còn có sức khoẻ để đập vào bộ mặt đáng ghê tởm của mụ tạ Vú tránh qua một bên sau khi mở cửa và khinh khỉnh nhìn bà ta với vẻ gớm ghiếc.
Trúc Linh có vẻ tự tin lắm. Nàng biết Mỹ Nhiên thương con và chắc sẻ chấp nhận đề nghị của nàng.
- Bà ta ở đâu?.
Vú già đóng cửa rồi nhìn thẳng vào Trúc Linh với vẻ nghiêm khắc.
- Tôi cảnh cáo bà, người đàn bà tội nghiệp ấy có chứng bệnh tim đấy.
- Chỉ cần trao tiền là tôi đi, đâu can hệ gì đến bệnh tim.
- Hừ, hảy theo tôi. Đừng có mà dòm ngó nhà của người ta bằng cặp mắt láo liên như thế.
Mỹ Nhiên ngồi đường hoàng sau bàn làm việc của mình. Nàng đả trải qua một đêm khó sử cho nên sáng nay phải dùng nhiều mỷ phẩm để che lấp phần nào sự tiều tuỵ của mình.
Cửa mở, vú già cùng với Trúc Linh bước vào.
- Thưa bà, bà ta đả tới.
- Cảm phiền vú sang phòng Nhã Đình gọi nó.
- Thưa vâng.
Trúc Linh hốt hoảng.
- Tại sao phải gọi Nhã Đình, tôi không muốn gặp nó.
Mỹ Nhiên cười lạnh lùng.
- Chẳng phải bà muốn kể với nó một câu chuyện đó sao?.
- Bà….
Trúc Linh nghẹn lời, không ngờ kết quả lại như thế này. Mỹ Nhiên vẩn đường hoàng trước đối thủ của mình.
- Bà có biết không, trong đời tôi đau đớn gì củng đả trải qua, nhưng tuyệt đối không bao giờ để cho người ta ép bức mình. Lẻ ra bà củng biết điều đó khi tìm hiểu tôi.
Trúc Linh biết mình đả thua cuộc. Tuyệt vọng vì không đạt được ý muốn, nàng giận dử.
Được,làm bà sẻ phải hối hận.
- Tôi không bao giờ hối hận quyết định của mình.
Thật ra Mỹ Nhiên đả đau lòng, đau hơn bất kỳ nổi đau nào, trước khi đi đến quyết định này.
Bà vú đả dẩn Nhã Đình vào. Giọng Mỹ Nhiên bình tỉnh đáng khâm phục.
- Vú ra ngoài và xin đóng cửa giùm.
- Vâng.
Trong phòng giờ chỉ còn ba người. Mặc dù Trúc Linh đả thấy đời nhiều nhưng đối với ký ức của Nhã Đình bà ta là một hình ảnh không thể nào quên được. Những lời chửi rủa thậm tệ và đòn roi đả in sâu vào lòng nàng với gương mặt thể hiện sự thù hận và ác độc của Trúc Linh.
- Bà là….
- Lạ mẹ của cô.
Nhã Đình không nén được xúc động. Nàng không chờ đợi cuộc gặp gở bất ngờ như thế này. Nàng củng không biết mình có vui mừng trước sự kiện này không. Bà ta là mẹ ruột của nàng. Điều ấy không thể chối cải được, nhưng dường như trong trái tim nàng không có chổ đứng cho bà ta.
- Bà đến đây làm gì.
Đột nhiên nàng nghỉ đến một chử 'tiền' có vẻ không thể khác hơn được. Người đàn bà này ngoài tiền ra chắc không còn lý do gì để trở về đây. Nàng hầu như tin chắc rằng bà ta không hề thương nàng, dù chỉ một chút thôi.
- Tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện.
Mỹ Nhiên rời chổ ngồi đi đến cạnh Nhã Đình. Nàng nghỉ trong lúc này không chỉ có nàng đau lòng mà cả Nhã Đình nửa. Với trái tim của một người mẹ, nàng phải bảo vệ cho Nhã Đình.
- Mẹ phải cho con biết rỏ là bà ta muốn tiền - nàng dịu dàng nói - nhưng mẹ không phải là người vung tiền phi lý. Xin lổi con vì bà ấy là mẹ ruột của con, nhưng với hạng người như thế thì không có tiền nào là đủ Câu chuyện mà bà ta sắp cho con biết có thể sẻ làm mẹ mất con, điều đó khiến mẹ đau lòng lắm, nhưng mẹ quyết định không thoa? mản yêu cầu phi lý của bà ta.
- Con không muốn nghe bất cứ câu chuyện nào khác.
Nàng quay lưng bỏ đi thật nhanh. Nhưng một giọng nói đả kéo nàng trở lại.
- Ngay cả sự thật về cha cô, cô củng không muốn biết sao.
Nhã Đình quay lại, môi run run.
- Bà bảo sao.
- Cha của cô, cha ruột của cô.
Nhã Đình quay sang Mỹ Nhiên, trong đôi mắt nàng cho thấy nàng đang xúc động. Mỹ Nhiên thừa hiểu câu mẩu tử tình thâm, bây giờ điều đó càng được chứng minh hơn. Và tất nhiên, Nhã Đình càng xa nàng hơn.
Mỹ Nhiên cố nuốt tiếng thở dài vào lòng.
- Con nên nghe đi, nếu đả không biết thì thôi….
Nhã Đình quay lại Trúc Linh, đả có lúc nàng tìm bà để hỏi về ba ruột của mình, bây giờ không phải là cơ hội đó sao.
- bà nói đi tôi nghe đây.
- Nhưng … nhưng tôi đang cần tiền - Trúc Linh có một chút xấu hổ - thật đó, tôi cần tiền lắm. Tôi không muốn lấy tiền của cô nhưng nếu không có thì tôi chết mất.
Nhã Đình nóng nảy gạt ngang.
- Tôi sẻ cho tiền bà.
- Vậy được. Nếu cô muốn gặp ông ta tôi sẻ đưa đi.
- Ngay bây giờ chứ.
- Ngay bây giờ.
Mỹ Nhiên cười một mình khi thấy Nhã Đình ra đi vội vàng với người đàn bà kia. Vậy đó, kết quả của nàng, tình thương của nàng.
Nhiênthở dài, cố gắng lên tiếng gọi.
- Làm sao gọi Nhã Trúc cho tôi, vú.
Với Trúc Linh mà nói, nếu nào khổ sở bao nhiêu thì lòng căm thù đối với Thiệu Khang theo đó mà tăng lên. Mà khổ thì hai mươi mấy năm qua nàng khổ quá nhiều rồi. Cuộc đời nàng hầu như hơn nửa đả mất vào tay Thiệu Khang, nàng nghỉ như thế.
Trúc Linh nhìn sang Nhã Đình, bây giờ nó đả lớn và xinh đẹp quá. Một đứa con gái như thế này mà bổng dưng đem trao cho Thiệu Khang thì chẳng phải quá sung sướng cho hắn sao. Củng may trước đây nàng lúc nào củng gieo vào lòng con bé tư tưởng rằng cha nó đả bỏ rơi mẹ con nó. Bây giờ nàng vẩn ca lại bài ca cả khi Nhã Đình hỏi.
- Tôi muốn biết vì sao bà và ông ấy không gặp nhau..
Đúng ra là tại sao ông ta lại bỏ rơi tôi và cô.
- Thế nào củng được, tôi chỉ muốn biết sự thật.
- Hắn có người đàn ba khác, đuổi tôi đang mang thai cô ra khỏi nhà.
Đang mang thai tôi.
Trúc Linh gật đầu xác nhận. Nàng đắc ý khi thấy gương mặt Nhã Đình đanh lại. Nàng mong muốn đứa con gái này không mang lại điều tốt lành cho Thiệu Khang.
Đến nơi rồi.
Trúc Linh ra hiệu cho chiếc taxi dừng lại bước xuống xe, hai người đả đứng trước ngôi nhà tràn ngập kỷ niệm của Thiệu Khang.
Có một chút bất ngờ khi Khang nhìn thấy Trúc Linh. Thật lòng mà nói, trong bao nhiêu năm qua không phải chàng chỉ nghỉ đến Thi Diệp và đứa con của nàng. Bây giờ đột nhiên Trúc Linh trở lại làm chàng vừa ngạc nhiên vừa mừng.
- Ra là cô, tôi đả tìm cô rất khổ sở.
- Tìm tôi làm gì chứ.
Đứa con của tôi….
Trúc Linh cắt ngang.
- Tôi mang nó đến cho ông đây.
Khang giật thót một cái rồi quay sang nhìn sững Nhã Đình. Họ cứ nhìn nhau như thế mà không nói được gì.
Nhã Đình không biết mình buồn hay vui. Bây giờ nàng đả có cha rồi. Nhưng điều đó có khác gì. Hai mươi mấy năm qua nàng vẩn sống mà không cần ông. Ông ta đả bỏ rơi nàng ngay từ lúc còn trong bụng mẹ Câu nói ấy của Trúc Linh quả là có hiệu lực.
Rồi nàng nhìn lén nhà cửa sang trọng. Ông ta giàu! Nàng bổng nhớ lại tuổi thơ côi cúc của mình. Nàng đi xin ăn, đi móc túi, nàng bị đòn, bị bỏ đói… Đó là tuổi thơ của một đứa bé có người cha giàu có thế này đây sao.
Nàng cố ngăn không cho nước mắt trào ra rồi cất giọng lạnh lùng.
- Bà ta nói tôi là con của ông.
Bây giờ, lúc mà đầu đả hai màu tóc, Khang mới biết được cảm giác làm cha là như thế nào. Chàng xúc động, muốn dang tay ôm con vào lòng, nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu ấm ớ.
- Con….con giống lắm.
- Giống ai? Giống mẹ tôi hay là ông? Nhưng tôi hy vọng không giống ai trong hai người - nàng nghiến răng, nghe căm hờn trào lên khóe mắt, cay cay nơi sóng mủi - gióng ông ư? Phụ bạc, vô tình. Một người có thể bỏ rơi con gái của mình lúc nó còn trong bụng mẹ thì đúng là không còn tình người nửa. Còn bà ta, tôi lại càng không muốn giống. Tôi không thể là một người mẹ năm lần bảy lượt muốn bán con của mình. Tôi không thể vì thù chồng mà trút căm hờn lên con của tôi, hành hạ nó, đánh đập nó…. dạy cho nó móc túi, xin ăn…. Không … tôi không muốn giống như thế.
Nhã Đình nói một hơi, nước mắt đả không còn kềm được nửa Khang củng khóc, chàng run rẩy vì xúc động.
- Mụ ta… mụ ta… đối xử với con vô lương như thế sao?.
- Ông còn hỏi nửa - Nhã Đình thét lên - trong suốt bao nhiêu năm qua tôi tự hỏi tại sao cha tôi bỏ rơi tôi. Tôi đả từng nằm mơ thấy một người đàn ông khổ sở. Ông ấy đau khổ vì không nuôi được tôi. Ông ấy bất lực…. Nhưng… nhưng bây giờ tôi thật thất vọng.
- Tôi không bỏ rơi con.
- Vậy thì tại sao.
Đó là cả một câu chuyện dài. Tôi xin con hảy bình tỉnh nghe tôi nói. Tất nhiên tôi có lổi với con. Nhưng trong bao nhiêu năm qua tôi sống khổ sở như thế nào thì chỉ có cỏ cây hiểu được cho tôi.
Cuối cùng Nhã Đình củng bình tỉnh lại. Sở dỉ nàng xúc động, khóc nhiều là vì nàng nhận ra rằng nàng thương ông. Mái tóc bạc của ông, đôi mắt trìu mến ông nhìn nàng… rồi đôi vai ông cong oằn chịu đựng…. Tất cả cho nàng một linh cảm ông không hề muốn bỏ rơi nàng.
Dòng Sông Mênh Mang Dòng Sông Mênh Mang - Lê Duy Phương Thảo Dòng Sông Mênh Mang