I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2355 / 9
Cập nhật: 2015-10-20 22:54:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
uổi trưa thật êm đềm, vắng vẻ Đằng Vân đi thật nhẹ nhàng theo sau ông Sơn đến một khu vườn rậm rạp thăm thẳm. Dừng lại bên căn nhà gỗ cũ kỹ với cửa đóng then cài thô sơ. Đây là nơi ở của Mạnh Phong ư? Tim cô bỗng nhói đau.
Cảnh vật xung quanh tĩnh lặng đến độ tiếng chim buổi trưa hót véo von mà sao lẻ loi, cô độc đến buồn thảm.
Đằng Vân đưa tay lên ngực trấn tĩnh ông Sơn nói khẽ bên tai cô:
- Vân này! Cô đi theo tôi, nhưng nhớ phải thật nhẹ nhé đừng lên tiếng gì cả.
Tôi muốn Mạnh Phong không phát hiện ra tôi đưa người khác tới đây. Cậu ấy rất tinh tường và khó chịu đấy.
- Vâng, tôi biết rồi mà.
Nói vậy, nhưng đôi mắt Đằng Vân lại cụp xuống ngay, cô vịn vai ông Sơn:
Hình nhự....đằng kia có người... Chẳng lẽ... bác xem...
- Là Mạnh Phong đó.
- Trời ơi!
Đằng Vân kêu lên. Cô vội bịt ngay miệng mình vì sợ anh nghe thấy. Cô xót xa nhìn anh không chớp mắt Mạnh Phong đó sao? Hình ảnh một chàng trai phong trần, đẹp, khỏe rất phong lưu giờ đây sao? Trông anh gầy rạc đi, vẻ hốc hác, xanh xao tiều tụy như thiếu sự sống. Nhất là mái tóc dài lòa xòa không được cắt tỉa gọn và rồi râu mọc tua tủa.
Đằng Vân đưa ngón tay lên miệng cắn chặt lại như để klềm lại những tiếng.
kêu đang muốn thốt ra khỏi bờ môi.
Ông Sơn ra hiệu cho Đằng Vân dừng bước đến, rồi ông đằng hắng cố làm ra bình thường.
- Ra chi ngoài này vậy Phong?
Anh quay lại đôi mắt đờ đần:
- Con... muốn thở chút không khí trong lành Bác Sơn! Mấy hôm nay hình như bác có chuyện gì?
Ông Sơn do dự khi thấy thái độ của Mạnh Phong hôm nay có vẻ cởi mở trò chuyện chứ không như trước nay. Tự dưng ông cảm thấy mừng:
- Tại cháu nghĩ vậy thôi, chứ bác...hổng có điều gì đâu.
Chợt, đột nhiên Mạnh Phong to tiếng:
- Phải rồi, vì con có thấy gì đâu mà nói, cảm nghĩ chỉ là ảo giác.
Ông Sơn cất giọng nhẹ nhàng:
- Đừng nói vậy Mạnh Phong. Bệnh tật nào rồi cũng khỏi, có ai muốn đeo mang bao giờ. Con hãy tin tưởng...
Mạnh Phong cáu gắt:
- Nhưng con thì lại muốn đấy. Con không tin điều gì nữa. Có phải bác muốn nói như thế không, bác Sơn? Đúng! Con muốn được mù, được điếc được câm để khỏi phải thấy. Con ghét bác. Tại sao bác sống với con mấy năm nay chỉ là để phục vụ cho ý đồ riêng của bác? Bác hãy tránh ra đi hãy để tôi yên!
Mạnh Phong đột ngột nói như hét hình như chưa bao giờ anh tỏ ra giận dữ như hôm nay. Ông Sơn quỳ mọp xuống bên Mạnh Phong:
- Bác xin cháu mà Mạnh Phong. Con người, ai cũng có một lần mắc phải sai lầm. Cháu muốn trách muốn oán hận bác như thế nào cũng được.
- Tại sao như vậy?
Ông Sơn lại năn nỉ:
- Chỉ cần cháu nghe bác đến bệnh viện để điều trị.
- Cháu không cần...
Giọng ông trở uên cay đắng sau lời từ chối kiêu hãnh của Mạnh Phong.
- Cháu phải sáng mắt để nhìn thấy bác...bị quả báo chớ.
Phong dừng lại nói:
- "Cười người hôm trước hôm sau người cườí' thế thôi.
Mạnh Phong nói và lần bước bỏ đi về hướng ngôi nhà gỗ. Chẳng biết dò dẫm thế nào, anh loang choạng rồi ngã nhào xuống đất. Ông Sơn nhẹ nhàng đưa tay ra:
- Để bác dìu cháu.
Nhưng Mạnh Phong đã hất mạnh tay ông Sơn giọng anh vừa phẫn nộ vừa đau xót:
- Mặc xác tôi.
Đây là tiếng nói của một con người đang rơi vào sự tuyệt vọng, chán chường hoàn toàn mất hết niềm tin ở người khác và cả trong cuộc sống.
Đằng Vân không nén nỗi lòng mình, nước mắt chảy vòng quanh mi. Không thề đứng nơi xa nhìn anh quằn quại đau khổ vì tuyệt vọng. Chưa bao giờ cô lại muấn chia sẽ cùng anh nỗi đau đến thế này.
Cô thèm gọi tên anh đến nao cả lòng. Nỗi mong nhớ chất chứa trong lòng bấy lâu nay bùng dậy. Nhưng không sao thốt nỗi nên lời và đôi chân cứ đưa cô bước đến gần anh hơn, một cách vô thức.
- Ai đó?
Mạnh Phong ngẩng lên quát khẽ làm Đằng Vân giật mình. Cô đứng sững lại im lặng. Phong hằn học lắng nghe.
- Bác... dẫn ai tới phải không?
Chiếu ánh mắt trách cứ Đằng Vân ông Sơn giả vờ:
- Không có đâu Mạnh Phong?
Mạnh Phong giận dữ kêu lên:
- Bác gạt được tôi sao? Đừng nghĩ Mạnh Phong này mù lòa. Bác đừng tỏ ra thương xót tôi nữa tôi chán và mệt mỏi lắm rồi.
Đôi mắt anh lại nhìn trừng trừng vào khoảng không:
- Đi! Cút? Mọi người hãy tránh xa hết đi.
Ông Sơn lắc nhẹ đầu rồi nhìn Vân ra dấu như ngầm bảo cô hãy lánh mặt, để ông khuyên nhủ:
- Mạnh Phong à! Bình tĩnh lại đi cháu. Cứ như thế này hoài, bác cũng xót xa đau khổ không kém gì cháu đâu.
Giọng ông rưng rức một nỗi niềm khiến cho sự giận dữ vừa bộc phát của Mạnh Phong dường như lắng dịu xuống.
Anh nói nhẹ nhàng như có lỗi:
- Cháu xin bác đừng buồn, cháu nóng nãy quá.
Giọng ông Sơn thật hiền từ.
- Không có gì đâu Mạnh Phong. Bác biết người bệnh thường như vậy. Bác không bao giờ trách con cả. Chúng ta vào nhà đi!
- Dạ.
Mạnh Phong đã chịu nghe ông mà đi về phía ngôi nhà gỗ. Chờ cho anh ngồi xuấng, dáng điệu bình thản ông mới ngập ngừng cố 1ựa từng lời nói:
- Mạnh Phong à! Bác vừa gặp một người quen cũ làm ở bệnh viện mắt.
Phong cắt ngang lời ông:
- Để làm gì hả? Bác đừng thuyết phục nữa. Đã nói rồi con không điều trị đâu:
Vẫn kiên nhẫn ông cố giải thích:
- Tại sao con lại chấp nhận một việc phi lý như vậy chứ, trong khi đây là một điều hoàn toàn có hi vọng.
- Vì sao, có lẽ bác hiểu rõ hơn cháu mà?
Ông Sơn cố tạo giọng vui vẻ, hóm hỉnh:
- Không. Bác không hiểu gì hết. Nếu cháu không nói rõ.
Mạnh Phong thở dài:
- Chẳng lẽ đây là bệnh viện miễn phí? Bác Sơn xin bác đừng đề cập đến việc này có được không? Con xin bác đó.
Ông nhíu mày suy nghĩ:
- Ạ! Thì ra... Con lo ngại vấn đề tiền bạc sao Phong? Yên tâm đi? Chuyện này...
Mạnh Phong bật dậy như cái lò xo. Anh rên rĩ:
- Do Hải Đường chứ gì? Bác Sơn! Cháu thà chịu cảnh mù đui suốt đời chứ không chạy chữa bằng số tiền bạc mà cô ấy cố tranh đoạt mới có.
Rồi anh gục mặt vào đôi tay với nỗi niềm thống thiết đau khổ. Ông Sơn cũng yên lặng để tránh cho Mạnh Phong những xúc động.
- Sáng mắt để cưới cô ta làm vợ ư? Không, cháu thà mù suốt đời... bác có nghe không? Mẹ ơi, tại sao cảnh ngộ lại trớ trêu đến thế này? Ai xui chi cô gái đó lại là những điều mẹ căn dặn cơ chứ? Con không muốn làm người con bất hiếu nhưng con không cam tâm lấy một kẻ chẳng có trái tim.
Đằng Vân nghe những lời Mạnh Phong than thở, cô hiểu rõ nỗi lòng anh. Cô không còn sự kiên nhẫn nào hơn nữa. Đằng Vân mạnh dạn tiến về phía hai người và gật nhẹ như van xin ông Sơn đừng trách:
- Thưa ông..... Mạnh Phong quay về phía tiếng nói gắt gõng ngay:
- Ai vậy bác Sơn? Tại sao bác...
Đằng Vân bình tỉnh cô sửa giọng nói của mình, âm hưởng đặc biệt của người Huế.
- Dạ.... tôi là...
Ông Sơn lo sợ, quýnh quáng nói nhanh:
- Mạnh Phong à? Cô gái này... là do bác mướn về để lo...
Phong cắt ngang lời ông Sơn rồi cáu gắt.
- Săn sóc cho kẻ mù lòa như tôi chứ gì? Đã nói không cần. Mặc xác tôi mà.
Cô đi đi!
Đằng Vân ngồi xuống cạnh Mạnh Phong. Cô ôm lấy chân anh năn nỉ:
- Tôi van xin ông đó. Xin đừng đuổi tôi mà. Ba má tôi già yếu cả rồi, với lại tôi còn phải nuôi mấy đứa em còn nhỏ dại.
Cô lại sụt sịt khóc làm Mạnh Phong có vẻ ngơ ngẩn:
- Cô sao vậy?
Đằng Vân kể lể:
- Còn nữa, gương mặt tôi xấu xí vì bị bỏng nặng do nhà cháy cho nên ai ai cũng thấy ghê sợ mà không thuê mướn. Gia đình tôi phải tha phương cầu thực.
Ông muốn làm gì cũng được, chỉ xin ông chấp nhận... Làm ơn đi ông ơi. Kẻ tàn phế thương người tàn tật. Ông bị mù nên không nhận dạng khuôn mặt như quỷ dạ xoa của tôi được. Vì vậy nếu ông mà xua đuổi thì xem như tôi đã đến bước đường cùng rồi.
Rất bất ngờ trước sự tùy cơ ứng biến của Đằng Vân, cô quả là đóng kịch giỏi, ông Sơn nói thêm vào:
- Phải đó Phong. Thấy tình cảm của cô gái bi đát quá, bác không nỡ từ chối.
Mạnh Phong dịu giọng:
- Thôi được, cô cứ ở lại.
Đằng Vân mừng muốn líu cả lưỡi lại:
- Cảm ơn ông... cảm ơn bác...
Cô vừa nói vừa cúi đầu lạy lấy, lạy để. Nhưng thật sự Đằng Vân đang cố nén nỗi đau đang xâu xé tâm can khi đối mặt nhau trơng tình cảnh này.
Giọng Phong hình như vui vẻ cởi mở rồi anh chặc lưỡi:
- Ai bác, ai ông? Xem ra cô bị bỏng chứ đâu có mù giống tôi. Không lẽ thời gian qua đã làm cho tôi biến đổi, tôi già hơn cả bác Sơn ư?
Đằng Vân lêm lĩnh, cô lau vội những giọt nước mắt phiền muộn, đáp vội:
- Không ông... còn đẹp trai lắm.
Đằng Vân chợt thấy niềm vui như ùa về bên cô, khi được ở cạnh người mà cô yêu dấu, cô nhẹ gật đầu và ra hiệu với ông Sơn. Hai người cười với nhau vẻ phấn khởi:
Chợt Mạnh Phong hỏi:
- Cô tên là gì?
Nghe anh hỏi, cô lúng túng thật sự. Bởi cô chưa chuẩn bị cho mình cái tên mới để nhập vai diễn nhất thời vừa xảy ra.
- Da... tôi... tên...
Ông Sơn nhanh miệng xen vào:
- Cô này tên Hồng cháu à!
Mạnh Phong lại chất vấn:
- Vậy, sao cô này lại biết nơi đây mà đến.
- Bác và cô biết nhau à?
Ông Sơn lo lắng nhìn Đằng Vân rồi nói:
- Bác gặp cô ấy ngoài phố, nghe cô ấy khóc lóc than thở hoàn cảnh bi đát của mình bác chịu không nỗi nên...
- Đúng vậy nhờ bác đây đưa tôi đi tìm việc làm...
- Thì ra là vậy?
Ông Sơn nói thêm:
- Cô ấy bị chủ đuổi chỉ vì lỡ tay để rồi chiếc khăn che mặt, khiến cho cậu quý tử của chủ nhà khóc thét lên vì sợ hãi. Bác thương và tội nghiệp. Hai người cũng khổ sẽ dễ thông cảm hơn.
Mạnh Phong có vẻ trầm tư.
- Có lẽ bác nói đúng. Con người ta sống phải biết vươn lên dù nghịch cảnh trớ trêu phải không bác. Có lẽ con phải nhìn lại chính mình.
Đằng Vân và ông Sơn gật nhẹ đầu mỉm cười. Họ không ngờ sự việc lại diễn ra thật xuôi buồn thuận gió như thế. Hi vọng chữa lành bệnh cho Mạnh Phong tràn trề trong cô. Nhưng đây chỉ mới bắt đầu Đằng Vân nhen nhóm trơng lòng một niềm vui khó tả. Từ nay cô được ở cạnh anh, ao ước đã trở thành hiện thực.
Ông Sơn gật đầu lần nữa ra hiện động viên cô.
Trong mắt họ hình như niềm vui đang lấp lánh đong đầy. Ông Sơn và Mạnh Phong nói chuyện vui vẻ hơn. Anh cũng không hiểu vì sao từ khi có mặt cô gái này, tâm tính anh dường như nhẹ nhõm hơn. Cô đã động viên anh hay anh đã tìm ra sự thân quen nào đó. Mạnh Phong không thể hiểu nỗi mình, chỉ biết lòng anh đang có sự thay đổi bất ngờ.
􀃋 􀃋 􀃋 Buổi tối, trong ngôi nhà gỗ ấm cúng Đằng Vân nhón gót bước thật êm về phía cửa phòng Mạnh Phong. Có lẽ cô sợ anh thức giấc. Nhưng với liều thuốc an thần sau bữa cơm chiều anh bỗng đau đầu dữ dội và đột ngột, anh thật sự ngủ say.
Đằng Vân nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường nhìn anh đăm đăm.
Nét mặt Mạnh Phong xanh xao tiều tụy hẳn, hai hố mắt trũng sầu, thâm quầng. Điều đó chứng tỏ anh đã phải chịu đựng sự trằn trở giày vò qua những ngày tháng đầy đau khổ kia.
Bàn tay cô run run, sờ nhẹ lên má anh. Cảm xúc thật ngọt ngào chợt ùa về.
Cô nhớ nụ hôn ngày nào anh dành cho cô, nhớ lời hẹn hò êm ái. Ôi tất cả như còn vẳng đâu đây, vây mà...
Không ngăn được lòng, cô ngã đầu lên ngực Mạnh Phong mặc cho con tim réo rắt khúc tình ca và cũng mặc cho những dòng lệ khổ đau pha lẫn hạnh phúc tuôn nhanh làm đẫm ướt cái áo Mạnh Phong.
Mạnh Phong khẽ cựa mình. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, anh thấy mình đang ôm chặt lấy Đằng Vân.
Đôi môi anh mấp máy bật lên tiếng gọi êm ái thân yêu như mật ngọt của hương tình yêu chôn kín tận đáy con tim giờ đang bừng sức sống trỗi dậy mãnh liệt.
Tiếng nói của anh thốt ra từ con mơ làm tim Đằng Vân se thắt:
- Vân ơi... Đằng Vân... Anh yêu em... yêu thật nhiều. Em đừng rời xa anh nhé!
Mấy giọt nước mắt lại tuôn dài trên ngực áo anh:
Đằng Vân nói nhỏ:
- Không, em mãi mãi ở bên anh. Mình sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
- nói thật lòng mình chứ?
Cô gật nhẹ đầu và quẹt nhanh mi bởi suối lệ đang nhạt nhòa.
Mạnh Phong vẫn như tỉnh như mơ:
- Em không oán ghét anh sao? Anh đã chà đạp tình cảm của em mà.
- Không, Phong ơi...
- Vậy, em nói đi, nói lời yêu anh. Vân ơi! Anh đang ao ước và thèm khát được nghe tiếng nói yêu anh từ đôi môi thơm nồng của em.
- Mạnh Phong em yêu anh thật nhiều. Lời ân tình vừa thốt ra là vòng tay Mạnh Phong siết lấy Đằng Vân nồng nàn và âu yếm.
Đằng Vân không còn kiềm chế nổi cơn sốt tình yêu quá bất ngờ này. Có chủ động áp bờ môi xinh mộng thơm nồng lên đôi môi anh.
Kẻ mơ - người tỉnh trao nhau nụ hôn đến ngất ngây, say đắm. Có lẽ đây là hương vị của tình yêu mà cả hai đều khao khát, nhung nhớ đợi chờ bấy lâu. Cho nên dù Mạnh Phong hiện tại đang ngủ say vì bị chất thuốc nhưng Đằng Vân vẫn cảm nhận và đón nhận nụ hôn ở anh bằng những xúc cảm quá ngọt ngào.
Thời gian dường như ngừng lại không gian cũng ngưng đọng để cho hai tâm hồn đau khổ được những giây phút hạnh phúc bình yên bên nhau. Thật hiếm hoi.
Mạnh Phong trở mình. Lần này Đằng Vân vội nhổm dậy ngay, cô biết đã đến lúc mình phải rời khỏi con mê của anh. Rời khỏi vòng tay êm ấm nồng của anh, Đằng Vân vội nép vào cánh cửa ngoài cửa phòng. Cô lén nhìn Mạnh Phong đang vỗ nhẹ tay lên vầng trán của mình, mồ hôi tuôn ướt đầm. Anh trở mình rên khẽ khẽ. Hình như anh còn đang còn tiếc những điều trong mơ.
- Đằng Vân ơi...Vân!
Đằng Vân bước ra hơi gấp gáp:
- Ông ông không sao chứ Mạnh Phong?
- Cô cô Hồng đó hả?
- Vâng, là tôi đây. Ông cần gì không ạ?
Mạnh Phong nhăn nhó, cố ngồi dậy nhưng không được:
- Tôi muốn ngồi dậy.
Đằng Vân rụt rè:
- Đựợc rồi, để tôi giúp. Ông thấy đỡ đau chưa?
- Không giảm nhiều, tôi thấy gần đây triệu chứng này thường xảy ra hơn.
- Ông bị đau lắm hả?
Mạnh Phong ngập ngừng thú nhận:
- Đau lắm, nhất là nơi hố mắt mỗi khi con đau đầu kéo đến thì tôi có cảm giác như đôi mắt mình đang bị xé ra từng mảnh.
Đằng Vân lo lắng:
- Hôm qua, lúc ông vật vã vì đau đớn, bác sĩ Hòa đã nói tình trạng này không thể kéo dài mãi.
Cô dừng lại như thăm dò ý của anh. Xem ra Mạnh Phong cớ ý lắng nghe và không có phản ứng gì. Cô nhẹ nhàng tiếp:
- Ông ấy bảo ông cần phải được phẫu thuật ngay, càng sớm càng tốt. Vùng máu tụ ở não đã lan xuống hệ thần kinh mắt rồi để lâu sau này không khéo khó điều trị. Vừa mất thời gian mà cơ hội sáng mắt thì lại rất ít. Theo tôi, dù thế nào ông cũng nên điều trị ngay đi. Tôi hứa sẽ giúp ông chăm sóc mà.
- Nói thì dễ, nhưng phẫu thuật mắt không phải là chuyện đơn giản như cô nấu nồi cơm hay tô canh đau.
Mạnh Phong lại thở dài so sánh, Đằng Vân hơi mỉm cười:
- Sao cơ?
- Suy cho cùng, muôn nấu canh cũng chưa chắc đơn giản nếu như cô không có gạo và thức ăn. Cô hiểu ý tôi nói gì không cô Hồng?
- Tôi hiểu anh muốn nói gì rồi.
Mạnh, Phong tiếp lời:
- Cho nên dù tôi có...muốn phẫu thuật vẫn khó thực hiện được. Biết lấy đâu ra khoản...
Mạnh Phong bỏ lững câu nói với tiếng thở dài đầy muộn phiền. Chợt anh kêu rú lên lần nữa rồi ngã vật ra giường, đau đớn rên rĩ, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm.
Anh lắn lộn trên giường ôm đầu kêu than.
Đằng Vân hoảng sợ mất cả hồn vía, cô ôm lấy anh bật khóc thảm thiết:
- Anh... anh sao thế?
- Tôi... đau quá.
Đằng Vân dùng dầu xoa nhẹ hai bên thái dương và nhúng khăn lau mặt cho anh. Giọng cô cứ líu lại:
- Anh tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ mà. Hình như con đau đã dịu đi, Mạnh Phong có vẻ nằm im. - Nước... khát nước... cho tôi...
Cô hấp tấp đến bên bàn rót ly nước và nâng đầu anh lên tựa vào người cô.
Uống xong tách nước Mạnh Phong có phần tỉnh táo:
- Cô vẫn còn ở đây hả, cô Hồng. Cảm ơn cô. Những lúc như thế này, nếu không có cô kịp thời...
Đằng Vân ngăn lại:
- Nhiệm vụ tôi mà. Ông đừng nói thế.
- Ở trong này ngột ngạt quá, cô giúp tôi ra ngoài vườn nhé.
Đằng Vân can:
- Không được đâu ở bên ngoài gió lớn, sức khỏe ông...
- Không sao đâu. Tôi chỉ nhức đầu giây lát, chớ xem ra tôi còn khỏe hơn cô đó.
Đằng Vân dài giọng:
- Khỏe hơn tôi? Hỏng dám đâu ''ông cậu"...Cậu Phong ạ....
- Cô nói gì?
Đằng Vân bụm miệng, may là cô kịp thời mà chữa lại:
- À! Không có gì. Tôi đang tập sửa cách xưng hô. Chẳng phải cậu từng bảo tôi sửa à?
- Bác Sơn - cậu Phong, xem ra lần này cô lại xếp vai vế tôi ngang hàng với bác ấy rồi.
Mạnh Phong làm cho Đằng Vân phì cười trước câu nói khôi hài của mình.
Suý chút nữa cô đã ăn nói lung tung rồi.
- Cô Hồng này?
- Chi đó ông ợ.ào...
- Cô cứ gọi tôi bằng tên, bằng anh hay thậm chí bằng thằng. Từ nay, tôì xin cô cái tiếng ông trịnh trọng và khách sáo đó đi. Dẫu sao tôi vẫn còn nhỏ hơn bác Sơn về tuổi tác lẫn vai vế.
Đằng Vân gật đầu mà quên rằng anh không nhìn thấy. Còn Mạnh Phong nói luôn:
- Nếu cô còn gọi "ông, ông" hoài tôi cũng sẽ gọi cô là bà ấy, "bà Tám" ạ.
Đằng Vân bàng hoàng. Kỷ niệm như cứ ùa về trong cô, có lẽ trong cả anh nữa cũng nên.
Trấn tĩnh, Đằng Vân phản ứng:
- Được, tôi sửa ngay bây giờ. Tôi hổng dám làm "bà Tám" gì gì đâu.
Mạnh Phong cũng cười theo. Hình như nụ cười của anh không còn héo hắt nữa. Anh lại cất tiếng gọi:
- Nè, cô Hồng. Cô nói gương mặt cô xấu xí lắm hả?
- Đúng vậy. Chẳng những xấu xí mà lại ghê sợ. Nếu anh nhìn được cũng phải kinh tởm hãi hùng.
- Vậy hả? Tôi thì nghĩ khác. Trái lại, tôi ao ước... Nếu được sáng mắt, người tôi thấy đầu tiên là cô...
- Là tôi ư? Ông không đùa chứ?
Mạnh Phong vờ nhấn giọng:
- Thật, chẳng đùa chút nào... bà Tám ạ.
Đằng Vân nhìn ra ngoài, lời lẽ có vẻ xa vắng, bóng gió:
- Cảm ơn, anh đã nói với tôi lời tốt đẹp. Thật ra tôi biết khi anh sáng mắt thì tôi đã rời xa...
Mạnh Phong luống cuống, bàn tay anh huơ huơ vào khoảng không:
- Cô, cô định bỏ tôi đi sao?
Xoa hai tay vào nhau Đằng Vân khỏa lấp:
- Tôi đã chẳng nói trước với ông tôi có gương mặt "quỷ dạ xoá' còn gì?
Thế lúc nào, cô cũng phải mang khăn che mặt sao?
Giọng Đằng Vân chắc nịch:
- Đúng vậy.
Mạnh Phong cau mày, lắc đầu:
- Cô lại nói dối.
Đằng Vân hốt hoảng:
- Không có đâu. Sao anh lại nghĩ vậy?
- Lúc nãy vô tình cô chạm vào người tôi, tôi cảm nhận được làn da mịn màng của cô. Rõ ràng đó không phải là chiếc khăn bằng nhung, bằng thun hay bằng len gì cả. Tôi nói có đúng không?
Bối rối, nhưng Đằng Vân ứng biến ngay.
- À? Vì khi chăm sóc cho anh tôi không cần phải mang mạng che mặt. Anh đâu có trông thấy tôi mà khiếp vía kinh hoàng chứ.
Anh nói bằng âm hưởng xót xa, cay đắng vô cùng.
- Cô nói cũng đúng. Tôi mù mà. Cái cảm nhận thì làm sao mà chính xác bằng trông thấy hả cô?
Đằng Vân lại xúc động, thương cảm anh. Nếu nói mãi với anh thì cô sẽ lộ diện mất. Vì vậy cô nén lại, Đằng vân khuyên anh:
- Đừng bi quan nữa anh Mạnh Phong ạ, rồi tất cả sẽ trở lại như trước kia.
Mắt anh sẽ hồi phục chỉ cần anh có ý chí và nghị lực. Anh sẽ được hạnh phúc mà. Thôi anh nghỉ ngơi đi nhé.
Tôi phải làm mấy công việc còn lại đây Đằng Vân nói xong là ùa chạy ra khỏi phòng. Cô biết nếu chậm trễ chỉ một phút nữa thôi, nếu đối diện với anh, cô sẽ la người ngã gục trước.
Cô ngồi đối diện với ánh sáng của ngọn đèn điện buồn buồn, đáng ủ rũ.
Ngoài trời đêm đã xuống thật sâu, bóng đêm đen kịt nó chẳng khác nào bóng đen đang đổ ập lên đời cô, khó mà thoát ra nổi.
Dòng Đời Thăng Trầm Dòng Đời Thăng Trầm - Hoàng Trân Châu