Số lần đọc/download: 1321 / 10
Cập nhật: 2016-04-09 07:25:55 +0700
Chương 9
H
oa lăng xăng mở tủ lạnh:
- Phương uống gì? Nước suối, Coca… hay là Hoa làm cho Phương một ly chanh muối?
Lòng Phương ấm áp. Nỗi ân hận nhẹ nhàng làm mi Phương cay cay. Phương không phải là người bạn tốt. Hoa đã tốn bao công sức cho tiết mục múa Mâm Vàng, vậy mà Phương đã chê bai, thẳng tay loại bỏ không chút xót thương. Hoa đã không giận, không oán trách gì Phương, lại còn sốt sắng nhận lời khi nghe Phương đề nghị múa minh họa bài Phượng Hồng cho Nam. Vẫn biết, Hoa bỏ qua tất cả là vì lòng nhiệt tình yêu thích văn nghệ, nhưng không thể phủ nhận Hoa là cô bé nhân hậu hiền hòa, thật đáng yêu.
- À, mà Hoa có biết bài Phượng Hồng không nhỉ?
Hoa để ly chanh muối trước mặt Phương:
- Biết chứ. Hoa có dĩa CD ca sĩ hát bài này nữa kìa. Nhưng… không biết có giống Nam hát không?
- Khỏi lo, Hoa cứ múa theo điệu nhạc trước đã, có gì sẽ chỉnh sau. À, tiết mục này cần chiếc xe đạp của Hoa nữa đó.
Hoa vỗ tay, phấn chấn:
- Hay quá, xe Hoa còn mới lắm, có cả giỏ xe nữa. Nhưng mùa này biết tìm hoa phượng ở đâu bây giờ?
- Chúng ta sẽ chơi hoa… giả, thiếu gì.
Bệnh bà nội đã bớt, mẹ Phương trở về với nếp sống cũ, thức khuya dậy sớm lo cho sạp hàng khô ở chợ. Dạo này, Phương bận tập văn nghệ nên không có thời gian trông hàng hoặc đi lấy hàng giùm mẹ. Mẹ thông cảm, không la Phương lại còn khuyến khích: “Lên cấp ba rồi, con cứ lo học hành và sinh hoạt lớp cho bằng chị bằng em, việc buôn bán là của mẹ, con yên tâm”. Thương mẹ, nên dù mẹ nói vậy, Phương vẫn chăm sóc mẹ theo cách của Phương. Một tô mì gói nóng hổi thêm chút chả lụa thơm hương hành ngò buổi sáng tự tay Phương làm, một chén chè đậu xanh ướp lạnh lúc đêm khuya tự tay Phương nấu đã đem lại niềm vui cho mẹ rất nhiều. Phương cũng vui nữa, vì từ khi về quê thăm bà nội trở lên, sức khỏe của mẹ Phương khả quan trông thấy, mẹ ăn được, ngủ được, da dẻ hồng hào, tinh thần nhẹ nhõm. Phương biết, mẹ vui vì nhiều lý do, sạp hàng đông khách buôn bán thuận lợi nè, bà nội đã đi đứng được sau một thời gian nằm trên giường bệnh nè, và lý do đặc biệt nhất, đáng mừng nhất là tin vui của cô Út, gần bước qua tuổi bốn mươi, cô mới tìm được một nửa của mình.
Bà nội chỉ có hai người con, ba Phương và cô Út. Mẹ về làm dâu chưa được bao lâu thì ba Phương mất, một tay mẹ tảo tần buôn bán, quán xuyến giang sơn nhà chồng cho đến bây giờ.
Hôm ở quê lên, mẹ nói với Phương:
- Cô Út sắp đám cưới rồi, bà nội mừng lắm.
Phương mừng rỡ:
- Thiệt hả mẹ? Hèn gì, hôm con về, thấy cô Út vui ơi là vui. Cô còn đi học may nữa.
- Ừ, mẹ biết, hình như gia đình bên chồng cô có tiệm may trên thị trấn.
Mẹ bước đến bàn thờ ba, thắp một nén nhang, lâm râm khấn vái. Gương mặt mẹ tươi như hoa:
- Chắc là ba con cũng vui lắm. À, cô Út có nhắn, cô đã may xong áo dài cho con, nhưng chưa kịp kết nút. Từ từ, cô sẽ gửi bưu điện lên cho con sau.
Phương phụng phịu:
- Vậy mà cô chả thèm gọi điện cho con.
- Lại nhõng nhẽo rồi. Con phải thông cảm cho cô chứ.
- À mẹ ơi, mẹ có thấy giàn mướp của cô Út không?
- Có, quả nhiều và ngọt lắm, nhưng ngày nào cũng nấu canh, ăn muốn ngán.
- Mẹ ơi, ngày mai chủ nhật, mẹ ở nhà xem tụi con tập văn nghệ nha.
- Không được. Mẹ đi lâu quá, mai phải ra chợ kẻo mất khách bây giờ. Người ta ghé hàng mình không thấy, lần sau sẽ mua chỗ khác.
Phương làm mặt giận. Mẹ cười:
- Con yên chí. Cứ tập cho tốt, cố gắng để được chọn nhé. Mẹ sẽ có mặt trong buổi liên hoan văn nghệ, chia vui cùng các con.
Từ ba hôm trước, bác Chu đã không ngại chuyển cây Organ về nhà Phương – địa điểm được quyết định làm nơi tập văn nghệ, vì tương đối gần nhà tất cả các thành viên trong nhóm. Bác nói, một người vì mọi người, mọi người vì một người, rồi cười sảng khoái khi nghe ba cô bé Phương, Trang và Hà đã hát khá nhuần nhuyễn bài Về Thăm Mái Trường Xưa, với phần bè do bác biên soạn. Chỉ còn một vướng mắc là không biết lấy tên gì để đặt cho nhóm tam ca lớp Phương đây? Nam gợi ý nhiều tên, nào là “Ba chú ve con”, “Ba nàng bướm trắng”, “Ba đóa hoa xinh”, “PHT”… tên nào bác Chu cũng lấy tay bịt mũi, chê ỏng chê eo: “Ba tên đầu thì vừa quê vừa sáo rỗng, tên sau cùng thì… vô nghĩa, ai biết PHT là cái gì”. Nam bị chạm tự ái la lên:
- Vậy thì bác tự tìm tên đi.
Bấy giờ bác Chu mới đủng đỉnh:
- Theo ý bác, chỉ cần lấy tên… Các cháu hiện đang học lớp nào? nói cụ thể xem.
- Dạ 10A1 ạ.
- Vậy thì dễ quá rồi, gọi là “Tam ca 10A1” đi. Các cháu có đồng ý không?
Phương, Trang, Hà vỗ tay tán thành, một mình Nam chống lại sao nổi, đành chiều theo thôi. Bác Chu hào hứng:
- Chủ nhật này, trước khi “tổng duyệt”, bác sẽ chiêu đãi các bạn trẻ một buổi ăn sáng tại quán Mây Xanh gần nhà cháu Phương, nghe nói ở đó thức ăn ngon và rẻ lắm.
- Hoan hô bác.
- À Phương nè, nhớ gọi diễn viên múa minh họa đến luôn nhé.
- Nhỏ Hoa bạn cháu chưa bắt đầu gì cả, sao bác “tổng duyệt” nhanh thế ạ.
- Thì “tổng duyệt” đợt một, còn đợt hai, đợt ba nữa chứ.
Điều làm Phương và các bạn cảm phục bác Chu nhất là tính lạc quan. Lúc nào bác cũng tươi cười, vui vẻ và không bao giờ tỏ ra bực bội khi nhóm Phương hát sai. Có nhiều đoạn phải hát lui hát tới cả chục lần, người trong cuộc còn nản, nhưng bác thì không. Bác nhẫn nại sửa từng nốt nhạc, từng thanh âm, từng động tác diễn cảm. Bác luôn khuyến khích: “Hát bè đâu có dễ. Các cháu hát như vậy là tốt lắm rồi, cố gắng lên”.
Phương bảo Hoa:
- Bây giờ Hoa mở CD tập minh họa một mình đi nhé. Chủ nhật này đến nhà Phương tập với Nam.
Hoa nói nhỏ:
- Không biết Nam hát hỏng thế nào, Hoa thích múa minh họa cho bọn con gái tụi mình thôi. Diễn với con trai, mất công tụi nó… cặp đôi.
Phương phì cười:
- Thôi đừng tưởng tượng nữa. Tất cả vì quyền lợi của lớp, Hoa đồng ý không?
- Dĩ nhiên là đồng ý, mình sẽ đem xe đạp tới, nhưng hoa phượng thì Phương lo đấy nhé.
- Yên tâm, khi nào diễn cho các thầy cô xem, Phương sẽ kiếm. Hoa đến sớm nhé. Bác Chu sẽ đãi ban Văn nghệ ăn sáng.
- Bác Chu là ai? Có cho Hoa diễn không?
- Đó là một Mạnh Thường Quân của chúng ta. Chính bác bảo Phương tìm người múa minh họa cho tiết mục của Nam đấy.
Niềm vui dâng đầy trong ánh mắt Hoa. Phương đứng dậy, cầm giỏ xách định về. Hoa níu tay Phương:
- Phương uống chanh muối đi, tự tay Hoa làm đó.
- Chà, đảm đang quá – Phương uống một hơi – Ngon thiệt đó. Không ngờ!
Hoa đưa hai ngón tay làm dấu chữ V, Phương cũng vậy, hai bàn tay áp sát nhau, thân ái siết chặt.
Phương đạp xe từ từ. Trời dịu mát. Hàng me hai bên đường xanh mướt. Nắng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá, thả xuống vai Phương từng hạt sáng long lanh. Phương khoan khoái hít một hơi dài cho không khí trong lành tràn đầy buồng phổi, thấm sâu vào tâm hồn, xua tan mọi nỗi lo âu. Vậy là bước đầu tạm ổn. Lớp Phương đã có hai tiết mục đăng ký tràn đầy hy vọng. Không biết Nam hát có hay không, nhưng chắc là… hay hơn Phương nên bác Chu đã chọn Nam đơn ca. Lòng Phương không vướng chút ganh tị nào mà còn cảm thấy vui vui khi tưởng tượng dáng Nam ôm đàn ngồi hát trong điệu múa bay bổng của Hoa, với tà áo trắng thướt tha, với chiếc giỏ xe rực rỡ màu hoa phượng.
- Phương, Phương!
Tiếng gọi càng lúc càng gấp. Phương tấp xe bên lề, quay lại:
- Làm gì gọi dữ vậy?
Sa đuổi theo tới nơi, thắng xe cái rẹc, thở hổn hển:
- Trời đất, tui đi tìm Phương muốn chết. Ghé nhà Phương không có, qua nhà Nam cũng không.
- Tìm tui làm gì chớ. Tui qua nhà Hoa mà.
Sa búng tay vẻ khoái chí:
- Vậy là đúng rồi. Hay quá.
Phương ngạc nhiên:
- Đúng cái gì? Hay cái gì? Sa đừng có nhiều chuyện.
- Không đâu. Tui chỉ muốn xin Phương một điều… Phương hứa không?
Phương liếc:
- Sa đừng có vô duyên – Rồi cảnh giác - Biết chuyện gì mà hứa, lỡ tui làm không được thì sao?
- Được mà, Phương có toàn quyền trong chuyện này.
Phương hất hàm:
- Vậy thì nói nghe coi.
Sa ngập ngừng:
- Hay là mình đi uống nước mía đi.
Ngu gì uống, há miệng mắc quai sao? Phương để chân lên bàn đạp:
- Tui không có thì giờ, bai nghe.
Sa níu xe Phương lại:
- Tui nói, tui nói… Phương à, nghe Nam tiết lộ là nó sẽ đăng ký hát bài Phượng Hồng, có nhỏ Hoa múa minh họa. Bài thơ này tui thuộc nằm lòng, Phương cho tui… ngâm hai câu thơ dạo đầu trước khi Nam vào bài hát nhé.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng Phương. Phương đã từng bị sốc vì giọng ngâm thơ chua lè của Sa, làm sao Phương chấp nhận đề nghị này được? Vả lại, cô Nhung đã cho Sa điểm 10 rồi, Sa còn muốn gì mà nỡ hành hạ Phương thêm nữa? Ánh mắt Sa nhìn Phương háo hức đợi chờ. Phương quay đi:
- Tui nghĩ là… không được, vì tiết mục đã tập xong rồi.
- Nam nói là Hoa chưa tập mà.
Phương giận run lên. Nam con trai sao tà lọt quá. Đừng ỷ là lớp trưởng, không xong với Phương đâu. Mặt Phương cau lại:
- Tui nói là không được. Xin lỗi Sa.
Phương đạp xe đi. Sa theo sau:
- Không sao. Vậy thì tui… xin Phương chuyện khác.
- Thôi, Sa đừng làm khó tui nữa. Tui năn nỉ Sa đó.
- Không đâu, tui sẽ không tham gia vào các tiết mục, mà chỉ xin đứng sau lưng các bạn thôi.
Phương dừng xe.
- Sa nói vậy là có ý gì?
- Thì Phương cứ gật đầu đi.
- Nếu Sa không giải thích thì… tui về đây.
Sa đạp xe theo Phương:
- Phương à, tui chỉ muốn đi theo để hỗ trợ các bạn thôi.
Tên này thật rắc rối, nhưng thôi, nên gia ơn cho hắn một phen.
- Vậy thì được. Cám ơn Sa.
- Ngày nào các bạn tập? Địa điểm ở đâu? Cho tui tới xem với.
Đúng là dai như đỉa. Nhưng mà, xem ra hắn cũng nhiệt tình lắm, Phương nghĩ, mình không nên khắt khe làm gì.
- Chín giờ sáng chủ nhật tại nhà tui.
Sa cám ơn ríu rít. Về đến nhà, Phương bỗng giật mình. Không biết Sa định giở trò gì đây? Hành động phá rối của Phác đã khiến Phương nghi ngờ thiện ý của Sa. Biết đâu đấy. Người ta nói, lòng người là túi tham vô đáy, hay đứng núi này trông núi nọ. Sa vẫn chưa hài lòng điểm 10 hạnh kiểm, vì còn muốn phô trương tài năng “ngâm sĩ” của mình. Phương đã không đồng ý, liệu hắn có trả thù ban văn nghệ bằng cách gây náo loạn trong đêm liên hoan hoặc là một hành động điên cuồng nào khác? Nghĩ mà giận Nam. Tại sao Nam lại tiết lộ cho Sa biết những tiết mục lớp sắp tham gia? Nam có biết vì Nam mà Phương nhức đầu muốn chết không? Đáng ghét quá, phải gọi điện mắng cho Nam một trận mới được. Chưa kịp gọi, chuông điện thoại đã reo inh ỏi. Tiếng Nam ở đầu dây:
- Phương phải không? Thằng Sa đang truy lùng Phương đó, Phương đã gặp chưa?
Phương gằn giọng:
- Nam còn bép xép hơn con gái nữa đó.
Nam cười:
- Đừng giận. Nói cho hắn biết, có sao đâu.
- Sao trăng gì, bực mình quá. Tui cúp máy đây.
- Ý khoan. Tôi muốn dặn Phương nè, nếu thằng Sa đòi ngâm thơ, Phương tuyệt đối không “duyệt” nhé.
- Tui đâu có điên.
Thật không thấy ai nhu nhược như Nam. Thằng Sa bám theo, ra yêu sách này nọ thì cứ thẳng tay hất cẳng hắn, chuyện cỏn con như vậy cũng không dám làm, còn bày đặt bán cái cho Phương, đáng giận không?
Buổi sáng đến trường, Hoa chờ Phương trước cổng:
- Phương ơi, suốt tối hôm qua, Hoa tập quá trời quá đất. Lát nữa, Hoa múa Phương xem thử nhé.
Phương trợn mắt:
- Đâu có chỗ…
- Thì trên bục giảng đó, giờ ra chơi tổ của Hoa trực, Phương ở lại xem nhé.
Con nhỏ này nhiệt tình quá lố, cần gì phải gấp gáp như vậy. Nhìn đôi mắt ánh lên niềm vui của Hoa, Phương thấy thương bạn kỳ lạ và nỗi ân hận lại dấy lên. Phen này, dù Hoa có múa không đạt, Phương nhất định sẽ năn nỉ bác Chu tận tình chỉnh sửa, chứ không thẳng tay bác bỏ như Phương đã từng đối xử với Hoa. Không muốn Hoa thất vọng, Phương bảo:
- Thôi khỏi xem, mình tin Hoa mà.
Hoa huyên thuyên:
- Phương biết không? Chị của mình đã dạy mình nhiều động tác tuyệt chiêu lắm kia, thế nào bác… bác gì đó cũng hài lòng cho mà xem. Phương nhớ “duyệt” cho Hoa nhé.
- Bảo đảm, Hoa yên tâm.
Sa hôm nay diện xe máy, Nam ngồi vắt vẻo phía sau. Đáng ghét thật, bày đặt đi cặp kè nữa chứ. Không biết Sa giở trò nịnh bợ gì Nam? Dù Nam có đổi ý, có van xin gãy lưỡi, Phương cũng không bao giờ chiều ý Sa.
Hoa ghé vào tai Phương:
- Thằng Sa đi xe phân khối lớn, coi chừng công an bắt đó.
- Cho đáng đời.
Thấy Phương, Sa nở nụ cười cầu tài. Phương quay mặt đi, bỗng ngạc nhiên khi bắt gặp thân hình nhỏ bé của Phác từ xa đi tới, tóc tai bơ phờ, áo quần nhếch nhác. Nam trợn mắt:
- Sao cậu thích đánh nhau vậy Phác? Bộ dạng cậu như vậy ai cho phép cậu vào trường.
- Tớ đâu có đánh nhau, chúng nó… đánh tớ chớ bộ.
- Chúng nó là ai? Tại sao phải đánh cậu?
- Ai mà biết.
Sa cười lớn:
- Vậy mà tao biết đó, tao sẽ méc cô Nhung vì cái tội làm bác thằng Bần của mày.
Phác dứ nắm đấm về phía Sa. Nam nhảy xuống xe, đẩy vai Phác:
- Về nhà tắm rửa thay áo quần đi.
Phác thúc cùi chỏ vào ngực Nam:
- Không phải việc của cậu.
Rồi tỉnh bơ đi vào cổng phụ. Nam nói theo:
- Cậu đi học không mang theo sách vở hả?
Phương bước đến:
- Mặc xác hắn – Rồi nhìn Nam nghiêm nghị – Nam hay thiệt đó.
- …
- Nam làm lớp trưởng kiểu gì vậy? Thằng Sa đi xe phân khối lớn, Nam không ngăn cản còn về hùa với kẻ phạm luật nữa.
Sa cười:
- Phương nhìn kỹ xem xe của ai nào.
- Xe ai cũng được, nhưng Sa không thể…
Nam nói:
- Thầy Tú nhờ hai đứa ra đầu ngã tư mua tờ báo thôi mà. Tiện thể, chạy một vòng cho nó oai.
Đúng là xe của thầy Tú rồi. Phương đỏ mặt. Sa le lưỡi:
- Phương dữ thiệt đó nha. Đúng là nữ kê tác quái…
Nam nhìn Sa:
- Chỉ là hiểu lầm thôi. Bộ cậu muốn khiêu chiến hả?
Sa rồ máy xe:
- Không dám. Phương đừng giận, nhớ cho tui tham gia ban Văn nghệ với nha.