Số lần đọc/download: 997 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 13:40:43 +0700
Triết Lí Trái Chanh
B
ên đời, ta chẳng thể nhớ nổi tự lúc nào, đã bắt đầu làm quen và vật lộn với những suy nghĩ được đời ướm vào con tim và khối óc. Có thể dịu dàng và êm ái. Có thể thô bạo và đầy bất ngờ. Tự lúc nào, người ta bắt đầu hoang mang và hoài nghi với nhiều dòng suy nghĩ, dù vẩn vơ hay ám ảnh trong đầu.
Ta tự hỏi, điều gì làm mình trăn trở nhất trên đường đời cho đến ngày này? Là tình yêu, tìm kiếm một mảnh tình vắt vai ư? Là sự nghiệp, vì một tương lai ướm đầy tham vọng ư? Là chiêm nghiệm, sống, cảm nhận và thâu nhận thật nhiều trải nghiệm cuộc sống ư? Thực tế, ta đã từng là mỗi thứ một ít.
Tuổi trẻ tràn trề và hào sảng, người ta ấp ủ đến tham lam, để một lúc ôm chầm lấy nhiều khát khao và niềm mê mẩn. Sống mà, ngại gì chẳng thử một lần cho hay đời. Có gánh gồng, mới hé lộ cho người ta hay sức mình đến đâu giữa đường xa vạn dặm. Có gánh gồng, mới thấu mình có giỏi chịu đựng chăng trước sóng gió của đời sống, dù sóng đôi hay một mình.
Rồi từ đó, sẽ có người than vãn, sẽ có kẻ mỉm cười, sẽ có người òa khóc, và có người mím môi.
Cuộc sống luôn ẩn chứa nhiều bất ngờ thú vị. Ðâu đó nói, nếu đời quẳng cho bạn một quả chanh, hãy biến nó thành thứ có thể dùng được và tận hưởng được, chẳng hạn như nước chanh, hay bánh tart chanh, hay một thức gì đó làm cho thứ tưởng chua nhất hóa ra lại thành thơm lành nhất. Thay vì ngồi lì khổ sở và than vãn vì sao chanh quá chua và đời quá bạc bẽo khi quẳng cho bạn từng ấy thứ từ trong vô vọng. Âu cũng là một triết lí hay, kiểu như, hôm nay cái gì đến hãy hòa nhịp với nó. Ðừng đi ngược chiều cuộc sống mà chuốc lấy mỏi mệt.
“Em về, hãy về đi, ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi,
Xin ngủ dưới vòm cây...”
(Trịnh Công Sơn)
Tôi coi việc sống giữa đời sống này, giống như việc leo núi, từng bước đi đến những miền ước mơ như việc chinh phục từng đỉnh núi. Hãy tìm cho mình một người bạn đồng hành, theo nghĩa này hoặc nghĩa khác. Ðể, mỉm cười rằng bên đời, dần quen với việc leo núi; bên đời, vui vì không phải leo núi một mình.