Nguyên tác: Buy-Ology: Truth And Lies About Why We Buy
Số lần đọc/download: 3228 / 131
Cập nhật: 2016-06-03 16:23:50 +0700
Chương 7: Tại Sao Tôi Lại Chọn Bạn?
S
ức mạnh của Dấu ấn Thể xác
HÃY CÙNG TÔI THAM GIA một trò chơi giả định, như thể chúng ta đang đi siêu thị. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu; chỉ có một vài thứ đồ dùng trong danh sách mua sắm thôi mà.
Bây giờ chúng ta sẽ đi vào khu vực bán bơ đậu phộng trước tiên. Ở đó có 3 loại Skippy, Peter Pan, Jif. Các siêu thị thường cung cấp các loại bơ đậu phộng này, kèm theo một vài dòng sản phẩm có thành phần đặc biệt – không muối, không đường, hoặc loại tẩm nhiều dầu.
Hầu hết những người tiêu dùng đều đưa ra sự lựa chọn của mình trong khoảng từ 1 đến 2 giây. Trong trường hợp này, giả sử là bạn nhặt luôn bơ đậu phộng của hãng Jif, và chúng ta tiếp tục đi sang các quầy hàng khác.
Đó có phải là một quyết định được tính toán kỹ lưỡng không? Dường như cái cách mà bạn đưa ra quyết định và lựa chọn sản phẩm, nghe thì có vẻ dài dòng, nhưng thực tế lại diễn ra rất nhanh chóng. Nếu quá trình đưa ra quyết định của bạn là một quá trình nhận thức cụ thể - và rõ ràng – thì tôi đoán là nó sẽ diễn ra như sau: Từ bé mình đã hay ăn đậu phộng Skippy… mình đã quá quen với nó, vì vậy mình cũng cảm thấy tin cậy loại này… nhưng chẳng phải là nó chứa quá nhiều đường và các chất bảo quản mà mình không nên ăn đấy sao?... Với loại Peter Pan cũng thế, thêm nữa, nghe cái tên đã thấy trẻ con rồi. Mà mình thì chả thích mua một loại kẹo tầm thường. Nó còn rẻ hơn 30 cent nữa, điều này làm mình nghi ngờ chất lượng của nó quá. Theo kinh nghiệm của mình thì tiền nào của nấy… Thành phần hữu cơ ư? Nhạt nhẽo, mấy lần mình thử đều thấy thế… thường là mình phải cho thêm muối nữa… Hơn nữa, mình đã đọc ở đâu đó rằng “thành phần hữu cơ” chả có ý nghĩa gì, chỉ làm giá cả tăng lên gấp đôi thôi… Jif à?... Xem câu khẩu hiệu quảng cáo của nó kìa: “Lựa chọn của Mẹ, lựa chọn Jif”… Tốt rồi, mình là một người biết phân tích và xét đoán cơ mà…
Vậy là có vài cuộc đối thoại vô thức đã diễn ra trong đầu mỗi khi chúng ta lựa chọn một sản phẩm này, mà không phải là một sản phẩm khác. Chỉ có điều là ít khi chúng được thốt ra thành lời. Thay vào đó, hầu hết chúng ta đều ra quyết định mua hàng dựa trên những “đường tắt” hình thành sẵn trong não bộ.
Điểm dừng chân tiếp theo của chúng ta là khu vực bán nước đóng chai. Có đến cả tá các loại nước đóng chai sáng lấp lánh, cả chai thủy tinh, cả chai nước bằng nhựa với đầy đủ kiểu dáng và kích cỡ nữa. Một lần nữa, hãy thử tưởng tượng cuộc đối thoại lý trí có thể diễn ra trong đầu bạn, khi bạn quyết định chọn một loại sản phẩm: Dasami à?... không được, đó là một dòng sản phẩm của Cokes... Sao phải trả tiền “quảng cáo” để mua một chai nước, phải là cái gì đặc biệt, đắt đỏ cơ… đợi đã nào, loại nước gì thế này? Iskilde. Ồ, nó có vẻ là chai nước suối đẹp nhất trên giá hàng ấy chứ. Từ Đan Mạch à?... Chả biết Iskilde có nghĩa là gì, nhưng chẳng phải Đan Mạch là xứ sở của tuyết trắng và những dòng nước tinh khiết, với những con người khỏe khoắn trượt tuyết trên các sườn núi đấy sao? Ngay cả chữ viết trên nền chai màu xanh da trời sáng cũng rất ổn, như đôi mắt người xứ Scandinavi ấy… Trông cái chai thì sạch sẽ và đơn giản là rất mát mẻ, dễ chịu… - như dòng nước từ một con suối trên đỉnh núi nào đó ở Đan Mạch ấy… Iskilde: gần giống như một anh chàng Đan Mạch đang nói: “Mát lạnh.” Lại còn đắt nữa chứ, tức là nó phải đặc biệt rồi…
Và thế là loại nước suối Iskilde được cho vào xe đẩy hàng của bạn. Bạn chưa từng thử thành phần của nó, nhưng trong bụng bạn nghĩ thầm là bạn đã có một quyết định đúng đắn. Nếu tôi bảo bạn hãy mô tả tại sao bạn lại đưa ra quyết định này, có thể bạn sẽ nhún vai một cái và trả lời “Do bản năng,” hoặc “Chả có lý do gì,” hoặc “Tôi chỉ mua, vậy thôi.” Nhưng những phán xét lý trí thực sự phía sau sự lựa chọn của bạn thực ra đã được xây dựng từ trước đó, có sự liên kết trong kinh nghiệm sống của bạn – một số là tích cực, một số lại tiêu cực – mà bạn không ý thức được sự tồn tại của chúng. Bởi vì khi chúng ta quyết định về những gì chúng ta sẽ mua, chúng ta phải động não và vận dụng một lượng ký ức, hiện thực, tâm trạng nhiều vô kể và tổng hợp lại để cho ra một kết quả nhanh – một kiểu đường tắt cho phép chúng ta đi qua hành trình từ A đến Z trong vòng một đôi giây đồng hồ, và điều này quyết định bạn sẽ lựa chọn món hàng nào cho vào xe đẩy của mình. Một nghiên cứu gần đây do một thương hiệu của Đức và các chuyên gia bán lẻ tiến hành, nhóm Gruppe Nymphenberg đã phát hiện ra rằng hơn 50% các quyết định mua sắm do người tiêu dùng quyết định đều được đưa ra một cách tự phát – bởi vậy, là vô thức – đứng trên phương diện bán hàng.
Những con đường tắt trong não bộ còn có một cái tên khác: Dấu ấn thể xác.
NHÀ TRIẾT HỌC Hi Lạp Socrates một lần đã nói với học trò của mình là Theaetetus rằng hãy tưởng tượng trí óc con người cũng như một tảng sáp ong “mà ở trên đó, chúng ta đóng dán vào đó những gì chúng ta lĩnh hội hoặc nắm bắt được.” Bất kể cái gì để lại dấu ấn trên tấm sáp, Socrates nói, những gì chúng ta ghi nhớ và nhận biết được đều để lại hình ảnh trên tấm sáp, nhưng “bất kể những gì bị quên lãng, hoặc không để lại ấn tượng, chúng ta sẽ lập tức quên và không nhận biết được.” Một phép ẩn dụ quá gợi mở và phổ biến đến mức ngày nay, chúng ta vẫn thường sử dụng cụm từ “gây ấn tượng”.
Hãy thử tưởng tượng rằng bạn là một đứa trẻ 6 tuổi. Bạn vừa đi học về và thấy rất đói, vì vậy, bạn đi vào phòng bếp xem có gì trong lò nướng mà thơm đến thế. Mở cửa lò nướng, bạn thấy ngay một chiếc nồi Le Creuset màu xanh nước biển. Khi thò tay để mở nắp nồi thì lập tức bạn rụt tay lại, ngón tay bạn bỏng rát. Bạn khóc òa lên; bố mẹ bạn chạy tới; và họ an ủi bạn rằng ngón tay sẽ không sao, chưa bỏng nặng lắm đâu, khoảng nửa tiếng sau, bạn đã có thể quay lại chơi với tàu hỏa, khủng long hoặc gấu bông cá mập của mình.
Vài ngày sau, ngón tay của bạn lành lặn trở lại và hết đau, nhưng tâm trí bạn thì không dễ dàng “tha thứ” như thế. Nó vẫn chưa quên những gì đã xảy ra; và chắc chắn, nó sẽ không bao giờ quên hết. Một cách vô thức, các tế bào thần kinh trong bộ não của bạn đã tiến hành một cuộc phân loại, liên kết những khái niệm “lò nướng bánh” với “nóng” với “các ngón tay” và “bị bỏng” và “đau ơi là đau”. Nói tóm lại, một chuỗi liên kết những khái niệm ấy với các bộ phận trên cơ thể và cảm xúc tạo thành điều mà nhà khoa học Antonio Damasio gọi là “dấu ấn thể xác” – một loại dấu ấn, hoặc đường tắt hình thành trong bộ não của chúng ta. Được hình thành từ những kinh nghiệm trong quá khứ, gồm cả sự tưởng thưởng lẫn sự trừng phạt, những dấu ấn này có tác dụng liên kết các kinh nghiệm hoặc cảm xúc với một phản ứng đặc biệt, đặc thù riêng. Một cách vô thức “dấu ấn“ ấy sẽ giúp chỉ đường cho chúng ta cách phản ứng hợp lý trong từng tình huống, chúng sẽ hướng chúng ta về phía những quyết định mà chúng ta biết rằng kết quả của nó là tốt nhất, ít để lại hậu quả xấu nhất. Mặc dù sau này khi lớn lên, đã qua thời 6 tuổi rất lâu, nhưng chúng ta “biết” rằng cái nào là đúng, cái nào là sai, hôn tạm biệt bà chủ nhà để cảm ơn sau khi bữa tiệc kết thúc, hay lao đầu xuống một cái hồ, hay cách tiếp cận một mục sư người Đức, hoặc rằng nếu chúng ta muốn chạm tay vào một cái nồi nóng mà không đeo găng tay, các ngón tay sẽ bị bỏng. Nếu có ai đó hỏi chúng ta tại sao bạn lại biết những điều này, hầu hết chúng ta sẽ đều nhún vai – hỏi gì mà kỳ vậy – và tích vào câu trả lời “Bản năng thôi”.
Những đường tắt nhận thức này đều tồn tại trong hầu hết các quyết định mua sắm của chúng ta. Hãy nhớ: Bạn chỉ mất chưa tới 10 giây để quyết định chọn đậu phộng Jif và nước suối Iskilde, tất cả đều dựa trên một loạt các nếp nhăn nhận thức có trong não bộ của bạn, dứt khoát khiến bạn đưa ra một phản ứng cảm tính. Bất chợt, bạn “chỉ biết rằng” bạn muốn mua loại sản phẩm này, nhưng bạn hoàn toàn không nhận biết được những yếu tố - như bao bì của sản phẩm, ký ức từ ngày bé, giá cả, và rất nhiều yếu tố cân nhắc khác – đã dẫn dắt bạn đi đến quyết định cuối cùng.
Một vài dấu ấn thể xác không chỉ đơn giản là một tập hợp những phản chiếu từ thời thơ ấu hay thời niên thiếu. Mỗi ngày chúng ta lại sản sinh ra những ký ức mới, thêm vào và làm đầy thêm bộ sưu tập những gì chúng ta đã biết. Và trong não bộ càng nhiều bộ sưu tầm các ký ức thể xác, bất kể là dầu gội đầu, kem bôi mặt, kẹo cao su, kẹo bạc hà, bánh snack vị khoai tây, rượu vodka, kem cạo râu, nước lăn nách, vitamin, váy ngắn, quần, váy dạ tiệc, TV, hay máy quay video thì chúng ta càng dễ dàng đưa ra các quyết định mua sắm hơn. Trên thực tế, không có những dấu ấn thể xác, chúng ta không thể nào đưa ra bất cứ một quyết định nào – kể cả những quyết định như đỗ xe ở đâu, đi xe đạp, vẫy taxi, rút bao nhiêu tiền ở máy rút tiền tự động, cắm ổ điện mà không bị giật, hay bê một cái nồi từ lò nướng ra mà không để bị bỏng.
Ví dụ, tại sao rất nhiều người tiêu dùng lại mua xe ô-tô Audi mà không phải là những loại xe khác cũng có thiết kế hấp dẫn như thế, mức độ an toàn như thế và giá cả tương tự như thế? Rất có thể nguyên nhân nằm ở câu khẩu hiệu của công ty này, Vorsprung durch Technik. Giờ đây, tôi rất hoài nghi về việc có bao nhiêu người ở ngoài nước Đức và Thụy Sĩ hiểu được ý nghĩa của câu khẩu hiệu này (tạm dịch, câu này có nghĩa là “phát triển và/hoặc tiến lên nhờ công nghệ”; các fan hâm mộ của nhóm nhạc U2, trong đó có tôi, sẽ ghi lại những câu thầm thì của Bono ở phần đầu của bài hát Zooropa”). Nhưng đó không phải vấn đề. Mà điều quan trọng là hầu hết mọi người sẽ đoán ra được chính xác nội dung câu khẩu hiệu đó là tiếng Đức. Bộ não của chúng ta lập tức liên hệ “ô-tô” với “nước Đức” với tất cả những thứ mà chúng ta đã từng sử dụng trong cuộc đời mình từ tất tần tật những thứ liên quan đến sản xuất xe hơi của xứ sở Giéc-manh. Tiêu chuẩn cao. Chuẩn xác. Bền chắc. Chính xác. Hiệu quả. Tin cậy. Kết quả là: Chúng ta bước ra khỏi cửa hàng trưng bày với chìa khóa của chiếc Audi mới trên tay. Tại sao? Chúng ta rất ít khi ý thức về điều này, nhưng sự thực là trong thế giới đầy rẫy các loại xe hơi đến mức khó có thể phân biệt được rạch ròi các loại, thì một dấu ấn thể xác liên quan đến nước Đức, với công nghệ tuyệt hảo thì vô cùng sống động trong bộ não của chúng ta, và dẫn dắt chúng ta tới chỗ lựa chọn đó là thương hiệu mình yêu thích.
Hoặc hãy tưởng tượng bạn đang đi mua một chiếc máy quay kỹ thuật số. Ngay cả khi có rất nhiều thông số - ống zoom tự động, xử lý hình ảnh đẹp, tự động lấy tiêu điểm, xóa mắt đỏ - thì hầu hết các máy quay đều trông giống hệt như nhau. Vậy tại sao bạn lại thấy mình bị thu hút bởi những chiếc máy quay của Nhật Bản? Trước đây, trước khi Nhật Bản trở thành quốc gia dẫn đầu trong sản xuất thiết bị công nghệ, cụm từ “Made in Japan” không có tác động nhiều đến bạn. Bạn chỉ liên hệ nó với những đồ chơi trẻ con rẻ tiền, những vật dụng không thực sự hữu ích, và không có giá trị gì, những hàng hóa sản xuất hàng loạt bởi những người lao động làm việc trong những điều kiện dưới chuẩn. Nhưng giờ đây, bất cứ sản phẩm nào của nước Nhật đều mang lại cho bạn cảm giác về sự tinh tế tuyệt hảo. Một lần nữa, chỉ đơn thuần dựa trên một loạt những dấu ấn vô thức, tâm trí của bạn đã liên kết giữa Nhật Bản với công nghệ tuyệt hảo và bạn rời khỏi cửa hàng với một chiếc máy quay của Nhật trên tay.
Tất cả những điều này đều rất tốt và tuyệt vời, nhưng đến lúc này, có thể bạn sẽ băn khoăn tự hỏi, vậy thì những dấu ấn này hình thành như thế nào? Và liệu các công ty cũng như các nhà quảng cáo có thể làm gì để tạo những dấu ấn này trong đầu óc của chúng ta? Bạn đánh cược đi. Hãy lấy các quảng cáo trên truyền hình làm ví dụ. Nếu bạn đã từng đi mua lốp xe, bạn sẽ biết rằng tất cả các loại lốp trông đều giống nhau – Dunlop, Bridge Stone, Goodyear – chả có gì ngoài vô thiên lủng những khối cao su đen xì. Nhưng rồi, một cách tự động, bạn đi về khu vực trưng bày sản phẩm của hãng Michelin. Bạn biết là bạn đã quyết định đúng, nhưng bạn thực sự không thể giải thích được tại sao. Sự thực là, thương hiệu mà bạn yêu thích có rất ít liên hệ với chính bản thân những chiếc bánh xe, nhưng thay vào đó, với những dấu ấn thể xác mà thương hiệu này đã tạo dựng một cách cẩn thận trong đầu bạn. Có nhớ hình ảnh cậu bé Michelin mà họ sử dụng trong các quảng cáo không? Hoặc người đàn ông biểu tượng của Michelin, được bơm phồng, tròn xoe và được bảo vệ bởi những chiếc lốp xe tốt không? Và rồi còn cả những cuốn sách hướng dẫn của Michelin nữa chứ, trong đó còn kèm theo một ít hướng dẫn chính thức về các chuyến du lịch trọn gói, những nhà hàng ngon (mà công ty này đã sáng tạo ra để người tiêu dùng có thể lái xe đi vòng vòng và tìm những nhà hàng ngon nhất để thưởng thức – và nhờ thế thì khách hàng mới sử dụng và thay nhiều bánh xe hơn chứ). Vấn đề là, tất cả những thứ này đều có vẻ không cố tình liên quan đến những thứ mà người ta hay liên hệ khi nhắc đến bánh xe – như an toàn đối với hành khách trẻ em, khỏe, bền; và chất lượng, đỉnh cao, sản phẩm châu Âu. Và đó là những sự liên hệ có sức nặng đi kèm với nhau, hướng bạn tới một lựa chọn mà bạn cho rằng đó là có lý, nhưng điều đó không hoàn toàn đúng.
Giáo sư Robert Heath, một nhà tư vấn người Anh đã viết rất kỹ về những dấu ấn thể xác trong vô số những thứ khác, đã tiến hành kiểm chứng sự thành công của một thương hiệu giấy vệ sinh của Anh tên là Andrex, có doanh thu gấp gần 2 lần so với đối thủ cạnh tranh của nó là Kleenex, cũng ở Anh Quốc. Cả hai công ty đều chi một số tiền tương đương để quảng cáo trên truyền hình, cả hai đều có chất lượng ngang nhau, và cả hai đều có giá thành đắt như nhau. Lý giải của Giáo sư Health đối với thành công của Andrex là gì? Chính là hình ảnh đại diện của hãng, một chú chó Puppy nhỏ xinh. Nhưng, nghĩ xem, một chú chó nhỏ thì làm gì với 8 cuộn giấy vệ sinh đây?
Trong nhiều năm, Andrex đã sử dụng “linh vật” là chú chó nhỏ để quảng bá sự “mềm mại, dẻo dai và rất dài” của sản phẩm giấy vệ sinh của mình. Trong một loạt các quảng cáo thương mại, chú chó nhỏ như đang trượt từ một triền đồi đầy tuyết, triền đồi đó do chính những cuộn giấy vệ sinh tạo ra; trong một quảng cáo khác, một người phụ nữ ôm chú chó trong lòng, còn sau lưng họ là một tấm băng rôn màu trắng làm từ giấy vệ sinh Andrex gắn vào một chiếc xe hơi đang chạy tốc độ cao, bay phấp phới trong gió. Đầu tiên, sự liên hệ giữa các con chó nhỏ và giấy vệ sinh dường như rất mù mờ, một kiểu tình cờ vậy thôi. Nhưng như Giáo sư Health phân tích, “Những chú cún nhỏ thường được liên hệ đến những gia đình trẻ đang xây dựng cuộc sống mới; các chú cún nhỏ cũng thường được liên hệ với những bài tập huấn luyện đi vệ sinh đúng chỗ. Những sự liên hệ giữa những khái niệm này và con chó nhỏ có thể được hình thành và được củng cố mỗi lần người tiêu dùng xem quảng cáo.” Giáo sư Heath còn nói thêm, “Khi cần phải mua giấy vệ sinh, thông thường người tiêu dùng không đứng lại và lục lọi trong đầu óc những quảng cáo mà họ đã xem. Tuy nhiên, bằng trực giác, khi đứng trước hai thương hiệu giấy vệ sinh, khả năng cao là họ sẽ lựa chọn Andrex bởi vì các mối liên hệ liên quan đến các khái niệm của loại sản phẩm này phong phú hơn so với Kleenex… Tất cả những gì họ có thể giải thích cho sự lựa chọn này là “cảm thấy” Andrex có cái gì đấy “tốt hơn” so với Kleenex.”
Đối với những người làm quảng cáo, rất dễ dàng và không tốn kém để tạo ra được những ấn tượng thể xác trong não bộ của người tiêu dùng. Hãy lấy một ví dụ từ cuộc sống thực tế. Làm thế nào mà bạn có thể nhìn cả hai làn đường cùng lúc khi bạn đi qua đường? Có khi nào bạn bị gọi giật giọng giữa đường khiến bạn bị sốc không – và cảm giác sốc ấy sẽ ám ảnh bạn mãi về sau. Bởi vì các dấu ấn thể xác có sự liên hệ cơ bản đến hai yếu tố tương đồng với nhau – trong trường hợp này, là trong một buổi sáng yên lành bỗng đột ngột xuất hiện một tiếng gọi thất thanh – chúng nằm khá sâu trong ký ức, nhưng chúng vẫn ở đó, lâu hơn các liên hệ khác hình thành trong suốt cuộc đời của chúng ta. Điều này giải thích tại sao khi cố gắng thu hút sự chú ý của chúng ta, các nhà quảng cáo thường hướng tới việc tạo ra những mối liên hệ bất ngờ, ngạc nhiên, thậm chí gây sốc giữa hai sự vật tưởng như có chả liên quan gì đến nhau.
Hãy lấy trường hợp của cậu thanh niên tên là Tom Dickson làm ví dụ. Tom Dickson cũng giống như cha mình, một người đàn ông trung niên, sống ở ngoại ô bang Midwest. Nhưng cha của cậu lại có một cái nghề hơi khác thường. Ông bán những chiếc máy xay. Nhưng đó không phải là điều kỳ cục nhất về ông. Để quảng cáo cho những chiếc máy xay của mình, ông đã sáng tạo ra một loạt những đoạn video ngắn, tương thích trên trang Web Blendtec Blender (cũng có thể xem trang này trên trang Youtube), khi mở trang Web này, sẽ hiện ra một câu hỏi: “Will it blend?” (Nó có xay được không?) – một khái niệm được mượn từ chương trình hài kịch châm biếm nổi tiếng Saturday Night Live của Dan Aykroyd, trong đó Dan Aykroyd đã dùng một chiếc máy xay để nghiền một con cá vược. Và khi người xem đang trợn tròn mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra, Tom Dickson sẽ thực hành với chiếc máy nghiền, nghiền thức ăn, nghiền khoai tây, nghiền thịt, nghiền trái cây và còn nghiền cả một đống thứ đồ đạc trong phòng bếp nữa. Những chiếc bật lửa. Một chiếc đèn pin. Một chiếc vòi tưới cây dài. Ba cái gậy khúc côn cầu. Thậm chí là một chiếc iPhone của Apple. Mỗi tuần, Tom Dickson lại thực hiện nhiệm vụ của mình bằng cách nghiền một cái gì đó mới và thường là những đồ tưởng như không thể nghiền được.
Xem một chiếc iPhone xoay tít và gẫy vụn, cho đến khi nó được vun lại thành một đống những mảnh vụn màu đen thì có thể nói là, vô cùng khó quên. Nó tạo ra một dấu ấn thể xác trong bộ não của chúng ta, đến mức là lần sau, khi chúng ta gặp trục trặc khi đang xay những quả dâu tây, chúng ta không thể làm gì được nhưng nghĩ bụng: liệu một chiếc máy xay Blendtec có thể làm tốt hơn không? Bộ não của chúng ta liên hệ thương hiệu của chiếc máy xay với hình ảnh đáng nhớ là một chiếc iPhone đã bị nghiền nát thành một đống vụn vỡ, và thậm chí còn không ý thức được điều này, chúng ta đi mua ngay một chiếc máy xay Blendtec.
Hãng Sony cũng tạo ra một dấu ấn thể xác tài tình trong vài tuần lễ trước khi chính thức công chiếu bộ phim Người Nhện 3, trong đó sử dụng hình ảnh những phòng vệ sinh dành cho đàn ông ở một số nhà hát được chọn trước. Một người đàn ông có thể bước vào và thấy một dãy những chiếc bệ tiểu trông rất bình thường. Không có gì khác biệt. Vậy đấy, khi anh ta đang “giải quyết nỗi buồn” và lơ đãng ngẩng đầu lên, thì thấy một chiếc bệ tiểu bằng nhựa cách đầu anh ta khoảng 2 mét. Bên cạnh đó là dòng chữ: Người Nhện 3… Sắp khởi chiếu. Ấn tượng, phải không?
Và bạn có nhớ pin Energizer Bunny không? “Không có gì tồn tại lâu hơn Energizer. Thỏ Energizer liên tục, liên tục, liên tục…” Một chú thỏ hồng đang ôm một chiếc trống và gõ, chạy dọc những chiếc bàn, gõ cả vào những chai rượu. Không thể gây ấn tượng. Cũng khó có thể liên hệ hình ảnh này với một loại năng lượng lâu bền khi bạn tìm kiếm trong khu vực những sản phẩm pin.
Mười lăm năm trước, khi tôi còn sống ở Copenhagen và làm việc cho một công ty quảng cáo, thì Luciano Pavarotti đến Đan Mạch lần đầu tiên. Đó là một sự kiện lớn và người dân Đan Mạch vô cùng háo hức. Mọi việc đã được chuẩn bị đâu vào đấy để chào mừng sự có mặt của Pavarotti – những bữa tiệc, những chương trình truyền hình đặc biệt, những cuộc phỏng vấn và cả truyền hình trực tiếp. Nhưng vào phút chót, giọng ca tenor nổi tiếng buộc phải hủy buổi biểu diễn vì bị đau họng. Tôi không nghĩ có khi nào mình lại phải chứng kiến một sự thất vọng đến vậy ở đất nước này. Tôi còn lo lắng nghĩ có lẽ cả nước phải nhờ đến thuốc chống suy nhược để chống đỡ với nỗi buồn này.
Nhưng sự kiện này lại gợi lên một ý tưởng cho tôi và nhóm làm quảng cáo của mình. Chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ, chúng tôi đã thu xếp để thuyết phục một công ty sản xuất thuốc đau họng tên là GaJol đăng quảng cáo trên báo chí và các tạp chí với dòng chữ: Giá mà trước đây Pavarotti biết đến GaJol. Nó khiến nỗi thất vọng tràn ngập đám đông trở thành nguồn gốc thành công ngoạn mục của công ty này. Thậm chí đến 15 năm sau, rất nhiều người Đan Mạch vẫn liên hệ thuốc chữa đau họng của hãng GaJol với ca sĩ opera được yêu mến Pavarotti. Thế mới biết một khi đã xuất hiện thì rất khó để xóa bỏ những dấu ấn thể xác.
Một lần khác, khi tôi đến thăm khu vực Đông Âu, tôi ngồi cạnh Giám đốc một ngân hàng lớn nhất trong khu vực ấy. Làm thế nào để, ông ta hỏi tôi, thúc đẩy sự chú ý của người dân địa phương tới ngân hàng của ông ta? Lúc ấy, tôi vừa “chén” xong một bữa ăn đầy tú hụ và có uống vài ly rượu, thành ra có thể tôi đã khá hào phóng khi khuyên ông ta hãy sơn hồng cả ngân hàng của mình – và tất cả mọi thứ trong ngân hàng ấy. Trên thực tế, thì các ngân hàng và màu hồng chả có gì liên quan đến nhau, nhưng đó lại chính xác là điều mà tôi nghĩ nó sẽ mang lại hiệu quả. Sáu tháng sau, ông ta viết thư điện tử cho tôi. Ông đã làm theo những gì tôi bảo. Từ trụ sở, đến xe hơi, đến đồng phục nhân viên, thậm chí cả cà vạt của mình, ông đều chuyển sang màu hồng hết – và tất cả mọi người đều ghét điều này. Tôi phải làm gì bây giờ? Cứ kiên trì với nó đi, tôi nói, và trong vòng 3 tháng nữa, ông sẽ thấy mọi sự thay đổi. Đúng khoảng 90 ngày sau, ông ta lại gửi thư điện tử cho tôi. Giờ đây, khách hàng đã bắt đầu liên hệ màu hồng của ngân hàng với sự dễ chịu và an toàn từ những chú lợn hồng để tiền tiết kiệm những ngày còn bé, ngân hàng này trở thành ngân hàng được nhiều người biết đến nhất trong đất nước và chi phí tiếp thị giảm xuống còn một nửa.
MỘT VÀI NHÀ QUẢNG CÁO tạo những dấu ấn thể xác lên tâm trí của người tiêu dùng bằng cách sử dụng sự hài hước. Trong một quảng cáo cho dược phẩm Lamisil, một loại thuốc viên chống nhiễm trùng ở chân, một sinh vật hoạt hình giả tưởng trong hình thù gớm ghiếc màu vàng tấn công vào móng chân của người. Lật móng của ngón chân cái lên và chui tọt vào trong, ở đấy, con vi trùng gớm ghiếc bắt đầu rủ thêm bè cánh tấn công ngón chân này – cho đến khi chủ nhân của nó bất ngờ ném vào đó một viên Lamisil. Bằng cách nhân cách hóa con vi trùng một cách hài hước và ấn tượng, quảng cáo này đã tạo ra một hiệu ứng dấu ấn thể xác, tạo mối liên hệ giữa thương hiệu với sức mạnh chống lại các con vi trùng.
Các dấu ấn thể xác thường dựa trên những kinh nghiệm cá nhân về sự thưởng và phạt, vì thế, sự sợ hãi cũng có thể tạo ra dấu ấn thể xác có sức mạnh khủng khiếp, và nhiều nhà quảng cáo rất hăm hở tận dụng yếu tố này để khiến chúng ta bị căng thẳng, bất an, đánh vào tâm lý dễ bị tổn thương tự nhiên của chúng ta. Rất nhiều thương hiệu với các danh mục sản phẩm khác nhau đã vận dụng cách này, dựa trên nỗi sợ hãi của chúng ta, một cách trực tiếp hoặc gián tiếp. Chúng ta bán các loại dược phẩm để chống lại sự suy nhược, thuốc giảm béo và các thẻ tập thể dục thẩm mỹ để chống béo phì, các loại kem và các loại thuốc mỡ để chống lại nỗi sợ lão hóa thầm lặng, thậm chí những phần mềm máy tính để ngăn ngừa trường hợp ổ cứng bất ngờ bị hỏng hóc. Tôi dự đoán rằng tương lai gần của ngành quảng cáo sẽ ngày càng dựa trên cơ chế của sự sợ hãi để tạo ra những dấu ấn thể xác, như thể các nhà quảng cáo đang cố hù dọa nếu chúng ta không mua sản phẩm của họ, thì chúng ta sẽ cảm thấy ít an toàn hơn, ít hạnh phúc hơn, và ít kiểm soát được cuộc sống của hơn mà thôi.
Để lấy ví dụ về các dấu ấn thể xác dựa trên nỗi sợ hãi, tốt nhất là dùng quảng cáo dầu gội đầu không cay mắt dành cho trẻ em của Johnson’s. Nó tạo ra hiệu ứng gì? Nỗi sợ hãi mà chính sản phẩm này hứa hẹn sẽ giúp bạn tránh được: Nước mắt. Hình ảnh về đôi mắt đỏ đau nhức, từ khi bạn còn bé xíu. Gần đây tôi cũng bị dầu gội đầu chảy vào mắt, và bạn đoán xem? Tôi vẫn bị đau muốn chết, dù tôi đã là người trưởng thành. Tương tự như vậy, gần đây, tôi đi qua một quảng cáo thuốc đánh răng Colgate, trong đó cảnh báo “nhiều nghiên cứu khoa học đã kiểm chứng có rất nhiều loại vi khuẩn nguy hiểm gây ra các loại bệnh như đau tim, tiểu đường, và đột quỵ.”Nói ngắn gọn là, hãy đánh răng với Colgate – hoặc không bạn sẽ chết!
Vậy thì đối với chứng bệnh xao lãng (Attention deficit disorder – ADD) và một loạt những hành vi tiêu cực, thậm chí là những hiểm họa mà nó mang lại thì sao? 15 năm trước căn bệnh này rất hiếm gặp, nhưng ngày nay, nó xuất hiện nhan nhản, bên trái, bên phải, trước mặt bạn cũng có thể là một người mắc chứng thiếu tập trung. Tôi không có ý nói là trẻ con không bị mắc chứng này, hoặc việc chữa trị chứng bệnh này không có tác dụng gì, nhưng ADD (và nỗi sợ hãi rằng con cái chúng ta cũng bị mắc bệnh này) đã bão hòa trong văn hóa của chúng ta, như một loại virut. Và kết quả là, tất nhiên, có hàng triệu bậc cha mẹ mua các loại thuốc phòng bệnh này cho con em mình. Các đoạn độc thoại trong đầu họ có thể diễn ra như sau: Nếu con mình không uống thuốc Ritalin hay Adderal hay Concerta, nó sẽ không thể tập trung học hành ở trường được. Nó sẽ bị rớt lại phía sau. Nó có thể không lên được lớp. Nó sẽ bị cô lập giữa bạn bè cùng lớp. Nó sẽ kết thân với những đứa trẻ học hành ở tốp dưới. Nó sẽ không thể đỗ đại học. Nó sẽ phải liên tục tìm công việc mới. Có khi nó kết thúc cuộc sống trong tù cũng nên. Tất cả tại vì mình không quan tâm đến chứng thiếu tập trung của nó khi nó còn ở độ tuổi mẫu giáo. Nỗi sợ hãi, theo kinh nghiệm của tôi, có tốc độ lan tỏa nhanh hơn bất cứ cái gì khác – và quảng cáo về các loại thuốc này đã làm rất tốt nhiệm vụ của chúng đó là khiến chúng ta thở gấp và sợ hãi.
Tất nhiên, không phải tất cả các dấu ấn thể xác đều dựa trên nỗi đau và sự sợ hãi. Một vài dấu ấn thể xác hiệu quả nhất có nguồn gốc từ những kinh nghiệm cảm giác, mà trên thực tế thường khá là dễ chịu. Vì vậy, trong phần tiếp theo của nghiên cứu, chúng tôi sẽ đi sâu vào tìm hiểu sức mạnh của các cảm giác trong các quyết định mua sắm. Trong một nghiên cứu có tính đột phá, chúng tôi sẽ đặt các dấu ấn thể xác dưới máy quét fMRI – và cho thấy bằng cách nào mà hầu hết các thương hiệu nổi tiếng nhất trên thế giới lại có thể hoàn toàn phá hủy những thương hiệu vốn được yêu mến khác.