God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1995 / 20
Cập nhật: 2015-12-04 14:23:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ã hơn 11 giờ tối. Bốn người phụ nữ đã chuyện trò xong, nhưng nhóm đàn ông vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Jessica cảm thấy như họ đang quên mất mình đang ở trong phòng.
Marian Mitchell lấy tay che miệng ngáp và liếc nhìn Jessica, Rachel Cantrel và bà chủ nhà. "Cuộc thảo luận này sẽ kéo dài đến tận 3 giờ sáng - tôi đã quen với chuyện này từ lâu rồi. Xin lỗi".
Cô bước nhanh về phía chồng mình, thì thầm điều gì đó vào tai anh ta và chờ đợi. Drew nhìn vợ và nở nụ cười xin lỗi rồi tiếp tục cuộc thảo luận gấp gáp với những người khác. Một quyết định nào đó phải được tán thành rồi, vì Jessica thấy Brodie tách ra khỏi nhóm và bước về phía mình.
Anh cầm tay cô và gật đầu chào hai người phụ nữ đang ngồi cùng. "Cảm phiền cho chúng tôi nói chuyện trong giây lát nhé?".
"Đương nhiên rồi", Emily Janson mỉm cười trả lời.
Tay Jessica cảm thấy lạnh trong cái nắm tay ấm áp của anh khi anh dẫn cô ra một căn phòng nghỉ lớn. Anh trông có vẻ như không tồn tại ở đây. Mặc dù anh đang ở đây cùng cô, nhưng tâm trí anh đang ở đâu đó. Anh dừng lại ngay đại sảnh.
"Drew đang gọi một chiếc xe đến để đưa Marian trở lại khách sạn. Anh biết em đã mệt và còn phải làm việc vào sáng mai. Anh không biết cuộc thảo luận này bao giờ mới kết thúc, nên anh đã nói Drew yêu cầu tài xế đưa em về sau khi đã đưa vợ mình về khách sạn", Brodie nói cho cô biết bằng giọng lạnh lùng của một người kinh doanh.
"Anh thật chu đáo", Jessica đáp lại, cố gắng không cảm thấy bị xúc phạm khi nghĩ rằng anh đang cố gắng tống khứ cô giống như là một sự bất tiện vậy.
Sự chua chát trong giọng nói của cô khiến anh nhíu mắt lại. "Anh không biết mọi chuyện lại diễn ra thế này khi mời em đi cùng anh tối nay".
"Em biết mà", cô nói. "Và em biết chuyện này rất quan trọng với anh".
"Lẽ ra anh phải tự đưa em về nhà, nhưng...".
"Em hiểu mà, Brodie", Jessica cắt ngang.
Anh nôn nóng liếc nhìn về phía phòng khách. Cô và anh vẫn nằm trong tầm nhìn của mọi người mặc dù không ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.
"Thật không?", anh thì thầm.
Tay anh nắm chặt vai khi đẩy cô ra khỏi cửa phòng khách. Vài giây sau, cô bị dồn vào tường, một cánh tay của anh tựa vào tường phía trên đầu cô, bàn tay còn lại đặt dọc theo má cô. Áp lực của cơ thể anh lên người cô khiến cô không còn nghi ngờ gì nữa về sự ham muốn của anh trong khoảnh khắc ấy. "Em có hiểu rằng tất cả những gì anh muốn làm lúc này là ngủ cùng em không?". Brodie thì thầm trước khi miệng anh che phủ lấy môi cô.
Jessica chỉ có thể trả lời câu hỏi bằng cách đáp lại nụ hôn nồng nàn thất vọng của anh. Tay cô xoa khắp quai hàm và cổ anh, những ngón tay như đang tìm kiếm vai anh. Anh trút những nụ hôn tức giận lên mũi, má và tai cô.
"Vấn đề không phải chỉ của riêng anh", Brodie giải thích, giọng nói của anh bị cản bởi mái tóc cô. "Nếu chỉ là của riêng anh, anh sẽ tống khứ chúng xuống địa ngục. Nhưng những người khác đang ngồi ở đó đã dồn hết năng lực, thời gian và tâm huyết vào dự án này".
"Em hiểu", cô lặp lại và thật sự lần này cô đã thông cảm hơn với anh.
"Này, Brodie, anh đang ở đâu?". Drew Mitchell gọi lên từ phòng khách.
Brodie đỡ Jessica và đứng thẳng người lên. Vẻ tự chủ lại xuất hiện trên khuôn mặt, chuyển anh từ một người đang say đắm trở thành một con bạc lạnh lùng và quyết đoán. Anh đưa mắt nhìn Jessica như muốn để chắc chắn rằng cô cũng đã lấy lại sự tự chủ của bản thân. Cô đã đứng thẳng lên ngay ngắn và Brodie quay nhìn ra cửa.
"Ở ngoài đây, Drew".
Người đàn ông cao gầy, tóc nâu tiến lại gần. "Tốt lắm. Jessica đang ở chỗ anh à?". Brodie gật đầu. "Năm phút nữa xe sẽ đến".
"Cảm ơn, Drew", Brodie nhìn lại Jessica. Cái nhìn của anh vẫn lạnh lùng. "Em không sao chứ?".
Cô tự hỏi anh sẽ làm gì nếu cô trả lời là không.
"Đương nhiên rồi". Cô mỉm cười rụt rè vì đôi môi vẫn còn nóng bỏng bởi nụ hôn của anh.
Chỉ có đủ thời gian để nói lời tạm biệt và cám ơn bà chủ nhà trước khi taxi đến. Cô đợi Drew hôn tạm biệt Marian. Brodie đã quay lại phòng khách nên họ chẳng có nụ hôn tạm biệt âu yếm nào cả.
Khi chiếc xe chạy ra ngoài đường lớn, Jessica tựa vào lưng ghế, nhìn ra bóng đêm tối đen bên ngoài.
"Cô sẽ quen với việc này thôi", Marian nói.
"Xin lỗi, chị nói gì ạ?", Jessica nhìn người đi cùng.
"Cô sẽ quen với những buổi tối kết thúc như hôm nay nếu cô tiếp tục còn gặp gỡ với Brodie", Marian giải thích.
"Ồ". Jessica không nghĩ ra được từ nào khác để trả lời.
"Cũng giống như giá cả, tất cả những kế hoạch của Brodie đều thay đổi mà không biết trước. Điều đó cũng có nghĩa là kế hoạch của chúng ta cũng sẽ thay đổi nữa. Đó là cách sống của họ - của Brodie và bây giờ là Drew".
"Điều đó không làm chị khó chịu sao?", cô lặp lại câu hỏi mình đã hỏi Marian lúc trước.
"Nếu cô yêu một người đàn ông, cô phải học cách chấp nhận cuộc sống của anh ta và không cố gắng thay đổi anh ta".
Jessica có cảm giác như lời nhận xét của Marian giống như một lời khuyên dành cho cô. "Phải, đúng thế", cô tán thành.
"Brodie là một người đàn ông hấp dẫn. Có lẽ nếu tôi gặp anh ta trước Drew, tôi đã phải lòng anh ta rồi". Marian đùa. Cô có cảm giác rằng Marian rất yêu chồng mình. Chị chỉ nói đùa vậy để cô có thể tâm sự nỗi lòng của mình ra mà thôi. Nhưng Jessica vẫn chưa chắc chắn về cảm nhận của mình để có thể chia sẻ cùng chị.
"Chị có bao giờ gặp những người bạn gái khác của Brodie chưa?". Cô hỏi dò.
"Bạn gái - đó là từ có ý nghĩa nhất". Marian giống như đang cân nhắc kỹ câu hỏi của Jessica. "Tôi đã từng thấy anh ấy cùng một vài người phụ nữ khác, nhưng anh ấy chưa bao giờ đem họ cùng đến những cuộc gặp xã giao để giới thiệu với mọi người. Tôi nghĩ mình sẽ trả lời là không, tôi chưa từng gặp những người bạn gái khác của anh ấy. Cô là người đầu tiên đấy. Brodie thường giữ kín cuộc sống riêng tư của mình".
"Tôi hiểu rồi", Jessica tin chắc còn có những người phụ nữ khác trong cuộc sống của anh, nhưng thật cảm động khi nghe Marian nói rằng cô là người đầu tiên anh dẫn theo và giới thiệu cùng mọi người.
Chiếc xe dừng lại ở cổng khách sạn. Marian bước ra khỏi xe cùng với lời chào tạm biệt thân thiện, còn Jessica tiếp tục cuộc hành trình về nhà trong cô đơn.
Tại văn phòng vào sáng hôm sau, một bó 12 bông hồng đỏ thắm được gửi đến cho cô. Tin nhắn được viết trên tấm thiệp khá đơn giản. "Anh xin lỗi. B". (B: Brodie).
Cả ngày hôm ấy, cô hy vọng anh sẽ gọi cho mình. Tối đó, cô ngồi sát bên chiếc điện thoại, nhưng nó chẳng vang lên một âm thanh nào cả. Đến sáng thứ bảy, có một tin nhắn cộc lốc trong hộp thư thoại của cô. "Phải bay đến nơi khác. Sẽ trở về vào tuần tới".
Jessica bắt đầu trải nghiệm những gì mà Marian đã từng trải qua khi Drew vắng nhà thường xuyên. Nhưng không có nghĩa là cô hiểu được chính xác điều ấy. Hơn nữa, Marian đã kết hôn với Drew rồi, trong khi mối quan hệ của cô với Brodie chỉ mong manh như sợi tơ mành.
Tối thứ tư, điện thoại đang rung lên liên hồi khi Jessica trở về căn hộ của mình sau giờ làm. Cô tìm chìa khóa và với sự hấp tấp của mình, cô không thể khiến cửa mở nhanh hơn. Một vài giây phút khó chịu cũng qua đi khi cô mở được nó và chạy nhanh vào nhà để trả lời điện thoại.
"Xin chào?". Lời chào của cô đến người gọi thật háo hức và vồn vã.
"Anh đã không gặp được em ở văn phòng. Anh đã gọi nhưng tiếp tân nói em vừa mới đi về". Brodie không đáp lại lời chào.
Điều đó không quan trọng. Chỉ cần giọng nói của anh thôi cũng đủ khiến niềm hạnh phúc lan tỏa khắp trong cô. "Em chỉ vừa mới về đến nhà", Jessica giải thích.
"Sau lần trước, anh nghĩ mình nên gọi trước để xem em có kế hoạch gì cho tối nay chưa". Brodie đang nói bằng giọng chế giễu.
"Không có", cô bình thản trả lời anh.
"Anh sẽ ghé qua".
"Mấy giờ?". Nhưng tín hiệu đã ngưng kết nối.
Jessica gác máy và nhìn quanh phòng. Cô vội vàng dọn dẹp, xếp gọn những cuốn tạp chí và chỉnh lại gối kê lưng trên ghế, đổ sạch tàn thuốc. Sau đó, cô vào dọn dẹp phòng ngủ và đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô khoác chiếc áo choàng kiểu Nhật. Cô chải tóc kỹ càng rồi bắt đầu trang điểm.
"Lẽ ra anh đã đến sớm hơn rồi, nhưng anh ghé mua đồ ăn tối". Brodie chỉ cho cô thấy túi thực phẩm trên tay anh. Đôi mắt xanh thẳm dò xét của anh lướt khắp người cô từ đầu đến chân, nhận ra khoảng trống từ đầu gối cô trở xuống và chiếc áo choàng chỉ được cài bằng dây cột quanh eo. "Anh nên đến đây sớm hơn", anh sửa lại với cái nhìn khao khát khiến nhịp tim của Jessica đập loạn xạ.
"Em không nghĩ là anh sẽ đến sớm như thế này". Cô tránh qua một bên khi Brodie bước vào. Sự thiếu kiềm chế của anh không bao giờ ngừng nhắc nhở cô về những cảm xúc dạt dào của mình. Cô đóng cửa lại.
"Anh cứ để đồ vào trong bếp. Em chỉ cần một vài phút để thay đồ thôi".
"Không cần". Ngay sau khi cô đóng cửa lại, Brodie đã đặt túi thực phẩm trên một bề mặt phẳng gần nhất và chặn đường cô lại.
"Brodie, làm ơn mà!", Jessica giơ một tay lên để chặn anh lại.
Anh dùng bàn tay ấy để kéo cô vào vòng tay mình. Cô gồng người lên, lắc đầu qua một bên để tránh nụ hôn của anh. Nhưng Brodie dường như lại cảm thấy thú vị khi khám phá từng centimet trên đôi vai trần của cô. Cô cảm thấy toàn thân như run lên với niềm đam mê mãnh liệt. Bị đánh gục bởi cảm giác, Jessica để anh chiếm hữu đôi môi mình, chỉ để tận hưởng cảm giác tuyệt vời từ nụ hôn.
Cô run bắn lên khi tay anh trượt vào bên trong chiếc áo choàng và vuốt ve bộ ngực căng tròn. Khi dường như chẳng có gì có thể dập tắt được ngọn lửa đam mê thì cô có cảm giác Brodie ngừng lại. Áo choàng của cô được kéo lại và cuối cùng là một nụ hôn lên môi cô. Sau đó anh xoay người cô lại.
"Có một chai rượu whisky ngô trong túi thực phẩm. Em có thể rót cho anh một ly không?" anh hỏi với giọng khàn khàn. "Anh sẽ cần nó".
Jessica từ từ mở mắt, khó có thể tin rằng anh lại muốn kết thúc cảm giác này quá nhanh chóng. Cô cũng không chắc mình có muốn anh ngừng lại không nữa.
"Anh đã hứa sẽ không hối thúc em mà, Mắt Xanh, nên đừng nhìn anh như thế trừ khi em muốn điều đó". Ánh mắt âm ỉ say đắm của anh nói cho cô biết đây không phải là lời cảnh báo vu vơ.
"Em...". Jessica lúng túng, "Em sẽ rót cho anh một ly".
Brodie bước lại gần cái túi, cầm chai rượu lên đưa cho cô, rồi xách túi lên đi vào bếp. "Anh đã nghĩ chúng ta sẽ ăn ở đây tối nay - đây là nơi duy nhất anh chắc chắn sẽ không bị làm phiền. Drew có thể đoán được anh ở đây, nhưng vì số điện thoại của em không được niêm yết, nên anh ta không thể kiểm soát anh được". Anh đặt túi lên kệ trong khi Jessica mở tủ chén lấy ra một cái ly, "anh hy vọng em thích thịt bò".
Lời chuyện trò của anh đã giúp cô có đủ thời gian để lấy lại tâm trí của mình. Cô tự hỏi có phải nó đã tập trung vào Brodie không. Có rất nhiều điều về anh mà cô chỉ mới bắt đầu hiểu ra. Anh muốn cô, nhưng anh vẫn chờ đợi cho đến khi cô có thể trao cho anh mà không hối tiếc. Sự tự chủ của anh cũng đáng sợ như sự mất tự chủ của cô vậy.
"Vâng, em thích thịt bò", cô trả lời anh.
"Hãy chỉ cho anh mọi thứ ở đâu". Brodie bắt đầu mở túi thực phẩm ra. "Anh sẽ nấu mọi thứ trong khi em thay quần áo". Anh trao cho cô một cái nhìn tinh nghịch. "Hãy tưởng tượng cha mẹ em sẽ nghĩ gì khi bắt gặp con gái mình đang tiếp chuyện với một người đàn ông cùng chiếc áo choàng này!".
Jessica phớt lờ câu nói của anh. "Anh muốn rượu không pha hay sao?".
"Thêm một ít nước và một viên đá vào sẽ tốt hơn".
Cô thêm vào hai viên đá từ tủ lạnh và đặt nó lên kệ bên cạnh anh. Vô tình, tay cô nắm hai vạt áo choàng khép chúng lại với nhau.
"Chỉ mất một vài phút thôi là em thay quần áo xong. Cứ ngồi uống rượu của anh đi. Khi quay lại em sẽ lo việc nấu nướng".
"Anh sẽ nấu", Brodie khăng khăng. "Anh là đầu bếp giỏi đấy. Đừng quên anh đã xoay sở cuộc sống một mình, tự lập từ khi anh học cách biết đi".
Và sự thật anh là một đầu bếp tuyệt vời. Thịt bò chín vừa phải và những củ khoai tây tươi được hấp vừa đủ để không mất chất. Sốt măng dẻo và mịn hơn bất kỳ loại sốt nào mà Jessica có thể tự làm, món tráng miệng là dâu tươi.
Không chỉ có bữa tối tuyệt vời mà cô còn có cuộc chuyện trò thân mật nữa. Họ nói về mọi thứ, tranh cãi về chính trị, ăn ý với nhau về sở thích âm nhạc, cùng thích một số nhạc sĩ. Đến lúc uống cà phê, đề tài được chuyển sang công việc làm ăn của anh và hai người làm việc gần gũi với anh - luật sư và người cố vấn tài chính cho anh - cả hai người Jessica đã gặp tuần trước.
"Drew đã trở thành cánh tay đắc lực của anh". Brodie khuấy một ít cà phê còn lại trong ly. "Anh ta là một người rất có tài. Anh không biết làm thế nào mình có thể thành công như ngày nay nếu thiếu anh ta".
Ánh nến lung linh. Những ngọn lửa đang nhảy múa lôi kéo sự chú ý của Jessica vào cặp nến đang ở giữa bàn, cặp nến mà Brodie đã mua tặng cô. Có lẽ sẽ thích hợp hơn nếu chúng được dùng trong lần đầu tiên cô ăn tối cùng anh ở đây.
"Em nghĩ Drew cũng rất tôn trọng và ngưỡng mộ anh", cô phát biểu.
"Tại sao em lại nói thế?". Ánh mắt họ chạm phải nhau trong ánh sáng lung linh từ ngọn nến.
"Marian đã kể cho em nghe Drew thích công việc của mình như thế nào và điều đó có nghĩa là anh ấy thích làm việc cùng anh. Cảm giác đó chỉ có được khi anh tôn trọng và nể phục người khác. Hơn nữa...", cô mỉm cười, "...anh ấy phải yêu thích công việc của mình, nếu không anh ấy sẽ không thể nào theo kịp thời gian biểu của anh!".
"Nó rất căng thẳng", Brodie thừa nhận với nụ cười kèm tiếng thở dài. "Bạn sẽ quên mất thời gian và những thành phố. Tất cả những sân bay đều giống nhau".
Jessica để ý thấy tách cà phê của anh đã cạn. "Anh uống thêm cà phê không?".
"Làm ơn". Anh đưa tách cho cô.
"Tại sao anh lại không lấy vợ, Brodie?", bước lại từ chiếc bàn rót thêm cà phê cho anh, cô tò mò hỏi.
"Ai nói với em là anh chưa kết hôn?".
Câu trả lời của anh như cú đánh vào bụng cô. Run rẩy, cô thả tay ra và chiếc tách cùng đĩa lót rơi xuống đất vỡ tan tành. Cô bám chặt vào ghế để khỏi ngã quỵ. Cho đến khoảnh khắc ấy, cô chưa bao giờ từng nghĩ rằng anh có thể đã kết hôn. Marian đã nói chị ấy từng nhìn thấy anh với những người phụ nữ khác, nhưng chị ấy cũng nói anh giữ cuộc sống riêng tư của mình rất kín đáo.
"Em đã làm bể cái tách rồi kìa". Brodie đứng dậy khỏi ghế và cúi xuống lượm những mảnh vỡ.
Jessica nhìn anh chằm chằm. Mái tóc anh lấp lánh màu xanh đen trong ánh nến. Chiếc áo sơ mi trắng bao phủ bờ vai vạm vỡ của anh.
Khi anh đứng thẳng lên để đưa những mảnh vỡ cho cô, cô mới tìm thấy lại được giọng nói của mình, "Anh đã... rồi sao?".
"Anh đã gì chứ?". Một bên lông mày nhướng lên thản nhiên.
"Anh đã có vợ rồi phải không?".
"Em sợ mình đang tiến gần đến mối quan hệ với một người đàn ông đã có gia đình phải không?". Anh nhận ra khuôn mặt tái nhợt của cô, mắt cô xanh và tròn như chiếc đĩa lót vừa bị rớt bể vậy. "Sẽ không đúng khi một người như em lại dính dáng đến một cuộc tình tay ba như thế, phải không?".
Tay cô bị kẹt cứng vào lưng ghế. "Trả lời em đi, Brodie. Đừng đùa giỡn với em".
"Thật đáng tiếc...", vì cô không thể đưa tay ra nhận những mảnh vỡ, anh đặt chúng trên bàn, "...anh chưa từng kết hôn. Điều đó có làm em cảm thấy tốt hơn không?".
"Đó có phải là sự thật không?", Jessica vẫn nhìn anh chằm chằm, cổ họng cô như nghẹn lại.
"Em không tin anh à?" anh nhẹ nhàng trách móc.
"Em không biết phải tin vào gì nữa". Cô quay đi, cảm thấy tức giận, lo sợ và bất an. Cô khoanh tay lại.
Nhẹ nhàng Brodie đi lại phía sau cô, bàn tay to lớn của anh ôm quanh cánh tay nhỏ nhắn của cô. "Em có thể tin điều này". Anh hôn cổ cô.
Jessica nhấc vai lên để đẩy anh ra, nhưng anh đã chuyển ra trước mặt cô. Cô cố gắng quay đi nhưng lại bị kéo vào vòng tay anh.
"Và em có thể tin cái này nữa". Miệng anh chạm vào môi cô trước khi cô có thể tránh nó.
"Dừng lại đi!". Cô nghiêng đầu qua một bên, nhưng cô không cố gắng phản kháng.
"Em cảm thấy bị tổn thương và bối rối, phải không?", giọng nói của anh chứa đầy sự thích thú và ngạo mạn.
"Phải đấy, quỷ tha ma bắt anh đi!", Jessica nghiến răng nói.
Cái nóng từ cơ thể anh đang đốt cháy làn da cô, mùi đàn ông của anh giống như thuốc phiện đối với thính giác của cô vậy. Cô nhận ra miệng anh đang gần môi mình như thế nào. Tất cả những điều này đang khuấy động dòng máu trong người cô.
"Em đang run đấy", Brodie nhẹ nhàng kết tội cô, "nhưng không phải vì tức giận. Anh có thể thấy mạch đang đập ở cổ họng em. Anh làm em có cảm giác về những điều mà em nghĩ mình không nên cảm thấy, nhất là đối với một người đàn ông đã có gia đình. Nhưng nếu đây là tội lỗi, Mắt Xanh ạ, thì hãy tưởng tượng ra xem thiên đàng sẽ tẻ nhạt như thế nào".
"Hãy thôi chơi cái trò quỷ quái ấy đi!". Cô nhắm mắt lại trong tích tắc, rồi mở ra để liếc nhìn anh. "Anh có vợ hay không?".
"Anh đã trả lời câu hỏi ấy rồi. Tại sao anh phải trả lời lại nếu em đã không tin anh ngay từ đầu chứ?", anh thách thức với cái nhún vai ngạo nghễ.
"Anh không thể chứng minh được nó. Em cũng đâu có cầm theo một tờ giấy nói rằng mình chưa có chồng đâu, đúng không?".
"Đương nhiên là không", Jessica vội vàng trả lời.
"Vậy thì tại sao anh lại phải tin là em chưa có chồng? Có lẽ em có một gã chồng ghen tuông đang nấp ở một góc nào đó, chờ để bắt quả tang khi chúng ta leo lên giường thì sao?". Anh đặt một ngón tay dưới cằm để đẩy mặt cô lên đối diện với mình, một ánh sáng ranh mãnh đang nhảy múa trong đôi mắt anh.
"Em không nghĩ điều ấy buồn cười đâu", cô ném cho anh một ánh nhìn giận dữ.
"Anh cũng vậy. Anh ước gì mình có thể chết trên giường, nhưng không phải dưới tay của chồng em", Brodie châm biếm.
"Thôi ngay đi! Anh biết em không hề có chồng, ghen với chẳng tuông", cô đáp trả.
"Còn anh thì sao?". Brodie kéo đầu cô nghiêng qua một bên. "Hãy nhìn anh và nói cho anh biết em nghĩ anh còn có một người vợ đang trốn ở đâu đó đi".
Jessica nhìn anh, nhưng cô chợt đầu hàng trước đôi mắt xanh thẳm sắc lạnh của anh. Cô lắc đầu. "Em không thể".
"Vậy thì nếu anh mời em ăn tối cùng anh vào thứ bảy, em sẽ nhận lời chứ?", anh nói như thể yêu cầu vậy.
Cô thở hắt ra như dấu hiệu của kẻ bị thu phục vậy. "Vâng, em sẽ nhận lời", Jessica gật đầu.
"Với cảm giác chứ, Mắt Xanh", Brodie ra lệnh. Cô thấy được sự mời gọi trong ánh mắt anh khi nhìn lên. "Quỷ ạ...".
Cô nghe thấy tiếng cười thầm ngạo nghễ của kẻ chiến thắng trong họng anh trước khi miệng anh đè lên đôi môi mềm mại của cô. Họ cứ tiếp tục như thế dưới sự dẫn dắt của anh. Bàn tay anh xoa quanh hông cô, ép chặt bụng cô lại bằng đùi anh. Ngón tay cô trải rộng trên ngực anh, khẽ luồn vào bên trong áo và xoa khắp ngực.
"Anh phải đi thôi, Jessica", cuối cùng anh cũng thì thầm vào miệng cô.
"Bây giờ à?". Cô như ngừng thở, môi cô đang run lên dưới cái miệng mạnh mẽ, ấm áp của anh. Cô không thể tin là anh đã nói thế.
"Phải, ngay bây giờ". Nhưng miệng anh vẫn chưa muốn rời môi cô. "Máy bay của anh đang đợi anh".
"Lại nữa sao?". Cô thốt lên kinh ngạc.
"Anh chỉ bay về đây để được ở bên em tối nay vì anh đã không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa".
Jessica có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập loạn xạ của anh. Và nhịp tim của cô cũng thế. "Em vui vì anh đã về đây", cô nói.
Bàn tay anh nhấc lên để nắm lấy vai cô và đẩy cô ra một chút. "Nếu anh đi ngay bây giờ, anh chỉ có đủ thời gian để tắm trước khi máy bay cất cánh". Anh quan sát ánh mắt đắm đuối của cô. "Trừ phi em muốn anh tắm ở đây... cùng em".
Cô do dự, phân vân giữa câu trả lời có của cơ thể cô và không của tâm trí cô. Có một nụ cười tinh ranh từ miệng anh. "Một ngày không xa nữa, em sẽ không phải suy nghĩ trước khi trả lời nữa đâu, Jessica". Anh thả cô ra. "Thứ bảy này. Tám giờ tối".
"Vâng".
Điểm Hẹn Của Tình Yêu Điểm Hẹn Của Tình Yêu - Janet Dailey Điểm Hẹn Của Tình Yêu