Số lần đọc/download: 2107 / 19
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:31 +0700
Chương 7
S
áng hôm sau, Marlin mở mắt – chỉ thấy Dory đang ngáy pho pho bên cạnh. Nhìn quanh quất một vòng, Marlin nhận ra họ đang treo mình lủng lẳng trên nóc con tàu nhờ một chiếc đai da, ngay phía trên một khe vực hun hút. Và cả hai đang ngủ trong chính chiếc kính lặn.
Chiếc kính! Họ vẫn còn nó!
Marlin nhìn xuống. Vực sâu tưởng không có đáy.
“Dory, dậy thôi.” Marlin vừa gọi vừa khẽ lay cô dậy.
Dory đang lẩm bẩm nói gì đó về kiểu tóc mới ngớ ngẩn nhưng lại ngủ ngay được.
Marlin ngán ngẩm. “Dậy nào!” lần này anh ra lệnh.
“Á!” Dory hét lên và nhảy dựng, tỉnh như sáo.
Đúng lúc đó, con tàu ngầm bắt đầu nghiêng và đổ về phía vách đá. Dory và Marlin quýnh lên bơi đi vừa kịp lúc. Sém chút nữa thì họ bị con tàu đổ nghiền nát.
Marlin điên cuồng nhìn quanh. “Chiếc kính. Nó đâu rồi.”
Dory và Marlin cùng nhìn xuống và trông thấy chiếc kính mất hút trong bóng tối thăm thẳm của vùng nước sâu.
“Không, không! Bắt lấy nó! Giữ lấy chiếc kính!” Marlin hét lên. Anh vội lao theo, Dory bám sát phía sau.
Vực đen như nuốt chửng hai con cá. Họ chẳng nhìn thấy gì, cả vây của mình cũng không.
Marlin bơi trở lên vùng nước nông, thở hổn hển vì sợ.
“Chỉ việc bơi tới thôi, đúng không?” Dory nói.
Cô bơi xuống sâu hơn nữa, rồi trở lên cạnh Marlin. Cô ngạc nhiên nhìn anh. “Này! Anh đang làm gì đấy?”
“Mất rồi. Tôi làm mất kính lặn rồi,” Marlin nói.
“Gì cơ. Anh làm rơi ư?” Dory ngây thơ hỏi lại.
“Có cô làm rơi ấy!” Marlin hét lên. “Đó là cơ hội duy nhất giúp tôi tìm lại con trai. Và giờ thì nó mất rồi.”
“Này. Ngài Gills Gắt Gỏng!” Dory kêu to. “Khi cuộc sống dìm ngài xuống, ngài biết phải làm gì không?”
“Tôi không biết cô muốn nói gì.” Marlin cáu kỉnh.
“Bơi tới đi.” Dory nói. “Chúng ta làm gì? Chúng ta bơi, bơi thôi.”
Anh bèn bơi xuống chậm rãi cùng Dory. Sâu hơn… sâu hơn nữa… hơn nữa… xuống đáy thăm thẳm.
“Dory. Cô có nhìn thấy gì không?” Sau một hồi, anh hỏi.
Dory thở dốc, không nhìn thấy gì trong bóng tối đen đặc. “Ai đó?”
“Còn ai được nữa? Tôi đây!” Marlin đáp.
“Anh là lương tâm của tôi à?” Dory hỏi.
“Phải, phải, phải. Tôi là lương tâm của cô. Giờ thì, tôi muốn cô nói với tôi – cô có nhìn thấy gì không?” Marlin hỏi.
“Tôi nhìn thấy ánh sáng! Đằng này!” Dory reo lên.
“Tôi cũng nhìn thấy!” Marlin hét to.
Một quả cầu nhỏ phát sáng trôi lơ lửng phía đằng xa. Marlin không thể rời mắt được. Nó như có sức mê hoặc anh. Nó khiến anh thấy hạnh phúc.
Có vẻ nó cũng có cùng tác dụng với Dory. “Đẹp quá. Tôi muốn chạm vào nó.” Cô thốt lên.
Ánh sáng nhún nhảy trong làn nước.
Dory và Marlin đuổi theo ánh sáng.
Marlin nghĩ rằng điều đó thật lạ lùng vì ánh sáng khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Nhưng rồi anh lại có linh cảm buồn cười. Cứ như thể có ai đó đang theo dõi anh. Marlin quay ngang quay ngửa. Và kìa, một con cá lồng đèn chết chóc với những cái răng nanh khổng lồ nổi lềnh phềnh phía sau họ! Ánh sáng đung đưa từ cần ăng-ten của nó, như miếng mồi ngon.
“Hết vui rồi!” Anh gọi Dory.
Marlin và Dory lao vào bóng tối. Con cá dữ dằn đuổi theo họ. Quả cầu phát sáng của nó cho cả hai chút ánh sáng duy nhất.
“Tôi không nhìn thấy gì cả! Tôi không biết mình đang đi đâu nữa!” Marlin hét lên.
Thình lình, ánh sáng soi rọi thứ gì đó trông rất quen. Chiếc kính thợ lặn! Nhưng con cá lồng đèn đã áp sát họ – hàm răng của nó đã sẵn sàng ngoạm tới!
Marlin đẩy Dory bơi xuống sâu hơn. Con cá lồng đèn lao vụt qua, mất dấu họ trong bóng đêm.
Nhưng cả hai chỉ được an toàn trong vài phút. Con cá lồng đèn đã quay trở lại, sục sạo tìm kiếm. Nó lại chỗ Marlin, chiếu sáng vùng nước gần đó.
“Nhìn kìa, chiếc kính lặn!” Dory thốt lên.
“Đọc đi!” Marlin nói rồi lao mình vào làn nước phía trước, dụ con cá bơi ra xa.
“Ừm… Xin lỗi, nhưng anh mang nó lại gần hơn được không?” Dory hỏi. “Tôi cần ánh sáng.”
Marlin bơi vòng quanh Dory, bám sát đuôi là con cá lồng đèn. Anh nấp vào giữa hai tảng đá, an toàn được một lát. Rồi anh chộp lấy cần ăng-ten phát sáng rồi chiếu về phía Dory.
“Dòng đầu tiên là P. Sherman.” Dory reo lên. “Dòng thứ hai là… 42 đường…”
Marlin bị hất mạnh, văng khỏi tảng đá. Con cá lồng đèn đớp cả anh lẫn chính ăng-ten của mình.
Đột nhiên tối om, Dory liền gọi, “Cho xin chút ánh sáng nào.”
Trong miệng con cá lồng đèn, Marlin hò hét inh ỏi. Con cá đành mở miệng và Marlin lao ra ngoài – mang theo ánh sáng.
“Dòng thứ hai là 42 đường Wallaby.” Dory nói.
“Tuyệt.” Marlin lo lắng. “Đọc nốt đi. Đọc láu cũng được.”
Nhân lúc con cá lồng đèn điên cuồng lao về phía họ, Dory hét to. “Sydney! Là Sydney!”
“Ngụp xuống!” Marlin hét lên.
Dory ngây người khi Marlin nâng chiếc kính lên.
Con cá lồng đèn lao thẳng vào chiếc kính, khiến cả hai chết sững.
Thế rồi tất cả im lặng. Marlin hé mắt. Anh chắc mẩm rằng mình đã vào bụng cá. Hoá ra con cá đang bị mắc kẹt giữa cái kính và tảng đá. Nó vẫy vùng vô vọng, vì bị kẹt cứng.
“Ha ha!” Marlin cười phá lên rồi cùng Dory bơi lên mặt nước.
“Không phục vụ món cá tối nay đâu nhé!” Hai con cá cùng ngân nga.
Thế rồi Marlin quay sang Dory. “Thế cái kính ấy nói gì?”
“P. Sherman. 42 đường Wallaby. Sydney.”
Cô lẩm bẩm, không tin vào tai mình. “Tôi nhớ điều tôi vừa nói này! Tôi vẫn thường quên mọi thứ, nhưng lần này tôi đã nhớ. P. Sherman. 42…”
“Đợi chút!” Marlin ngắt ngang. “Nhưng, nó ở đâu?”
“Tôi không biết.” Dory đáp. “Nhưng ai quan tâm? Tôi nhớ được rồi!”