Số lần đọc/download: 6166 / 14
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 9 -
N
guyễn vẫn không rời mắt khỏi Bảo Phương. Cô có vẻ buồn hẳn, hai hàng mi dài chớp nhẹ.
Nguyễn thở dài:
- Tôi đã từng nói với Bảo Phương, tôi luôn xem Bảo Phương như một cô em gái nhỏ. Hãy thanh thản và quên tôi đi.
Bảo Phương nói như khóc:
- Anh có thể nói rõ hơn được không? Em không muốn tự dối mình. Thà là em nhận một sự cay đắng còn hơn. Không lẽ sau một thời gian dài như thế anh vẫn không thay đổi, vẫn sống mãi với kỷ niệm.
Nguyễn lắc nhẹ đầu. Con tim có những lý lẽ riêng của nó. Anh vẫn tin là Ngân Thủy đợi chờ anh. Điều quan trọng là anh phải tìm ra cô, khi mà có lẽ vì mặc cảm với một cuộc sống nghèo khổ nên cô đã tìm cách tránh mặt anh.
Nhìn thẳng vào mắt Bảo Phương, anh trầm giọng:
- Tôi chỉ yêu Ngân Thủy mà thôi. Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm cho đến lúc gặp lại Ngân Thủy.
Dù biết rằng Nguyễn không thể nào quên được Ngân Thủy. Bảo Phương vẫn cảm thấy hết sức đau khổ. Cô khoắc khoải:
- Anh định tìm Ngân Thủy đến bao giờ? Từ đó đến nay đã hơn một năm trời, anh không thấy là những nổ lực của anh đều vô ích hay sao?
Nguyễn chùng giọng:
- Cho đến khi nào con tim tôi mỏi mệt. Rồi cũng có thể tôi sẽ yêu một người con gái khác. Nhưng có lẽ... sẽ rất lâu lắm.Khi mà hình ảnh của Ngân Thủy phai nhạt trong tôi.
Bảo Phương trách móc:
- Thế có khi nào anh nhìn lại phía sau lưng anh không?
Nguyễn nhướng mày:
- Để làm gì?
Bảo Phương thở dài hiu hắt:
- Anh quên rằng anh có một cái bóng sau lưng.
Nguyễn so vai:
- Tôi biết chứ.
Bảo Phương nhếch môi:
- Nhưng có khi đó không phải là cái bóng của anh.
Nguyễn nhìn Bảo Phương với vẻ ngại ngần. Anh đã hiểu cô muốn nói gì.
Bảo Phương ngước mắt nhìn anh:
- Đó là cái bóng của một người con gái yêu anh hết tâm hồn.
Nguyễn lúng túng:
- Bảo Phương... Tôi đã nói với Bảo Phương rồi... Hãy xem tôi như một người anh.
Cô chùng giọng:
- Em muốn nói đến một tình yêu tưởng chừng như vô vọng của em. Em yêu anh, thế mà anh cứ nỡ vô tình quay lưng.
Nguyễn dịu dàng bảo:
- Nhưng với Bảo Phương, tôi không hề có tình yêu.
Bảo Phương nói như khóc:
- Anh có biết là anh tàn nhẫn lắm không.
Một khoảng không gian im lặng bao trùm lên hai người.
Nguyễn rời khỏi ghế. Chống hai tay lên thành cửa sổ, anh nhìn ra ngoài vườn. Bảo Phương yêu anh. Đó là điều không bất ngờ nhưng cũng làm anh cảm thấy tội nghiệp vì cô đã vượt qua sự nhút nhát của một cô gái để tỏ tình yêu với anh. Sự từ chối của anh có lẽ đã làm trái tim của cô thương tổn không ít.
Ngân Thủy. Em đang ở đâu. Em đã biệt tăm như một cánh chim sải gió về một phương trời xa lạ. Em có biết là lòng anh cồn cào mỗi khi nhớ đến những ngày chúng ta sống bên nhau. Vẫn còn nhớ em đã chăm sóc anh trong bệnh viện như thế nào. Anh phải nói như thế nào đây về tình yêu của em dành cho anh. Thánh thiện. Thanh khiết.
Tiếng thở dài thật khẽ của Bảo Phương như nhắc Nguyễn trở về với thực tại. Bảo Phương đang ở bên cạnh canh, hiện hữu và thắc thỏm đến tội nghiệp.
Từ từ quay lại nhìn cô, Nguyễn hắng giọng bảo:
- Bảo Phương đi về đi.
Cô thảng thốt:
- Anh...
Nguyễn chân thành:
- Rồi Bảo Phương sẽ quên tôi thôi. Tôi cầu chúc cho Bảo Phương vạn sự tốt lành. Cầu chúc Bảo Phương sẽ tìm thấy một nữa còn lại của mình.
Bảo Phương hỏi qua nước mắt:
- Anh không tội nghiệp em sao Nguyễn?
Nguyễn dịu dàng bảo:
- Trong tình yêu không có chỗ cho sự thương hại. Bảo Phương hãy thông cảm cho tôi. Riêng tôi, bao giờ cũng trân trọng những gì mà Bảo Phương đã cố gắng giúp tôi trong chuyện tìm kiếm Ngân Thủy.
Bảo Phương nấc lên:
- Ngân Thủy. Ngân Thủy. Sao lúc nào anh cũng nhắc đến tên người con gái ấy trước mặt em. Anh là đá. Chỉ có đá mới không biết rung động trước một người con gái yêu mình thật tha thiết. Tôi ghét anh lắm. Ghét cả Ngân Thủy và căm ghét tình cảm mà anh dành cho cô ta.
Nguyễn thở dài:
- Bảo Phương có thể mạt sát tôi không tiếc lời nhưng Bảo Phương không có quyền xúc phạm đến Ngân Thủy cũng như mối tình của chúng tôi.
Bảo Phương nhếch môi:
- Thì anh cứ tôn thờ tình yêu ngu muội của anh cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay đi. Anh là một kẻ điên rồ.
Nguyễn nghiêm nét mặt:
- Không phải vì thất vọng mà Bảo Phương tự cho mình cái quyền xúc phạm đến người khác. Giờ thì tôi mới hiểu được là tại sao tôi không hề rung động trước Bảo Phương. Bảo Phương hoàn toàn khác xa người con gái mà tôi yêu.
Bảo Phương cay đắng nhìn Nguyễn.
Thế là hết. Cô không mong gì Nguyễn sẽ yêu cô khi mà trong một phút không kềm chế được cô đã để lộ ra bản tính hằn học ích kỷ của mình. Cô đã đánh mất tình yêu của cộ Cô lùi dần ra cửa rồi đi như chạy trên thảm sỏi màu trắng. Tiếng sỏi kêu lạo xạo như vụn vỡ dưới chân cô...
- Anh Nguyễn!
Đang lái xe chậm chậm, Nguyễn bỗng giật mình vì tiếng gọi. Phanh xe lại, Nguyễn chợt nhận ra Như Ngọc đang xăm xăm đi về phía của anh.
Cô tuôn một hơi:
- Gặp anh ở đây em mừng trối chết. Xe của em bị pan rồi.
Nguyễn nhíu mày:
- Xe cô ở đâu?
Như Ngọc chỉ về phía trước:
- Kia...
Nguyễn hắng giọng:
- Xe bị sao vậy?
Như Ngọc tía lia:
- Em đâu có biết. Có phải em như đàn ông các anh đâu mà biết xe hư gì. Đang chạy ngon trớn chợt xe nổ phạch một tiếng rồi dừng lại luôn.
Nguyễn dắt chiếc Su của anh đi về phía xe Như Ngọc đang dựng. Giọng anh băn khoăn:
- Hay là hết xăng?
Như Ngọc cong môi:
- Bình xăng còn đầy ngập. Để em tra chìa khóa bật công tắc anh xem nè. Sán nay đổ nguyên một bình đầy đấy nhé.
Nguyễn cuối xuống xem lại vít lửa rồi đề máy thử. Lắng nghe tiếng nổ đứt đoạn rồi dừng hẳn của xe Như Ngọc, anh phán:
- Xe bị hư bộ chế hòa khí.
Như Ngọc vội hỏi:
- Giờ em phải làm sao?
Nguyễn phán:
- Đem đến mấy tiệm sửa xe chứ còn làm gì nữa.
Vuốt những sợi tóc lòa xoà trước trán, Như Ngọc ca cẩm:
- Lúc nãy nhìn quanh, em đâu thấy có tiệm sửa xe nào đâu.
Nguyễn hắng giọng:
- Cô lấy xe của tôi về công ty đi. Để tôi đẩy bộ chiếc xe của cô đem đi sửa.
Như Ngọc giẫy nẫy:
- Thôi đi... Em đâu dám lợi dụng lòng tốt của anh. Làm như thế kỳ chết. Xe của em hư tự dưng lại hành tội anh.
Nguyễn so vai:
- Có gì đâu. Dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp mà.
Như Ngọc mỉm cười mím chi:
- Hay là em cùng với anh dắt bộ xe cho vui. Lâu lâu mới có dịp gặp anh chứ ngày thường thấy anh bận rộn liên miên dễ gì đứng lại nói chuyện.
Nguyễn mỉm cười. Buổi trưa nắng như thế này thì vui chi nổi. Anh lắc đầu:
- Cô đừng ngại. Cứ lấy xe tôi đi đi.
Như Ngọc ngúng nguẩy:
- Chán anh ghệ Bộ anh ghét em tới mức đi chung một đoạn đường anh cũng từ chối. Anh không sợ em tự ái sao?
Nguyễn cười:
- Trưa nắng như thế này, cô đi bộ chi cho cực.
Long lanh mắt nhìn Nguyễn, Như Ngọc chúm chím:
- Có anh đi bên cạnh, em sẵn sàng đi đến cùng trời cuối đất đó.
Nguyễn lắc đầu cười:
- Cô cũng vui tính ghệ Bộ cô không sợ rục giò sao.
Như Ngọc dẩu môi:
- Nếu được khổ vì anh, em không bao giờ từ chối.
So nhẹ vai, Nguyễn khẽ thở dài. Anh cũng chẳng hiểu được tại sao Khương và mấy tên đàn ông trong công ty của anh lại thích được Như Ngọc. Cách nói chuyện của cô khiến anh thấy tức cười.
Khó mà từ chối Như Ngọc dược, Nguyễn đành cùng cô đi tìm tiệm sửa xe.
Chờ Nguyễn đưa xe vào tiệm xong, Như Ngọc cong môi bảo:
- Em khát nước quá chừng.
Không thể bất lịch sự với cô được, Nguyễn đành nói:
- Chúng ta ghé vào quán nước bên kia đường uống đi.
Như chỉ chờ có thế, Như Ngọc vội gật đầu thật lẹ:
- Dạ...
Gọi hai ly nước với vẻ mặt hững hờ, Nguyễn không biết là Như Ngọc đang ngắm nhìn anh với vẻ đắm đuối. Chừng đến khi anh quay lại, cô vẫn tỏ ra tỉnh bơ.
Giọng cô nũng nịu:
- May mà em gặp anh nếu không chẳng biết xe hư như thế nào để sửa.
Nguyễn lạnh nhạt:
- Dễ thôi. Cô chỉ cần đem đến thợ sửa xe là người ta cho biết xe cô bị hư chỗ nào. Tôi đâu có rành như thợ sửa xe.
Như Ngọc dài giọng:
- Nhưng những người thợ sửa xe đâu có lương tâm. Thường xe người ta hư một đường, họ lại nói một nẻo. Em ít khi tin họ lắm.
Nguyễn nhướng mày:
- Cũng tùy người thôi. Bộ chuyện gì cô cũng đa nghi như thế sao?
Như Ngọc dẩu môi:
- Trong chuyện tình cảm cũng như thế. Em ít tin miệng lưỡi của đàn ông lắm.
Dù không thích nghe những câu chuyện nhạt nhẽo của Như Ngọc, Nguyễn cũng phải bật cười:
- Bộ đàn ông xấu lắm hả?
Như Ngọc nhìn Nguyễn bằng ánh mắt nồng nàn:
- Anh không nằm trong số đông ấy. Anh khác họ.
Nguyễn lại bật cười. Hình như trong đôi mắt của Như Ngọc, anh là một người hết sức hoàn hảo.
Giọng anh hóm hỉnh:
- Tôi còn xấu hơn những người đàn ông mà cô ghét nữa đó.
Như Ngọc xụ mặt nhận xét:
- Hình như anh có thói quen nói ngược lại những gì mà em nói. Chưa bao giờ em thấy anh chịu khó... chiều chuộng em.
Nguyễn cười:
- Vì thế tôi mới nói là tôi rất đáng ghét.
Như Ngọc chu môi:
- Người ta nói không sai. Theo tình tình trốn, trốn tình tình theo. Em đúng là điên nên yêu một người không yêu mình. Trong khi đó lại có những anh chàng yêu em chết bỏ nhưng em lại không đoái hoài đến.
Nguyễn so vai im lặng. Anh biết là Như Ngọc muốn nói đến chuyện Khương đeo đuổi cô ta nhưng cô ta lại không yêu.
Ngỡ là Nguyễn không biết, Như Ngọc đỏng đảnh hỏi:
- Anh thân với anh Khương lắm hả?
Nguyễn trầm giọng:
- Cũng như bao đồng nghiệp khác.
Như Ngọc liếm môi:
- Anh Khương có hay tâm sự gì với anh không?
Nguyễn lạnh nhạt:
- Không.
Như Ngọc thì thào:
- Anh Khương yêu em chết bỏ đấy.
Nguyễn nhướng mày:
- Sao cô biết.
Như Ngọc cười tỉnh bơ:
- Anh Khương tỏ tình với em. Khi nào rảnh, em cho anh xem cả chục lá thư của anh Khương viết cho em.
Nguyễn kêu lên:
- Thôi...
Như Ngọc chưng hửng:
- Bộ anh không thích sao?
Nguyễn nghiêm mặt phán:
- Khương viết cho cô thì cô nên đọc một mình chứ đừng nên... phổ biến cho một người nào khác.
Như Ngọc cười tỉnh bơ:
- Anh Khương viết cho em thì em có quyền chứ. Mà anh sợ gì chứ. Mấy lá thư đó em đã đưa cho mấy đứa bạn thân của em trong công ty coi rồi.
Nguyễn nhếch môi:
- Cô nên tôn trọng Khương, cho dù cô không yêu Khương.
Như Ngọc nhìn sững Nguyễn một cái:
- Sao anh biết là em không yêu Khương?
Nguyễn mỉa mai:
- Cô đã tuyên bố lúc nãy, cô quên rồi sao.
Vuốt lại tóc, Như Ngọc cười duyên:
- Em quên thật tình. Tại có nhiều người yêu em quá nên em không nhớ được. Mà không chỉ trong công ty của mình thôi đâu. Có đến hơn chục anh chàng sẵn sàng quỳ dưới chân em dâng tặng trái tim.
Nguyễn búng điếu thuốc vào gạt tàn. Anh khẽ nheo mắt:
- Có lẽ đã đến lúc cô... lượm đại một trái tim mà người ta dâng tặng.
Như Ngọc chu môi:
- Chi vậy anh?
Nguyễn nhún vai:
- Một trái tim là đã quá đủ.
Như Ngọc nũng nịu:
- Nhưng em đâu có yêu ai trong bọn họ. Như em đã nói với anh, cái anh chàng mà em yêu... đáng ghét lắm.
Nguyễn nheo mắt phán:
- Cô cũng đừng nên để tâm đến hắn, và cũng đừng yêu hắn chi cho cực.
Như Ngọc liếm môi:
- Nói như anh thì rất dễ. Nhưng tình yêu mà anh, khó mà cưỡng lại ma lực của con tim. Nói ghét nhưng thật ra rất yêu.
Nguyễn đốt một điếu thuốc khác, bâng quơ nhìn ra khung cửa sổ.
Như Ngọc chăm chú nhìn anh:
- Anh Nguyễn này...
Nguyễn quay đầu lại:
- Sao?
Như Ngọc cong môi:
- Em muốn hỏi tại sao không khi nào anh và em nói chuyện tâm đắc với nhau cả.
Nguyễn nhướng mày:
- Vì tôi và cô khác nhau về suy nghĩ.
Như Ngọc nhúng ngón tay vào chén trà nguội, vẽ những vòng tròn vô nghĩa trên mặt bàn cô thở hắt một cái:
- Em nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được tại sao anh lúc nào có vẻ lạnh nhạt với em. Mỗi lần mang hồ sơ vào phòng anh ký, em cứ muốn run lên vì thái độ xa cách của anh.
Nguyễn trầm giọng:
- Tôi đã nói là tôi rất đáng ghét, cô không nhớ sao?
Giọng Như Ngọc tha thiết:
- Anh là người duy nhất mà em có cảm tình. Giá như em có một người tình như anh thì hạnh phúc biết mấy. Có bao giờ anh rung động trước tình cảm của em không Nguyễn.
Nguyễn so vai. Điệp khúc mà Như Ngọc đang nói, anh nghe không chỉ một lần.
Nghiêng tay nhìn đồng hồ, Nguyễn hắng giọng:
- Cô ngồi chờ ở đây. Để tôi xem xe đã sửa xong chưa.
Như Ngọc vội nói:
- Em biết à chưa xong đâu mà. Bộ anh không nhớ là lúc nãy thợ sửa xe bảo là chờ khoảng nửa tiếng sao? Mà anh chưa trả lời câu hỏi của em đó.
Nguyễn thầm nhận xét, một cô gái thật bạo dạn và thời trang cực kỳ không có vẻ gì là tỉnh lẻ quê ở Vĩnh Long như Khương đã nói. Nguyễn nhướng mày:
- Quê cô ở Vĩnh Long à?
Như Ngọc chớp mắt thật điệu:
- Sao anh biết?
Nguyễn nhún vai:
- Tôi nghe mọi người trong công ty.
- Khương à?
- Không.
- Thế thì ai?
- Tôi không nhớ rõ nữa.
Như Ngọc chúm chím cười:
- Anh có suy nghĩ gì về gốc gác của em không?
Nguyễn cười:
- Tôi không tin.
Thay vì xấu hổ, Như Ngọc có vẻ tự đắc:
- Bất cứ một người nào tiếp xúc với em cũng có nhận xét như anh. Dù chỉ lên thành phố chưa đầy một năm nhưng em đã lột xác đến độ không ngờ. Chỉ nhìn cách ăn diện của em, ai cũng lầm đó.
Chừng như được bật trúng đài, Như Ngọc nói huyên thuyên một hơi:
- Em có một cô em họ xa ngốc không thể tả. Nếu em từ bỏ vùng sông nước để lên thành phố tìm kiếm cho mình những cơ hội thì nó lại làm chuyện ngược lại.
Nguyễn thờ ơ nhả khói. Anh không quan tâm đến những câu chuyện không đầu không đuôi của Như Ngọc. Như Ngọc hơi tự ái, cô lý sự:
- Bộ nãy giờ anh tưởng em bịa chuyện hả?
Thấy Nguyễn cũng không buồn trả lời, Như Ngọc chép miệng nói một hơi:
- Cũng tại ông chú họ của em sạt nghiệp nên cả gia đình nói mới tìm về quê đó. Ba năm rồi.
Một tia chớp lóe lên trong đầu của Nguyễn. Anh gặng hỏi:
- Chú của cô là ai vậy?
Như Ngọc so vai:
- Ai mà không biết ông Vĩnh Phúc, thương gia chuyên kinh doanh hàng điện tử. Lúc trước giàu lắm, nhưng giờ thì tiêu điều rồi.
Nguyễn kinh ngạc:
- Cô vừa nói sao?
Như Ngọc nhìn Nguyễn với ánh mắt lạ lùng:
- Anh sao vậy?
Giọng Nguyễn hối hả:
- Hãy cho tôi biết là ông Vĩnh Phúc đang ở đâu?
Như Ngọc vẻ mặt thận trọng:
- Bộ Ông chú họ của em có nợ nần gì anh hả? Em không liên quan gì đến nợ nần của ông đâu nha.
Nguyễn xúc động:
- Ngân Thủy con của ông Vĩnh Phúc chính là người yêu của tôi.
Như Ngọc sững người nhìn Nguyễn. Cô kêu lên:
- Sao lại có thể như thế được?
Nguyễn tha thiết:
- Đó là sự thật. Ngân Thủy hiện nay ra sao, cô có biết hay không? Cô hãy cho tôi biết địa chỉ của họ Suốt đời tôi không bao giờ quên ơn của cô đâu.
Như Ngọc thở hắt một cái. Cô không hề mong một kết thúc như thế này.
Giọng cô bực tức:
- Ngân Thủy không đáng để anh tôn thờ đâu. Giờ nó hệt như một cô gái quê mùa, sống lênh đênh trên sông nước. Em nghĩ rằng tốt nhất anh nên quên nó đi. Không chừng gặp lại nó anh bỏ trốn luôn đó. Nghe nói da đen thùi lủi, tóc vàng cháy... nó bây giờ xấu lắm. Sợ anh cũng không nhận ra nữa đâu.
Nguyễn trầm giọng:
- Cho dù Ngân Thủy thay hình đổi dạng như thế nào đi nữa thì tôi vẫn yêu Ngân Thủy. Tình yêu giữa chúng tôi cô không thể hiểu hết được đâu. Hãy cho tôi biết địa chỉ của Ngân Thủy ngay đi.
Vẻ mặt Như Ngọc đanh lại:
- Thật ra em cũng... không biết là nó đang ở đâu nữa. Nó cũng không phải là bà con với em. Chuyện mà em vừa kể xem như đùa.
Nguyễn quát vào mặt Như Ngọc:
- Cô nói dối.
Như Ngọc nhún vai rất đầm:
- Nếu sự nói dối ấy có lợi cho em thì cũng nên nói dối lắm chứ. Tại sao em phải chỉ chỗ ở của Ngân Thủy cho anh khi mà em yêu anh, em không thể sống xa anh được.
Nguyễn tuyên bố:
- Thôi được rồi. Nếu cô không chịu chỉ chỗ ở của Ngân Thủy thì tôi vẫn có cách tìm ra Ngân Thủy. Tôi sẽ về Long Xuyên và bằng bất cứ giá nào, tôi cũng tìm được Ngân Thủy của tôi.
Vụt đứng dậy, Nguyễn đi ra khỏi quán. Tiếng của Như Ngọc thất vọng sau lưng:
- Anh Nguyễn... Anh Nguyễn...
Một tuần lễ ròng rã kiếm tìm, cuối cùng Nguyễn đã tìm được đích xác chỗ ở của ông Vĩnh Phúc. Bước qua hai đám ruộng, đi trên những con đường thơm mùi đât Nguyễn cảm thấy tâm trạng hồi hộp nôn nao hơn bao giờ hết. Kia là dòng sông với chiếc thuyền đang neo đậu trên đó có cô gái anh vô cùng yêu thương. Chỉ mới nghĩ đến cảnh hội ngộ, trái tim phong sương của anh đã nhói lên.
Trước mũi thuyền, một ông già đang lui cui phơi mấy con cá khô sặc.
Không kìm được xúc động. Nguyễn kêu lên:
- Ông chủ...
Ông Vĩnh Phúc quay lại. Vẻ mặt ông sững sờ tột độ. Trước mặt ông là Nguyễn.
Trong bộ đồ Jean đơn giản màu xám, anh vẫn toát lên vẻ sang trọng.
Không nói nên lời, ông Vĩnh Phúc lắp bắp:
- Cậu... Nguyễn...
Nguyễn bước xuống thuyền. Ôm chầm lấy ông Vĩnh Phúc, anh nghẹn ngào:
- Ông chủ...
Giọng ông Vĩnh Phúc đầy mặc cảm:
- Cậu đừng gọi tôi như thế nữa. Cứ gọi tôi là chú... Chú Năm. Như cậu thấy đó, tôi chỉ là một người đàn ông nghèo khổ chứ không còn là ông chủ của cậu nữa.
Nguyễn nắm lấy tay người đàn ông đã từng một thời là chủ của anh:
- Hơn một năm nay tôi đã tìm ông chủ khắp nơi, đến bây giờ mới gặp.
Đưa mắt nhìn khắp thuyền, Nguyễn hỏi giọng thắc thỏm:
- Thưa ông chủ, Ngân Thủy đâu rồi?
Ông Vĩnh Phúc ứa nước mắt:
- Nó vừa mới đi chợ. Nó về ngay bây giờ. Hơn bốn năm nay, con gái tôi cũng mỏi mòn chờ đợi cậu.
Sau giây phút bàng hoàng vì cuộc hội ngộ bất ngờ, kéo tay Nguyễn ông Vĩnh Phúc xúc động bảo:
- Cậu vào đây.
Đi vào khoang thuyền, ông Vĩnh Phúc và Nguyễn cùng ngồi xuống. Giọng ông Vĩnh Phúc chân thành:
- Nguyễn à... Chú muốn cậu đừng gọi chú là ông chủ nữa. Nếu cậu còn nể chú thì hãy làm theo yêu cầu của chú. Chú rất hối hận vì những gì mình đã gây ra cho cháu và Ngân Thủy.
Nguyễn cúi đầu:
- Dạ... Nhưng... chú cũng không nên buồn nữa. Cháu về đây là để đón chú và Ngân Thủy lên lại thành phố.
Ông Vĩnh Phúc kêu lên:
- Không... Không cháu à... Chú còn mặt mũi nào mà về lại đó. Chú không muốn lợi dụng tình cảm của cháu đâu.
Nguyễn trầm giọng:
- Cháu yêu Ngân Thủy. Nếu chú cho phép, cháu xin được cầu hôn với em và xem chú như người cha ruột của cháu.
Ông Vĩnh Phúc ứa nước mắt:
- Cháu càng cao thượng bao nhiêu thì chú càng xấu hổ bấy nhiêu. Trước đây chú đã từng ngăn cấm cháu yêu Ngân Thủy mà, cháu không nhớ sao?
Giọng Nguyễn thiết tha:
- Cháu hiểu là chú làm như thế chẳng qua vì quá thương Ngân Thủy, sợ Ngân Thủy khổ. Cháu không bao giờ oán trách chú cả.
Ông Vĩnh Phúc chùng giọng:
- Cuộc đời bể dâu. Giờ chú mới hiểu được chỉ có ân tình là tồn tại mãi với thời gian, tiền bạc chỉ là phù dụ Nhưng nếu cháu vẫn còn thương thì đón một mình Ngân Thủy về trên đó. Còn chú, chú muốn sống một cuộc sống ẩn dật ở một nơi mà chú cảm thấy thật thanh bình, từ dòng sông bến nước cho đến con người sống chung quanh đây.
Nguyễn hắng giọng:
- Nếu chú không quay lại thành phố thì cuộc trở về của cháu là vô nghĩa. Làm sao Ngân Thủy và cháu có thể vui khi chú ở lại nơi này. Vả lại, cháu biết là chú khó mà rời xa khỏi thương trường. Những kinh nghiệm làm ăn của chú lâu nay sẽ giúp chú khôi phục lại những gì đã mất. Cháu sẽ tạo mọi điều kiện để chú làm lại từ đầu. Chú là một thương gia giỏi mà.
Ông Vĩnh Phúc lặng nhìn Nguyễn. Nguyễn vừa nói lên những điều thầm kín mà ông muốn chôn chặt. Phải, thương trường cho dù là chiến trường thì ông cũng khó lòng mà từ bỏ nó. Cuộc trở lại lần này của ông chắc chắn sẽ có một kết quả thật tốt đẹp từ những bài học kinh nghiệm xương máu. Ông sẽ làm lại từ đầu với sự lương thiện.
Xòe hai bàn tay rám nắng,ông Vĩnh Phúc nhếch môi:
- Chú rất cảm kích trước thịnh tình của cháu. Cháu quá tốt. Chú không biết nói gì hơn.
Nguyễn còn ngồi nói chuyện với ông Vĩnh Phúc một lát nữa rồi đi ra đầu mũi thuyền ngóng đợi Ngân Thủy. Anh nóng ruột hết sức. Chỉ mong được gặp lại cô, được nghe giọng nói trong trẻo quen thuộc của cô.
Bóng dừa nghiên nghiêng soi trên dòng nước. Một khung cảnh thật hiền hòa.
Nguyễn cúi người xuống định vốc nước lên rửa mặt, chợt anh khựng lại.
Từ trên bờ, Ngân Thủy đang đi về phía con thuyền.
Chợt cũng vừa chợt nhận ra anh, cô nghẹn ngào kêu lên:
- Trời... anh Nguyễn...
Nguyễn vọt lên cầu ao. Anh như bay đến bên cô và ôm Ngân Thủy trong vòng tay.
- Ngân Thủy...
Nước mắt thay cho lời nói. Ngân Thủy khóc như chưa từng được khóc. Nguyễn cũng khóc. Những giọt nước mắt mừng vui vì xúc động của cuộc hội ngộ sau hơn bốn năm xa cách.
Giọng Ngân Thủy thắc thỏm:
- Gia đình em giờ đây đâu có xứng đáng với anh.
Vuốt những sợi tóc mềm thơm tho của cô, Nguyễn soi vào đôi mắt đẹp như nhung:
- Đừng nói như thế, anh buồn. Chỉ có tình yêu của chúng ta mới là quan trọng. Anh yêu em. Anh đi tìm em suốt hơn một năm naỵ Dù sự kiếm tìm có lúc tưởng chừng như vô vọng nhưng anh vẫn kiếm tìm vì anh nghĩ là em vẫn chờ đợi anh.
Vùi mặt vào ngực Nguyễn, Ngân Thủy bật khóc:
- Thế mà có lúc em nghĩ là anh đã quên em rồi.
- Em có nhớ anh không Ngân Thủy?
Cô phụng phịu:
- Anh biết em yêu anh như thế nào rồi mà còn hỏi.
Nguyễn nhìn như hút vào đôi môi cong hờn dỗi:
- Em có nhớ kỷ niệm giữa hai chúng ta không?
Cô chớp mi:
- Những kỷ niệm về anh là hành trang cho em những ngày cùng ba lánh mặt sống nơi đây.
Nguyễn dịu dàng bảo:
- Anh không thể nào quên được kỷ niệm của chúng tạ Càng hồi tưởng, càng nhớ em quay quắt.
Cô cắn môi:
- Cũng có lúc em tưởng tượng là anh đã có vợ, rồi anh quên em luôn.
Nguyễn búng nhẹ lên chiếc mũi thanh tú:
- Ai cho phép em nghĩ xấu về anh như thế. Trong lúc anh nhớ em, tìm kiếm em và muốn điên lên vì tuyệt vọng thì em lại tưởng tượng như vậy.
Cô hỏi anh giọng thắc thỏm:
- Anh có thấy em thay đổi nhiều không?
Nguyễn vuốt tóc cô:
- Thay đổi gì em? Bộ em không còn yêu anh nhiều như trước nữa hả?
Dậm chân, cô ửng hồng mặt:
- Không phải ý em muốn hỏi vậy. Em muốn hỏi là anh thấy em có xấu đi không?
Nồng nàn nhìn cô,Nguyễn cười:
- Anh thấy em đẹp hơn trước nữa thì có. Chỉ có sự hồn nhiên ngây thơ là không đổi chút nào. Em vẫn là Ngân ThủY của anh. Một Ngân Thủy mà không có cô gái nào có thể thay thế được trong trái tim của anh. Nếu anh xin phép ba cầu hôn với em thì em sẽ đồng ý làm vợ anh chứ?
- Làm vợ?
Ngân Thủy xấu hổ nhìn Nguyễn. Vùng khỏi vòng tay ấm nồng của anh, Ngân Thủy bỏ chạy.
Giọng Nguyễn đầy yêu thương:
- Ngân Thủy...
Dù ngôi biệt thự có đẹp đến bao nhiêu đi nữa và cũng không có ý định bán đi bao giờ, nhưng khi có một người nào đó đặt ra một giá mua thật cao thì người ta buộc phải xem lại lời đề nghị ấy.
Người đưa ra một giá thật cao đó chính là Nguyễn.
Sau cuộc thương lượng, ba của Bảo Phương đã đồng ý bán ngôi biệt thự màu trắng rất đẹp mà cha con ông đang ở cho Nguyễn.
Một tiệc cưới thật dễ thương và long trọng của Nguyễn và Ngân Thủy đã được tổ chức ngay tại biệt thự đó.
Cô dâu thật đẹp với chiếc váy dài màu trắng có một chiếc bông hồng đỏ kết ngang eo lưng thật cách điệu. Vương miện kết bằng hoa hồng trắng đội trên mái tóc mềm xõa ngang vai khiến nhìn cô giống như một cô công chúa ngây thơ trong truyện cổ tích. Hoàng tử của cô là một anh chàng mày rậm có vẻ đẹp mạnh mẽ đủ để làm xiêu lòng bất cứ cô gái nào.
Lời chúc tụng và sâm banh nổ không ngớt. Cô dâu và chú rể như ngập trong hoa và những lời chúc tốt lành.
Nửa khuya.
Khi chiếc xe cuối cùng của người khách cuối cùng lăn bánh ra khỏi cổng. Trong vườn hoa đẹp như mộng dưới ánh trăng vàng là một đôi uyên ương hạnh phúc nhất trên thế gian.
Vòng tay ấm nồng của anh và bờ môi thanh khiết mềm mại của cô đã đưa anh và cô lên đến tuyệt đỉnh hạnh phúc.
Ngôn ngữ hóa thừa. Khi mà những nụ hôn ngọt ngào là những nụ hoa bừng nở trong vườn trăng...