Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
áng hôm sau, khi Christianna đi đến lều ăn lúc sáu giờ cha mươi thì Max đang đứng đợi nàng phía bên ngoài lều. Nàng ngạc nhiên khi thấy anh ta. Anh nói nhỏ với nàng:
- Thưa công chúa, - nàng liền chặn anh ta lại ngay khi những lời này vừa thoát ra khỏi miệng anh do thói quen. Trông nàng có vẻ lo sợ.
- Đừng gọi tôi như thế, - nàng thì thào đáp lại. - Hãy gọi tôi là Cricky như mọi người. - Hôm qua nàng đã dặn họ phải gọi tên bí danh của nàng.
- Tôi không thể gọi thế được, thưa... ồ... xin lỗi... - Anh ta đỏ mặt.
- Anh phải gọi thế, - nàng đáp, thì thào nhỏ hơn nữa, - đấy là bệnh nghề nghiệp. - Anh ta cười toe toét.
- Tại sao anh đợi tôi ở đây? - Khi ấy Maggie và Fiona đi qua họ để vào lều ăn, trông hai người như đang mưu mô chuyện gì bí mật. Hôm qua tôi đã nói chuyện với cha cô. Đêm qua tôi không có cơ hội để nói cho cô biết.
- Cha tôi có khỏe không? - Nàng có vẻ lo âu hỏi và khi Max gật đầu nàng mới hết lo.
- Ông khỏe. Ông nói gửi lời thăm cô. Nếu cô muốn nói chuyện với ông, tôi sẽ lái xe đưa cô đến bưu điện vào lúc nào đấy cô muốn. Đường đến đấy không xa.
- Có lẽ đợi vài ngày nữa. Bây giờ tôi không có thì giờ. Ở đây có nhiều việc cần làm.
- Tôi tin ông hiểu. Tôi đã nói cho ông biết là cô khỏe.
- Tốt. Hết chưa? - Anh ta gật đầu. - Cám ơn Max.
- Nàng cười.
- Sẵn sàng phục vụ cô, thưa... - Anh ta dừng lại trước khi nói tiếp, nàng cười.
- Tập gọi Cricky đi cho quen, Max. Nếu không, anh bị sa thải đấy. - Cả hai cùng cười, rồi anh ta đi theo nàng vào ăn sáng. Khi họ vào thì những người khác đang ăn.
Những người đi chậm, chúng tôi ăn hết rồi. - Fiona nói đùa. - Cô ta đang cố ve vãn Max, Christianna thấy vui vì chuyện đó. Anh ta có vẻ thích thú. Samuel cũng cười vui. Cả hai người đều vui vẻ với nhóm.
Christianna chuyện trò vui vẻ với những người khác khi ăn và nửa giờ sau nàng đi làm việc. Mary đưa cho nàng một chồng sách viết về bệnh AIDS để đọc, bà hướng dẫn cho nàng cách dạy. Bà muốn Christianna tự soạn giáo án, rồi cải tiến phương pháp họ làm lâu nay. Nàng lấy làm sung sướng và tự hào khi được yêu cầu như thế. Nàng sẽ dạy trong lớp người Tigrinya, có người địa phương làm phiên dịch. Sáng hôm đó, nàng cố đọc nhiều chừng nào hay chừng ấy, đi thăm một số bệnh nhân với Mary, xong lại đọc tiếp và bỏ luôn cả bữa trưa. Sau đó nàng đến trình diện với Ushi tại lớp học. Nàng yêu đám học sinh trong lớp. Chúng đẹp, dễ thương, chúng thích nói chuyện với nàng. Sau khi dạy xong, nàng đọc cho các em bé nhất nghe một câu chuyện rồi đi ra ngoài sân để tập thể dục. Nàng ở trong phòng suốt ngày.
Khi nàng đi ra, nàng thấy Laure ngồi yên lặng một mình và Akuba đi qua, tay dắt một đứa bé. Christianna mới đến đây hai ngày mà nàng đã cảm thấy như ở nhà. Tất cả đều mới mẻ, nhưng nàng cảm thấy ở đây rất thư thái và yêu thương con người ở đây, cũng như xứ sở này như thể nàng đã sống ở đây từ rất lâu rồi. Nàng định ra ngoài đi quanh khuôn viên một vòng, rồi bỗng nàng quay lại nói chuyện với Laure. Nàng muốn ít ra cũng thử tiếp xúc với cô gái người Pháp buồn rầu này xem sao. Từ khi Christianna đến đây, trông cô ta rất khổ sở. Không thể nào không thắc mắc cho được. Christianna chỉ thấy cô ta cười một lần duy nhất khi nói chuyện với một em bé. Laure làm công việc quản trị cho văn phòng, sắp xếp và ghi chép vào y bạ của học sinh. Công việc quá buồn chán, nhưng cô ta làm rất giỏi. Geoff nói rằng cô ta làm chính xác, hoàn hảo.
- Xin chào, - Christianna thận trọng lên tiếng. - Cô muốn đi bách bộ một vòng không? Tôi cần hít thở không khí trong lành. - Không khí ở đây rất tốt, dù trời nóng. Quanh họ luôn luôn có hương hoa. Cô gái Pháp cao tóc đen ngần ngừ một lát. Christianna nghĩ chắc cô ta từ chối nhưng nàng ngạc nhiên khi thấy cô ta gật đầu. Cô ta đứng dậy, cao lêu nghêu, nhìn xuống Christianna. Và rồi họ lặng lẽ ra ngoài để đi bách bộ một vòng.
Họ đi qua những phụ nữ mặc áo quần đẹp đẽ, theo con đường mà Laure biết sẽ dẫn đến một con sông nhỏ, bỗng điều này khiến cho Christianna lo sợ - Đi như thế này có gặp rắn không? Tôi sợ rắn lắm, - Christianna nói.
- Chắc không gặp rắn đâu, - Laure nói, cười e thẹn.
- Tôi đi đường này rồi và không hề gặp con nào. - Laure hôm nay có vẻ vui vẻ thoải mái với nàng hơn những hôm trước.
Họ tiếp tục đi, bỗng Christianna ngạc nhiên khi thấy con heo rừng châu Phi ở đằng xa. Con heo nhắc nàng nhớ mình đang ở tại châu Phi, chứ không phải tại vùng quê êm ả ở châu Âu. Ở đây cái gì cũng khác lạ và hấp dẫn. Thật khó mà tin rằng nàng chỉ mới đến đây có hai ngày. Lát sau, hai cô gái ngồi xuống trên một khúc gỗ, ngắm dòng sông lững lờ trôi. Cảnh tượng thật thanh bình và có phần phi thực. Christianna hy vọng không có con rắn nào xuất hiện dưới chân họ.
- Tôi đã gặp dì Marque của cô ở Nga, - cuối cùng nàng nói, vì không biết nói gì với cô ta. Trông cô ta như thể tâm trí đang ở tận đâu đâu, hay đâu đó trong người đang bị gai đâm. Rõ ràng cô ta đang bị chuyện gì đó chi phối và có lẽ chuyện này đã xảy ra từ lâu rồi.
- Có rất nhiều người biết bà ấy, - Laure lặng lẽ đáp.
- Bà là người rất đáng yêu, - Christianna trìu mến đáp, nàng nhớ đến lúc hai người gặp nhau ở Nga.
- Bà ấy quá tuyệt vời, giống như một bà thánh vậy. Cô có biết bà ấy mất chồng và hai con không? Khi chiến tranh bùng nổ ở Sudan, bà ấy ở lại đấy quá lâu. Thế nhưng bà vẫn yêu châu Phi. Bà ấy có máu châu Phi trong người. Và bây giờ bà hiến đời mình cho mọi người. Tôi ước gì được như bà ấy, được giúp đỡ người khác. Tôi không thích ở đây. - Christianna ngạc nhiên khi nghe cô ta nói thế. Đối với Laure, thì đây là lời nói dài và lời xác nhận đáng ngạc nhiên.
- Ít ai làm được những việc như bà ấy, - Christianna nhẹ nhàng nói. Nàng hãnh diện vì được cô gái này tâm sự nhiều như vậy, cô ta rất kín đáo với mọi người và bây giờ lại cởi mở với nàng. - Tôi nghĩ đó là điều đáng khen và bà ấy thật có tài.
- Tôi cũng nghĩ cô có tài như thế, - Laure bình tĩnh nói và Christianna kinh ngạc nhìn cô ta.
- Tại sao cô nói thế? Cô chưa biết gì về tôi hết. - Nàng rất sung sướng khi nghe cô ta nói. Đây là lời khen ý nghĩa của cô ta.
- Hôm qua tôi thấy cô đi ra khỏi lớp học với Ushi. Cô nói chuyện với mọi người, bọn trẻ vây quanh cô. Khi tôi lấy hồ sơ tại văn phòng của Mary, tất cả bệnh nhân mắc bệnh AIDS của bà ấy đều nói về cô. Đấy là phần thưởng dành cho cô.
- Cô cũng rất tốt với trẻ con. Mỗi khi cô nói với các em, tôi thấy cô cười với chúng.
Trẻ em lúc nào cũng thành thật, - Laure buồn bã đáp. - Chỉ có người lớn không thành thật thôi. Họ dối trá, lừa gạt. Tôi nghĩ hầu hết người lớn đều không tốt. - Christianna thật buồn khi nghe cô ta nói thế. Có lẽ cô gái đã lâm vào hoàn cảnh khốn khổ nên mới nói ra lời buồn bã, bi quan như vậy.
Nghe cô ta nói vậy rồi nhìn đôi mắt có vẻ buồn bã, Christianna quyết liều góp ý kiến của mình:
- Phản bội là điều quá khủng khiếp, nhất là người mà ta yêu thương.
Laure nhìn nàng một hồi lâu, như xem thử có nên tin nàng hay không, sau đó cô ta đáp: - Chắc người ta đã nói cho cô biết lý do tại sao tôi đến đây. Tôi nghĩ chuyện này không có gì bí mật. Mọi người ở Geneva đều biết... và ở Paris... bất kỳ ở đâu... ngay cả ở đây. Tôi đính hôn với tên đàn ông đã lừa gạt tôi để lấy người bạn xem như rất thân của tôi. - Giọng cô ta nghe rất cay đắng, có lẽ lòng cô ta đau đớn và buồn bã mới thốt ra những lời như thế.
- Đừng để anh ta hưởng niềm vui sướng vì đã để chuyện này làm cô đau khổ. Anh ta không xứng để cô hải đau khổ và cả cô bạn thân của cô nữa. Không sớm thì muộn họ sẽ phải trả giá cho việc họ làm. Đến một lúc nào đó họ sẽ bị ám ảnh bởi những việc mà họ đã làm. Họ không thể có được hạnh phúc trên sự đau khổ của người khác đâu. - Những lời Christianna nói có khả năng trấn an cô ta. Nàng cầu sao tìm ra được những lời đúng đắn để nói với cô gái bị tổn thương này.
- Họ có con với nhau. Khi họ trốn đi với nhau thì cô ta đã có thai. Anh ta làm cho cô ấy có thai trong khi đính hôn với tôi. Sau này tôi mới biết điều đó. Biết được điều đó tôi càng thêm nhục.
Khi Christianna nghe cô ta nói, nàng bỗng nghĩ đến những từ mà nàng đã nghe người ta nói hàng ngày ở Berkeley, nhưng nàng không biết phải dịch ra tiếng Pháp như thế nào. Nàng bèn hỏi Laure có nói được tiếng Anh hay không. Cô ta gật đầu. Christianna nhìn cô ta và cười.
- Vậy thì tôi nói với cô bằng tiếng Anh như thế này: Đồ rác rưởi đê tiện. Họ đã làm một điều quá ghê tởm. - Khi nghe nàng nói, Laure cười mỉm, rồi cười toe toét và sau đó cười ha hả.
- Tôi chưa bao giờ nghe ai nói điều quá quắt như thế,
- Laure cười đáp. Khi cô ta cười trông cô càng đẹp hơn nữa. Cô ta rất đẹp, khó mà tin cô ta bị tình phụ. Gã đàn ông nào bỏ cô ta thì thật quả hắn là đồ điên.
- Câu nói quá quắt à? - Christianna cười hỏi. - Nhưng rất đúng với trường hợp của cô, phải không?
Đồ rác rưởi đê tiện, - nàng lặp lại. Bỗng nhiên hai người trở thành đôi bạn ngồi tâm sự bên dòng sông. Họ như hai cô nữ sinh vừa tan trường ra đây ngồi chơi.
- Chắc hẳn anh ta là đồ điên. Cách đây hai hôm, khi tôi mới đi xe lên đây, tôi thấy cô là người thiếu nữ đẹp nhất tôi từng gặp. - Thật vậy, Laure là người rất xinh đẹp.
- Đừng nói vớ vẩn, - Laure có vẻ bối rối. - Tôi cao như cây sào. Tôi ghét cao lênh khênh như thế này. Tôi muốn nhỏ như cô vậy thôi. Người thiếu nữ mà anh ta chạy theo, người gọi là bạn thân của tôi, trông rất giống cô. Khi thấy cô tôi rất buồn. Rồi khi cô rủ tôi đi dạo chơi, tôi tự nhủ rằng cô không phải là cô ta. Nếu tôi cục cằn với cô thì tôi xin lỗi. Mới đầu, bất cứ khi nào thấy cô là tôi nhớ đến cô ta và tôi thấy ghét lây sang cô.
- Cô không cục cằn đâu, - Christianna nói, - mà trông cô buồn thôi.
- Không, - Laure cãi lại. - Tôi cục cằn. Nhưng cô đã nhắc tôi nhớ đến cô ta.
- Tôi, đồ rác rưởi. - Christianna lại nói bằng tiếng Anh. Đây là câu mà nàng thích dùng nhất khi còn đi học. Hai cô gái dựa vào nhau mà cười.
- Không, tôi mới rác rưởi, - Laure nói tiếp bằng giọng Pháp nặng nề. Hai cô cười đến chảy nước mắt, khi ấy Yaw đi xe đạp qua họ. Anh ta đạp xe đi đâu đó, nghe họ cười, bèn đi chậm lại ngước mắt nhìn lên cành cây phía trên đầu họ. Họ cứ nghĩ là anh ta chào họ.
- Chạy đi!- Anh ta hét lớn với họ. - Chạy đi chỗ khác!- Anh ta vẫy tay lia lịa, họ nhìn nhau, miệng vẫn cười, rồi đứng dậy. Anh ta vẫy tay xua họ đi. Họ không biết anh ta muốn nói gì, nhưng anh ta cứ hét lớn với họ. Họ vừa cười vừa đi ra ngoài đường, anh ta liền chỉ lên cành cây. Một con rắn lục lớn đang nằm phơi nắng trên cành cây, rồi như thể nó biết có người thấy nó, nó thả mình rơi xuống khúc cây, nơi hai người vừa ngồi, rồi bò ra phía dòng sông. Hai cô gái thấy thế bèn hét lên và bỏ chạy, vẫy tay chào Yaw. Anh ta cười rồi đạp xe đi.
- Merde! (khốn kiếp)- Christianna vừa chạy vừa thốt lên. Hai cô gái vừa chạy về tới trụ sở mới dừng, rồi lại cất tiếng cười. - Ôi lạy Chúa, cô đã thấy nó chưa? - Nàng hỏi. Hai người cố chạy thật nhanh nên Christianna đau cả hông. - Cô nói chưa bao giờ cô thấy rắn như thế. - Nàng nói, người vẫn còn run.
- Có lẽ tôi không bao giờ nhìn lên cành cây, - Laure đáp và cười toe toét. - Tôi chưa từng thấy con rắn nào to như thế.
- Chúng ta thật là đồ rác rưởi, - Laure nói khi họ chậm rãi đi vào nhà, chiều theo ý của Christianna, vì nàng thấy đau nhói bên hông do chạy quá nhanh gây ra. Chưa bao giờ nàng chạy gấp như khi thấy con rắn. Cơn ác mộng đã thành sự thật. Nếu không có Yaw thì tình hình sẽ ra sao nhỉ? Rồi bỗng khi họ đi vào trại, Laure nhận thấy chắc cô ta sẽ buồn khi ra về. Christianna là người đầu tiên cô kết bạn ở đây. Những người khác tốt thật đấy, vui vẻ với cô khi làm việc đấy, nhưng Christianna mới là người đầu tiên xích đến gần cô. Nàng là người đầu tiên làm cho cô vui vẻ như thế này. Cho dù nàng trông giống người đàn bà đã phản bội cô, nhưng nàng vẫn là cô gái rất dễ thương. - Cô có bạn trai chưa? - Laure hỏi khi họ đi vào trại.
- Không, tôi có người anh, ông bố và con chó. Bây giờ chỉ có như thế. Khi còn học ở Berkeley, tôi có người bạn trai, nhưng không khăng khít lắm. Bây giờ thỉnh thoảng anh ấy gửi email cho tôi, hay đúng hơn là trước khi tôi đến đây.
- Hai người bạn đến đây với cô có vẻ dễ thương. - Christianna gật đầu, không biết nói sao. Thật khó mà giải thích, ngoài việc chỉ còn cách nói họ là bạn bè cũng muốn đến châu Phi với nàng thôi.
- Họ cùng đi Nga với tôi và họ cũng gặp Marque.
- Laure gật đầu. Họ cùng đi về phía lều của phụ nữ. Gần đến nơi bỗng Laure dừng lại, nhìn Christianna một hồi lâu.
- Cám ơn cô đã rủ tôi đi dạo. Tôi rất vui Cricky à.
- Cô ta nghe những người khác gọi thế và bây giờ cô cảm thấy thoải mái gọi nàng như vậy.
- Tôi cũng rất vui. - Christianna cười thân mật. Làm bạn được với Laure là một thành công lớn đối với nàng và là phần thưởng bất ngờ đối với nàng. Khó mà đạt được như thế. - Ngoại trừ việc gặp rắn, - Christianna nói thêm và cả hai người vừa cười vừa đi vào trong lều được mọi người gọi là khách sạn Ritz. Những người khác đã về hết rồi, họ cởi áo ngoài để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả.
- Hai cô đi đâu về đấy? - Mary hỏi, bà ngạc nhiên khi thấy họ đi với nhau. Mọi người đều thấy không khí lạnh nhạt giữa họ, thấy Laure không ưa Christianna, nên bây giờ thấy hai người đi với nhau họ ngạc nhiên là phải. - Chúng tôi đi tìm rắn và thấy một con rắn thật lớn nằm trên cành cây. - Christianna cười và Laure cũng cười.
- Các cô đừng ngồi dưới gốc cây ở châu Phi, - Mary quở trách họ, mặt nghiêm nghị, rồi quay qua nhìn Laure với ánh mắt bất bình. - Cô biết rõ chuyện này rồi. Chắc chúng tôi sẽ không cho các cô đi đâu hết, được không? Tôi sẽ bắt các cô về lều. - Cả hai cô đều cười, rồi Laure nói cô ta phải đi tắm trước khi ăn tối. Mọi người đều biết việc tắm buổi tối không đơn giản, nhưng cô ta nói sẽ tìm ra người xối nước cho cô tắm. Cô ta mặc áo tắm rồi ra khỏi lều. Christianna nằm xuống giường, cố không nghĩ đến con rắn mà họ đã thấy. Chưa bao giờ nàng hét lớn và chạy nhanh như vừa rồi. Cám ơn Chúa đã có Yaw báo cho họ biết.
- Cô đã làm gì với cô ta thế? - Fiona hỏi, mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Trông cô ta mệt mỏi. Chiều hôm ấy cô đã giúp cho các sản phụ sinh một lượt cha hài nhi và một bị chết. Khi có chuyện chết chóc xảy ra là cô buồn da diết. Cô đã hết sức để cứu đứa bé và Geoff đã giúp cô, nhưng họ không thể làm gì được. Chuyện này thường xảy ra luôn, nhưng cô vẫn thấy rất buồn.
- Chúng tôi chỉ đi dạo một vòng thôi, - Christianna bình tĩnh đáp. - Tôi nghĩ cô ấy cần có người để nói chuyện.
- Tốt, trước khi cô đến đây, cô ấy không nói chuyện với ai hết. Hẳn cô có quyền năng gì đặc biệt.
- Không có đâu, cô ấy sẵn sàng nói chuyện mà.
- Christianna cảm thấy như thế, nhưng nàng không ngờ chuyện xảy ra một cách tốt đẹp như vậy. Nàng muốn không có kẻ thù ở dưới một mái lều với mình.
- Cricky, cô có cách thu hút mọi người, - Fiona nói với vẻ khâm phục. Mọi người trong trại đều nhận thấy thế và nói về chuyện này. Rõ ràng mọi người đều thấy như vậy, mặc dù nàng chỉ mới đến trong một thời gian ngắn. Christianna có nét duyên dáng đặc biệt - như Laure đã nói vào chiều hôm đó, nàng có tài thiên phú.
Một lát sau, Laure tắm xong quay vào. Trông cô vui vẻ sung sướng và khi họ đi ăn tối, cô và Cricky cười đùa về chuyện con rắn. Lần đầu tiên kể từ ngày Christianna đến đây, Laure tham gia câu chuyện với mọi người. Người nào cũng ngạc nhiên khi thấy cô ta vui vẻ. Cô trêu Cricky vì đã la hét thật to và chạy thật nhanh khi thấy rắn.
- Tôi không thấy cô nán lại để chụp ảnh con rắn,
- Christianna đáp, rồi họ cười về chuyện ấy, rùng mình khi nghĩ nếu con rắn rơi xuống khúc gỗ trong lúc họ đang ngồi đấy thì sẽ ra sao.
Khi ăn xong trở về lều lại, Christianna lặng lẽ hỏi cô ta tại sao lại ghét châu Phi.
- Có lẽ tôi không ghét châu Phi như tôi đã nói, - Laure trầm ngâm đáp. - Ở đây tôi rất khổ sở. Tôi nghĩ tôi đã mang theo nỗi khổ đến đây. Tôi không biết... có lẽ tôi ghét tôi.
- Tại sao cô làm thế? - Christianna nhẹ nhàng hỏi.
- Tôi không biết... có lẽ vì anh ta không yêu tôi đủ để ở lại với tôi, trung thành với tôi. Có lẽ tôi nghĩ rằng nếu anh ta không yêu tôi, tại sao tôi phải... tôi cứ mãi tìm xem mình sai sót gì khiến họ phải làm một việc như thế. Tôi thấy vấn đề quá phức tạp.
- Họ là những kẻ xấu khi làm như thế với cô, - Christianna đáp. - Những người tốt không ai làm những chuyện như thế. Bây giờ chắc cô không tin, nhưng một ngày nào đó, khi cô tìm ra người nào đáng yêu, cô sẽ được hạnh phúc. Lần sau, cô sẽ gặp được người tốt. Tôi tin chắc như vậy. Sấm sét không đánh một chỗ hai lần. Một lần trong đời bị sét đánh là đủ rồi.
- Tôi không tin tưởng vào người nào nữa, - Laure đáp khi họ bước vào lều. Những người khác chưa về, chỉ có một mình họ thôi.
- Cô sẽ tin. Rồi cô sẽ thấy.
- Khi nào? - Laure hỏi, trông buồn bã. Nỗi đau đớn vì bị tình phụ vẫn còn dấu ấn trong mắt cô, nhưng bây giờ cô đã có bạn.
- Khi nào cô sẵn sàng. Có lẽ cô đến đây là điều rất tốt, nó có thể giúp cô xua đuổi hết chuyện cũ.
- Tôi cũng nghĩ như thế. Nhưng tôi đã mang chuyện buồn ấy đến đây. Tôi không thể nghĩ đến chuyện gì khác được.
- Cô có biết cậu phải làm gì từ bây giờ cho đến khi chuyện ấy xảy ra lại không?
- Làm gì? - Laure hỏi lại, cô ta đợi nghe những lời vàng ngọc thốt ra từ miệng của cô bạn mới. Christianna khôn ngoan và có suy nghĩ rất hay, Laure hết sức khâm phục nàng.
- Cứ nghĩ đến con rắn gần rơi xuống trên đầu chúng ta vào ngày hôm nay và hãy mừng vì chúng ta bình an vô sự. Cô đã thoát khỏi hai con rắn độc. Anh ta và con rắn hôm nay. - Laure bật cười to. Khi những người khác đi vào cô ta vẫn còn cười, họ ngạc nhiên nhìn hai người. Không ai biết Christianna đã làm gì với cô gái không hề nói chuyện với ai hết này. Nhưng dù nàng làm gì đi nữa, thì họ cũng biết công việc của nàng đã có kết quả tốt. Tất cả đều đồng ý như thế. Không còn thắc mắc gì về việc này. Họ cảm thấy may mắn khi có nàng ở với họ. Và nàng cũng thấy thế.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)