Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 9
S
au gần một tiếng đồng hồ hỏi chuyện những người hàng xóm của Vastagliano, giờ đây Jack và Rebecca đã trở ra đường, trong những cơn gió quất mạnh tuyết vào mặt. Chẳng bao lâu nữa, mặt đường nhựa này sẽ bị phủ kín bởi lớp tuyết trắng.
Khi gần đến nhà Vastagliano, Jack và Rebecca nghe thấy có người gọi. Họ quay lại và nhìn thấy Harry Ulbeck đang thò đầu ra từ cửa của một trong ba xe cảnh sát. Anh ta đang nói gì đó nhưng vì gió thổi mạnh quá nên nghe không rõ. Jack bước đến xe, hỏi:
- Xin lỗi, tôi không nghe thấy gì.
- Có điện gọi anh về sở ngay. Anh và trung úy Rebecca nữa.
- Có chuyện gì vậy?
- Hình như có liên quan đến vụ án mà anh đang điều tra ấy. Có một trọng án vừa xảy ra. Tương tự như vụ này nhưng ... còn đẫm máu hơn!
o O o
Đó là một trong những khách sạn hàng đầu của thành phố, nhìn ra Ceentral Park. Chính tại khách sạn này mười ba năm trước, Jack và Linda đã đến hưởng tuần trăng mật. Dạo đó vì không thể đi Bahamas hoặc Florida, nên họ ở lại New York và sống ba ngày trong khách sạn sang trọng này.
Bây giờ, Linda đã qua đời được một năm. Và, từ dạo mất cô, Jack vẫn thường nghĩ đến vùng đảo Bahamas, nơi hẳn là anh sẽ chẳng muốn đặt chân đến cái khách sạn sang trọng như thế này.
Án mạng đã xảy ra tại tầng mười lăm, nơi giờ đây sở đã gởi đến Yeager và Tufton, có nhiệm vụ canh giữ hiện trường và không để cho ai vào tầng này ngoại trừ các nhân viên hình sự và khách hàng đã mướn phòng ở đó.
Rebecca hỏi Yeager:
- Nạn nhân là ai vậy? những người Bắc Kinh à?
- Không phải. hai trong số các nạn nhân là những vệ sỹ chuyên nghiệp.
Tufton giải thích:
- Họ là những người lực lưỡng, gan lì, được huấn luyện để đương đầu với những cược tấn công bất ngờ.
Yeager nói:
- Nạn nhân thứ ba là Dominick Carramazza, thuộc hàng đại gia.
Jack thốt lên:
- Mẹ kiếp! Có phải là em ruột của Gennaro không thế?
- Đúng rồi! Y là em út của bố già và được bố rất cưng. - Tufton nói ngay.
Jack thầm nghĩ, vậy mà bọn chúng không những dám giết y mà còn băm nát xác y nữa chứ. Chẳng có nhà đòn nào có thể tẩm liệm chu đáo để thân nhân có thể nhìn mặt lần cuối theo đúng nghi lễ của dân Sicilia đâu.
Rồi anh chán ngán thốt lên:
- Chẳng bao lâu nữa sẽ có những trận thanh toán đẫm máu trên đường phố cho xem.
Tufton nói:
- Sẽ có chiến tranh giữa các băng nhóm, điều mà mấy năm nay chúng ta chưa có dịp chứng kiến.
Rebecca hỏi:
- Dominick ...? Có phải cái tên đã được báo chí đăng tải trong mùa hè qua không?
Yeager gật đầu:
- Đúng vậy. ông biện lý cho rằng chính y ...
Tufton nói xen vào:
- Là trùm buôn ma túy. Y bị cáo buộc là người đứng đầu Tổ Chức. Bên tư pháp đang tìm cách để y lãnh hai mươi năm tù hoặc hơn nữa, nhưng y luôn may mắn được an ủi bước ra khỏi các phiên tòa.
Jack hỏi:
- Y làm cái gì tại khách sạn này nhỉ?
- Theo tôi nghĩ chắc y đang trốn ở đây.
- Đăng ký dưới một cái tên giả - Yeager nói.
- Được bảo vệ chu đáo bởi hai vệ sỹ. Vậy mà y vẫn bị thủ tiêu. Chắc bọn giết người cũng biết y là tay có tầm cỡ trong đại gia. Nhưng mà, chúng vẫn không hề kiêng nể gì.
- Kiêng nể ư? Chúng không những giết, mà còn băm nát nạn nhân ấy chứ! Tôi cư tưởng ba gã này đã bị gặm nhấm, cắn nát thành từng mảnh ấy.
Án mạng xảy ra trong căn hộ hai phòng. Khi đến đây, cảnh sát đã phải phá cửa mới vào được. Bây giờ thì đã có bác sỹ pháp y, một nhân viên nhiếp ảnh của cánh sát và hai kỹ thuật viên của phòng thí nghiệm đang làm việc. Phòng khách ở đây, với bàn ghế phong cách Pháp có hai màu chủ lực là xanh và be, xem chừng rất ấm cúng và hiếu khách, nếu không có nhiều vết máu tung tóe khắp nơi.
Cái xác đầu tiên nằm trong tư thế ngửa, cạnh cái bàn nhỏ hình bầu dục. Nạn nhân là một gã khoảng ba mươi, lực lưỡng, to con. Cái quần màu sẫm của y đã bị xé rách, áo sơ mi trắng của y cũng thế, đẫm máu. Trông không khác gì Vastagliano, nghĩa là: bị cắn nát một cách dã man. Thảm lót sàn đầy máu, nhưng sự tàn bạo không chỉ giới hạn ở đây bởi vệt máu ngoằn ngoèo từ đầu này đến đầu kia của phòng khách. Chắc nạn nhân, trong cơn hoảng loạn, đã cố thoát khỏi những kẻ vây bủa y.
Jack cảm thấy bườn nôn.
Rebecca thốt lên:
- Trông như lò sát sinh!
Cạnh xác nạn nhân là khẩu 38 có gắn ống hãm thanh.
Jack hỏi một nhân viên cảnh sát đang lấy mẫu máu từ mọi nơi trong phòng khách:
- Anh có chạm vào khẩu súng này chưa?
- Dĩ nhiên là không tồi. Chúng tôi sẽ cho nó vào túi nhựa để mang về phòng thí nghiệm lấy dấu vân tay.
- Không biết nạn nhân có bắn được phát nào không?
- Có chứ, chúng tôi đã tìm thấy bốn vỏ đạn.
- Cùng cỡ với khẩu súng chứ?
- Đương nhiên.
- Thế các anh có tìm thấy đầu đạn không? - Rebecca hỏi.
- Cả bốn đầu đạn luôn. Hai trong bức tường này, một ở cánh cửa đằng kia và viên sau cùng ở lưng ghế bành.
Rebecca hỏi:
- Hình như nạn nhân không bắn trúng mục tiêu?
- Có lẽ vậy vì chúng tôi đã tìm đủ bốn đầu đạn của bốn vỏ đạn.
- Ở cự ly ngắn thế này thì làm sao có thể bắn hụt đến bốn lần nhỉ?
- Làm sao tôi biết được? - Nhân viên pháp chứng nhún vai rồi quay lại với công việc.
Phòng ngủ trông còn đẫm máu hơn, với hai cái xác. Nhân viên nhiếp ảnh liên tục bấm máy từ mọi góc cạnh. Brendan Mulgrew, bác sỹ pháp y, đang xem xét tư thế của hai cái xác.
Một trong hai nạn nhân nằm sóng xoài trên cái giường rộng lớn, mặc áo choàng tắm đầu ở cuối giường, mắt nhìn trừng trừng lên trời, một tay đưa lên cổ đã bị xé toạc, tay kia mở rộng, kề cận.
Jack nói:
- Dominick Carramazza đấy!
Nhìn khuôn mặt đã bị hủy hoại đó, Rebecca nói:
- Làm sao mà anh có thể khẳng định?
- Chỉ đoán thế thôi!
Xác kia nằm sấp trên sàn nhà, đầu quay về một bên, mặt bị băm nát, túi đeo súng ở vai, áo trắng quần sậm màu y như gã ngoài phòng khách.
Cả hai nạn nhân trong phòng này đều có súng nhưng, giống như gã kia, súng chẳng có ích lợi gì. Gã nằm trên sàn cũng xài khẩu 38. Súng gã trên giường thì bị buông rơi trên lớp khăn trải giường nhàu nát.
Jack nói:
- Khẩu Smith Weesson 357 Magnum này đủ mạnh để phá xuyên một lỗ thủng bằng nắm tay của tôi đấy!
Súng không gắn ống giảm thanh.
- Nếu bắn trong phòng, nó gây ra tiếng nổ lớn như đại pháo và vang dội cả tầng của tòa nhà.
Jack hỏi Mulgrew:
- Cả hai nạn nhân đều có nổ súng chứ?
Bác sỹ pháp y gật đầu:
- Căn cứ theo vỏ đạn thì hai người này đã bắn cả thảy mười phát. Gã có khẩu Magnum bắn được năm phát.
- Nhưng không trúng kẻ tấn công y sao? - Rebecca hỏi.
- Hình như không - Mulgrew đáp. Chúng tôi đang tiến hành lấy mẫu máu để xem có nhóm nào nào khác với nhóm máu của ba nạn nhân hay không.
Chỉ tay vào hai cái lỗ lớn ở trên tường, phái bên trái giường, Jack hỏi:
- Cái này có phải do khẩu 357 gây ra không?
- Đúng rồi - Mulgrew gật đầu. Hai phát đạn này đã xuyên thủng cả phòng bên cạnh.
- Trời! Có ai bị thương không?
- Không có. Nhưng người khách ở phòng bên đã bị một phen khiếp đảm.
- Tôi hiểu - Jack nói.
Rebecca hỏi:
- Người khách ấy đã kể cho ai nghe về sự việc chưa?
Mulgrew nói:
- Có thể người đó đã kể lại cho các nhân viên cảnh sát, nhưng hình như chưa được thẩm vấn bởi các thanh tra.
Rebecca quay sang nói với Jack:
- Nào, chúng ta hãy sang đó đi!
Jack gật đầu:
- Đồng ý! Nhưng cô hãy đợi tôi một chút nhé.
Nói rồi, Jack quay sang Mulgrew hỏi: “Có phải cả ba nạn nhân này ... đều bị cắn chết hay không?”
- Hình như thế.
- Chuột cắn à?
- Tôi không thể xác định trước khi có kết quả của phòng pháp y và pháp chứng.
- Thưa bác sỹ, tôi muốn biết ý kiến của riêng bác sỹ ... cảm nghĩ riêng tư của ông đó.
- À ... theo tôi nghĩ thì ... không phải chuột đâu!
- Vậy phải chăng là chó? Hay là mèo?
- Cũng không phải.
- Bác sỹ có phát hiện ra mẫu phân súc vật nào không?
Ngạc nhiên, Mulgrew hỏi:
- Lạ thật, cũng như anh, tôi đã nghĩ đến chuyện đó và tôi đã nhìn kỹ khắp nơi. Nhưng chẳng thấy gì cả.
- Bác sỹ có thấy điều gì bất thường không?
- Anh đã nhìn thấy cái cửa rồi chứ?
- Ngoài chuyện đó ra, còn gì nữa không ạ?
Mulgrew sững sờ:
- Bộ chừng đó còn chưa đủ sao? Anh phải hiểu rằng các nhân viên cảnh sát đầu tiên đến đây đã phải phá cửa mới vào được. Căn phòng đã bị khóa trái bên trong, các cửa sổ cũng khóa chặt đến nỗi tôi tưởng chừng như chúng bị dính chặt bởi sơn. Vậy thì ... dù là gì đi nữa - người hay thú - thì những sát thủ đó đã thoát đi bằng lối nào chứ? Tôi thấy điều đó khá kỳ lạ, anh có đồng ý không?
Jack thở dài:
- Khổ nỗi, dạo sau này, điều đó đã trở thành bình thường mất rồi!
o O o
Kề cận với dãy phòng của Dominick Carramazza là một căn phòng rộng, với tường màu hồng san hô, giường rộng, một cái bàn giấy, tủ côm-mốt và hai cái ghế.
Khách thuê phòng là Burt Wicke, bốn mươi tuổi. Wicke cao lớn và trước đây chắc ông ta là một người rắn chắc, khỏe mạnh, nhưng giờ đây chỉ còn là con người béo phệ. Một chế độ dinh dưỡng quá nhiều chất béo cộng với nhiều thuốc lá, rượu và nhiều thứ khác nữa đã làm chảy xệ gương mặt ông. Trong căn phòng xinh đẹp này, Wicke trông như một chú ếch xấu xí trên ổ bánh sinh nhật. ( Ờ, hừm... mình không hiểu cách ví von này lắm!).
Giọng nói the thé của Wicke khiến Jack giật mình. Jack vẫn tưởng Wicke là người có giọng nói trầm, chậm chạp trong cung cách vậy mà ông ta ăn nói khá nhanh và thường xuyên đi tới đi lui trong phòng. Ngồi ít lúc trên giường, ông đứng dậy, đi đi đứng đứng, rồi ngồi xuống ghế, nói vài câu, rồi lại đứng dậy, đi tới đi lui, không ngừng nói, không ngừng trả lời những câu hỏi và không ngừng than vãn.
Wicke nói:
- Các vị thẩm vấn tôi trong bao lâu? Tôi đã phải hủy một cái hẹn liên quan đến công việc làm ăn rồi đấy. Nếu quý vị cứ tiếp tục thì tôi lại phải hủy thêm một cái hẹn nữa.
Wicke nói:
- Quý vị thẩm vấn tôi trong bao lâu? Tôi đã phải hủy một cái hẹn có liên quan đến công việc làm ăn rồi đấy. Nếu mấy người cứ tiếp tục thế này thì tôi lại phải hủy thêm một cuộc hẹn nữa mất!
- Chúng tôi sẽ không kéo dài lâu đâu! - Jack nói.
Wicke kể lể:
- Tôi đã ăn sáng trong căn phòng này, một bữa sáng chẳng ngon lành gì. Nước cam vắt thì quá nóng trong khi cà phê thì nguội tanh. Trứng gà chưa được chín lắm. Thật không ngờ có bữa ăn sáng như thế trong một khách sạn có tầm cỡ như thế này. Tuy nhiên, tôi cũng vẫn phải cạo râu và thay đồ. Lúc đang chải tóc trong phòng tắm, tôi nghe thấy tiếng kêu của ai đó. Rồi lại thêm tiếng hét. Tôi liền ra khỏi phòng tắm, lắng tai nghe ngóng. Chắc chắn tiếng hét đó được phát ra từ phòng bên cạnh, nhưng tôi lại không nghe thêm một tiếng động nào nữa.
- Họ đã hét lên như thế nào? - Rebecca hỏi.
- Đó là thứ tiếng kinh ngạc, khiếp đảm. Thật sự khiếp đảm.
- Tôi muốn biết ... ông có nhớ họ đã hét lên những từ gì không?
- Đó chẳng phải là những từ.
- Hay là những cái tên?
- Đó chỉ là tiếng hét thế thôi. Không một từ nào, cũng chẳng có cái tên nào.
- Vậy thì ...?
- À ... cũng có thể là những từ hoặc những cái tên, hoặc có khi là cả hai thứ đó hợp lại cũng nên, nhưng vì bị ngăn cách bởi bức tường nên tôi không nghe rõ được. Lúc đó, tôi thầm nghĩ, thêm cái điều đó nữa thì đúng là một chuyến du lịch thối ngay từ đầu!
- Rồi sao nữa? - Rebecca hỏi tiếp.
- À, những tiếng hét đó không kéo dài lâu. Ngay sau đó là tiếng nổ súng.
Chỉ tay lên tường, Jack hỏi:
- Và hai viên đạn đã xuyên thủng tường?
- Không phải ngay lúc đó đâu! Mà chỉ sau một phút nổ súng. Chẳng hiểu cái khách sạn này xây bằng thứ gì mà đạn có thể xuyên thủng tường như vậy chứ?
- Đó là loại đạn 357 Magnum cực mạnh đấy.
Wicke lắc đầu:
- Tường ở đây cứ như là giấy lụa! Ngay khi súng nổ, tôi đã gọi xuống nhân viên lễ tân để bảo họ gọi cảnh sát ngay vậy mà thật lâu sau họ mới đến. Sau đó, tôi gác máy, không biết phải xử trí ra sao. Ở bên ấy, người ta gào thét và nổ súng loạn cả lên. Lúc đó, tôi chợt hiểu rằng có thể mình đang ở trong tầm súng và muốn chạy ngay vào phòng tắm để núp. Nhưng tôi chưa kịp chạy thì một viên đạn đã xuyên thủng tường và xẹt ngang cách mặt tôi khoảng mười lăm centimét. Viên thứ hai còn gần hơn. Tôi nằm sát xuống sàn, úp mặt lên thảm. Cũng may, đó là những phát súng sau cùng. Vài giây sau, tiếng gào thét cũng chấm dứt.
- Rồi sau đó? - Jack hỏi.
- Thì tôi chờ cảnh sát đến chứ gì nữa!
- Ông không ra ngoài hanh lang sao?
- Ra để làm gì?
- Để xem chuyện gì đã xảy ra.
- Bộ anh điên à? Làm sao tôi có thể biết được chuyện gì đã xảy ra nếu chỉ đứng ở hành lang?
- Vậy ông có trông thấy bất cứ ai hay không? Hay ông có nghe thấy một điều quan trọng nào đó, như một cái tên chẳng hạn hay không?
- Tôi đã bảo không có rồi mà!
Jack không còn câu hỏi nào để nêu ra nữa. Anh nhìn Rebecca và thấy cô cũng không biết phải hỏi thêm gì nữa.
Cả hai cùng đứng dậy trong khi Burt Wicke vẫn cáu kỉnh, than vãn:
- Chuyến du lịch này của tôi thối hoắc ngay từ đầu. Trên chuyến bay từ Chicago, tôi đã phải ngồi bên cạnh một mụ già nói năng luôn mồm. Rõ quá chán! Đã vậy, máy bay còn bị nhồi xóc. Rồi hôm qua, hỏng bét hai thương vụ và chuột xuất hiện trong phòng. Thử nghĩ xem, một khách sạn tầm cỡ này mà lại có chuột ...
- Chuột ư? - Jack hỏi.
- Hả?
- Ông vừa bảo có chuột trong khách sạn.
- ừ, có mà!
- Ông có nhìn thấy chúng không? - Rebecca hỏi.
- Thật là tệ hại. Một khách sạn nổi tiếng thế này mà đầy nhóc chuột!
- Ông có nhìn thấy chúng không? - Rebecca hỏi lại.
Wicke ngẩng đầu, cau mày:
- Tại sao cô quá quan tâm đến chuột như vậy? Chúng thì có liên quan gì đến vụ án mạng chứ?
Rebecca nhắc lại câu hỏi, giọng đanh hơn:
- Ông có nhìn thấy chúng hay là không?
- Tôi ... không thực sự thấy nhưng mà tôi nghe thấy chúng bên trong những bức tường.
- Trong tường ư?
- Nói đúng hơn là trong những đường ống của hệ thống sưởi ấy! Tưởng chừng chúng rất gần nhưng, như cô biết đấy, trong những cái ống trống rỗng đó thì mỗi một tiếng động đều phát ra thứ tiếng khá lớn. Có thể lũ chuột cựa quậy ở tầng dưới hoặc ở một nơi khác trong khách sạn, nhưng tôi nghe rất rõ tiếng của chúng. Lúc đó, tôi đã leo lên bàn giấy ở đằng kia và áp tai vào ống thông gió. Tôi biết chúng không xa, Chúng rít lên. Một thứ tiếng lạ lùng, gồm những tiếng chiêm chiếp, líu lo như chim. Xét theo âm thanh thì có khoảng chục con. Tôi còn nghe thấy tiếng móng vuốt của chúng sào sạo trên lớp kim loại ... nó khiến tôi nổi da gà.
- Ông đã nghe thấy thứ tiếng đó lúc nào?
- Sáng nay sau khi ăn sáng, tôi đã gọi xuống khách sạn để nói rằng bữa điểm tâm quá tệ. Sau một hồi nói chuyện không mấy vui vẻ, tôi gác máy - và ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng chuột. Tôi lắng nghe một chút và sau khi biết chắc, tôi đã gọi điện cho ông giám đốc than phiển về chuyện đó, nhưng chẳng nhận được một lời giải thích thỏa đáng nào. Chán ngán, tôi quyết định đi tắm, thay quần áo, và thu xếp hành lý để chuyển sang một khách sạn khác.
- Ông có còn nhớ chính xác giờ mà ông đã nghe thấy tiếng chuột không?
- Lúc đó là vào khoảng tám giờ rưỡi. Một tiếng trước khi xảy ra chuyện nổ súng ở phòng bên.
Jack liếc nhìn Rebecca.
Vẻ bối rối, cô thốt lên:
- Lạ thật nha!