The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
on rối vẫn nhìn chằm chằm vào Lucy với một nụ cười độc ác và xấu xí.
— Em không thể làm cho nó dừng lại được. Không phải em đã làm như vậy! – Caro kêu lên.
Phải cố gắng lắm nó mới quay mặt ngài Wood về phía Lucy được.
Colin và Alice đưa mắt nhìn nhau không tin. Lucy sợ hãi đứng dậy và dựa vào gốc cây tiêu huyền.
— Chính… chính nó nói à? – Nó hỏi bằng một giọng run run trong khi mắt không rời khỏi bộ mặt cười của con rối.
— Em… em tin là như vậy. Em… em cũng không hiểu rõ là mình đã động chạm vào đâu nữa. – Caro trả lời mà hai má đỏ tía lại.
Con Cookie vừa sủa vừa lượn vòng quanh Caro để thu hút sự chú ý của cô chủ nhỏ. Nhưng Caro lại không thể nào rời tầm mắt khỏi khuôn mặt đang sợ hãi của chị gái được.
— Chẳng lẽ đó cũng là một vở kịch khoác lác à? – Colin lo lắng hỏi.
— Có chuyện gì vậy? – Alice hỏi tiếp.
Caro chẳng còn đầu óc đâu mà để ý tới những câu hỏi ấy, nó giơ ngài Wood ra cho Lucy.
— Này, chị cầm lấy đi. Của chị đấy. Có lẽ chỉ có chị mới điều khiển được nó thôi.
— Nhưng, Caro… – Lucy phản đối lại.
Caro liếc mắt nhìn đồng hồ.
— Ôi! Không! Buổi sinh nhật! Mình bị muộn mất rồi!
Nó lắc đầu rồi chạy vội về nhà.
— Hẹn gặp lại sau! – Nó kêu lên mà không thèm ngoái lại.
— Nhưng, Caro…
Cánh cửa bếp đã đóng sập lại phía sau Caro.
Lucy nắm hai vai ngài Wood rồi cúi mặt xuống nhìn vào mặt nó.
“Lại một trò nói khoác xấu chơi của Caro”. – Nó tự nói với mình như vậy để cho đỡ sợ…
Lucy khẽ đung đưa trên cái đu cũ có sợi dây xích lúc nào cũng kêu kẽo kẹt. Ánh chiều tà đã tan biến đi từ lúc nào nhường lại không gian yên ả cho màn đêm. Trong bếp, bà Lafaye đang loay hoay với món gà rán thơm ngậy. Con Cookie lại sủa nhấm nhẳng dưới cái đu của Lucy khiến cho nó buộc phải dừng đu lại vì sợ va vào đầu con chó nhỏ.
— Con chó ngu ngốc này! Thế mày không biết rằng nếu cứ lảng vảng như vậy thì sẽ có ngày dính đòn à?
Lúc ngước mắt lên, Lucy thấy em gái đang hối hả chạy về với con rối Clac-Clac trên tay. Nhìn nó cười, Lucy hiểu ngay rằng buổi sinh nhật hôm nay của Anne đã thành công. Tuy nhiên, nó vẫn hỏi:
— Buổi biểu diễn của em thế nào?
— Tuyệt! Clac-Clac và em đều là những thiên tài!
Lucy nhảy từ trên đu xuống và cố nở nụ cười.
— Thế là tốt rồi. – Nó nói mà mặt không có biểu hiện gì.
— Lũ trẻ rất khoái chí khi được xem bọn em biểu diễn. Có đúng thế không hả Clac-Clac.
— Chúng rất là mến mộ tớ. Còn mi, chúng rất ghét. – Clac-Clac lải nhải bằng giọng choe chóe của Caro.
Lucy lại phải cười bằng một nụ cười gượng gạo.
— Chị rất vui lòng vì buổi dạ hội của em đã diễn ra tốt đẹp. – Lucy cố chứng tỏ mình là người tốt chơi.
— Clac-Clac và em đã bắt đầu bằng một đoạn độc tấu các bài hát. Sau đó, em và nó cùng diễn một trò khôi hài khác. Thật là tuyệt!
Lucy như sắp điên lên vì ghen tỵ. “Có thể Caro đã thêm mắm thêm muối vào đôi chút đấy thôi”. – Nó chua chát nghĩa thầm.
— Tất cả đều nhắc tới một từ Clac-Clac. Đúng thế không Clac-Clac?
— Vậy là em đã kiếm được hai mươi đô la à? – Lucy vừa hỏi vừa co chân đá bừa vào một bụi cỏ.
— Không, ba mươi đô! Bà mẹ của Anne đã nói rằng em còn xứng đáng hơn thế nữa ấy chứ. Và chị có biết sau đó là gì nữa không? Chị có biết bà Eveny không? Cái bà lúc nào cũng mặc một cái quần như con báo ấy. Chị có biết mẹ của Clara không? Bà ấy đã mời em đến dự sinh nhật của Clara vào chủ nhật tới đấy. Bá ấy hứa sẽ trả cho em bốn chục đô la cơ mà! Rồi em sẽ giàu sụ cho màu xem!
— Ái chà! Bốn chục đô la cơ à! – Lucy vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu.
— Như vậy ta sẽ lấy ba mươi đô la, còn mười đô la là để dành cho mi nhé! – Caro bảo Clac-Clac rồi nói thêm. – Em phải báo cho mẹ biết cái tin tốt lành này mới được! Thế còn chị, chiều nay chị đã làm được việc gì nào?
— Chị đi trung tâm thương mại với mẹ.
Con Cookie vẫy đuôi chạy loạn cả lên khiến cho hai chị em sinh đôi luýnh quýnh suýt ngã.
— Cookie, tránh ra nào! – Caro bực tức hét lên.
— Ôi! Suýt nữa thì quên mất! – Lucy chợt dừng lại ở cửa. – Chị có một chuyện rất hay nhé.
Caro đứng sững lại.
— Chuyện gì thế?
— Khi tới trung tâm thương mại, chị đã gặp bà Stanley ở đó.
Bà Stanley là giáo viên âm nhạc ở trường.
— Tin hay đấy chứ! – Caro châm biếm đáp lại.
— Bà Stanley đã hỏi chị xem chị có thể tới biểu diễn ở lễ tổng kết năm học cùng với ngài Wood được không. – Lucy vừa báo tin vừa cười.
Caro bắt đầu thấy khó chịu.
— Bà ấy đã bảo chị tới biểu diễn ư?
— Đúng thế. Chị cần phải có một trò thật hài hước cùng với ngài Wood trước tất cả mọi người! Như thế mới bõ chứ.
Lucy thấy gương mặt cô em sinh đôi bắt đầu méo xệch đi vì ghen tỵ. Điều này làm nó thấy vui vui.
Caro mở cửa ra rồi nói cộc lốc:
— Thế cũng tốt! Chúc chị gặp may!
Trong suốt bữa tối, mọi người chỉ mải nói về thành công của Caro ở lễ sinh nhật Anne. Caro và bà mẹ sôi nổi tranh luận, trong khi Lucy chỉ im lặng ngồi ăn.
— Lúc đầu, mẹ cứ thấy trò này thật kỳ cục. – Bà Lafaye nói. – Mẹ không hiểu tại sao con lại thích những con rối đến vậy, Caro ạ. Nhưng mẹ cũng cho rằng con đã có năng lực nhận thức, bởi có người nói con không thiếu tài năng.
Gương mặt Caro rạng rỡ hẳn lên. Nó giải thích:
— Con đã tìm được một quyển sách quý ở thư viện trong trường, quyển sách này chứa đựng rất nhiều kiến thức. Thậm chi trong đó còn có sẵn hẳn một vở hài. Nhưng con vẫn thích sáng tác những đoạn hài cho riêng mình hơn. – Nó vừa nói vừa liếc sang phía chị.
— Cũng có thể. – Lucy vừa trả lời vừa cố che giấu đi cái vẻ khiêu khích, châm chọc của mình.
Sau bữa tối, ông Lafaye gọi điện từ New York về. Caro kể cho ông nghe về thành công hồi chiều của nó, rồi nó cũng kể luôn chuyện Lucy đã gặp và nói chuyện với cô giáo dạy nhạc như thế nào. Ông Lafaye đã hứa sẽ không có bất chứ một cuộc hẹn gặp nào ngày hôm đó để có thể tới dự buổi biểu diễn của con gái.
Sau khi xem xong cuốn băng hình bà Lafaye thuê ở trung tâm thương mại, hai chị em sinh đôi rủ nhau lên phòng. Lúc này đã là hơn mười một giờ đêm rồi. Lucy bật công tắc điện. Nó đưa mắt nhìn chiếc ghế bành đặt hai con rối trên đó… và suýt nữa thì nó nghẹt thở.
— Ôi không! – Nó kêu lên.
Đầu buổi chiều, hai con rối vẫn còn ngồi cạnh nhau. Ấy vậy mà giờ Clac-Clac đã nằm chềnh ềnh ra và thò cả nửa người ra khỏi chiếc ghế bành. Đôi giầy màu hạt dẻ của nó đã bị lột sạch và bị quẳng sát chân tường. Chiếc áo vét của nó cũng bị lột nửa chừng và bị mắc vào hai tay để sau lưng.
— Nh… nhìn… kìa! – Lucy lẩm bẩm. – Ngài Wood đã… đã… Nó không nói thêm được lời nào nữa. Ngài Wood đang nằm đè lên người Clac-Clac và hai bàn tay của ngài đang ôm vòng quanh cổ con rối của Caro như thể đang muốn siết chặt lại.
Đêm Của Bầy Rối Đêm Của Bầy Rối - R.l.stine Đêm Của Bầy Rối