If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 338
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8934 / 243
Cập nhật: 2014-11-23 05:12:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Hồn Đạo Khí, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ
ư phụ, Hồn thú tu luyện thời gian càng dài thì thực lực lại càng mạnh, hồn hoàn nó sinh ra hiệu quả cũng càng tốt. Vậy chỗ cường đại của nó đén tột cùng là biểu hiện ở phương diện nào?" Đường Tam hỏi.
Khuôn mặt cứng ngắc của Đại sư hiện ra nụ cười khó coi như là tiêu chí của hắn: "Vấn đề này hỏi hay lắm. Hồn thú cấp bậc bất đồng sẽ sinh ra hồn hoàn khác nhau đối với thuộc tính phụ gia cùng với năng lực kỹ năng trên bản thân Hồn sư. Lấy ví dụ, nếu dùng góc độ lượng hóa mà đánh giá, Lam ngân thảo vũ hồn của ngươi sẽ đi theo lộ tuyến Khống chế hệ Khí hồn sư, vậy, ngươi có được một cái mười năm hồn hoàn có thuộc tính tương hợp, vậy, Lam ngân thảo của ngươi khống chế tính sẽ gia tăng mười, nhưng nếu là trăm năm hồn hoàn, vậy khống chế tính của ngươi với Lam ngân thảo chính là gia tăng một trăm v.v... Bởi vậy, dưới tình huống có thể, tất cả Hồn sư đều sẽ tận lực theo đuổi nhằm tăng càng mạnh vũ hồn."
Đường Tam nghi hoặc nói: "Vậy chẳng phải là người có thế lực càng lớn, có khả năng có được hồn hoàn lại càng tốt sao? Những quý tộc này hoàn toàn có thể bằng vào lực lượng của gia tộc mình đi liệp sát (săn giết) hồn hoàn càng mạnh để cấp cho mình."
Trong mắt Đại sư lộ ra quang mang tán dương: "Có thể nghĩ vậy, chứng minh ngươi đã cẩn thận suy nghĩ qua, nhưng trên thực tế cũng không phải đơn giản như vậy. Hoặc là nói, phụ gia của hồn hoàn có yêu cầu cực kỳ hà khắc."
"Đầu tiên, phải là bản thân tự đánh chết hồn thú mới có thể lấy được hồn hoàn của hồn thú. Thời gian tồn tại của hồn hoàn quá ngắn, nếu trong vòng một canh giờ mà không phụ gia trên người thì sẽ mất đi hiệu quả."
"Tiếp theo, Hồn thú là một loại sinh vật cực kỳ kiêu ngạo, bất cứ hồn thú gì cũng không cho phép mình bị bắt làm tù binh, nếu bị địch nhân đánh thành trọng thương, muốn nhốt (tù binh) chúng nó, vậy, hồn thú sẽ lựa chọn hồn lực tự bạo mà tự sát. Cái này sẽ giới hạn tình huống mà ngươi vừa nói, sợ là mời người liệp sát hồn thú, cuối cùng không phải do hắn giết chết, vậy cũng rất khó có được hồn hoàn."
"Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối. Trí tuệ của loài người thì hồn thú sao có thể so sánh. Phương pháp liệp sát hồn thú tốt nhất chính là tổ đoàn đi tới chỗ của hồn thú, một kích cuối cùng do mình hoàn thành, như vậy là có thể thu được hồn hoàn. Cho nên, quý tộc và một ít người có thế lực theo như lời ngươi nó thì tại phương diện liệp sát thú hồn quả thật có ưu thế nhất định. "
"Nhưng là, người như vậy có thể dẽ dàng có được hồn hoàn nhưng không có nghĩa là hắn sẽ trở nên cường đại hơn so với Hồn sư bình thường. Ai cũng không có thể dám chắc mình gặp được hồn thú có thuộc tính thích hợp với mình nhất. Cấp bậc của hồn thú cố nhiên quan trọng, thuộc tính có tương hợp hay không cũng quan trọng tương đương. Cho dù hồn hoàn tốt, nhưng cùng vũ hồn của ngươi tương khắc, cũng không phát sinh tác dụng tốt, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới bản thân. Trọng yếu nhất chính là, một một gã Hồn sư tại bất đồng giai đoạn thì hấp thu hồn hoàn là có hạn chế."
"Tỷ như nói, ngươi bây giờ chỉ là một người mười cấp Hồn sĩ, với hồn lực của ngươi bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ có thể hấp thu hồn hoàn của một đầu trăm năm hồn thú, nếu ngươi vọng đồ hấp thu ngàn năm hồn hoàn, vậy kết quả chỉ có một, thân thể không cách nào thừa nhận, bị lực lượng của hồn hoàn hủy diệt. Trong khi hấp thu hồn hoàn, thì ngoại lực không có cách nào trợ giúp, chỉ có thể dựa vào chính mình. Ngươi ngẫm lại, người cần phải có người khác trợ giúp mới có thể liệp sát hồn thú mà mình muốn, thực lực bản thân như thế nào có thể kiên nhận (ngoan cường, cứng cỏi), nói không chừng hấp thu một cái hồn hoàn thích hợp với mình đồng thời cấp bậc cũng trong phạm vi khống chế cũng sẽ sinh ra hủy diệt tính đả kích. Đường Tam, ngươi phải nhớ kỹ, thế giới này là công bằng, muốn đạt được cái gì thì nhất định phải làm ra cố gắng tương ứng. Chủ nghĩa cơ hội chỉ dành cho những kẻ tầm thường (1). Vũ hồn lý luận mà ta nghiên cứu, chính là vì để cho Hồn sư trong quá trình cố gắng trở nên dễ dàng hơn một chút. Dưới tình huống chính mình tương đẳng (như nhau) thực lực trở nên càng cường đại. Ngươi hiểu được không?"
Đường Tam gật gật đầu xác nhận.
Hắn vốn cũng không phải người có thói quen (người) cơ hội, dựa vào sự cố gắng của mình từng bước chân một cố gắng hướng tới mục tiêu mới là chân thực.
Đại sư mang theo Đường Tam cũng không có nóng lòng ra khỏi thành, ngược lại là hướng nội thành mà đi.
"Sư phụ, chúng ta không phải là muốn ra khỏi thành sao?"
Đại sư nói: "Đi liệp sát hồn thú phải chuẩn bị một ít đồ, hơn nữa, chúng ta cũng không thể đi bộ. Bốn trăm dặm lộ trình mặc dù không phải quá xa, nhưng nắm chặt (thêm - more time) một chút thời gian luôn tốt"
Theo mặt trời từ phương Đông đang dần dần mọc lên, người đi đường trong Nặc Đinh thành cũng dần dần nhiều hơn. Hôm nay cũng là một ngày hiếm có mà Đường Tam không có mượn tử khí đông lai (tử khí từ phía đông tới) để tu luyện Tử Cực Ma Đồng.
Chuẩn bị theo như lời của Đại sư cũng không phức tạp, hắn mua hai cái bì nang dùng để đựng nước. Mỗi một cái có khả năng chứa đầy năm thăng nước. Lại mua một ít tịch nhục (thịt hun khói), diện bích (bánh mì) và hoa quả. Vậy mà đựng đầy hai bao lớn.
Nếu nói những thứ này thì Đường Tam còn có thể giải thích, nhưng Đại sư còn mua một thứ làm hắn không cách nào hiểu được, mà vật đó cũng là mua nhiều nhất.
Những hai mươi cân Bạch la bặc (củ cải trắng). Nhiệm vụ của Đường Tam bây giờ chính là ôm chúng. Sức nặng hai mươi cân đối với hắn mà nói, còn không tính là gì. Đương nhiên, nếu là đi bộ bốn trăm dặm đường, thì nó lại là vấn đề.
May là, sau khi Đại sư mua những đồ vật này, lập tức thuê một chiếc xe ngựa ở trong thành, trả cho phu xe năm ngân hồn tệ.
Trao đổi tiền ở Đấu La Đại Lục là như thế này: Một kim hồn tệ bằng mười ngân hồn tệ, bằng một trăm đồng hồn tệ. Một kim hồn tệ đã đủ cho một nhà ba người chi tiêu bình thường sống mấy tháng. Cũng là tương đương với lương mà Đường Tam làm công tại học viên ba năm.
Sở dĩ nói chức nghiệp Hồn sư này là cao quý nhất, thu nhập là một nguyên nhân trọng yếu. Chỉ riêng tiến giai từ Hồn sĩ lên Hồn sư, mỗi tháng cũng có thể hưởng một kim hồn tệ trợ cấp. Cái này cũng đủ cho người thường sống. Đương nhiên, chỉ là cuộc sống cơ bản, muốn xa xỉ là không có khả năng.
Mà khi Hồn sư tu luyện tới cấp bậc càng cao, nhất là vượt qua Đại hồn sư, sau khi tiến vào cảnh giới Hồn tôn, chỉ cần đăng kí tại Vũ hồn điện, có thể được sách phong tước vị trực tiếp từ quốc gia, trở thành đê đẳng (cấp thấp nhất) là quý tộc Nam tước. Thực lực càng cao, quý tộc phong hào cũng lại càng cao. Thu nhập tự nhiên cũng càng cao (nguyên văn: thủy trướng thuyền cao - nước dâng thuyền dâng -hình như thế).
o O o
(1) Cái này mình dịch cho dễ hiểu thế thôi, chứ gốc của nó là: đầu ky thủ xảo thị dong nhân sở vi
Đường Tam vẫn còn là lần đầu tiên ngồi xe ngựa, mặc dù có chút chòng chành, nhưng cảm giác mới vẫn làm hắn thấy hứng thú, thỉnh thoảng vén rèm cửa lên nhìn ra ngoài. Nhìn dòng người hối hả đi lại, cùng với các dạng cửa hàng, đối với thế giới bên ngoài, trong lòng không khỏi có chút chờ mong. Đời này, mình nhất định sẽ không đơn giản giống kiếp trước. Không biết sau này đi vào xã hội sẽ như thế nào.
"Tiểu Tam, cái này là cho ngươi." Thanh âm nhàn nhạt của Đại sư mang Đường Tam từ trong tư tưởng bừng tỉnh, khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Đại sư thì hắn phát hiện, không biết từ lúc nào, trong tay Đại sư đã hơn một cái đai lưng. Đai lưng nhìn qua rất đẹp.
Toàn thân đai lưng màu đen, mặt trên có những văn lộ màu đen huyền, không nhìn kỹ thì không cách nào phân biệt, trên toàn bộ đai lưng, khảm đều đều hai mươi bốn khối ngọc thạch màu nhũ bạch, mỗi một khối ngọc thạch đều chỉ có kích thước như móng ngón tay cái của người trưởng thành, hình tròn. Màu sắc ôn nhuận, vừa nhìn là biết mỹ ngọc này là hiếm có.
"Cảm ơn Sư phụ." Đường Tam cũng không khách khí, đưa tay tiếp lấy, trưởng giả cho không thể từ chối **, trong khi ở tại Đường môn hắn đã thấy qua, Đường môn nội môn trưởng lão sau khi thu đệ tử đều sẽ cho một kiện lễ gặp mặt. Đại sư đưa cho mình chiếc đai lưng, hẳn cũng là có hàm ý tương tự.
** trưởng giả tứ bất khả từ
Đại sư nói: "Đai lưng này đã theo ta rất nhiều năm rồi, cũng bị mai một rất nhiều rồi. Hy vọng trong tương lai, nó có thể ở trong tay ngươi phóng xuất ra quảng thải nên có."
Vừa cầm đai lưng vào tay, Đường Tam tựu cảm giác được nó không bình thường, đai lưng tựa hồ có rất nhiều khí lưu mỏng manh đang lưu chuyển, mà khí lưu của bản thân đai lưng như dòng không khí, lấy ngọc thạch để chứa đựng.
"Ba mươi năm trước, trong khi ta có được nó cũng không biết tên của nó là gì, nhưng với nhiều năm nghiên cứu của ta, nó có thể xem như Hồn đạo khí đứng đầu, tác dụng là chứa vật. Chỉ cần hồn lực của ngươi rót vào trong đó, mỗi một khối ngọc thạch đều cấp cho ngươi không gian chứa vật là một thước vuông. Rất tiện để chứa các loại vật phẩm."
Hồn đạo khí, đối với Đường Tam mà nói, đây lại là một danh từ hoàn toàn mới, mặc dù còn không biết hàm ý của Hồn đạo khí đến tột cùng là cái gì, nhưng giải thích của Đại sư đã là hắn tâm thần đại chấn.
Hai mươi bốn khỏa ngọc thạch, chính là có thể có hai mươi bốn thước vuông không gian để chứa vật, đối với mình mà nói, thì phải là có chỗ có thể tồn phóng hai mươi bốn loại ám khí. Ánh mắt Đường Tam trở nên nóng bỏng, nội tâm đối với khát vọng tăng lên Huyền Thiên Công đã đạt tới trình độ lớn nhất từ trước tới giờ. Hận không được đầy đủ nội lực để tu luyện sử dụng các loại ám khí. Có đai lưng này, sẽ không cần lo lắng vấn đề chứa đựng ám khí nữa.
Không cần Đường Tam hỏi, Đại sư đã giải thích: "Hồn đạo khí, danh như ý nghĩa, bằng vào vũ hồn lực để sử dụng khí cụ. Hồn đạo khí truyền xuống rất ít, phần lớn đều không có tác dụng công kích. Bản thân Hồn sư cũng không cần vũ khí. Hồn đạo khí đều có thể dùng đồ vật để hình dung, về phần chúng nó sinh ra như thế nào, như thế nào chế tác, sớm đã thất truyền. Cái đai lưng này là ta vào mấy vị bằng hữu trong một lần thám hiểm có được. Làm thù lao phân phối cho ta. Đối với ta mà nói, nó không có tác dụng gì quá lớn, sau này hẳn là ngươi có thể sử dụng được. Đặt cho nó cái tên đi."
Nhìn hai mươi bốn khỏa ngọc thạch ôn nhuận, Đường Tam cơ hồ là không suy nghĩ đã nhớ tới một bài thơ nổi tiếng của kiếp trước: "Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Vậy gọi nó là Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ đi."
Đại sư có chút sửng sốt, khuôn mặt cứng ngắc nhìn không ra biểu tình, gật đầu nói: "Tên rất dễ nghe, nhưng hơi dài một chút."
Trong lòng Đường Tam thầm than, có lẽ, coi như đây là một chút hồi ức của mình đối với kiếp trước.
Đại sư nói: "Sử dụng nó rất đơn giản, ngươi mang hồn lực rót vào bên trong khỏa ngọc thạch là có thể cảm giác được sự tồn tại của không gian, nếu ngươi phản ứng nhanh, thứ ở trong đó cũng như là trống rỗng xuất hiện. Nhưng muốn mang đặc tính của nó nắm giữ tốt, còn cần luyện tập nhiều hơn. Đây cũng là một môn công khóa sau này của ngươi."
Không cần Đại sư nói thì Đường Tam cũng hiểu được tầm quan trọng của việc luyện tập tốt cách lấy vật ra từ Nhị thập tứ minh nguyệt dạ, gật đầu đáp ứng.
Vốn Đường Tam còn nghi hoặc, Đại sư mua nhiều đồ như vậy, sau khi tiến vào Liệp hồn sâm lâm thì như thế nào mang chúng đi liệp sát hồn thú, bây giờ có Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ này thì đều không còn vấn đề gì nữa. Dọc theo đường đi không có chuyện gì, hắn đã bắt đầu luyện tập khống chế cất, lấy vật trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ dưới sự chỉ đạo của Đại sư. Mà vật phẩm dùng để luyện tập, chính là Bạch la bặc....
Bốn trăm dặm đường, nói dài thì không dài, nhưng cũng không tính ngắn, thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ mới đi tới mục tiêu, Liệp hồn sâm lâm.
Trong khi Đường Tam xuống xe ngựa, hắn phát hiện Liệp hồn sâm lâm hoàn toàn không giống với trong tưởng tưởng của mình.
Sâm lâm, tại trong ấn tượng của Đường Tam, hẳn là tràn ngập khí tức của đại tự nhiên, âm u yên tĩnh, không khí thanh tân, người ở rất thưa thớt.
Nhưng Liệp hồn sâm lâm trước mắt này, ít nhất là tại ngoài sâm lâm, nhưng lại cảm giác như là một cái chợ rộng lớn.
Ngoài sâm lâm, xây dựng rất nhiều phòng ốc, hoặc là nói cửa hàng, các loại âm thanh hỗn tạp vang lên, người người đi qua đi lại qua các cửa hàng đơn giản trên một con đường nhỏ, không khí huyên náo không khỏi làm Đường Tam nhíu mày.
"Có thủ lệnh, lực lượng nhóm liệp sát hồn thú, còn thiếu hai người."
"Liệp sát nhanh hình hồn thú, bảy người, đợi thủ lệnh. Mười kim hồn tệ."
Những âm thanh cùng loại vang lên, trong các cửa hàng rậm rạp phần lớn là bán một ít vũ khí, áo giáp và các loại thực vật tiếp tế.
Đại sư mang theo Đường Tam đi vào trấn nhỏ giống như cái chợ lớn này: "Có biết tại sao ta tại Nặc Định thành đã mua hết những đồ này không?"
Đường Tam lắc lắc đầu.
Đại sư chỉ vào bảng giá ở trong cửa hàng: "Bởi vì tới nơi này, giá cũng đều tăng ít nhất là gấp đôi. Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái, bên ngoài một sâm lâm như thế nào lại náo nhiệt như vậy. Kỳ thật rất đơn giản. Chỗ có hồn thú thì có ích lợi. Nhất là sâm lâm này chuyên môn do quốc gia nuôi dưỡng hồn thú thì càng như thế. Hồn sư là một quần thể có tiền, người muốn kiếm tiền của Hồn sư nhiều lắm."
"Sư phụ, vừa rồi người này kêu tổ đoàn là ý tứ gì?"
Đại sư nói: "Hồn thú cũng không phải dễ dàng liệp sát như vậy. Có một ít hồn thú trời sinh cường đại, sợ là tu luyện thời gian không dài, nhưng lực công kích vẫn rất mạnh. Loại tổ đoàn liệp sát hồn thú này, chính là do nhiều người phối hợp với nhau. Phân biệt liệp sát hồn thú mà mình cần để thu được hồn hoàn. Có những người khác trợ giúp, chỉ cần bản thân tới công kích hồn thú một kích cuối cùng là có thể được. Là trên đại lục phổ biến nhất liệp sát hồn thú cũng là phương pháp an toàn nhất. Chỉ là, tổ đoàn là dễ dàng vậy sao?"
Nói đến đây, Đại sư nhìn những Hồn sư đang mời gọi, trong mắt toát ra một tia kinh thường.
"Chính thức mà vĩ đại liệp hồn đoàn thể, ít nhất phải do năm bộ phận tạo thành, thực vật hệ Khí hồn sư phụ trách bổ cấp, khôi phục hệ Khí hồn sư phụ trách trạng thái, hồn lực khôi phục. Mẫn tiệp hệ Chiến hồn sư phụ trách trinh sát, lực lượng hệ Chiến hồn sư phụ trách ngăn cản, công kích hệ Chiến hồn sư phụ trách tiêu diệt. Đoàn thể có năm bộ phận này tạo thành, mới được tính là một đoàn thể đầy đủ. Hơn nữa trong lúc phối hợp với nhau, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể hình thành.Chỉ riêng quá trình để không ảnh hưởng lẫn nhau, thì phải qua không ít năm phối hợp. Càng trọng yếu chính là, thành viên trong đoàn thể phải đồng nhất, nhất định phải tín nhiệm lẫn nhau. Tuyệt đối tín nhiệm. Nếu không, trong khi gặp phải nguy hiểm, rất dễ dàng bại trong nháy mắt."
Đường Tam kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại thất bại? Bởi vì thực lực không đủ sao?"
Đại sư lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Tương lai, ngươi có lẽ cũng có cơ hội gia nhập một đoàn thể như vậy. Trong khi lựa chọn đoàn thể, ngươi thậm chí có thể không cần đi lo lắng thực lực các thành viên như thế nào, nhưng có một chút phải ghi nhớ, ngươi gia nhập trong một đoàn thể, lưng của ngươi có thể hiện ra trước mặt bất cứ kẻ nào."
Đường Tam vẫn còn không quá hiểu được ý tứ của Đại sư, nhưng Đại sư cũng không có giải thích quá nhiều. Mang theo hắn hướng phía sâu trong chợ mà đi.
Chợ mặc dù ồn ào hỗn loạn, nhưng khi bọn hắn đi ra khỏi chợ, trong khi thấy phiến đại sâm lâm trước mặt này, Đường Tam vẫn không khỏi có chút rung động.
Cây cối cao lớn biểu hiện tuổi của chúng, bên ngoài sâm lâm, có một hàng rào lớn bằng sắt, chạy hướng một bên của sâm lâm, lộ ra lượng lớn gai nhọn. Độ cao của hàng rào vượt qua mười thước, nhìn qua cực kỳ vững chắc.
Đây là còn chưa tính, bên ngoài hàng rào, một đội trăm người đang tuần tra tới lui ở nơi này, tất cả những binh lính này toàn thân mặc một bộ áo giáp bằng tinh thiết, cầm trong tay trường thương, quân dung nghiêm chỉnh, trăm tên cương thiết chiến sĩ đứng một chỗ làm cho người ta có một loại cảm giác ớn lạnh.
Đại sư thấp giọng nói: "Liệp hồn sâm lâm không phải ai cũng đều có thể đi vào. Chỉ có Hồn sư thu được Vũ hồn điện phát cho thủ lệnh, mới có thể tiến vào liệp hồn sâm lâm liệp sát hồn thú. Mặc dù cũng có người vào trộm, nhưng những người đó rất khó có kết quả tốt. Những binh lính này chỉ phòng ngự bên ngoài, tại trong liệp hồn sâm lâm, còn có Chấp pháp đoàn của Vũ hồn điện chuyên môn, tùy thời kiểm tra thủ lệnh. Những người đó sẽ không nói đến tình."
Đường Tam nói: "Sư phụ, vậy liệp hồn sâm lâm tới cùng xem như của Vũ hồn điện hay là của quốc gia?"
Đại sư sắc mặt hơi đổi, hướng Đường Tam xuất ra một cái dấu tay im lặng: "Ở bên ngoài không nên hỏi lại vấn đề cùng loại. Về quan hệ của Vũ hồn điện và quốc gia, sau này ta sẽ nói cho ngươi. Thu được một cái thủ lệnh cũng không khó, đầu tiên phải được sự thừa nhận của Vũ hồn điện, xác nhận thực lực của ngươi quả thực đạt tới đỉnh của một giai đoạn, cần hồn hoàn để tiến giai. Tiếp theo, cần phải có sự đảm bảo của ít nhất là ba gã quý tộc."
Vừa nói, trong tay đại sư đã có thêm một khối lệnh bài, lệnh bài màu đen không biết làm bằng chất gì, đồ án phía trên do ba loại đồ hình hợp lại mà thành, ở giữa là một thanh lợi kiếm có mũi hướng xuống dưới, hai bên lợi kiếm phân biệt là một thanh chuy tử và một đầu quái thú mà Đường Tam chưa bao giờ gặp qua.
Đại sư nhìn ra sự tò mò trong mắt Đường Tam, đưa tấm lênh bài tới tay Đường Tam: "Nhớ kỹ tiêu chí này, đây là dấu hiệu đặc hữu của Vũ hồn điện. Trong Vũ hồn điện, có sáu loại dấu hiệu. Phương thức phân biệt mỗi một loại lệnh bài rất đơn giản, chính là nhìn các hình đồ án phía trên. Trên lệnh bài đê đẳng nhất chỉ có một thanh kiếm, nó tượng chưng cho một vị Thánh điện thủ tịch của Vũ hồn điện Vũ hồn chấp chính quan, trên lệnh bài cao hơn một đẳng thì bên cạnh trường kiếm có thêm một thanh chuy tử. Tượng chưng một gã trưởng lão cực kỳ cường đại của Vũ hồn điện."
Năng lực học hỏi của Đường Tam chính là rất tốt: "Sư phụ, địa vị của hai người kia trong Vũ hồn điện hẳn là rất trọng yếu. Chính là, trước kia con nghe nói, Thú vũ hồn so với Khí vũ hồn thì cường đại hơn, hai vị Hồn sư này hẳn là Khí vũ hồn."
Đại sư sờ sờ đầu Đường Tam, mỉm cười nói: "Người nói Thú vũ hồn cường đại hơn so với Khí vũ hồn thì đối với vũ hồn hiểu biết hiển nhiên là không đủ. Vũ hồn mạnh hay yếu đều có hai điểm mấu chốt, một cái là giác tỉnh thì hồn lực phụ gia bao nhiêu, cái kia chính là phương pháp tu luyện và quá trình. Có lẽ, tại trước ba mươi cấp, Thú vũ hồn bởi vì có thể phụ gia trên bản thân mà so với Khí vũ hồn cường đại hơn một chút. Nhưng sau khi tới cao bậc, hai người không có gì khác nhau. Mạnh yếu chỉ nhìn vào tu luyện."
"Khối thủ lệnh này của ta, là thủ lệnh đệ tam đẳng của Vũ hồn điện. Có nó, trên cơ bản có thể tiến vào đại bộ phận liệp hồn sâm lâm của Thiên Đấu đế quốc. Tiêu chuẩn thì liệp hồn sâm lâm này không có xuất hiện qua ngàn năm hồn thú. Hơn nữa không giống hai loại lênh bài trước, khi hoàn thành hồn thú liệp sát phải trả lại Vũ hồn điện, cái này của ta có thể giữ lại bên người. Trên khối lệnh bài này có hơn một con Lam điện phách vương long, trong Thú vũ hồn, nó là tồn tại cao nhất. Mặc dù chủ nhân của nó không phải người trong Vũ hồn điện, nhưng đại biểu của gia tộc lại được Vũ hồn điện hết sức tôn kính."
Không biết tại sao, trong khi Đại sư nói đến Lam điện phách vương long, trong mắt toát ra một tia cô đơn khó có thể nói ra.
Đường Tam nói: "Vậy ba loại lệnh bài càng cao cấp phía sau, phân biệt chính là lại thêm một dấu hiệu của vũ hồn nữa sao?"
Đại sư gật gật đầu, nói: "Đúng là như thế. Sáu loại vũ hồn dấu hiệu này, phân biệt đại biểu cho gia tộc của sáu Hồn sư cường đại. Trong đó, ba tại Thiên Đấu đế quốc của chúng ta, mặt khác có ba tại Tinh La đế quốc."
Vừa nói, Đại sư mang theo Đường Tam tới lối vào của Liệp Hồn sâm lâm.
Đội trưởng đội lính phụ trách kiểm tra thủ lệnh vừa nhìn thấy ba loại dấu hiệu trên lệnh bài, trên mặt nhất thời toát ra quang mang tôn kính, nhanh chóng ra lệnh cho binh lính tránh ra một lối đi, mời Đại sư mang theo Đường Tam tiến vào. Thậm chí cũng không có hỏi tại sao nhỏ như Đường Tam cũng muốn tiến vào Liệp hồn sâm lâm.
Xuyên qua hàng rào sắt tiến vào bên trong sâm lâm, tất cả tiếng ồn ào tựa hồ như đã biến mất, rốt cục không khí cũng trở nên thanh tân giống như trong tưởng tượng của Đường Tam. Mang cho lòng người một cảm giác thoải mái.
Sau khi tiến vào sâm lâm, Đại sư cũng không có vội vã đi tới, mà im lặng hướng xung quanh quan sát.
Đường Tam phảng phất như đột nhiên nhớ tới cái gì: "Sư phụ, sáu vị được Vũ hồn điện tôn trọng theo như lời người nói vừa rồi, cũng là người được khắc trên lệnh bài, Hồn sư xưng hào của bọn họ là cái gì? Hồn thánh? Đấu la? Hay là Phong hào đấu la?"
Đại sư nhìn Đường Tam một cái thật sâu: "Là Phong hào đấu la. Hơn nữa là sáu vị Phong hào đấu la cường đại nhất."
"Cường đại nhất?" Trong mắt Đường Tam hiện lên một tia hưng phấn.
Đại sư than nhẹ một tiếng: "Cấp bậc đồng dạng, bất đồng hồn hoàn, bất đồng vũ hồn, thực lực là hoàn toàn bất đồng. Sáu vị Phong hào đấu la này, không thể nghi ngờ đều là cường giả trong cường giả. Sợ là những Hồn sư khác tu luyện tới hơn chín mươi cấp, tiến vào lĩnh vực Phong hào đấu la, cũng vô pháp dao động địa vị của bọn họ. Cái này bây giờ đối với ngươi mà nói còn quá xa xôi. Được rồi, chúng ta phải chuẩn bị tiến vào sâm lâm thôi, từ bây giờ bắt đầu, ngươi không nên rời ta một bước."
"Vâng, Sư phụ."
Ánh mắt đại sư vốn có chút đồi phế đột nhiên trở lên sáng ngời, hai tay hợp lại trước ngực, rất nhanh hướng phía dưới tách ra: "Ra đi, La tam pháo."
'Phốc' một tiếng, một cỗ hồn lực màu tím nhạt từ trong song chưởng xuất ra, Đường Tam chỉ cảm thấy trên người Đại sư truyền ra một trận hồn lực ba động, tại trước mặt hắn đã có thêm một sinh vật.
Đúng vậy, là một sinh vật, bộ dáng nó nhìn qua rất giống một con chó, nhưng kích cỡ của nó lại như một con lợn. Thân dài quá một thước năm, vòng eo cũng không sai biệt lắm*.
*: Vòng eo cũng là một thước năm.
Toàn thân bộ lông màu tím nhạt, hai cái tai nhỏ, một đôi mắt màu lam đậm nháy nháy, ánh mắt rất hiền lành. Thân thể mập mạp bỗng nhúc nhích, chiếc mông to lớn nhất thời lắc lắc. Bốn chiếc tiểu thối ngắn, to, rất khó tưởng tượng động tác của nó chậm chạm như thế nào.
Đỉnh đầu có một cái cổ bao**, hình tròn, không biết là cái gì. Nó vừa hiện ra tựu hướng phía Đại sư chạy lại, dùng chiếc đầu to của nó cọ cọ trên đùi Đại sư.
**: Cổ bao - drum kits - bộ trống, dàn trống ????
Dưới chân Đại sư mọc lên hai đạo quang hoàn, tại thân hắn du động lên xuống, quang hoàn đều hiện ra màu vàng, hiển nhiên là trăm năm hồn hoàn.
"Tiểu Tam, ngươi không phải muốn biết vũ hồn của ta là cái gì sao? Đây là vũ hồn của ta, ngươi có thể gọi nó là La tam pháo, cũng có thể gọi nó trực tiếp là Tam pháo."
La tam pháo tựa hồ nghe hiểu những gì Đại sư nói, một đôi mắt to nhìn về phía Đường Tam, trong ánh mắt cũng có vài phần thiện ý.
"Sư phụ, đây là vũ hồn của người?" Đường Tam giật mình nói: "Nhưng là, phương thức biểu hiện của Thú vũ hồn không phải phụ thể sao? Nó tại sao..."
Trước không nói La tam pháo này là loại sinh vật gì, vũ hồn của Đại sư đã vượt qua hạn chế của phạm trùThú vũ hồn.
La tam pháo hiển nhiên có chút bất mãn, hướng Đường Tam kêu 'la la' hai tiếng.
Trên mặt Đại sư toát ra một tia đau khổ: "Bởi vì vũ hồn của ta là biến dị vũ hồn. Có nhớ ta và ngươi nói về vũ hồn biến dị không, chính là Tam pháo. Chỉ bất quá, biến dị của nó hiển nhiên là theo hướng không tốt. Tại trong khi nó vừa mới giác tỉnh, hồn lực của ta mới chỉ có nửa cấp thủy chuẩn. Nếu không, như thế nào có sẽ dạng giống như này. Cho dù ta cố gắng nữa, cả đời này cũng không có khả năng đột phá ba mươi cấp, cuối cùng cũng chỉ có thể nghiên cứu vũ hồn trên lý luận."
Lúc bắt đầu thì Đường Tam đã nghe lời đồn về Đại sư, hắn chỉ biết Đại sư là một người chấp nhất, hắn đối với vũ hồn chấp nhất, tựa như mình đối với ám khí. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Đường Tam không hối hận khi bái Đại sư làm Sư phụ.
"Xin lỗi, Sư phụ, con đã nhắc tới chuyện thương tâm của người"
Đại sư lắc đầu tự giễu: "Không có gì, ta đã sớm quen rồi. Tới đây, ta giới thiệu một chút cho ngươi với Tam pháo. Sở dĩ gọi cái tên này, bởi vì tiếng kêu của nó là tiếng 'la la', mà công kích của nó cũng chỉ có thể phát động ba lần. Cho nên gọi là Tam pháo."
"Tam pháo, đi trước mở đường."
o O o
La tam pháo mập mạp hướng về phía trước mà đi, mặc dù thân thể béo một chút, nhưng động tác của nó cũng coi như nhanh nhẹn. Vừa đi vừa ngửi.
Quang mang của hồn hoàn trên người Đại sư lóe ra, mang theo Đường Tam đi sau La tam pháo, hướng phía trong của Liệp hồn sâm lâm mà đi.
"Khứu giác của La tam pháo rất linh mẫn, có thể phát hiện tung tích và sự mạnh yếu của hồn thú, mặc dù nó bị biến dị mà trở nên nhỏ yếu, nhưng đối với hồn lực tiêu hao cũng rất nhỏ. Cho nên ta có thể để nó bên ngoài trong thời gian dài. Cái này cho ngươi. Một kích cuối cùng để giết hồn thú phải do ngươi tự mình hoàn thành."
Đại sư lấy một thanh đoản kiếm hoa lệ từ trong lòng đưa cho Đường Tam.
Toàn thân của vỏ đoản kiếm màu lam, phía trên khảm bảy khỏa lam bảo thạch. Chuôi kiếm có một khối ngọc thạch màu nhũ bạch, kiếm dài một thước hai tấc, mặc dù vẫn chưa rời vỏ, nhưng cầm trong tay cũng có thể cảm giác được nhè nhẹ hàn khí.
Đi không xa, đột nhiên La tam pháo dừng lại, đôi mắt hướng một phía mà nhìn, trong miệng phát ra hai tiếng kêu 'la la'.
Một con vật nhìn qua có điểm giống một con mèo xuất hiện ở hướng mà mắt nó có thể nhìn thấy, chính đang trên cây, cảnh giác nhìn Đại sư và Đường Tam.
Đại sư lạnh nhạt cười, nói: "Là một con mười năm Ba lan miêu. Tam pháo, không nên quấy rầy nó. Tiếp tục đi."
Đại sư mỗi khắc đều không quên dạy Đường Tam, một bên đi về phía trước, một bên nói với hắn: "Ba lan miêu vừa rồi thuộc loại Miêu khoa hồn thú ***. Thân nó có tính công kích rất mạnh, nhưng chỉ cần ngươi không chủ động công kích nó, nó cũng sẽ không dễ dàng phát động công kích. Nếu là Hồn sư có hồn thú là Miêu khoa, dùng nó làm hồn hoàn đầu tiên của mình coi như là một lựa chọn rất tốt. Ngươi không nên xem nhẹ con Ba lan miêu vừa rồi. Nếu là một con Ba lan miêu đã hơn ngàn năm, đừng nói là chúng ta, cho dù số lượng gấp mười thì cũng không đủ để nó giết."
o O o
***: hồn thú họ mèo
o O o
Đấu La Đại Lục Đấu La Đại Lục - Đường Gia Tam Thiếu Đấu La Đại Lục