The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hiếc điện thoại trong phòng y tá chẳng có mảy may tín hiệu gì ngoài tiếng không khí rít lên. Trong khi này còn bốn chiếc điện thoại khóa trong tủ kính nhưng tới khi mở ra thì cũng chẳng mang lại kết quả khả quan hơn.
Teddy và bác sĩ Cawley đi tới tổng đài trung tâm ở tầng một khu bệnh viện chính. Người trực tổng đài nhìn lên khi họ bước qua cửa, một bộ tai nghe màu đen lủng lẳng quanh cổ anh ta.
"Thưa ngài," anh ta nói, "chúng ta mất liên lạc. Thậm chí cả radio liên lạc."
"Thời tiết bên ngoài trông đâu tệ tới mức đó," Cawley nói.
Người trức tổng đài nhún vai. "Tôi sẽ cố gắng. Nhưng mà ở đây thì chúng ta chẳng làm được gì mấy. Quan trọng là điều kiện thời tiết ở phía bên kia."
"Cứ thử xem," Cawley nói. "Nếu anh làm cho nó hoạt động trở lại được thì báo cho tôi biết. Vị này cần phài thực hiện một cuộc gọi khá quan trọng."
Người trực tổng đài gật đầu, quay lưng lại phía họ và đeo bộ tai nghe lên.
Bên ngoài, không khí như bị nén lại.
"Họ sẽ làm gì nếu anh không trình diện?" Cawley hỏi.
"Văn phòng liên bang hả?" Teddy nói. "Họ sẽ đáng dấu vào biên bản trực đêm. Thường thì họ chỉ bắt đầu tỏ ra lo ngại nếu hai mươi tư tiếng sau đó tôi vẫn chưa xuất hiện."
Cawley gật đầu. "Chắc tới lúc đó thì bão cũng chưa tan."
"Tan à?" Teddy nói. "Nó thậm chí còn chưa bắt đầu cơ mà."
Cawley nhún vai và bắt đầu bước về phía cổng. "Tôi sẽ làm vài ly và hút vài điếu xì gà tại nhà. Nếu anh và đồng sự của anh không ngại thì hãy ghé qua vào lúc chín giờ."
"Thế lúc đó chúng ta có thể nói chuyện chứ?" Teddy hỏi.
Cawley dừng bước, quay sang nhìn anh. Đám cây cối đen xì phía bên kia tường bắt đầu rung chuyển và phát ra những tiếng rì rầm.
"Chúng ta vẫn đang nói chuyện đấy thôi, đặc vụ."
CHUCK VÀ TEDDY bước đi, xung quanh tối om, cảm thấy cơn bão trong làn không khí dần chướng lên, nóng rẫy xung quanh họ như thể thế giới đang mang thai và căng phồng.
"Chuyện này thật nhảm nhí," Teddy nói.
"Đúng vậy."
"Thối nát từ cốt lõi."
"Tôi đã được rửa tội, nên tôi sẽ nói với sếp ‘Amen, người anh em!’ "
"Người anh em?"
"Đó là cái cách người ta nói ở đấy. Tôi đã từng ở Mississippi một năm mà."
"Thế à?"
"Amen, người anh em."
Teddy lấy một điếu thuốc nữa của Chuck và châm lửa.
"Sếp đã gọi văn phòng liên bang chưa?" Chuck hỏi.
Teddy lắc đầu. "Cawley nói tổng đài mất sóng." Anh giơ tay lên rồi nói tiếp. "Do cơn bão, cậu biết đấy."
Chuck nhổ điếu thuốc khỏi miệng. "Bão à? Đâu?"
"Cậu có thể cảm thấy nó đang tới gần," Teddy nói và nhín lên bầu trời tối sầm. "Dầu vậy thì nó vẫn chưa tới được cái nơi để có thể vô hiệu hóa trung tâm liên lạc."
"Trung tâm liên lạc," Chuck nhại lại. "Sếp đã rời khỏi quân ngũ chưa hay vẫn đang chờ giấy báo tử?"
"Thì tổng đài trung tâm vậy," Teddy nói và vẩy điếu thuốc về phía đó. "Là cái quái gì mà họ muốn gọi. Và cả radio liên lạc của họ nữa."
"Cái radio liên lạc của nợ của họ à?" Mắt Chuck mở trừng trừng. "Cả radio à sếp?"
Teddy gật đầu. "Phải, tình hình khá ảm đạm. Họ nhốt chúng ta lại trên hòn đảo để tìm kiếm một phụ nữ trốn thoát khỏi căn phòng khóa chặt…"
"Qua bốn trạm kiểm tra có người gác."
"Một phòng đầy những người đang chơi xì phé."
"Trèo qua bức tường cao ba mét."
"Với dây điện chăng ở trên."
"Bơi hơn chục dặm…"
"… trong lúc biển đang thịnh nộ…"
"… vào bờ. Thịnh nộ? Tôi thích cái từ này. Nghe hay đấy. Mà nhiệt độ trong nước là bao nhiêu nhỉ, mười độ?"
"Cao nhất là mười lăm độ. Nhưng lại vào buổi đêm nữa cơ?"
"Thế thì chỉ mười độ thôi." Chuck gật gù. "Teddy, cả cái câu chuyện này, sếp biết không?"
"Và cả cái tay bác sĩ Sheehan mất tích nữa?" Teddy nói.
"Sếp cũng thấy lạ đúng không? Tôi không dám chắc. Có vẻ như sếp rạch lỗ đít lão Cawley chưa đủ rộng?"
Teddy cười phá lên và nghe tiếng cười của mình bị không khí ban đêm cuốn đi rồi tan trên đầu những con sóng bạc phía xa xa như thể nó chưa hề tồn tại, như thể hòn đảo, biển cả và muối đã mang đi những gì mà anh nghĩ là của anh và…
"… nếu sự có mặt của chúng ta ở đây chỉ là để giúp họ hợp lý hóa mọi chuyện?" Chuck đang nói gì đó.
"Gì vậy?"
"… nếu sự có mặt của chúng ta ở đây chỉ là để giúp họ hợp lý hóa mọi chuyện?" Chuck nói. "Nếu như chúng ta được gọi tới đây chỉ để giúp họ đánh thêm dấu gạch ngang lên chữ t và dấu chấm trên chữ i?"
"Xin ngài hãy nói rõ ra, ngài Watson của tôi."
Chuck lại cười. "Thôi được, sếp, cố lên và giữ vững tinh thần."
"Tôi sẽ cố, tôi sẽ cố."
"Hãy cho rằng có một bác sĩ nào đó mê tít một bệnh nhân nào đó."
"Cô Solando."
"Sếp đã xem ảnh rồi đấy!"
"Cô ấy rất quyến rũ."
"Quyến rũ. Teddy, cô ta là loại đàn bà đẹp mà lính Mỹ thường cắt hình dán trong tủ riêng. Thế nên cô ta lợi dụng cậu bé của chúng ta, Sheehan… Giờ thì anh đã thấy gì chưa?"
Teddy búng tàn thuốc vào gió và ngắm những bụi than nổ lộp bộp, lóe lên trong gió rồi bay xoẹt trở lại qua anh và Chuck. "Và Sheehan cắn câu, cho rằng anh ta không thể sống thiếu cô ta."
"Từ có ý nghĩa chủ đạo ở đây là sống. Như một cặp tình nhân tự do trong thế giới thật."
"Nên họ đã bỏ trốn. Rời khỏi hòn đảo."
"Có khi lúc này đang xem chương trình Fats Domino."
Teddy dừng lại ở cuối khu nhà dành cho nhân viên đứng đối diện với bức tường màu cam. "Thế tại sao lại không báo cho cảnh sát nhỉ?"
"Họ chả báo rối đấy thôi," Chuck nói. "Nguyên tắc Họ buộc phải đưa ai đó vào cuộc và đối với một trường hợp mất tích ở nơi như thế này thì họ phải gọi chúng ta. Nhưng nếu họ muốn che giấu sự dính líu của nhân viên thì sự có mặt của chúng ta ở đây chỉ là để hoàn chỉnh thêm câu chuyện của họ - rằng họ đã làm mọi chuyện theo đúng nguyên tắc."
"Đồng ý," Teddy nói. "Nhưng tại sao phải che giấu cho Sheehan?"
Chuck áp đế già vào tường, thả lòng đầu gối rồi châm một điếu thuốc. "Tôi cũng không biết. Vẫn chưa nghĩ ra lý do gì."
"Nếu đúng là Sheehan đã mang cô ta ra khỏi đây, anh ta hẳn đã phải đút lót một số người."
"Hẳn thế."
"Nhiều người ấy chứ!"
"Dù gì cũng phải có một số hộ lý. Một hoặc hai lính gác."
"Ai đó trên chuyến phà. Có lẽ không chỉ một người."
"Trừ khi anh ta không rời hòn đảo này bằng cách đi phà. Anh ta có thể có thuyền riêng của mình."
Teddy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Xuất thân giàu có. Đại lộ Park, theo lời Cawley."
"Thế thì khả năng đi thuyền riêng có lý đấy."
Teddy nhìn lên bức tường với những vòng dây thép gai mảnh, không khí xung quanh chúng phồng ra như một quả bóng bị ép vào mặt kính.
"Cô được bao nhiêu câu trả lời thì lại mọc ra bấy nhiêu câu hỏi." Một lúc sau Teddy lên tiếng.
"Thế là thế nào?"
"Tại sao những dòng mật mã đó lại trong phòng Rachel?"
"Thì cô ta bị điên mà."
"Nhưng tại sao lại cho chúng ta xem chứ? Ý tôi là nếu đây là một vụ bao che thì tại sao không để chúng ta dễ dàng ký toẹt vào báo cáo rồi đi? ‘Do hộ lý ngủ quên’. Hay là ‘Khóa cửa sổ bị gỉ nát mà chúng tôi không để ý.’ "
Chuck tì tay vào tường. "Có thể họ quá cô đơn. Tất cả bọn họ. Cần có sự giao lưu với ai đó từ thế giới bên ngoài."
"Đúng thế. Bịa ra một câu chuyện để lôi chúng ta tới đây. Để có cái gì mới mà bàn tán. Tôi thấy hợp lý đấy."
Chuck quay lại nhìn về khu bệnh viện Ashecliffe. "Nói đùa chứ…"
Teddy cũng quay lại, cả hai đứng đối mặt với bệnh viện. "Ừ…"
"Teddy, tôi bắt đầu cảm thấy không an tâm ở đây."
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng