Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Stephen King
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Green Mile
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4242 / 189
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hế rồi giờ hành hình Arlen Bitterbuck đã đến, kẻ trong thực tế chẳng phải Tù trưởng gì cả nhưng là đại ca của bộ lạc tại khu bảo tồn Washita, đồng thời là thành viên của Hội đồng Cherokee. Gã đã giết một người say, trong lúc cả hai đều say rượu. Tù trưởng đã nghiền nát đầu nạn nhân bằng một khối xi măng. Họ tranh cãi nhau về một đôi ủng. Vì thế, ngày mười bảy tháng bảy mùa hè mưa dầm dề năm ấy, hội đồng các huynh trưởng của tôi quyết định kết thúc đời gã.
o O o
Giờ thăm viếng cho các tù nhân ở Cold Mountain vốn cứng nhắc như cột thép, nhưng không áp dụng cho các chàng trai của chúng tôi ở Khu E. Vì thế, vào ngày mười sáu, Bitterbuck được phép đến căn phòng dài kề bên quán cà phê The Arcade. Căn phòng được chia đôi ngay giữa phòng bằng lưới sắt đan với dây kẽm gai. Tại đó, Tù trưởng sẽ gặp người vợ thứ hai và những đứa con còn tôn trọng gã. Đã đến giờ vĩnh biệt.
Gã được Bill Dodge và hai lính gác thời vụ áp giải đến nơi. Những người còn lại chúng tôi có việc phải làm - một giờ để thanh toán ít nhất hai cuộc diễn tập. Nếu xoay sở được thì ba.
Percy không phản đối gì nhiều vì bị đưa vào phòng cơ điện với Jack Van Hay trong vụ hành hình Bitterbuck, hắn còn quá non nớt để biết mình được phân công vào vị trí tốt hay xấu. Điều hắn biết là hắn có một cửa sổ lưới sắt hình chữ nhật để nhìn qua, và mặc dù có lẽ không muốn nhìn cái lưng ghế điện thay vì trước mặt, hắn vẫn đủ gần để thấy tia lửa điện tung tóe.
Ngay bên ngoài cửa sổ đó là một bộ điện thoại treo tường màu đen, không có tay quay hoặc mặt số. Cái điện thoại đó chỉ có thể gọi đến, và chỉ từ một địa điểm: văn phòng Thống đốc. Tôi đã xem rất nhiều bộ phim về nhà tù, trong đó cái điện thoại chính thức vang lên đúng lúc người ta đã sẵn sàng để đóng cầu dao xử tử một gã ngớ ngẩn vô tội nào đó, nhưng điện thoại của chúng tôi chưa bao giờ vang lên suốt thời gian tôi ở Khu E; chưa một lần. Trong phim, sự cứu rỗi rất rẻ tiền. Sự vô tội cũng thế. Bạn trả một đồng hai mươi lăm xu, và nhận được những gì tương xứng với hai mươi lăm xu. Sự sống thật sự đắt giá hơn, và hầu hết những câu trả lời đều khác nhau.
Chúng tôi có một hình nộm thợ may dưới đường hầm để lo việc đẩy xe thức ăn và chúng tôi có lão Toot Toot cho phần còn lại. Năm tháng trôi qua, Toot bằng cách nào đó đã trở thành người đóng thế vai trò truyền thống cho những kẻ bị xử phạt, như thể sống lâu lên lão làng theo cách của lão, giống như con ngỗng mà bạn gặp trên bàn ăn lễ Giáng sinh, cho dù bạn thích hay không thích. Hầu hết những cai ngục đều ưa thích lão, được mua vui bằng giọng nói ngộ nghĩnh của lão - cũng là giọng Pháp, nhưng ảnh hưởng Canada nhiều hơn Cajun, và mềm mại đi thành một âm sắc riêng qua nhiều năm ngồi tù ở miền Nam. Thậm chí Brutal cũng say mê lão. Nhưng tôi thì không. Tôi nghĩ, theo kiểu của lão, lão chính là một phiên bản già hơn và mờ nhạt hơn của Percy Wetmore, một con người quá yếu đuối không dám mổ thịt và tự nấu lấy món ăn, nhưng cũng ưa thích mùi thịt nướng, vậy thôi.
Tất cả chúng tôi đều có mặt để diễn tập, giống như sẽ có mặt trong buổi trình diễn chính thức. Brutus Howell được “xuất hiện”, theo cách nói của chúng tôi, nghĩa là anh ta sẽ chụp cái nón sắt, giám sát đường dây điện thoại của Thống đốc, triệu tập bác sĩ từ chỗ ngồi của ông ta bên bức tường khi cần thiết, và ra hiệu lệnh đóng điện khi đến lúc. Nếu sự việc diễn tiến tốt đẹp, không ai được khen ngợi. Nếu không diễn tiến tốt đẹp, Brutal sẽ bị các nhân chứng chỉ trích và tôi sẽ bị giám thị quở trách. Không ai trong chúng tôi than phiền; chẳng đem lại điều gì tốt đẹp. Trái đất vẫn quay, thế thôi. Bạn vãn bám víu và quay với nó, hoặc vùng lên phản kháng và bị hất văng ra.
Dean, Harry Terwilliger và tôi đi xuống xà lim của gã Tù trưởng để diễn tập lần đầu, chưa đầy ba phút sau khi Bill và toán của anh ta áp tải Bitterbuck ra khỏi khu đến Arcade. Cửa xà lim để mở và lão Toot Toot ngồi trên sạp ngủ của Tù trưởng, mái tóc trắng lòa xòa phấp phới.
- Tấm trải giường đầy vết ố bậy bạ. - Toot Toot nhận xét. - Hẳn gã cố xả ra trước khi các anh đun sôi nó. - Lão già khúc khích cười.
- Im đi, Toot Toot. - Dean lên tiếng. - Việc này phải nghiêm chỉnh.
- Được rồi. - Toot Toot nói, ngay lập tức thấy vẻ mặt trịnh trọng một cách ồn ào, nhưng cặp mắt lại lấp lánh. Lão Toot Toot không bao giờ sống động bằng lúc lão giả chết.
Tôi bước lên phía trước.
- Arlen Bitterbuck, nhân danh Tòa và tiểu bang... tôi có lệnh... sẽ được thi hành vào mười hai giờ một ngày... Anh hãy bước tới trước.
Toot Toot rời khỏi sạp ngủ.
- Tôi bước tới trước, tôi bước tới trước. - Lão nói.
- Quay lại. - Dean ra lệnh. Khi Toot Toot đã quay lại, Dean khám xét đỉnh đầu bám đầy gàu của lão. Tối mai đỉnh đầu của Tù trưởng sẽ bị cạo, và Dean sẽ kiểm tra để đảm bảo không cần phải sửa chữa. Chân tóc còn sót sẽ cản trở độ dẫn điện, làm cho sự việc trở nên khó khăn hơn. Tất cả những gì chúng tôi đang làm hôm nay là để cho mọi việc được dễ dàng.
- Được rồi, đi thôi! - Tôi nói với Toot Toot và chúng tôi đi.
- Tôi đi xuống dưới hành lang, tôi đi xuống dưới hành lang... - Toot nói. Tôi áp giải bên trái, Dean bên phải, Harry ngay sau lưng lão. Đến đầu hành lang, chúng tôi rẽ phải, rời khỏi sự sống đang sống trong sân tập thể dục và tiến đến cái chết trong nhà kho. Chúng tôi bước vào văn phòng của tôi và Toot Toot quỳ xuống mà không cần phải yêu cầu. Lão đã biết kịch bản, đúng vậy, có lẽ còn rõ hơn bất cứ người nào trong số chúng tôi. Chúa biết lão đã ở đây lâu hơn bất cứ người nào trong số chúng tôi.
- Tôi cầu nguyện, tôi cầu nguyện. - Toot Toot nói, đôi bàn tay xương xẩu giơ lên. Trông chúng giống như bức khắc họa lừng danh, có lẽ bạn biết tôi muốn nói bức nào. - Chúa là người chăn dắt tôi...
- Bitterbuck có ai? - Harry hỏi. - Sẽ không có thầy mo người Cherokee vào đây để rung cây gậy phép, phải không?
- Thật ra...
- Vẫn cầu nguyện, vẫn cầu nguyện, vẫn hối cải với Chúa Jesus. - Toot Toot không đếm xỉa đến tôi.
- Im đi, lão già khùng. - Dean nói.
- Tôi đang cầu nguyện!
- Vậy cầu nguyện với chính lão đi.
- Các cậu làm gì chậm trễ thế? - Brutus la toáng lên trong nhà kho. Nhà kho cũng được dọn trống để chúng tôi sử dụng. Chúng tôi lại ở trong vùng chết chóc, phải rồi; đấy là một thứ mà bạn có thể ngửi thấy.
- Khép cái mồm chết tiệt của cậu lại! - Harry hét trả đũa. - Đừng nôn nóng khốn kiếp như thế!
- Cầu nguyện. - Toot nói, toét miệng nở cái nụ cười móm sọm của lão. - Cầu nguyện giữ lòng kiên nhẫn.
- Thật ra thì Bitterbuck theo đạo Thiên Chúa, - tôi bảo họ, - và gã hoàn toàn hài lòng với anh chàng giáo phái Baptist đến từ Tillman Clark. Ông ta tên Schuster. Tôi cũng thích ông ta. Ông ta nhanh nhẹn, và không làm cho họ căng thẳng. Đứng lên, Toot Toot. Lão cầu nguyện đủ cho một ngày rồi.
- Bước đi. - Toot Toot nói. - Bước đi lần nữa, bước đi lần nữa, vâng thưa sếp, bước đi trên Dặm Đường Xanh.
Thấp người như lão mà cũng phải cúi xuống một chút để qua được cánh cửa ở đầu bên kia văn phòng. Bọn còn lại chúng tôi càng phải cúi thấp hơn nữa. Đây là thời điểm dễ bị nguy hiểm với tù nhân thật, nên khi nhìn sang bên kia đến cái bục nơi Già Sparky chễm chệ và thấy Brutal đã rút súng ra, tôi gật đầu hài lòng. Đúng như bài bản.
Toot Toot bước xuống các bậc thang và dừng lại. Khoảng bốn mươi chiếc ghế gỗ xếp đã được đặt vào chỗ. Bitterbuck sẽ băng qua phòng đến bục theo góc độ có khoảng cách an toàn với các nhân chứng đang ngồi, và một nửa tá lính gác sẽ được bổ sung để đảm bảo. Bill Dodge sẽ chỉ huy toán lính gác này. Chúng tôi chưa bao giờ để nhân chứng bị đe dọa bởi một tù nhân bị trừng phạt, mặc dù phải thú nhận kế hoạch bố trí quả là sơ sài... và tôi cương quyết duy trì điều đó.
- Sẵn sàng chưa, các cậu? - Toot Toot hỏi khi chúng tôi trở lại theo đội hình nguyên thủy tại chân cầu thang dẫn từ văn phòng tôi xuống. Tôi gật đầu, và chúng tôi bước đến bục. Tôi thường nghĩ, hình thức mà chúng tôi nhìn giống hơn bất cứ thứ gì, là một toán quân kì quên đem cờ.
- Tôi phải làm gì? - Percy gọi ra từ phía sau lưới sắt giữa nhà kho và phòng cơ điện.
- Quan sát và học hỏi. - Tôi gọi đáp lại.
- Và đừng rớ vào khúc xúc xích của mày. - Harry lẩm bẩm. Tuy nhiên, Toot Toot nghe được, và lão khúc khích cười.
Chúng tôi hộ tống lão bước lên bục và Toot Toot tự quay lại như một chiến binh già đang hành động.
- Ngồi xuống. - Lão nói. - Ngồi vào lòng Già Sparky.
Tôi khuỵu đầu gối phải xuống trước chân phải của lão. Dean khuỵu đầu gối trái xuống trước chân trái của lão. Chính lúc này bản thân chúng tôi sẽ lâm vào nguy cơ bị tấn công nhất, nếu tội nhân nổi điên... điều thỉnh thoảng họ đã làm. Cả hai chúng tôi đều quay đầu gối vào trong người một chút để bảo vệ phần hạ bộ. Chúng tôi gặp cằm xuống để bảo vệ cổ họng. Và, dĩ nhiên, chúng tôi di chuyển để khóa an toàn cổ chân và vô hiệu hóa nguy cơ, càng nhanh càng tốt. Tù trưởng sẽ mang dép khi đi dạo lần cuối cùng nhưng khi “tình hình có thể xấu hơn” thì chuyện một người bị vỡ thanh quản sẽ chẳng hay ho gì. Hoặc quằn quại trên sàn nhà, hạ bộ sưng tấy lên, thêm vào đó, trong lúc bốn mươi nhân chứng hoặc hơn nữa - nhiều người trong số đó là các quý ông bên báo chí - ngồi trên những chiếc ghế của sòng bạc Grange và chứng kiến toàn bộ hoạt cảnh.
Chúng tôi kẹp cổ chân Toot Toot. Kẹp bên phía Dean hơi to hơn vì nó sẽ truyền điện. Ngày mai khi Bitterbuck ngồi vào ghế, Dean sẽ làm như vậy với cái bắp chân trái cạo nhẵn nhụi. Người Da Đỏ có rất ít lông trên cơ thể theo nguyên tắc, nhưng chúng tôi không làm liều.
Trong khi chúng tôi kẹp cổ chân Toot Toot, Brutus khóa chặt cổ tay phải của lão. Harry lướt tới trước và khóa cổ tay trái. Khi đã làm xong, Harry gật đầu vói Brutal, và Brutal gọi ra sau cho Van Hay:
- Xoay lên một!
Tôi nghe Percy hỏi Jack Van Hay thế nghĩa là gì (khó mà tin nổi sự hiểu biết quá nghèo nàn của hắn, hắn học hỏi quá ít trong suốt thời gian ở Khu E) và lời giải thích thì thào của Van Hay. Hôm nay xoay lên một không có nghĩa gì cả, nhưng ngày mai, khi Brutal nói, Van Hay sẽ xoay nút khởi động máy phát điện của trại giam, đằng sau Khu B. Các nhân chứng sẽ nghe thấy tiếng máy như một âm thanh rù rì thấp, đều đặn, và bóng đèn trong khắp trại giam sẽ bật sáng. Tại những khu xà lim khác, tù nhân sẽ quan sát những bóng đèn sáng quá mức và tưởng rằng đã xảy ra, cuộc hành hình đã kết thúc, trong khi thật ra nó mới chỉ bắt đầu.
Brutal đi quanh chiếc ghế điện để Toot Toot có thể nhìn thấy anh ta.
- Arlen Bitterbuck, anh đã bị kết án tử hình trên ghế điện, bản án được thông qua bởi một hội thẩm đoàn gồm những người đồng đẳng với anh, và được tuyên đọc bởi một thẩm phán có uy tín của tiểu bang. Cầu Chúa cứu giúp người dân của tiểu bang này. Anh có điều gì để nói trước khi thi hành bản án không?
- Có chứ. - Toot nói, mắt sáng lên, môi chụm lại thành một nụ cười rạng rỡ. - Tôi muốn một bữa ăn có gà rán với khoai tây nước sốt, tôi muốn ị vào nón của anh, và tôi phải có Mae West ngồi trên mặt tôi, vì tôi là một gã háo sắc khốn kiếp.
Brutal cố giữ vẻ nghiêm trang nhưng không được. Anh ta ngả đầu ra sau và bắt đầu cười. Dean ngã vật xuống mép bục như thể bị bắn, đầu gục vào giữa đầu gối, hú lên như một con sói đồng cỏ, một bàn tay ép chặt lấy lông mày như để giữ chặt bộ não của anh ta ở nơi của nó. Harry thì dập đầu vào tường và cứ hự-hự-hự như thể mắc nghẹn thức ăn trong cổ họng. Thậm chí cả Jack Van Hay, người nổi tiếng là không có óc khôi hài, cũng đang cười. Tôi cũng muốn cười, dĩ nhiên, nhưng tự kiềm chế bằng cách nào đó. Tối mai sẽ là sự thật, và một con người sẽ chết tại nơi Toot Toot đang ngồi.
- Im đi, Brutal. - Tôi nói. - Cậu nữa, Dean. Harry. Còn Toot, một lời nữa giống như thế ra khỏi miệng lão sẽ là lời cuối cùng. Tôi sẽ cho Van Hay xoa lên hai thật đấy.
Toot toét miệng cười với tôi tựa như khen ngợi đấy là một câu nói hay, thưa sếp Edgecombe, một câu nói thật hay. Nụ cười ngập ngừng rồi biến thành một cái nhìn bối rối khi lão thấy tôi không phản ứng.
- Anh có chuyện gì không ổn vậy? - Lão hỏi.
- Không có gì vui nhộn. - Tôi nói. - Đấy là chuyện không ổn với tôi, và nếu không đủ thông minh để hiểu, tốt hơn lão nên câm mồm. - Có điều câu chuyện vui thật, và tôi cho đấy chính là điều thật sự làm tôi nổi cáu.
Tôi nhìn quanh, thấy Brutal trố mắt nhìn mình, vẫn còn vẻ cười cợt.
- Mẹ kiếp. - Tôi thốt lên. - Tôi đã quá già đối với công việc này.
- Không. - Brutal nói. - Anh đang ở tuổi thanh xuân, Paul ạ. - Nhưng tôi không phải thế, cả anh ta nữa, không kham nổi con đường dài trong công việc này, và cả hai đều biết như vậy. Tuy nhiên, điều quan trọng là cơn buồn cười đã qua. Thế là tốt, bởi điều cuối cùng tôi muốn là đêm mai có người nhớ lại câu nói láu cá của lão Toot Toot và lại rũ ra cười. Bạn sẽ nói như thế là không được, một lính gác cười sặc sụa trong khi áp giải tử tội đi ngang qua các nhân chứng đến ghế điện, nhưng khi con người chịu áp lực căng thẳng, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Với một chuyện như thế, người ta sẽ bàn tán về nó suốt hai mươi năm sau.
- Lão có chịu im đi không, Toot Toot? - Tôi hỏi.
- Vâng. - Lão trả lời, khuôn mặt hờn dỗi của đứa trẻ già nhất thế giới ngoảnh đi chỗ khác.
Tôi gật đầu ra hiệu cho Brutal tiếp tục cuộc diễn tập. Anh ta lấy một cái túi lụa trên móc bằng đồng trên lưng ghế xuống, trùm lên đầu Toot, kéo xuống sát dưới cằm lão, mở một lỗ trên đỉnh đầu với đường kính rộng nhất. Sau đó Brutal cúi xuống, nhặt cái vòng ướt bằng xốp ra khỏi xô nước, nhấn một ngón tay vào nó, rồi liếm đầu ngón tay. Xong xuôi, anh ta lại bỏ vòng vào xô. Ngày mai anh ta sẽ không làm thế. Ngày mai anh ta sẽ nhét nó vào trong cái nón treo trên lưng ghế. Nhưng hôm nay thì không, không cần phải làm ướt đầu lão Toot.
Cái nón làm bằng thép và với những dây đai lủng lẳng hai bên, trông nó như nón lính bộ binh. Brutal đội nó lên đầu lão Toot, kéo đai sát xuống phía bên trên lỗ hổng của cái túi đen.
- Đội nón, đội nón. - Toot Toot nói và lúc này giọng lão ghe vừa méo mó vừa nghèn nghẹt. Các dây đai kẹp hàm lão gần như dính cứng và tôi ngờ rằng Brutal đã kéo xuống hơi chặt hơn mức cần thiết cho mục đích diễn tập. Anh ta lùi lại, đối mặt với những chiếc ghế trống và nói. - Arlen Bitterbuck, bây giờ dòng điện sẽ chạy qua người anh đến khi chết, căn cứ theo luật pháp tiểu bang. Cầu Chúa thương xót cho linh hồn anh.
Brutal quay lại phía lưới sắt hình chữ nhật.
- Xoay lên hai!
Lão Toot, có lẽ đang cố gắng lấy lại tia lóe thiên tài khôi hài lúc nãy, bắt đầu uốn cong lên và đong đưa trên ghế, trong khi các thân chủ thật sự của Già Sparky hầu như không bao giờ làm thế.
- Tôi đang bị nướng! - Lão la toáng lên. - Nướng! Nướng! Tôi là con gà tây bị nướng!
Tôi thấy Harry và Dean không nhìn cảnh tượng đó. Họ đã quay mặt tránh Sparky và đang nhìn qua nhà kho trống đến cánh cửa dẫn trở về văn phòng.
- Quỷ quái, hay thật. - Harry nói. - Nhân chứng đến sớm trước một ngày.
Ngồi trên bậc cửa với cái đuôi cuốn gọn gàng quanh bàn chân, quan sát sự kiện bằng cặp mắt hạt thị đen láy, chính là con chuột.
o O o
Cuộc hành hình diễn ra tốt đẹp - nếu từng có một điều gọi là “tốt đẹp”, thì cuộc hành hình Arlen Bitterbuck, đại ca hội đồng Cherokee bộ tộc Washita quả là tốt đẹp. Gã thắt bím sai cách - tay gã quá run rẩy không thể thắt cho đúng - và con gái lớn nhất của gã, một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, được phép thắt bím tóc cho đẹp và đều đặn. Cô ta muốn gài lông chim vào đầu bím tóc - những cái lông chim ưng, loài chim biểu tượng của gã, nhưng tôi không thể cho phép. Chúng có thể bắt lửa và bốc cháy. Tôi không nói để cô ta biết điều đó, tất nhiên, chỉ nói như thế là đi ngược lại quy định. Cô ta không phản đối, chỉ cúi đầu và đặt tay lên hai bên thái dương để bày tỏ sự thất vọng và không tán thành. Cô ta ứng xử với danh dự, người phụ nữ đó và qua cách làm thực tế đảm bảo rằng bố cô ta cũng sẽ được ứng xử như thế.
Gã Tù trưởng rời khỏi xà lim mà không phản kháng hoặc trì hoãn khi đến lúc. Đôi khi chúng tôi phải gỡ ngón tay của tội nhân ra khỏi chấn song - tôi đã làm gãy một hoặc hai ngón tay trong thời kì làm việc và không bao giờ quên âm thanh xương gãy tắc nghẹn - nhưng Tù trưởng không phải là một trong những kẻ đó. Gã mạnh dạn bước trên Dặm Đường Xanh đến văn phòng của tôi, ở đấy gã quỳ xuống và cầu nguyện cùng Sư huynh Schuster, người đã lái chiếc xe cũ kĩ rẻ tiền từ nhà thờ Baptist Ánh Thiêng đến đây. Schuster ban cho Tù trưởng một vài bài thánh ca, và Tù trưởng bắt đầu khóc khi Schuster nói đến việc nằm xuống bên dòng nước êm đềm. Tuy vậy, sự việc không tồi tệ, không có cơn hoảng loạn, không xảy ra chuyện gì như vậy. Tôi nghĩ gã đang suy tưởng về dòng nước êm đềm tinh khiết và mát lạnh đến mức có cảm giác như miệng của bạn bị dao cắt mỗi lần uống vào.
Thật ra tôi muốn thấy họ khóc một chút. Khi họ không khóc mới là lúc tôi lo ngại.
Nhiều kẻ đã không thể đứng lên nếu không được giúp đỡ, nhưng Tù trưởng làm được trong căn phòng đó. Lúc đầu gã hơi loạng choạng, như thể bị choáng và Dean đưa tay ra đỡ, nhưng Bitterbuck đã tự lấy lại được cân bằng, thế là chúng tôi đi.
Hầu hết những chiếc ghế đã có người ngồi, họ lặng lẽ thầm thì với nhau, như người ta vẫn làm khi chờ đợi cử hành một đám cưới hoặc đám tang. Đấy là khoảnh khắc duy nhất Bitterbuck chùn bước. Tôi không biết có ai đó đặc biệt làm gã e ngại, nhưng tôi nghe được một giọng rên rĩ khẽ nổi lên trong cổ họng gã, và đột nhiên cánh tay tôi đang nắm giữ có một sức trì trệ mà trước đó không có. Từ khóe mắt, tôi thấy Harry Terwilliger tiến lên để cắt đứt đường lui của Tù trưởng nếu Bitterbuck thình lình quyết định chơi dữ.
Tôi siết chặt khuỷu tay gã và gõ vào bên trong cánh tay gã bằng một ngón tay.
- Vững vàng đi, Tù trưởng. - Tôi nói qua kẽ răng, môi không mấp máy. - Điều duy nhất khiến mọi người nhớ đến anh là cách xử sự của anh, vậy hãy làm cho đẹp, cho họ thấy dân Washita biết xử sự ra sao.
Gã liếc sang tôi và nhẹ gật đầu, rồi cầm lấy một bím tóc mà con gái đã thắt, hôn lên nó. Tôi nhìn sang Brutal đang đứng tư thế nghỉ sau ghế điện, lộng lẫy trong bộ đồng phục xanh đẹp nhất của anh ta, tất cả nút áo được chùi sáng bóng, nón đội hiên ngang trên cái đầu to. Tôi nhẹ gật đầu với anh ta và anh ta nhìn trả lại ngay, bước lên phía trước để giúp Bitterbuck leo lên bục nếu gã cần được giúp. Hóa ra gã không cần.
Thời gian chưa đầy một phút từ lúc Bitterbuck ngồi xuống ghế đến lúc Brutal khẽ gọi “Xoay lên hai!” qua vai ra phía sau. Các bóng đèn mờ đi lần nữa, nhưng chỉ một chút thôi; bạn sẽ không nhận thấy nếu không để ý. Điều đó nghĩa là Van Hay đã đóng cầu dao. Có một tiếng vo vo khẽ phát ra từ chiếc nón sắt, và Bitterbuck nhào ra phía trước, đụng vào những khóa kẹp và đai khống chế xiết ngang ngực gã. Phía bên kia, dựa vào tường là vị bác sĩ của trại giam đang bình thản quan sát, môi mím chặt dần đến khi miệng ông ta trông như một nét đơn màu trắng. Không có chuyện ngã phịch và đung đưa như lão Toot Toot đã làm trò khi diễn tập, chỉ có cú vật mạnh ra trước, như một người gập đôi thân mình trên hông anh ta trong móng vuốt của cơn khoái cảm. Chiếc áo xanh của Tù trưởng co kéo ở chỗ các nút áo, tạo thành hình ảnh những nụ cười gượng ép giữa chúng.
Và cái mùi nữa. Tự nó thì không tệ, nhưng khó chịu khi kết hợp. Tôi chưa bao giờ xuống nổi dưới hầm nhà cháu gái tôi khi chúng đưa tôi đến đấy, mặc dù đấy là nơi đứa con trai nhỏ của chúng đặt bộ đồ chơi Lionel, mà nó sẽ thân thiết chia sẻ với ông cố của nó. Tôi không phiền hà vì những chuyến xe hỏa, vì tôi chắc bạn có thể đoán được - máy biến thế mới là thứ tôi không chịu nổi. Cái cách nó kêu vo vo. Và cái cách, khi nóng lên, nó bốc mùi. Thậm chí sau bao nhiêu năm, thứ mùi đó vẫn gợi tôi nhớ về Cold Mountain.
Van Hay dành cho gã ba mươi giây, sau đó tắt nguồn điện. Từ chỗ của mình, vị bác sĩ bước lên phía trước và đặt ống nghe. Lúc này các nhân chứng không còn nói chuyện nữa. Bác sĩ thẳng người lên và nhìn qua lưới sắt.
- Rối loạn! - Ông ta nói, làm cử chỉ ngoáy một vòng bằng một ngón tay. Ông ta đã nghe được vài tiếng tim đập ngẫu nhiên trong lồng ngực Bitterbuck, có thể vô nghĩa như những hoảng hốt của một con gà bị chặt đầu, nhưng tốt hơn đừng liều. Bạn không muốn đột nhiên gã ngồi bật dậy trên xe đẩy khi đã đi được nửa đường hầm, oang oang nói rằng gã cảm thấy như đang bị bốc cháy.
Van Hay xoay lên ba và Tù trưởng nhào ra trước lần nữa, oằn oại một chút từ bên này sang bên kia trong Cuộc xử tử đã kết thúc. Một lần nữa chúng tôi thành công trong việc hủy diệt cái chúng tôi không tạo ra được. Một vài người trong số khán giả lại bắt đầu nói chuyện khẽ khàng; hầu hết đều ngồi yên, gục đầu nhìn sàn nhà, như thể sững sờ hoặc xấu hổ.
Harry và Dean tiến đến với băng ca. Thật ra Percy có bổn phận khiên một đầu cáng nhưng nhắn không biết, và chẳng ai buồn gọi hắn. Gã Tù trưởng, vẫn còn đội cái bao lụa đen, được Brutal và tôi chất lên băng ca, rồi chúng tôi lướt qua cánh cửa dẫn vào đường hầm, nhanh đến mức như chạy mà không phải là chạy. Khói - quá nhiều khói bốc ra từ cái lỗ trên đầu mặt nạ, và cái mùi hôi thối ghê rợn.
- Ôi trời! - Percy kêu ca, giọng ngập ngừng. - Mùi gì thế?
- Tránh đường cho tôi và đứng ngoài chuyện này. - Brutal nói, xô qua hắn để đến bức tường nơi treo bình chữa lửa. Trong lúc đó, Dean đã lột cái mặt nạ. Không đến nỗi tệ hại như có thể xảy ra; bím tóc trái của Bitterbuck đang cháy âm ỉ như một chồng lá cây ẩm ướt.
- Đừng quan tâm đến thứ đó. - Tôi bảo Brutal. Tôi không muốn phải chùi sạch một đống bùn hóa chất trên mặt người chết trước khi đưa gã vào phía sau xe chở xác. Tôi vỗ vào đầu Tù trưởng cho đến khi khói thôi bốc lên. Sau đó chúng tôi khiêng cái xác xuống mười hai bậc cầu thang đến đường hầm. Ở đấy lạnh lẽo và ẩm ướt như ngục tối, với âm thanh róc rách trống rỗng của tiếng nước nhỏ giọt. Những ngọn đèn treo lủng lẳng có chụp đèn thô bằng thiếc - chúng được chế tạo trong xưởng máy của trại giam - rọi sáng đường ống bằng gạch chạy dài 30 feet bên dưới xa lộ. Mái đường hầm cong và ẩm ướt. Nó khiến tôi cảm thấy mình như một nhân vật trong truyện của Edgar Allan Poe mỗi lần sử dụng đến nó.
Một chiếc xe đẩy đang chờ. Chúng tôi chất xác của Bitterbuck lên xe, tôi kiểm tra lần cuối để đảm bảo tóc gã đã ngừng cháy. Bím tóc đã cháy thành than, và tôi rất tiếc khi thấy cánh cung nhỏ bên đầu gã bây giờ không còn gì, ngoài một tảng nám đen.
Percy tát vào má kẻ đã chết. Âm thanh tiếng tát khô khốc do bàn tay hắn gây ra làm tất cả chúng tôi giật mình. Percy nhìn quanh chúng tôi với nụ cười vênh váo trên cửa miệng, mắt lấp lánh. Rồi hắn nhìn Bitterbuck lần nữa.
- Vĩnh biệt Tù trưởng. - Hắn nói. - hi vọng địa ngục đủ nóng cho chú mày.
- Đừng làm thế. - Brutal lên tiếng, giọng trống rỗng và hùng hồn trong đường hầm rò rỉ nước. - Anh ta đã trả lại những gì anh ta nợ. Anh ta đã sòng phẳng với trại giam. Bỏ tay ra khỏi anh ta.
- Ôi dào, thôi đi! - Percy đốp chát nhưng hoảng hốt lùi lại khi Brutal tiến về phía hắn, bóng tối dâng lên sau lưng anh ta, giống như bóng con khỉ trong câu chuyện Đường Nhà Xác. Nhưng thay vì vồ lấy Percy, Brutal nắm lấy xe đẩy và bắt đầu đẩy Arlen Bitterbuck chậm rãi tiến về đầu kia đường hầm, nơi chuyến đi cuối cùng đang đợi gã. Đỗ trên bờ cỏ xa lộ, những bánh xe bằng cao su cứng của chiếc xe đẩy rên lên trên những tấm ván; bóng sẽ đổ dài theo bức tường gạch nhô ra, đầy rồi vơi; Dean và Harry nắm lấy tấm vải dưới chân, kéo đậy lên mặt Tù trưởng, lúc này đã bắt đầu khoác cái nét trơ như sáp, vô hồn của tất cả những bộ mặt đã đã chết, người vô tội cũng như kẻ có tội.
Dặm Xanh Dặm Xanh - Stephen King Dặm Xanh