We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Dave Barry
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Big Trouble
Dịch giả: Việt An
Biên tập: Việt An
Upload bìa: Lin Hal
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2022-04-16 15:18:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ại Jolly Jackal, Leo đang lúi húi dọn dẹp đống tàn tích của đèn hình TV, trong khi John cân nhắc điện cho người của Penultimate để báo chuyện vừa xảy ra với Arthur Herk. Vừa lúc hắn quyết định thây kệ chúng nó – hơi đâu lo chuyện bao đồng – thì cửa quán lại xịch mở. Hai gã vận com-lê, một cao một thấp, lững thững bước vào. Gã cao xòe ví ra, cho thấy chiếc phù hiệu bên trong.
“FBI,” y dõng dạc. “Tôi là đặc vụ Pat Greer, còn đây là đặc vụ Alan Seitz.”
John đưa mắt nhìn Leo. Cả hai đang có cùng ý nghĩ: với cái điệu mà đêm nay diễn ra, chúng chẳng thà trở lại Grzkjistan, nhậu dung môi từ mấy thùng hóa chất.
John nói với Đặc vụ Greer, “Tôi giúp gì được FBI?”
“Anh có thể cho FBI biết cái va-li ở đâu,” Greer nói, ngừng một nhịp rồi tiếp, “Ivan.”
John nhìn y chằm chặp. “Tôi tên John mà,” hắn nói.
“Ấy đương nhiên,” Greer nói. “Anh là John, một thương nhân nhập cư chăm chỉ, sống và làm việc theo pháp luật, điều hành cái quán bar cùi hủi chẳng có lấy mống khách này.”
“Đúng vậy,” John nói.
“Chứ gì nữa,” Greer cười xòa. “Vậy hẳn anh không phiền nếu bọn tôi nhìn sơ qua căn phòng ở nhà sau đâu nhỉ? Căn phòng với lu bù ổ khóa ấy?”
“Ông có giấy phép không?” John hỏi.
Greer liếc Seitz, rồi khẽ lắc đầu. “Cảm động thiệt,” y nói, “Chuyện một thằng nhập cư khi đặt chân lên đất nước này chẳng có gì ngoài mảnh áo lấm lưng, và có lẽ mấy trăm ngàn đô ít ỏi nó kiếm được nhờ buôn lậu vũ khí quân đội. Ấy thế mà mới ở Mỹ ít lâu thôi, nó đã tài khôn tài khéo tới mức chất vấn tụi mình chuyện giấy phép luôn kìa. Sao hả, thấy ấm lòng không Đặc vụ Seitz?”
“Cháy lòng luôn ấy chứ,” Đặc vụ Seitz nói. “Lòng tôi đang cháy phừng phừng đây.”
Ivan cau mày nhìn Leo. Leo nhún vai, ra bộ cũng chịu thua tụi văn hay chữ tốt này.
Greer lại quay sang John. “Nghe đây, Ivan,” y nghiêm giọng. “Một, bọn tao đã nắm mày rồi. Mày không cẩn trọng chuyện làm ăn với ai, bạ đâu xâu đó. Bọn tao đã nắm mày sát đến mức, nếu bọn tao muốn, thì ngày mày rời khỏi nhà tù liên bang chắc Key West cũng có sông băng luôn rồi, hiểu chửa? Đó là một. Hai, bọn tao cóc cần giấy phép. Bọn tao thi hành dựa trên... bọn mình thi hành dựa trên cái gì nhỉ, Đặc vụ Seitz?”
“Lệnh Hành Pháp Đặc Biệt 768 gạch ngang 4,” Seitz nói.
“Trúng phóc,” Greer nói, “Lệnh Hành Pháp Đặc Biệt 768 gạch ngang 4. Nói đơn giản là vầy, nếu đó là chuyện liên quan đến an ninh quốc gia, mà vụ này thì liên quan quá đi chứ, bọn tao được quyền củ soát bất cứ nơi nào nếu muốn, khỏi giấy phép. Bọn tao có thể điều động cả một đội lục soát và xịt một con Doberman đớp đít mày nếu muốn, Ivan à.”
John liếc nhanh Leo, rồi quay sang Greer, hắn nói, “Tôi muốn có luật sư.”
“Nghe gì không, Đặc vụ Seitz?” Greer cười khẩy. “Nó muốn có luật sư! Đúng quyền của nó còn gì, hiến pháp của ta đó! Cái mà ta hết lòng sùng kính đó!”
“Muốn tôi cho nó một phát vô trán không?” Đặc vụ Seitz nói, rút khẩu súng lục từ bao da trên vai ra.
“Để thủng thẳng đã,” Greer đáp rồi nhìn sang John, “Bạn tao muốn bắn vô trán mày, điều mà tao dám chắc hắn có thể làm một cách hợp pháp, dưới Lệnh Hành Pháp Đặc Biệt 768 gạch ngang 4. Còn tao, tao cho rằng sẽ tốt hơn cho tất cả các bên liên quan, nếu mày làm siêng lấy chìa khóa ra, rồi dẫn tao đi tham quan căn phòng phía sau, OK?”
John đứng tần ngần một đỗi, sau cùng cho tay vào túi quần.
“Từ từ thôi bạn,” Seitz nói, chưa vội chĩa súng vào John, chỉ khẽ hếch đầu súng.
Rất từ tốn, John lấy ra một xâu chìa khóa.
“Hết xẩy!” Greer nói. “Thế mới là tinh thần của Lệnh Hành Pháp Đặc Biệt 768 gạch ngang 4! Nào, giờ hai đứa mình cùng vào xem có gì ở sau đó. Đặc vụ Seitz sẽ túc trực ngoài này sẵn sàng hỗ trợ Leonid, trường hợp khách vô đông quá, chạy bàn không kịp!”
Greer và John xuôi theo hành lang dẫn xuống căn phòng nhà sau. Seitz bước đến quầy bar, vắt một chân lên ghế đẩu và hất hàm chỉ về phía cái TV vỡ toác.
“Có chuyện gì vậy?” y hỏi Leo.
“Jerry Springer,” Leo nói.
“Biết cũng có ngày mà.” Seitz thở dài.
“MÀY TÍNH SAO?” Leonard nói. “Mình vô bằng ngõ trước luôn chớ?”
Hắn và Henry đã theo đuôi con Lexus của Arthur Herk đến số 238 đường Garbanzo, nhìn nó lăn bánh qua cổng. Chúng tấp xe ở một đoạn lề đường chỉ vừa quá khỏi cánh cổng.
“Không,” Henry nói. “Tao nghĩ nên vòng qua sân sau lần nữa.”
“Với mấy con muỗi mắc dịch đó?” Leonard ca thán. “Chi khổ vậy trời? Cứ đi thẳng vô trong, mần thịt thằng đó, bùm, lên máy bay về Newark. Sướng ích gì mà đi dây vô mấy thằng đội quần xì đó?”
“Tao muốn biết tụi nó đang làm giống gì,”Henry nói. “Có gì trong cái va-li đó. Và để đảm bảo không có động bất tử, kiểu như thằng nào núp trên cây.” Hắn vào số và cho chiếc xe vòng sang bên kia tư gia.
Leonard thở dài. “Làm ơn bắn ai đó lẹ dùm,” hắn càu nhàu, “làng xàng riết là lụt nghề đó mày.”
NGƯỜI ĐẦU TIÊN Matt thấy khi ra đến tiền sảnh là Arthur Herk, lù lù trên ngưỡng cửa. Matt toan mở miệng “chào bác” nhưng á khẩu bởi sắc diện Arthur nom phát khiếp, ngay cả với Arthur.
“Ai vậy Matt?” Tiếng Anna cất ra từ phòng khách.
Matt định trả lời, nhưng lại á khẩu tiếp, bởi nó vừa nhác thấy sau lưng Arthur, một gã thấp lùn vạm vỡ đang khệ nệ xách một cái va-li. Đằng sau gã là... quỷ thần ơi...
“Ai vậy?” giọng Anna lại vọng ra, róng riết hơn.
Matt thoái lui về góc phòng, với Arthur và Puggy lết thết theo sau. Vừa trông thấy họ, Anna buột miệng thốt lên “Arthur! Ai...” Chợt nàng nín thở, còn Jenny vọt miệng la hoảng, khi cái dung mạo méo mò trùm quần vớ của thằng Snake hiện ra.
“CÂM HỌNG, không tao bắn bỏ hết,” Snake vừa hăm vừa chĩa súng vào Anna và Jenny. Hai má con nín bặt, kinh hãi nhìn khẩu súng. Snake khoái chí tử. Nó chết mê chết mệt cảm giác cầm một khẩu súng, in hệt một cây đũa phép vậy, cứ vẩy nó vào ai là họ sẽ nghe lời ta răm rắp.
Nó đưa mắt đong hai người phụ nữ trên sô pha, ra đây là bọn mái của tên trùm. Nó nhớ đã gặp qua cái con già hơn, đâu đó ở Grove... Đúng rồi, chính nó, quày quạy bước qua mình như sợ dặm phải cứt. Đêm nay gió đổi chiều rồi nghe cưng.
Snake xáp lại chỗ Anna và Jenny; những người đang rụt mình lại trên sô pha.
“Duyệt hàng cái coi,” Snake chắt lưỡi. “Chậc. Mấy gái này nhìn ngon mắt quá đi chớ. Mướt thiệt.” Nó hí hửng nhìn sang Arthur. “Ông anh uy tín ghê.”
Anna quắc mắt nhìn Arthur. Lão vội ngó lảng sang chỗ khác.
Snake nói với Anna, “Đêm nay tụi mình sẽ vui vẻ nghen cưng.” Với bàn tay không cầm súng, nó mày mò xuống đũng quần và mân mê hạ bộ.
“Mày mà rờ tới con gái tao,” Anna gắt lên, “Thề có Chúa, tao cắt dái mày liền.”
“Con gái cưng hở?” Snake chép miệng, săm soi Jenny trong lúc bàn tay vẫn chà chà giữa hai bắp đùi. “Gái chưa cắt chỉ đúng không? Bám mẹ lắm chứ gì?” Nó chĩa súng thẳng mặt Anna, và nhìn vào mắt nàng nó biết, bạo mồm bạo miệng vậy thôi chứ nàng đã bị nó thao túng rồi. Chừng nào còn nắm cây đũa phép này, nó hãy còn thao túng tất cả.
“Tao thích rờ cái gì tao rờ,” dứt lời nó đưa bàn tay vừa mân mê hạ bộ về phía Jenny. Jenny khóc thét, co rúm mình như một con thú nhỏ tuyệt vọng.
Matt quát lên, “Bỏ súng xuống, không tôi bắn à!”
Vẫn chĩa súng vào Anna, Snake ngóc đầu qua và thấy một thằng ranh đang chĩa súng vào mình. Hẳn nhiên đó là khẩu súng nước JetBlast Junior, song Snake lại tưởng là hàng thật.
“Đừng có làm bậy, thằng yêu,” nó quắc mắt.
“Tôi nói là làm đó,” Matt gằng giọng.
“Mày bắn tao,” Snake nói, “tao bắn con bồ mày.” Snake hích nòng súng qua Jenny. Đời nào nó chịu buông cây đũa phép của mình.
Trạng huống ấy được giữ nguyên trong năm giây, Matt chĩa súng vào Snake, Snake chĩa súng vào Jenny, không ai biết phải làm gì tiếp theo. Sự bí bách bị phá vỡ bởi một tiếng động như có gì đó đổ ngoài tiền sảnh. Ra là thằng Eddie, mù căm bởi cái quần tất, đã vấp nhào lên giá cắm dù. Tiếng động làm tất cả giật mình, Matt không ngoại lệ, nó vô thức siết cò khẩu JetBlast Junior, xịt một tia nước lên người Snake.
“Hờ...” Matt thất sắc.
Chỉ với hai bước, Snake đã áp sát Matt, giộng mạnh báng súng vào đầu địch thủ trẻ hơn.
“Unnnhh,” Matt liểng xiệng rồi ngã phịch xuống sàn, hai tay ôm đầu. Snake quì xuống, dí báng súng vào tai Matt.
“Thằng ranh chó đẻ,” nó phồng mang trợn mắt. “Trước khi giết mày, tao sẽ cho mày no mắt với cảnh tao làm với con bồ mày, nghe không? Nghe không hả?” Nó ấn mạnh báng súng vào tai Matt.
“Có,” Matt quằn quại thốt lên. “Oái! Có.”
“Ráng mà nghe đi, thằng yêu,” Snake nói. “Eddie! Vô đây coi!”
“Đệt, Snake,” Eddie càu nhàu từ tiền sảnh, “sao cứ léo nhéo tên tao hoài vậy!”
“Khỏi lo chuyện đó nữa,” Snake nói. “Vô đây và bỏ luôn thứ đó khỏi mặt mày đi.”
“Nhưng tụi nó sẽ thấy mình,” Eddie nói, lịch xịch bước vào phòng khách.
“Không quan trọng nữa,” Snake nói, giật phăng cái quần tất ra khỏi đầu. Nó đang suy nghĩ như một vì vua; nó đã có một kế hoạch.
Eddie tháo quần tất, phủi mấy sợi lông tóc nhờn nhờn dính vào mắt và nhìn thoáng qua cảnh tượng phòng khách. Trên sô pha là hai người phụ nữ, một người trong đó đã bị nó xin đểu vài hôm trước ở Grove, người kia còn trẻ măng, cả hai đều xa tầm với của Eddie hàng năm ánh sáng. Thu lu trong góc nhà là hai thằng chúng đã lôi đầu về từ quán bar, thằng trùm và thằng lùn khỏe như trâu đã lãnh mấy cú đá của Snake. Trên sàn nhà là một thằng nhóc nào đó, tay đang bưng mặt.
Eddie xán lại Snake, thủ thỉ, “Snake, mày làm cái đéo gì vậy?”
“Điều chúng ta làm là,” Snake thì thầm đáp lại, “ta trói tụi chó đẻ này lại,” – nó chỉ Arthur, Puggy và Matt, “sau đó hưởng thụ chút đỉnh” – nó chỉ Anna và Jenny, “rồi tìm hiểu về thứ trong va-li và chỗ thằng trùm cất tiền, rồi dọn dẹp sạch sẽ, rồi sau đó dông đến Bahamas và ngồi chơi xơi nước đến hết đời.”
“Bahamas?” Eddie trố mắt. “Snake, mình có biết đách gì Bahamas đâu.”
“Cái đó tìm hiểu sau,” Snake nói. Nó nghe đồn Bahamas rất bao dung với dân buôn ma túy.
“Mà ‘dọn dẹp sạch sẽ’ là ý gì?” Eddie hỏi.
“Là cái gì không cần nữa thì bỏ,” Snake nói. “Giờ đi kiếm dây thừng đi.”
ĐẶC VỤ GREER nốt gót John, trở ra từ căn phòng nhà sau của quán Jolly Jackal. Y lắc đầu.
“Nó không có ở đó,” y nói với Đặc vụ Seitz. “Tụi này có đủ hỏa lực để chiến tranh trường kì với Bắc Triều Tiên, nhưng không có cái va-li. Ivan nói ông ấy chẳng biết tôi đang nói đến cái va-li nào cả.”
“Thật vậy sao, Ivan?” Seitz hỏi.
John gật đầu.
“Phải mày đang nghĩ... có thể dùng cái va-li như kiểu, gì ta, một quân bài để mặc cả?” Seitz nói. “Kiểu như, bọn tao thèm muốn nó tới nỗi phải tính chuyện thương thuyết với mày, chẳng hạn mày nói bọn tao biết nó ở đâu, và bọn tao sẽ giơ cao đánh khẽ chứ gì? Bất quá gửi trả tụi mày về Nga thôi? Mày đang nghĩ vậy đúng không?”
John nín thinh. Hắn đang nghĩ vậy thật.
“Hmmm,” Seitz nhíu mày. “Anh nghĩ sao, Đặc vụ Greer?”
“Hmmm,” Greer nhíu mày. “Anh nghĩ sao, Đặc vụ Seitz?”
“Tôi nghĩ là,” Seitz khựng lại một nhịp, rồi nói tiếp, “miễn đi.” Thế rồi, vẫn ngồi im trên ghế quầy bar, y nổ một phát súng vào bàn chân John. Y vốn là một tay thiện xạ.
John lăn lê bò toài trên sàn nhà, rên la thảm thiết. Tay hắn bưng lấy chiếc giày, máu đang phọt như vòi từ cả hai lỗ thủng trên và dưới.
“Ế, sao mít ướt quá vậy Ivan,” Greer nhìn xuống. “Mới bàn chân chớ mấy.”
“Ở Bureau bọn tao gọi đó là ‘phát đường biên,’ Seitz cắt nghĩa. “Nhìn chung, nạn nhân vẫn sống. Họ không có tiên lượng tốt lắm với cái bọn tao gọi là ‘xuyên tâm tiễn.’”
Greer, cúi xuống cái thân thể đang quằn quại trên sàn nhà, nói, “Mày nghĩ sao, Ivan? Muốn trải nghiệm ‘xuyên tâm tiễn’ không?”
John, nghiến răng kèn kẹt và nói, “tôi sẽ nói ai giữ cái va-li đó.”
Greer nhìn Seitz, “Cưng ghê cái Lệnh Hành Pháp Đặc Biệt 768 gạch ngang 4.”
ROGER CÚI NGƯỜI trên sân hiên, mũi nó cách Cóc Thù Địch độ năm tấc. Con cóc đang xễm xệ trên cái tô của Roger, thủng thỉnh đánh chén khẩu phần của chú chó, trong khi Roger gầm gừ uy hiếp tinh thần địch thủ. Tình trạng này đã diễn ra hơn hai giờ đồng hồ, duy Roger chưa thấy chán. Gầm gừ con cóc là hoạt động quan trọng trong ngày của nó.
Roger chợt ngóc đầu lên khi nghe tiếng xoẹt xoẹt như có gì đó chà xát vào bức tường cuối sân vườn. Tiếng động tố cáo có kẻ đột nhập, và với Roger, nó chỉ có duy nhất một ý nghĩa: thức ăn có thể đến! Ngay tức khắc, nó bỏ lại con cóc và phi vù qua bụi rậm, như một viên đạn lông lá háu đói.
EDDIE KHÔNG TÌM thấy sợi dây thừng nào, nên theo khuyến nghị của Snake, nó đi xà quần quanh phòng khách, phòng ăn, phòng gia đình và phòng bếp đặng rứt bằng hết các đoạn dây điện thoại, thứ mà Snake bất quá phải nghĩ đến. Nó na đống dây lùng nhùng vào phòng khách nơi Snake vẫn giữ nguyên hiện trạng: Anna và Jenny bó gối trên sô pha, Puggy và Arthur ngồi xếp re trên sàn nhà, bên cạnh Matt. Mặt Matt đỏ dừ và máu loang từ hai lỗ mũi nó, in hệt lần sau cùng nó viếng thăm gia đình Herk và bị Anna nện nhừ tử.
“OK,” Snake nói, hất hàm về phía ba gã mày râu trên sàn nhà. “Trói chúng lại.”
Eddie bước đến sau lưng Matt.
“Mày muốn tao thắt kiểu gì?” nó hỏi Snake.
“Còn bày đặt kiểu cọ gì nữa?” Snake nói. “Cứ trói con mẹ tụi nó lại.”
“OK,” Eddie nói, “có điều tao hổng phải Hướng Đạo Sinh đâu đó. Tao biết mỗi kiểu nút vuông với kiểu... à, ghế kép. Mày muốn kiểu nào?”
“KIỂU TRÓI CHÚNG LẠI CHO TAO!” Snake nạt. Nó đã quyết định, một khi gầy dựng xong cơ đồ như một trùm ma túy ở Bahamas, nhất định nó sẽ thâu nạp một thuộc hạ đẳng cấp hơn.
LEONARD, GIỜ MỚI thấm thía hệ quả của suất đúp spaghetti và xúc xích, rên hừ hự khi nhấc thân mình qua khỏi bức tường sân sau nhà Herk. Hắn đáp uỵch xuống đất bên cạnh Henry, kẻ đang nhìn chòng chọc lên cây chi sung.
“Tìm Tarzan hả?” Leonard hỏi. “Nó đang trong nhà mà?”
“Có khi súng tao ở trên ấy cũng nên,” Henry nói. “Có cái gì giống như một tấm phản gỗ, chắc nó nhảy xuống từ đó.”
Leonard ngước lên cây và nói, “Mà nó ở trển làm đéo – OOOM!”
Roger vừa trao cho Leonard màn đón tiếp theo đúng nghi thức truyền thống: sục đầu nó vào háng Leonard khiến hắn ngã chổng vó.
“Buông tao ra, đồ khốn nạn!” Leonard chí chóe, luống cuống không biết đối phó sao với con Roger. Nó đã phát hiện chút nước sốt marninara còn vương trên cằm Leonard và đang hau háu liếm sạch trước khi kẻ địch tìm thấy. “Henry, kéo nó ra dùm tao!”
Henry túm vòng cổ của Roger và kéo phăng nó khỏi người Leonard. Cố nhiên nhiêu đó đâu ép phê gì với Roger, một chú khuyển lực sĩ với bộ não tương đương một viên chocolate Raisinet. Roger còn thấy vui nữa là đằng khác: Còn một con người nữa ở đây! Hên hên lại có lộc ăn!
“Xuống mau coi, mẹ kiếp,” Henry nạt, cố hất con chó ra, thấy bắn cũng tội mà nhây quá đừng trách tao ác. Thình lình Roger ngóc đầu lên. Nó đã phát hiện ra gì đó mà Henry và Leonard không thể nghe thấy từ khoảng cách này: tiếng chuông của máy nội đàm! Roger biết âm thanh này; nó báo hiệu có người đến. Và có người nghĩa là có thể có đồ ăn. Thế rồi, cũng đột ngột như khi đến, Roger lao như chớp về phía ngôi nhà.
Henry nói, “tao lên cây kiểm tra nghen.”
Xãi lai dưới mặt đất, Leonard ca cẩm, “Còn tao sẽ không đời nào rời New Jersey nữa.”
EDDIE, SAU MỘT hồi lày quày mướt mồ hôi với sợi dây điện thoại, cũng cho ra được một nút thắt trên hai cổ tay chụm lại của Matt – nó nghĩ đó là nút vuông, nhưng thực ra đó là nút bà ngoại. Đúng lúc đó máy nội đàm trong tiền sảnh reo vang.
Mọi ánh mắt hướng về phía Snake. Máy nội đàm lại reo, lần này kéo dài hơn.
“OK,” Snake túm cánh tay Anna và kéo nàng dậy một cách thô bạo. “Ra coi đứa nào ngoài đó, kêu nó đi đi. Xổ bóng gió gì ra là tao xổ đạn liền đó.” Nó lò dò theo chân Anna một đoạn vào tiền sảnh, lựa một chỗ đứng để quan sát được cả nàng lẫn phòng khách. Máy nội đàm lại reo. Anna nhấn vào nút đàm thoại.
“Ai đấy ạ?” nàng hỏi.
“Cảnh sát Miami đây,” một giọng đàn ông trả lời.
“Đệt,” Snake gắt khẽ.
Giọng ồm ồm trên máy tiếp tục, “Đây là Sĩ quan Kramitz và Sĩ quan Ramirez. Chúng tôi có thể vào nhà được không, thưa bà?”
Anna đưa mắt qua Snake, kẻ đang chĩa súng vào nàng. “Hỏi coi tụi nó muốn gì,” nó thì thào.
“Có chuyện gì ư?”Anna nói.
“Chúng tôi muốn nói chuyện với Jenny Herk,” giọng nói đáp lại.
Snake nhắc tuồng, “Nói nó đi vắng rồi.”
“Con bé chưa về,” Anna nói.
Một khoảng lặng, rồi giọng ồm ồm tiếp tục, “À, vậy chúng tôi có thể vào nhà nói chuyện với bà một phút được không, thưa bà?”
Anna lại nhìn Snake, nó lầm bầm “Chó má,” rồi tiếp “OK, mở cổng, cho tụi nó tới cửa trước.”
“Tôi sẽ ra mở cổng,” Anna nói và bấm mã số.
“NGHE NHƯ CÓ ai đó đang sai khiến bà ấy,” Walter nói lúc cánh cổng trượt ra.
“Ừ, tôi cũng thấy vậy,” Monica nói. “Tôi nghi đó là gã chồng.”
“Thằng cha thiên lôi đó hả?” Walter nói.
“Còn ai nữa,” Monica nói, “chắc Jenny đã kể họ nghe chuyện ở tiệm chạp phô, họ nói con bé không có nhà để tránh lôi thôi.”
“Bọn họ không muốn liên can,” Walter kết luận.
“Chắc vậy,” Monica nói.
“Hừm,” Walter nói, dừng xe trên đường vào ga-ra, “bọn họ phải liên can thôi.”
Hắn chui ra khỏi xe cùng Monica, hai người rảo bước đến cửa trước. Walter gõ cửa và nói, “Cảnh sát đây.”
Cánh cửa hé ra chỉ vừa đủ để thấy khuôn mặt Anna.
“Vâng, sĩ quan,” nàng nói. “Tôi giúp được gì chăng?”
Quai hàm nàng đanh lại; đôi đồng tử như giãn ra hết cỡ. Ạch đụi cỡ Walter cũng thấy được rõ ràng có chuyện gì không ổn. Hắn và Monica đoán thằng chồng đáng ghét đã lệnh cho nàng phải nói gì, và hắn đang canh chừng từng lời nàng nói.
“Bà Herk này,” Monica lên tiếng, “chúng tôi muốn nói chuyện với Jenny về... một chuyện đã xảy ra ở Grove. Chúng tôi nghĩ cô ấy và cậu bạn Matt là nhân chứng. Con gái bà không gặp phiền phức gì đâu, chúng tôi nói chuyện với cô ấy cho xong thủ tục thôi mà.”
“Tôi nói rồi. Jenny nó chưa có về,” Anna lí nhí.
“Bà Herk,” Monica nói, “Bà có phiền nếu chúng tôi vào nhà, chỉ một phút thôi không?”
“Tôi... tôi... Không,” Anna ấp úng. “À có, tôi có phiền. Làm ơn đừng vào.”
“Bà Herk, có chuyện gì rồi đúng không?” Monica hỏi tới.
“Không,” Anna lắc đầu, gương mặt méo xệch vì căng thẳng. “Không.”
Monica và Walter đưa mắt nhìn nhau. Họ đều hiểu, không có giấy phép, họ không thể xông đại vô nhà người ta.
“OK, thôi thế này, bà Herk,” Monica nói. “Tôi sẽ đưa bà một danh thiếp, và khi Jenny về nhà, tôi sẽ rất cảm kích nếu bà gọi cho tôi, OK?”
“Vâng,” Anna nói, cầm tờ danh thiếp với bàn tay run lẩy bẩy. Monica đọc được gì đó trong mắt nàng và, trước khi cho bản thân mình một cơ hội để quay đầu, cô tì vai vào cánh cửa, huých tung nó và dấn bước vào nhà.
“ANH TÀI ƠI, đi nhanh lên chút được không?” Eliot giục gã tài taxi. Gã tài ngước nhìn cái kính hậu trong xe và săm soi gương mặt Eliot một chặp, hành động này tuy vậy không mang đến quá nhiều hiểm họa, bởi hắn chỉ đang chạy có 12km/h. Eliot biết qua kinh nghiệm, rằng trái ngược với những đô thị khác nơi các bác tài luôn là những người chạy máu nhất, ở Miami họ lại di chuyển với vận tốc của gia súc đau bại. Eliot nghi thằng này chắc mới chơi đồ xong.
“Chuyện gì mà vội vậy ông?” gã tài hỏi, vẫn nhìn Eliot qua gương hậu.
“Chuyện khẩn cấp đó cha,” Eliot nói.
“Hờ,” gã tài ừ hử, chẳng buồn tăng tốc. Sự thực hắn còn chạy chậm hơn, bởi còn mải suy nghĩ về chuyện đó.
Sau vài giây, hắn lên tiếng, “Caramba là đường nào nhỉ?”
“Caramba gì cha,” Eliot nói. “Nó là đường Garbanzo. Garbanzo.”
Thông tin mới này khiến gã tài càng giảm tốc độ.
“Tôi tưởng ông nói Đường Caramba,” hắn vặn lại.
“Làm gì có!” Eliot nói, bắt đầu mất bình tĩnh, “Garbanzo.”
Gã tài lại nhíu mày đăm chiêu. Hiện họ đang di chuyển với vận tốc còn thua Eliot đi bộ.
“Thú thực với ông,” hắn nói, “ chạy nào giờ tôi chưa từng nghe đến đường Caramba.”
“Này anh,” Eliot cựa mình trên ghế, “anh làm ơn...”
“Không phải tôi nói không có đường Caramba,” hắn lắc đầu. “Tôi chỉ nói chưa nghe qua cái tên ấy.”
“Làm ơn đi, đưa tôi đến đường Garbanzo nhanh nhất có thể được không?” Eliot khẩn khoản.
“Có chuyện gì vội vậy ông?” gã tài lại thắc mắc.
“CHUYỆN KHẨN CON MẸ NÓ CẤP!” Eliot quát.
“OK, OK, OK,” gã tài đáp lia, đoạn thả hai bàn tay khỏi vô lăng rồi ngửa ra trước người, tỏ ý: ssííí, hỏi tí mà làm thấy ghê. “Ông đâu cần phải nạt nộ chớ.”
CÚ HUÝCH CỬA của Monica khiến Anna nẩy ra sau một bước. Monica cấp kì vượt lên, không chắc mình đang trông đợi điều gì. Bất giác cô khựng người lại.
Phía sau cô hai bước là Walter, sửng sốt trước hành động tự tiện xông vào nhà dân của Monica, lắp bắp “Trời đất, Monica, cô làm cái...” Đến lượt hắn ngây ra như tượng khi trông thấy cảnh tượng trước mắt Monica: cách Anna vài bước là thằng Snake, đang chĩa súng vào họ từ ngưỡng cửa phòng khách. Walter xác định đó là một khẩu 45.
“Tao giết hai đứa bay,” Snake nồ. “Thử nói trời nói đất gì coi, tao cho phăng teo hai đứa bay liền.”
Monica mấp máy, “Chúng tôi không...”
“Câm miệng!” Snake nói. “Câm miệng và giơ tay lên. Eddie! Mày ra đây.”
Eddie vòng qua góc phòng, thấy lù lù hai sĩ quan cảnh sát đang đưa tay lên trời.
“Trời đất quỷ thần ơi, Snake,” nó thảng thốt.
“Nín mẹ mày đi,” Snake nói. “Cứ làm như tao nói. Ra đóng cửa lại rồi lấy hết súng của tụi nó đem qua đây.”
Eddie quày quả bước ra khép cửa đoạn tiến lại Monica, rón rén mở bao da nơi thắt lưng cô và rút khẩu Glock 40 ra. Coi vậy mà nặng gớm. Kế đến nó tước súng của Walter. Sẵn hai tay đang đưa lên, Walter gồng một phát và ném cho Eddie một cái nhìn đằng đằng sát khí, mất công vô ích bởi Eddie đâu có nhìn đến hắn.
Eddie xách hai khẩu Glock như đang xách hai con chồn dại, lép bép bước đến bàn giao cho Snake. Snake cho mỗi khẩu vào mỗi túi quần, cảm giác mình như độc cô cầu bại, khi giờ nó đang có tận ba cây đũa phép. Việc bọn cớm xuất hiện quả là ngoài định liệu, nhưng nó đã giải quyết gọn tơn, chứ gì nữa? Nó đã có một kế hoạch mới, và nó có dự cảm tốt lành về kế hoạch đó, vạch ra từng nước cờ mà nó sẽ đi.
Snake ngoắc Anna và hai sĩ quan vào phòng khách. “Tất cả vô đây,” nó ra lệnh.
“Ông đang phạm sai lầm đấy,” Monica nói.
“Chỉ sai lầm nếu mày không chịu khép mỏ lại thôi, con cớm,” Snake nói. “Cớm cái cũng đổ máu như cớm đực thôi.” Nó khoái lối diễn đạt đó. Nghe như giọng điệu trùm ma túy thứ gộc.
Đợi cho phòng khách đông đủ các mặt, Snake lên tiếng, “Con cớm, đi lấy cặp còng của thằng lực sĩ kia rồi còng nó vô... cái thứ đằng kia.”
Nó chỉ vào một cái kệ audio, dọc hai mét rưỡi ngang hai mét rưỡi, làm bằng những ống thép. Trong các ngăn của nó là một dàn âm li, vài lọ hoa trang trí và một bức ảnh lộng khung của Anna và Jenny.
Monica gỡ cặp còng trên thắt lưng của Walter ra, tròng một đầu vào cổ tay Walter, đầu còn lại vào một ống thép nằm dọc của kệ audio.
“Làm cho chặt vô nghen,” Snake nói.
Monica, nhìn Walter như muốn nói xin lỗi nghen, so chiếc còng khít rịt vào cổ tay hắn.
“Giờ liệng chìa khóa cho tao,” Snake nói.
Monica liệng xâu chìa khóa của Walter cho Snake.
“Giờ, con cớm,” Snake nói, “lấy cặp còng của mày rồi còng thằng chó này” – nó chỉ Arthur – “vô đầu kia của cái kệ đó, làm cho gọn và khít vào.” Snake xác định tên trùm ma túy và tên cớm lực sĩ là những mối nguy lớn nhất trong phòng; còn lại chỉ là mấy thằng cắc ké và đàn bà con gái.
Monica còng tay Arthur vào đầu kia của kệ audio.
“Đưa chìa khóa qua đây,” Snake nói. Nó khoái sai bảo con mụ cớm quá.
Monica quăng chùm chìa khóa qua.
“Giờ,” Snake nói, chĩa súng vào thẳng mặt Monica, “cởi áo ra, cho tao coi vú cái.”
Monica đưa mắt nhìn khẩu súng.
“Rốp rẻng lên,” Snake chắt lưỡi. “Ngó bộ cưng có cặp ức ngon lành đó.”
Monica rời mắt khỏi khẩu súng và trừng trừng nhìn Snake.
“Mẹ kiếp mày,” cô nói.
Thằng Snake ngó cô dưới nòng súng hồi lâu. Sau cùng nó chép miệng, “Thôi để lát nữa.” Đoạn nó biểu Eddie, “Trói thằng yêu này lại” – nó chỉ Matt, “xong rồi trói con cảnh sát với con mẹ này luôn,” – nó chỉ Anna.
“Còn hai đứa kia?” Eddie hất hàm chỉ Puggy và Jenny.
“Tao có kế hoạch cho tụi nó,” Snake liếc Jenny.
Eddie quơ mớ dây điện thoại và lụi hụi bắt tay vào việc. Nó muốn một số gợi ý về cách thắt nút, nhưng lại nghĩ đây không phải lúc thích hợp để hỏi, chuyện thằng Snake giờ đã có đến ba khẩu súng và đã trở nên, như Eddie thấy, hoàn toàn điên loạn. Nó đành lầm lũi mần mò trong khả năng tốt nhất có thể, gói cổ tay các tù nhân vào trong một nùi dây nhợ hầm bà lằng.
Đợi Eddie xong việc, Snake đến nghiệm thu mấy cái cổ tay. Các nút buộc xấu mù, nhưng đủ chắc. Gật đầu hài lòng, nó xán lại Arthur rồi hất hàm hỏi, “Tiền để đâu đại ca?”
“Ủa tiền gì?” Arthur ngơ ngác.
Snake thúc mạnh đầu gối của bên chân lành vào hạ bộ Arthur. Lão rống lên ồng ộc và gục xuống sàn, cánh tay bị còng của lão quàng theo cái kệ audio, thứ tất sẽ đổ nhào nếu không có Walter ở đầu kia ghìm lại.
“Mày để tiền chỗ nào?” Snake hỏi lại, chuẩn bị cho cú lên gối thứ hai.
“Trong túi quần tôi,” Arthur hổn hển, nước mắt nước mũi lã chã. “Nó ở trong túi quần tôi! Đừng có đá nữa!”
Vừa mếu máo, Arthur vừa mò mẫm bàn tay không bị còng xuống túi quần bên phải. Lão lôi ra một xấp dày cộm toàn giấy 20$, tổng cộng 4,500$ - phần còn lại của 5,000$ cướp từ tiền hối lộ của Pennultimate, Inc.. Lão run rẩy trao xấp giấy bạc cho Snake, kẻ cả đời chưa từng thấy chứ huống hồ được cầm nắm một số tiền lớn đến thế. Snake càng bị thuyết phục hơn lúc nào hết, rằng trùm ma túy là lựa chọn nghề nghiệp tối thượng, loại nghề nghiệp mà ở đó một thằng có thể nhơn nhơn đi khắp nơi với cái túi quần căng phồng tiền mặt.
“Còn nữa không?” Snake hỏi, lại co chân lên. Nó không nghĩ là còn, chỉ khoái hù cho thằng trùm khúm rúm coi chơi. Tụi sếp sòng này hả, cứ thẳng dái chúng mà đá, chúng nhũn như con chi chi liền à.
“KHÔNG!” Arthur bù lu bù loa. “Làm ơn cứ lấy tiền, lấy va-li, lấy con nhỏ đi, nhưng hãy để tôi yên.”
Nghe đến câu lấy con nhỏ, Anna lồng lên như mãnh hổ, bất chấp đôi tay bị trói, nhào đến như muốn ăn tươi nuốt sống Arthur.
“Thằng súc sinh!” nàng gào lên, “Sao mày dám?”
Snake sấn tới, rồi với một vẻ khoan thai bộ tịch, giơ chân đạp cho Anna bật ngửa xuống sàn. Matt vùng phắt dậy, xồ tới như muốn che chắn cho nàng, chỉ để lãnh trọn một cước lộng óc của Snake vào khuôn mặt dập dụa bê bết máu của mình. Matt đổ mọp xuống sàn, ầng ậc rên rỉ. Đến phiên Monica rục rịch chồm dậy, song Snake tốp cô lại bằng một cái lườm, đoạn nó chĩa súng vào Walter, kẻ đang phì phò hồng hộc như muốn lao đến cùng cái kệ audio.
“Tới đi, thằng lực sĩ,” Snake nói. “Cố lên.”
Jenny chật vật lết tới và quì xuống bên mẹ cô. Lìa mắt khỏi Walter, Snake quay sang nắm tóc Jenny kéo đi xềnh xệch khiến cô la lên oai oái.
Tay nắm tóc cô gái đang nức nở, nó bảo Anna, “Yên chí đi, mama. Tôi có ăn thịt ăn cá gì cổ đâu mà mẹ lo.”
“Làm ơn,” Anna nghẹn ngào. “Làm ơn buông nó ra. Cứ lấy tôi nè. Ông muốn làm gì tôi cũng được. Xin ông.”
Vụ này làm thằng Snake suy nghĩ.
“Mày sẽ cho tao coi vú chớ?” nó hỏi.
“Gì?” Jenny rùng mình.
Anna nhìn thẳng vào Snake. “Được,” nàng nói.
“Eddie,” Snake nói. “Mở áo của bà đây ra.”
“Trời ơi trời, Snake,” Eddie ú ớ, “tao không...”
“Làm mau,” Snake nói.
Eddie tiu nghỉu cúi xuống Anna và khởi sự mò mẫm các cúc áo trên chiếc blouse của nàng. Nó cố để nói với nàng, bằng ánh mắt, rằng nó rất tiếc, duy nàng không nhìn nó; nàng đang nhìn trừng trừng Snake. Eddie đã cởi hết các cúc và mở chiếc blouse ra, phơi bày một cóc xê trắng viền đăng ten.
“Giở nó lên,” Snake liếm môi.
Nín thở, Eddie nhấc cái cóc xê lên. Đôi gò bồng đào đầy đặn, mềm mại của Anna lộ ra.
“Lạy Chúa,” Jenny thều thào dưới chân Snake. Cô nhắm mắt, nguyện cầu cho khoảnh khắc này qua đi. “Lạy Chúa.”
“Im mồm,” Snake vừa nói vừa giật tóc cô, nhưng vẫn không rời mắt khỏi bộ ngực Annna. Nó đang cương. Đoạn nó bảo Anna, “Cho tao bú cái được không?”
“Ôi trời,” Monica thốt lên. “Thằng biến thái mất dạy bệnh hoạn, mày...”
“Được,” Anna cắt lời, vẫn nhìn thẳng vào Snake. “Được. Thả con bé ra, rồi mày cứ bú mặc sức.”
Snake làm bộ đắn đo, ôi chao, lời đề nghị từ người đàn bà ngực trần tuyệt vọng trước mặt nó. Có cái tuyệt nào bằng cái tuyệt này.
“Mà thôi,” nó nói, giật tóc Jenny thêm lần nữa, kéo xích khuôn mặt giàn giụa nước mắt về phía hạ bộ của nó. “Tao nghĩ vú của nhỏ này chắc ngon hơn.”
“KHÔNG!” Anna gầm lên, nhìn Snake với ánh mắt tóe lửa như muốn thiêu sống nó. Nàng ra sức để trấn tĩnh. “Mày mà làm hại con bé,” nàng nói, “Thề có Chúa tao sẽ xé xác mày!”
“Chắc rồi,” Snake cười khẩy. “Mày có thể bem tao với cặp vú bự đó.” Nó lè lưỡi liếm liếm vào không khí, đoạn kéo Jenny đứng dậy và quay sang Walter.
“Cậu bé lực sĩ,” hắn nói, “ai giữ chìa khóa xe cảnh sát?”
Walter, phát điên bởi nỗi uất hận không thể tự tay mình bóp nát thằng tiểu nhân bỉ ổi này, nghiến chặt quai hàm và mắt long sòng sọc nhìn Snake, cố để giết hắn bằng cơn giận của mình.
Snake chĩa súng thẳng mặt Walter và nói, chậm rãi, “Nói tao biết đứa nào giữ chìa khóa.”
Walter thở phì phò qua đằng mũi. Sau cùng, hắn trè trẹ qua kẽ răng, “Nó ở trong xe, đồ cặn bã.”
Nghe tiếng “đồ cặn bã” là thằng Snake bóp cò liền. Nó định bắn Walter – nó đã nhắm vào đầu hắn – duy lúc bóp cò, nó đã để khẩu súng bị giật, và viên đạn đâm xuyên qua tường cách đầu Walter chỉ vài phân. Snake ngạc nhiên: nó đã đinh ninh mình là một tay thiện xạ bẩm sinh, sau cái lần hô biến Jerry Springer trong một nốt nhạc. Duy nó sớm hí hửng trở lại khi nhìn thằng to xác kia co ro rúm ró, sợ té đái rõ! Snake định bụng sẽ làm như đó là phát súng cảnh cáo.
“Phát tiếp theo là ngay thẳng cái mặt mẹt của mày đó, đồ cặn bã,” nó nói. Đoạn nó hướng súng vào Puggy, người từ nãy đến giờ vẫn ngồi xổm trên sàn nhà, như thường lệ, hi vọng được người đời lãng quên.
“Xách va-li lên,” nó nói.
Thở dài, Puggy đứng dậy nhấc va-li.
Snake chộp cánh tay Jenny, rồi biểu Eddie, “Lượn thôi. Ta phải lên máy bay cho kịp.”
Eddie nghĩ bụng, máy bay nào vậy trời? Nhưng nó không có gan hỏi. Quả tình nó không muốn đi chung với cái thằng Snake mới, thằng điên này chút nào. Song ý tưởng ở lại đây cùng bọn cớm cũng chẳng mấy hấp dẫn Eddie. Nó đành miễn cưỡng theo chân Snake, kẻ đang kéo tay Jenny và đang lùa Puggy về phía tiền sảnh.
Snake đã định đồ sát hết thảy mọi mạng trong phòng khách, nhưng rồi nó cân nhắc – vô nghề này phải biết nhìn xa trông rộng – về việc để dành ít đạn phòng khi cần dùng đến ở Bahamas, trong bước khởi nghiệp làm trùm ma túy. Hơn nữa, nó có nghe loáng thoáng sẽ lôi thôi to nếu giết cớm. Mà nhìn đường nào bọn tù binh cũng có gì đáng ngại đâu: hai thằng đàn ông đã bị cùm, bọn đàn bà và thằng oắt thì bị trói. Snake có một xấp tiền mặt dày cui và một cái va-li – giờ thì nó hoàn toàn tin chắc – chất đầy ma túy xịn. Nó có ba khẩu súng. Nó có một con bé xinh xẻo, một con thỏ non đang run sợ để tận hưởng sau đây, khi thư thư chút. Nó đang trên đỉnh của thế giới, đúng thế thật. Và cứ nghĩ mà xem: mới sáng hôm đó thôi, nó hãy còn là một thằng bụi đời rẻ rách.
Chừng Snake mở cánh cửa trước ra, Anna cất tiếng gọi sau lưng nó, giọng nàng khô khốc tuyệt vọng. “Làm ơn,” nàng van lơn. “Lạy Chúa, làm ơn đừng bắt nó đi.”
“Yên chí đi, mama,” giọng thằng Snake vọng vào. “Tôi sẽ cho cổ được sung sướng mà.”
Đoạn nó sập cửa lại, và mãi một lúc sau, âm vang độc nhất trong ngôi nhà là tiếng than khóc não lòng của Anna.
“MÀY CÓ NGHE tiếng súng không?” Leonard hỏi.
“Nghe như tiếng một khẩu pistol,” Henry nói. “Trong ngôi nhà đó.”
Bộ đôi sát thủ đang đứng bên cái cây của Puggy. Henry đang nghỉ lấy hơi; hắn vừa dành ra mười phút để trèo lên cái sàn gỗ của Puggy – nơi hắn tìm thấy khẩu súng trường còn nguyên đạn được gói trong một tấm nhựa dẻo – rồi sau đó cẩn trọng trèo xuống.
“Mày có nghĩ ông bạn mình bị thịt rồi không?” Leonard nói. “Băng Quần Tất đã đi trước mình chăng?”
“Có thể,” Henry nói, tiến về phía ngôi nhà. “Hoặc, ai đó đã thịt chúng.”
“Hoặc,” Leonard nói, tất tả chạy theo, “cuối cùng cũng có người chịu bắn con chó.”
SNAKE LÙA PUGGY vào nằm chung với cái va-li trong cốp xe cảnh sát, rồi đóng mạnh nắp thùng. Đoạn nó tống Jenny lên băng sau và chui vào ngồi cạnh cô.
“Mày lái đi,” nó bảo Eddie.
“Tao chưa lái xe cớm bao giờ,” Eddie nói. Đúng hơn, đã mười lăm năm kể từ lần cuối nó cầm lái một chiếc ô tô, đương nhiên là ô tô ăn cắp được, và hành trình của nó khép lại với việc phi chiếc xe xuống một con kênh.
“Xe đéo nào chả vậy,” Snake nói cứng, dù nó cũng thuộc dạng ù ù cạc cạc về xe hơi, bởi vậy nó mới sai thằng Eddie làm tài xế. “Cứ lái đại đi.”
“Tới đâu?” Eddie hỏi.
“Sân bay,” Snake đáp.
“Biết đường không đó?” Eddie hỏi.
“Tao đoán em bé này biết,” Snake đặt tay ra sau gáy Jenny và bấu mạnh. “Đúng không, em bé?”
Jenny hức lên và gật đầu.
Snake lại bấu vào gáy Jenny cái nữa.
“Vậy mới là bé ngoan chớ,” nó cười gằn.
“ÔNG BẢO LÀ đường Garbanzo, đấy nhỉ?” gã tài taxi nói.
“Đúng rồi,” Eliot nói. “Garbanzo. Đường bên phải kế tiếp đó.”
Gã tài hạ vận tốc để tiếp nhận thông tin ấy.
“Đường bên phải, kế tiếp, đây hả?” nó hỏi.
“Đúng rồi, quẹo phải liền đi,” Eliot bấu chặt ghế để không phải hét lên.
Gã tài tốp xe ở ngã tư và chăm chú ngó lên tấm bảng chỉ đường, như thể đang nghiên cứu một chòm tinh tú trên bầu trời đêm. Cuối cùng, hắn thốt lên: “Garbanzo.”
“Mày ăn gì tao cúng,” Eliot lầm bầm rủa đoạn đẩy mạnh cửa xe, vứt một tờ hai mươi đô, tờ nhỏ nhất anh có, lên ghế trước và chui ra ngoài. Anh dập cửa cái rầm và tức tốc chạy về phía nhà Herk.
Gã tài taxi ngó xuống tờ hai mươi, rồi ngó theo dáng hình xấp xãi xa dần của Eliot.
“Gì gấp dữ vậy trời?” hắn tặc lưỡi.
EDDIE VẶN CÁI khóa điện, và con xe cảnh sát V-8 gầm lên hung hãn. Radio lạo xạo một giọng nói đang đọc mấy con số, khiến Eddie càng căng thẳng hơn. Nó ngoái cổ nhìn qua lớp cửa kính sau xe.
“Ở sau có cái cổng,” nó bảo Snake.
“Tao biết ở sau có cái cổng,” Snake nói. “Cứ lụi thẳng vô, tự khắc nó mở à.”
Eddie hồi hộp cài số de rồi dậm chân ga. Máy nổ ầm ầm. Chiếc ô tô rung lên, nhưng không nhúc nhích.
“Ủa, sao nó không chạy ta,” Eddie lúng búng.
Snake chồm lên ghế trước coi thử. “Chưa kéo thắng tay kìa, thằng ngu,” nó chỉ vào một thanh cứng có chữ PHANH bên đầu gối trái Eddie.
Eddie vẫn dậm chân ga, đồng thời kéo thanh cứng đó xuống. Bánh xe rít lên và chiếc ô tô vọt lùi ra sau, xô đổ cánh cổng. Vừa ra tới đường Garbanzo, Eddie cuống cuồng đạp mạnh chân phanh và xoay vô lăng; chiếc xe cảnh sát xoay tít một vòng mù khói trước khi ngừng hẳn, lò xo chống xóc rung lên hai lần.
“Má ơi,” Eddie tái mặt.
Chợt nó thấy một dáng người trên vỉa hè sát cạnh cái cổng đổ. Một cha nội bận quần soóc đang chửi um sùm.
“Dông lẹ!” Snake hối. “Lẹ lên!”
Eddie lật đật cài số tiến và dậm mạnh chân ga. Con xe lao đi theo hình zigzag, suýt lụi vào một chiếc taxi. Rồi như tỉnh khỏi cơn say, nó tìm được sự thăng bằng cần có và xé gió vút đi trong đêm thâu.
Đại Rắc Rối Đại Rắc Rối - Dave Barry Đại Rắc Rối