Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hương 9.
Hôm sau Christopher trở về trường. Nó rất sợ má sẽ vô cùng thất vọng khi biết hoá ra nó sẽ trở thành một cầu thủ cricket chuyên nghiệp, nhưng nỗi sợ đó không hề làm thay đổi tham vọng của nó.
Mọi người ở trường đối xử với nó cứ như nó là một phép lạ. Oneir gâầ như phát khóc khi xin lỗi nó. Đó là chuyện duy nhất khiến Christopher cảm thấy không thoải mái. Ngoài ra nó được sưởi ấm trong sự chú ý dành cho mình. Nó khăng khăng chơi cricket như trước kia và sốt ruột chờ đến thứ Sáu tới để có thể kể cho Tacroy nghe những cuộc phiêu lưu của mình.
Sáng thứ Tư Hiệu trưởng cho gọi Christopher tới. Nó ngạc nhiên thấy ba đang ở chỗ Hiệu trưởng, cả hai đứng nhấp nhổm bên cạnh chiếc bàn Hiệu trưởng bằng gỗ gụ.
-Chào con, Chant - Hiệu trưởng nói – Chúng ta rất tiếc phải mất đi chín ngày kỳ diệu nhanh thế này. Cha con đến để đón con đi. Có lẽ con sẽ theo học một thầy dạy riêng.
-Cái gì ạ? Thưa thầy, rời khỏi trường học ấy ạ? –Christopher nói – Nhưng chiều nay có giờ tập cricket mà, thưa thầy!
-Ta đã đề nghị cha con hãy để con lại đây ít nhất là đến hết học kỳ này - Hiệu trưởng nói – Nhưng có vẻ như Tiến sĩ Pawson vĩ đại không đồng ý như thế.
Ba hắng giọng:
-Các vị ở ban giám hiệu Cambridge ấy mà – ba nói – Hai chúng ta đều biết rõ họ là người thế nào rồi, thưa ngài Hiệu trưởng.
Ba và thầy hiệu trưởng mỉm cười với nhau, rất chi là giả dối.
Hiệu trưởng nói:
-Cô Nội trú đang chuẩn bị đồ đạc cho con. Theo đúng trình tự, học bạ và đồ đạc sẽ được gửi cho con sau. Bây giờ chúng ta phải tạm biệt nhau. Chắc nửa giờ nữa chuyến tàu của hai người sẽ khởi hành.
Thầy bắt tay Christopher, một cái bắt tay nhanh, chặt, oai vệ rồi Christopher cùng ba đi đến một vài chỗ bằng xe ngựa thuê, thậm chí không kịp chào tạm biệt Oneir và Fenning. Nó ngồi trong toa tàu hoả tức sôi lên về chuyện đó và đăm đăm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng rậm rì râu quai nón của ba.
-Con cứ hy vọng sẽ được vào đội tuyển cricket của trường kia đấy – Christopher mỉa mai nói khi thấy có vẻ như ba sẽ không giải thích gì.
-Chuyện đó cũng đáng buồn – ba nói – Nhưng thể nào cũng có những đội tuyển cricket khác. Tương lai của con quan trọng hơn cricket nhiều, con trai ạ.
-Tương lai của con là cricket! – Christopher nhấn mạnh. Đó là lần đầu tiên nó thổ lộ tham vọng của mình với một người lớn. Người nó hết nóng ran lên lại lạnh toát đi khi dám dói chuyện như thế này với ba. Nhưng nó cũng thấy mừng vì đây là một bước đi quan trọng để tiến tới sự nghiệp của mình.
Ba mỉm cười buồn bã:
-Đã có thời chính ba cũng muốn trở thành một người lái tàu – ba nói - Nhưng rồi ước muốn ấy qua đi. Điều quan trọng hơn là phải đưa con đến gặp Tiến sĩ Paw trước khi chấm dứt học kỳ. Bởi vì má con định là đến lúc đó sẽ đem con ra nước ngoài cùng bà ấy.
Răng Christopher nghiến chặt vì tức giận, đến mức cắn cả vào môi. Quả thực cricket là một ước muốn!
-Tại sao chuyện đó lại quan trọng đến thế?
-Tiến sĩ Paw là nhà tiên tri giỏi nhất nước – ba nói – Ba đã phải nhờ đến vài quan hệ để ông ấy nhận con một gấp như thế đấy, nhưng khi ba kể lại trường hợp con thì chính ông ấy lại nói là cần phải gấp để de Witt không kịp quên trường hợp con. De Witt sẽ thay đổi quan điểm khi biết rằng rốt cuộc thì con cũng có thiên bẩm về phép thuật.
-Nhưng con không thể làm phép thuật được kia mà! – Christopher nói.
-Phải có lý do thế nào chứ - ba nói - Một mặt, nhất định con phải có thiên bẩm ghê gớm bởi vì ba là một Đại Pháp sư, cả hai người em của ba cũng thế, trong khi má con là một phù thuỷ rất có thiên bẩm - điều này ta có thể đảm bảo về má con. Và em trai bà ấy, cái thằng Argent khốn khổ ấy cũng là pháp sư cao cấp.
Christopher nhìn những ngôi nhà lùi nhanh về phía sau gương mặt nhìn nghiêng của ba trong khi đoàn tàu tiến vào ngoại ô London và cố ngẫm nghĩ điều ba vừa nói. Tuy nhiên nó vẫn cho rằng có khối kẻ vô dụng sinh ra trong các gia đình phù thuỷ danh giá nhất. Nó nghĩ mình ắt là một kẻ vô dụng. Vậy ra ba quả là một pháp sư cao cấp sao? Christopher ấm ức cố tìm ở ba những dấu hiệu của quyền lực và giàu có bao giờ cũng đi liền với một pháp sư cao cấp, nhưng dường như chẳng có dấu hiệu nào. Hình ảnh ba trong mắt nó là một người xơ xác và ảm đạm. Cổ tay áo ba đã sờn rách và cái mũ thì trông tối tăm và thua thiệt. Ngay cả hàm râu quai nón cũng mỏng hơn không như Christopher nhớ, với những sợi râu xám lẫn trong đó.
Nhưng thực tế dù là pháp sư cao cấp hay không ba cũng đã giật nó khỏi nhà trường đúng vào mùa cricket, và theo cái cách nói của Hiệu trưởng thì nó sẽ không trở lại đó nữa. Tại sao lại không? Cái gì đã khiến ba nảy ra ý nghĩ làm thế này với nó?
Christopher ủ ê nghiền ngẫm những điều đó trong khi đoàn tàu chạy vào ga Great Southern và ba lôi nó chui vào một chiếc xe ngựa trong khi đoàn tàu rúc còi. Chiếc xe ngựa lộc cộc chạy về phía St. Pancras Cross, nó hiểu ra thậm chí cũng khó gặp cả Tacroy để học lỏm những bài huấn luyện như trước. Ba đã bảo nó không được dính dáng gì tới cậu Ralph nữa, mà ba thì là pháp sư cao cấp
Ngồi trong toa tàu nhỏ đen như bồ hóng của đoàn tàu đi Cambridge, Christopher ấm ức hỏi:
-Ba, tại sao ba lại quyết định gửi con cho Tiến sĩ Paw?
-Ba nghĩ là ba đã giải thích cho con rõ rồi chứ - ba nói. Dường như thoạt tiên ba chỉ định nói có thế. Nhưng rồi ba quay về phía Christopher, thở dài thườn thượt và Christopher nhận thấy ba đang chuẩn bị để bắt đầu một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
-Thứ Sáu tuần trước hai bác sĩ và nhiều người khác đã xác nhận là con đã chết, con trai của ba ạ - ba nói - Vậy mà hôm thứ Bảy, khi ba đến để nhận xác con thì con vẫn còn sống và đang hồi phục, không hề bị thương. Điều đó khiến ba tin chắc là con có nhiều mạng sống – nhiều đến mức ba đoán chuyện như thế này đã từng xảy ra. Christopher, con hãy nói cho ba biết cái lần người ta bảo là con bị một cây treo màn đổ vào đầu, khi đó con bị thương suýt chết, đúng không? Con có thể nói với ba. Ba sẽ không giận đâu.
-Vâng – Christopher miễn cưỡng nói - Chắc là thế.
-Ba cũng nghĩ thế! – ba nói với vẻ thoả mãn không giấu được – Bây giờ, con trai của ba, con phải biết rằng những người may mắn có nhiều mạng sống bao giờ cũng có thiên bẩm rất lớn về phép thuật, bao giờ cũng thế. Chuyện xảy ra hôm thứ Bảy tuần trước khiến ba nhận rõ như vậy. Chính vì thế mà ba gọi Gabriel de Witt đến. Hiện nay ngài de Witt - đến đây ba hạ giọng và lo lắng nhìn quanh cứ như ngài de Witt có thể nghe thấy – ngài de Witt là đại pháp sư hùng mạnh nhất thế giới. Ông ta có chín mạng. Chín mạng cơ đấy, Christopher. Điều đó khiến ông ta có đủ sức mạnh đề kiểm soát việc thực hiện phép thuật trên khắp thế giới này cũng như trên nhiêề thế giới khác. Chính phủ đã giao cho ông ta nhiệm vụ đó. Chính vì thế mà con có thể nghe thấy một số người gọi ông ta là Chrestomanci. Bưu điện biết cái tên đó.
-Nhưng –Christopher nói – cái ông krest – oh – man – see này có liên quan gì đến việc lôi con ra khỏi trường học?
-Bởi vì ba muốn de Witt quan tâm đến trường hợp của con – ba nói – Bây giờ ba là người nghèo khổ. Ba chẳng thể làm gì được cho con. Ba đã phải hy sinh đáng kể để có thể trả nổi tiền học phí với Tiến sĩ Pawson, bởi vì ba nghĩ là de Witt đã lầm khi nói rằng con chỉ là một đứa bé bình thường và chỉ có một mạng duy nhất. Ba hy vọng rằng Tiến sĩ Pawson sẽ có thể chứng minh rằng de Witt đã sai lầm và thuyết phục được de Witt nhận con làm nhân viên của ông ta. Nếu ông ta đồng ý thì tương lai của con được đảm bảo.
Nhận mình làm nhân viên của ông ta – Christopher nghĩ. Giống như Oneir ở công ti của ba nó sẽ phải bắt đầu từ việc làm một nhân viên quèn. Nó nói:
-Con nghĩ là con không muốn tương lai mình được đảm bảo theo cách đó.
Ba nhìn nó vẻ ái ngại:
-Con nói hệt giọng má con – ông nói – Có lẽ việc học thêm sẽ giúp con sửa được thói nhẹ dạ đó.
Điều đó chẳng hề làm Christopher hoà giải được với kế hoạch của ba. Nhưng đó là ý của mình! – nó tức giận nghĩ. Ở đây chẳng có gì liên quan đến má cả! Khi đoàn tàu tiến vào ga Cambridge nó vẫn còn tức sôi sùng sục, và khi cùng ba đi qua những dãy phố đông nghịt những thanh niên mặc áo chùng giống như áo khoác người ta thường mặc ở Dãy Bảy, đi qua những toà nhà có tháp canh khiến nó nhớ đến Đền Asheth, có điều những toà nhà ở Cambridge có nhiều cửa sổ hơn. Ba đã thuê một căn phòng ở nhà trọ, một chỗ bẩn thỉu bần tiện sặc mùi những bữa ăn đã ôi.
-Trong khi Tiến sĩ kiểm tra con thì chúng ta sẽ phải ở đây – ba nói với Christopher- Ba đã đem khối việc đến đây để làm, vì vậy ba có thể đích thân trông nom con.
Cái này mới là cực điểm của nỗi khốn khổ của Christopher. Nó tự hỏi không hiểu mình có dám đi đến Chỗ Trung Gian để gặp Tacroy trong khi một pháp sư đã trưởng thành đang đích thân để mắt đến nó không. Như để giáng thêm cho nó một cú nữa, cái giường ở nhà trọ cứ kêu cót két ầm ĩ mỗi khi nó cử động. Christopher đi ngủ và nghĩ rằng có lẽ nó đang khốn khổ nhất đời. Nhưng đó là trước khi nó gặp Tiến sĩ Pawson và nhận ra nỗi thống khổ của nó mới chỉ bắt đầu.
Mười giờ sáng hôm sau ba đưa Christopher đến nhà Tiến sĩ Pawson ở đường Trumpington.
-Đôi khi hành động của Tiến sĩ Pawson trong giờ học có hơi lung tung – ba nói với Christopher – Nhưng ba tin con trai của ba có thể chịu đựng được ông ta với mức độ lịch sự cần thiết.
Cái này nghe có vẻ đáng ngại đây. Hai đầu gối Christopher như nhũn ra trong lúc người hầu gái dẫn nó đến phòng Tiến sĩ Pawson. Đó là một căn phòng sáng sủa nhưng rất huyên náo. Một giọng cục cằn vang lên trong đám huyên náo đó:
-Đứng lại!
Christopher hoảng hốt đứng lại tại chỗ.
-Không được bước thêm một bước nào nữa. Và giữ cho hai đầu gối ở yên xem nào, thằng bé kia! Chúa ơi, sao mà nó cứ cựa quậy thế kia không biết! – cái giọng cục cằn đó ra lệnh – Làm sao ta có thể đánh giá được mi khi mi không thể đứng yên được kia chứ? Nào, mi nói gì đây?
Thứ to nhất trong đống lộn xộn kia là một chiếc ghế bành. Tiến sĩ Pawson ngồi trong chiếc ghế đó, không hề động đậy trừ nét hơn run run của đôi má đỏ bầm. Có lẽ ông ta quá béo không thể nào cử động nổi. Ông ta to lớn, vĩ đại và béo núc ních. Bụng ông ta trông như một ngọn núi nhỏ với chiếc áo chẽn sọc vắt ngang qua. Hai bàn tay ông ta khiến Christopher nhớ đến những nải chuối màu đỏ tía mà nó đã từng nhìn thấy ở Dãy Năm. Mặt ông ta căng phồng, và cũng đỏ tía, và trên bộ mặt đó là hai con mắt ướt nhèm, ác độc đang quắc lên.
-Thưa ngài, ngài có khoẻ không ạ?- Christopher nói, bởi vì ba đã dặn nó phải lịch sự.
-Không, không! - Tiến sĩ Pawson hét lên – Đây là một cuộc kiểm tra chứ không phải thăm hỏi xã giao. Cậu bị khó khăn gì – tên là Chant hả? Chant, hãy nói những khó khăn của cậu ra.
-Cháu không thể làm phép thuật được, thưa ngài – Christopher nói.
-Vô khối người cũng không làm được. Nhiều người bẩm sinh là thé thôi – Tiến sĩ Pawson nói oang oang – Chant, nói rõ hơn đi. Chứng tỏ cho ta thấy. Hãy không làm được phép thuật xem nào.
Christopher ngần ngừ, hầu hết đã hết sợ.
-Nào, cậu bé! – Tiến sĩ Pawson nói oang oang – Không làm được xem nào!
-Cháu không thể làm được điều cháu không làm được –Christopher nói, rất bực bội.
-Dĩ nhiên là cậu có thể làm được! – Tiến sĩ Pawson gào lên – Đó là bản chất của phép thuật. Tiếp tục nào. Gương trên bàn cạnh cậu kia kìa. Hãy làm cho nó bay lên, và thật nhanh.
Nếu Tiến sĩ Pawson hy vọng sẽ làm cho Christopher giật mình để rồi thành công thì ông ta đã thất bại. Christopher lóng ngóng trên bàn, nhìn vào chiếc gương khung bạc lịch sự nằm trên đó và đọc một lượt các câu thần chú cũng như các động tác đã được học ở trường. Chẳng thấy gì xảy ra.
-Hừm – Tiến sĩ Pawson nói - Thử không làm được lần nữa xem nào.
Christopher hiểu rằng nó cần phải thử lần nữa. Nó thử, hai tay run run, giọng cũng run run, nỗi khốn khổ tuyệt vọng lớn dần trong nó. Thật là vô vọng! Christopher ghét ba đã lôi nó đến đây để chết khiếp trước cái lão béo kinh khủng này. Nó muốn khóc, và nó đành phải tự nhủ rằng nó đã lớn rồi không nên khóc nữa, cứ như nó chính là cô gia sư của mình vậy. Và cũng như lần trước, cái gương vẫn nằm yên tại chỗ.
-Hừm – Tiến sĩ Pawson nói – Quay lại đây, Chant. Không, quay sang bên phải kia, cậu bé, chậm thôi, để ta có thể nhìn toàn bộ cậu. Thôi!
Christopher dừng lại, đứng yên và chờ đợi. Tiến sĩ Pawson nhắm nghiền hai con mắt ướt nhèm và hạ cái cằm đỏ tía xuống. Christopher đoán là ông đã ngủ thiếp đi. Căn phòng im lặng tuyệt đối, ngoại trừ tiếng đồng hồ tích tắc giữa đống hỗn độn. Hai chiếc đồng hồ tuyệt xảo, một chiếc rất to, và chiếc kia làm bằng đá cẩm thạch trông như được lấy từ mộ một người nào đó ra. Christopher giật bắn người khi Tiến sĩ Pawson chợt gầm lên với nó như một tiếng thét của định mệnh.
LẤY HẾT CÁC THỨ TRONG TÚI ÁO TÚI QUẦN RA, CHANT!
Hả? Christopher nghĩ. Nhưng nó không dám cưỡng lệnh. Nó bắt đầu vội vã lấy hết các thứ trong túi chiếc áo khoác Norfolk của mình ra. Đồng sáu xu của cậu Ralph mà nó luôn giữ bên mình, một đồng silling mà nó có, chiếc khăn tay màu ghi, một mẩu giấy Oneir gửi cho nó viết về môn đại số, rồi nó mò thấy những thứ vớ vẩn như dây, nẹp cao su và mấy cái kẹo cứng lông lá. Nó lưỡng lự.
-Tất cả! – Tiến sĩ Pawson gào - Dốc sạch từng túi một. Bỏ tất cả lên bàn.
Christopher tiếp tục lấy các thứ ra: Một cục tẩy, một mẩu bút chì, mấy hạt đậu cho ống thổi của Fenning, một đồng ba penny bạc mà nó cũng không biết mình có, một chai thuốc ho, một cái lông chim, lại lông chim, sợi dây, một mẩu đá cẩm thạch, lại dây nữa. Và thế thôi.
Đôi mắt Tiến sĩ Pawson quắc lên nhìn nó:
-Không, chưa hết! Còn cái gì nữa? Ghim cài. Tháo cả cái đó ra.
Christopher miễn cưỡng tháo chiếc ghim cài áo xinh đẹp mà cô Alice tặng nó nhân dịp Giáng sinh. Nhưng đôi mắt của Tiến sĩ Pawson vẫn tiếp tục quắc lên nhìn nó:
-A! – Tiến sĩ Pawson nói – Cái thứ ngớ ngẩn cậu đeo trên răng. Tháo ra nốt. Tháo nó khỏi miệng và đặt lên bàn. Nhưng đồ quỷ này để làm gì thế?
-Để ngăn cho răng khỏi mọc lệch ạ - Chrestomanci nói khá gắt gỏng. Mặc dù rất ghét cái chỉnh răng này, nhưng nó càng ghét bị chê bai.
-Răng mọc lệch thì đã sao? – Tiến sĩ Pawson hầm hừ và nhe răng ra. Christopher giật mình. Hàm răng của Tiến sĩ Pawson vàng ệch, nằm hết sức lộn chĩa về tứ phía giống như một đàn quạ đậu chen chúc trên hàng rào. Trong khi Christopher nhìn không chớp, Tiến sĩ Pawson rống lên:
-Nào, làm lại bùa bay!
Christopher sờ - cảm giác chúng rất thẳng và trơn tru khi không đeo cái chỉnh răng - rồi lại quay sang chiếc gương. Một lần nữa nó nhìn vào đó, một lần nữa đọc những từ ấy và một lần nữa giơ cao hai cánh tay. Và trong khi giơ tay lên nó cảm thấy có một cái gì đó lỏng ra - lỏng ra nhiều hơn nó chờ đợi.
Mọi thứ trong phòng đều đi lên, trừ nó, cái gương, chiếc ghim cài áo bằng bạc, cái chỉnh răng, và mấy đồng tiền. Những thứ đó trượt xuống đất trong khi cái bàn dâng lên cao, rồi lại bị thu lại trong tấm thảm phần phật bay lên theo cái bàn. Christopher vội vã bước lùi khỏi tấm thảm và đứng nhìn mọi thứ bay lượn quanh nó - mọi thứ, những cái đồng hồ, mấy cái bàn, ghế, thảm, tranh ảnh, bình lọ, đồ trang trí và cả Tiến sĩ Pawson nữa. Ông ta cùng cái ghế của mình cùng bay lên, rất đường bệ, như một quả khinh khí cầu và đụng cả vào trần nhà. Trần nhà cũng phồng lên về phía trên, chiếc cây đèn chùm tự lảo đảo dạt sang một phía. Từ trên cao vang lên những tiếng loảng xoảng, ré lên the thé và một tiếng ken két vô cùng mơ hồ. Christopher cảm thấy rõ mái nhà rời ra và đang bay lên trời, những căn gác áp mái đuổi theo nó. Đó là một cảm giác không thể nào tin được.
-DỪNG LẠI! – Tiến sĩ Pawson gầm lên. Christopher hạ tay xuống vẻ biết lỗi.
Ngay lập tức các thứ lại đổ như mưa xuống lại mặt đất. Chiếc bàn nhào tới, tấm thảm ngụp xuống, bình lọ, tranh ảnh và đồng hồ rơi xoảng xuống khắp sàn nhà. Chiếc ghế bành của Tiến sĩ Pawson rơi thẳng đứng xuống cùng với những thứ khác, theo sau là những mẩu của chiếc đèn chùm, nhưng bản thân Tiến sĩ Pawson thì trôi xuống một cách êm ả, chứng tỏ ông ta cũng đã làm một phép thuật cẩn trọng. Trên cao nữa, mái nhà rơi xuống ầm ầm như sấm. Christopher nghe rõ tiếng ngói rơi và ống khói rạn răng rắc cũng như tiếng đổ vỡ tan tành ở tầng trên. Dường như tầng trên đang cố gắng để chui xuống đất. Bốn bức tường oằn lên, vữa rơi lả tả, trong khi các cửa sổ cong lại và rời thành từng mảnh. Phải năm phút sau cảnh trượt nhào và đổ vỡ mới lặng hẳn, bụi đất cũng lắng xuống dần dần. Tiến sĩ Pawson ngồi giữa đống đổ nát bụi đất, chằm chằm nhìn Christopher. Christopher nhìn lại, rất muốn cười to lên.
Đột nhiên một bà lão nhỏ thó hiện ra trong chiếc ghế bành đối diện với ghế của Tiến sĩ Pawson. Bà mặc áo choàng đêm màu trắng và đội chiếc mũ ren trên mái tóc bạc. Bà mỉm cười với Christopher một cách nghiêm khắc:
-Vậy ra là cháu đấy hả, cháu bé? – bà nói với Christopher – Mary Ellens đang hoảng loạn. Đừng bao giờ làm như thế nữa, nếu không ta ếm cho cháu một bùa Trừng phạt. Cháu biết đấy, ta vẫn còn nổi tiếng với bùa Trừng Phạt mà – Nói xong bà biến mất, cũng đột ngột như lúc hiện ra.
-Bà mẹ già của ta đấy. Thường thường bà nằm liệt trên giường, nhưng như cậu thấy đấy bà cụ di chuyển rất khoẻ. Như mọi thứ khác.
Ông ta ngồi xuống và nhìn Christopher rất lâu, còn Christopher thì phải cố gắng để đừng cười to lên.
Cuối cùng Tiến sĩ Pawson nói:
-Bạc.
-Bạc ư? – Christopher hỏi.
-Bạc – Tiến sĩ Pawson nói - Bạc là nguyên nhân ngăn trở cậu, cậu Chant. Lúc này đừng vội hỏi ta vì sao. Có thể chúng ta sẽ không bao giờ biết được cội nguồn của điều đó, nhưng không có gì nghi ngờ về chuyện này nữa. Nếu cậu muốn làm phép thuật thì phải từ bỏ tiền bạc, ngoại trừ tiền đồng và các đồng sovereign vàng. Vứt tất cả những cái ghim cài áo đó đi, cũng như cái chỉnh răng ngu ngốc đó.
Christopher nghĩ đến ba, đến trường học, đến cricket, cơn tức giận và thất vọng khiến nó đủ dũng cảm để nói:
-Nhưng thưa ngài, cháu nghĩ là cháu không hề thích phép thuật ạ.
-Phải, cậu không thích, Chant ạ - Tiến sĩ Pawson nói – Trong ít nhất một tháng nữa.
Và trong khi Christopher tự hỏi làm sao có thể phản đối ông mà không thô lỗ quá thì Tiến sĩ Pawson gầm lên một lần nữa – TRONG VÒNG ÍT NHẤT MỘT THÁNG TỚI CẬU PHẢI BỎ TẤT CẢ LẠI ĐÀNG SAU.
Và Chant đã phải làm đúng như thế. Phần còn lại của buổi sáng nói đi quanh nhà, lên từng tầng một, rồi ra ngoài vườn trong khi Tiến sĩ Pawson ngồi trong ghế bành lăn đi bên cạnh và bày cho nó cách sử dụng một bùa để giữ cho ngôi nhà đừng đổ xuống. Trong suốt thời gian ở cạnh ông ta Christopher không hề thấy Tiến sĩ Pawson đi bao giờ. Khoảng trưa, Tiến sĩ Pawson cho ghế lăn vào bếp, cô hầu bếp đang ngồi rầu rĩ giữa đống chai lọ vỡ tan tành, sữa đổ tung toé, những mảnh chậu vỡ soong nồi sứt mẻ và lau mắt bằng tạp dề.
-Cô không bị thương đấy chứ hả? – Tiến sĩ Pawson quát – Ta đã ếm bùa để giữ cho bếp không bị nổ và nhà không cháy, đại loại thế. Những cái đó không sao chứ? Ống nước vẫn an toàn chứ?
-Vẫn, thưa ngài – cô hầu bếp nghẹn ngào – Nhưng bữa trưa thì hỏng hết cả rồi.
-Lần này đành phải ăn một bữa trưa tạm bợ vậy – Tiến sĩ Pawson nói. Cái ghế bành quay ngoắt lại đối diện với Christopher - Đến tối hôm nay cái bếp này phải được sửa chữa ngon lành. Không dùng bùa giữ. Tất cả như mới. Ta sẽ chỉ cho cháu cách làm. Không thể để bếp không hoạt động. Đó là nơi quan trọng nhất nhà.
-Cháu tin vậy, thưa ngài – Christopher nói và nhìn cái bụng to như núi của Tiến sĩ Pawson.
Tiến sĩ Pawson quắc mắt nhìn nó:
-Ta ăn tối ở trường đại học cũng được. Nhưng mẹ ta cần phải đủ dinh dưỡng.
Phần còn lại của ngày hôm đó Christopher hì hục sửa chữa lại gian bếp, chắp các chai lọ cho liền lại, hớt lại chỗ sữa và rượu vang dùng để nấu ăn đã bị đổ tràn, lấy những chỗ sứt ra khỏi chảo và trám lại một chỗ nứt lớn ở phía sau chiếc lò. Trong khi nó làm những việc đó thì Tiến sĩ Pawson ngồi trong ghế bành sưởi cạnh lò sưởi và quát tháo “Christopher, bây giờ xếp trúng lại. Cháu cần phải làm cho chúng bay lên trước đã, sau đó dùng bùa rũ đất mà cháu đã dùng để hớt sữa lúc nãy. Lúc đó cháu mới có thể bắt đầu dùng bùa vá.
Trong khi Christopher lao động, cô hầu bếp – rõ ràng cô này còn sợ Tiến sĩ Pawson hơn cả Christopher – cứ rón rén quanh nó cố nướng một cái bánh và chuẩn bị thịt rán cho bữa ăn phụ.
Bằng cách này hay cách khác, có lẽ trong một ngày hôm đó Christopher học được nhiều bùa thực hành hơn cả hai học kỳ rưỡi ở trường. Đến tối nó đã mệt lử. Tiến sĩ Pawson quát:
-Bây giờ cháu có thể về nhà với bố. Sáng mai đúng chín giờ có mặt ở đây. Vẫn còn rất nhiều chỗ trong nhà cần phải xem xét.
-Ôi trời! – Christopher rên lên, nó quá mệt chẳng buồn lịch sự nữa - Chẳng lẽ không ai giúp cháu tí nào ư? Cháu đã học xong bài rồi mà.
-Ai bảo cháu là chỉ phải học một bài thôi? – Tiến sĩ Pawson nói oang oang.
Christopher lê bước về nhà trọ, mang theo cái chỉnh răng, mấy đồng bạc và chiếc ghim cài áo gói trong chiếc khăn tay màu ghi. Ba đang ngồi trước chiếc bàn la liệt tài liệu về tử vi, ngẩng lên:
-Tốt chứ? – ba hỏi vẻ nôn nóng.
Christopher buông mình xuống chiếc ghế lổn nhổn những u với cục:
-Bạc – nó nói - Bạc đã ngăn cản không cho con làm phép thuật. Và hy vọng là con có nhiều mạng sống bởi vì nếu cứ với tốc độ này thì Tiến sĩ Pawson sẽ giết con mất.
-Bạc ư? – ba nói – Ôi con ơi! Ôi con ơi, con ơi!
Ba rất buồn và ngồi im lặng trong suốt thời gian hai cha con ăn xúp bắp cải và xúc xích mà nhà trọ đem lên để dùng bữa tối. Sau khi ăn xong, ba nói:
-Con trai của ba, ba cần phải thổ lộ một điều. Chính do lỗi của ba mà bạc đã ngăn cản không cho con sử dụng phép thuật. Lúc con mới ra đời không những ba đã lấy số tử vi cho con mà còn sử dụng tất cả các bùa mà ba biết để đoán định tương lai của con. Và con có thể hình dung nỗi kinh hoàng của ba khi tất cả các đoán định đều nói trước rằng với con bạc sẽ có nghĩa là nguy hiểm hay chết – ba dừng lại một lát, gõ gõ ngón tay lên mấy lá số tử vi và nhìn mông lung lên tường, miệng lẩm bẩm – Argent. Argent nghĩa là bạc. Liệu ba có hiểu sai không nhỉ?
Ba như sực tỉnh, buồn bã:
-Đã quá muộn để có thể làm một cái gì đó, ngoại trừ việc ba phải báo trước cho con biết một lần nữa rằng con không được dây dưa gì với cậu Ralph cả.
-Nhưng tại sao đó lại là lỗi của ba? – Christopher hỏi và rất khó chịu với cách suy nghĩ của ba nó.
-Lẽ ra ba phải biết rằng chẳng gì có thể can thiệp được vào Số Phận – ba nói – Ba đã ếm những bùa mạnh nhất và dốc toàn bộ sức mạnh của mình để làm cho bạc trở nên trung tính với con. Bạc - bất cứ tiếp xúc nào với bạc - dường như ngay lập tức biến con thành một người bình thường không có chút thiên bẩm nào về phép thuật. Và giờ đây ba đã thấy điều đó cũng nguy hiểm. Ba hiểu rằng nếu không tiếp xúc với bạc thì con có thể sử dụng phép thuật được đúng không?
Christopher cười yếu ớt:
-Ồ vâng. Có vẻ được.
Ba hơi tươi lên một chút:
-Như vậy là yên tâm. Sự hy sinh của ba không đến nỗi vô ích. Christopher, như con đã biết, ba đã vô cùng dại dột đánh mất hết cả tiền bạc của bá con và cả của ba nữa trong việc đầu tư vào khoa tử vi, mặc dù ba nghĩ là hình như chính lá tử vi của ba cũng đã nói trước cho ba biết. Theo như tương lai đó, thì ba đã xong. Ba coi mình là một kẻ thất bại. Giờ đây ba chỉ còn sống vì con, con trai ạ. Nếu ba được biết đến một thành công nào đó, thì ba sẽ chỉ được biết qua con.
Nếu Christopher không quá mệt rồi thì có lẽ nó sẽ thấy mình vô cùng bối rối. Nhưng dù rất mệt nó cũng thấy bực bội vì mình phải sống cho ba chứ không phải cho mình. Nó tự hỏi, không hiểu có công bằng không khi sử dụng phép thuật để làm cho mình trở thành một vận động viên cricket nổi tiếng? Anh sẽ có thể bắt trái bóng đi tới bất cứ đâu tuỳ ý. Liệu ba có coi đó là thành công không? Nhưng hai mắt nó đã tự động ríu lại và đầu thì gật gù. Khi ba đưa nó đi ngủ, Christopher đổ vật xuống cái chiếu dúm dó và ngủ tít thò lò. Nó đã có ý định, thật sự có ý định đi tới Chỗ Trung Gian để kể cho Tacroy nghe tất cả những gì đã xảy ra. Nhưng hoặc là vì nó đã quá mệt, hoặc sợ ba đoán được, vì bất cứ lý do gì thì đêm hôm đó nó chẳng mơ thấy bất cứ một giấc mơ nào.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị