Số lần đọc/download: 3957 / 47
Cập nhật: 2015-03-24 08:10:21 +0700
Chương 9 - Thân cô luyện chưởng Hàng ma. Cứu đại điểu đại điểu giải nạn.
L
ần này với kinh nghiệm vừa tích lũy. Vương Thế Kỳ không còn xuất thủ loạn xạ nữa. NÓ nhẫn nại đứng trầm người dưới nước và dõi nhìn từng động tịnh của con quái ngư.
Con quái ngư tỏ ra xem thường Vương Thế Kỳ. Nếu không lượn ở bên tả thì con quái ngư lại lẵng vẫy đuôi và treo mình ngay bên trên đầu của Vương Thế Kỳ. CÓ lúc, con quái ngư lại trầm xuống và bơi luồn qua dưới cánh tay của Vương Thế Kỳ.
Vương Thế Kỳ cứ để mặc, nó quyết lòng chờ đến một cơ hội thật thuận tiện để khi xuất thủ sẽ nắm được ngay phần thắng.
Và rồi cơ hội đó cũng đã đến.
vương Thế Kỳ xuất thủ thật nhanh.
Nhưng con quái ngư tuy đã lọt vào tay nó rồi nhưng vì Vương Thế Kỳ quên rằng phàm là loại cá thì có loài cá nào mà thân hình lại không trơn tuột? Do đó, Vương Thế Kỳ tự hận bản thân khi cái ăn đã nắm chắc trong tay nhưng lại tuột mất.
Tức giận, Vương Thế Kỳ liền quên đi chủ định của nó, nó vừa dịch chuyển dưới đáy nước vừa chộp liên tục vào con quái ngư.
CÓ lẽ do lần bị Vương Thế Kỳ chộp phải nên con quái ngư đã biết đến sự hiện diện của Vương Thế Kỳ hiện là sát tinh của nó. Con quái ngư ngay sau đó liền bơi đi loạn xạ, không còn giữ được vẻ nhởn nhơ như trước nữa. Ðiều này còn khiến cho Vương Thế Kỳ phải gặp nhiều khó khăn hơn.
Và không hiểu từ lúc nào Vương Thế Kỳ đã phải thi triển đến bộ pháp Nhất ma chi vạn ma và phải tận lực bình sinh thi triển toàn bộ những chiêu thức trong Thập chỉ truy hồn để đối phó với sự nhanh nhạy Của con quái ngư nọ.
Hoặc là Thập chỉ truy hồn quá lợi hại, hoặc do bộ pháp Nhất ma chi vạn ma quá biến ảo nên có không ít lần Vương Thế Kỳ đã chộp được ngay vào con quái ngư.
Tuy nhiên, phần thì thân mình của con quái ngư quá trơn phần thì con quái ngư lại có thêm hai cái chân khá lạ thường nên dù Vương Thế Kỳ đã cố hết sức để giữ được con quái ngư nhưng con quái ngư vẫn cứ thoát ra như thường. Con quái ngư vừa uốn mình, vừa vận dụng hai cái chân của nó để tự cứu nguyên bản thân.
Bụng càng lúc càng đói mà con quái ngư vẫn cứ tuột ra khỏi tầm tay, Vương Thế Kỳ không thể không tức bực.
Và đúng vào lúc Vương Thế Kỳ buộc phải quay lui để đổi hơi thì con quái ngư không hiểu vì sao cũng quay đầu bơi ngược về phía bờ.
"Phen này thì mi chết chắc rồi, quái ngư ơi.?"
Phấn khích với ý nghĩ này, Vương Thế Kỳ cố dịch chuyển thật nhanh cũng bằng bộ pháp nọ để đuổi bám theo con quái ngư.
Con quái ngư quả là xấu số. NÓ cứ tung bơi ở phía trước và bơi luôn một mạch vào bờ.
Vương Thế Kỳ, khi nước chỉ còn ngập nửa thân mình của nó, đứng lại và dõi nhìn thật kỹ con quái ngư. Vương Thế Kỳ càng mừng vui khi nó nhìn thấy con quái ngư đang ung dung bơi ngay vào một hốc đá khá to ở sát bờ.
Vương Thế Kỳ chậm chân tiến lại dần dần. Khi còn cách con quái ngư đúng một tầm tay vào con quái ngư vẫn ung dung giam mình vào hốc đá, Vương THẾ Kỳ liền xuất thủ.
"Vù vù?"
"Bõm.?"
Thành công.
Nắm chặt con quái ngư, Vương Thế Kỳ nâng lên để ngắm nhìn và bật cười dòn dã, "Ha ha ha...?"
Vẫn còn cười nhưng khi Vương Thế Kỳ nhìn ngay vào miệng của con quái ngư thì tràng cười của nó liền chuyển sang tiếng kêu kinh ngạc, "úy, con quái ngư này dường như đang ăn cái gì đó thì phải?"
Ngay cửa miệng của con quái ngư vẫn còn đeo bám một vật nửa là tảo, nửa là một loại sinh vật. Gọi là tảo vì vật đó có màu xanh nhợt nhạt Gọi là sinh vật vì vật đó dường như vẫn ngo ngoe hoạt động dù con quái ngư đang ngậm chặt.
Ðộng tâm, Vương Thế Kỳ lại khom xuống và cho tay mò vào hốc đá lúc nãy. Ðến lúc đưa tay lên, Vương Thế Kỳ không thể không vui mừng khi nhìn thấy những sinh vật đang nằm trong tay nó. Những sinh vật này có thân hình vừa dài vừa tròn và còn mềm mại như những con giun đất. Chỉ có điều những sinh vật vô danh này lại có màu xanh nhợt nhạt chứ không phải đỏ như loài giun.
"Màu gì cùng được, nếu con quái ngư sống được nhờ những sinh vật này thì ta cũng sống được. Chỉ có điều...?"
Là điều gì thì Vương Thế Kỳ đột nhiên lại bỏ lửng, không chịu nói tiếp Vương Thế Kỳ chợt khom người xuống và nhìn vào các hốc đá gần đó thật kỹ. Vương Thế Kỳ ngẩng đầu lên, "Nhiều, nhiều lắm. Quái ngư ơi, ta phóng sinh cho ngươi vậy. Với bao nhiêu sinh vật này thì ta và ngươi tha hồ mà sống. Vả lại, ngươi có bên cạnh ta đỡ hiu quạnh hơn.?"
Buông con quái ngư ra, để cho con quái ngư mặc tình bơi lượn, Vương Thế Kỳ bốc lấy từng sinh vật vô danh nọ cho vào miệng.
Nhai trệu trạo, nhăn mặt vì tanh, nhắm mắt nuốt bừa, bốc thêm con khác. Những cử động này của Vương Thế Kỳ chỉ là những cố gắng để kéo dài cuộc sống nên nó không hề cảm nhận được sự lạc thú của một người đang đói lả lại có thức ăn. Bất quá Vương Thế Kỳ làm được những hành động này là nhờ gương của vị lão nhân đã giam mình mười một năm dưới Phong Nha huyệt động. Lão nhân đó còn phải dùng những thức ăn gớm ghiếc hơn những sinh vật vô danh này nhiều.
Vương Thế Kỳ phải vốc thêm hai vốc nữa mới tạm gọi là no lòng.
NÓ buông người ngồi bên bờ đá. NÓ khoan khoái nhìn con quái ngư cũng đang khoan khoái như nó.
Ðột nhiên nó ước ao, "Phải chi ta được sinh sống ở đây mãi. Thung dung, tự tại, không phải giao tiếp với thế nhân toàn là những người xấu xa, độc ác.?"
Ngẫm lại những hạng người mà nó đã gặp kể từ khi gia đình nó gặp thảm cảnh. Hết Tôn Lãnh Thu tà độc đến vị lão nhân không biết mặt biết mũi cũng độc rồi lại đến Lưu Trúc Hàn ngoài mặt thì tươi cười nhưng lại có tâm địa xấu xa, Vương THẾ Kỳ càng lúc càng chán ngán.
Nhưng rồi, cũng tự nó phải hỏi, "Nhưng liệu ta khi muốn thoát khỏi nơi này thì có thực hiện được không? Vả lại chẳng lẽ ta lại dễ dàng quên đi mối gia thù được sao?"
Chắt lưỡi hít hà, Vương Thế Kỳ tiếc rẻ, "Hàng ma thập bát chưởng kia liệu có giúp ta thoát được không? Hà, mà dù có được đi nữa thì ta cũng đâu có lấy được đâu mà nghĩ tới việc luyện công?"
Với tâm trạng tiếc nuối, Vương Thế Kỳ lại tiến đến chỗ có vuông đá và tìm cách nạy vuông đá lên.
Ðang đi, Vương Thế Kỳ chợt nhìn thấy ngọn thiết phiến của Lưu Trúc Hàn. Ngọn kiếm sắc bén đang nhú ra khỏi thân thiết phiến liền gọi cho nó một ý. Khom người nhặt lấy thiết phiến, Vương Thế Kỳ hớn hở bước đi. Ðến chỗ có vuông đá, Vương Thế Kỳ bèn chọc ngay mũi kiếm vào những khe hở. NÓ nạy lên.
"Cạch.?"
Thân thiết phiến chợt nảy rời ra, chỉ còn phần ngọn kiếm là đang ghim vào khe hở. Vương Thế Kỳ lo sợ, nhìn chằm chằm vào thân thiết phiến.
"ôi chao, là thiết phiến sao lại lủng lỗ chỗ như thế này?" Vừa mới kêu đó, Vương Thế Kỳ lại kêu tiếp khi đã thức ngộ, "ô hay, độc thủy, chính độc thủy đang hủy hoại dần thiết phiến. Ðộc tính mạnh như vậy thì ngọn kiếm kia ta e rằng cũng không thoát khỏi số phận.?"
Nhất mực thận trọng, Vương Thế Kỳ thật khẽ khàng khi dùng ngọn kiếm để nạy vuông đá lên. Nhích từng chút một, khi vuông đá thật sự đã chớm lên, Vương Thế Kỳ hồ như là nín thở để tiếp tục hành sự.
Ðến khi vuông đá đã nhô một đầu lên đủ cao, Vương Thế Kỳ vừa giữ ngọn kiếm bằng một tay, vừa vận toàn lực vào tay còn lại để bấu vào vuông đá.
Khi đã giữ được vuông đá yên vị bằng năm đầu ngón tay, Vương Thế Kỳ lại chọc mũi kiếm vào khe đá phía đối diện. Lại nạy, lại bẩy, vuông đá nhích dần lên. Khi vuông đá đã nhô đầu lên bằng với đầu bên kia, Vương Thế Kỳ bèn tiếp tục nạy lên bằng cả hai tay.
Một bên bằng kiếm một bên bằng năm đầu ngón tay.
Vương Thế Kỳ thở khì ra khi vuông đá đã khó biết độ dày của nó là một tấc mộc. Thật nhanh tay, Vương Thế Kỳ khẽ xoay vuông đá xéo đi một ít. Vuông đá liền được nằm hò hững ngay bên trên chỗ hõm.
Ðưa mắt nhìn qua những chỗ hở của vuông đá, Vương Thế Kỳ bồi hồi khi nhìn thấy ở dưới chỗ hõm có một vuông lụa màu vàng sậm khá dày. Nhấc vuông đá ra, Vương Thế Kỳ nhặt vuông lụa lên. Giũ ra một cách nhẹ nhàng, trên tay của Vương Thế Kỳ lúc này chính là phần thân sau của một chiếc tăng bào. Và bên trên chiếc tăng bào có chi chít những chữ là chữ. "Hàng Ma thập bát chưởng.?"
NÓ kêu lên nho nhỏ, "Ðây chính là tăng bào của VÔ Danh Tăng rồi." Rồi nó than, "Nếu VÔ Danh Tăng phải dùng chính tăng bào của mình để ghi lại võ công thì VÔ Danh Tăng đương nhiên phải bỏ ở ở tại đây rồi. Vậy thì dù ta có luyện được Hàng ma thập bát chưởng đi nữa, ta cũng đừng mong đến chuyện thoát thân. Hà...?"
Tiếp đó, nó lại kêu lên, "Nhưng VÔ Danh Tăng vì bị nhiễm độc nên mới không thoát được. Còn ta, dường như ta có may mắn là không bị nhiễm độc, không lẽ ta không thoát được sao?"
Tự hài lòng về nhận định này, Vương Thế Kỳ bèn đọc lấy đọc để toàn bộ kinh văn khẩu quyết của Hàng ma thập bát chưởng.
Kinh văn thật cao thâm, uyên ảo. Vương Thế Kỳ dù đã đọc năm lần bảy lượt vẫn không sao hiểu được thấu đáo.
Ðêm về, nằm thao thức mãi vẫn không ngủ được. Vương Thế Kỳ chợt nhớ đến lần sau cùng nó chộp được con quái ngư. NÓ thầm băn khoăn, "Tại sao ở lần đó ta vừa xuất thủ đã đắc thủ được ngay, còn những lần đầu thì không?"
Suy nghĩ mãi nó mới tỉnh ngộ. Chính là nhờ những lần nó thi triển công phu ở dưới đáy nước và bị sức cản của nước giữ tay nó lại, đến lần sau cùng nó xuất thủ ở trên không, lực đạo có khác trước và tay nó không còn bị nước cản nữa nên nó mới dễ dàng đắc thủ.
Vẫn còn bán tính bán nghi về điều này, Vương Thế Kỳ lẩm bẩm thành tiếng, "Nếu là như thế thì từ nay về sau nếu ta có luyện công thì cứ trầm mình xuống nước mà luyện. Không biết chừng ta sẽ nhờ đó mà mau chóng thành tựu hơn.?"
Trời lại sáng.
Với ý tưởng của đêm qua, Vương Thế Kỳ liền lao người xuống đầm nước và dùng con quái ngư để luyện công dưới đáy nước.
Tay thì thi triển Thập chỉ truy hồn, chân thì thi triển bộ pháp Nhất ma chi vạn ma.
Khi đã mỏi mệt, cũng là lúc con quái ngư lại lên bờ để ăn những sinh vật vô danh nọ. Vương Thế Kỳ liền kiểm nghiệm lại nhận định của nó. Với mực nước nửa người, Vương Thế Kỳ bèn ra chiêu nhằm vào con quái ngư nọ.
"Vù vù?"
"Bõm.?"
Quả nhiên là như vậy. Chỉ một lần xuất kích, Vương Thế Kỳ đã chộp được con quái ngư. Thích chí, Vương Thế Kỳ bèn buông con quái ngư ra và thử chộp lại vài lần nữa.
Ba lần đắc thủ cả ba. Vương Thế Kỳ cười vang, "Ha ha ha... được rồi đấy quái ngư. Từ đây về sau ta đã có thú để đùa vui rồi, ha ha ha...?"
ăn xong những sinh vật nọ, không cần nghỉ ngơi, Vương Thế Kỳ liền nghiền ngẫm kinh văn Hàng ma thập bát chưởng. Ðêm về thì ngủ.
Lâu mãi thành nếp. Cứ buổi sáng vừa thức dậy, Vương Thế Kỳ bèn đùa giỡn với con quái ngư, chiều lại nghĩ ngợi và tự luyện Hàng ma thập bát chưởng.
Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, nhưng có một hôm Vương Thế Kỳ bỗng nhận ra một điều. NÓ không cần phải dùng Thập chỉ truy hồn để chộp con quái ngư nữa. NÓ chỉ cần dùng bộ pháp Nhất ma chi vạn ma cũng đủ dồn đuổi con quái ngư đến hết đường tháo chạy.
Còn như muốn chộp con quái ngư ư? NÓ chỉ cần nghĩ đến việc chộp giữ thì tay nó đã ra chiêu, và ngay lập tức con quái ngư đã bị nó tóm chặt.
Ðến lúc đó, cũng là lúc nó tự thấu triệt và luyện được mười hai chiêu trong mười tám chiêu của Hàng ma thập bát chưởng của VÔ Danh Tăng rồi. Tuy chỉ luyện được mười hai chiêu nhưng toàn bộ những kinh văn khẩu quyết đều được nó nhớ nằm lòng.
cho mức thành tựu bây giờ của bản thân đã quá đủ, Vương Thế Kỳ không thể không nghĩ đến việc thoát thân.
Với địa hình quanh đây mà Vương Thế Kỳ đã thông thuộc như nhìn trong lòng bàn tay, Vương Thế Kỳ thử phóng ào lên vách đá và dùng hai tay vấu chặt vào những mô đá mà nó chợt nhìn thấy. Lơ lửng trên không, Vương Thế Kỳ hết nhìn lên trên lại đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Mặt nước chỉ cách thân nó khoảng năm trượng, nghĩa là phần động khẩu ở trên bên phải còn cách nó những hai mươi lăm trượng.
ÐÓ là hai mươi lăm trượng nếu tính theo chiều thẳng đứng. Còn như Vương Thế Kỳ muốn bằng tư thế đeo bám này mà leo lên được đến động khẩu bên trên thì nó phải vượt ít lắm là bốn mươi trượng.
Bốn mươi trượng trong một tư thế cực kỳ khó khăn, gần như là nằm ngửa với phần vách đá áp ngay vào bụng và ở phía trên, Vương Thế Kỳ chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng đủ phải rơi ngay xuống ớ ầm nước.
Vương Thế Kỳ sau khi đeo bám để nghỉ lấy hơi, nó chợt buông ra và phóng mình thật nhanh về phía trước cũng là phía trên.
"Vút?"
Lao được gần hai trượng, Vương Thế Kỳ bèn vươn tay chộp vào một mẩu đá khác. Vuột tay, Vương Thế Kỳ chán nản khi cứ để cho thân hình rơi thẳng xuống đầm nước. Leo trở lại vào bờ, Vương Thế Kỳ ngao ngán vì nó cảm thấy bất lực.
"Có lẽ mức thành tựu của ta vẫn chưa đủ. Nhưng đến lúc nào mới gọi là đủ đây?"
Kể từ hôm đó, Vương Thế Kỳ vừa luyện công vừa đếm từng ngày.
Trước kia nó không nghĩ đến việc đếm ngày nên cảm thấy thời gian trôi đi thật nhanh. Còn bây giờ, khi đã bắt đầu đếm, thời gian trôi đi sao dài dằng dặc.
Hai mươi ngày cho chiêu chưởng thứ mười ba. Thêm ba mươi ngày nữa cho chiêu thứ mười bốn. Năm mươi ngày mà tưởng đâu là năm mươi năm. Vương Thế Kỳ lại nghĩ đến việc thoát thân.
Phóng lên, đeo bám, lại phóng lên. Rơi xuống. Thất bại.
Ngao ngán đến tuyệt vọng, vì dù có thêm hai chiêu chưởng nữa đã luyện thành nhưng Vương Thế Kỳ vẫn không vượt quá lần phóng thứ nhất thành công. NÓ luôn bị thất bại ở lần phóng thứ hai.
Mắt lại chạm phải ngọn kiếm hôm nào, Vương Thế Kỳ thầm tính, "Nếu ta dùng ngọn kiếm này để chọc vào những khe đá, không hiểu ta có thoát được không?"
Tuy không tin tưởng lắm, nhưng Vương Thế Kỳ không thể không thử thực hiện.
Lăm lăm ngọn kiếm trên tay, Vương Thế Kỳ chưa kịp phóng người lao lên vách đá thì từ bên trên chợt có hàng loạt những tiếng rít xuất hiện và đập vào thính nhĩ của Vương Thế Kỳ.
Kinh ngạc vì đã lâu lắm rồi Vương Thế Kỳ mới nghe được những âm thanh từ bên trên vọng xuống, Vương Thế Kỳ ngước mắt nhìn lên. Ðúng lúc đó, vùng động khẩu ở bên trên chợt tối sầm lại. Vương Thế Kỳ nhờ có mục lực khá tinh tường nên kinh ngạc kêu lên, "ồ, loại chim điểu gì mà to lớn đến thế này?"
Hai cánh dang rộng và đập loạn vào không khí, loài đại điểu kia không hiểu sao lại thản nhiên chui tọt toàn thân vào động khẩu.
Ngỡ đâu con đại điểu này vì bị trúng tên của những tay liệp hộ nên phải sa xuống và tình cờ rơi ngay xuống đây, Vương Thế Kỳ thầm đau xót và thương tiếc cho con đại điểu này. Ðau xót vì thế nào con đại điểu cũng bị tan rã thây thi nếu rơi ngay vào độc thủy. Còn tiếc thương vì nếu Vương Thế Kỳ được cỡi hoặc đeo ngay vào chân của con đại điểu này thì làm gì không thoát được vùng địa hình hiểm trở này.
Ðau xót hay tiếc thương gì cũng vậy, vì con đại điểu tuy đã cố hết sức để Cưỡng lại nhưng toàn thân thì cứ là đà sà xuống.
Chỉ đến khi con đại điểu đã xuống đủ sâu và đủ cho ánh dương quang ở bên trên lại soi sáng khắp lòng trũng thì Vương Thế Kỳ mới biết rằng con đại điểu kia không hề bị trúng tên như Vương Thế Kỳ tưởng. Ðồng thời con đại điểu cũng không phải cố tình sa xuống đây.
ở một trong hai ống chân to lớn của con đại điểu hiện đang bị một con quái xà kỳ dị quấn chặt. Con đại điểu vì phải khom đầu xuống để vừa mổ vừa tìm cách gỡ con quái xà ra nên nó đã không để ý đến địa hình và vô phúc lại sa ngay vào tuyệt địa ngay lúc này.
Vương Thế Kỳ thầm lo sợ cho con đại điểu nên khi thấy con đại điểu không còn mấy nỗi nữa là chân phải chạm vào mặt nước, Vương Thế Kỳ bèn lớn tiếng kêu lên, "Ðiểu huynh, không được chạm chân vào nước, là độc thủy đấy.?"
Vương Thế Kỳ chỉ kêu hù họa và kêu theo cảm tính. Nhưng thật không ngờ, con đại điểu kia như thông hiểu được tiếng người nên giật mình, vỗ cánh và lao vút lên trên. Thoáng mừng cho loài cầm điểu vô tội may được thoát chết thì Vương Thế Kỳ chợt thất thanh kêu lên, "Ðiểu huynh coi chừng. Con quái xà đang mổ vào huynh kìa.?"
Ðúng vậy, dưới mục lực tinh tường, Vương Thế Kỳ thoạt đầu thì ngỡ rằng con quái xà kia chỉ là một con vật chết, nhưng khi chết lại cuộn chặt vào chân đại điểu, buộc đại điểu phải dùng mỏ gỡ ra.
Không ngờ con quái xà kia trước sự tấn công của đại điểu đã thu đầu và giấu kín vào một chỗ giả chết. Ðến khi con đại điểu phải uốn lượn và bay lên không, đầu của đại điểu không thể không ngóc lên thật cao, con quái xà liền chớp lấy cơ hội và tìm cách lao đầu vào chỗ hiểm của con đại điểu.
Nghe tiếng hô hoán cảnh báo của Vương Thế Kỳ, con đại điểu đúng là nghe được và hiểu được những lời của Vương Thế Kỳ bèn cúi ngay đầu xuống và chống trả lại đòn hiểm của quái xà.
sự tấn Công của quái xà và sự chống đỡ của con đại điểu, ngay lập tức phát ra những tiếng rít ghê rợn mà Vương Thế Kỳ khi nãy đã nghe.
Và vì phải lo chống đỡ lại con quái xà, đầu phải cúi xuống cơ hồ sát vào thân, nên còn đại điểu buộc phải để cho thân hình là đà hạ xuống dù rằng đại điểu cũng đã cố giữ vững độ cao bằng cách quạt mạnh hai cái cánh to, khỏe. Nhưng quái xà thật la vật tinh không, giảo quyệt Hễ đại điểu giương chiếc mỏ cứng định mổ vào đầu quái xà thì quái xà đã nhanh tốc dấu kín đầu vào vị trí mà đại điểu không tài nào mổ đến.
Và vì đại điểu quyết giũ bỏ mối họa diệt thân nên cứ lo mổ lấy mổ để vào con quái xà mà quên rằng còn có độc thủy đang ở phía dưới và nguy hiểm không kém.
"Ðiểu huynh, hãy đề phòng độc thủy.?"
Một lần nữa Vương Thế Kỳ phải lên tiếng đề tỉnh cho đại điểu khi hai chân đại điểu sắp chạm phải mặt nước. Ðại điểu nghe được lại vội vã bay lên.
Và cảnh cũ lại tái diễn, quái xà lợi dụng đúng thời cơ và lo le đầu ra phục kích. Ðại điểu phải cúi đầu xuống khi phát hiện được nguy hiểm bằng vào cảm giác và bằng tiếng hô hoán tiếp đó của Vương Thế Kỳ.
Thấy cứ giằng co mãi thì trước sau gì đại điểu cũng phải chuốc lấy thảm hại hoặc bởi nọc độc của con quái xà hoặc do độc thủy ở đầm nước. Vương Thế Kỳ chợt nảy ra một ý. Vương THẾ Kỳ kêu lên, "Ðiểu huynh cứ giữ thân hình đừng cho chạm nước và cũng đừng cúi đầu xuống nữa. Hãy để ta tìm cách giết quái xà cho.?"
Không những hiểu được toàn bộ ý tứ của Vương Thế Kỳ mà đại điểu còn quạt đều đều hai cánh khiến cho thân hình của đại điểu chỉ là là ngay bên trên Vương Thế Kỳ không xa. Và chỉ có đại điểu là có tánh linh mà thôi. Vì khi đại điểu làm đúng như lời căn dặn của vương Thế Kỳ thì quái xà, do không thông hiểu những mưu toan của đại điểu và Vương Thế Kỳ, liền nhô đầu ra định giở lại trò cũ. Ðã hượm sẵn, Vương Thế Kỳ bèn hét lên, "Loài độc xà ngu muội, đáng chết!?"
Ngọn kiếm trên tay Vương Thế Kỳ chợt bay đi và sớt ngang đầu quái xà một cách hung hiểm.
"Soạt?"
Ngọn kiếm của Vương Thế Kỳ ngay lập tức hớt mất nửa đầu của quái xà Rắn mất đầu thì thân phải loạn. Quái xà không thể nào cuộn chặt vào chân đại điểu được nữa. Và đại điểu theo cảm tính liền vung mạnh cước chân khiến cho toàn bộ con quái xà phải rời ra và rơi ngay và đầm nước.
Trước sự mục kích của Vương Thế Kỳ và cả của đại điểu nữa, con quái xà chưa chìm được bao nhiêu vào giữa làn nước liền hóa thành bộ cốt khô tan biến đi thật nhanh chóng.
Như cố tình chờ xem được kết quả này, khi hình dạng của con quái xà đã tiêu tán đi, đại điểu liền bay lên và đậu ngay bên trên động khẩu để nhìn trở xuống Nhìn đại điểu hết nghiêng đầu nhìn bên này lại nghiêng đầu nhìn sang bên kia, Vương Thế Kỳ biết ngay rằng đại điểu đang tìm cách biểu hiện lòng cảm kích của nó.
Vương Thế Kỳ vì mừng cho đại điểu, nên vội lên tiếng, "Ðiểu huynh trông thấy độc thủy lợi hại như thế nào chưa? Nếu điểu huynh vì không nghe được lời của ta, hay có nghe nhưng lại không tin thì số phận của điểu huynh sẽ không khác gì quái xà đâu.?"
Con đại điểu liền gục gặc đầu những ba lượt, tỏ ý đáp tạ Vương Thế Kỳ xong, đại điểu liền bay đi. Ðưa mắt nhìn theo được một lúc, Vương Thế Kỳ bất giác tự cốc vào đầu vài cái và tức tối kêu lên, "Ngốc ơi là ngốc. Vương Thế Kỳ ơi Vương Thế Kỳ, ngươi đã bỏ mất cơ hội ngàn năm một thuở để đi thoát khỏi hiểm địa rồi đó. Ngươi có chết ở đây cũng đáng kiếp.?"
Vương Thế Kỳ vì mải mừng cho sự thoát nạn của đại điểu nên quen mất việc thoát thân. Bây giờ dù tiếc thì cũng đã muộn rồi.
Không cam lòng, Vương Thế Kỳ vừa tức bực chuyện này vừa tức bực chuyện kia liền phóng mình lên vách đá.
Phóng lần thứ nhất, Vương Thế Kỳ đương nhiên là đeo bám được vào vách đá rồi. Sau khi nghỉ đổi hơi, Vương Thế Kỳ bèn tận lực bình sinh phóng luôn lần thứ hai.
"Vút?"
"Phập.?"
Ðược rồi. Lần này Vương Thế Kỳ đã thực hiện thành công một lần nhảy ngoạn mục. Vì như bao lần trước đó dù Vương Thế Kỳ đã cố đến đâu đi nữa thì ở lần phóng lần thứ hai, Vương Thế Kỳ chỉ chạm tay vào vách đá chứ không thể nào vấu chặt vào để giữ được thân mình. Nhưng lần này sự tức bực vì bản thân quá ngốc đã vô tình giúp cho Vương THẾ Kỳ thực hiện được tốt đẹp.
Ðeo bám ở đó thêm một lúc nữa, Vương Thế Kỳ chờ đến khi chân khí nội nguyên đã ổn định liền chuẩn bị phóng lần thứ ba.
Hít một hơi thanh khí, dồn toàn lực vào song cước, chuẩn bị co chân đạp vào vách đá để phóng lên, Vương Thế Kỳ chưa kịp thực hiện ý định thì...
Ðộng khẩu chợt bị vật gì đó che khuất và kèm theo là một tiếng gió giật thật mạnh như cuồng phong vừa mới xoáy vào vậy. Giật mình, Vương THẾ Kỳ nghiêng đầu nhìn xuống.
Là con đại điểu lúc nãy.
Ðại điểu đang ung dung trụ hai chân vào một mõm đá ở sát bờ, và còn gục đầu hé mở ra một nhành cây đầy những trái chín đỏ mọng rơi nhẹ nhàng lên một mặt đá gần đấy. Ðại biểu đã cố tình dùng những vật thực ngon lành này để thay lời đáp tạ vì sự cứu nguy của Vương THẾ Kỳ lúc mới rồi.
Phần thì xúc động trước mối chân tình của loài vật, phần thì ngơ ngẩn trước sự quay lại khá bất ngờ của đại điểu, Vương Thế Kỳ chợt để hai tay lỏng ra. Ðúng lúc đó, vì không thấy Vương Thế Kỳ vốn là ân nhân ở đâu, đại điểu bèn nghiêng đầu tìm kiếm. Và khi đại điểu phát hiện là Vương Thế Kỳ đang rơi từ bên trên xuống, do đại điểu lo sợ Vương Thế Kỳ phải rơi vào độc thủy, đại điểu chợt đập cánh lao đi nhanh hơn tên bắn.
Bằng sự tính nhạy của bản năng, đại điểu tính thật khéo léo. Lúc đại điểu lao ra và kịp xòe rộng đôi cánh thì toàn thân của Vương Thế Kỳ rơi đúng ngay vào lưng nó, sát với phần cổ của đại điểu.
vòng hai tay ôm chặt lấy đại điểu, Vương Thế Kỳ xúc động chân tâm đến không thể nói lên thành lời.
Sau khi lượn một vòng trên đầm có Vương Thế Kỳ ở bên trên, đại điểu lại hạ thân đúng vào vị trí cũ. Ðại điểu cúi đầu dùng mỏ gại gại vào nhành cây đầy trái chín ý muốn bảo rằng đây là lễ đáp tạ của đại điểu đối với hành vi vừa rồi của Vương Thế Kỳ. Vương Thế Kỳ càng mủi lòng hơn. Vừa đu mình trở xuống, Vương Thế Kỳ vừa nói, "Ðiểu huynh, ta biết số trái cây này chính là lễ vật của điểu huynh rồi, nhưng ta còn muốn nhờ điểu huynh một việc nữa. Ðiểu huynh hãy giúp ta nhé.?"
Ðại điểu gật đầu vài lượt và lại dùng mỏ gại vào nhành cây.
Hiểu ý, Vương Thế Kỳ khom người cầm lấy nhành cây trĩu quả nọ, đoạn hỏi, "Ðiểu huynh, thật sự là ta muốn thoát khỏi chốn này, điểu huynh có chấp thuận cho ta cưỡi lên người điểu huynh mà nhờ điểu huynh đưa ta đến một nơi khác không?"
Nghiêng đầu ngó qua ngó lại như đại điểu có ý không tin rằng Vương Thế Kỳ lại không phải là người ở chốn này.
Thấy được cử động đó của đại điểu, Vương Thế Kỳ vội vàng giải thích, "Ðiểu huynh hãy nhìn quanh đây mà xem, liệu nơi này có phải là chỗ cho người dung thân không? Không nhà, không cửa, cũng không có vật thực chi dụng hàng ngày, ta chỉ vô tình hiện diện ở đây mà thôi. Ta đã bị kẻ thù cố tình ném bỏ vào đây mà thôi. Ðiểu huynh hãy giúp ta lần này đi.?"
Không những hiểu mà còn hiểu một cách tinh tường nữa, đại điểu vừa nghe Vương Thế Kỳ giải thích xong liền khom đầu xuống ý muốn bảo Vương Thế Kỳ hãy leo lên. Biết đại điểu đã ưng thuận, Vương Thế Kỳ vội vàng tom góp duy nhất một vật cần thiết. ÐÓ là mảnh tăng bào của vô danh tăng.
Khi thấy Vương Thế Kỳ đã leo lên nhưng lại quên không cầm lấy nhành cây trĩu quả, đại điểu lại chúi mỏ vào nhành cây.
Vương Thế Kỳ bèn trượt xuống, "Phải rồi, nếu điểu huynh không nhắc thì suýt nữa ta quên mất. Ðã lâu lắm rồi ta chưa được thưởng thức những trái cây ngon lành như thế này.?"
Do y phục đã quá cũ, không có chỗ cất mảnh tăng bào, Vương Thế Kỳ bèn quàng vào cổ. Tay giữ chặt nhành cây, tay còn lại ôm lấy cổ đại điểu, Vương Thế Kỳ phấn khích kêu lên, "Ði nào, điểu huynh.?"
"Vút?"
Là đại điểu có khác. Chỉ một cái phóng mình, toàn thân của đại điểu liền như một mũi tên, lao thẳng lên cao thật cao.
Do không ngờ đại điểu lại lao nhanh đến thế, Vương Thế Kỳ đành phải tiếc nuối đưa mắt nhìn theo mảnh tăng bào bay rời ra và lượn lờ rơi xuống. Trước khi được đại điểu lạng người đổi hướng và đưa đi thật xa, Vương Thế Kỳ còn kịp nhìn thấy mảnh tăng bào đã rơi đến mặt nước và chìm ngay vào chỗ được gọi là Thủy trung nhược thủy.