Nguyên tác: Soon She Must Die
Số lần đọc/download: 227 / 9
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:06 +0700
Chương 8
D
úng hai giờ sáng, anh đọc xong những dòng cuối cùng của tiểu thuyết.
Anh không cảm thấy bất kỳ sự mệt mỏi nào. Toàn bộ tâm trí anh dường như thức tỉnh và bừng bừng phẫn nộ. Lý trí mách bảo anh rằng chẳng phải ngẫu nhiên mà một độc giả có thể hiểu thấu cả cuốn tiểu thuyết khi mới đọc qua một lần.
Anh nuốt vài ngụm whisky mà không cảm nhận được mùi vị của nó ra sao, pha cà phê thật đặc và cũng uống ực như thế. Rồi anh đốt thuốc lá, hết điếu này đến điếu khác, hậm hực đi vòng quanh căn phòng, hết va vào đồ đạc lại ngồi xuống, đứng lên, và sau cùng nổi xung lên bỏ ra đường.
Sau một hồi tĩnh tâm lại, anh trở về nhà, kiệt sức thả mình xuống giường. Không còn nghi ngờ gì nữa Jane đã chạy trốn. Nếu trước đây nám phút cô ở đó thì anh đã bóp chết cô. Nhưng nguy hiểm đã qua và sẽ không xảy ra nữa. Cô đã khôn ngoan tránh xa anh vào cái thời điểm chết người đó. Hình như cuối cùng cô cũng hiểu rõ rằng cô đang đóng kịch với những con người thực sự chứ không phải là với những nhân vật hư cấu dưới sự điều khiển của tác giả. Và con người thực sự không phải bao giờ cũng có hành động theo đúng kịch bản.
Người đàn ông trong sách đã không nổi đóa lên với nữ nhân vật chính khi anh ta phát hiện ra âm mưu quỷ quyệt của cô ta. Ồ, không. Anh ta đã tiếp tục vào vai, với chút e ngại đáng kể, và rồi đã sử dụng nó để buộc cô ta phải ngủ với anh ta. Nhưng đó là ở thời Victoria, khi mọi sự hoàn toàn khác.
Khác nhau về chi tiết, nhưng về nội dung thì giống nhau. Một phụ nữ trẻ thông minh, hấp dẫn và nhiều tham vọng ao ước trở nên giàu có. Cô ta có thể có một cuộc hôn nhân giàu có, nhưng cô lại yêu một gã trai nghèo - một tay phóng viên trẻ. Và cuộc sống của họ xuất hiện một người thứ ba, một phụ nữ Mỹ dễ thương, đáng yêu được thừa kế một gia tài khổng lồ, nhưng lại sắp chết vì một căn bệnh vô phương cứu chữa. Xã hội Anh đồn ầm lên và tâng bốc cô ta, nhưng tất cả đểu có chung một câu hỏi: ai là người được hưởng tiền thừa kế?
Kate, cô gái nghèo tham vọng đã hình thành trong đầu một kế hoạch nhất cử lưỡng tiện mà nhờ nó cô ta có cả người đàn ông cô yêu và tiền bạc, của cải. Một cơ hội bất ngờ đã giúp cô làm quen với cô gái giàu có đó mà không hề bị bất kỳ nghi ngờ nào về việc cô đang tranh thủ để kiếm chác chút gia tài. Cô thì không rồi. Người thanh niên mới là người nhận được gia tài và họ sẽ cùng nhau hưởng thụ. Cô gái giàu có sắp chết thích anh ta, một chàng trai biết tỏ ra dễ thương khi cần. Và cô gái lại đang khao khát được sống và được yêu. Chỉ cần anh làm như thế, cô nàng Kate thông minh nói với người yêu, anh hãy làm cho cô ấy hạnh phúc, đem lại một chút vui vẻ cho cô ấy trong những tháng cuối cùng trên cõi đời này. Và nếu cô ấy muốn đền đáp cho anh về tất cả những điều đó, phải, thì cũng có ai là người thiệt thòi đâu? Quá khéo léo, quá logic và không làm tổn thương đến ai, thậm chí đó còn là sự thông cảm thương xót nữa kia.
Tay phóng viên trẻ phục lăn, kẻ khờ dại tội nghiệp. Tham dự vào một mê trận như thế mà anh ta hầu như không biết mình sẽ làm gì nữa. Mưu đồ của Kate đang tiến triển một cách suôn sẻ. Chắc rằng cuối cùng cô ta có cả tiền tài và tình yêu phải không?
Nhưng cô ta đã không tính đến một điều: sự tự khinh ghét chính bản thân mình cùa anh chàng tội nghiệp. Lương tâm cắn rứt và bị thuyết phục bởi tính cao thượng, chân thực của cô gái thừa kế, con bồ câư nhỏ, cũng là tựa đề cuốn sách. Anh ta đã dự định là phải làm cho cô yêu mình, anh ta không hề định tiến triển bất kỳ tình cảm mãnh liệt nào đối với cô, ngoại trừ một thứ tình cảm đại loại như tình thương nhân loại.
Vậy mà anh ta đã không làm được như vậy. Anh ta không thể cưỡng lại được và yêu con bồ câu sắp chết đó. Và rồi cô chết đi, để lại cho anh ta một gia tài lớn. Nhưng liệu anh ta có thể nhận không? Không.
Và cứ thế - truyện mang lại một kết cục cay đắng.
Một câu chuyện đơn giản mà xảo quyệt, êm dịu mà kinh hãi. Thông minh. Thông minh khủng khiếp và lôi cuốn. Vào lúc nào, Robert tự hỏi, thì sự tương đồng của hoàn cảnh đã truyền cảm hứng cho Jane? Cô đã chấp nhận một rủi ro lớn. Là một giáo viên dạy văn học Anh, anh đã đọc hầu hết các tác phẩm của những nhà văn vĩ đại. Nhưng cô biết rằng đây là nhà văn mà anh chẳng bao giờ ưa thích và sẽ chỉ đọc những gì là tối cần thiết cho công việc của mình mà thôi, và đây không phải là một trong những cuốn thường được lôi ra nghiên cứu. Hẳn là cô đã sửng sốt đến thế nào khi anh nói với cô về người sinh viên Mỹ của anh! Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã quan tâm một cách chi tiết đến từng đợt thi của Mike. Và khi anh nói với cô tên của cuốn sách, cô biết rằng mọi cái đã chấm dứt.
Hay cô vẫn nghĩ rằng cô có thể lừa phỉnh anh? Có phải cô vẫn đang mơ mộng, giống như Kate, sở hữu cả của cải và người cô yêu? Hoặc giả người ta phải tự an ủi rằng người phụ nữ có thể làm bất cứ việc gì chỉ để không mất anh.
Và kết cục cay đắng của câu chuyện tay ba giữa Jane, Robert và Rosamund là gì? Khi bóng đêm với ảnh hưởng của cuốn tiểu thuyết dần phai và Robert đã có thể đánh giá một chút về hoàn cảnh của bản thân, ít nhất anh vẫn còn được một niềm an ủi nhỏ nhoi: không giống như người đàn ông trong truyện, anh không phải là kẻ đồng lõa trong vụ này. Anh là một công cụ ngu ngốc và ngây thơ. Trong chừng mực đó, lương tâm anh trong sạch. Giờ thì anh đã biết, và anh có quyền hành động. Không phải để xóa bỏ tình cảm mà anh đã có đối với Rosamund và tình cảm mà nàng giành cho anh - đó là điều không thể thay đổi và tất cả bọn họ phải chịu đựng điều đó.
Vê mặt tình cảm thì không còn làm gì được nữa, nhưng về mặt tài chính thì lúc này chưa phải là quá muộn. Anh có nên nói chuyện này với Rosamund không? Không. Nàng có thể nghi ngờ Jane mà không nói ra, nhưng chắc chắn nàng không nghi ngờ anh. Giữa họ có sự hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Cho dù đề cập đến của cải của nàng có thể làm xấu đi sự tin tường này giữa họ, phá hủy hoàn toàn những niềm vui nhỏ bé và sự bình yên mong manh mà họ đã có với nhau. Không phải Rosamund. Raymond Quick chính là câu trả lời. Robert quyết định nói hết với ông. Anh gọi đến trường báo rằng sáng nay có việc gấp phải đi, không đến dạy được. Anh sẽ sắp xếp thời gian với Mike và những học sinh khác để dạy bù vào cuối tuần. Hôm nay sẽ là ngày giành cho sự thật: những gì không thiết thực hãy gác lại sau.
Chuông điện thoại đánh thức anh khỏi giấc ngủ ngắn và bất an.
- Chào anh yêu - Giọng Jane vang lên, với một chút giả tạo - Anh đã đọc thư em để lại chưa?
- Rồi. Mẹ em thế nào rồi?
- Không tồi lắm. Chỉ cảm lạnh một chút thôi. Có thể hôm nay em sẽ về.
Anh có thể nghe và cảm nhận rõ ràng sự băn khoăn lo lắng trong giọng nói của Jane. Cô tuyệt vọng muốn biết liệu anh đã đoán ra hay chưa, khiếp sợ những phản ứng của anh, đưa ra mọi lý do và kinh nghiệm để huyễn hoặc mình rằng anh sẽ không quan tâm lắm đến điều đó.
- Vậy thì tối nay chúng ta có thể nói chuyện – Robert bình tĩnh nói.
- Anh sẽ về muộn à?
- Anh không tới trường. Có một số việc gấp anh phải giải quyết ngay.
- Ôi, lạy Chúa - Đó là một câu than đã kiềm chế phần nào. Cô nói tiếp giọng quả quyết hơn – Robert, anh không định...
Đột nhiên cô ngừng bặt, rồi tiếp tục: "Bây giờ em không thể nói gì được. Mẹ em sẽ lo lắng. Còn chú em cứ đi ra đi vào mãi.”
- Không cần phải nói gi bây giờ cả. Cứ đợi đến khi em về. Em sẽ về bằng tàu nào?
- Ờ... tàu hai rưỡi. Chắc chắn là em sẽ đến Victoria vào khoảng bốn giờ kém mười lăm.
- Được. Tức là vào khoảng bốn rưỡi. Anh sẽ xong xuôi mọi việc và về nhà vào khoảng đó.
Giọng cô nhỏ dần, có vẻ như cô sắp khóc.
- Robert, anh không...
- Chúng ta sẽ nói chuyện lúc uống trà - anh kiên nhẫn nói.
- Nhưng em phải hỏi anh bây giờ! Em không biết anh định sẽ làm gì từ giờ đến lúc ấy.
Anh kiên nhẫn đợi - với một chút tò mò, cho đến khi cô đủ bình tĩnh lại để nói tiếp.
- Đừng nói với Rosamund - cuối cùng cô nói gần như thì thầm - Em... cô ấy... em biết anh sẽ không tin điều này, nhưng bây giờ xin anh đừng chế nhạo em, vì Chúa, xin anh hãy nghe và để cho em được nói điều này.
- Anh đang nghe đấy chứ, Jane, và anh không chế nhạo. Hãy cứ nói ra điểu em muốn nói đi.
- Đừng nói gì với Rosamund về điều này cả anh nhé. Cô ấy không được biết. Cô ấy...
Giọng cô dường như lại chìm xuống. "Cô ấy không được lo lắng,” cuối cùng Jane nói giọng quả quyết. "Em không muốn cô ấy phải lo lắng. Cô ấy đã phải chịu đựng quá đủ rồi. Em muốn cô ấy được hưởng hạnh phúc một chút. Em muốn cô ấy... Em thà chết còn hơn là để cô ấy biết hay thậm chí chỉ đoán ra!”
- Anh hứa với em là Rosamund sẽ không biết gì hết - Robert trả lời giọng tử tế hơn mức anh nghĩ mình còn có thể đối với Jane - Chuyển lời hỏi thăm của anh đến mẹ em. Hẹn gặp lại sau nhé. Tạm biệt.
Thật phi thường, anh nghĩ khi đặt ống nghe xuống; mình tin là cô ấy thực sự quan tâm đến Rosamund một cách rất khác thường. Nhưng mà cô gái trong truyện cũng vậy đấy thôi. Đó không phải chỉ là hành động độc ác nhẫn tâm đơn thuần, ở một phương diện nào đó, điều này làm cho mọi sự tồi tệ hơn. Tôi nghiệp Jane. Cô ấy có vẻ sợ hãi biết bao. Cô gái trong tiểu thuyết thì không sợ hãi. Nhưng người yêu cô ta, mặc dù phải kiếm sống hàng ngày, vẫn thuộc xã hội thượng lưu và là một quý ông của thế kỷ 19. Rất khác với anh, một đứa trẻ vô thừa nhận, một đứa con hoang cuối thế kỷ 20 - không bị ràng buộc bởi bất kỳ nguyên tắc xã hội nào, kinh nghiệm cuộc sống hoàn toàn xa lạ với phong cách lịch sự, tự chủ trong cái thế giới phù hoa ấy.
Jane thật khôn ngoan khi bỏ đi tối qua. Những giây phút thực sự nguy hiểm đã qua.
Căn hộ của Raymond Quick nằm ở tầng hai của một khu chung cư mới nhìn ra công viên Regent. Ông giải thích với Robert rằng con gái ông luôn giục ông đến sống cùng với gia đình nó ở Devon, nhưng họ và ông có những mục đích khác nhau trong cuộc sống. Và chừng nào ông còn khỏe mạnh và linh hoạt thì ông thích tự lo cho mình. Và, dĩ nhiên ông còn nghĩ đến Rosamund nữa. Ông không thể hình dung được việc mình có thể rời khỏi London khi nàng còn sống.
- Ta lấy làm tiếc phải nói thật là sáng nay nó không được khỏe - ông trả lời khi Robert hỏi - Hơi nôn nao dạ dày. Không biết nguyên nhân tại sao. Bà Patterson vừa mới thông báo cho ta qua điện thoại cách đây ít phút, nhưng dĩ nhiên là trong điều kiện hiện nay của Rosamund, một bất an rất nhỏ nào cũng cần phải được theo dõi một cách kỹ lưỡng... Không, con trai ạ, chắc chắn đó không phải do cuộc dạo chơi trong vườn ngày hôm qua gây ra. Tất nhiên là đi như vậy thì cũng làm cho nó mệt một chút. Nhưng đây lại là điều gì đó hoàn toàn khác. Và cho dù có bất kỳ phản ứng có hại nào di chăng nữa trong việc cố sức đó thì cũng đáng thôi, điều đó làm cho nó cực kỳ vui sưóng. Ta chưa bao giờ dám nghĩ rằng có điều gì mang lại cho nó niềm vui như thế và ta muốn cảm ơn anh.
- Ông sẽ không cảm ơn tôi nếu ông nghe những gì tôi sắp nói đây - Robert nhấp một ngụm cà phê và chìa quyển sách anh mang theo cho ông xem. Ông đã bao giờ đọc cuốn này chưa? - anh hỏi.
- Những cánh chim câu của Henry James - ông Quick búng nhẹ tay vào quyển sách trước khi đưa trả nó cho Robert - Chưa, ta chưa đọc. Trước đây ta đã xem trên vô tuyến hàng loạt truyện của ông ta dựng thành phím, nhưng ta không biết gì về quyển này cả. Ta không mê đọc sách lắm. Ta thích âm nhạc kia.
- Thế thì tôi sẽ kể tóm tắt để ông nghe - Robert nói - và sẽ nói với ông càng ngắn gọn càng tốt lý do tại sao nó có quan hệ đến Rosamund và tôi rồi sau đó tôi sẽ giải thích với ông điều tôi muốn nhờ ông.
Ông Quick lẳng lặng lắng nghe. Một thanh niên sáng ý và giỏi giang đây, ông nghĩ; đi thẳng vào vấn đề cốt lõi, không mất thời gian vào những chi tiết không cần thiết, bám vào điểm chính và không hề do dự.
Khi Robert nói, "Và điều tôi muốn nhờ ông giúp cho,” thì ông Quick ngắt lời.
- Ta sẽ đi lấy cho anh một chút rượu Brandy nhé. Ta nghĩ là anh cần đến nó. Và ta cũng vậy. Đây là một trong những điều kỳ lạ nhất mà ta đã từng nghe đấy. Ta có cảm giác chắc chắn rằng anh đúng, đó chính là điều Jane nghĩ trong đầu, nhưng đốì với ta thật quá bất ngờ.
Khi ông mang rượu đến, ông hết sức sửng sốt trước bề ngoài của Robert. Anh tựa lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền trông thực sự ốm yếu. Khi anh bắt đầu nói tiếp thì trong giọng nói không còn chút bình tĩnh nào nữa. Anh có vẻ muốn biện hộ và tuyệt vọng.
- Nếu cô ấy nói sẽ để lại tiền bạc, của cải cho tôi thì xin ông hãy can ngăn cô ấy. Tôi không thể chịu đựng được điều đó. Thậm chí trước đây tôi cũng không thể chịu đựng được, và bây giờ, khi tôi đã phát hiện ra điều này... ông phải can ngăn cô ấy đừng làm thế.
Anh uống cạn ly, lấy tay dụi mắt, lại tựa lưng vào ghế và nói tiếp. “Tôi không thể chịu đựng được điều đó. Tôi yêu cô ấy. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là giúp cho cô ấy cảm thấy hạnh phúc hơn một chút thôi. Tôi không cần bất cứ thứ tiền bạc nào hết. Tôi không bao giờ nghĩ đến những đồng tiển bẩn thỉu.” Anh cao giọng và với một nỗ lực lớn lao, lấy lại giọng bình thường. ’’Tôi cảm thấy chán tất cả những trò này. Chán ngấy và thật đáng xấu hổ.”
- Con trai ạ - ông Quick hăm hở nhoài người về phía trước và chạm vào tay anh - Anh không cần phải như vậy. Anh không hề làm điều gì sai cả. Trái lại, anh đã vô tình bị lợi dụng như một công cụ... nhưng giờ thì anh đã phát hiện ra và anh có cơ hội để làm điều gì đó. Để yên, ta cố gắng nghĩ một cách bình tĩnh xem nào. Ta hoàn toàn tin, và ta chắc là anh cũng tin Rosamund không hề có một chút nghi ngờ nào về kế hoạch của Jane, và cứ cho là không có ai đưa cho nó đọc quyển - Những cánh chim câu - đó thì chẳng có lý do gì nó lại biết về kế hoạch đó cả. Nó cũng đã từng nói với ta là nó cho rằng Jane có thể hy vọng có được một chút của cải, nhưng đó không phải là điều gì bất bình thường. Nếu nó muốn tặng cho Jane một món quà nho nhỏ thì ta không cần phải cố can ngăn nó làm gì. Điều đó chỉ có thể làm tăng mối nghi ngờ mà thôi. Vì thế, đứng trên quan điểm Rosamund mà nói, cho đến giờ kế hoạch của Jane có mang lại điều gì không hay đâu. Jane đã làm cho nó vui, và niềm vui đó chính là anh đấy.
- Và ông cho đó là điều thiện sao?
- Ta tin gần như là vậy. Anh đã mang lại cho nó nguồn sáng và sự ấm áp trong khi tất cả chúng ta không làm được điều đó. Hiện giờ thì người làm ta lo lắng lại không phải là Rosamund, mà là anh đấy.
- Tôi?
- Phải. Anh là người thiệt thòi nhất.
- Cứ cho là như thế đi - Robert nói - Tôi không nghĩ theo cách ấy. Tôi chỉ cảm thấy ngượng thôi. Và tôi cũng cảm thấy mình là một kẻ ngu ngốc cả tin, ngớ ngẩn! - Anh kịch liệt tuyên bố.
- Như thế tốt hơn. Cứ nổi cáu lên đi, như thế sẽ tốt cho anh hơn.
- Tôi đã từng thấy có tội với Jane vì tôi đã đến với Rosamund... Tôi thực sự yêu nàng, ông Quick ạ. Điều đó có vẻ điên rồ và quá bất ngờ, nhưng đó là sự thật, chân thành và hoàn toàn khác với Jane. Và thế là tôi thấy mình có tội mỗi khi Jane reo mừng thắng lợi! Tôi là con rối trong tay cô ta. Tôi đang làm chính xác tất cả những gì cô ta muốn.
- Thật thông minh - ông Quick nói - Jane Bates là một phụ nữ trẻ rất mưu trí. Tôi không biết liệu có phải cô ta tự nghĩ ra kế hoạch này mà không phải học từ sách này hay không?
- Ồ, cô ta học từ quyển truyện đó đấy mà. Và chắc là kế hoạch của cô ta cũng đã suôn sẻ nếu không vì tay phóng viên Mỹ của tôi.
Ông Quick ngồi một thoáng trầm ngâm. Cuối cùng ông nói: “Anh biết không, Robert, ta không thể không mong rằng Jane thực hiện điều này một cách suôn sẻ? Trông anh có vẻ bị sốc đấy, và bản thân ta cũng vô cùng ngỡ ngàng. Nhưng nói cho cùng, giả sử anh không hề đọc cuốn sách đó thì sao? Anh sẽ không bao giờ nghi ngờ kế hoạch của Jane đúng không. Anh vẫn sẽ mang lại hạnh phúc cho Rosamund. Nó vẫn sẽ để lại cho anh một khoản tiên lớn và anh sẽ chấp nhận vì anh biết rằng đó là điều nó muôn. Anh thương xót cái chết của nó và Jane sẽ làm anh vui vẻ trở lại, anh và cô ấy sẽ đoàn tụ và luôn biết ơn Rosamund, và nếu về mặt ý thức nó có thể coi thuờng hai người, nhưng chắc chắn nó sẽ thấy thoải mái dễ chịu khi thấy hai người đang được hưởng sự rộng lượng của nó.”
Robert bắt đầu phản đối. “Anh không được từ chối” ông Quick tiếp tục: "kết cục đó sẽ làm cho tất cả mọi người hài lòng, có lẽ chỉ trừ những người bà con, họ hàng Rosamund thôi, nhưng họ không xứng đáng được thỏa mãn.”
- Ý ông muốn nói - Robert hỏi - là ông không thấy có điều gì sai trái trong kế hoạch của Jane à?
- Không hoàn toàn thế. Ta nghĩ là điều đó trái đạo đức và thật đáng ghét. Con người không nên cố đóng kịch trước Chúa. Ta chỉ nói rằng điều đó có thể mang lại điều gì đó giống như một kết cục có hậu. Nhưng rất tốt là anh đã phát hiện ra - ông Quick hấp tấp tiếp tục sau khi liếc nhìn mặt Robert - và ta sẽ cố hết sức làm cái điều anh đề nghị. Việc yêu cầu anh hoàn toàn quên đi những điều này khi gặp lại Rosamund cũng không phải là tốt, vì chắc chắn là anh sẽ không thể làm được, nhưng ta cầu xin anh cố nhớ rằng nó không biết gì về điều này, và hãy cố gắng cư xử như thể anh cũng không biết gì.
- Đến hỏng hết mất thôi - Robert nói rầu rĩ.
- Không, không phải là tất cả đâu. Anh vẫn có thể làm cho Rosamund hạnh phúc. Lẽ ra ta đã đề nghị anh đi cùng với ta đến Willoughby chiều nay, nhưng ta cho rằng hai người khách đến cùng một lúc là quá nhiều đối với nó. Cứ cho là ta gọi anh tối nay đi, và nếu nó khỏe, mai chúng ta có thể cùng nhau đến được không? Lúc đó thì mọi sự sẽ hoàn toàn khác.
Robert đứng dậy ra về. Ông Quick nói thêm: "Đừng qúa khắc nghiệt với Jane. Anh biết không, ta không thể không khâm phục cô ta. Cho dù có lỗi, nhưng cô ta tràn đầy dũng cảm và sức sống. Và sẽ rất buồn nếu cuối cùng cô ấy mất tất cả - cả anh và tiền bạc.”
- Toàn bộ sự việc này làm tôi mệt mỏi - Robert nói - Nhưng dù sao cũng cảm ơn ông đã tiếp tôi. Và xin ông hãy nói với Rosamund...
- Ta không thể nói với nó là anh đã đến đây gặp ta. Ta sẽ nói rằng anh điện thoại cho ta để nhờ ta nói lại rằng anh yêu nó.
- Ồ vâng, như thế sẽ tốt hơn - Robert dừng lại ở ngưỡng cửa - ông chắc là cô ấy khỏe chứ? - Anh nói tiếp -Tôi muốn nói là cô ấy không có vấn đề gì chứ?
- Rất rất chắc - Ông Quick trả lời -Ta vừa nói chuyện khá lâu qua điện thoại với bác sỹ Milton trước khi anh đến và ông ta cam đoan với ta là nó đã khá hơn đôi chút, giờ thì nó đang nghỉ ngơi và chiều tối nay ta sẽ có thể gặp được nó.
Nếu Robert ít bận tâm đến điều mình vừa phát hiện, có thể anh sẽ không dễ dàng bằng lòng đến vậy với mấy lời đảm bảo của ông Quick, nhưng anh chỉ đơn giản nhắc lại những lời nhắn của mình gửi cho Rosamund và nói rằng anh sẽ rất mong được nghe tin về cô ngay sau khi ông Quick từ Willoughby trở về.
Sau khi anh ra về, ông Quick vớ lấy tập tài liệu ông đang nghiên cứu trước khi Robert tới và gọi điện khá lâu cho một trong những cộng sự của ông trong công ty, người được ủy thác trông nom tài sản cùa Rosamund. Sau đó ông gọi đến Willoughby và nói chuyện với bà Patterson.
- Khá hơn nhiều rồi - Bà trả lời câu hỏi của ông - Bác sỹ Millton rất hài lòng với cô ấy.
- Bà có nghĩ là cô ấy có thể nói chuyện với tôi bây giờ được không?
- Tôi nghĩ là ông nên đợi thêm một vài giờ nữa. Giờ thì cô ấy đang ngủ, tôi không muốn đánh thức.
- Bà không nghĩ là tôi nên đến thẳng đấy à?
- Phải - Angela Patterson nói giọng chậm rãi và nghi ngờ.
- Thôi được - ông Quick nói - Tôi có thể nói rằng bà nghĩ tôi chỉ làm phiền chứ gì. Nhắn bác sỹ Milton hộ tôi là ông ấy phải lo sao cho đúng 3 rưỡi Rosamund có thể nói chuyện được với tôi.
Sau khi đặt ống nghe về chỗ, ông Quick tựa người vào lưng ghế và quyết định rằng việc phải hoãn lại cuộc nói chuyện với Rosamund một vài tiếng cũng không hẳn là không tốt. Ông cần phải lấy lại sức để thực hiện những mong muốn của Rosamund và làm tất cả những gì cần thiết đốì với hoàn cảnh hiện tại của tòa nhà Willoughby này. Cú điện thoại của bà y tá Patterson sáng sớm nay hẳn đã là một cú rất sốc, và ông chỉ vừa mới bắt đầu hoàn hồn thì lại đến Robert đến cùng với câu chuyện ghê gớm của cậu ta, và điều đó lại làm cho ông bị sốc theo một cách khác. Thật là tốt biết mấy nếu ông có thể hoàn toàn thật lòng nói là Rosamund đã không đề cập đến tên cậu ta trong di chúc của mình! Ông Quick gần như chắc chắn là sớm muộn gì hôm nay ông cũng phải trình bày điều này. Dĩ nhiên là ông sẽ làm những gì Rosamund yêu cầu, nhưng ông có thể thấy trước là tất cả những rắc rối kiểu này đang chồng chất lên nhau.
Khi ngồi thư thái trong chiếc ghế bành quen thuộc của mình, ông mới nhận ra rằng Robert đã để quên cuốn Những cánh chim câu trên chiếc bàn uống trà.
Ông Quick lượm nó lên và bắt đầu đọc. Cũng chẳng có gì gấp phải làm và ông có thể đọc nó để giết thời gian.
Ông thấy cuốn truyện rất khó hiểu. Nhưng tuy nhiên mình sẽ phải đọc hết nó, ông tự hứa. Tính tò mò thật là mạnh mẽ. Không phải ông không tin câu chuyện của Robert. Nó trả lời cho tất cả những nghi vấn và câu hỏi của ông về cái cô y tá tóc đỏ nhỏ bé đó và rất có ý nghĩa. Anh ta vẫn yêu cô ta, dù theo cách riêng của mình, ông Quick nghĩ; bởi nếu không anh ta đã chẳng tức giận đến thế. Rosamund giống như một giấc mơ. Anh ta sẽ phải chịu đựng rất nhiều khi nàng chết, nhưng rồi sẽ qua thôi. Và nếu điều mình nghi ngờ mà thực sự xẩy ra thì kết cục của nó sẽ ra sao nhì? Chàng thanh niên này sẽ làm gì khi mà thực sự phải đối mặt với sự quyến rũ của cả một gia tài khổng lồ? Và cô gái tóc đỏ nhỏ bé ấy sẽ làm gì nếu bị dồn đến chân tường và buộc phải lựa chọn?
Tình ái và tiền bạc, vị luật sư già đã thấy rất nhiều những ảnh hưởng của cả hai thế lực trong suốt cuộc đời mình, nhưng ông không thể nhớ được trước đây đã bao giờ thấy chúng trong một mối quan hệ đối kháng hấp dẫn và đầy kịch tính đến thế này chưa.
Ông lại cầm cuốn truyện lên và đấu tranh tư tưởng, vừa nguyền rủa ngòi bút của nhà văn này, nhưng lại vừa bị cuốn chìm vào cuộc sống của các nhân vật, và ông cứ ngồi đọc như thế cho đến lúc phải đến Willoughby.