Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
8. Buổi Sáng Nhớ Đời
N
ó thức dậy cùng lúc với mặt trời. Đó là một thói quen cần phải duy trì: thức dậy thật sớm như dạo còn kiếm sống tại bãi rác, để tranh thủ chộp ngay cơ hội đầu tiên. Thành phố cũng đang từ từ mở mắt. Thật là một thành phố đẹp với những bồn hoa mỏ hạc, những cây cam, những tòa nhà màu đất nung và bầu trời xanh ngắt. Các loại mùi đã bắt đầu tỏa lên bầu trời. Cún Bụi tìm mùi của bác hàng thịt. Nó phải mất một thời gian mới tìm thấy vì hôm qua, trong lúc mải theo người phụ nữ gặp ngoài phố, nó đã đi quá xa. Trước tiên, nó loại bỏ mùi của một cửa hàng thịt ngựa, sau đó đến mùi của một cửa hàng thịt gia súc được vỗ béo bằng chất hoóc-môn, rồi do dự trước mùi thứ ba của một cửa hàng chuyên giăm bông, xúc xích và cuối cùng nó quyết định lần theo mùi thoang thoảng từ xa bay lại. Nó vừa nhận ra vì ngoài mùi thịt mới xẻ thơm phức, đậm đà hương vị cỏ và hương vị tự do khoáng đạt còn có mùi riêng của bác hàng thịt tốt bụng.
Đó là mùi hoa oải hương thoang thoảng mà Cún Bụi đã ngửi thấy lúc bác hàng thịt ôm nó vào ngực. Có lẽ bạn không đồng ý và sẽ nói với tôi: “Ở Ni-xơ có khối người dùng nước hoa oải hương.” Đúng thế. Nhưng trong số các ông chủ hàng thịt, không có mấy người xức nước hoa mùi ấy. Phần đông các bác hàng thịt đều toát lên mùi hành tây. Mùi thịt của loại bò quen sống ngoài đồng cỏ xem lẫn mùi nước hoa oải hương thì đúng là bác hàng thịt của Cún Bụi rồi. Không chút do dự. Cún Bụi vội vã lên đường, nghếch mũi lên trời, rất chăm chú như thói quen bấy lâu.
Nó đi ngược chiều gió để không bị mất dấu. Nó không quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh.
“Khi đang dõi theo một vật, đừng để bị xao lãng dù chỉ là một giây”, Mõm Đen thì thầm từ một nơi nào đó trong tâm trí Cún Bụi .
Tuy nhiên xung quanh nó, cảnh vật cũng có lắm cái hay ho. Người gác cổng đang cầm chổi quét sân trong khi chiếc xe ben nuốt chửng các thùng rác qua hàm răng sắt ở phía sau. Hàm răng khiếp thật! Nó trộn lẫn mọi thứ ( thịt, vải sợi, giày dép, túi nhựa…) và những chiếc răng to tướng ấy nghiền nát mọi thứ giữa những tiếng loảng xoảng váng óc đinh tai. Trong lúc nhóm xe ben ăn điểm tâm thì một bọn xe tải khác mở máy sình sịch, đẩy một chiếc bàn chải khổng lồ cho quay tít lên và phun nước tung tóe ra bốn phía. Thành phố đang làm vệ sinh buổi sáng. Đây là một thành phố du lịch, mà là thành phố du lịch thì lúc nào cũng phải có “ một ngoại hình hấp dẫn”, như ông thị trưởng đã tuyên bố. Thậm chí còn phải ăn mặc chải chuốt. Được tắm rửa, kỳ cọ, và trang trí bằng hoa mỗi sáng.
Cún Bụi phải cố gắng lắm mới không để mất dấu cửa hàng thịt. Nó lầm bầm: “ Ái chà, họ đang mở chiến dịch diệt trừ các loại mùi!”
Nó phải tập trung gấp mười lần mọi ngày. Có lẽ vì thế mà nó không nghe thấy chiếc xe tải nhỏ màu xám đang từ từ tiến lại gần. Phải nói rằng chiếc xe ấy không hề gây ra một tiếng động nào. Nó bám theo Cún Bụi khá lâu, không nổ máy mà chỉ trườn dọc theo vệ đường, lặng lẽ như một con chó đang rình mồi. Và cũng nguy hiểm không kém. Nói tóm lại là Cún Bụi không nghe thấy gì. Khi chiếc vợt sắt chụp xuống, tất cả đã quá muộn.
-Lại thêm một chú!
Cún Bụi đớp ngay vào bàn tay đang cầm vợt, nhưng không ăn thua vì có một lớp găng bằng da dày che chở. Cánh cửa sắt mở ra. Cún Bụi bị đẩy vào một cái hố tối đen. Cánh cửa sập xuống. Người tài xế cho xe khởi động.